Mọi cảm giác trộn lẫn với nhau tạo thành ảo giác. Hứa Phương Phỉ vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện điểm danh, cô cố gắng nắm bắt lý trí, muốn từ chối.
Nhưng Trịnh Tây Dã không cho phép cô từ chối.
Anh dùng bàn tay to chạm vào cằm cô, nắm lấy, nâng lên, dùng góc độ quen thuộc nhất của mình cúi xuống hôn cô.
Có lẽ là do vừa mới ăn cháo tôm tươi, miệng của Trịnh Tây Dã sạch sẽ mát lạnh, phảng phất mùi gió biển.
Môi răng triền miên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ ngẩn người, không hiểu sao cảm thấy đầu lưỡi mềm mại của mình giống như một loại trái cây được ngâm trong nước biển tươi mát, mang đến một vị ngọt ngào rất mỏng.
Trong vấn đề này, đàn ông là kiểu không thầy dạy cũng tự hiểu. Nếu người đàn ông đó có thiên phú thì thử vài lần là trở thành cao thủ, còn nếu người đàn ông đó mà thông minh hiếu học thì học vài lần cũng đủ khiến con gái say mê lưu luyến.
Trùng hợp là Trịnh Tây Dã nằm ở hai kiểu trên.
Trong một vài lần tiếp xúc thân mật trước đó, anh đã nghiêm túc quan sát, ghi chép cẩn thận, anh đã biết rõ mọi sở thích và điểm nhạy cảm của Hứa Phương Phỉ trong lòng bàn tay. Có thể dễ như trở bàn tay làm cho cô gái nhỏ đáng yêu này sung sướng cả về thể chất và tinh thần.
Trịnh Tây Dã rất thích hôn Hứa Phương Phỉ, hay nói chính xác hơn là anh rất hưởng thụ cảm giác lấy lòng cô.
Thích nhìn cô nheo mắt, thích nhìn khóe miệng cô cong lên, thích nhìn cô mím môi, thích nhìn cô cắn ngón tay, thích nhìn cô khóc nhè nhẹ, thích nhìn cô run rẩy vô cùng đáng yêu.
Đối với anh, cảm giác này rất mới lạ, cũng rất dễ gây nghiện.
Ít nhất trong những năm dài đằng đẵng ở quá khứ, anh chưa từng quan tâm một ai nhiều đến vậy, gần như vô cùng cẩn thận. Giống như ôm lấy một chú ngỗng vừa mới nở trong lòng bàn tay, căng thẳng chỉnh sửa từng chi tiết, sợ nó đau, sợ nó không khỏe, sợ nó có chỗ không thích, hao tâm tổn sức, chỉ muốn biết làm thế nào để nó dễ chấp nhận anh, càng ngày càng yêu thích anh.
Ví dụ như tại thời điểm này.
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng liếm láp lưỡi của Hứa Phương Phỉ, cẩn thận cảm nhận từng phản ứng nhỏ nhất của cô.
Lúc đầu, cô gái này còn lảng tránh, cái lưỡi nhỏ bối rối chơi trò trốn tìm với anh, trốn đông trốn tây không muốn thân mật. Anh cố gắng kiềm chế, kiên nhẫn kiểm tra nhiều lần cho đến khi xác nhận rằng cô chỉ là ngại ngùng chứ không phải là có tâm lý bài xích, sau đó anh mạnh mẽ bắt giữ cô, bá đạo ngang ngược, hung hăng hôn cô.
Hơi thở bị cắn nuốt sạch sẽ.
Hứa Phương Phỉ trong lúc căng thẳng đã quên cả việc thở bằng mũi, nín thở tới đau phổi, , suýt ngất vì thiếu oxy.
Trong lúc rối bời, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Nhẹ nhàng tản mạn, mang theo một chút hài hước, giống như gió đêm, chạm vào tai và tim của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc Hứa Phương Phỉ choáng váng, bối rối chớp mắt.
“Mũi.” Trong mắt Trịnh Tây Dã tràn đầy cưng chiều và yêu thương, nhẹ giọng nhắc nhở: “Em có thể dùng mũi để thở.”
Sau khi Hứa Phương Phỉ hoàn hồn lại, cô thở ra một hơi dài từ khoang mũi, lá phổi bị đè nén cuối cùng cũng được khai thông.
Không khí ấm áp ngọt ngào, vừa vặn phả nhẹ vào mặt Trịnh Tây Dã.
Tranh thủ vài giây tách ra hiếm hoi, Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Điểm danh xin nghỉ... Là xin cán bộ trực ban à?”
Trịnh Tây Dã cong môi, dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, “Em cũng định không về?”
“Ừm, không quá muốn.” Hứa Phương Phỉ trả lời.
Nói xong, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, hứng thú trong nụ cười dần dần nồng đậm.
