Chương mười hai
Frankie ngồi ở mép giường chờ đợi Bradford Quinn nhấc máy. Clay Quinn đã rời văn phòng. Viên thư kí nói với Frankie là ông sẽ ở tòa án cả ngày hôm nay. Phải đến hơn bảy giờ tối ông mới quay lại, và có lẽ cũng không có thời gian gọi điện về văn phòng để nghe các tin nhắn. Nhưng nếu muốn thì cô cứ để lại lời nhắn cũng được.
Frankie để lại số điện thoại, địa chỉ của John Marshall và những điều cô đã trao đổi với ông ta. Hóa ra ông ta là một người bạn đáng tin cậy và lâu năm của bà Alice Winfield. Cô nhờ viên thư kí nói lại với ông Quinn rằng cô sẽ gọi cho em trai ông với những thông tin tương tự.
Lúc này cô đang nhìn chằm chằm mảnh giấy mà Clay đã vội viết tên và số điện thoại của em trai ông, cô ngăn bản thân nghĩ tới chuyện chiếc giường này chính là chiếc giường đêm qua cô và Simon Hunt đã cùng chia sẻ.
Anh là một người tình tuyệt vời. Dĩ nhiên, cô chẳng mấy bất ngờ với chuyện đó. Có Chúa chứng giám, anh đã có rất nhiều năm kinh nghiệm.
Cô mệt mỏi tựa đầu lên lòng bàn tay, ước gì mình có đủ sức mạnh để cho phép bản thân tận hưởng niềm sung sướng được ở bên anh thêm chút nữa.
Anh gần như không chớp mắt khi cô nói dối anh rằng “đó chỉ là tình một đêm”. Và nếu trông anh có hơi ngỡ ngàng, thì có lẽ là do cô đã đánh cắp câu nói đó của anh, quỷ bắt anh đi.
“Cô Paresky? Tôi là Brad Quinn đây. Xin lỗi đã để cô phải đợi.” Giọng nói ở đầu dây bên kia trầm ấm và quen thuộc.
“Giọng ông rất giống giọng ông Clay.” Frankie nói.
“Cùng gene mà,” ông ta cười sảng khoái. “Vẻ ngoài của chúng tôi cũng rất giống nhau. Đều dễ coi cả.”
“Ai lớn hơn ạ[*]?” Cô không kìm được cất tiếng hỏi.
[*] Vì trước đó Clay Quin chỉ nói là “brother” nên Frankie không biết ai là anh, ai là em.
“Anh ấy lớn hơn tôi mười tuổi. Tôi đoán cô gọi là có lí do?”
“Tôi đã tìm được ông John, bạn của bà Alice nhà ông.”
“Tạ ơn Chúa! Chúng tôi có bao khoản thuế sắp đến hạn nộp. Và lợi ích của mọi người phụ thuộc vào việc thi hành bản di chúc càng sớm càng tốt.” Brad nói. “Đây rồi, tôi đã có giấy bút. Cô kể chi tiết đi.”
Frankie thuật lại sự việc cho ông ta.
“Cô đã giúp Clay và tôi trở thành những người hạnh phúc nhất,” Brad bảo cô. “Có nằm mơ chúng tôi cũng không nghĩ cô sẽ tìm được John Marshall sớm đến vậy.”
“Vì lời hứa về khoản tiền thưởng thêm đó mà.”
Ông ta cười khanh khách. “Chắc chắn rồi. Chỉ cần xác minh xong danh tính của Marshall là chúng tôi sẽ chuyển số tiền đó vào tài khoản cho cô. Hãy gửi cho tôi thông tin tài khoản của cô cùng hóa đơn dịch vụ nhé.”
“Tôi sẽ gửi.”
“À, nhân tiện đang nói chuyện với cô,” Brad nói, “có lẽ cô có thể giúp tôi một chút. Theo di chúc của bà Alice, bà ấy để lại cho cá nhân tôi tất cả đồ đạc trong ngôi nhà ở Sunrise Key.”
