Hiện tại là cuối tuần, trên quảng trường Thịnh Tuyền lượng người qua lại đông đúc, mấy viên cảnh sát xuất hiện khiến người dân xung quanh tò mò nhìn về phía này. Khách uống cà phê đặt cốc xuống, người tán gẫu khoác lác ngậm miệng im lặng, ngay cả người qua đường bên ngoài quán cà phê, cũng không khỏi âm thầm dừng lại nhìn.
Sau khi cảnh sát hình sự nói xong, biểu hiện của ba người ở bàn 10 tương đối bình tĩnh.
Trong mắt Giang Nguyên hiện lên một tia áy náy, mím môi liếc Hứa Phương Phỉ một cái.
Hứa Phương Phỉ chậm rãi đặt ly cà phê ô long trong tay xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn Trịnh Tây Dã bên cạnh.
Trịnh Tây Dã không thèm nhìn ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt anh hờ hững, nghiêng đầu uống hết nước chanh trong ly thủy tinh trong suốt, thản nhiên đặt ly xuống rồi đứng dậy khỏi ghế.
"Đi thôi." Giọng điệu ôn hòa bình thản, là đang nói với Hứa Phương Phỉ.
Ngắn ngủn mấy giây, tâm tư Hứa Phương Phỉ đã xoay chuyển mấy trăm lần, đoán được đại khái, cô mỉm cười gật đầu với Trịnh Tây Dã rồi cùng anh bước ra ngoài.
Hai cảnh sát trẻ đi theo họ.
Giang Nguyên rõ ràng rất khẩn trương, bưng cốc cà phê lên uống hai hớp, ngón tay có chút run rẩy.
Cảnh sát hình sự trung niên từ trên cao nhìn anh ta, lạnh giọng thúc giục: "Nhóc con, đi thôi."
"Anh.... cảnh sát." Giang Nguyên ngẩng đầu cười nịnh nọt nói: "Tôi là người gọi cảnh sát, tôi là công dân tốt, chắc không cần phải đi theo, đúng không."
"Không." Ngữ khí của cảnh sát hình sự hoàn toàn tuân thủ quy định: "Căn cứ theo quy định, anh cũng phải đi theo chúng tôi, cùng đi kiểm tra."
Giang Nguyên không vui, mấp máy môi muốn nói gì đó, ngước mắt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của viên cảnh sát trung niên, do dự. Rụt cổ, rũ rượi như chim cút, đứng dậy rời đi.
Cứ như vậy, đắm chìm trong các loại ánh mắt kỳ lạ, Hứa Phương Phỉ cùng với Trịnh Tây Dã và Giang Nguyên ra khỏi quán cà phê Lam Tư, lên hai chiếc xe cảnh sát đậu ở cổng.
Suốt chặng đường không ai nói gì.
Vài phút sau, cả ba được đưa vào cổng tòa nhà văn phòng chính của Đội chống ma túy Vân Thành.
Cảnh sát hình sự trung niên họ Vu, tên là Vu Kiến Nam, là đội phó của đội chống ma túy. Vừa bước vào cửa chính, đã có rất nhiều cảnh sát tươi cười chào đón Vu Kiến Nam, hô to: "Chào buổi sáng, đội phó Vu.”
Biểu cảm trên khuôn mặt cứng nhắc của Vu Kiến Nam vẫn ngàn năm như một, chiếu lệ đáp lại lời chào của mọi người. Bước nhanh qua bậc thang dài của tòa nhà văn phòng, ông ấy quay đầu nhìn về phía sau, gọi to: "Chương Trình."
Lời vừa dứt, một cảnh sát trẻ tuổi đi bên cạnh Hứa Phương Phỉ lớn tiếng đáp lại: "Thầy, ngài có gì phân phó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi sắp có một cuộc họp." Vu Kiến Nam nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày: "Cậu đi với cùng Tiểu Hà trước, dẫn ba người bọn họ đi xét nghiệm nước tiểu, nhớ canh chừng."
Chương Trình gật đầu nói: "Đã rõ, thầy."
Sắc mặt Vu Kiến Nam nghiêm túc, dặn dò: "Chuyện này giao cho cậu, đừng làm hỏng chuyện."
"Rõ!"
Sau khi giải thích xong, Vu Kiến Nam sải bước rời đi.
