Nụ hôn đầu cho em

Chương bảy
Simon ngồi trong xe ô tô đậu trước nhà Frankie.
Điều này thật kì quặc.
Anh vốn say mê phụ nữ - chuyện đó không có gì phải bàn. Anh biết cách tán tỉnh để thâm nhập vào cuộc sống và chiếc giường của họ. Anh thành thục chuyện đó. Anh biết cách chơi trò chơi ấy ra sao. Nhưng lần này có sự thay đổi. Phải, anh muốn lên giường với Frankie. Nhưng anh còn muốn một thứ khác nữa. Anh muốn đọc tiếp những cuốn nhật kí của cô.
Quả là hết sức kì quặc.
Anh nhấc cốc cà phê từ chỗ để cốc và bước ra khỏi xe.
Lúc này là bảy giờ sáng. Anh không thể nhớ nổi lần gần đây nhất mình thức giấc, tắm rửa và mặc quần áo vào cái giờ sớm tinh mơ như vậy là khi nào. Nhưng tối qua Frankie đã đuổi anh về nhà, và quyết định kiểm tra đống nhật kí một mình.
Simon không tài nào ngủ được. Anh ra khỏi giường tầm hai rưỡi sáng, chui vào trong xe ô tô và phóng qua nhà Frankie. Cửa sổ nhà cô vẫn sáng đèn, nhưng anh không dừng lại. Anh không cho phép mình vào đó. Anh không dám. Cô đã cực kì kiên quyết nói với anh rằng vai trò trợ lí phụ thuộc vào hành vi cư xử của anh. Nếu lần tới quá đà, anh sẽ không được tham gia nữa. Và chường mặt trước cửa nhà cô lúc chưa đến ba giờ sáng chắc chắn bị coi là một hành động quá trớn. Simon có thể viện ra bất kì cái cớ nào mà anh có thể nghĩ ra, nhưng cô vẫn sẽ biết đích xác lí do anh ở đó.
Phải đến bốn giờ sáng anh mới ngủ được trở lại. Và khi chuông điện thoại reo lúc hơn sáu giờ, khó khăn lắm anh mới trệu trạo được từ “A lô”. Tuy nhiên anh tỉnh táo hẳn khi nhận ra người ở đầu dây bên kia. Đó là người bạn cũ đang làm ở đại học Boston. Anh ta đã hết cảm cúm, và đã đi làm sớm để bắt kịp công việc bị bỏ bê - đồng thời để kiểm tra thông tin về Jazz Chester trên máy tính.
Anh chàng Jazz tốt bụng đã ủng hộ một số tiền lớn cho quỹ nam sinh cách đây mới vài tháng. Rất có thể địa chỉ và số điện thoại mà Simon viết nguệch ngoạc lên một mảnh giấy là địa chỉ hiện tại của cậu ta.
Simon bước lên hiên nhà Frankie. Cửa trước bị khóa - nắm đấm không xoay đi trong tay anh, nhưng có lẽ vì Frankie chưa sập hẳn vào nên nó từ từ hé mở. Anh đẩy cửa ra và bước vào.
Trong nhà im ắng và anh dừng lại, nghe ngóng tiếng Frankie. Nghĩ rằng chắc cô còn ngủ, anh rón rén đi xuôi hành lang xuống bếp.
Anh biết mấy cái bản lề cửa bếp luôn kẽo cà kẽo kẹt, cho nên anh đẩy nó ra thật từ từ, thận trọng, để không gây tiếng động quá lớn khi anh ló đầu vào trong. Đèn vẫn bật và chiếc bàn chất kín những bản photo từ sổ sách thuê nhà cùng một chồng nhật kí của Frankie.
Nhật kí của Frankie.
Simon bước hẳn vào bếp, khép cửa lại.
“Này!” Anh giật nảy mình, qua khóe mắt cảm thấy có bóng người chuyển động. Anh xoay người lại đúng lúc trông thấy Frankie. Cô đang đứng nấp chỗ cánh cửa.
