Nụ hôn nồng cháy

Giờ phút này Hứa Phương Phỉ khó có thể diễn tả tâm trạng của chính mình.
Lần này, để được tham gia cuộc tuyển chọn Nanh Sói, ở giai đoạn đầu cô đã phải hỏi thăm rất nhiều nơi. Do sợ bị bỏ sót một thông tin quan trọng bất kỳ nào đó, nên cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho việc chuẩn bị tham gia tuyển chọn. Vậy mà cuối cùng, nó đã bị ngăn cản lại bởi chính tay người mà cô yêu quý và tin tưởng nhất!
Cảm giác này như thế nào?
Giống như khi trong lòng cô đang có một ngọn lửa hừng hực cháy, lại bị gáo nước lạnh của ai đó tạt vào, dập tắt.
Giống như một người lòng tràn đầy tự tin quyết định đi leo núi, nhưng mới chỉ leo tới lưng chừng núi, lại bị đồng đội của mình chơi xấu phía sau lưng, bị đẩy ngã xuống. Kết cục, bản thân mình thì bị rơi xuống vực sâu, rơi xuống tận cùng đáy vực. Tất cả những nỗ lực và kỳ vọng của bản thân đều đã trở nên vô ích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, tấm lưng cũng trở nên tê dại.
Thực ra tâm trạng của cô vẫn rất bình tĩnh, không mắng mỏ, không khóc lóc, thậm chí cũng không nổi giận. Cô chỉ có chút khó tin, có chút buồn, có chút thất vọng và bực bội.
Cô nhìn gương mặt người đang đứng đối diện mình, tiếp tục nói: "Anh đã quen với việc ở trên cao nhìn xuống, quen với việc coi em là kẻ yếu thế, cũng quen với việc bảo bọc em dưới đôi cánh của anh."
"Từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ, anh luôn đối xử với em rất tốt, anh luôn quan tâm và chăm sóc em." Lúc này, Hứa Phương Phỉ cảm thấy vô cùng mất mát, tựa như cô đang bị những cơn sóng biển đánh mạnh vào người. Giọng cô trầm xuống, lộ ra một chút ủ rũ: "Nhưng Trịnh Tây Dã, sao anh có thể thay thế em, tự mình đưa ra một quyết định lớn như vậy mà không thảo luận với em trước?"
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô.
Một lúc sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Hóa ra em cũng biết tiến vào Nanh Sói không phải chuyện nhỏ. Vậy mà em còn muốn tham gia tuyển chọn, em đã bàn bạc với anh trước chưa?"
Ánh mắt của Hứa Phương Phỉ dường như bất động.
Trịnh Tây Dã: "Em không chỉ không thương lượng với anh, thậm chí em còn không nói với anh một tiếng."
Hứa Phương Phỉ im lặng vài giây trước khi trả lời: "Em không nói với anh là bởi vì trước đây em đã đề cập với anh một lần rồi, mà chính anh đã phản đối điều đó."
Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh: "Vậy thì quan điểm bây giờ của anh vẫn sẽ là phản đối."
Hứa Phương Phỉ cau mày nói: "Trước khi nộp đơn đăng ký, em đã hỏi ý kiến ​​​​cấp trên và bạn cùng phòng trong trường đại học, mọi người đều hoàn toàn ủng hộ em."
"Đó là bởi vì trong mắt họ, em đối với họ mà nói, em cũng chỉ là một cấp dưới có năng lực làm việc tốt và là một người bạn có đạo đức tốt."
Trịnh Tây Dã vẫn rất bình tĩnh: "Nhưng Hứa Phương Phỉ, em có biết em là gì đối với anh không?"
Hứa Phương Phỉ không trả lời.
Trịnh Tây Dã: "Em chính là mạng sống của anh!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã: "Bọn họ có thể không quan tâm đến hoàn cảnh của em, không thèm để ý sự an toàn hay sức khỏe của em. Nhưng anh thì không thể làm ngơ trước sự an nguy của em. Họ có thể coi em như một người lính, một sự tồn tại mà giá trị danh dự cao hơn cả mạng sống. Nhưng anh không thể làm được!"
Trịnh Tây Dã: "Anh không quan tâm đến thân phận của em, càng không quan tâm đến địa vị của em, anh cũng không quan tâm em có thể tạo ra bao nhiêu giá trị cho đất nước. Anh thích em, anh yêu em, anh yêu em nhiều đến thế, cho nên người mà anh quan tâm duy nhất chỉ có thể là em."
