Anh cao một mét chín, nặng tám mươi lăm cân, giống như một ngọn núi sừng sững đồ sộ, cứ như thế mà trực tiếp đè lên trên người cô, thực sự có thể so với Thái Sơn đè đầu.
Hai gò má Hứa Phương Phỉ đỏ như lửa, cô bị thân hình cao lớn của Trịnh Tây Dã đè xuống, hơi thở nam tính mạnh mẽ xâm chiếm tất cả các giác quan của cô. Cô giống như con mồi nhỏ bị dã thú tóm lấy, trốn không được thoát cũng không xong, lo lắng đến mức muốn chửi người.
Khó khăn lắm cô mới đưa được tay phải đặt lên trán anh, nhiệt độ cao đến mức làm phỏng tay cô.
Cô mở to mắt, vội vàng nói: “Trời ạ, người anh nóng quá, chắc là sốt rồi. Trong nhà có thuốc hạ sốt không?”
“Có.” Trịnh Tây Dã nhắm chặt đôi mắt, hai cánh tay thon dài ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, trông vô cùng miễn cưỡng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trong lòng lại hỏi: “Vậy anh uống chưa?”
Anh đáp: “Chưa.”
“Có thuốc sao không uống, anh tưởng người anh là sắt sao?” Giọng điệu cô gái nhỏ lo lắng không vui, hai cánh tay không ngừng đẩy anh: “Đứng dậy mau, thuốc ở đâu, em lấy cho anh.”
Lông mày Trịnh Tây Dã càng nhíu chặt hơn.
Có trời mới biết, Trịnh Tây Dã sốt cao, đầu đau như búa bổ, cơ bắp trên người cũng căng cứng nhức mỏi, cơn chóng mặt làm giảm đáng kể sự nhạy bén của giác quan, chỉ còn lại bản năng của động vật. Đó là bản năng cảnh giác, bản năng tự vệ và giết chóc.
Lúc nãy anh phát hiện có người đến gần, theo thói quen nhiều năm, anh bắt lấy người đó như một phản xạ. Mãi cho đến khi nghe thấy âm thanh mềm mại ngọt ngào quen thuộc, anh mới nhận ra con vật nhỏ không muốn sống xông vào lãnh địa của mình, là nhóc con của anh.
Trịnh Tây Dã cảm thấy cả người khó chịu, chỉ muốn ôm cô nhóc này làm gối, để anh ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà chiếc gối nhỏ này không hề ngoan ngoãn chút nào.
Cái miệng nhỏ nói liên tục không ngừng, ầm ĩ giống như cái loa thổi kèn, chân tay nhỏ bé ngọ nguậy trong vòng tay anh, chọc cho Trịnh Tây Dã sắp phát điên.
Nếu không phải anh không có sức lực, anh thật muốn vỗ mông cô gái nhỏ này một cái.
Trịnh Tây Dã rất bực bội, tức đến ngứa răng.
Mà lúc này nhóc con vẫn còn lải nhải, cằn nhằn thầm thì: “Sao nóng thế này, anh đã đo nhiệt độ chưa? Nhiệt kế đâu? Em chắc chắn là anh sốt trên ba chín độ… Hôm qua không phải vẫn còn ổn sao, sao tự nhiên hôm nay lại phát sốt?”
Trịnh Tây Dã: Mẹ nó, nóng chết mất.
Anh không mở mắt, mũi ghé sát vào tai cô, nghiến răng uy hiếp: “Im nào. Có tin anh hôn chết em không.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu là bình thường hẳn là Hứa Phương Phỉ sẽ xấu hổ đến mức che mặt lại. Nhưng lúc này, anh đang sốt cao, tất cả tâm lý thẹn thùng của cô đều bị thay thế bằng sự lo lắng.
“Em…em không thể im lặng được.” Cô lo lắng, tiếp tục đẩy anh ra, cố gắng đẩy thân thể vừa nặng vừa nóng: "Anh nóng như lửa đốt vậy.”
Lần này, cuối cùng Trịnh Tây Dã cũng chịu thỏa hiệp.
Anh nóng nảy chửi thầm một tiếng, dùng hết sức lực lật người lại, thả lỏng tay chân, tháo bỏ xiềng xích đang trói buộc cô gái trong lòng.
Hứa Phương Phỉ đã thoát ra được, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, quỳ xuống bên cạnh người đàn ông, lo lắng nhìn khuôn mặt anh.
Trong tầm mắt của cô, Trịnh Tây Dã đang nhắm mắt, đôi chân dài tuỳ tiện gập lên, đạp lên trên giường, cánh tay bên trái hơi nâng, gác lên vầng trán trơn bóng, vài sợi tóc loà xoà trước mặt, cả người đầy vẻ hoang dã, lưu manh.
Cô cẩn thận cúi người đến gần anh, nhẹ giọng hỏi: “Thuốc hạ sốt để ở đâu?”
Trịnh Tây Dã khẽ mở rồi khép đôi môi mỏng, nói ra hai chữ.
Hứa Phương Phỉ ghé tai vào miệng anh, chăm chú lắng nghe, phải mất vài giây mới nhận ra anh đang nói đến “hộp thuốc”.
Nhưng…
Nhưng mà, hộp thuốc để đâu rồi!
Hứa Phương Phỉ muốn hỏi Trịnh Tây Dã về vị trí của hộp thuốc. Nhưng từ đầu tiên còn chưa được nói ra, cô đã nghe thấy tiếng thở gấp gáp đục ngầu của người đàn ông trong không khí, dần trở nên bình tĩnh và đều đặn hơn.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt.
Ngủ rồi?
…Được rồi. Hứa Phương Phỉ đau khổ cau mày.
Thấy bộ dạng mệt mỏi của anh, anh cũng khó có thể ngủ được, vậy thì giờ không nên đánh thức anh dậy.