Anh bắt gặp ánh mắt cô, chỉ kịp thấy một tia vỡ lẽ bàng hoàng - thì đúng lúc ấy chiếc chảo rán to đùng cô đang vung lên giáng thẳng vào đầu anh.
Boong! Anh tưởng nó sẽ phát ra một âm thanh nghe hay hơn khi anh gục xuống, hai tay và đầu gối chống xuống sàn bếp.
“Lạy Chúa, Simon!” Cái chảo bị quẳng lên bàn kêu xoảng khi Frankie quỳ xuống bên cạnh anh.
Anh đã đánh rơi cốc cà phê, và cà phê nóng bỏng đó nan ra ngoài nắp đậy, nhưng Frankie chỉ gạt nó ra.
Tai anh kêu ong ong và đầu hơi váng vất, nhưng may thay cô đã phang đúng vào chỗ hộp sọ đặc biệt dày. Trước đây anh từng bị đánh vào đầu mạnh hơn thế nhiều song chỉ bị sưng một cục u nhỏ. Có lẽ anh sẽ bị đau mất vài ngày, nhưng nó thực sự không phải chuyện quá to tát.
Tuy nhiên Frankie không biết điều đó. Những ngón tay mát lạnh của cô ôm trọn khuôn mặt anh, đôi mắt tối sầm lại vì lo lắng. “Ôi Si, anh không sao chứ?”
Gương mặt hai người chỉ cách nhau trong gang tấc khi cô đỡ anh nằm ngửa ra. Cô cúi xuống sát hơn, lướt nhẹ những ngón tay trên trán anh, tìm kiếm chỗ bị trúng đòn.
Tuy rằng đầu bị sưng u một cục, nhưng Simon lại cảm thấy dễ chịu lạ lùng. Anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô - mùi dầu gội hương thảo mộc, vị cà phê ấm áp trong hơi thở, một chút mùi kem chống nắng và mùi nước hoa nữ tính không thể nhầm lẫn. Cô đang quỳ bên anh, đùi cô áp vào hông anh, những ngón tay lùa trong tóc anh. Rất có thể anh đã chết và được lên thiên đàng.
“Để tôi đi lấy cho anh ít đá lạnh.”
Anh chẳng cần đá lạnh. Dù sao thì đầu anh cũng không cần. Mấy bộ phận khác trên cơ thể anh mới cần được làm mát. Nhưng trong nháy mắt cô đã quay lại bên anh, nâng đầu anh đặt lên đùi cô.

Anh ổn rồi. Tiếng ong ong trong đầu anh đã biến mất gần như hoàn toàn và hai đầu gối không còn cảm giác dẻo như cao su nữa. Tuy nhiên túi đá lạnh đem lại cảm giác rất dễ chịu cho phần da đầu hơi sưng của anh, giống như những ngón tay cô ở trong tóc anh vậy. Bàn tay kia của cô đang dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh, và má anh áp vào chỗ mềm mại nhất ở bụng cô... Ôi, đây là một cơ hội quá tuyệt vời không thể bỏ lỡ.
Simon khép chặt hai mí mắt.
“Ồ, không,” Frankie nói, giọng lo sợ. “Anh không được ngủ thiếp đi khi đầu đang bị thương. Nào nào, tốt hơn là anh hãy ngồi dậy trong lúc tôi đi gọi bác sĩ Devlin.”
Simon thả lỏng cho cơ bắp mềm ra.
“Simon?” Cô cố nâng anh dậy, nhưng không có sự hợp tác còn anh thì khó mà xê dịch anh cho nổi. Anh cảm thấy cô hạ đầu anh xuống sàn, sau đó đi vòng ra trước mặt anh. Cô nắm lấy hai vai anh, cố xốc anh ngồi lên “Thôi nào, Simon, nói chuyện với tôi đi. Làm thế nào anh vào được đây? Chết tiệt, anh làm tôi sợ chết khiếp. Cửa bị khóa cơ mà? Đêm nào tôi chẳng làm vậy.”
“Cô đã sập hẳn cửa vào đâu,” Simon thều thào. “Xin lỗi đã làm cô sợ, cưng à...”
