Hứa Phương Phỉ thở dài, khẽ mỉm cười, giọng điệu trở nên có ý tứ: “Em chưa từng làm qua nhiệm vụ kỳ quái nào, cũng chưa từng gây thù chuốc oán, người ta không có lý do gì lại hận em như vậy.”
Mấy lời này rõ ràng có ám chỉ.
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi nói: “Bé con, chuyện này cứ giao cho anh. Em không cần phải sợ, anh sẽ không để bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra với em nữa.”
Nghe được lời này, Hứa Phương Phỉ quay đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Trịnh Tây Dã, anh cho rằng em sợ sao?”
Trịnh Tây Dã vẫn im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ đột nhiên cười ra tiếng. Cô nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, chìm trong hồi ức, nói: “Anh còn nhớ không, rất lâu trước đây, chúng ta cũng từng gặp phải chuyện tương tự.”
Trịnh Tây Dã vẫn im lặng như cũ.
“Lúc đó có người mang ảnh của anh đến gặp mẹ em, hỏi có biết anh không.” Hứa Phương Phỉ nói: “Sau này khi em nói lại với anh chuyện này, anh cũng nói với em y hệt như vậy.”
“Bất kể xảy ra chuyện gì, anh luôn nói em không cần sợ hãi, để cho em yên tâm, luôn nói anh sẽ xử lý.”
Trong mắt Hứa Phương Phỉ hiện lên một tia thất vọng với mất mát, cô nhẹ giọng nói: “Anh giống như mãi mãi không hiểu được em đang thật sự lo lắng cái gì.”
Trịnh Tây Dã trầm giọng nói: “Anh hiểu.”
“Vậy nếu anh hiểu thì sao.” Hứa Phương Phỉ kiên định nhìn anh, thanh âm mềm nhẹ: “Anh có thể làm gì, anh có thể thay đổi cái gì?”
Đôi môi của Trịnh Tây Dã mím chặt thành một đường.
Hứa Phương Phỉ nói: “Em lo lắng cho anh nhất, cũng quan tâm đến anh nhất. Em thực sự sợ. Những ngày không thể nhìn thấy anh, ở những nơi em không thể nhìn thấy anh, em luôn lo lắng sợ anh gặp nguy hiểm, sợ anh bị thương.”
Hứa Phương Phỉ nói: “Kẻ thù của anh, vì để trả thù anh, thậm chí có thể đầu độc em. Với em mà bọn họ còn làm thế thì em không thể tưởng tượng được họ sẽ làm gì với anh.”
Hứa Phương Phỉ nói: “A Dã, chỉ cần anh tiếp tục ở lại Nanh sói, em sẽ luôn lo lắng cho anh. Anh có thể thay đổi được cái gì?”
Cô gái trẻ có khuôn mặt ôn hòa, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng, nhưng từng chữ phát ra lại vô cùng uy lực, nặng nề đánh vào tim Trịnh Tây Dã.
Anh im lặng lắng nghe. Sau khi cô nói xong, anh mới hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Bé con, mẹ anh là người của Nanh sói.”
Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt.
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã tĩnh lặng như biển sâu, anh nhìn cô thật lâu: “Em nên hiểu nếu anh chọn con đường này, anh sẽ không bao giờ dao động, sẽ không lùi bước, càng không từ bỏ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đương nhiên là hiểu.”
Hứa Phương Phỉ nhún vai, hít một hơi thật sâu, nhìn đi chỗ khác: “Cho nên anh yên tâm, em sẽ không ép anh rời khỏi Nanh sói, cũng không ép anh làm bất cứ chuyện gì khác. Tương tự, em sẽ tiếp tục hỗ trợ những việc anh làm. Đồng thời …”
Làm những gì em có thể làm cho anh.
Trịnh Tây Dã: “Đồng thời cái gì?”
“Không có gì.”