Hứa Phương Phỉ ý thức được cái gì đó, vội vàng nói: “Anh đừng hiểu lầm. Em chỉ muốn ở lại nhìn xem anh có khỏe không, không yên tâm về anh nên muốn chăm sóc anh mà thôi. Anh đừng hiểu sai.”
Trịnh Tây Dã: “…”
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào cô, nhướng mày: “Em nói em muốn làm gì anh cơ?”
Hứa Phương Phỉ ngẩn ngơ, khó hiểu nói: “Em nói em muốn quan tâm anh.”
Trịnh Tây Dã: “Không phải câu này.”
Trịnh Tây Dã mặt không đổi sắc: “Em nói, anh ‘có khỏe không’.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Một giây sau, cánh tay thon dài hữu lực của anh đỡ lấy cô, vững vàng nhấc cô lên, dùng một tay bế cô đặt lên bàn nấu ăn.
Hứa Phương Phỉ thấp giọng kêu một tiếng, theo phản xạ có điều kiện vòng tay quấn lấy cổ anh.
Trịnh Tây Dã rũ mi mắt nhìn cô, hơi cúi người xuống, chậm rãi chống hai cánh tay ở hai bên người cô gái, thản nhiên nói: “Bé con, em có phải có hiểu lầm gì đối với cơ thể anh hay không?”
Hứa Phương Phỉ bị anh nhốt dưới bóng người của anh, cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Cô rụt cổ, lui về phía sau một chút, có chút khẩn trương lại có chút sợ hãi, nói: “Em không phải nói bậy, anh bị bệnh, nhất định thân thể rất suy yếu.”
Trịnh Tây Dã bắt nạt cô, giọng điệu không tốt, “Cho dù anh yếu thì cũng thu thập được em.”
“...Được rồi, được rồi. Anh không yếu.”
Hứa Phương Phỉ không nhịn được cười, phát hiện người đàn ông này bây giờ giống như một con sư tử lớn ốm yếu, cố ý phô trương nam tính không cho phép có bất kỳ nghi ngờ nào, thật sự rất trẻ con, đáng yêu.
Sau đó, cô đưa tay nhẹ nhàng xoa lỗ tai của anh, trấn an nói: “A Dã nhà em lợi hại nhất, có thể một quyền đánh ngã mười con trâu.”
Trịnh Tây Dã dùng tay trái nắm lấy bàn chân nhỏ nghịch ngợm, mang theo ý định trừng phạt mà đưa nó lên môi cắn một cái, sau đó cầm điện thoại di động của cô trên bàn nấu ăn lên, ước lượng, nhìn cô chằm chằm xác nhận lại lần nữa: “Em thật sự nghĩ kĩ rồi hả?”
“Em có về hay không còn phải xem tình trạng thân thể của anh.” Hứa Phương Phỉ giãy dụa vài giây, lại hỏi anh: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Trịnh Tây Dã lười biếng trả lời: “Không phải là đang rất yếu sao?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, giơ tay đánh anh: “Em nói nghiêm túc đó! Anh trả lời nghiêm túc đi!”
Trịnh Tây Dã nghe cô nói, im lặng hai giây, sau đó cau mày nhéo nhéo chính giữa mi tâm, rất yếu ớt nói: “Đầu anh đau như muốn nứt ra, anh rất yếu, rất đáng thương. Đêm nay chắc là không chịu nổi.”
Hứa Phương Phỉ dở khóc dở cười, cầm khăn rửa chén ném vào mặt anh, nhẹ giọng trách mắng: “Kỹ năng diễn xuất của anh còn có thể khoa trương hơn nữa sao?”
Trịnh Tây Dã chặn chiếc khăn rửa chén lại, ném nó sang một bên, ôm lấy cô gái nhỏ, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi lại hôn cô lần nữa.
Anh dụi má vào cổ cô cọ qua cọ lại, nói, “Anh không muốn để em đi.”
Người đàn ông phát sốt nằm trên giường cả ngày, râu ria mọc lên còn chưa kịp cạo, đóng thành một lớp mỏng châm chích trên làn da non nớt của cô, giống như những con bọ nhỏ bò lổm ngổm, ngứa ngáy khó chịu đến tận đáy lòng cô.
Hứa Phương Phỉ không chịu nổi kiểu tấn công như này, cô thực sự lo lắng cho sức khỏe của anh, cho nên cô không còn cách nào khác ngoài việc buông tay. Nói: “Được, vậy em sẽ gọi điện xin nghỉ phép”.
Trịnh Tây Dã mỉm cười, trong mắt hiện lên sự vui mừng, anh cúi người hôn lên môi cô, rồi đưa điện thoại.
Anh nói: “Nói một tiếng cho cán bộ trực ban trong đơn vị của em đi.”
Hứa Phương Phỉ gọi cho cán bộ trực ban để xin nghỉ phép.