Cưng. Lần gần đây nhất anh gọi cô như thế, cô đã suýt lên cơn đau tim. Cô đã cho anh một bài thuyết giáo dài hai tiếng đồng hồ về việc không được dùng những lời lẽ âu yếm sặc mùi phân biệt giới tính như thế nữa. Lần này thì cô chẳng cự nự gì.
Cô kéo vai anh mạnh hơn, cuối cùng đã tận dụng được hai chân anh làm lực đẩy. Cố giữ anh thật chặt, tất cả cơ bắp đều căng ra.
“Sớm thế này anh đã tới đây làm gì?” cô hỏi.
Simon để yên cho cô kéo dậy, nhưng rồi lại lảo đảo khiến cô phải ôm chặt lấy anh. Hai bầu ngực cô áp vào ngực anh, đôi tay ôm vòng quanh lưng anh, hai đùi kẹp gọn hông anh. Cảm giác vô cùng tuyệt diệu. Anh không thể ngăn mình bật ra một tiếng rên khoan khoái.
“Có đau lắm không?”
Đau à? Không hẳn...
“Simon. Mở mắt ra và nói chuyện với tôi đi nào!”
Simon mở mắt và biết rằng anh đã đi quá xa. Vẻ mặt Frankie tràn ngập nỗi lo âu hốt hoảng, đôi mắt rưng rưng sợ hãi.
“Này.” Anh đưa tay lau giọt nước mắt đọng trên má cô. “Này, tôi không sao mà, Francine. Mấy viên đá có tác dụng thật đấy, và cô đánh tôi không mạnh lắm đâu.”
Cô lui lại một chút, nâng cằm anh lên để nhìn sát hơn vào mắt anh. Những gì nhìn thấy làm mắt cô nheo lại. “Anh đang giả vờ,” cô thốt lên. “Đồ khốn! Đúng là không thể tin nổi. Tôi cứ tưởng tôi đã suýt giết chết anh còn anh thì lại giả vờ bất tỉnh.”
Simon nở nụ cười duyên nhất với cô. “Ít ra tôi cũng không chết, đúng không nào?”
“Đừng có vịn vào cái cớ đó,” Frankie lẩm bẩm.
“Lần sau cô hãy dùng chảo gang nhé,” anh khuyên cô. “Chảo nhôm không ăn thua gì đâu.”
“Simon, đó chỉ là một chấn thương nhẹ. Tại sao anh lại khiến tôi phải nghĩ rằng...”
Giọng cô tắt dần và mắt cô mở to hơn một chút khi cô nhận ra tư thế thân mật của bọn họ. Cô đờ người ra nhìn anh, sự nhận thức hiện rõ trong đáy mắt.
Sức nóng chợt dâng lên mãnh liệt nó kêu lách tách quanh hai người, một luồng lửa ham muốn không giống bất cứ thứ gì Simon từng biết sáp lại gần họ một cách sát sao. Thời gian chậm lại và kéo dài ra, mỗi giây như bằng cả một đời người khi cô nhìn trân trân vào mắt anh.
Ôm cô như thế này thật thích, thật đúng như anh mong đợi. Cô vừa vặn đến độ hoàn hảo trong vòng tay anh, và anh biết cô cũng cảm thấy như thế. Nhưng rồi cô chầm chậm, chầm chậm rời khỏi anh, và giây phút tuyệt diệu ấy qua mất.
Cô đã thức suốt đêm. Trên người cô vẫn là chiếc quần soóc và áo phông cô mặc tối qua. Dưới lớp quần áo ngoài vẫn là bộ đồ tắm. Cô đứng dậy rót một tách cà phê từ cái bình đặt trên bàn bếp, rồi đưa cái tách bốc khói nghi ngút lên miệng bằng bàn tay run rẩy.
“Anh làm gì ở đây vào sáng sớm thế này?” cô hỏi.