Hứa Phương Phỉ nhìn về phía anh nhếch môi, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã gần đến giờ cơm tối, cô nói: “Đi thôi, hôm nay dẫn anh đi nhà hàng ăn một bữa thật ngon.”
Trịnh Tây Dã rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Ngừng một lát, anh dùng ngón tay lướt nhẹ trên lông mày và mắt cô, nhẹ giọng nói: “Sao anh cảm thấy hình như em đang có chuyện gì giấu anh?”
“Đâu có, anh suy nghĩ nhiều quá.”
Hứa Phương Phỉ bị anh nhìn đến chột dạ, cô giơ tay nhéo chiếc cằm nhọn của anh, nhẹ nhàng uốn nắn làm anh quay đầu về phía trước, tránh ánh mắt của anh.
Hứa Phương Phỉ im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Em chỉ cảm thấy chuyện hôm nay dường như để cho em hiểu rõ anh hơn.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày, vẻ mặt lộ ra vài phần nghi hoặc: “Phải không. Hiểu kiểu gì vậy?”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ví dụ như anh rất cẩn thận, từ khoảng cách xa như vậy có thể nhìn thấy Giang Nguyên bỏ đồ vào trong cà phê.”
Trịnh Tây Dã cau mày, thản nhiên nói: “Không phải là anh cẩn thận. Giống như anh đã nói ở đồn cảnh sát, bạn học cũ của em rất thành thạo trong việc quản lý ma túy, có vẻ là tái phạm nhiều lần, chỉ tiếc là cậu ta xui xẻo, gặp trúng nhà em thích ăn giấm, lại là một người bạn trai giỏi giang.”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt: “Ý của anh là?”
Trịnh Tây Dã: “Hai người hẹn gặp nhau lúc 1 giờ 30 chiều. Anh đến nơi lúc 1 giờ 15, không vào mà chỉ ở trong xe.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh tới sớm như vậy làm gì?”
“Em một mình đi gặp một bạn học nam. Hơn nữa, dựa trên mô tả của em về cậu ta, nhân phẩm của người này chẳng ra gì, em nghĩ anh có thể yên tâm sao?” Trịnh Tây Dã nói.
“Cho nên…” Hứa Phương Phỉ phản ứng lại, vỗ vỗ trán: “Cho nên anh sớm đến phụ cận giám sát em và Giang Nguyên?”
Trịnh Tây Dã: “Không đúng.”
Trịnh Tây Dã: “Sửa lại một chút, anh là sợ bạn học kia có ý đồ gây rối, chỉ đơn giản tới giám sát bạn học của em.”
“Anh phát hiện cậu ta bỏ thứ gì đó vào cà phê nên chạy nhanh đến à?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Tây Dã vừa nói, vừa liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, nói: “Cũng may anh xuất hiện kịp thời, nếu không em ngốc như vậy, cũng không biết kết quả như thế nào.”
“Làm ơn đi!” Cô gái nhỏ nghe vậy có chút không vui, dùng đầu ngón tay thon dài nhéo nhẹ cánh tay anh, mở to hai mắt, thấp giọng nói: “Sao ở trong miệng anh, em giống như đồ ngốc vậy. Em và Giang Nguyên không có quan hệ thân thiết, cậu ta kiên quyết đòi mua cà phê cho em như vậy, em cũng nhìn ra được vấn đề, có được không?”
Trịnh Tây Dã nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay nhéo nhẹ má cô, dỗ dành: “Được rồi. Em không ngốc, em không ngốc. Cục cưng của anh là người thông minh đáng yêu nhất trên đời.”
Hứa Phương Phỉ không quan tâm đến cái rắm cầu vồng ngoài ý muốn này, công kích lại: “Đương nhiên em không thông minh bằng anh. Anh là ai chứ, lão đại toàn năng của Nanh sói, một mình bằng 800 người.”