Hứa Phương Phỉ nhìn thẳng vào mắt Trịnh Tây Dã, không đồng tình cho lắm hỏi: "Bởi vì anh yêu em, đau lòng cho em, nên anh có thể tự mình quyết định, rồi làm chủ luôn cuộc đời của em sao?"
Lần này, người đàn ông mặc quân phục không tiếp tục lên tiếng nữa.
Một lúc sau, anh buông hai tay đang ôm vai cô ra. Anh nhắm mắt lại, dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vào giữa lông mày. Qua vài phút, dường như sau khi phải đấu tranh vật lộn, anh đã đưa ra được một quyết định nào đó. Anh lại mở mắt ra, giơ hai tay lên. Anh tiện tay cởi chiếc mũ quân đội xuống, ném nó sang một bên.
Chiếc mũ rơi xuống đất, anh lại cởi khuy áo khoác của bộ quân phục một cách thành thạo mà lưu loát, rồi cũng ném nó đi.
Hứa Phương Phỉ không biết anh định làm gì, lông mày cô nhíu chặt. Lúc này, trong đôi mắt sáng ngời của cô tràn đầy sự nghi hoặc.
Chỉ trong vài giây, Trịnh Tây Dã đã cởi hết quần áo trừ chiếc quần quân đội. Anh để lộ nửa thân trên săn chắc, vạm vỡ, đẹp đẽ với nhiều vết sẹo lớn nhỏ khác nhau.

"Ý của anh là gì?" Hứa Phương Phỉ cảm thấy rất khó hiểu.
Trịnh Tây Dã mở to mắt, nhìn thẳng vào cô. Sau đó, anh giơ tay trái lên, thản nhiên duỗi những ngón tay mảnh khảnh, rồi quay lưng bàn tay về phía cô.
"Vết thương trên mu bàn tay này là do nhiệm vụ đầu tiên của anh ở Nanh Sói để lại." Trịnh Tây Dã nói: "Bị đạn bắn trực tiếp xuyên qua xương bàn tay. Ròng rã hai tháng viên trời đạn mới được lấy ra. Lúc đó, bàn tay này đã không thể cầm được bất kỳ vật nặng nào, suýt nữa nó đã đã bị phế bỏ."
Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Cảm giác như có một chiếc gai nhọn đâm vào tim cô, khiến cô đau nhói.
Trịnh Tây Dã giơ cánh tay phải lên, chỉ vào cánh tay phải của mình mà nói: "Cánh tay này đã bị gãy ba lần."
Anh lại giơ cánh tay trái lên và chỉ: "Cánh tay bên này chỉ mới bị gãy một lần."
Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã chỉ vào ngực mình, trên cơ ngực phập phồng và căng cứng, cô mơ hồ có thể nhìn thấy ba vết sẹo, hình như chúng do loại vũ khí sắc bén nào đó gây ra. Những vết sẹo không dài lắm, do năm tháng nên đã nhạt đi, rất khó nhìn thấy.
Trịnh Tây Dã lại nói: "Còn cái này là do nhiệm vụ ở Lăng Thành gây ra."
Nói xong, anh quay lưng lại, cho cô gái đang im lặng nãy giờ xem vòng eo gầy, hẹp nhưng rắn chắc. Một vết sẹo cũ nhìn rất dữ dội đột nhiên đập vào mắt Hứa Phương Phỉ, không có bất kỳ sự che chắn hay ngăn cản nào.
Trái tim lại bị gai nhọn đâm sâu thêm một tấc, đau đến mức Hứa Phương Phỉ không thể thở nổi.
Hứa Phương Phỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên lưng của người đàn ông.
Cô nhớ vết sẹo này. Nhiều năm trước, trên phố Hỉ Vượng, cô đã chứng kiến ​​Trịnh Tây Dã mang thương tích trở về 3206. Khi đó, máu từ vết thương chảy ra, máu me đầm đìa, hung bạo, tàn nhẫn và đáng sợ. Nó đã từng trở thành cơn ác mộng của cô.
"Vết thương này cũng là ở Lăng Thành lưu lại." Trịnh Tây Dã nói bằng giọng điệu bình tĩnh và lãnh đạm, không lên xuống: "Đây là bị dao xẻ dưa hấu chém. May mắn là hai tên đó lực không đủ mạnh, chỉ cần hai centimet nữa, anh chắc chắn là đã đi chầu ông bà.”