Địa chỉ và số điện thoại của Jazz Chester như sắp bốc cháy trong túi Simon. Nếu anh nhắc đến tên Jazz... anh đang nghĩ gì vậy? Rằng nếu anh nhắc đến tên Jazz thì anh có thể hôn tạm biệt cơ hội lên giường với Frankie đi là vừa ư? Sự thật là, anh còn không có cơ hội để bắt đầu, ít nhất là ngay lúc đó. Cô đã thức trắng đêm để đọc những dòng nhật kí nói về những lần Jazz Chester ghé thăm Sunrise Key. Simon sẽ không có cơ hội nào với Frankie cho đến khi cô tìm được Jazz và nhận ra rằng cuộc đời thực hiếm khi được như trong tưởng tượng.
Cô không phải không bị ảnh hưởng bởi sự đụng chạm này, Simon biết điều đó. Tuy nhiên anh cũng biết chắc rằng thúc đẩy chủ đề này sẽ là một sai lầm lớn.
Nhưng Frankie không cho anh thời gian để trả lời. “Tôi vừa định chui vào giường - nhưng thất bại.” Cô nhặt cốc cà phê đang nằm lăn lóc trên sàn của anh lên và dùng một miếng bọt biển lau cà phê đổ. “Tôi đã rút gọn danh sách những người tên John xuống còn ba người,” cô giải thích. “John Marshall, John McMahon, và John Carter. Nhưng khi tôi kiểm tra cẩn thận các số điện thoại bằng danh bạ, thì không một ai phù hợp cả. Cả ba người này đều đã chuyển đi từ mấy năm trước - và không cách nào có được địa chỉ mới hay số điện thoại của họ.” Cô thở dài. “Anh có biết là có tận bốn mươi bảy người tên John Carter ở Baltimore không? Và thêm mười bảy J. Carter nữa. Đấy là giả dụ ông John Carter của chúng ta sống ở Baltimore. Khỉ thật, ông ấy có thể ở bất cứ đâu.”
Simon gượng đứng lên, anh đặt túi đá xuống cạnh bồn rửa và lấy số điện thoại cùng địa chỉ của Jazz Chester từ trong túi ra đưa cho Frankie.
Cô nhìn chằm chằm vào nó: “217 đường Oxen Yoke, Wellesley - đây là gì?”
“Cuối cùng Tim đã gọi cho tôi.”
Cô ngơ ngác nhìn anh. “Tim nào?”
“Bạn tôi, người đang làm ở đại học Boston ấy.” Simon lại rót đầy cà phê vào cốc của mình và nhấp một ngụm.
Frankie nhìn chằm chằm mảnh giấy. “Đây là...?”
“Địa chỉ và số điện thoại của Jazz Chester - cả ở nhà và chỗ làm. Là địa chỉ hiện tại - ít ra là bốn tháng trước.”
“Tôi không biết nên hôn anh hay giết anh nữa.”
Simon cười, vuốt tóc ra sau, nhăn mặt khi những ngón tay chạm vào vết sưng trên đầu. “Tôi không có vấn đề gì với quyết định đó, nếu như cô muốn tôi thực thi giùm cô.”
“Không, cảm ơn.” Cô vội dứt ánh mắt khỏi anh, như thể bất chợt nhớ ra cảm giác cơ thể anh áp vào người cô ban nãy. Có Chúa chứng giám, Simon cũng đang nhớ đến chuyện đó. Rất khó để nghĩ được bất cứ chuyện gì khác.
Cô nhìn xuống mảnh giấy một lần nữa, như thể nó vừa là tấm vé độc đắc vừa là tờ trát bắt giam cô. “Tự dưng tôi thấy sợ quá.”
“Cô có muốn tôi gọi cho cậu ta không?”
“Không tôi tự làm được. Tôi muốn làm việc này.” Cô nhún vai và đánh liều liếc mắt về phía anh lần nữa.
“Thực ra, nếu anh cho tôi chút không gian riêng, tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay bây giờ.”
Simon nhìn đồng hồ đeo tay. “Còn chưa tới tám giờ. Cô có chắc...”