Trịnh Tây Dã buồn cười giọng điệu âm dương quái khí của cô, nhướng mày cao: “Đồng chí bé con, chú ý đến thái độ của em khi nói chuyện với chính trị viên.”
Hứa Phương Phỉ khẽ hừ một tiếng, nói: “Tới đi, anh đã sớm không còn là chính trị viên của em.”
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô: “Vậy anh là gì?”
Khóe miệng cô không nhịn được cong lên, cô nắm chặt mười ngón tay anh, dịu dàng trả lời: “Anh là anh A Dã mà em thích nhất.”
…
Sau khi chậm trễ buổi trưa ở đội phòng chống ma túy, Hứa Phương Phỉ đưa Trịnh Tây Dã đến một nhà hàng nhỏ gần Viện 17 để ăn sủi cảo vào buổi tối.
Chủ cửa hàng sủi này đều là người vùng Đông Bắc, vỏ bánh bao đều được cuộn bằng tay, nhân thịt cũng được thái nhỏ bằng dao nhà bếp.
Trong thời gian Hứa Phương Phỉ thực tập tại Viện 17, hầu như tuần nào cô cũng đến đây.
Vì quán sủi nằm bên trái cổng của Viện 17 một cây số nên mỗi cuối tuần, rất nhiều cán bộ trong nơi đóng quân chưa về nhà đều xin phép ra ngoài, tụ tập đến đây ăn uống. Lâu dần, bà chủ cũng quen rất nhiều gương mặt.
Hứa Phương Phỉ xinh xắn ngoan ngoãn, lại dịu dàng lịch sự, cô đã đến đây rất nhiều lần, bà chủ có ấn tượng rất sâu với cô.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ vừa bước vào cửa hàng, bà chủ lập tức tươi cười chào đón cô.
“Đồng chí Tiểu Hứa, hôm nay có dẫn theo bạn không?” Bà chủ nhìn Trịnh Tây Dã, thấy anh tuấn tú phi phàm, trong mắt lập tức lóe lên một chút ý cười.
“Có.” Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng cúi đầu cười với bà chủ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, giới thiệu với bà: “Anh ấy là… là bạn trai của cháu.”
“Ồ!” Bà chủ vui vẻ cười toe toét, liên tục khen ngợi: “Đồng chí Tiểu Hứa, hai đứa thật xứng đôi vừa lứa!”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ cười lại hai tiếng.
Bà chủ lấy giấy bút ra, hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì?”
“Cháu vẫn như cũ, muốn bánh bao nhồi ngô và thịt lợn, một phần nhỏ.” Hứa Phương Phỉ giơ chân trái lên, đá nhẹ người đàn ông đối diện dưới gầm bàn, hỏi: “Anh ăn gì?”
Trịnh Tây Dã dùng khăn giấy lau chiếc bàn trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Giống như em.”
Hứa Phương Phỉ mở to mắt: “Em ăn một phần nhỏ. Anh có ăn đủ không?”
Trịnh Tây Dã: “Một phần nhỏ là mấy cái sủi cảo.”
“Bảy cái. Sủi cảo chỗ chúng tôi làm rất lớn, nữ đồng chí có sức ăn nhỏ thì ăn bảy cái là no.” Bà chủ nói tiếp. Bà đánh giá Trịnh Tây Dã rồi nói: “Đồng chí, chắc cậu nên ăn phần lớn.”
Trịnh Tây Dã gật đầu: “Được.”
Bà chủ cầm cuốn sổ nhỏ vào bếp.
Hứa Phương Phỉ chống hai tay lên bàn, chống cằm nhìn chằm chằm vào phía đối diện. Nhìn thấy Trịnh Tây Dã rũ mắt, nghiêm túc lấy khăn giấy lau bàn rồi tráng chiếc cốc trắng bằng trà, cô đột nhiên nói: “Anh có phải có chút thói ở sạch không?”
Trịnh Tây Dã hơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô: “Nhìn ra từ chỗ nào?”