Trịnh Tây Dã dáng vẻ bình tĩnh mà thờ ơ, giới thiệu nguyên nhân của những vết sẹo ở khắp nơi trên người anh.
Cuối cùng, sau khi nói hết về toàn bộ những vết thương cũ trên người, anh hơi nhướng mày, nhìn cô chằm chằm mà nói: "Vết thương ở trên đùi chắc em biết nguồn gốc rồi, cho nên không cần anh nhắc lại đâu nhỉ?"
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Không cần!"
Trịnh Tây Dã nhấc đôi chân dài đi tới trước mặt cô, giơ tay nhéo cằm cô, động tác rõ ràng rất dịu dàng, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng. Anh hỏi cô: "Những vết thương này không chỉ là kinh nghiệm của anh, mà còn là vinh dự của anh. Nhưng em có cảm thấy, có lý do gì để anh cho phép em tiến vào Nanh Sói? Để cho em phải gánh chịu những vết thương như thế này hay không?"
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ lay động, mắt cô lướt qua những vết sẹo trên thân thể của người đàn ông một lượt. Cuối cùng, cô chậm rãi nâng tầm mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen mà yên tĩnh của người đang đứng đó.
Hứa Phương Phỉ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói: "Anh có muốn biết tại sao em lại muốn vào Nanh Sói không?"
Trịnh Tây Dã không trả lời.
Hứa Phương Phỉ tiếp tục nói: "Đó là bởi vì em biết anh rất cực khổ, vất vả và nguy hiểm. Em không muốn anh phải đối mặt với những thứ đó một mình. Em muốn ở bên cạnh anh."
Trịnh Tây Dã: "Đây chỉ là ý kiến của một mình em. Anh không muốn và anh cũng không cần."
Hứa Phương Phỉ: "Vậy mỗi khi ý kiến chúng ta không giống nhau, thì phải làm theo ý kiến của anh sao?"
Trịnh Tây Dã cau mày: "Nhóc con, anh là đang muốn tốt cho em."
"..." Hứa Phương Phỉ chua xót cong môi oán hận. Nước mắt cô bất chợt muốn trào ra, chóp mũi trở nên chua xót, cô không thể thốt nên lời.
Trịnh Tây Dã thấy lần này cô gái nhỏ thực sự đã bị ấm ức. Anh thở dài, giọng dịu lại, dỗ dành: "Anh biết, anh đã quá đáng khi tự ý giữ lại phiếu đăng ký của em, anh làm như vậy là không đúng. Có sai phải nhận, cho dù có bị đánh, anh cũng xin lỗi em, thực sự xin lỗi. Em đừng tức giận nữa, có được không?"
Ánh mắt của Hứa Phương Phỉ mơ hồ, cô nghiêm túc nhìn anh một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Anh thật sự biết bản thân mình sai sao?"
Trịnh Tây Dã: "Đương nhiên anh biết."
"Rồi sao?"

Hứa Phương Phỉ càng lúc càng buồn bã, trong giọng điệu phảng phất có chút tự cười nhạo, nói: "Xin lỗi xong, lại nói những lời tốt đẹp để dỗ dành em, để em bỏ qua chuyện này. Nhưng sau đó anh lại tiếp tục quyết định tương lai của cuộc đời em, tiếp tục ép buộc em, với lý do là làm những chuyện tốt cho em?"
Trịnh Tây Dã thực sự bất lực: "Xin lỗi cũng không được, nói lời tốt đẹp cũng không được, dỗ dành em cũng không cho. Vậy em nói anh nghe, anh phải làm sao bây giờ?"
Hứa Phương Phỉ quay đầu đi, cô im lặng. Nước mắt chảy dài trên mặt, nhưng cô không muốn bị anh phát hiện. Cô vội áp má lên vai anh, cọ vào áo anh lau sạch sẽ.
Thấy cô khóc, Trịnh Tây Dã lập tức hoảng sợ. Anh vươn tay ôm cô vào lòng, đặt cánh tay lên eo thon của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Anh cúi đầu hôn lên má cô một cái, hết lần này đến lần khác dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc nữa. Anh sai rồi, thật sự sai rồi."
Ai ngờ, cô gái trong lòng khi bị anh hôn, chán ghét quay đầu tránh đôi môi anh.
Trịnh Tây Dã: "..."