Frankie ngạc nhiên ngồi thẳng người lên, cố gắng nhớ lại những cuộc nói chuyện với Clay Quinn. Khi ông nói ngôi nhà trên đường Pelican được để lại cho John Marshall, cô cứ tưởng đồ đạc trong ngôi nhà cũng gộp luôn vào đó. Rõ ràng cô đã nhầm.
“Hiện giờ tôi không có thời gian xuống Florida, và tôi đang tự hỏi không biết cô có quen ai trên đảo có khả năng định giá đồ nội thất trong nhà không, nếu chúng quả thực có giá trị?”
“Ông tính bán chúng sao?” cô hỏi.
“Tất nhiên,” ông ta nói. “Và có lẽ tôi cũng cần sắp xếp vài người dọn hết các món đồ cá nhân của bà Alice đi nữa.”
“Tôi rất vui lòng lo chuyện đó giúp ông. Ông có chắc là ông hay những người họ hàng không muốn giữ lại thứ gì không? Tôi biết bà Alice cất giữ rất nhiều album ảnh…”
“Thành thực mà nói, tôi không biết rõ bà ấy lắm,” Brad thú nhận. “Và nếu cô lo liệu giải quyết các tài sản cá nhân của bà, thì dĩ nhiên tôi sẽ trả tiền cho khoảng thời gian cô đã bỏ ra.”
“Bà ấy là một người bạn của tôi, thưa ông Quinn,” Frankie nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tôi muốn vậy. Cô sẽ mất tới vài ngày để làm chuyện đó mà,” ông ta đáp. “Và nếu cô nghĩ ra người nào có thể xem xét số nội thất đó…”
“Simon Hunt.” Chỉ nói đến tên anh thôi cũng khiến Frankie cảm thấy tim mình nhói lên đau đớn. “Anh ấy là nhà kinh doanh đồ cổ trong thị trấn chúng tôi. Tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho ông vào chiều nay.”
“Hết sẩy,” Brad Quinn nói. “Ồ, và, cô Paresky - cô làm tốt lắm.”
Frankie gác máy, lòng hoàn toàn trống rỗng. Cô làm tốt lắm. Phải, cô đã làm tốt, nhưng cô không cảm thấy kiêu hãnh hay toại nguyện. Cũng không cảm thấy thích thú với khoản tiền thưởng mười nghìn đô la sẽ đến trong vài tuần nữa. Cô không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng.
Cô nhớ Simon da diết.
“Lễ tân đây ạ. Tôi có thể giúp gì ông?”
“Dom, là anh phải không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất có thể là Dominic Defeo, nhưng với trọng âm chuẩn, Simon không dám chắc.
“Vâng, thưa ông.”
“Là tôi, Simon Hunt đây.”
“À. Buổi tối của ông diễn ra thế nào rồi?”
Simon nín thinh. Vào lúc ấy, anh những tưởng nó sẽ diễn ra tốt đẹp. Nhưng rốt cuộc lại không phải vậy.
Dominic đọc sự im lặng của anh một cách chuẩn xác. “Phải,” anh ta nói. “Tôi cũng nghĩ vậy.” Giọng anh ta hạ xuống thành tiếng thì thầm, và trọng âm thượng lưu biến mất. “Cô bạn của anh đang đứng cách tôi chưa đầy ba bước chân ở quầy lễ tân - để làm thủ tục trả phòng. Mà không có anh, anh bạn ạ.”
Simon thốt lên một tiếng chửi thề cộc cằn. “Ngay bây giờ ư?”
“Đúng vậy, thưa ông,” anh ta dõng dạc nói, lấy lại trọng âm chuẩn mực. “Tôi khuyên ông hãy hành động ngay đi ạ.”
Simon vội xỏ giày. “Tôi đến đây. Giữ chân cô ấy ở đó nhé, Dom, xin anh đấy?”
“Tôi đảm bảo, thưa ông, rằng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể trong quyền hạn của mình để đạt được kết quả.”
“Chúa phù hộ anh.”