“Cảm giác có một chút.” Giọng điệu Hứa Phương Phỉ tùy ý nói: “Nơi anh ở đều rất đơn giản, sạch sẽ. Lần trước em tới nhà anh, em để ý anh rửa tay xong sẽ lau khô hết vết nước, mẹ em cũng chưa từng kỹ như vậy.”
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi nói: “Anh đã có tật xấu này lâu rồi. Năm ba trung học thì còn nghiêm trọng hơn, sau đó vì thi vào đại học quân sự, anh đến gặp bác sĩ tâm lý một thời gian, đã tốt hơn rất nhiều, cũng hầu như không ảnh hưởng nữa.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Động tác của bà chủ rất nhanh, sủi cảo được ném vào trong nước hầm xương đang sôi sùng sục, chỉ chốc lát sau đã nóng hổi.
Hai phần sủi cảo, một lớn một nhỏ, được dọn ra trên bàn.
Hứa Phương Phỉ lấy ra hai đôi đũa, cầm một đôi trong tay, một đôi còn lại đưa cho phía đối diện, cười nói: “Đây, ăn đi.”
Trịnh Tây Dã cầm đũa, nhìn xuống bảy cái sủi cảo trên đĩa của mình, khẽ nhíu mày: “Mấy cái sủi cảo này, em có thể ăn no sao?”
Hứa Phương Phỉ bị sặc, tay phải gắp một cái sủi cảo, tay trái nắm thành nắm đấm, đặt ở trước mắt anh so sánh, nghiêm túc nói: “Anh nhìn kỹ một chút, cái sủi nào này nhỏ chỗ nào?”
Sủi cảo Đông Bắc chính hiệu, vô cùng to tròn, to gần bằng nắm tay đó có được không?
Trịnh Tây Dã không nói nên lời, nhìn thoáng qua nắm đấm nhỏ trắng trắng, cũng nắm năm ngón tay lại như cô, hỏi cô: "Nó không nhỏ sao?”
Ngón tay của người đàn ông thon dài, lòng bàn tay rộng, nắm tay khép lại giống như một cái nồi lẩu, ngược lại, nắm tay trắng nõn của cô lại giống như bàn tay của trẻ mẫu giáo.
Mấy cái sủi cảo bên cạnh nhìn càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu.
Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu nhỏ trượt xuống trán Hứa Phương Phỉ, cô trực tiếp nhét sủi cảo vào miệng, hai má phồng lên nhai.
Cô đang nhai thì có vài chiếc sủi cảo đột nhiên xuất hiện trên đĩa trước mặt cô.
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc vội vàng từ chối: “Em không ăn nổi nhiều như vậy.”
“Em ăn nhiều thêm bao nhiêu được thì ăn, thật sự ăn không hết thì nói.” Trịnh Tây Dã chia sủi cảo của mình cho cô, bình tĩnh nói: “Em cố gắng ăn càng nhiều càng tốt, có nhiều thịt hơn một chút.”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy không thể hiểu được, nghi hoặc: “Tại sao?”
Anh mắt Trịnh Tây Dã dừng trên mặt của cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Ngày hôm qua khi lúc anh chạm vào em, anh rõ ràng cảm giác được eo và đùi của em nhỏ hơn trước đây.”
"..."
Trịnh Tây Dã tiếp tục nghiêm túc bổ sung: “Vừa mềm vừa mỏng. Làm cho anh không dám dùng quá nhiều lực, anh sợ không cẩn thận bẻ gãy mất.”
“...” Ếch thú.
Nghe thử đi! Nghe thử đây là đang nói cái gì! Giữa ban ngày mà có thể tùy tiện nói ra câu này à?
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc, mặt đỏ bừng, nhìn trái nhìn phải, thấy quán nhỏ cũng không có bao nhiêu khách, bà chủ cũng đang bận rộn ở sau bếp, lúc này mới có chút yên tâm. Một giây tiếp theo, cô nhanh chóng gắp một miếng sủi cảo nhét vào miệng Trịnh Tây Dã, tức giận mắng: “Mau ăn sủi cảo của anh đi, câm miệng!”