Nghĩ vậy, cô chân trần bước xuống giường, tìm kiếm xung quanh, thấy đôi dép lê lúc nãy cô vô tình đá phải, xỏ chân đi vào. Sau đó cô đi ra phòng khách, mở đèn và lục lọi trong đó.
May mắn thay, nhà của Trịnh Tây Dã sạch sẽ như mới, không có đồ đạc lung tung nào chất đống trong ngôi nhà rộng lớn, muốn tìm đồ cũng rất dễ dàng.
Vài phút sau, Hứa Phương Phỉ đã tìm thấy chiếc hộp đựng đồ màu trắng tinh trên nóc tủ rượu phòng khách.
Thiết kế tủ rượu được đặt làm theo chiều cao của chủ nhân ngôi nhà. Vì thế Hứa Phương Phỉ cho rằng bố mẹ của Trịnh Tây Dã đều cao.
Cũng đúng.
Anh cao như vậy, chỉ nhìn vào gen di truyền tốt nhất này, thì hai người lớn trong nhà cũng sẽ không thấp.
Trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, Hứa Phương Phỉ dựa vào thành tủ kiễng chân lên, kiễng mãi, nhưng vẫn không với tới. Cô nhìn xung quanh, tình cờ thấy bên cạnh đó có mấy cái ghế bàn ăn, tiện tay kéo tới, giẫm cả hai chân lên, cuối cùng lấy được chiếc hộp màu trắng xuống.
Mở ra bên trong xem thì toàn là các loại thuốc.
Hứa Phương Phỉ cẩn thận tìm kiếm.
Hộp thuốc của Trịnh Tây Dã có nhiều loại thuốc khác nhau nhưng chỉ có một, hầu hết đều được dùng để điều trị chấn thương. Gạc, băng y tế, povidone, cồn khử trùng, còn lại phần lớn là thuốc dạ dày, viên nang Omeprazole tan trong ruột, viên nhai magie nhôm cacbonat, hạt ổn định dạ dày…
Lãng phí một thời gian rất lâu, Hứa Phương Phỉ mới tìm thấy Ibuprofen từ dưới đáy hòm thuốc.
“!”
Hai mắt cô sáng lên, vội vàng bẻ một viên hạ sốt, chạy vào bếp rót một ly nước ấm, cầm cả hai chạy lon ton vào phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ của Trịnh Tây Dã là màu trắng tinh, ánh sáng lạnh, rất chói mắt. Hứa Phương Phỉ không ấn ngay công tắc đèn trên cao mà đặt cốc nước và thuốc lên tủ đầu giường trước, sau đó mới bật đèn đọc sách cạnh giường lên.
Ngọn đèn vàng ấm áp dịu nhẹ, ánh sáng lờ mờ hắt lên trên khuôn mặt người đàn ông ở trên giường.
Hứa Phương Phỉ cúi đầu nhìn anh.
Bỗng nhiên cô phát hiện, khi Trịnh Tây Dã bị bệnh, đôi mắt khép kín, khuôn mặt trầm tĩnh, có chút cảm giác yếu ớt tội nghiệp. Điều này làm cho Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cô, anh luôn hung hãn, ngang ngược mạnh bạo như một con sư tử, từ lúc bắt đầu đã ngang ngược không bao giờ nói đạo lý đến tức chết người. Nhưng lúc này anh hốc hác tiều tụy đến mức khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhất là gương mặt như tranh vẽ kia, càng tô thêm vài nét cho hai chữ “rách nát”.
Thảo nào cô vẫn luôn cảm thấy anh đây là có vẻ “đẹp trai khốn nạn”.
Các đường nét trên khuôn mặt anh thật sự rất đẹp, lông mày sắc nét, lông mi dày rậm, nhưng giờ trông chúng mỏng manh như thuỷ tinh, chỉ là bình thường đôi mắt của anh quá mức sắc bén, khí thế át người, hiện tại anh bị ốm mới có thể trung hòa được vẻ đẹp này.
Trong lòng khẽ động, Hứa Phương Phỉ duỗi đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, gọi nhỏ: “A Dã?”
Gọi xong, anh cũng không tỉnh lại.
Hứa Phương Phỉ cúi người lại gần, gần như khuôn miệng cô kề sát vành tai mượt mà của anh, nhỏ giọng nói: “Em tìm thấy thuốc rồi, anh uống thuốc xong rồi ngủ tiếp, được không?”
Khoảng chừng trong chốc lát sau, cuối cùng mí mắt người đàn ông cũng mở ra.
Trong một giây, vẻ đẹp rách nát ấy cũng biến mất khỏi gương mặt này. Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã hơi đỏ lên, ánh mắt vẫn còn yếu ớt, nhưng lại không che giấu nổi sự lạnh lùng và sắc bén trong đó.
Cái nhìn của Trịnh Tây Dã dừng lại trên khuôn mặt Hứa Phương Phỉ.
Cô gái nhỏ có gò má trắng nõn, cách anh không xa, thấy anh tỉnh lại, mắt cô sáng long lanh vui mừng.
Cô vội vàng lấy viên thuốc màu trắng trên đầu giường, ân cần đưa lên môi anh, giống như chăm sóc đứa trẻ ba tuổi, nhẹ giọng: “Há miệng ra nào. A.”
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ, rất nghe lời, từ từ mở hai cánh môi.
Đầu ngón tay trắng bóc cầm chặt viên thuốc nhỏ, đưa vào.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng đầu lưỡi lại vô tình cuốn lấy đầu ngón tay trơn bóng của cô.
“...”
Hứa Phương Phỉ phát hiện ra trong nháy mắt, hai đám mây đỏ xuất hiện trên má mình. Cô nhanh chóng rút tay lại, không kìm được đánh anh một cái, nhỏ giọng mắng: “Bị bệnh thì ngoan ngoãn chút cho em, đừng ép em phải đánh anh.”