Simon nhét chiếc quần dài và quần soóc vẫn còn ẩm vào túi đi đường, thu gom bàn chải đánh răng và dao cạo râu trong phòng tắm, chộp lấy chiếc áo jacket trên lưng ghế, rồi rời khỏi phòng nhanh như chớp.
Thang máy đi xuống chậm như rùa bò, nhưng anh dằn lòng không guồng chân chạy như bay khi ra hành lang và hướng tới quầy lễ tân. Để cho Frankie tin đây là cuộc gặp gỡ tình cờ, thì anh không có bộ dạng giống như đang đuổi theo cô được.
Cô kia rồi, đang đứng trước quầy lễ tân, túi du lịch đeo một bên vai, nôn nóng nhìn đồng hồ đeo tay. Dominic ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh, liền gửi một thông điệp không lời. Nhanh lên.
Nhưng Simon lại dừng chân mua một tờ báo ở quầy sách báo. Anh giở tờ báo ra và làm như rất chăm chú đọc mấy cái tiêu đề khi đứng vào hàng trước quầy lễ tân, chờ đến lượt mình.
“Giấy biên lai liệt kê các khoản gọi phí đường dài của cô sẽ có ngay thôi,” anh nghe thấy Dominic nói với Frankie. “Rất cảm ơn sự kiên nhẫn của cô.” Anh ta quay sang Simon. “Trong lúc chờ đợi, tôi có thể giúp gì được ông, thưa ông?”
Simon gấp đôi tờ báo lại và bước tới quầy, đặt chìa khóa lên mặt bàn bóng loáng. “Tôi muốn trả phòng.”
Anh cảm thấy Frankie cứng đờ người. Cô nhìn anh. Cô biết anh ở đó.
Anh từ từ quay sang cô, và làm ra vẻ ngạc nhiên tột độ khi trông thấy cô. “Ồ.” Anh nghiêng người chống khuỷu tay lên bàn rồi mỉm cười, bắt mình phải thả lỏng, để diễn tròn vai hòa nhã.
Cô gật đầu một cái, rồi đưa mắt đi, và Simon cảm thấy đau như bị dao đâm. Sao cô có thể quá lạnh lùng và xa cách như vậy? Những chuyện họ đã làm và sự nóng bỏng bọn họ đã cùng nhau tạo ra đêm trước quả là vượt ngoài sức tưởng tượng. Làm sao cô có thể làm tình với anh say đắm như thế rồi quay lưng và không cảm thấy gì hết vào sáng hôm sau?
Anh đang làm gì ở đây? Tại sao anh phải nhọc sức để cố gắng làm cô đổi ý? Rõ ràng, đây là một trận chiến cầm chắc phần thua…
Dominic đặt mẫu biểu lên quầy trước mặt Frankie và đưa cho cô chiếc bút. “Cô vui lòng kí thêm một chữ nữa, thưa cô.”
Cô cầm bút lên và đánh rơi nó. Lúc ấy Simon mới để ý hai bàn tay cô. Chúng đang run rẩy. Dù cảm giác của cô là gì, nó cũng không phải là thứ mà cô đang cẩn thận đeo trên mặt.
Điều đó đủ để cho anh hi vọng.
“Mấy giờ chuyến bay của em cất cánh?” anh hỏi.
Cô ngước lên như thể ngạc nhiên, như thể cô đã quên mất anh đứng đó. “Ồ,” cô nói. “Hơn một giờ một chút.”
“Chuyến bay của anh cũng thế,” Simon nói dối. Anh còn chưa có vé. Nhưng anh sẽ ở trên chuyến bay lúc một giờ bay về Florida nếu đó là điều cuối cùng anh làm được. Anh mỉm cười với cô. “Hay quá. Chúng ta có thể đi chung taxi ra sân bay.”
Vẻ hoảng hốt lóe lên trong mắt Frankie khi cô nhìn sững anh, và anh lại trào lên niềm hi vọng. Anh gần như trông thấy được sự vận hành của đầu óc cô khi cô cân nhắc rồi loại bỏ tất cả các cách có thể để khước từ đề nghị của anh. Nhưng cô không tìm ra lí do nào khả dĩ để hai người khỏi phải đi chung xe.