Sau khi ăn xong, hai người đi dạo trong công viên nhỏ gần đó, sau tám giờ, Trịnh Tây Dã tiễn Hứa Phương Phỉ trở lại cổng đơn vị.
Tiểu gia hỏa rõ ràng có chút không vui, giật giật ống tay áo của anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Hôm nay sao lại đưa em về sớm như vậy?”
Trịnh Tây Dã liếc nhìn lính gác ở cổng cách đó không xa, đè nén ý nghĩ muốn hôn cô, hơi cong miệng nói: “Chở lát nữa anh muốn đi xử lý chút việc.”
“Được.” Hứa Phương Phỉ phồng má, có chút tò mò: “Chuyện gì vậy?”
Cô bé có đôi mắt to trong sáng, hai má bầu bĩnh, trông giống như một chú cá nóc nhỏ. Trịnh Tây Dã nhéo nhéo mặt cô, trả lời: “Đi gặp một người bạn cũ.”
Hứa Phương Phỉ vẫn chưa suy nghĩ nghĩ sâu xa, gật đầu: “Ồ.”
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Hứa Phương Phỉ vẫy tay với anh, quay người miễn cưỡng đi về phía cổng.
Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ phía sau, trầm thấp: “Chờ một chút.”
… Hả?
Hứa Phương Phỉ chớp mắt, khó hiểu quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông chân dài đi tới, đứng trước mặt cô, sau đó nắm lấy tay cô, mở tay cô ra rồi đặt vào tay cô một thứ gì đó.
Xúc cảm của lòng bàn tay non mềm rất nhạy bén, cảm giác được một loại vật thể kim loại cứng và lạnh.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, rũ mắt xuống nghiêm túc nhìn, hơi kinh ngạc: “... Đây là?”
“Giữ chìa khóa nhà anh.” Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn cô chằm chằm: "Em rảnh thì qua là được.”
Hứa Phương Phỉ nghe xong lời này, cầm chìa khóa trong tay, trong lòng tràn đầy vui sướng. Cô dừng lại, nghĩ tới điều gì đó, sau đó đỏ mặt, nhỏ giọng đề nghị: “Sau này, trong lúc anh được nghỉ phép, tan làm em không có việc gì có thể trực tiếp đến nhà anh tìm anh được không?”
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nặng nề, anh khẽ mỉm cười: “Có thể.”
Hứa Phương Phỉ thoải mái nụ cười trên khóe miệng càng thêm rạng rỡ, nói: “Vậy cứ như vậy đi, tạm biệt.”
Cô nói xong, đang định rời đi thì bị người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình.
“Chờ một chút.” Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn, hờ hững nhìn ánh đèn trắng trong đình gác cách đó không xa.
“Chờ cái gì?” Hứa Phương Phỉ khó hiểu.
Mười giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua... Một phút sau, hai người lính mặc quân phục đến khu vực doanh trại dưới ánh chiều chạng vạng, họ đi đến cổng, chào quân lễ với những người lính canh cầm súng trong đình canh, thực hiện nghi lễ đổi ca.
Cùng lúc đó, một nụ hôn nhẹ rơi xuống như chuồn chuồn lướt nước, in nhẹ lên đôi má ửng hồng của cô gái.
Trong chớp mắt, anh lại rời đi.
Hứa Phương Phỉ sợ ngây người, đỏ mặt sững sờ tại chỗ.
“Đừng khẩn trương.” Bên tai cô là giọng nói của Trịnh Tây Dã, lười biếng mà dịu dàng, anh nhẹ giọng nói: “Lính canh ở cổng thay ca, không ai để ý đến anh ở chỗ này lén hôn em.”
Hứa Phương Phỉ: “…”