Vừa nghe xong lời này, Trịnh Tây Dã cắn viên thuốc cười ra tiếng, nhẹ giọng nói: “Thật không biết em lấy tự tin đó đâu ra.”
“Bình thường em không đánh được anh, nhưng bây giờ anh thành ra như vậy, chẳng lẽ em lại không đánh nổi anh? Đừng khinh thường em quá.”
Hứa Phương Phỉ nhỏ tiếng lẩm bẩm hai câu. Sau đó tiện tay cầm lấy ly nước ấm, đưa đến trước mặt anh, sợ anh bị bỏng, còn thổi phù phù hai lần, nói: “Nào, uống nước.”
Trịnh Tây Dã nằm im bất động, nhìn cô chằm chằm, nhướng mày hỏi: “Em không định đỡ anh dậy sao?”
Hứa Phương Phỉ buồn bực: “Anh có sức để trêu chọc em, mà không có sức để ngồi dậy hả?”
Trịnh Tây Dã khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng: “Anh không có.”
Giọng điệu của Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh và điềm đạm: “Nhóc con. Đầu óc anh choáng váng, muốn em đỡ.”
“...” Tay Hứa Phương Phỉ run lên, cô sốc trước sự điềm tĩnh này của anh đến nỗi suýt tạt cốc nước ấm vào mặt.
Vài giây sau, cô đặt chiếc cốc xuống với khuôn mặt đen sì, rướn người về phía trước, cúi xuống, vòng tay qua gáy anh, dùng hết sức từ khi sinh ra đẩy anh ngồi dậy, đặt đầu anh ghé vào cổ cô.
Khung xương Hứa Phương Phỉ nhỏ mà cánh tay cũng mảnh khảnh, cô không thể đỡ Trịnh Tây Dã cao lớn nếu chỉ dựa vào sức lực của cánh tay, vì vậy cô chỉ có thể dùng vai và cổ để huy động toàn bộ trọng lượng phần trên cơ thể, để nâng anh lên.
Không ngờ đúng lúc này, hơi thở nóng bỏng lại phun tới.
Không biết vô tình hay cố ý, nó thổi qua đôi vai mỏng manh và cổ cùng với lỗ tai nhỏ mẫn cảm của cô.
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ như trái cà chua, động tác rối loạn, cúi đầu nhìn anh: “Này. Anh mà không ngoan ngoãn, em đánh anh thật đó.”
“Anh làm sao?” Cả khuôn mặt Trịnh Tây Dã vùi vào chiếc cổ thơm mềm của cô, nhẹ nhàng hỏi.
Hứa Phương Phỉ ngập ngừng xấu hổ: “Anh không được thổi khí vào cổ em.”
Trịnh Tây Dã nghe thấy lời này thì khịt mũi, thản nhiên đáp: “Bạn nhỏ, phiền em nói đạo lý chút đi. Em cũng phải để anh thở nữa chứ.”
“...” Được thôi.
Một câu nói khiến Hứa Phương Phỉ không nói nên lời. Miệng cô chậm chạp, phản ứng cũng không nhanh, đương nhiên không thể nói lại cái tên khốn nạn này, đành phải ngoan ngoãn dùng hết sức. Cuối cùng cũng giúp được Trịnh Tây Dã ngồi dậy.
Hai tay Hứa Phương Phỉ ôm chặt cổ anh, ôm anh lui về phía sau, sau đó cầm một cái gối khác đặt ở đầu giường, để anh dựa vào.
Không ngờ, vừa quay đi lấy cốc nước, người đàn ông lại dính chặt lấy mình. Thân hình đầy cơ bắp rắn chắc, bây giờ lại yếu ớt giống như Lâm Đại Ngọc, trực tiếp ngã vào người cô. Gò má nóng bỏng như keo dán, dính chặt vào cổ cô, không rời ra nửa phút.
Mặt Hứa Phương Phỉ càng ngày càng đỏ, một tay cầm cốc, một tay đỡ lấy anh, cô bực bội nói: “Huấn luyện viên, anh có thể ngồi dậy được không thế.”
Vừa dứt lời, Trịnh Tây Dã bỗng khẽ cười một tiếng, vì lòng tốt, anh quyết định không trêu chọc cô gái nhỏ nữa, trực tiếp cầm lấy ly nước, ngửa cổ một hơi uống sạch.
Nước ba mươi mấy độ đối lập với cơ thể bốn mươi độ, mát lạnh dễ chịu, dòng nước chảy trong thực quản, lấy đi phần nào khô rát.
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại một lúc, đưa tay lên xoa bóp giữa hai lông mày. Hứa Phương Phỉ vẫn lo lắng, ngồi bên giường nhìn anh chăm chú, cố gắng thấp giọng nói: “Thế nào? Bây giờ đã thoải mái hơn chưa?”
“Ừ.” Trịnh Tây Dã gật đầu.
“Thoải mái hơn nhiều rồi thì tốt.”
Nghe anh nói vậy, trái tim đang lo lắng của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Cô lấy ly nước rỗng từ tay anh, đặt sang một bên, quay người đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước ấm, nhúng chiếc khăn sạch vào nước rồi quay trở lại phòng ngủ.
Tơ máu trong mắt Trịnh Tây Dã đã nhạt đi nhiều.
Anh ngước mắt nhìn cô gái nhỏ đang bê chậu nước, trong mắt hiện lên sự khó hiểu về hành động của cô.
Chỉ thấy nhóc con đặt chậu nước sang một bên, rồi xắn tay áo, cúi đầu, nghiêm túc cầm chiếc khăn lên, cẩn thận vắt khô rồi cẩn thận gấp lại, đắp trên trán anh.