Trùng hợp là cán bộ trực tuần này lại là đồng nghiệp của Hứa Phương Phỉ. Sau khi nhận được cuộc gọi của cô, đồng nghiệp không hỏi một lời nào, chỉ trả lời “OK” một cách tự nhiên.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Phương Phỉ không khỏi kinh ngạc, nhìn màn hình điện thoại tối đen, lẩm bẩm một mình: “Không ngờ xin nghỉ phép lại dễ như vậy.”
Trịnh Tây Dã ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô gái vào trong lòng, đặt cằm lên đầu cô, thản nhiên trả lời: “Cũng không phải đứa trẻ còn đi học, người lớn cũng có việc riêng, xin nghỉ phép là chuyện rất bình thường. Chỉ cần tần suất không quá nhiều thì không có vấn đề.”
Hứa Phương Phỉ lo lắng: “Có ảnh hưởng đến đánh giá cuối năm không?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu: “Không có.”
Nghe vậy thì Hứa Phương Phỉ hoàn toàn yên tâm. Cô cong môi, ngoan ngoãn gật đầu với anh: “Được, chính trị viên. Em sẽ ghi nhớ.”
Trịnh Tây Dã nghe vậy, khẽ khịt mũi, cụp mắt xuống nhìn cô đầy thích thú: “Cô gái nhỏ đúng là cô gái nhỏ. Lúc nào cũng có thể học thêm kiến thức mới.”
Hứa Phương Phỉ nghe anh nói thế thì hơi cau mày, phản bác lại: “Anh cũng đừng gọi em là cô gái nhỏ nữa. Em đã hơn hai mươi rồi, rõ ràng là một cô gái lớn.”
Trịnh Tây Dã hạ mắt xuống, bình tĩnh gật đầu, đồng ý: “Thực sự cũng rất lớn.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ: “...? ? ?”
Nhìn ánh mắt với miêu tả của anh, rõ ràng là có gì đó là lạ. Hứa Phương Phỉ lờ mờ nhận ra điều gì đó, khuôn mặt đỏ bừng, cô vội vàng giơ tay che ngực, nhỏ giọng nói: “Trịnh Tây Dã, anh, anh đúng là lưu manh.”
Không ngờ sau khi nghe cô khiển trách, tên lưu manh ở đối diện uể oải nhướng mày, nói: “Sao còn giáng cấp rồi?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt: “Hả?”
Trịnh Tây Dã giật giật khóe miệng, dùng đầu ngón tay xoa gáy và bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Bé con, trước đây em rõ ràng đều khen anh là biến thái, sắc lang.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ mặt đỏ tía tai, nhất thời không nghĩ ra được lời nói nào mặt dày đến như vậy, gấp đến độ đỏ cả mặt.
Cô cắn môi, không thể mắng ai nên quyết định nhéo mạnh vào vòng eo thon chắc của anh. Quả nhiên, nghe thấy một tiếng hít khí lạnh “tê”.
Hứa Phương Phỉ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Có biết đau chưa? Suốt ngày chỉ biết trêu em.”
Trên đỉnh đầu cô, Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nhướng mày không nói gì.
Cô gái hoàn toàn không biết nguy cơ đang đến gần, vui vẻ vung vẩy tay nói: “Được rồi, bây giờ em đi rửa bát đây. Vị đồng chí này, làm phiền anh đi ra ngoài trước, đừng cản em.”
Vừa nói cô vừa muốn đẩy anh ra, muốn bước xuống bàn bếp.
Nhưng mà cô đẩy anh một cái vẫn bất động, lại đẩy, vẫn bất động.
Hứa Phương Phỉ bối rối, ngước mắt lên.
Trịnh Tây Dã nhìn từ trên cao xuống, nhìn thẳng vào cô, giọng nói lộ rõ vẻ nguy hiểm: “Ai cho em cả gan nhéo eo anh?”
Điều mà Trịnh Tây Dã không ngờ tới là bé con này ỷ anh sinh bệnh ốm yếu, lá gan cũng lớn lên, nghe thấy lời uy hiếp của anh, cô căn bản không sợ, ngược lại còn vươn móng vuốt nhỏ ra rất hung dữ, chọc chọc trên eo anh, xoa bóp, nhẹ nhàng nhéo lên.
Trịnh Tây Dã: “...”
Trịnh Tây Dã từ từ nheo mắt lại.
Bé con liều lĩnh hếch cằm lên, hùng hổ nói: “Em nhéo anh thì sao? Anh còn cắn em à.”
Cô vừa nói xong, trong bếp đột nhiên im lặng. Yên lặng như chết.
Sau một lúc, Trịnh Tây Dã cong môi rất nhẹ, trả lời cô: “Được nha.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy có gì đó không ổn, cô hoảng sợ, vội vàng cố gắng trốn thoát qua bên cạnh. Nhưng mà, ngón chân còn chưa kịp chạm đất lần nữa thì cô đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cô bị người đàn ông nhấc lên bằng một tay, vác lên vai.