“Chúc mừng em,” anh nói. “Anh chúc mừng em được rồi chứ? Em đã tìm thấy John Marshall?”
Frankie gật đầu. “Em cũng mới biết rằng em trai của Clay Quinn là Bradford được thừa hưởng tất cả đồ đạc trong ngôi nhà trên đường Pelican. Ông ấy muốn bán hết chúng - em đã nói với ông ấy là anh sẽ liên lạc với ông ấy.”
Anh kéo cô vào vòng tay mình. “Tuyệt quá, Francine.” Cô gồng cứng người, né tránh anh, nhưng khi anh lướt môi qua má cô, anh cảm thấy cô đang run rẩy. Simon nhìn xuống, và trong một giây sửng sốt anh trông thấy dư âm của cái đêm nóng bỏng hôm qua vẫn còn đọng lại trong mắt cô.
Anh muốn ôm cô chặt hơn nữa, để phủ đôi môi anh lên môi cô và hôn cô cho đến khi cô tan chảy, cho đến khi cô không thể chối được rằng chuyện họ đã trải qua có ý nghĩa đối với cả cuộc đời họ. Nhưng cô vùng ra khỏi vòng tay anh, lục tìm trong ví. “Để em đưa anh số điện thoại của Brad Quinn…”
“Không cần vội,” anh bảo cô. “Anh sẽ lấy số điện thoại sau.”
Frankie ném cho anh một cái nhìn ngờ vực. “Đây là lí do anh đi cả chặng đường dài đến Boston mà,” cô nói. “Để đặt tay lên số đồ cổ đó. Và giờ anh lại nói không cần vội ư?”
Simon hạ thấp giọng. “Anh đến Boston không phải để ăn chắc kiếm được một hợp đồng mua bán. Anh đến để ở cạnh em, phòng trường hợp em cần đến anh.”
Em cần anh, Simon. Anh có thể thấy lời nói của Frankie đêm trước phản chiếu trong đôi mắt nâu to tròn của cô. Cô đang nhớ lại, một cách rõ ràng giống như anh, cái cách cô đã níu lấy anh.
“Giờ em ổn rồi,” cô nói với anh, giọng chợt dịu lại.
“Thật không?”
“Thật.” Cô đột ngột quay sang Dominic, lập tức đổi thành giọng xã giao và nhanh nhẹn. “Của tôi xong chưa?”
Dom gật đầu, liếc mắt sang Simon. “Cả của ông đây nữa. Chúc may mắn, thưa ông.”
Làm sao cô có thể phủ nhận rằng cuộc đời cô không hề thay đổi sau màn ân ái họ đã cùng chia sẻ đêm hôm trước? Làm sao cô có thể giả bộ như cả thế giới của cô không bị đảo lộn tứ tung? Simon muốn túm lấy cô mà lắc cho cô tỉnh lại. Nhưng thay vào đó, anh ép mình thả lỏng, gắng nở một nụ cười.
Frankie muốn anh biến mất. Thái độ của cô đã thể hiện điều đó quá rõ ràng. Nhưng anh sẽ không làm theo ý cô. Anh sẽ cố hết sức để cho cô thấy sự hiện hữu của anh.
Cô đã không thành thật khi nói với anh rằng cô không muốn gì khác ngoài cuộc tình một đêm. Anh buộc phải tin như thế. Sớm muộn gì cô cũng sẽ đánh rơi cát mặt nạ dửng dưng và anh sẽ khám phá ra cảm xúc thật sự của cô. Anh có cả thời gian và lòng kiên nhẫn. Cô không thoát được đâu, anh hi vọng thế.
Đó là một chuyến bay địa ngục.
Frankie nhắm mắt lại, nhưng chẳng ích gì. Simon đang ngồi cách cô có hơn chục phân. Dù mắt có nhắm, cô vẫn ngửi thấy mùi nước hoa ám ảnh khó quên của anh, nghe thấy anh lơ đãng lật trang cuốn sách anh mới mua ở sân bay. Cô có thể cảm thấy sự hiện diện của anh với cảm giác râm ran như kiến bò lan khắp cơ thể.