Trịnh Tây Dã sửng sốt.
Hơi nước từ từ bốc hơi mang đi khí nóng.
Mát mẻ sảng khoái, thật thoải mái.
Nhóc con nhỏ bé, ngồi xổm trước mặt anh, một tay ấn chiếc khăn trên trán anh, tay kia chống cằm. Sau khi dừng lại vài giây, cô hỏi anh: “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sáng như sao trời, khẽ gật đầu.
“Làm mát cơ thể là biện pháp vật lý hữu ích nhất. Hồi còn nhỏ khi em bị sốt, mẹ em sẽ làm thế này khi chăm sóc em.”
Thấy trạng thái tinh thần của anh chuyển biến tốt đẹp, Hứa Phương Phỉ không kìm được niềm vui, khoé miệng không ngừng cong lên.
Một lúc sau, cô lấy chiếc khăn trên trán anh ra, lại nhúng vào nước, vắt khô rồi cầm trên tay, nhẹ nhàng ra lệnh: “Giơ tay lên.”
Trịnh Tây Dã lười biếng nâng hai cánh tay, làm theo lời cô nói.
Hứa Phương Phỉ cầm chiếc khăn lông ướt tiến lại gần anh. Tay vừa giơ lên, lại do dự đỏ mặt, nhẹ giọng giải thích thêm: “Mạch máu của con người phân bố chủ yếu ở đầu, nách và đùi trong. Bây giờ em giúp anh…lau sạch nách.”
Trịnh Tây Dã hơi nhướng mày, nhìn cô chằm chằm, nóng bỏng như mặt trời thiêu đốt, lộ ra sự quan tâm không giấu diếm.
Anh nói: “Em có thể lau bất kỳ nơi nào em muốn, em không cần phải thông báo trước với anh.”
Hứa Phương Phỉ mặt nóng bừng bừng, đáp: “Cơ thể là của anh. Em đương nhiên nên nói với anh một tiếng.”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã bình tĩnh tự nhiên, trả lời cô: “Nhưng anh là của em.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ chịu thua. Cô trợn tròn đôi mắt xấu hổ giận dữ, thấp giọng: “Anh đúng là nên im lặng một chút.”
Trịnh Tây Dã cong khoé môi, nghe cô nói rồi im lặng.
Hứa Phương Phỉ cầm chiếc khăn sát lại gần, trong nháy mắt, từng bộ phận chi tiết trên cơ thể người đàn ông hiện ra rõ ràng trước mắt cô. Làn da mịn màng săn chắc, vì sốt cao mà có hơi ửng hồng, còn có…mấy vết thương dữ tợn từ lúc trước.
Bởi vì căng thẳng và ngại ngùng, các đầu ngón tay của Hứa Phương Phỉ run lên không kiểm soát.
Cô nhớ rằng khi ở trường, ở những đứa con trai luôn có mùi hương kỳ lạ, cho dù là tập hợp sau khi đã tắm rửa xong, cô vẫn có thể nghe thấy.
Nhưng thật kỳ diệu, trên người Trịnh Tây Dã không có bất cứ mùi lạ nào.
Mặc dù lúc nãy cô đã lại gần sát nách của anh, cũng chỉ có hormone nam tính tràn ngập trong không khí, thanh mát khô thoáng.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi chớp mắt tò mò, buột miệng hỏi: “Huấn luyện viên, tại sao mùi hương trên cơ thể anh lúc nào cũng dễ chịu như vậy?”
Trịnh Tây Dã sững người lại khi nghe thấy câu nói đó.
Một lúc sau, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Đây là lần thứ hai em nói về mùi cơ thể anh.”
Hứa Phương Phỉ tỏ ra khó hiểu: “...Lúc trước em nói khi nào?”
Trịnh Tây Dã: “Ở Hề Hải, cái lần em uống say đó.”
“A.” Hứa Phương Phỉ nghi ngờ cào đầu, suy nghĩ kĩ một lúc, phát hiện đoạn ký ức kia trống rỗng, không nhớ nổi điều gì. Cô lắc đầu, cười gượng nói: “Em không nhớ nữa.”
Vừa nói dứt lời, người đàn ông dừng lại vài giây, lúc này mới ngập ngừng mở miệng, hỏi: “Mùi hương trên người anh, có phải không được đàn ông hay không?”
Bây giờ đến lượt Hứa Phương Phỉ sửng sốt.
Cô mơ màng chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Trịnh Tây Dã hỏi cô: “Em không thích phải không?”
“Sao có thể.” Nhóc con buột miệng thốt ra: “Có cô gái nào lại không thích con trai sạch sẽ, có mùi thanh sạch nhẹ nhàng đâu. Em thích nhất là mùi hương cơ thể anh, cũng thích anh nhất.”
Sau khi cô nói những lời nói này, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Sau đó Hứa Phương Phỉ mới ý thức được mình đã nói ra tất cả sự thật, lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, mặt nóng phừng phừng, như muốn vùi cả cái đầu vào ngực.
Sau đó, cằm cô bị hai ngón tay thon dài véo nhẹ, nhẹ nhàng nâng lên.
Trái tim Hứa Phương Phỉ trở nên khẩn trương.
Một giọng nói bỗng vang lên trên đầu cô, rất nhẹ nhàng: “Nhóc con, nhìn anh.”
“...” Lông mi của Hứa Phương Phỉ run rẩy, ánh mắt lo lắng đảo qua đảo lại, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên giường.
Lòng bàn tay Trịnh Tây Dã xoa cằm cô, sau đó lại cố ý di chuyển lên một chút, chạm khẽ vào môi cô, nhẹ nhàng mơ hồ đùa giỡn.
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn cô, nói: “Nhóc con, nói lại lần nữa.”