“Jazz là người dậy sớm. Tôi cá là anh ấy vẫn giữ thói quen đó, và tầm này anh ấy đã ở văn phòng rồi,” Frankie nói. Cô nhấc điện thoại trong bếp lên và ném cho Simon một cái nhìn đầy ý nghĩa. “Nếu anh không phiền...?”
Simon không muốn đi, anh muốn ở lại. Và nghe lỏm. “Vậy tôi sẽ vào văn phòng của cô nhé.”
“Để áp tai vào tường ấy hả? Không được đâu,” Frankie nói. “Sao anh không về nhà đi? Tôi sẽ gọi cho anh sau.”
Simon khoanh tay lại. “Không có chuyện tôi ra về khi chưa có số điện thoại của ông John. Còn nhớ việc của tôi chứ? Tôi cũng có một khách hàng cần được thỏa mãn yêu cầu mà?”
“Không có chuyện anh lấy được số điện thoại của ông John trước Clay Quinn đâu,” Frankie đáp trả.

Đúng vậy. Làm như thế sẽ là không chuyên nghiệp và không chấp nhận được. Và nó chẳng liên quan gì đến lí do thực sự khiến anh muốn ở lại.
“Xin lỗi, cô nói đúng,” anh thừa nhận, “Chỉ là...” Simon ngắc ngứ, cạn mọi lí lẽ.
“Tôi biết tôi không phải người duy nhất kiếm được một khoản lớn từ vụ này,” cô nói. “Nhưng ngay lúc này đây tôi không nghĩ đến tiền.”
Anh cũng thế, nhưng anh không chắc cô sẽ tin nếu anh nói cho cô sự thật.
“Con người này từng là cả thế giới đối với tôi,” Frankie tiếp tục, phe phẩy mảnh giấy có số điện thoại của Jazz. “Nếu anh muốn biết sự thật, thì tôi tin là mình đã yêu anh ấy thật lòng. Có lần Leila đã bảo tôi rằng nó nghĩ tôi vẫn âm thầm yêu Jazz, vẫn chờ đợi anh ấy quay lại, cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua. Theo như tôi biết, thì rất có thể nó đã đúng.” Cô hít một hơi thở sâu. “Nhưng tôi biết rõ một điều là tôi không muốn anh và những trò chơi của anh ngáng đường tôi.”
Những trò chơi của anh. Câu nói châm chích của cô mới đau làm sao, bởi vì anh biết chúng đều là thật. Anh luôn chơi các trò chơi. Cuộc đời anh là một trò chơi lớn - anh chưa bao giờ thực sự nghiêm túc và nỗ lực hết mình để giành phần thắng vì anh tự chịu trách nhiệm viết ra rồi sửa lại luật chơi. Simon lặng thinh. Anh còn nói gì được nữa?
“Anh có thể cố hiểu cho tôi, dù chỉ một chút không?”
“Được.” Anh hiểu. Nhiều hơn cô tưởng. Anh cầm lấy cốc cà phê từ bàn bếp và đẩy cửa bếp ra. “Tôi sẽ ở ngoài bãi biển.” Anh dừng lại, ngoái nhìn cô, ước gì tâm can anh không quặn thắt, cầu mong cho Jazz Chester đã lập gia đình, hoặc đi tu, hoặc là gay, nhưng đồng thời cũng cầu cho cậu ta đáp ứng được tất cả sự trông đợi của Frankie, và là tất cả những gì cô cần. Cô xứng đáng được hạnh phúc, và anh biết rằng bản thân anh - anh và những trò chơi của anh - không thể mang lại điều đó cho cô. Anh gắng mỉm cười, hi vọng những lời mình sắp nói sẽ không bị mắc trong cổ họng. “Chúc may mắn.”
Cô sẽ không bao giờ biết anh đã phải cố gắng thế nào để nói ra câu đó. Cô sẽ không bao giờ biết trái tim anh như đang vỡ làm hai nửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng anh và cô bắt đầu bấm số. Frankie nhắm mắt, lắng nghe từng hồi chuông đổ. Nó reo bốn lần rồi tắt để chuyển sang chế độ trả lời tự động.