Thôi thúc muốn đầu hàng, muốn quay sang anh và được bao bọc trong hơi ấm quen thuộc tuyệt vời của anh trào dâng trong cô mạnh mẽ. Cô vẫn như nếm được những nụ hôn của anh, vẫn còn cảm giác rùng mình khi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của anh lúc anh đưa cô đến những nơi cô chưa từng tới - những đỉnh cao nóng bỏng đam mê mà cô có thể không bao giờ được trở lại - có lẽ là trừ trong những giấc mơ.
“Francine.” Giọng Simon trầm trầm vang lên sát bên tai cô.
Frankie mở mắt ra và thấy anh đang nhìn mình. Anh không cười, một thớ cơ bên quai hàm anh khẽ giật. “Em có muốn uống gì không?”
Dù có nghĩ ra tất cả những câu mà anh có thể hỏi, cô cũng không ngờ là anh sẽ hỏi câu ấy. Nhưng rồi cô nhìn thấy một cô tiếp viên đang đứng giữa lối đi với một xe đẩy chở đồ uống, nôn nóng chờ cô gọi đồ.
Cô không muốn uống. Cô chỉ muốn Simon quỳ sụp xuống dưới chân cô và nói rằng anh không thể sống thiếu cô. Cô muốn anh cầu xin cô hãy nghĩ lại, và thú nhận tình yêu bất diệt của mình. Cô muốn anh cầu hôn cô, để cô sinh cho anh những đứa con, để cô cùng anh chia sẻ một cuộc sống tràn ngập những đêm ái ân nồng cháy và những ngày đầy ắp ánh nắng cùng tiếng cười.
Simon bật nắp lon soda và dốc thẳng vào miệng. “Em thức rồi à?” anh hỏi sau khi cô tiếp viên đã đi khỏi.
“Gần như thế,” cô thừa nhận.
“Về chuyện đêm qua…”
“Em không muốn nhắc đến chuyện đó,” Frankie cắt ngang. Cô chỉnh lại chiếc gối nhỏ và nhắm chặt mắt lại.
“Chúng ta cần nói chuyện,” giọng Simon khẽ khàng nhưng rành rọt. “Bởi vì, thực lòng mà nói, anh muốn nhiều hơn nữa.”
Frankie mở bừng mắt. Anh đang nhìn cô, vẻ trìu mến và dịu dàng đã trở lại trong đôi mắt anh. Anh mỉm cười, gần như áy náy. “Đêm qua vẫn chưa đủ,” anh nói thêm.
Sự cám dỗ khuấy động khiến cô gần như không chịu đựng nổi. Tất cả những gì cô phải làm chỉ là nghiêng người qua, và cô sẽ lại được ở trong vòng tay anh. Nhưng thế thì chẳng khác gì đổi một phút trên thiên đường để lấy một đời ở địa ngục.
“Chính xác thì thế nào mới là ‘đủ’?” cô hỏi anh, cẩn thận giữ giọng xa cách và lạnh nhạt.
“Anh không biết,” anh thú nhận. Chí ít anh cũng thành thật.
“Một đêm là đủ cho anh và Maia Fox,” Frankie chỉ ra. “Nhưng với cô hầu bàn anh từng hẹn hò mấy tháng trước, tên cô ta là…?”
“Amanda.”
“Đúng rồi. Anh đã dành cả tháng rưỡi bên cô ta,” Frankie nói. “Có lẽ em sẽ rơi vào một khoảng nào đó giữa hai cột mốc ấy, đúng không?”
“Đó là ý nghĩa của chuyện này đấy hả?” Mắt Simon nheo lại.