Chương Trình đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn một chút, ánh mắt rơi vào hai người đàn ông vừa mới mang về từ quán cà phê. Sau khi nhìn hai lần, cậu ta nhìn vào cô gái trẻ duy nhất trong ba người họ.
Chưa nói cả ba nghi phạm ma túy đều có ngoại hình khá ưa nhìn. Tuy nhiên, ngoại trừ đôi mắt trong veo của cô gái, hai người đàn ông còn lại, một người thì có đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt lạnh băng, người còn lại thì rụt đầu rụt cổ nhút nhát, thực sự không giống người tốt chút nào.
Trong lòng Chương Trình âm thầm cân nhắc, rồi mới nhận ra, thân là cảnh sát nhân dân, cái gì cũng phải có bằng chứng, sao có thể đánh giá con người qua bề ngoài? Sau đó hắng giọng trầm giọng nói: "Tôi dẫn mọi người đi đăng ký thông tin trước, sau đó làm xét nghiệm nước tiểu."
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ lặng lẽ quay đầu nhìn Trịnh Tây Dã, hạ giọng: “Khó trách vừa rồi anh uống hết một ly nước lớn như vậy, đang chờ kiểm tra à?”
Trình Tây Dã cũng hạ giọng, nhàn nhạt nói: "Quân đội và cảnh sát đều là người một nhà, tất nhiên, chúng ta phải hợp tác với các đồng chí cảnh sát."
Hứa Phương Phỉ không còn gì để nói, lặng lẽ đi theo sau Chương Trình vào văn phòng.
Chương Trình vào cửa, ngồi xuống chỗ của mình, kéo ngăn kéo ra, từ trong lấy ra mấy tờ giấy A4, không ngước mắt lên, nói: "Xếp hàng từng người một."
Giang Nguyên đứng gần bàn làm việc nhất, theo bản năng chuẩn bị ngồi xuống đối diện Chương Trình.
Nhưng anh ta vừa cúi người còn chưa kịp chạm mông vào thành ghế thì chiếc ghế bất ngờ bị một cái chân dài móc ra.
“...” Giang Nguyên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất, tức giận quay đầu lại.
Chỉ thấy người đàn ông họ Trịnh kia giật chiếc ghế của anh ta.
Sắc mặt đối phương lạnh lùng, nắm lấy bả vai Hứa Phương Phỉ đẩy xuống, ấn cô gái nhỏ ngồi lên trên ghế, ngồi xuống xong. Sau đó, anh từ từ đẩy chiếc ghế về phía trước cho đến khi nó ở ngay trước bàn cảnh sát.
Anh cũng không thèm nhìn Giang Nguyên, chỉ lạnh lùng nói: “Ưu tiên quý cô trước, cậu không hiểu sao?”
Giang Nguyên không dám lên tiếng, chỉ có thể oán hận đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Ngòi bút trong tay Chương Trình đang dừng ở cột tên, cậu ta vươn tay về phía trước: "Mời đưa chứng minh thư.”
Hứa Phương Phỉ lấy chứng minh thư trong túi ra, đưa hai tay qua: "Đây.”
Chương Trình nhìn vào giấy chứng minh trong tay, xác nhận lại: “Họ tên.”
“Hứa Phương Phỉ.”
“Tuổi.”
“22.”
Chương Trình ghi lại tỉ mỉ chi tiết. Hỏi xong, cậu ta đặt chứng minh thư của Hứa Phương Phỉ trên bàn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Khi nào có kết quả xét nghiệm nước tiểu, tôi sẽ trả lại cho cô.”
Hứa Phương Phỉ cũng không làm khó dễ viên cảnh sát trẻ tuổi, mỉm cười gật đầu.
Giang Nguyên là người thứ hai đăng ký. Người cuối cùng là Trịnh Tây Dã.
Chương Trình nhận chứng minh thư của Trịnh Tây Dã, rũ mắt nhìn một lúc để ghi lại thông tin cơ bản. Làm xong, cậu ta làm theo thủ tục thông thường, dán thẻ căn cước vào khu vực cảm biến cơ sở dữ liệu.
Tích một tiếng.
Một trang thông tin xuất hiện trên mạng nội bộ của Cục Công an .