Lòng bàn tay Hứa Phương Phỉ nóng lên, giống như bị anh lây bệnh, đến cả cô cũng nóng hừng hực, toàn thân đều khô khốc.
Cô: “Nói…gì?”
“Đó là.”
Người đàn ông vòng cánh tay ôm lấy eo cô, kéo nhẹ, ôm cả người cô vào trong lòng. Sau đó, đôi môi mỏng nhạt tiến sát lại gần cô, vỗ về: “Câu cuối cùng vừa nãy.”
Mùi hương trên người anh bị nhiệt độ cơ thể cao thiêu đốt, càng ngày càng nồng nàn, xâm nhập vào khoang mũi khống chế thần kinh, làm cho Hứa Phương Phỉ vì mùi này mà có chút choáng váng.
Cô như con sáo nhỏ mà thuật lại lời nói: “Em nói, em thích anh nhất.”
“Ngoan quá.”
Trịnh Tây Dã lộ ra vẻ sung sướng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, anh đang định cạy môi tiến vào bên trong, không ngờ nhóc con này đột nhiên kêu lên, hốt hoảng nói: “Đúng rồi! Anh sốt cao như vậy, có phải chưa ăn cơm tối hay không?”
Trịnh Tây Dã: “.”
Trịnh Tây Dã: “Ừ.”
“Anh vốn đang bệnh rồi, không ăn cơm sao chịu được, phải bổ sung thể lực.” Toàn bộ đầu óc của Hứa Phương Phỉ đều suy nghĩ đến việc anh chưa ăn cơm, cũng chẳng rảnh để lo chuyện ngại ngùng hay thẹn thùng.
Cô cau mày, vừa nói vừa ôm đầu Trịnh Tây Dã đẩy ra, xoay người muốn đi ra ngoài: "Nhà anh có gạo phải không, để em đi nấu chút cháo cho anh…”
Nhưng khi cô vừa quay đi, cổ tay cô bất ngờ bị Trịnh Tây Dã ở phía sau nắm lấy.
Hứa Phương Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông có vẻ không hài lòng, nói: “Không cần phiền phức vậy. Anh không có hứng ăn, không muốn ăn gì cả.”
“Anh…” Hứa Phương Phỉ đang định nói, bất chợt tròng mắt chuyển động, nuốt lại những lời muốn giáo dục anh, nói ngược lại: “Anh không đói, em đói.”
Nghe những lời này, phản ứng của Trịnh Tây Dã giống như Hứa Phương Phỉ dự đoán.
Cặp lông mày của anh nhanh chóng nhíu lại thành hình chữ xuyên: “Em cũng chưa ăn cơm sao?
“Đúng vậy.” Hứa Phương Phỉ cố ý làm ra vẻ mặt không nói nên lời, xoè hai tay ra: "Cả buổi chiều không tìm thấy anh, em sợ anh xảy ra chuyện gì, tan làm thay đồ xong thì vội vàng chạy tới, lấy đâu ra thời gian ăn cơm tối?”
Chữ xuyên giữa đôi lông mày Trịnh Tây Dã càng đậm thêm, nhẹ nhàng nói: “Trong phòng bếp có mì, anh nấu cho em ít mì, ăn lót dạ trước.”
Anh vừa nói đồng thời muốn đứng dậy khỏi giường.
“Anh ngồi xuống giúp em đi.” Hứa Phương Phỉ đặt hai tay lên vai anh, dùng hết sức đẩy anh ngồi xuống.
Trịnh Tây Dã đang bị sốt nên không có sức lực, làm cô gái nhỏ tức giận, liền bị cô đẩy về chỗ.
“Bị bệnh thì phải ra dáng người bệnh, anh nghỉ ngơi cho tốt.” Hứa Phương Phỉ xắn tay áo chống hai tay lên eo, giống như ấm trà: “Em có tay có chân, biết nấu mì cũng biết nấu cháo, không cần cơ thể bệnh tật của anh chăm sóc, hiểu chưa?”
Trịnh Tây Dã không nói lời nào.
Thấy anh không có ý kháng cự, cô vô cùng vừa lòng, nụ cười trên khoé miệng càng được nâng lên cao. Giống như một tên lưu manh đang đùa giỡn cô tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô đưa tay nắm cái cằm góc cạnh rõ ràng của anh, lắc qua lắc lại, sau đó phất phất tay, đi thẳng vào nhà bếp.
“...” Trịnh Tây Dã nhướng mày. Khẽ nâng đầu ngón tay, chạm vào cái cằm mà cô vừa sờ vào, không nhịn được mà bật cười.
…
Sân gia đình của khu quân sự phía nam thành phố không cũ không mới, nhưng việc quản lý tài sản rất có trách nhiệm, bảo vệ khu cũng rất tốt. Nhìn xuống dưới tầng qua cửa sổ phòng bếp, có thể nhìn thấy khu vui chơi cho trẻ em và vành đai xanh ở giữa khu vực.
Dưới ánh đèn đường, đám cỏ xanh mướt như một tấm thảm. Các bạn nhỏ đùa giỡn đuổi bắt, tiếng nói cười non nớt bay về xa phía chân trời, thậm chí một vài con chim vàng anh nhỏ cũng bay lên từ ngọn cây, vỗ cánh và hát theo khúc nhạc đệm.
Hứa Phương Phỉ đi vào phòng bếp, đầu tiên tìm thấy chiếc tạp dề hoa trơn màu xanh sau cửa, lấy xuống và mặc vào người. Sau đó thuận tay mở cửa tủ lạnh bên cạnh.
Sau đó, cô trợn mắt há miệng như chết lặng.
Chủ nhân quanh năm không ở nhà, cái tủ lạnh đáng thương này trống rỗng, sạch sẽ giống như vừa có người dùng nước lau qua. Không rau, không trái cây, không thịt thà các loại, chỉ có ba thùng nước lọc còn mới.