“Không,” Frankie thiết tha ao ước anh đừng ngồi sát cô đến vậy. “Mà phải. Em không biết. Em chỉ biết rằng ngủ với anh đêm qua là một sai lầm mà em sẽ không lặp lại.” Cô ghé lại gần anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. “Chúng ta là bạn, Si ạ. Nếu chúng ta coi đêm qua như tình một đêm - như một đêm ngọt ngào đáng nhớ - thì chúng ta vẫn có thể là bạn. Nhưng nếu chúng ta trở thành tình nhân và biến chuyện này thành một mối quan hệ công khai, thì cuối cùng một trong hai ta sẽ bị tổn thương. Và chúng ta không còn là bạn của nhau được nữa. Giữa hai ta sẽ có những điều không thoải mái và gượng gạo. Chúng ta sẽ tránh mặt nhau, và điều đó thực sự không đáng.”
Anh chạm vào má cô. “Francine…”
Frankie né tránh. “Simon, đừng.”
“Anh không thể để nó kết thúc như thế này.”
Giọng anh hạ thấp, nhưng cường độ dữ dội của nó thì lan xa. Mọi người bắt đầu nhìn về phía họ. Frankie hít một hơi dài, và khi cất tiếng giọng cô không để lộ chút buồn bực nào.
“Trước đây anh chưa gặp rắc rối bao giờ,” cô nói với anh. “Trên thực tế, anh là bậc thầy trong việc dập tắt cảm xúc của mình. Anh có thể chán một phụ nữ trong một sớm một chiều, và rồi giũ áo bỏ đi. Em sẽ không đợi đến lúc điều đó xảy ra đâu - và thật đáng tiếc nếu anh không thích thế. Em sẽ bỏ cuộc từ bây giờ - trước khi bị tình cảm chi phối.”
“Em đang bảo anh là hiện em không bị tình cảm chi phối?”
“Đúng vậy. Và em muốn giữ nguyên như thế.” Cô hạ giọng thành tiếng thì thầm dịu dàng. “Hãy để cho đêm ấy ngủ yên. Chúng ta đã đầu hàng lũ ma quỷ của mình. Và nó thật…”
“Vui?” anh gợi ý, giọng thô ráp.
“Nó chỉ là chuyện thể xác thôi, Simon,” cô bảo anh. “Hoàn toàn là tình dục đơn thuần.”
Simon cào tay lên tóc. Gương mặt anh nom chán nản và khắc nghiệt, đôi mắt phản chiếu nỗi chua xót trong lòng. Trông anh đẹp trai đến nao lòng và quyến rũ đến mức không thể chịu đựng nổi. Frankie buộc phải nhìn ra cửa sổ.
“Danh tiếng của anh đã phản lại chính anh, đúng không?” anh hỏi, giọng nói đượm vẻ hối tiếc. “Em không muốn chuyện này đi xa hơn vì em nghĩ anh sẽ đá em sau một hoặc hai tuần chứ gì?”
“Em không chỉ nghĩ thôi đâu, Simon.” Cô chăm chú nhìn những cụm mây trắng xốp như bông. “Mà em biết chính xác.”
“Em muốn trong bao lâu?” anh hỏi, giọng hạ thấp, thăm dò.
Cô liếc nhìn anh. “Gì cơ?”
“Một tháng rưỡi là chưa đủ, đúng không? Em muốn dài hơn đúng không? Bao lâu?”
Frankie bật cười nghi ngờ. “Hẳn là anh đang đùa.”
“Anh cực kì nghiêm túc.”
“Anh định trích máu kí vào một bản cam kết hay giao kèo gì đó hứa rằng anh sẽ không cất bước ra đi trước khoảng thời gian đã định à?”
“Không, nhưng anh sẽ hứa với em.”
Anh đang nghiêm túc thật. Anh muốn cô đặt ra một kì hạn tùy ý để trước kì hạn ấy anh sẽ không rời bỏ cô.
“Chuyện đó vớ vẩn quá, Si. Em phải nói gì đây? Một năm? Hai năm? Khỉ thật, em thấy cứ như mình đang kí vào bản hợp đồng thuê mướn tình nhân vậy. Đó không phải là điều em muốn.”
Anh cầm lấy tay cô, đan những ngón tay của họ vào nhau. Sự tiếp xúc của anh cám dỗ và đầy nhục cảm. Đêm qua anh đã chạm những ngọn tay ấy vào khắp nơi trên cơ thể cô. Frankie cầu trời cho anh không nhận thấy nhịp tim cô đang đập điên cuồng.