Chương Trình liếc mắt nhìn, đột nhiên sững người, cau mày nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn — trên trang hiển thị thông tin mạng nội bộ, tất cả thông tin về người này chỉ là họ tên cơ bản, ngày tháng năm sinh, quê quán, số ID.
Tất cả các mục khác đều trống.
Chương Trình vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát hai năm trước, không mới cũng không cũ, chưa xử lý nhiều vụ án, cũng chưa gặp qua tình huống kỳ lạ như vậy. Nhưng cậu ta còn nhớ lời thầy Vu Kiến Nam đã nói, nếu trong quá trình xử lý vụ án gặp phải một người có thông tin nhận dạng bất thường, thì trường hợp này hơn 90% là thông tin nhận dạng của người đó đã được bảo mật, còn ở mức độ bảo mật cực kỳ cao.
Chương Trình im lặng một lúc, nhìn người thanh niên tên Trịnh Tây Dã đang ngồi đối diện một lần nữa.
Trịnh Tây Dã cũng im lặng nhìn cậu ta.
Vài giây sau, Chương Trình nhìn đi chỗ khác, di chuyển con chuột để đóng trang hồ sơ, xóa đi lịch sử tìm kiếm.
Cậu ta cất chứng minh thư của ba kẻ tình nghi, đứng dậy, lấy ra ba que thử nước tiểu mới tinh từ ngăn tủ bên cạnh, nói: “Trịnh Tây Dã, Giang Nguyên, hai người theo tôi vào phòng vệ sinh nam.”
Sau đó, lại tùy tiện tìm một nữ cảnh sát tóc ngắn, ném bảng xét nghiệm nước tiểu tới, nói: “Tiểu Vũ, dẫn cô gái này vào nhà vệ sinh nữ.”
“Ồ, được.” Nữ cảnh sát tóc ngắn buông tài liệu trong tay xuống, đeo găng tay dùng một lần vào.
Hứa Phương Phỉ đi theo nữ cảnh sát vào nhà vệ sinh nữ, còn Trịnh Tây Dã và Giang Nguyên đi theo cảnh sát Chương Trình vào nhà vệ sinh nam.
Không lâu sau, năm người đi ra từ toilet.
Hứa Phương Phỉ có chút tò mò, nhỏ giọng hỏi nữ cảnh sát: “Cảnh sát, khi nào thì có kết quả?”
Nữ cảnh sát trả lời: “Sớm thôi, 3-5 phút thôi. Cô đợi một chút.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu.
Hai viên cảnh sát bước sang một bên để quan sát kết quả của bảng xét nghiệm nước tiểu.
Giang Nguyên ngồi xổm xuống trước cửa phòng toilet, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Hứa Phương Phỉ nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có một chiếc ghế dài nên cúi người ngồi xuống. Một lúc sau, một hơi thở trong trẻo quen thuộc phả vào cổ cô.
Cô hơi giật mình, quay đầu lại thì thấy Trịnh Tây Dã đang ngồi xuống bên cạnh cô.
Hứa Phương Phỉ đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Chính trị viên, nếu quân nhân chúng ta dùng ma túy thì sẽ bị xử lý như thế nào?”
Trịnh Tây Dã nghe vậy thì cau mày, thở dài nói: "Rất nghiêm trọng.”
Cách đó mấy bước, Giang Nguyên nghe được đối thoại của hai người, cũng có chút hiếu kỳ, không khỏi tiến lại gần hai bước, vểnh tai lên nghe.
Hứa Phương Phỉ: “Nghiêm trọng như thế nào?”
Trịnh Tây Dã: “Đầu tiên, chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi quân đội. Thứ hai, cảnh sát địa phương không có thẩm quyền xử lý tội phạm quân sự, cho nên phải chờ đến tòa án quân sự để bị bỏ tù. Tóm lại, tương lai cả đời sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.”
Giang Nguyên ở bên cạnh nghe vậy thì gãi đầu, vừa cảm thấy áy náy lại không cam lòng.
Hồi cấp 3, Hứa Phương Phỉ là học sinh đứng đầu lớp, nhân cách và học lực đều xuất sắc, xinh đẹp, ít nói, dịu dàng, được rất nhiều nam sinh trong lớp đem lòng thầm mến.