Cô không biết mình đang cảm thấy nhẹ nhõm hay hốt hoảng. Cô sẽ phải để lại lời nhắn. Biết nói gì bây giờ?
“Xin chào, tôi là Jonathan Chester. Hiện tôi không có ở bàn làm việc. Hãy để lại lời nhắn và tôi sẽ gọi lại cho bạn ngay khi có thể.”
Đó là Jazz. Anh tự xưng là Jonathan - Frankie đã không nhận ra đấy là tên thật của anh - nhưng giọng nói trên băng là của Jazz. Giọng anh có vẻ trầm hơn, dày hơn, già dặn hơn, và ôn hòa hơn, nhưng nó vẫn giàu nhạc điệu và vui vẻ, như thể anh vừa nói vừa mỉm cười.
Môt tiếng “bíp” cất lên. Đến lượt Frankie nói.
“Xin chào, ừm, Jazz phải không? Em là Francine Paresky, và em đang gọi từ Sunrise Key, dưới Florida. Em không biết anh còn nhớ em không, nhưng...”
Có tiếng lách cách và điện thoại được nhấc lên. “Frankie?” Đó là Jazz. “Lạy Chúa, là em hả?”
Frankie bật cười, cảm thấy choáng váng vì nhẹ nhõm. “Vâng,” cô nói. “Là em đây.”
“Anh xin lỗi vì không nhấc máy ngay,” Jazz nói với cô bằng một giọng nghe bớt già dặn hơn hẳn so với trên băng, “nhưng sớm ngày ra khi bắt đầu làm việc, anh phải kiểm tra các cuộc gọi, và... Chúa ơi, em thế nào rồi?”
“Em... vẫn ổn. Mọi chuyện đều tốt đẹp.” Sau chừng ấy năm, cô lại đang nói chuyện với Jazz. Cô cảm thấy vừa nóng lại vừa lạnh, hai đầu gối nhũn cả ra. Cô ngồi lên bàn bếp, xoắn những vòng xoắn của dây điện thoại, kéo căng rồi buông tay, nhìn nó rung lên bần bật. “Có điều em già hơn rồi.” Bên ngoài cửa sổ có một chuyển động thu hút ánh mắt cô. Là Simon. Đang thả bước trên bãi biển.
Tiếng cười của Jazz vang lên trầm ấm. “Phải, anh cũng vậy. Em biết không - chuyện này thật điên rồ. Em sẽ cho là anh gàn dở, nhưng anh vừa mới nghĩ đến em. Chưa đầy hai ngày trước. Có thiêng không chứ?”
Giọng anh nghe vẫn y như vậy. Anh vẫn nói bằng tất cả sự sôi nổi và phấn khích, như thể những lời anh nói và người đối thoại với anh là quan trọng nhất trên đời. Thật là điên rồ. Cứ như cô đột nhiên bị đẩy vào một trường thời gian sai lệch và quay về thời điểm mười hai năm trước vậy.
Frankie cố gắng hình dung ra Jazz, nhưng lạ lùng thay tâm trí cô cứ biến những đường nét cân đối, đậm chất Mỹ của anh thành gương mặt xương xương, gần như thanh tú của Simon, còn mái tóc nâu của anh thì bị biến thành màu vàng. Cô ngoảnh đi khỏi khung cửa sổ khi bất chợt nhận ra mình vẫn đang nhìn Simon - một bóng người cô độc lãng mạn đang dõi mắt ra những con sóng ngoài xa.
“Anh vừa xem một bộ phim,” Jazz tiếp tục, “và cô gái trong phim, anh thề là cô ta rất đẹp - trông giống hệt em. Marisa gì đó. Dạo gần đây cô ta hiện diện khắp nơi. Thực lòng mà nói, Frankie, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, anh đã khẳng định đấy là em.”
Frankie mỉm cười, đảo mắt. “Cảm ơn anh vì lời khen, Jazz, nhưng em nghĩ có lẽ anh không nhớ về em rõ đến vậy.”