Hứa Phương Phỉ im lặng xấu hổ, đóng cửa tủ lại, khom lưng mở tủ đựng bát ra.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy một túi tôm khô đã bóc vỏ còn hạn sử dụng và một thùng đầy gạo.
Hứa Phương Phỉ lấy ra một cái chậu sắt nhỏ, đổ đầy gạo vào trong, tìm một cái nồi, vo sạch rồi bắt đầu nấu cháo.
Không lâu sau, tô cháo tôm nóng hổi thơm ngát đã ra lò.
Hứa Phương Phỉ múc đầy hai bát cháo, định vào phòng ngủ đút cho Trịnh Tây Dã, khoảnh khắc vừa quay người định bước vào, cô đã thấy người đàn ông đi ra từ phòng ngủ từ lúc nào, thân hình cao lớn dựa vào cửa phòng bếp, ngẩn ngơ nhìn cô chằm chằm.
Hứa Phương Phỉ hoảng sợ, sau đó bình tĩnh lại nói: “Đúng lúc anh ra ngoài, vậy chúng ta cùng nhau ăn ở phòng khách đi.”
Hai phần cháo nóng được dọn lên bàn.
Hứa Phương Phỉ múc một thìa cháo, chu miệng thổi cho nguội, cẩn thận đưa vào miệng anh. Gạo nếp và tôm mặn đã bóc vỏ hoà quyện với nhau một cách hoàn hảo, hai nguyên liệu đơn giản kết hợp mà vị ngon bất ngờ.
Cô vui vẻ cong môi. Sau đó hỏi người ngồi đối diện: “Ngon không?”
“Ngon lắm.” Trịnh Tây Dã gật đầu.
Ăn miếng thứ hai, anh hỏi: “Tôm ở đâu ra vậy?”
Hứa Phương Phỉ bị sặc khi nghe xong, buồn cười nói: “Em tìm thấy trong bếp của anh. Trong nhà anh có gì anh cũng không biết sao?”
Mặt Trịnh Tây Dã không biểu cảm suy nghĩ vài giây. Sau đó, anh nhớ ra rồi.
Đây là đồ thăm hỏi cá nhân do một doanh nghiệp địa phương gửi đến đơn vị của Trịnh Tây Dã. Lúc đó, người nhập thông tin đã nhầm lẫn và điền địa chỉ giao hàng của Trịnh Tây Dã đến đây. Anh đã nhờ Giang Tự đang ở Vân Thành đến nhận chuyển phát nhanh.
Thấy anh im lặng, cô gái đối diện khẽ thở dài, nói: “Xem ra anh thật sự rất ít khi về nhà, thảo nào trong nhà vắng vẻ như vậy, tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, trong phòng khách không có đồ lặt vặt, khắp nơi đều không có dấu vết con người sống.”
Trịnh Tây Dã vừa ăn cháo vừa thuận miệng nói: “Sau này anh sẽ về đây nhiều hơn.”
Hứa Phương Phỉ cắn cái thìa: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Sau này có em, nơi đây sẽ dần trở thành một ngôi nhà.”
“...”
Lỗ tai Hứa Phương Phỉ nóng rực, khẽ cắn môi, cụp mắt xuống cười nhẹ nhàng. Một lúc sau, cô dịu dàng nói: “Em thấy nước anh uống thường ngày đều để trong tủ lạnh. Anh có vấn đề về dạ dày, vẫn nên uống ít nước lạnh thôi.”
Trịnh Tây Dã ngẩng đầu nhìn cô: “Sao em biết dạ dày anh không tốt?”
“Vừa rồi nhìn hộp thuốc của anh, năm mươi phần trăm là thuốc chấn thương, bốn mươi phần trăm là thuốc dạ dày.” Hứa Phương Phỉ nói, lòng quặn đau, giọng nói cũng thấp hơn một chút: “...Khi thực hiện nhiệm vụ, gặp hoàn cảnh khó khăn gian khổ, chắc là anh không ăn cơm thường xuyên phải không?”
“Không sao.” Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: "Viêm dạ dày nhẹ, không phải vấn đề gì lớn.”
Anh đã tập mãi thành thói quen, thái độ hời hợt, lúc nào cũng không sao hết, điều này Hứa Phương Phỉ xem ở trong mắt, khiến nỗi đau dưới đáy lòng cô lặng lẽ tăng thêm một chút.
Dùng thìa khuấy đều cháo trong bát, cô nghĩ tới điều gì đó, cô lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nói: “Đúng rồi. Sao đột nhiên anh lại phát sốt?”
Vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt, Trịnh Tây Dã đang ăn cháo, động tác húp cháo bỗng dừng lại.
Tối hôm qua, Trịnh Tây Dã đến nhà họ Tưởng tìm Tưởng Chi Ngang, nhưng bị đối phương đánh lén bằng dao đạn đạo. Sức mạnh của dao đạn đạo nằm ở chỗ có thể đánh lén lúc đối phương không đề phòng, bình thường làm cho kẻ thù dưới tình huống không phòng bị chút nào mà bị đâm trúng.
Dù trong lúc nguy hiểm, anh thoát khỏi nhát dao chí mạng, nhưng bắp đùi bên ngoài lại bị lưỡi dao xẹt trúng làm cho bị thương.
Cậu chủ nhà họ Tưởng thừa hưởng sự xảo trá và quỷ quyệt của bố mình, khi sử dụng vũ khí phòng thân, toàn bộ chúng đều được tẩm độc. Tuy những chất độc đó không gây chết người nhưng cũng đủ khiến người ta đau đớn, khổ sở.
Im lặng một lúc, Trịnh Tây Dã cười nhẹ với Hứa Phương Phỉ, trả lời: “Tối qua gió lớn, anh quên đóng cửa sổ.”