Khẩu vị của Giang Nguyên luôn là những cô gái nóng bỏng cuồng nhiệt, anh ta không có hứng thú với những người đẹp rụt rè nũng nịu như Hứa Phương Phỉ. Nhưng không cảm nắng không có nghĩa là không có thù oán, Giang Nguyên tuy xấu tính nhưng vẫn còn thương hoa tiếc ngọc.
Giang Nguyên luôn cảm thấy bản chất anh ta là một người tốt.
Nếu không phải vì bảo vệ bố, chú và bản thân mình, anh ta sẽ không bao giờ ra tay giúp đỡ tên khốn giết người ngàn đao như Tưởng Chi Ngang. Chỉ trách số nhà bọn họ đã định, phía trên la sát đánh nhau đen ăn đen (1), đám tôm binh cua tướng như bọn họ phải chịu thiệt.
Chú thích:
(1) Đen ăn đen (黑吃黑: hēi chī hēi): chỉ những hành động không đúng luật như dùng vũ lực, ép buộc, các biện pháp bức xạ để áp người kia
Nghĩ tới đây, Giang Nguyên không khỏi thở dài trong lòng, thậm chí còn có chút đồng tình nhìn Hứa Phương Phỉ.
Thầm nghĩ bạn học cũ à, đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì trách cậu xui xẻo, bạn trai lại là kẻ thù của thiếu gia nhà họ Tưởng…
“Hứa Phương Phỉ.” Giang Nguyên đột nhiên lên tiếng.
Hứa Phương Phỉ nhàn nhạt đáp: “Cái gì?”
Giang Nguyên muốn nói gì đó. Do dự một hồi lâu, cuối cùng mới nói được mấy câu: “Cô là con gái, đi lính chẳng có gì tốt, vừa mệt vừa không làm giàu được. Sau này nếu đổi nghề được thì tốt.”
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên nhướng mày nhưng không trả lời.
Giang Nguyên tiếp tục nói: “Sau này nếu gặp phải khó khăn gì, có thể nhờ tôi giúp đỡ…”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
“Kết quả xét nghiệm nước tiểu đã có, hai âm một dương.” Chương Trình đeo găng tay dùng một lần, đưa tấm xét nghiệm dương tính duy nhất ra.
Giang Nguyên không đành lòng quay đầu đi, thở dài.
Sắc mặt Chương Trình lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Giang Nguyên, chỉ có mình anh là dương tính.”
“...” Giang Nguyên sửng sốt một lúc, há hốc mồm.
Chương Trình lấy còng tay ra, bước tới còng tay Giang Nguyên, nói: “Đi, đến phòng thẩm vấn rồi giải thích rõ ràng sự việc.”
“Không... không phải!” Giang Nguyên trợn tròn mắt, cực kỳ kinh ngạc, không thể tin nổi: “Làm sao có thể! Cảnh sát! Cảnh sát, nhất định là anh nhìn lầm rồi! Sao tôi lại dương tính được!”
Giọng điệu Chương Trình cứng rắn: “Trên bảng xét nghiệm nước tiểu có vạch rõ ràng như vậy, chứng cứ vững như núi, làm sao nói oan cho cậu được?”
“Không không không! Nhất định là có hiểu lầm chuyện gì đó!” Giang Nguyên vội vàng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, anh ta nhận ra điều gì đó, nhìn đôi nam nữ ngồi trên băng ghế. Anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Mẹ nó, cẩu nam nữ. Các người chơi tôi đấy à?”
Hứa Phương Phỉ lạnh lùng nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Dây giày của cậu là do tôi làm rối. Lúc cậu khom người thắt dây giày, tôi đổi cà phê của cậu bằng cà phê của tôi.”
“Làm sao cô biết được?” Giang Nguyên nhíu chặt mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Sao cô biết tôi bỏ thứ gì đó vào cà phê của cô?”
“Cậu rất thành thạo, tốc độ tay cũng không tệ.”
Hứa Phương Phỉ thản nhiên nói: “Đáng tiếc, cách giấu thuốc trong nhẫn quá lỗi thời. Nói thật, đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy kiểu này.”
Giang Nguyên: “…”
Giang Nguyên biết mình bị lừa nên uất ức chửi thề.
Trịnh Tây Dã lạnh lùng hỏi: “Ai bảo cậu làm như vậy?”