Trịnh Tây Dã xoay người, đôi chân dài đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
“Chờ... Từ từ! A Dã? Chính trị viên? Trịnh Tây Dã!” Hứa Phương Phỉ vung tay đá hai chân lên vai, trong lúc giằng co, dép lê trên chân cô cũng bay đi. Cô đỏ bừng mặt mắng: “Trịnh Tây Dã, thả em xuống! Anh còn chưa hạ sốt, còn muốn làm gì?”
Trịnh Tây Dã nhẹ giọng nói: “Không phải em cho anh cắn sao?”
Hứa Phương Phi: “...? !”
Cửa phòng ngủ khép hờ, bị Trịnh Tây Dã tùy tiện đá ra.
Ván cửa va vào máy hút bụi dưới chân tường phát ra tiếng động nhẹ.
Thình thịch thình thịch.
Tim Hứa Phương Phỉ đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, cô xấu hổ cắn môi, ngón chân co thật chặt.
Ngay sau đó, cô thấy người đàn ông quỳ một chân lên mép giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống trong lòng, nhéo cái má nóng bừng của cô, thấp giọng nói: “Đúng lúc chúng ta thử nghiên cứu một chút đi. Lần trước em bắn trên mũi của anh, để xem thử đêm nay em có thể bắn xa tới đâu.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
*
Sau khi bị Trịnh Tây Dã ôm trong vòng tay gần như cả đêm, rạng sáng ngày hôm sau, khi Hứa Phương Phỉ tỉnh dậy sau giấc ngủ, cô cảm thấy rõ ràng đầu vẫn còn choáng váng, toàn thân mềm nhũn, sức lực toàn thân như bị đào rỗng.
Một cánh tay thon chắc màu lạnh đặt ngang eo cô, bắp thịt cánh tay săn chắc, đường nét ngay ngắn, bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy một đường gân uốn lượn nhấp nhô. Ôm cô vô cùng chặt.
Trên mặt Hứa Phương Phỉ lại nóng lên, cô cố gắng động đậy trong lòng người đàn ông, lặng lẽ luồn tay phải vào đáy gối mềm, mò mẫm tìm điện thoại di động.
Nhưng mà, ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào thân máy bằng kim loại, cổ tay mảnh khảnh của cô đột nhiên bị một vài ngón tay siết chặt.
“...” Như một con thú nhỏ sợ hãi, Hứa Phương Phỉ cứng đờ, nhất thời không dám động đậy.
“Em tỉnh rồi à?” Khớp xương rõ ràng nghịch nghịch ngón tay cô, uể oải, chậm rãi vuốt ve qua lại cánh tay cô.
“Ừ.” Hứa Phương Phỉ đỏ mặt quay người, muốn đứng dậy, “Em chuẩn bị đi làm.”
Trịnh Tây Dã thậm chí còn không mở mắt ra, anh nắm lấy chiếc eo thon thả của cô gái nhỏ, kéo cô đến trước mặt anh, từ sau lưng ôm cô lại, lười biếng nói: “Còn chưa đến sáu giờ, ngủ thêm một chút .”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Anh tỉnh lâu rồi?”
Trịnh Tây Dã bảo không phải, anh nói, “Lúc em dậy thì anh mới tỉnh.”
Hứa Phương Phỉ rất nghi hoặc: “Vậy anh làm sao biết bây giờ không phải sáu giờ?”
Trịnh Tây Dã lười biếng trả lời: “Nhìn sắc trời.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ bối rối quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ qua khe hở trên tấm rèm cản sáng.
Bầu trời tối đen như mực.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt, tò mò: “Không phải trời tối luôn như vậy sao? Mỗi khoảng thời gian có gì khác nhau?”
“Đương nhiên có khác biệt.” Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên bả vai của cô, thanh âm khàn khàn tràn đầy uể oải, “Chỉ là em không nhận ra mà thôi.”
Được rồi.
Hứa Phương Phỉ không hỏi thêm gì. Vừa lúc cô vẫn còn ngái ngủ, cô vùi mình vào trong vòng tay ấm áp của anh, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Nhưng mà ngủ...
Sau đó hoàn toàn không thể ngủ được.
“...” Hứa Phương Phỉ cắn môi, khó chịu thở hổn hển, đột nhiên mở mắt ra. Cô đè lại bàn tay to phiền phức của anh, xấu hổ nhỏ giọng kháng nghị: “A Dã, anh đừng sờ loạn nữa. Em còn muốn ngủ thêm tí nữa.”
Tối hôm qua đột nhiên ngủ lại, Hứa Phương Phỉ không đem theo thứ gì, đồ vệ sinh cá nhân đều được mua tạm từ trung tâm mua sắm, bộ đồ ngủ của cô cũng là loại hai sọc tiêu chuẩn của Trịnh Tây Dã.