“Tại sao cái lý do này lại quen thuộc như vậy?” Hứa Phương Phỉ cảm thấy có gì đó không ổn, nhíu mày nói thầm, chợt sửng sốt: “Huấn luyện viên, em nhớ ra rồi. Đây không phải là nguyên nhân khiến em bị sốt trong đợt huấn luyện quân sự hồi năm nhất sao?”
Trịnh Tây Dã sắc mặt thản nhiên: “Vậy thì làm sao.”
Hứa Phương Phỉ ngây người: “...Sao anh có thể bị sốt vì một lý do giống hệt như vậy được?”
Trịnh Tây Dã: “Sao lại không thể.”
Trịnh Tây Dã: “Chỉ cho quan đốt lửa, mà không có dân chúng thắp đèn. Chỉ em được quên đóng cửa sổ, còn anh thì không được à?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Đại lão Trịnh, thiên tài logic, có thể khiến người khác không nói nên lời chỉ trong hai câu.
Hứa Phương Phỉ chịu thua, khuôn mặt đen sì vùi đầu ăn cháo trong im lặng, không nói nữa. Lúc này, điện thoại di động trên bàn của cô đột nhiên vang lên.
Thông báo về một tin nhắn mới.
Hứa Phương Phỉ nhấn vào, thấy người gửi là bạn thân nhất của cô, Dương Lộ.
Dương Lộ: ??? Phỉ Phỉ Tử, cậu có biết người này không?
Tiếp theo là ảnh chụp màn hình thông tin liên hệ Wechat. Ảnh đại diện là một chú chó bull đeo kính râm cực ngầu, tên Wechat là “anh Tiểu Hứa một năm ba lớp”.
“...”
Ngay lập tức Hứa Phương Phỉ nhận ra đây là ảnh đại diện và tên Wechat của Hứa Tĩnh - một đồng đội thời đại học của cô.
Trong hộp thoại trò chuyện với cô bạn thân hồi cấp ba, Hứa Phương Phỉ sau màn hình cũng tỏ ra khá sốc khi nhìn thấy thông tin của đồng đội thời đại học. Nghi vấn dâng lên trong đầu, cô nhíu mày, gõ gõ bàn phím điện thoại trả lời:
“Đây là bạn học cùng chuyên ngành với tớ ở trường đại học, tên là Hứa Tĩnh. Sao cậu lại biết anh ấy?”
Dương Lộ: …
Dương Lộ: Thời gian rảnh rỗi tớ lướt vòng bạn bè của cậu, thấy người bạn chung này đã nhấn thích dưới bức ảnh pháo hoa mà cậu đăng năm trước! Tớ sững sờ, tự hỏi đây không phải siêu cấp đại thần tớ gặp trong game đây sao, lại còn quen với cậu.
Dương Lộ: Trùng hợp quá trùng hợp quá!!! Trái đất thật nhỏ!!! A a a tớ xúc động chết mất thôi!!!
Hứa Phương Phỉ mở to mắt kinh ngạc. Cô nhớ lại trong thời gian huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất, Hứa Tĩnh có trò chuyện với cô, anh ấy cũng có đề cập đến chuyện anh ấy có một người bạn quen qua mạng, người này cũng là học sinh của trường cấp ba Lăng Thành, hơn nữa còn có ý định ra nước ngoài.
Không ngờ người bạn quen qua mạng Hứa Tĩnh đang nói đến lại là Dương Lộ.
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên trước số phận kỳ diệu này, trả lời: Thật thần kỳ ghê.
Hứa Phương Phỉ: Các cậu quen nhau qua game hả?
Dương Lộ: Đúng vậy! Đại thần Tiểu Hứa rất lợi hại! Tớ đã chơi một vài trò cao cấp bằng tài khoản của tên Giang cặn bã, khi đó đã thêm anh lấy làm bạn tốt. Vua của Carry!!! Tên cặn bã Giang đã siêu mạnh, nhưng đại thần Tiểu Hứa lại có thể đè tên Giang cặn bã xuống mặt đất! Tớ ngưỡng mộ anh ấy nhiều năm lắm rồi!”
Dương Lộ: A a a trời đất ơi.
Dương Lộ; Đại thần Tiểu Hứa trông có đẹp trai không? Tớ kết bạn với anh ấy lâu như vậy nhưng anh ấy vẫn chưa đăng ảnh mình. Ê…các cậu là bạn học cùng lớp, woaa, đại thần trong game lại là anh quân nhân! A a a! Đêm nay tớ sẽ hét chói tai mất!!!
Nhìn chuỗi tin nhắn bạn tốt gửi đến, dường như Hứa Phương Phỉ đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp với nụ cười ngây ngốc mê trai ở phía bên kia màn hình.
Đột nhiên Hứa Phương Phỉ cảm thấy vui mừng.
Cô cho rằng Dương Lộ sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể thoát ra khỏi cái bóng của tên khốn nạn kia, nhưng thật không ngờ, một cơ duyên kỳ diệu nói đến là đến ngay.
Hứa Phương Phỉ trả lời cô ấy: Rất dễ nhìn, rất đẹp trai, trắng trắng cao cao.
Hứa Phương Phỉ trịnh trọng gõ chữ: Quan trọng nhất là tớ đã học cùng trường mấy năm với anh ấy, biết mọi thứ về anh ấy, tính cách lại rất tốt.
Hứa Phương Phỉ: Rất hợp với cậu.
Dương Lộ: …???
Dương Lộ: Này, cái gì vậy? Tớ là tớ có tâm lý sùng bái thuần khiết đối với đại thần, tớ không có loại suy nghĩ đó đâu!