Mí mắt Giang Nguyên rủ xuống, hoảng sợ trợn tròn hai mắt, sau đó mới tỉnh táo lại nói: “Không có ai, chỉ là tôi có thù oán với Hứa Phương Phỉ, muốn chỉnh cô ta mà thôi.”
Nữ cảnh sát tóc ngắn bên cạnh nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, vừa bực mình vừa buồn cười, không khỏi mỉa mai đáp: “Cậu là đàn ông mà lại đi rót thuốc vào cốc của con gái, sao còn không biết xấu hổ mà nói hai người có thù oán?”
Giang Nguyên cười lạnh một tiếng: “Cô ta cả ngày châm ngòi quan hệ của tôi với bạn gái, thúc giục bạn gái chia tay với tôi, tôi trừng phạt cô ta thì sao?”
“Được rồi.” Chương Trình cắt đứt cuộc nói chuyện: "Đây là đội phòng chống ma túy, không phải tiệm mạt chược hay quán trà, ở chỗ này ồn ào nhốn nháo còn ra bộ dáng gì.”
Nữ cảnh sát nhận ra mình mất bình tĩnh nên cụp mắt xuống không nói gì.
Giang Nguyên dửng dưng nhìn xung quanh.
Chương Trình chỉ vào Giang Nguyên: “Dẫn anh ta đến phòng thẩm vấn.”
“Được.” Sắc mặt nữ cảnh sát lạnh nhạt, áp giải Giang Nguyên đến phòng thẩm vấn.
Chương Trình lại nhìn về phía Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ, khuôn mặt dịu đi, nói: “Thật xin lỗi, còn phải làm tốn chút thời gian của hai người. Làm phiền hai người cung cấp khẩu cung một lát.”
…
Vì âm mưu đầu độc và dùng ma túy, Giang Nguyên đã bị đưa đến trại tạm giam.
Sau khi ra khỏi đội phòng chống ma túy, Hứa Phương Phỉ nhìn lên bầu trời, thấy mặt trời đang lặn dần về phía tây, từng đám mây giống như bị lửa thiêu đốt.
Trịnh Tây Dã im lặng đi bên cạnh cô, phát hiện cô có chút không đúng, anh đưa tay ra, nắm lấy nắm đấm nhỏ đang treo bên hông của cô, siết chặt nó vào lòng bàn tay.
Trịnh Tây Dã hỏi: "Có phải còn sợ không?"
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, không nói gì.
Trịnh Tây Dã dừng lại, ôm cô gái nhỏ vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Tổng đội chống ma túy Vân Thành nằm ở khu vực chính của thành phố, khu vực xung quanh có rất nhiều xe cộ và người đi bộ.
Trên mặt Hứa Phương Phỉ có chút nóng lên, cô nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy eo của anh, sau đó nắm lấy vạt áo của anh đẩy ra.
Cô ngửa cổ nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, em không có cách không nghĩ.”
Trịnh Tây Dã dùng ngón tay vuốt ve mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy nói cho anh biết, em đang nghĩ gì?”
Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, quay người tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước, cô nói: “Anh nghĩ Giang Nguyên có nói thật không?”
Ánh mắt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, trên mặt không có một tia gợn sóng, hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Hứa Phương Phỉ: “Giang Nguyên là bạn tốt cũ của em, cũng là bạn học cấp ba của em. Cậu ta thường bị đưa vào đồn cảnh sát vì đánh nhau ở trường cấp ba. Em không ngạc nhiên khi cậu ta làm một số chuyện không trung thực.”
Trịnh Tây Dã lắng nghe cẩn thận những gì cô nói, không trả lời.
Hứa Phương Phỉ lại cau mày buồn rầu, tiếp tục nói: “Em và Giang Nguyên bình thường rất ít liên lạc, gần như là không có. Lần này cậu ta và Dương Lộ chia tay, rất lâu sau Lộ Lộ nói thì em mới biết. Cậu ta đột nhiên ra tay bỏ thuốc em, em cảm thấy rất khó giải thích. Em thật sự không tin nguyên nhân mà cậu ấy nói.”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn chăm chú vào góc nghiêng của cô, nói: “Em có nghĩ có người ở sau lưng xúi giục Giang Nguyên?”
“Ai biết được.”