Bộ đồ này thực chất là một chiếc áo gi-lê màu trắng mà các quân nhân thường mặc dưới áo sơ mi quân đội như một lớp lót nền. Vì vai áo hơi rộng, mỗi bên có hai đường kẻ mảnh nên được các đồng chí đặt biệt danh là “hai sọc”.
Vóc dáng Trịnh Tây Dã cao lớn, áo hai sọc của anh là cỡ lớn nhất trong số kích thước tiêu chuẩn, bộ quần áo này vừa vặn với anh, nhưng nếu người mặc là Hứa Phương Phỉ, lại trông giống như một chiếc váy. Tối qua sau khi tắm, cô không có quần áo để thay, cho nên dứt khoát lấy áo của anh mặc tạm như váy ngủ.
Chiếc áo to rộng chỗ nào cũng có hớ hênh.
Hứa Phương Phỉ mặc xong thì đã hối hận.
Bởi vì “chiếc váy ngủ” này đặc biệt thuận tiện cho người đàn ông giở trò lên người cô.
Ví dụ như lúc này.
Trịnh Tây Dã ra vẻ tốt bụng, nói muốn cô ngủ thêm một lúc nữa, nhưng tay anh thì không đàng hoàng chút nào, từ phía dưới bên phải nách của cô mà lần mò vào.
“Anh không có ngăn em ngủ.” Con người độc ác kia không biết xấu hổ mà nói thẳng: “Em ngủ đi.”
Khóe mắt Hứa Phương Phỉ ướt át, cô cắn nhẹ đầu ngón tay anh đang đút vào miệng mình, sắp khóc: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Nhưng mà anh làm như này, làm sao cô có thể ngủ được!
Mệt mỏi dính với nhau một lúc.
Mãi đến bảy giờ đúng, Trịnh Tây Dã mới để cô đi.
Hứa Phương Phỉ nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh, lao vào phòng tắm để tắm rửa, thay quần áo. Sau khi chải đầu xong, cô đi ra thì thấy Trịnh Tây Dã cũng đã dậy.
Thân trên của anh vẫn để trần, lúc này đang thờ ơ mở tủ lấy quần áo.
Hứa Phương Phỉ bối rối đẩy cửa bước vào, nói: “Anh làm gì vậy? Mau nằm xuống ngủ tiếp đi.”
Trịnh Tây Dã lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác sáng màu và một chiếc quần thể thao màu đen, nhẹ nhàng nói: “Anh lái xe đưa em đi.”
“Không cần, lát nữa em đi tàu điện ngầm.” Hứa Phương Phỉ vội vàng xua tay, “Anh vừa mới khỏi sốt, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Khoảnh khắc nghe thấy những lời đó, Trịnh Tây Dã khẽ cau mày.
Anh đưa mắt nhìn cô, hỏi: “Lúc nào em ra ngoài cũng đi tàu điện ngầm?”
“Ừm.” Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng ngời, ánh sáng trắng lạnh lẽo trên đầu chiếu vào đôi mắt đó, tựa như phát ra hơi ấm: “Tàu điện ngầm ở Vân Thành trải dài bốn phía, rất thuận tiện.”
Trịnh Tây Dã khịt mũi: “Thuận tiện nhưng cũng không thuận tiện, lúc nào cũng đông đúc.”
Hứa Phương Phỉ khẽ cười: “Cũng khá tốt mà.”
“Do em chưa gặp phải giờ cao điểm thôi.” Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói, anh vừa nói vừa cầm điện thoại di động trên bàn cạnh giường lên, cụp mắt xuống, ấn màn hình sáng lên, ngón tay thon dài thao tác nhanh hai lần, sau đó lại ném nó sang một bên, tiếp tục nói: “Về sau trước khi ra ngoài phải kiểm tra tình hình đường xá, nếu tắc đường thì bắt taxi.”
Hứa Phương Phỉ đang định trả lời thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng ting ting từ điện thoại trong túi xách.
Cô bấm vào, sững người.
Hứa Phương Phỉ ngước mắt lên nhìn anh, kinh ngạc nói: “Anh làm gì vậy? Sao đột nhiên lại chuyển nhiều tiền như vậy vào Alipay của em?”
Trịnh Tây Dã cúi người ngồi xuống mép giường, thay chiếc quần đùi đen đang mặc, nhặt chiếc quần tây bên cạnh lên, thản nhiên nói: “Từ giờ trở đi, anh sẽ cho em tiền tiêu vặt, nên ăn uống thì ăn uống, nên đi xe thì đi xe, nên tiêu thì tiêu. Không cần tiếc thay anh.”
Hứa Phương Phỉ trợn tròn mắt, không hiểu nói: “Chính trị viên làm sao vậy? Em tự có tiền lương, ăn ở tại đơn vị, không cần anh tài trợ thêm.”