“Vậy em muốn thế nào?” anh hỏi.
“Mãi mãi.” Từ đó buột ra khỏi miệng trước khi cô kịp ngăn lại. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn nhắm tịt mắt, chối bay chối biến cái điều ngu ngốc mình vừa thú nhận. Nhưng thay vào đó cô lại thấy mình đang nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Simon, ngập ngừng hi vọng…
Ôi, giá mà cô nhìn đi nơi khác. Đồng tử trong mắt anh co lại thành một điểm khi anh nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ tới những đám mây trắng nhức nhối. Ánh mắt anh trở nên vô định, hầu như thẫn thờ, và thớ thịt giật giật ở một bên quai hàm anh ngừng chuyển động. Cô hình dung nom anh tái nhợt bên dưới nước da rám nắng và bàn tay siết chặt của anh nới lỏng đủ để cô rút tay về.
Cử động của cô làm anh liếc nhìn lại cô, nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt cô. Anh gắng nở nụ cười, nhưng trông khó khăn và yếu ớt. “Frankie…” Anh cất tiếng cười, hớp một ít không khí, và nhè nhẹ lắc đầu. Rõ ràng anh không biết phải nói gì.
“Phải, em nghĩ thế đó.” Frankie đứng lên, lách qua anh ra ngoài lối đi giữa hai hàng ghế. “Em muốn người đàn ông của em chí ít cũng phải biết nghĩ tới một thứ gì đó bền vững. Và đó là lí do em sẽ không chạm vào anh lần nữa, bạn của em ạ, dù là bằng một cái sào ba mét. Đó là lí do em sẽ coi sự kiện đêm qua chỉ là tình một đêm.” Cô mở ngăn chứa đồ trên đầu và lấy túi hành lí của mình xuống. “Và, trong trường hợp ấy, em muốn có một không gian riêng. Một chút thời gian và khoảng cách, xin anh đấy.”
Cô đi về phía những dãy ghế còn trống ở dưới đuôi máy bay. Simon không gọi cô, cũng không đi theo cô. Cô cũng không nghĩ anh sẽ làm thế.
�ọc b7�b� � x3? Hay họ làm những việc anh thường làm, và chuồn về phòng mỗi người, sợ rằng thứ tình cảm đêm qua không phải là thật, mà chỉ là một ảo giác lờ mờ họ nhất thời nghĩ là vững chắc và giá trị?
Simon đứng dậy.
Hay họ sẽ khuỵu gối, vùi mặt vào lòng người tình của mình, khẩn cầu đối phương hãy suy nghĩ lại, phơi bày con tim vỡ vụn và tâm hồn tan nát khi tuyên bố tình yêu bất diệt của mình? Trước đây anh đã từng là nạn nhân của trò này và chẳng thấy thích tí nào.
“Anh sẽ về phòng tắm rửa,” anh lẳng lặng bảo Frankie.
Cô chỉ hơi ngước mắt lên. “Vâng.”
“Hãy gọi anh nếu… em cần. Anh ở phòng 765.”
“Vâng. Dù em nghĩ em có thể tự giải quyết những thứ này. Cảm ơn anh.”
Cảm ơn. Simon lượm giày và tất lên từ chỗ anh đã vứt chúng đêm qua. Anh nhìn lại Frankie, nhưng cô không ngẩng đầu lên.
Cảm ơn. Anh kiểm tra để đảm bảo rằng ví và chìa khóa phòng có trong túi, rồi lại nhìn Frankie. Cô vẫn không nhúc nhích.
Cảm ơn. Anh mở khóa cửa và vặn nắm đấm, nhìn lại Frankie lần cuối cùng. Không có phản ứng gì cả. Không có dù chỉ một cái liếc mắt.
Simon ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng, kiểm tra chắc chắn là nó đã được khóa. Chầm chậm, anh đi vòng qua chỗ ngoặc tới thang máy, đờ đẫn và tê liệt.
Bên trong phòng, Frankie gục đầu xuống hai cánh tay và bật khóc.