“Ồ, có chứ. Anh vẫn giữ những hồi ức cực kì sống động về em.” Anh nói một cách dịu dàng, dừng lại đủ lâu để cho cô nhớ lại những hồi ức sống động của chính mình. Những nụ hôn dài, chậm rãi trên bãi biển... Nhưng rồi giọng anh đột nhiên thay đổi và anh vui vẻ, thân thiện trở lại. “Nào. Cho anh biết dạo này em ra sao. Chắc là đã lấy chồng và có một lũ nhóc đáng yêu rồi hả? Thôi nào, thừa nhận đi, cô bé. Làm tan vỡ trái tim anh đi.”
Ánh mắt Frankie lướt trở lại khung cửa sổ. Simon đã dừng lại. Gió vò rối tóc anh. Làm tan vỡ trái tim anh. Khi Simon bỏ ra ngoài để cô có thể gọi cú điện thoại này, anh đã nhìn cô với vẻ mặt kì lạ chưa từng thấy. Gần như là cô đã làm tim anh tan nát vậy. Nhưng cô biết chuyện đó không thể là thật. Tim Simon làm bằng Tyvek[*]. Không thể nào phá hủy.
[*] Một loại vật liệu màng làm từ 100% sợi polyethilene siêu mịn mật độ cao (HDPE), rất bền, dai và khó rách.
“Frankie, em vẫn ở đó chứ?”
Trời đất ơi, cô đang làm gì vậy? Để tâm trí mình lang thang tới chỗ Simon trong lúc đang nói chuyện điện thoại với Jazz ư... “Chưa, em chưa lấy chồng...”

“Chưa ư? Khó mà tin được.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh? Anh... vẫn tự do lông bông thôi. Có thời gian anh cũng thử tiến đến hôn nhân, nhưng em biết đấy, mọi chuyện đã thay đổi. Nhưng thế là không công bằng. Chúng ta đang nói về em cơ mà. Nào, cho anh biết mười năm qua em sống ra sao đi. Không được bỏ sót chi tiết nào đâu đấy.”
“Anh đang làm việc - em không muốn làm mất quá nhiều thời gian của anh...”
“Em đùa đấy à? Có những việc anh phải ưu tiên hàng đầu - và những người bạn cũ phải quan trọng hơn công việc đầu giờ sáng chứ.”
Jazz đang độc thân. Và anh vẫn là anh chàng dễ thương nhất trên đời. Cô lại nhìn ra cửa sổ, nhưng Simon đã biến mất.
“Em vẫn sống ở Sunrise Key,” Frankie nói. Cô kể cho anh toàn bộ câu chuyện. Chuyến thăm của Clay Quinn. Cái chết của bà Alice Winfield. Bản di chúc. Công cuộc tìm kiếm cha dượng của anh. Jazz lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng xen vào một lời cảm thán hoặc một câu đùa giỡn khiến cô phì cười.
Nhưng trong suốt thời gian nói chuyện, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi Simon đã đi đằng nào, và chờ đợi anh quay lại.
=� r@�X3�>
Khi Frankie từ mặt nước trồi lên thì Simon đang đứng trên bãi biển. Cô vuốt ngược tóc rồi dùng cả hai tay để vắt nước trên tóc. Biển làm cho cô sạch sẽ, mát mẻ. Cô luôn cảm thấy bẩn thỉu nếu nghĩ quá nhiều về cái ngày đáng sợ đó.
Bầu trời vẫn còn vương sắc đỏ cam từ vầng mặt trời đang lặn, nhưng mặt trăng đã lên, gần như tròn đầy, soi sáng gương mặt Simon. Khi không có nụ cười quen thuộc, trông anh già hơn, dữ tợn hơn, và vô cùng sắt đá.
“Nói cho tôi tên họ bọn chúng,” anh nói khi cô dừng lại trước mặt anh, “tôi sẽ tóm được chúng và cho chúng nhừ tử.”
Frankie đi ngược lên bãi biển tới chỗ bộ quần áo cô mặc bên ngoài đồ tắm được xếp thành một đống. “Tôi không nhớ tên chúng.”
“Chết tiệt.”