Hứa Phương Phỉ: Thật không? [Cười đểu]
Hứa Phương Phỉ: Vốn dĩ tớ định làm người trung gian để hai người gặp nhau, nhưng hình như không cần thì phải?
Dương Lộ:... Khụ, tớ cảm thấy gặp mặt cũng được.
Dương Lộ: A a a! Tớ thật sự rất phấn khích! Không được không được, tớ phải đi tìm đại thần nói chuyện này! Tớ đi đây!
“...” Phù.
Hứa Phương Phỉ buồn cười đỡ trán, đặt điện thoại sang một bên.
Bên phía bàn ăn đối diện, Trịnh Tây Dã đã ăn cháo xong. Anh đặt bát xuống, ngả người vào ghế, thu nụ cười của cô vào trong mắt, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì thế, cười vui như vậy.”
“Lộ Lộ quen một người bạn trong game, là Hứa Tĩnh trong đội của chúng em. Anh còn nhớ không, đi huấn luyện dã ngoại vào năm nhất, Hứa Tĩnh đã đứng bên cạnh em, lúc đó anh bắt gặp bọn em thầm thì to nhỏ, thật ra là…”
Sự nhiệt tình trong tình yêu, giữa những người yêu nhau sẽ luôn có khát khao chia sẻ vô tận. Hướng Phương Phỉ tâm sự với Trịnh Tây Dã những câu chuyện vui vẻ. Cô hứng thú ra mặt, kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện thú vị này một cách sống động.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Trịnh Tây Dã rất tập trung, im lặng nghiêm túc lắng nghe cô nói.
“Chuyện là như vậy.”
Đôi mắt Hứa Phương Phỉ sáng ngời, nhìn vào đối phương: “Rất thú vị phải không?”
Trịnh Tây Dã một tay chống cằm, nhìn thẳng vào cô: "ừm” một tiếng không mặn không nhạt.
Hứa Phương Phỉ cảm thấy anh nghe cho có lệ, vì vậy cô đưa tay ra vẫy trước mặt anh: “Anh có đang thật sự nghe em nói không?”
Trịnh Tây Dã: “Nghe mà.”
“Nhưng mà nhìn anh như vậy không giống như đang nghe.” Hứa Phương Phỉ lẩm bẩm: "Cảm giác như anh đang ngẩn ngơ nhìn em.”
Trịnh Tây Dã: “Nghe rồi.”
Trịnh Tây Dã: “Chỉ là so với chuyện em đang nói, anh thấy hứng thú với em hơn.”
Hứa Phương Phỉ ngu ngơ, theo bản năng sờ vào mặt mình: “Em lại làm sao vậy?”
Trịnh Tây Dã: “Anh rất thích nhìn em cười.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
“Bất kể là gặp chuyện gì phiền lòng, chỉ cần em cười.” Trịnh Tây Dã nói: "Anh có cảm giác như cả bầu trời bừng sáng.”
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, cúi đầu ăn cháo.
Dòng suối ấm áp ngọt ngào cuồn cuộn chảy ra từ tận đáy lòng, cô phải cắn chặt môi cố kìm lại nụ cười càng ngày càng rạng rỡ.
Nhưng vào lúc này, khoé mắt chợt lướt qua màn hình điện thoại.
Thời gian hiển thị trên màn hình khiến Hứa Phương Phỉ hét lên một tiếng “Á”, hoảng loạn nói to: “Vậy mà hơn tám giờ rồi! Không được không được, không thể chậm trễ, mình phải nhanh lên, không sẽ bỏ lỡ điểm danh mất.”
Vừa nói, cô vừa húp vội mấy miếng cháo trong bát, rồi bưng hai cái bát trống rỗng, chân giống như dẫm phải Phong Hoả Luân, nhanh như chớp chạy vào bếp.
Đặt bát đũa vào bồn rửa, Hứa Phương Phỉ lại xắn cao ống tay áo, vừa rửa bát vừa nhỏ giọng nói: “Em sẽ đun một ấm nước nóng cho anh trước khi đi, nhớ uống thêm nước và uống nước ấm. Buổi tối hôm nay để ý một đêm xem có còn sốt không. Nếu nhiệt độ tăng cao, anh có thể uống một viên Ibuprofen trước, ngày mai em xin phép đơn vị cùng anh đến bệnh viện quân khu xem thử…”
Còn chưa nói dứt câu, cơ thể cô bỗng trở nên căng thẳng. Vòng eo tinh tế bị ôm sát.
Động tác Hứa Phương Phỉ dừng lại, khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng lên.
Lồng ngực nam tính của người đàn ông mang theo sự mát lạnh quen thuộc và độ ấm xa lạ, từ phía sau truyền đến, ôm Hứa Phương Phỉ vào lòng. Cùng lúc đó, những nụ hôn triền miên nhỏ vụn không hề báo trước rơi xuống, in trên gò má, cổ, gáy và vành tai trắng như tuyết của Hứa Phương Phỉ.
Một tiếng “loảng xoảng”, tô cháo trắng trượt xuống bồn nước đầy.
“A anh Dã…”
Trong mắt cô gái phủ một tầng sương mỏng, hô hấp không ổn định, cô cũng không dám nhiều lời.
Nhưng cho dù như thế, chỉ là kêu tên thôi, giống như con mèo kêu thút thít ngọt ngào, khiến người ta mơ màng.
“Đồng chí nhóc con, không cần đun nước, không cần rửa bát, điểm danh có thể xin nghỉ.” Trịnh Tây Dã cắn vành tai cô, ngang ngược xâm chiếm.
Bỗng nhiên, con ngươi đang ướt át của Hứa Phương Phỉ chợt mở to.
Này!
Tay của anh…
Giọng nói trầm khàn lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Bây giờ em hãy chuyên tâm một chút. Huấn luyện viên muốn làm chuyện khác với em.”