“Dù sao tiền của anh bình thường cũng không tiêu được.” Vẻ mặt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, uể oải nhướng mi nhìn cô, “Không đưa cho em thì đưa cho ai?”
Hứa Phương Phỉ: “Em cũng không có gì để tiêu tiền.”
Trịnh Tây Dã: “Nếu em không biết cách tiêu tiền thì bây giờ học cách tiêu tiền dần đi. Nhìn xem bạn thân của em mua cái gì, làm cái gì thì làm theo.”
Hứa Phương Phỉ có chút buồn rầu: “...Nhưng nhiều tiền như vậy, anh lại ép em tiêu tiền ở bên ngoài, em thật sự không dùng được.”
Trịnh Tây Dã kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Em không biết tiêu, nhưng mà biết tiết kiệm đúng không?”
Hứa Phương Phỉ: “Vậy anh tự tiết kiệm không được sao?”
Trịnh Tây Dã: “Quan hệ này của chúng ta còn phân của anh, của em gì nữa. Của anh chính là của em, em tiêu cũng như anh tiêu, em tiết kiệm cũng giống như anh tiết kiệm thôi.”
“...”
Mấy lời này nghe rất kỳ quái. Nghe có vẻ hoàn toàn phi logic, nhưng khi ghép chung với khuôn mặt đẹp trai và biểu cảm nghiêm túc của anh thì dường như không tìm được tí sơ hở nào.
Hứa Phương Phỉ gãi sau ót, mơ màng thốt lên một tiếng “ồ” trong sự bàng hoàng. Cô cất điện thoại vào túi xách, khóe mắt vô tình sượt qua phần viền điện thoại, chợt giật mình.
Cô nhìn thấy rõ ràng phía bên ngoài phần đùi rắn chắc của Trịnh Tây Dã có một vết sẹo. Có lẽ là mới bị thương không lâu, vết máu trên bề mặt vết thương vẫn còn đỏ sẫm, rõ ràng là bị một loại hung khí sắc bén nào đó làm bị thương.
Hứa Phương Phỉ lập tức nhíu mày, hỏi: “Chân anh làm sao vậy?”
Vẻ mặt của Trịnh Tây Dã hơi ngưng trệ, anh trả lời một cách bình tĩnh, thờ ơ: “Mấy ngày trước, anh đi ngang qua một công trường, không chú ý nên bị dây thép bên đường cắt phải.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ không nói gì, mà chỉ nhìn vào mắt anh, ánh mắt mang theo ý dò xét không hề che giấu.
Trịnh Tây Dã cũng không nói lời nào, lặng lẽ nhìn cô không chút ngại ngùng.
Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, các ngón tay vô thức co lại, siết chặt thành nắm đấm.
Hứa Phương Phỉ bình tĩnh gật đầu: “Đã biết.”
“Đi thôi.” Trịnh Tây Dã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay giản dị, cong khóe miệng nói nhỏ: “Em còn phải quay lại ký túc xá để thay quân phục, đã gần đến giờ.”
Hứa Phương Phỉ: “Ừ.”
*
Vì Trịnh Tây Dã bị ốm sốt liên tục mấy ngày, sau khi tan làm mỗi ngày Hứa Phương Phỉ đều mua một ít rau, thịt và các nguyên liệu, đến khu gia đình trong khu quân sự để nấu ăn cho người bạn trai “yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân” này.
Cũng may là lão đại của Nanh Sói này da mặt dày, thể lực tương xứng với những thử thách đã vượt qua. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Hứa Phương Phỉ, trong vòng một tuần, người bạn trai thân yêu của cô đã khỏe mạnh trở lại.
Trái tim nhỏ bé treo lơ lửng của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng trở lại lồng ngực.
Tối thứ bảy, bệnh viện chuyên khoa nơi cha Trịnh - Trịnh Vệ Quốc nằm gọi điện tới, nói rằng giám đốc bệnh viện gần đây đã hợp tác với một số tổ chức y tế nước ngoài, đặc biệt mời các bác sĩ thần kinh nước ngoài đến giúp Trịnh Vệ Quốc hội chẩn.
Các thành viên trong gia đình cần phải có mặt để cùng nhau nghiên cứu một kế hoạch điều trị mới.
Khi biết tin, Trịnh Tây Dã ngay lập tức đồng ý, đặt vé máy bay đi Hạ Thành vào ngày hôm sau.
Vì là cuối tuần nên Hứa Phương Phỉ đề nghị đưa Trịnh Tây Dã ra sân bay.
Trịnh Tây Dã sợ cô chạy tới chạy lui, thêm phần vất vả, vốn định từ chối nhưng lại không lay chuyển được thái độ kiên trì của cô gái nhỏ nên đành phải để cô tới.
“Chú Trịnh bị bệnh đến giờ em cũng chưa từng đi thăm. Đáng lý lần này em nên đi với anh, nhưng gần đây trong khoa có quá nhiều chuyện, chỗ nào cũng cần người, nếu thiếu nhân lực sẽ rất phiền.”
Trong sảnh sân bay, Hứa Phương Phỉ nắm lấy tay Trịnh Tây Dã, nhẹ nhàng xin lỗi: “Thật xin lỗi. Mong anh đừng trách em.”
Trịnh Tây Dã có chút buồn cười, véo tai cô nói: “Anh và em đều làm việc giống như nhau, đều làm trong sự nghiệp quốc phòng. Anh làm sao có thể trách em được chứ, đừng nghĩ nhiều.”
Hứa Phương Phỉ cảm kích vì sự thông cảm của anh, đôi mắt cong cong mỉm cười với anh.
Sau khi tiễn Trịnh Tây Dã đi, Hứa Phương Phỉ cảm thấy hơi lạc lõng trên chuyến tàu điện ngầm từ sân bay trở về nơi làm việc. Cô lấy điện thoại ra xem lịch, tính toán thời gian nghỉ phép còn lại của Trịnh Tây Dã.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.
Nhìn thấy ID người gọi, trong mắt Hứa Phương Phỉ lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, cô nhấn trượt nút trả lời: “Alo, Lộ Lộ?”
“Là tớ, Phỉ Phỉ!” Trong ống nghe, giọng nói của bạn tốt trong trẻo tươi sáng, cô ấy đã trở lại với sự hoạt bát như thường ngày, “Bây giờ cậu đang làm gì vậy?”
Hứa Phương Phỉ cười đáp: “Tớ đang trên đường từ sân bay trở về thành phố.”
Dương Lộ nghi ngờ: “Cậu đến sân bay làm gì thế?”
“Ba của bạn trai tớ đang nằm viện ở Hạ Thành, tớ đi hỏi thăm một chút.” Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng nói, “Còn cậu thì sao?”
Dương Lộ cười lớn, hào hứng nói: “Tớ đã đến Vân Thành rồi! Đến vào tối hôm qua! Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu nên không nói với cậu. Chúng ta cùng đi ăn tối nhé?”
Hứa Phương Phỉ lập tức vui mừng rạng rỡ: “Được.”
*
Khoảng sáu giờ tối, ở một nhà hàng tây ở trung tâm thành phố Vân Thành.
Hầu hết tình bạn ở trường trung học đều kéo dài rất lâu. Dù đã lâu không gặp nhưng khi gặp lại Hứa Phương Phỉ và Dương Lộ vẫn thân thiết như ngày hôm qua. Khóe mắt, chân mày của hai cô gái đã phai đi sự trẻ trung, non nớt của tuổi mới lớn, chỉ còn lại sự quan tâm chân thành dành cho nhau.
Hứa Phương Phỉ nhớ lại mấy chuyện thú vị trước đó, tò mò hỏi: “Sau đó cậu có đi tìm Hứa Tĩnh không?”
Dương Lộ gật đầu: “Có đi tìm. Tớ nói với anh ấy rằng tớ và cậu là bạn thân nhất của nhau, anh ấy cũng rất ngạc nhiên. Còn nói về cậu nữa, nói lúc trước còn đi học, cậu là hoa khôi ở trong trường.”
“Phì.” Hứa Phương Phỉ cười nói: “Nói bậy bạ, trong trường bọn mình, người nào người nấy đều cắm đầu học tới tối muộn, làm gì còn sức mà đi so sánh ai là hoa khôi của trường.”
Dương Lộ: “Khuôn mặt này của cậu làm hoa khôi của trường Điện ảnh còn được, nói chi ở cái trường như miếu hòa thượng kia. Hứa Tĩnh không có nói bậy.”
Hứa Phương Phỉ: “Vậy sau này hai người có định tìm hiểu lẫn nhau không?”
“Xem duyên phận đi. Sau này tớ còn phải quay lại Singapore, bây giờ anh ấy cũng không thực tập ở Vân Thành.” Dương Lộ cong môi, tiếp theo chuyển qua chuyện khác, nói: “Nhưng mà nói đến duyên phận thì cậu và bạn trai cậu mới đúng là có duyên.:
Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng nhếch khóe miệng.
Ánh mắt Dương Lộ lấp lánh ánh sao, lại khen tiếp: “Hơn nữa tớ có ấn tượng rất sâu về bạn trai cậu. Năm đó vừa gặp, anh ấy đẹp trai đến mức đánh gục trái tim thiếu nữ 18 tuổi của tớ.”
Hứa Phương Phỉ đang cắt bít tết, cô bị trêu chọc đến mím môi nói: “Ừm, anh ấy đúng là tương đối đẹp.”
“Ài, đáng tiếc ghê. Tớ về mà bạn trai cậu lại đi, còn chưa được gặp mặt.” Dương Lộ bĩu môi tiếc nuối, dùng ống hút khuấy thức uống mới vắt trong cốc.