Cô nhìn lại anh. Với cái miệng mím chặt dữ tợn và đôi mắt xanh sáng rực lên trong bóng tối, cô gần như tin rằng anh có khả năng gây thương tích cho những kẻ đã suýt cưỡng hiếp cô nhiều năm trước. Nực cười thay, cô chưa bao giờ nghĩ Simon là kiểu người hùng hổ, nhưng lúc này, trông anh như thể thực sự thích thú với vụ đụng độ khát máu này vậy.
“Tại sao cô không tố cáo chúng?” anh hỏi.
“Không có bằng chứng,” Frankie nói, cố làm cho giọng mình nghe thật thản nhiên. “Preston Seaholm tin tôi - anh ấy bảo sẽ ủng hộ tôi một trăm phần trăm, bất kể tôi quyết định thế nào. Nhưng ủy viên công tố quận bảo tôi rằng kết tội cưỡng hiếp ột người đã là khó rồi, huống hồ mới chỉ là ý đồ.” Cô nghe thấy một nỗi cay đắng len vào giọng mình. “Đến anh còn không tin lời tôi nói là thật - thì làm sao cả một phòng xử án toàn người xa lạ tin tôi được chứ?”
“Tôi xin lỗi,” Simon nói, trông anh có vẻ ăn năn thực sự. “Chỉ là... Tôi biết cô đã kể với Leila những gì, và tôi buộc phải tin rằng nếu cô không kể toàn bộ sự thật cho nó nghe, thì cô cũng sẽ không kể cho tôi.” Anh nói khẽ, vẻ ngập ngừng. Lần đầu tiên Frankie thấy sự tự tin và sức hấp dẫn mê người của anh bay biến đâu mất, chỉ còn lại trái tim chân thật.
Nhưng, không. Không có chuyện đó đâu. Tối qua lúc ở trong nhà hàng cô đã nhìn thấy vẻ tương tự trong mắt anh, ngay sau thời điểm cô tin chắc rằng anh sắp sửa hôn cô...
“Nếu như cô bị cưỡng hiếp, và đến cả người bạn thân nhất của cô cũng không được cô kể cho biết, thì chắc cú là cô sẽ chẳng thừa nhận chuyện đó với tôi,” Simon nói tiếp. “Ý tôi là, liệu cô có thể đứng đó và bảo rằng cô sẽ nói với tôi sự thật không?”
Frankie lắc đầu. Anh nói đúng. Cô không thể nào nói với anh.
“Đó là lí do vì sao tôi phải đọc tận mắt quyển nhật kí. Cho nên... đừng giận tôi nữa, được không?”
Frankie gật đầu. Đồng ý.
Simon cũng gật đầu. Anh đứng đó dưới ánh trăng, nhìn cô đăm đắm, hai tay đút trong túi quần soóc, đôi mắt thường ngày cười cợt giờ sẫm lại và đầy nghiêm túc.
“Cô còn bí mật ghê gớm nào khác để tôi tình cờ phát hiện không, Francine?” Anh hỏi với bóng dáng phảng phất của nụ cười quen thuộc.
Tim Frankie đập thình thịch. Cô luôn thấy cách nói năng ngọt xớt và bất cần của Simon Hunt vô cùng lôi cuốn, nhưng khi anh trầm lặng, nhạy cảm thế này thì lại càng hấp dẫn đến khó cưỡng.
Còn bí mật ghê gớm nào khác không ư? Chỉ có một bí mật là tôi muốn cảm nhận cánh tay anh ôm trọn người tôi ghê gớm. Cô lắc lắc đầu, rùng mình trước cơn gió lạnh thổi vào từ mặt biển. “Không,” cô nói dối.
Nhưng dường như Simon có thể đọc được tâm trí cô. Anh bước lại gần, bỏ tay ra khỏi túi quần, và kéo cô vào lòng, mặc kệ bộ đồ tắm còn ướt.
Frankie nhắm mắt lại, gục đầu lên vai anh, biết rằng cô đã nói dối với cả bản thân mình. Cô không chỉ muốn một vòng ôm của anh. Mà còn muốn nhiều hơn thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận