Chiều nay tôi phải đến xem Bùi Kỷ Trung đánh bóng rổ.
Hôm qua cậu ta đã giúp tôi, đương nhiên tôi phải giữ lời, hơn nữa chỉ là xem một trận bóng rổ thôi mà?
Không có gì khó cả, chỉ cần ngồi xem họ đánh bóng là được.
Bùi Kỷ Trung bảo tôi 3g chiều phải đến, vì thế tôi đi xe buýt đến trường Thuận Kim vào lúc 3g đúng.
Khi tôi đến sân bóng nhóm hip hop đã có mặt đủ.
Bùi Kỷ Trung đang khởi động cùng họ.
“Tóc xoăn, cô đến đúng giờ đấy chứ!”.
“Cần gì phải nói, tôi gửi lời hứa mà!”.
Vì hôm qua Bùi Kỷ Trung đã giúp tôi cho nên bây giờ tôi không còn ghét cậu ta như trước nữa.
“Cô ngồi yên ở đấy, lát nữa thi đấu cô phải cổ vũ cho chúng tôi”.
“Được thôi. Lát nữa tôi sẽ cổ vũ như thế nào?”. Tôi hỏi cậu ta.
“Một lát nữa sẽ biết thôi!”. Bùi Kỷ Trung vừa nói vừa làm nóng người.
Tôi đành ngồi xuống.
Thật kỳ lạ, trong sân chỉ có một mình tôi là con gái.
Lúc bình thường, ở đâu có nhóm Hip Hop ở đó sẽ có con gái vây quanh, nhưng thật kỳ lạ, sao hôm nay không thấy bóng dáng họ.
Tôi vừa ngồi vừa suy nghĩ.
“Chị dâu, đến rồi đấy a!”. Kim Tại Vũ vừa nhìn thấy tôi cậu ta đã bước tới chào.
“Làm ơn đi Tại Vũ, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi tôi không phải chị đâu của cậu. Này tại sao cậu không khởi động với họ?”.
“Hôm nay tôi không ra sân, tạm ngồi dự bị.
“Hôm nay thi đấu với ai vậy? sao chỉ thấy mình nhóm Hip Hop của các cậu?!”.
Tôi chợt nhớ trên sân chỉ có một đội, thế nên hỏi Kim Tại Vũ.
“Thi đấu với nhóm Đằng Long của Tống Triết Dân! Thế nào? Chị không biết àh?”.
“Cái gì? Thi đấu với Triết Dân?”. Tôi ngạc nhiên nhìn Tại Vũ.
“Hôm qua Bùi Kỷ Trung không hề nói thi đấu với Triết Dân mà!”.
“Tôi cũng thấy lạ tại sao chị không biết, chuyện này đã nói từ trước kia mà!”.
Kim Tại Vũ nói: “Xem kìa, nhóm Đằng Long đến kìa!”
Tôi nhìn theo hướng Tại Vũ chỉ, đúng là Triết Dân cùng người của nhóm Đằng Long đến rồi.
“Y Nghiên, sao cậu lại ở đây? Cậu đến đây làm gì?”
Triết Dân thấy tôi đã vội hỏi, xem ra rất ngạc nhiên.
Tôi cũng không biết tại sao cậu ấy ngạc nhiên đến thế.
“Là… là Bùi Kỷ Trung kêu mình đến đây!”
“Làm ơn đi! Cậu bị tên Kỷ Trung dọa nạt rồi, cậu về đi, ở đây không có chuyện của cậu!”
Triết Dân hình như nóng nảy hơn lúc bình thường, vội vàng kéo tay tôi.
“Này, cậu làm cái trò gì thế? Lôi lôi kéo kéo…”
Bùi Kỷ Trung vội chạy tới.
“Bùi Kỷ Trung, chẳng phải hai chúng ta đã nói cạnh tranh công bằng sao!!!”
Xem ra Triết Dân rất lo.
Tôi thấy hai nhóm cứ gờm gờm nhìn nhau, trong lòng càng lo hơn, cũng không biết họ sắp giở trò gì.
“Đúng vậy, là cạnh tranh công bằng, cậu không thể buộc Y Nghiên cổ vũ cho đội cậu được!” Bùi Kỷ Trung nói.
Tôi nghe thấy rất ngạc nhiên.
“Y Nghiên…” Triết Dân nắm lấy tay tôi.
“Nhưng đã quá muộn rồi, Y Nghiên đã hứa cổ vũ cho tôi! Thế nào? Có phải là tôi quyến rũ hơn cậu không?”
Triết Dân chưa kịp nói gì, Bùi Kỷ Trung đã bồi thêm một câu.
“Này, khoan đã, Bùi Kỷ Trung hôm qua cậu bảo tôi đến đây chứ không phải tôi…” Tôi vội vàng giải thích.
“Được! Bùi Kỷ Trung, cậu hay lắm! Lần này xem như cậu thắng! Lần sau sẽ đến lượt tôi!”
Vừa nói Triết Dân vừa ném trái bóng xuống sàn.
Thế là cả hai nhóm xông ra sàn, để tôi đứng lại một mình.
“Khoan đã, có một chuyện quan trọng mà suýt nữa quên rồi.”
Bùi Kỷ Trung ngừng lại, lấy trong túi áo ra một tờ giấy ném về phía tôi.
“Tóc xoăn, cầm lấy, cô phải đọc cho tôi trước trận đấu!”
Gì thế này? Tôi ngạc nhiên chụp lấy tờ giấy.
“Tóc xoăn, đứng đó làm gì, đọc mau lên!” Bùi Kỷ Trung thúc giục.
“Y Nghiên, có phải là lời hù dọa gì đó không, đừng sợ, có mình ở đây! Cậu cứ đọc đi xem thử hắn làm gì cậu nào?”
Tôi thực sự chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn họ, bởi vì lòng bàn tay tôi đã toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì những điều Bùi Kỷ Trung bắt tôi đọc còn đáng sợ hơn cả lời hù dọa nào đó.
Làm sao bây giờ? Tôi có chết cũng chẳng thể đọc.
“Tóc xoăn, nhanh lên, hôm qua cô đã hứa rồi mà!” Bùi Kỷ Trung lại kêu lên.
“Y Nghiên, đọc được cứ đọc, sợ gì?” Triết Dân cũng nói to với tôi.
“Đúng vậy, đọc nhanh lên!”
“Đừng sợ cậu ta, cậu cứ đọc thử xem cậu ta muốn gì?”
Cả hai người đều thúc giục tôi.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa!
Tôi bực bội quá! Cuối cùng tôi la lớn: “Đọc thì đọc!”
Vì cả hai người đều ép, tôi đành đọc mẩu giấy của Bùi Kỷ Trung.
“Bùi Kỷ Trung, anh tuyệt vời nhất! Anh giỏi nhất! Trong lòng em, anh luôn chiến thắng, anh sẽ thắng! Em tự hào về anh!”
Đọc xong, tôi cảm thấy muốn nôn.
Nhìn lại tờ giấy vủa Bùi Kỷ Trung, không chỉ chữ nghĩa ngã nghiêng còn có vài từ sai chính tả nữa chứ!
“Đọc xong rồi, các người hài lòng chưa!” Tôi tức tối giơ tờ giấy trước mặt họ.
“Tôi không đánh nữa!” Triết Dân ném trái bóng xuống đất, gằn giọng nói với Bùi Kỷ Trung!
Tôi thấy thế giật mình, tại sao Triết Dân lại tức tối đến thế!
Tôi chưa bao giờ thấy Triết Dân nổi giận như vậy, trong ấn tượng của tôi, Triết Dân luôn hòa nhã nên con gái rất mê cậu ấy, hôm nay làm sao vậy?
Triết Dân chẳng thèm màng đến Bùi Kỷ Trung, cậu ấy đi thẳng ra cống, sau đó người của nhóm Đằng Long cũng đi theo sau.
“Vậy cậu đã nhận thua rồi à?” Bùi Kỷ Trung nhìn Triết Dân.
Triết Dân không quay đầu, chỉ bước thẳng về phía trước.
“Triết Dân, đợi mình!” Tôi vội vàng đuổi theo anh Triết Dân.
“Này, tóc xoăn, cô làm gì vậy?” Tôi chưa chạy được mấy bước đã bị Bùi Kỷ Trung cản lại.
“Cậu buông tôi ra, tôi không thèm nói chuyện với cậu!” Tôi giằng tay Bùi Kỷ Trung ra.
Cậu ta đã chọc giận Triết Dân, tôi không thể nào tha thứ cho cậu ta được!
Còn nữa, cậu ta bắt tôi đọc những dòng chữ nghe mà muốn nôn, tôi chịu đủ rồi!
Tôi chay theo Triết Dân, nhưng bị Bùi Kỷ Trung cản lại, nên Triết Dân và người của nhóm Đằng Long đã bỏ đi xa.
Tôi tức tối trở về nhà một mình.
Sau khi ăn cơm tối xong, Bảo Nhi gọi điện đến cho tôi.
“Y Nghiên, có phải hôm nay cậu xem nhóm Hip Hop chơi bóng không?”
“Đúng, làm sao cậu biết, mình chưa nói với cậu mà? Cậu nghe ai nói vậy?”
“Mình gặp Kim Tại Vũ trên mạng, mình nghe cậu ta nói.”
“Chao ôi…” Tôi thở dài, trả lời: “Đúng, Bùi Kỷ Trung bảo mình đi, bởi vì hôm qua cậu ta gúp mình, nhưng điều kiện trao đổi là hôm nay mình phải xem cậu ta chơi bóng, cậu tưởng mình muốn đi à?”
“Làm ơn đi Y Nghiên! Mình cứ tưởng cậu bị Bùi Kỷ Trung tóm lấy yếu điểm. Được rồi, kế hoạch thay đổi trong học kỳ này của cậu đã chính thức hta61t bại.”
“Hả? Thất bại? Thế là sao? Mình chẳng hiểu gì cả?”
“Cậu tưởng mọi người không biết sao, mình vừa nghe Kim Tại Vũ nói, hôm nay là trận đấu giữa nhóm Hip Hop và nhóm Đằng Long, ai thua người đó sẽ tự nguyện rút lui! Thế thì tốt rồi, cậu cổ vũ cho Bùi Kỷ Trung, vậy là cậu với Triết Dân chẳng còn cơ hội nào nữa!”
Thì ra là vậy! Hèn chi dạo này mình ít gặp cậu ấy, thì ra là đi tập bóng.
Trận đấu vừa rồi là cuộc quyết đấu giữa họ, ai thua sẽ tự nguyện rút lui!
Tôi có cảm giác như bị mắc lừa.
Nếu biết là vậy có đánh chết tôi cũng không đi xem.
Đều là bởi tên Bùi Kỷ Trung đáng ghét!
Bảo Nhi còn có nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng tôi không còn lòng dạ nào để nghe điện thoại nữa.
Tôi suy nghĩ, nghĩ mãi nước mắt tôi sắp rơi rồi.
Sau này Triết Dân có còn ngó ngàng đến tôi? Sau nay cậu ấy có trở lại với Ái Sa không?
Hu hu… đừng mà!
Nghĩ đến chuyện từ nay về sau, mỗi ngày Triết Dân vẫn ngồi bên cạnh tôi nhưng cậu ấy đã là bạn trai của người khác, tôi không muốn điều đó xảy ra, điều này sẽ khiến tôi đau lòng lắm!
Nghĩ đến đấy, tôi chẳng còn lòng dạ nào làm chuyện khác, cũng chẳng thèm thay quần áo mà đã ngả lên giường.
Tôi buồn bã nhìn lên trần nhà, lòng cứ nghĩ mãi đến Triết Dân.
Lần đầu tiên gặp cậu ấu ở trường Thừa Nguyên, cậu ấy đá bóng trúng tôi rồi vội vàng chạy đến xoa đầu cho tôi. Lần đầu tiên trong đời có một người con trai đối xử tốt với tôi như vậy, điều đó khiến tôi nhớ mãi trong lòng.
Chả lẽ từ nay tôi và cậu ấy không còn cơ hội nào nữa sao?
Tôi hận Bùi Kỷ Trung! Tôi hận nhóm Hip Hop của cậu ta!
Nếu gặp lại Bùi Kỷ Trung , tôi sẽ chẳng thèm ngó ngàng đến, tôi thề đấy!
Tôi nhất định sẽ giết cậu ta bằng ánh mắt căm thù!
Tại sao tôi bị một người như cậu ta kiềm chế chứ?
Tại sao tôi không có cơ hội để tự do chọn lựa nữa.
Không được!
Tôi nhảy xuống giường, tôi không thể tiếp tục như thế, tôi còn phải học ở Thừa Nguyên ba năm nữa, không thể để mặc cho Bùi Kỷ Trung tiếp tục làm thế, tôi chì còn con đường duy nhất là chuyển trường mà thôi.
Nhưng tôi khó khăn lắm mới thi đậu vào trường trọng điểm như Thừa Nguyên, tôi không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Tôi quyết định từ nay về sau phải thoát khỏi bàn tay của Bùi Kỷ Trung, tôi phải ở bên cạnh Triết Dân.
Bây giờ tôi phải nói cho Triết Dân biết!
Tôi ngồi dậy, quyết định gởi tin nhắn cho Triết Dân.
(Thật ra, các phương pháp khác khiến tôi thấy ngại ngùng, chỉ có gởi tin nhắn mới là thích hợp nhất…)
Tin nhắn của tôi rất đơn giản, chỉ có mấy chữ nhưng tôi đã giấu trong lòng từ lâu, đó chính là: Triết Dân, chúng ta quen nhau đi!
Hôm sau trên đường đi đến trường, tôi thấy thấp thỏm lo âu.
Tôi biết, nguyên nhân là: tôi sợ sẽ gặp Triết Dân trên đường…
Tuy tối hôm qua khi gởi tin nhắn cho Triết Dân, tôi không hề sợ điều gì, nhưng vấn đều là cho đến giờ Triết Dân vẫn chưa trả lời tôi.
Khi hớn hở gởi tin ột người, bạn hy vọng người đó trả lời, nhưng họ chẳng hề có động tĩnh gì, cảm giác đó tựa như đang bị mắc nghẹn.
Tôi chỉ đành an ủi: có lẽ hôm qua Triết Dân khóa máy. Cậu ấy không đọc được tin nhắn!
Lẽ nào đến giờ này cậu ấy vẫn chưa mở máy xem tin nhắn?
Tôi không khỏi lo lắng, nếu lúc này Triết Dân đi về phía tôi, mà lại đang xem mẫu tin đêm qua tôi gởi, tôi phải làm thế nào? Tôi phải tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Nhưng tôi biết chuyện đó dù không xảy ra trên đường, thì hôm nay chúng tôi vẫn sẽ ngồi bên nhau.
Tôi nhìn đồng hồ, còn mười phút là vào lớp, tôi phải đi vòng qua bảng tin để xem thông báo, đợi lát chuông reo hãy vào, để khỏi ngượng ngùng khi gặp Triết Dân.
Tôi đứng ở bảng tin xem thông báo mà lòng nao nao, một lát sau chuông đã reo lên.
Vì thế tôi đành phải đeo ba lô cúi đầu bước vào lớp.
Khi đi ngang qua Ái Sa, nếu tôi nghe không lầm, rõ ràng nó đang hừ một tiếng.
Khó khăn lắm mới bước về chỗ ngồi của mình, vừa mới đặt cặp xuống, Triết Dân đã mỉm cười: “Hôm nay sao đến trễ thế?”
“Ừ…” Tôi không dám nhìn vào mắt Triết Dân, cúi đầu ấp úng đáp.
Tôi vẫn nhớ cảm giác khi gởi tin nhắn cho Triết Dân. Khi bước vào lớp, tôi vẫn nói với mình: khi nhìn Triết Dân phải thản nhiên, đừng để cậu ấy thấy mình khác lạ.
“Vào lớp…” May thay. Thầy giáo vào rồi, vì thế Triết Dân không nói gì nữa, đương nhiên cũng không nhắc đến mẩu tin hôm qua.
Hôm nay học môn đại số, môn học khiến tôi đau đầu nhất.
Không biết tại sao hễ vào tiết đại số là tôi ngán ngẩm, mỗi lần lên lớp tôi đều nói với mình phải cố gắng lên, phải nghe giảng, nhưng cứ nghe được mười phút là đầu óc lại nghĩ tận đâu đâu.
Đang suy nghĩ, chợt Triết Dân thúc tôi.
“Y Nghiên, có tin nhắn…”
“Vậy à…” Tôi thò tay tìm điện thoại. (Tôi không phản ứng kịp, rõ ràng tôi đạt điện thoại di động trong cặp, vả lại khi vào lớp tôi thường chuyển sang chế độ rung, sao Triết Dân biết tôi có tin nhắn. Thật ngóc quá…!)
Mò mẫm một hồi tôi mới kiếm được điện thoại, tôi lấy ra xem.
“Tối hôm qua tắt máy sạc pin, sáng dậy mới thấy tin nhắn. Triết Dân.” Là tin nhắn của Triết Dân.
Tim tôi đập loạn xạ, thật sáng tạo, ngồi cạnh nhau, không nói chuyện mà gởi tin nhắn cho nhau.
Tôi cầm điện thoại trên tay, không biết trả lời thế nào.
Không ngờ Triết Dân lại gởi tin nữa: “Sao không nói sớm? Mình đợi câu nói này từ lâu rồi!”
Tôi quay sang nhìn Triết Dân mỉm cười.
Tôi nghĩ ngợi một hồi, gởi lại tin nhắn cho Triết Dân: “Mình cũng đã đợi rất lâu câu nói này của cậu rồi! Tại sao cậu không nói sớm?”
Triết Dân gởi lại một cái mặt cười.
Tôi và Triết Dân vừa ngồi nghe giảng bài vừa gởi tin nhắn cho nhau.
Điện thoại di động của Bùi Kỷ Trung vang lên, cậu ấy lại quên chuyển sang chế độ rung.
Thật là!
Tôi không khỏi liếc mắt nhìn sang Bùi Kỷ Trung, phát hiện cậu ta đang đọc tin nhắn, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Tôi muốn gọi Triết Dân nhìn sang, không ngờ quay đầu lại, tôi nhìn thấy ánh mắt khác lạ của Triết Dân.
Trời ơi!
Triết Dân.
Bùi Kỷ Trung đang đọc tin nhắn, lẽ nào… lẽ nào là cậu đã gởi cho hắn.
Tôi nhìn Triết Dân với ánh mắt dò hỏi, hình như hiểu ý tôi, cậu ta khẽ gật đầu.
“Cái gì!” Lớp học đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng kêu của Bùi Kỷ Trung.
Hôm sau, khi tôi thức giấc bởi tiếng chuông báo thức, tôi chẳng biết đã mấy giờ.
Bởi vì phòng ngủ của tôi sao tối quá, chả lẽ là trời đang mưa?
Tôi nhảy bật dậy, vạch cửa sổ ra nhìn, hôm nay trời âm u, tuy đã sáng bảnh mắt rồi nhưng bên ngoài, trời giăng đầy mây đen.
Chao ôi, nghĩ đến phải đến lớp, tôi chán ngán vô cùng.
Gần đây đến trường chẳng có gì vui cả, mấy ngày nay quan hệ giữa Triết Dân với Bùi Kỷ Trung rất căng thẳng, không thể đụng vào hai người này được, hễ đụng vào sẽ bốc hỏa, tôi ngồi vào giữa mà như một tội đồ!
Có thể đừng đi học được không!
Thời tiết nặng nề, tốt nhất là đừng nên làm chuyện gì,cứ nằm trên giường đắp mền, xem tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, gạt bỏ hết mọi chuyện nhức đầu, không cần phải nghĩ gì cả.
Cuộc sống như thế mới là của con người chứ!
“Y Nghiên, sao còn chưa ra đánh răng súc miệng? Coi chừng đi học trễ đấy!”
Mẹ nói vọng vào phòng tôi.
Thôi, rốt cuộc tôi phải đối diện với hiện thực!
Mấy tiết cuối hôm nay, tôi phỉa học thể dục.
ở trường Thừa Nguyên, con trai và con gái học thể dục riêng, hôm nay chúng tôi phải chạy hai vòng sân, sau khi cùng khởi động làm nóng người với thầy giáo, mọi người được tự do hoạt động.
con gái bắt đầu chơi bóng chuyền, con trai chơi bóng rổ.
Hôm nay tôi được thầy giáo thể dục xếp đứng phía trước, tôi chợt nghe Baỏ Nhi đứng phía sau nói: “Cậu xem bọn kia có phải nhóm Hip Hop không? Hình như sắp đánh nhau thì phải!”
“Đâu?” Tôi quay đầu lại nhìn.
Một đám người đang đi về phía sân bóng rổ trông rất hùng hổ, người đi đầu chính là Bùi Kỷ Trung.
Mọi người trong sân thể dục đều quay lại, không biết sắp xảy ra chuyện gì.
Ban đầu tôi cũng ngẩn người: “Chúng ta đang trong giờ thể dục mà, Bùi Kỷ Trung làm gì vậy?”
Bùi Kỷ Trung bước đến trước mặt Triết Dân nói: “Tống Triết Dân, bắt đầu từ hôm nay, nhóm Hip Hop chính thức hạ chiến thư với cậu, có ngon hãy đấu với chúng tôi.”
“Đừng tưởng tôi sợ nhóm Hip Hop của cậu!” Triết Dân cũng trở nên cứng rắn.
Xem ra hai nhóm sắp đánh nhau rồi, lúc này thầy giáo trực ban đến.
Chắc có ai đã báo với thầy rồi! Cũng may thầy tới kịp lúc nếu không, hôm nay sẽ to chuyện.
“Các em làm gì đấy! Dám gây sự trong trường à!”
Bùi Kỷ Trung nhìn Triết Dân, nói vớ thầy: “Thưa thầy, chúng em sắp thi bóng rổ!”
“Vậy à, nếu là thi đấu thì đấu cho tốt nhé!” Thầy giáo tin ngay lời cậu ta.
Mọi người kéo đến càng lúc càng đông, không ai còn lòng dạ nào học thể dục nữa.
Đám đông chia làm hai phe, một phe gào to: “Nhóm Hip Hop!” cổ vũ cho Bùi Kỷ Trung, nhóm kia thì gào: “Cố lên Tống Triết Dân!”
Cả hai phe chẳng ai thua ai, những người dưới sân đều toát mồ hôi.
Tôi đứng trong đám người, trong lòng đương nhiên rất hồi hộp, thế nhưng tôi chẳng biết làm gì, lúc này họ như những con ngựa sút cương, chẳng ai ghìm được họ.
Nếu họ mà nhảy xổ vào nhau, cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
Rồi trận đấu cũng diễn ra.
Màn đêm buông xuống, cả hai bên đều không hề muốn dừng cuộc đấu lại.
Một hồi sau, một số người xem bỏ đi ăn tối.
Nhưng hình như họ chơi càng lúc càng hăng.
Tôi đứng xem họ thi đấu, sau mấy hiệp, chân tôi tê rần!!!
(Thậm chí tôi còn tổng kết được một kinh nghiệm, đó chính là đi xem bóng rổ phải đem theo một cái ghế nhỏ)
Dần dần, mọi người đều tản ra, cả đám con gái ủng hộ cho Triết Dân hay Bùi Kỷ Trung cũng kéo đi hết cả.
Tối đoán Tống Triết Dân và Bùi Kỷ Trung đã mệt lắm rồi, nhưng không ai chịu dừng lại trước.
Sau đó, tôi nghe Bảo Nhi nói, không biết ai đã vào phòng giáo vụ tìm chủ nhiệm, họ mới ngừng cuộc chiến. Điều khiến tôi mừng nhất là họ vẫn không phân thắng bại, xem như tránh được một lần.
Nhưng quan hệ giữa Tống Triết Dân với Bùi Kỷ Trung càng đi vào bế tắc khến tôi ngày nào cũng phải lo nơm nớp, ngồi giữa họ, một ngày đối với tôi dài dằng dặc, không biết chừng nào họ lại nhảy xổ vào nhau.
Sau đó, có một chuyện xảy ra khiến Bùi Kỷ Trung mất danh trong trường, thậm chí còn trở thành đề tài cho người ta đàm tiếu.
Sự việc bắt nguồn từ một buổi dạ hội dành cho học sinh rất quan trọng do hiệp hội học sinh trung học thành phố Nhân Xuyên tổ chức, rất nhiều người nổi tiếng tham gia, năm nay trường Thừa Nguyên chúng tôi cũng được chọn làm nơi tổ chức buổi dạ hội.
ở trường Thừa Nguyên, chỉ cần nói đến tham gia buổi diễn văn nghệ hay thi đấu thể thao đều phải nhắc đến nhóm Đằng Long của Triết Dân, năm nay cũng thế.
Mọi người đều nghe nói, nhà trường đã quyết định để nhóm nhạc của Triết Dân tham gia buổi biểu diễn này.
Nhưng không ngờ hai ngày trước buổi dạ hội, tôi nghe Bảo Nhi thông báo một tin tức hết sức bất ngờ.
“Cậu biết không, Triết Dân bảo bọn họ không còn tham gia buổi biểu diễn lần này nữa.” Điều đó khiến tôi bất ngờ.
“Cậu nghe ai nói vậy? Thật không?”
“Chắc là thật, chiều nay mình nghe tụi bạn nói, Triết Dân của cậu trông thiểu não lắm.”
“Cậu có biết tại sao không?” Tôi hỏi Bảo Nhi.
“Chính là vì không biết nguyên nhân gì nên mới thiểu não!” Bảo Nhi nói.
“Làm sao bây giờ?”
“Mình cũng không biết, chuyện này thật kỳ lạ, Triết Dân rất hòa đồng với mọi người trong trường, lại chẳng gây sự với ai, tại sao lại không được tham gia biểu diễn.”
Tôi nghe Bảo Nhi nói, bỗng một ý nghĩ lướt qua trong đầu.
Chả lẽ… chả lẽ là do Bùi Kỷ Trung? Lâu nay chỉ có một mình Bùi Kỷ Trung gây sự với Triết Dân.
Tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, chắc chắn là Bùi Kỷ Trung rồi.
Không được! Tôi phải tìm cậu ta nói chuyện, không thể để cho cậu ta tiếp tục như thế được nữa!
“Này! Y Nghiên, cậu đi đâu vậy, đơi mình với!”
“Mình đi tìm Bùi Kỷ Trung”
“Khoan đã, mình chưa nói hết với cậu mà, cậu đi đâu vậy?”
Tôi nghĩ ngợi, suốt ngày hôm nay không thấy Bùi Kỷ Trung, cũng không biết cậu ta đi đâu rồi, tôi phải gọi điện hỏi.
“Bùi Kỷ Trung, cậu đang ở đâu?”
Giọng tôi hơi run run, thật đấy, gần đây mối quan hệ với Bùi Kỷ Trung rất căng thẳng, bây giờ tôi lại chủ động gọi cho cậu ta, tôi cảm thấy hơi lạ.
“Tìm tôi à? Có việc gì?” Giọng nói của cậu ta không còn nhiệt tình như trước nữa.
Tôi chợt nhớ lúc trước, ngày nào Bùi Kỷ Trung cũng gọi cho tôi, rất nhiệt tình, nhưng bây giờ lại trở nên như thế, nghĩ đến đây, tôi thấy hơi thất vọng.
“Cậu ra đây, tôi có việc tìm cậu.”
“Việc gì?”
“Là chuyện liên quan đến Triết Dân.”
Làm sao vậy, nói xong câu này, tôi thấy mình ăn nói sao ngốc nghếch đến thế!
“Về chuyện Triết Dân thì cô cứ tìm Triết Dân đi.” Bùi Kỷ Trung lạnh lùng đáp lại. Rõ ràng là cậu ta đang bực bội.
“Không được! Chuyện Triết Dân không được buổi diễn có phải liên quan đến cậu không?”
Tôi đánh liều nói thêm một câu: “Tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”
“Vậy cô đến đây đi!”
Hả?
“Đến… thì đến, tôi sợ cậu đấy à.”
Rồi Bùi Kỷ Trung nói địa chỉ, tôi lập tức leo lên xe buýt.
Trong thời gian trên xe, tôi nghĩ ngợi lát nữa nhất định mình phải nói rõ ràng, không chỉ là chuyện giữa cậu ta với Triết Dân, mà còn là chuyện giữa tôi với Bùi Kỷ Trung cũng phải giải quyết ngay trong hôm nay, dẫu sao lúc nãy cậu ta đã ăn nói lạnh nhạt lắm rồi…
“Bùi Kỷ Trung, Triết Dân không được biểu diển, có phải do cậu giở trò không?” Vừa mới gặp mặt cậu ta, tôi đã hỏi thẳng.
“Đúng vậy!”
Tôi sửng sốt, chẳng biết nói thế nào. Tôi không ngờ cậu ta còn thẳng thừng hơn cả tôi, tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ đôi chối một hồi.
“Tại sao? Cậu có biết là buổi biểu diễn đó rất quan trọng đối với Triết Dân, cũng là chuyện rất quan trọng đối với trường Thừa Nguyên chúng tôi không.”
“Tôi biết mà.:
“Biết? Biết tại sao làm vậy?” Tôi không dám tin cậu ta có thể thẳng thắn đến thế.
“Này, cô phải hiểu rằng, tôi không phải học sinh trường Thừa Nguyên, tôi ở trường Thuận Kim, tôi chỉ đến trường Thừa Nguyên dự thính thôi.:
Bùi Kỷ Trung vênh mặt lên khiến tôi tức tối!
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Tôi bất giác cao giọng nói… Hay lắm! Cậu hay lắm! Tôi chuẩn bị để cãi nhau với cậu ta một tr6a5n.
“Thì là vậy!”
“Bây giờ cậu học ở trường Thừa Nguyên, chuyện này có liên quan đến cậu.”
“Muốn tôi giải quyết cũng được, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
“Cậu trở về bên tôi!” Bùi Kỷ Trung nói rất bình tĩnh, đầy sức mạnh.
Nhưng tôi chẳng hề bình tĩnh nổi, tôi vốn định đến đây cãi nhau với Bùi Kỷ Trung, nhưng không ngờ cậu ta vẫn còn nhớ đến tôi, đòi tôi đến với cậu ta, điều này thật sự khiến tôi bất ngờ.
“Y Nghiên, tôi không muốn cô đi cùng với Tống Triết Dân trong trường nữa! Cô hãy trở về bên tôi.”
Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Bùi Kỷ Trung nhưng tôi cảm thấy ánh mắt cậu ta nóng bỏng, như muốn đốt cháy tôi.
“Y Nghiên, hãy nhìn tôi, hãy trả lời tôi đi!” Bùi Kỷ Trung nắm lấy vai tôi.
Tôi hơi lúng túng, không biết đáp thế nào.
“Không lên tiếng? Vậy là cô vẫn ở bên cạnh Tống Triết Dân?” Bùi Kỷ Trung bắt đầu lớn tiếng.
“Được, cô không cần trả lời nữa, tôi biết rồi!” Bùi Kỷ Trung tức tối đẩy tôi ra, quay đầu bỏ đi thẳng.
Tôi nhìn theo bóng dáng của Bùi Kỷ Trung, trong lòng thẫn thờ, hôm nay tôi chẳng làm được chuyện gì, chẳng những cắt đứt quan hệ với Bùi Kỷ Trung mà cũng chẳng giải quyết được chuyện của Triết Dân. Lần này cũng vì tôi với Bùi Kỷ Trung mà Triết Dân không được biểu diễn.
Mình thật có lỗi, Triết Dân à…
Sáng hôm sau đi học, tôi hơi ngại khi đối diện với Triết Dân.
Tuy Triết Dân không biết nhưng tự tôi cảm thấy mình thật có lỗi.
“Y Nghiên, sao bây giờ mới đến?” Có giọng nói vang lên sau lưng tôi.
Là Triết Dân.
Ôi, khi không muốn gặp nhất lại gặp.
“Triết Dân, cậu cũng đến rồi à!” Tôi đánh liều quay lại chào Triết Dân.
Thật kỳ lạ, hình như Triết Dân không còn vẻ buồn bã như Bảo Nhi đã nói, ngược lại trông cậu ta rất vui vẻ.
“Triết Dân, chuyện gì mà vui vậy?”
“Nhóm Đằng Long được tham gia biểu diễn rồi! Hôm qua bọn mình còn tưởng không có dịp lên sân khấu, làm mình lo quá!”
Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, hôm qua Bùi Kỷ Trung bực tức đẩy tôi ra, tôi còn tưởng mọi chuyện đã hỏng hết rồi, không ngờ Bùi Kỷ Trung vẫn còn để ý đến lời nói của tôi.
Tôi đang suy nghĩ thì đến cửa lớp học.
Tôi nhìn thấy Bùi Kỷ Trung từ đầu bên kia đi tới,
Tôi muốn chào hỏi cậu ta, nhưng không mở miệng được, tôi đang đứng với Triết Dân.
Không biết trong lòng Bùi Kỷ Trung nghĩ gì, hôm qua cậu ta vừa giúp tôi, nhưng hôm nay tôi đã đứng chung với Triết Dân…
Chao ôi quan hệ ba người chúng tôi thật là phức tạp.
Nhưng thật may mắn, Triết Dân và nhóm Đằng Long của cậu ấy có thể đại diện cho trường Thừa Nguyên tham gia biểu diễn rồi.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc mọi người đều rất vui, cùng nhau đi hát karaoke.
Ho cũng lôi tôi theo.
Không ngờ lại gặp Bùi Kỷ Trung ở tiệm karaoke, còn có cả người của nhóm Hip Hop, hai nhóm gặp nhau, không khí rất căng thẳng, suýt nữa đã choảng nhau, may mà ông chủ quán kịp thời ngăn lại.
Chao ôi! Bây giờ chắc Bùi Kỷ Trung rất ngượng.
Điều đau khổ hơn là ngày nào tôi cũng phải gặp cậu ta.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi không muốn đi học.
Nhưng đành chịu, mẹ lại lôi tôi dậy, tôi vùng vằng rửa mặt rồi thay quần áo.
Nửa tiếng sau tôi đang trên đường đến trường.
“Này, sao hôm qua cậu về muộn thế?” Có người vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là Bảo Nhi.
“Bảo Nhi.” Tôi ôm lấy nhỏ than thở: “Mình hy vọng hôm nay có mưa bão để khỏi lên lớp! Mình không muốn gặp Bùi Kỷ Trung.”
“Được rồi, cậu cứ che mắt lại là không thấy Bùi Kỷ Trung rồi!” Bảo Nhi an ủi tôi.
“Trời ơi! Lại còn đùa nữa, mình nói thật đấy!”
“Đúng rồi, Y Nghiên, hay là hôm nay cậu đến ngồi với mình, đứa bạn cùng bàn với mình xin phép nghỉ bệnh rồi.”
“Như vậy được không? Thầy giáo sẽ nói gì?”
“Không sao đâu, chỉ cần khi thầy giáo điểm danh cậu hô có là được. Trí nhớ của thầy kém lắm.”
“Vậy cũng được, hôm nay mình ngồi với cậu.”
Thế là tôi xuống ngồi bên cạnh Bảo Nhi.
Một hồi sau tôi thấy Bùi Kỷ Trung cũng vào.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ta khựng người, có thể ngạc nhiên vì tôi ngồi với Bảo Nhi.
Nhưng chúng tôi vẫn không nói chuyện gì.
Lúc thầy giáo giảng bài, tôi suy nghĩ về việc có nên làm hòa với Bùi Kỷ Trung hay không?
Chúng tôi cũng không thể mãi như thế này, nhưng…
Chao ôi! Thật kỳ lạ, bình thường Bùi Kỷ Trung và Triết Dân hễ gặp nhau là phải cãi vài câu, chuyện đó dường như đã trở thành tiết mục cố định của mỗi ngày. Nhưng hôm nay trong lớn yên tĩnh đến lạ thường.
Tan học thì trời chợt đổ mưa.
Bên ngoài hành lang có rất nhiều người, hình như do buổi sáng không mang theo dù, nên dường như ai cũng đứng đợi phụ huynh mang dù đến.
“Y Nghiên, cậu không đem dù sao, chúng ta cùng về nhà thôi! Xem này! Thông minh không?” Bảo Nhi kéo hộc bàn đưa cây dù ra trước mặt tôi.
“Bảo Nhi, hay là cậu về trước đi, hôm nay mình phải trực nhật.”
“Hả? Vậy à. Có phải cậu trực nhật với Triết Dân không?”
Bảo Nhi vừa nói vừa nhìn ra phía sau: “Nhưng hôm nay hình như Triết Dân đã quên trực nhật, cậu ấy đi rồi.”
“Không sao, một mình mình trực cũng được.”
“Này, Y Nghiên, có phải từ hôm qua Bùi Kỷ Trung bảo cậu ta sẽ không còn qua lại với cậu không? Bùi Kỷ Trung cũng đã về rồi, hôm nay cậu ta hơi lạ, nếu bình thường chắc chắn cậu ta ta sẽ ở lại trực nhật với cậu.”
“Mặc kệ cậu ta.”
Tôi nói với Bảo Nhi như đã quyết tâm.
“Vậy bắt đầu quét dọn đi, mọi người đều về cả rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài, hành lang chẳng còn bóng ai, nhưng mưa càng lúc càng lớn, bên ngoài trắng xóa một màu.
“Y Nghiên, mình giúp cậu quét dọn, sau đó chúng ta cùng về.”
“Không cần đâu, cậu về trước đi, một mình mình quét dọn cũng được, việc này rất đơn giản. Cậu về trước đi. Nào! Về đi.”
Tôi vừa nói vừa đẩy nhỏ ra cửa lớp: “Về trước đi mà.”
Thật ra tôi muốn ngồi lại một mình.
“Có thật không cần mình ở lại không? Vậy mình đi đấy nhé!” Nhỏ quay đầu lại hỏi tôi.
“Đi đi, cậu về trước đi!”
“Mình đi thật đấy!”
“Làm ơn đi! Sao cậu nói nhiều thế!”
“Được thôi, tạm biệt!” Nói xong Bảo Nhi đeo cặp lên lưng.
Bây giờ trong lớp chỉ còn lại mình tôi. Tôi thầm nhủ: quét dọn xong sẽ làm chuyện khác, hôm nay có nhiều việc đang chờ mình.
Tôi đứng ở cửa cầu thang, lúc này hầu như không còn ai nữa, chỉ còn vài người vẫn đang quét dọn, sau giờ tan học, ngôi trường thật yên tĩnh.
Mưa hơi lớn, sân trường được nước mưa dội rất sạch sẽ.
Nước bắn vào hàng cây trước cửa lớp, lá rụng tơi tả trong mưa.
Tôi đứng một mình ngắm mưa, xem ra mưa còn lâu mới tạnh, hay là cứ dùng cặp sách che đầu rồi chạy ù ra trạm xe buýt.
Tôi ngồi xuống cuộn ống quần lên, chạy vào màn mưa.
Đột nhiên tôi phát hiện không biết sao trên đầu mình lại có một cây dù màu đỏ.
Tôi quay đầu nhìn lại, người đứng phía sau tôi chính là Bùi Kỷ Trung.
Cậu ta cầm dù, gương mặt chẳng tươi cười, rồi lấy trong túi quần ra một thứ đưa cho tôi.
“Cho tôi đấy à? Cái gì vậy?”
Tôi không cầm, chỉ hỏi Bùi Kỷ Trung, không biết cậu ta lại giở trò gì đây.
Bùi Kỷ Trung kéo tay tôi và nhét vật đó vào.
“Cô cầm lấy. Tôi phải đi đây, mọi người đang chờ tôi!” Nói xong, cậu ta định quay người bỏ đi, nhưng đi được hai bước, lại đưa cây dù cho tôi: “Suýt nữa quên rồi, này, tóc xoăn, cho cô cái này.”
Bùi Kỷ Trung đưa cây dù màu đỏ cho tôi, sau đó chạy đi trong mưa.
Tôi nhìn theo bóng dáng cậu ta, không khỏi mỉm cười. Tóc xoăn?
Chỉ có cậu ta mới gọi tôi như thế. Nhưng hôm nay sao nghe thân thiết lạ.
Tôi che dù, sau đó mở tay ra xem thử Bùi Kỷ Trung đưa cho tôi thứ gì.
Ôi… thì ra là vé mời xem buổi biểu diễn của Rain.
Không biết cậu ta tìm được ở đâu, ai cũng bảo vé xem Rain biểu diễn rất khó mua mà.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là tôi không cần phải đi làm thuê.
Tôi thật ngạc nhiên và vui mừng!
Nhưng tại sao cậu ta không đưa sớm cho tôi, tôi cảm thấy hơi giận trong lòng.
Nhưng, này Hàn Y Nghiên, mi phải biết vừa lòng.
Rồi đến ngày biểu diễn, bọn con gái trong lớp đang bàn nhau có nên tham gia buổi dạ hội hóa trang hay không.
“Đêm nay tôi không đi được rồi.” Ái Sa nói, “Bởi vì tôi phải đi xem ca nhạc.”
Ái Sa vừa nói xong, bọn con gái kêu lên đầy ghen tỵ.
“Thật ngại quá, hôm nay mình cũng không đi xem dạ hội hóa trang được.” Tôi nói.
Ái Sa bĩu môi: “Có phải cậu cũng xem buổi biểu diễn của Rain không?”
Tôi liếc mắt nhìn nhỏ, lấy ra tấm vé: “Đúng vậy, thật ngại quá, mình cũng phải đi xem ca nhạc.”
Ái Sa sững người, tôi thấy vẻ mặt cô nàng thay đổi, trong lòng rất khoái trá.
Sau này đừng bao giờ xem thường người khác nhé.
Người khác ình sĩ diện, nhưng chính mình đã đánh mất sĩ diện.
“Ôi, Y Nghiên, cậu giỏi quá, vé ở đâu ra vậy, có thể ình mượn xem?”
“Đưa đây, đưa đây, mình cũng muốn xem! Trời ơi cậu có thể đi xem buổi biểu diễn của thần tượng rồi.”
Bọn con gái vừa truyền tay nhau tấm vé của tôi, miệng vừa xuýt xoa.
“Này Y Nghiên, ai tặng vậy. Có phải anh chàng Bùi Kỷ Trung học dự thính ở lớp mình không?”
“Y Nghiên, mình ngưỡng mộ cậu quá! Vừa mới lên trung học đã có anh chàng đẹp trai theo đuổi, lại còn tặng vé xem ca nhạc, oai thật đó.”
“Ồ, không phải đâu…”Tôi do dự rồi nói: “Không phải cậu ta tặng đâu, là anh họ của mình đó.”
Tôi không muốn mọi người cứ đồn ầm lên chuyện giữa tôi với Bùi Kỷ Trung, hơn nữa Bùi Kỷ Trung cũng đã từng làm anh họ của tôi mà.
Dù sao tôi cũng chẳng lấy không tấm vé này, sau này tôi sẽ nghĩ cách trả tiền lại cho Bùi Kỷ Trung.
Tuy tôi rất biết ơn cậu ta, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, ai biết sau này Bùi Kỷ Trung sẽ dùng chuyện này uy hiếp tôi? Cậu ta rất lắm trò. Tôi không thể sơ ý được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bùi Kỷ Trung đã làm tôi nổi tiếng trong trường.
Cả tôi cũng không tin được, trước đây tôi chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
Cuối cùng thời khắc quan trọng đã tới.
Buối tối tôi ăn mặc thật đẹp định đi xem ca nhạc, tôi còn đem theo máy chụp ảnh kỹ thuật số, ống nhòm, trước khi ra khỏi nhà tôi còn đứng ngắm mình trước gương, ngẫm nghĩ có nên đem theo túi dưỡng khí hay không?
“Y Nghiên…” Mẹ đến gõ cửa phòng tôi, “Có phải con đi xem ca nhạc với bạn không? Mấy giờ mới về?”
“Xem xong là con về ngay, có thể chín giờ!” Tôi bá cổ mẹ, nũng nịu nói.
“Xem xong về nhanh nhé, đừng la cà bên ngoài. Tối nay bố mẹ đến nhà nội, sẽ không về nhà. Con dám ngủ một mình không? Có cần gọi chị họ của con đến đây không?”
“Không cần đâu, lúc trước bố mẹ tặng ca, con cũng ngủ một mình mà.”
Hơn nữa từ dạo bị Bùi Kỷ Trung tấn công, tôi đã mạnh dạn hơn trước.
“Thôi được, con đừng ham chơi, về ngủ sớm nhé.”
“Dạ.” Tôi hôn mẹ một cái.
“Mẹ, con đi trước đây, sắp đến giờ biểu diễn rồi.:
Nói xong tôi ra ngoài.
Hì hì, hồi hộp quá!
Tôi sắp thấy được thần tượng của mình rồi.
Bọn con gái chắc là ngưỡng mộ lắm, ngày mai tôi sẽ có dịp khoác lác.
Tôi sợ chen lấn nên đến trước một tiếng đồng hồ.
Không ngờ vừa đến nơi, trời ơi, có nhiều người thông minh hơn tôi.
Bên ngoài có rất nhiều nữ sinh như tôi, ai cũng mang theo máy ảnh.
Không biết chừng nào rạp mới mở của, người xem càng lúc càng đông, tôi bị đám người đẩy qua đẩy lại như một quả bóng, tôi sắp ngạt thở đến nơi!
Tôi kêu khổ trong lòng, sao đến giờ vẫn chưa mở cửa.
Đột nhiên cửa bên phải mở, đám người dồn sang bên phải, tôi cũng vội vàng chen tới.
“Này, đừng chen lấn được không?”
“Này, chị ơi, chị đang ép tôi mà.” Người bên cạnh trách.
“Này, thím ơi, thím đạp chân tôi rồi.”
Có người vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra người đó là Ái Sa.
Cô ta vừa gọi tôi là thím? Sao lại thế, tức chết đi được.
Tôi chưa kịp lên tiếng, Ái Sa đã nói trước: “Này, sao lại là cậu? Cậu đứng đây làm gì? Cánh cửa này mở cho người có vé VIP, đây không phải là trường Thừa Nguyên đâu.”
Cái gì? Hừ! Có vé VIP ghê gớm lắm sao? Tôi bĩu môi, định nói tôi cũng có vé VIP, nhưng người bên cạnh chen quá dữ, tôi suýt ngã.
“Này, hay là cậu về nhà xem truyền hình đi! Ở đây không có nhóm Hip Hop bảo vệ, một lát là cậu dẹp như cái bánh đấy! Thôi kệ cậu, tớ vào trước đây.”
Tôi rút tấm vé ra định dằn mặt Ái Sa, nhưng bị dòng người đẩy qua đẩy lại, ngẩng đầu lên nhìn, Ái Sa đã sắp vào rồi.
“Sao giờ cô mới đến?”
Khi tôi bị đám người đẩy qua đẩy lại, chơt có ai đó cốc lên đầu tôi một cái.
Tôi bực bội xông lên, đã đông người thế này rồi, thế mà có người còn trêu tôi nữa.
Tôi quay đầu lại định lên tiếng, không ngờ va phải bức tường dày.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Bùi Kỷ Trung, dáng người hắn cao lớn nên nổi bật trong đám đông.
“Này! Hàn tóc xoăn, còn đứng đấy làm gì, mai theo tôi vào, anh em của tôi đang canh cửa kìa.”
“Này, cậu làm gì vậy? Có buông ra không?”
Tôi chưa kịp vùng vằng, Bùi Kỷ Trung đã tóm lấy tôi đẩy vào trong, nhiều người nhận ra cậu ta, lại thêm cậu ta cao lớn, nên ai nấy cũng nhường đường.
Bùi Kỷ Trung nắm chặt lấy tôi, tuy khó chịu nhưng…
Bình thường tôi rất ghét Bùi Kỷ Trung, nhưng cậu ta xuất hiện ngay trong lúc quan trọng khiến tôi rất biết ơn.
Khi đi ngang qua Ái Sa, tôi thấy cô ta lộ vẻ ngạc nhiên… tôi đắc ý liếc cô ta, hừ có còn lên mặt với ta nữa không! Tôi ghét nhất là đứa con gái kiêu kỳ như cô.
“Được rồi, được rồi. Bùi Kỷ Trung, đến cửa rồi, buông tay tôi đi!” Sau khi thoát khòi vòng vây của đám đông, tôi kêu lên.
Lúc này cậu ta mới buông tôi ra, tôi xoa xoa tay, xem một buổi biểu diễn ca nhạc mà mệt như thế này!
“Được rồi, Bùi Kỷ Trung, lúc nãy, lúc nãy… cám ơn cậu. Còn nữa, cám ơn cậu đã tặng tôi tấm vé này.” Tôi lấy tấm vé ra: “Tôi nghĩ vé này chắc mắc lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng làm công kiếm tiền trả lại cho cậu. Bậy giờ cậu có thể về rồi, tôi vào xem ca nhạc đây.”
Nói xong tôi xoay người đi một mạch mà chẳng thèm để ý đến cậu ta.”
Cũng không biết Bùi Kỷ Trung nghe xong thì phản ứng thế nào.
Tôi đưa tấm vé cho người soát vé.
“Cám ơn.” Soát vé xong, tôi vào trong.
:Cám ơn!” Sau lưng vang lên tiếng nói của Bùi Kỷ Trung.
Cậu ta đang đi sau tôi chăng?
Tôi định quay đầu nhìn lại, một bàn tay đã đặt lên vai tôi, thì ra Bùi Kỷ Trung cũng vào.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
“Sao cậu vào đây? Cậu mua hai tấm vé à?”
“Đương nhiên rồi!” Bùi Kỷ Trung giơ tấm vé lên cho tôi xem: “Bạn gái của tôi đến xem người khác biểu diễn, tôi có thể yên tâm được sao? Đương nhiên tôi phải vào giám sát chứ.”
Ôi, thì ra là vậy! Xem ra tôi thật quá ấu trĩ, không đủ kinh nghiệm chiến đấu, tôi còn tưởng rằng từ nay Bùi Kỷ Trung sẽ thay đổi, thì ra cậu ta vẫn thế!
Tại vì tôi quá ngây thơ! Muốn một con sói dữ trở thành một con cừu hiền là điều không thể được.
Hôm nay xem như tôi đã nhận ra, sau này đừng mong Bùi Kỷ Trung sẽ bỏ cái tính chỉ làm theo ý mình ấy, đối với con người này phải giữ lập trường! Lập trường! Lập trường!
“Này, cậu buông tay ra.” Tôi lập tức nghiêm khắc trở lại.
“Khoác bộ đồ này lên.” Bùi Kỷ Trung ném thứ gì đó về phía tôi.
Tôi chụp lấy, thì ra đó là một bộ áo khoác ngoài.
“Tôi mặc cái này làm gì?” Tôi giơ bộ đồ lên hỏi, Bùi Kỷ Trung đúng là lắm trò, lại bắt tôi mặc cái này làm gì?
“Bảo cô khoác lên thì cứ khoác lên! Tôi biết hôm nay cô đến xem ca nhạc, nhất định sẽ mặc loại đồ thiếu vải. May mà tôi đoán trước nên đã chuẩn bị cho cô một bộ áo khoác ngoài.”
“Tôi ăn mặc thế nào liên quan gì đến cậu. Này chú ơi! Chú có thể nởi lỏng cho cháu được không? Tôi thích ăn mặc thế này thì làm sao, tôi thích xem Bi Rain thì làm sao?”
Vừa mới dịu dàng đấy giờ đã trở nên dữ dằn rồi.
“Này, tóc xoăn, nếu cô không phải là bạn gái của tôi, việc gì tôi phải để ý đến cô! Nếu hôm nào cô nổi hứng lên chẳng mặc gì hết ra đường, tôi cũng không màng! Nhưng bởi tôi là bạn trai của cô? Đó là trách nhiệm của tôi.”
Tôi không còn điều gì để nói! Tôi cảm thấy trước mặt cậu ta tôi rất thất bại, logic tư duy của cậu ta rất khác người, cậu ta nói toàn là lý lẽ, tôi không hiểu tai sao nhiều cô gái mê cậu ta đến thế.
“Cậu cứ mặc đi.”
Tôi ném trả chiếc áo lại, tôi nói không lại cậu ta, cũng chẳng cần tranh cãi nữa.
Tôi bực tức chạy về phía trước.
Nhưng cậu ta vẫn theo tôi như hình với bóng, tôi chẳng tách rời được, cậu ta cứ lấy áo khoác lên người tôi.
Thật là tức chết đi được! Cuối cùng tôi cũng tìm được chỗ ngồi của mình.
“Này tóc xoăn, tránh qua một bên, tôi phải vào.” Tôi giả vờ không gnhe cậu ta nói gì.”
“Này, cô có nghe không?”
“Hả, cậu nói gì. Nhạc ồn quá, tôi không nghe thấy?” Tôi quyết không chịu hợp tác với cậu ta.
“Vậy tôi chen vào đấy nhé!”
Tôi chưa kịp phản ứng gì, Bùi Kỷ Trung đã chống hai tay lên vai tôi rồi lộn người qua.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, khỏi cần suy nghĩ cũng biết Bùi Kỷ Trung đã mua vé liền chỗ.
Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, nhân viên hậu đài đang bận làm việc trên sân khấu, còn tôi thì ngồi nín thinh, tôi không muốn nói chuyện với Bùi Kỷ Trung nữa.
Lúc này, có nhiều người nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
“Này, nhìn cái gì? Chưa thấy hai người đang yêu cãi nhau sao?” Bùi Kỷ Trung trừng mắt về phía những người tò mò.
Những người xung quanh cũng tưởng là thật, vội ái ngại quay mặt sang chỗ khác.
Trời ơi, oan cho tôi quá! Tôi chẳng có quan hệ gì với Bùi Kỷ Trung.
“Này tóc xoăn, làm ơn mà, cô đừng tỏ ra nghiêm nghị được không, người xung quanh sẽ tưởng nội bộ chúng ta có vấn đề.”
Bùi Kỷ Trung dặm chân, kề sát tai tôi thì thầm.
Tôi mặc kệ, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, dang chân đạp lại một cái thật mạnh.
Cậu ta kêu ối lên một tiếng.
Đáng kiếp.