“Không sao.” Hứa Phương Phỉ cười cười: “Tương lai còn dài, sau này hai người còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
“Đúng vậy.”
Dương Lộ uống một hớp nước cam, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn trái nhìn phải, thần bí đến gần Hứa Phương Phỉ, thấp giọng nói: “Cho nên bảo bối của tớ, hai người các cậu. . . . . .”
Nói tới đây, Dương Lộ giơ hai tay lên, vỗ vài cái, phát ra ba tiếng “bạch bạch bạch” rồi tiếp tục nháy mắt: “... Phải không?”
“… Khụ khụ!”
Hứa Phương Phỉ bị nghẹn miếng thịt bò trong miệng, ho dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng.
Dương Lộ vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng cô: “Đừng kích động, đừng kích động, cậu từ từ nói.”
“Nói cái đầu cậu!” Hứa Phương Phỉ xấu hổ hạ giọng: “Sao cậu lúc nào cũng có hứng thú với mấy chuyện này vậy?”
Dương Lộ giật giật ống tay áo của cô, nhỏ giọng làm nũng: “Tớ chỉ là tò mò thôi. Nói đi nói đi, rốt cuộc có hay không?”
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, im lặng khoảng mười giây mới chậm rãi lắc đầu.
Dương Lộ kinh ngạc: “Hả?”
Dương Lộ không thể tin được: “Tớ thấy bạn trai của cậu trông có vẻ rất mạnh mẽ cuồng dã, vậy mà không có làm?”
Hứa Phương Phỉ ấp úng: “Dù sao thật sự không có chuyện gì.”
Dương Lộ suy nghĩ một lúc, đoán: “Cậu không muốn?”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức sắp bốc khói. Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô run rẩy bưng tách trà đen trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng nói: “Tớ không phải không muốn. Là bạn trai tớ nói không cần vội, muốn từ từ.”
Dương Lộ sững sờ: “Hả? Tại sao?”
Hứa Phương Phỉ dường như cực kỳ xấu hổ khi nói chuyện, cô lắp bắp cố gắng lừa gạt cho qua: “Chỉ là bởi vì một số lý do đặc biệt.”
"Có lý do đặc biệt gì, cậu nói thật cho tớ biết!”
Một khi ham muốn khám phá được khơi dậy, nó giống như lũ Hoàng Hà tràn lan không thể kiểm soát được. Dương Lộ càng bị dáng vẻ lảng tránh của cô làm cho tò mò, trầm giọng nói: “Chúng ta là bạn thân, có chuyện gì không thể nói?! A, chẳng lẽ là bạn trai của cậu không được sao?”
“……Không đúng không đúng!”
Hứa Phương Phỉ tuyệt vọng che mặt, để giữ gìn thanh danh cho ai đó, cô không còn cách nào khác đành phải xấu hổ trả lời: “Là bởi vì Trịnh Tây Dã... hình như hơi khác so với kích thước bình thường. Anh ấy lo lắng tớ sẽ bị thương, nói muốn nâng cao thể chất của tớ, để tớ thích ứng trước.”
Dương Lộ ở đối diện đang uống nước cam, nghe thấy lời này thì phun một ngụm nước ra ngoài: “Phụt!”
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ đến hộc máu, đầu ngón tay xấu hổ ửng hồng. Lặng lẽ đưa cho Dương Lộ một chiếc khăn giấy.
“Mẹ kiếp, đây là đang nói chuyện hổ sói gì vậy.” Dương Lộ cầm khăn giấy tùy tiện lau miệng, kinh ngạc nói: "Cải thiện thể chất'? Ý của cậu là?”
Sau khi hỏi, Dương Lộ không tự giác tưởng tượng ra mấy cuốn truyện người lớn, che miệng kêu nhỏ: “Không phải là khai phá dạy dỗ để cậu có thể thích ứng với anh ấy đấy chứ!”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Đầu Hứa Phương Phỉ vùi càng ngày càng thấp, xấu hổ đến mức không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Dương Lộ ở phía đối diện lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy híp mắt, vỗ tay, thở dài từ đáy lòng: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, bình thường nhìn cậu bảo thủ như vậy, không ngờ lại chơi tới mức này.”
Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, đỏ mặt đề nghị: “Chuyện này đừng nói nữa, mau đổi chủ đề đi.”
Dương Lộ nheo mắt: “Vậy chúng ta nói về xe?”
Hứa Phương Phỉ sững sờ: “Nhưng mà, tớ không hiểu về xe.”
“Không hiểu, sao có thể?” Dương Lộ giả vờ kinh ngạc, trêu chọc, “Người đàn ông của cậu không phải là 'Porsche nhân gian' sao?”
Hứa Phương Phỉ: “...@#¥%”