Hứa Phương Phỉ lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên má, nhẹ nhàng đẩy anh ra, giọng nói cũng nhỏ dần, tràn đầy bất mãn: "Buông em ra!"
Đổi lại là mấy lúc bình thường, Trịnh Tây Dã sẽ không nghe lời Hứa Phương Phỉ. Anh sẽ không những không buông tay mà còn to gan dùng hết sức ôm cô trong vòng tay mình.
Nhưng trong tình cảnh này, đôi mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt trên hàng mi. Cô dùng hai chiếc răng cửa cắn nhẹ môi dưới, cố kìm nước mắt, vẻ tủi thân đáng thương, xinh đẹp đến nỗi khó nói nên lời.
Trịnh Tây Dã thậm chí không dám dùng thêm sức để chạm vào cô, làm sao anh lại có thể tàn nhẫn với cô cho được.
Sau khi do dự vài giây, Trịnh Tây Dã từ từ buông tay ra.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, cô gái nhỏ ý thức được chính mình có thể cử động, cô vội vàng lùi ra xa mấy bước để thoát khỏi lồng ngực anh. Cô cố tình đứng cách xa anh, cứ như thể anh là một loại tai họa, khiến cô phải tránh càng xa càng tốt.
"..." Trịnh Tây Dã tức giận ôm trán, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường.
Hứa Phương Phỉ quay lưng lại với anh, nức nở nghẹn ngào, phải mất một lúc cô mới lấy lại được tâm trạng ổn định. Cô dùng hai tay lau mặt, bình tĩnh nói: "Ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ, cũng đúng lúc, ngày mai em phải trở về Vân Thành."
Trịnh Tây Dã cau mày: "Đúng lúc cái gì?"
"Đúng lúc." Hứa Phương Phi quay đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, nói: "Hai người chúng ta cần có thời gian để bình tĩnh lại."
Nói xong, không đợi Trịnh Tây Dã trả lời, cô đã đi tới cửa, vặn tay nắm cửa, nói: "Bây giờ em đi ăn tối. Anh mặc quần áo lại rồi đi đi, nhớ đóng cửa cho em."
Sắc mặt Trịnh Tây Dã không tốt, tiến lên nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: "Anh hiện tại rất bình tĩnh."
Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, liếc nhìn năm ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo trên cổ tay mình. Sau đó cô lại ngước mắt lên, nhìn chủ nhân của những ngón tay đó.
Cô nhẹ nhàng thẳng thừng trả lời: "Nhưng hiện tại em không muốn nói chuyện với anh, càng không muốn phải đấu lý với anh."
Trịnh Tây Dã: "..."
Hứa Phương Phi: "Buông tay! Em đói bụng rồi, em muốn đi ăn."
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đen láy. Nghe được những lời cô nói, anh dùng thêm lực trên xương các ngón tay, siết chặt thêm vào cổ tay cô. Anh nhất quyết không thể để cô đi.
Hứa Phương Phỉ rút tay lại. Lần thứ nhất rút, không rút được, lần thứ hai rút, vẫn không rút ra được.
Lần thứ ba, hàng lông mày tinh tế của cô nhăn lại. Cô không còn muốn nhún nhường với người này nữa. Cô dùng tay trái siết chặt cánh tay của anh, rồi vặn nó ra sau. Động tác của cô uyển chuyển, tốc độ nhanh chóng.
Trịnh Tây Dã không ngờ cô nhóc ranh ma này lại tấn công anh một cách bất ngờ như vậy nên anh bị mất cảnh giác. Cho đến khi anh định thần lại được, cô đã bắt chéo được cánh tay phải của anh.
Để trấn an cô, anh không hề phản kháng mà cam chịu số phận, vòng tay ra sau lưng mà trở thành tù nhân của cô. Anh chỉ thấp giọng hỏi: "Hiện tại chúng ta cãi cũng cãi rồi, đánh cũng đánh rồi, rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh?"
Cô gái phía sau đáp: "Nghe nói nơi anh đi làm nhiệm vụ là một cao nguyên, quanh năm phủ đầy tuyết?"

Trịnh Tây Dã không biết cô hỏi câu này là có ý gì, nhưng anh vẫn trả lời: "Đúng vậy."
"Lạnh như vậy, hẳn là sẽ giúp anh bình tĩnh lại." Hứa Phương Phỉ vừa nói vừa buông cánh tay ra, nhẹ giọng nói tiếp: "Chờ anh hiểu rõ mình có vấn đề gì, chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Nói xong, cô không ở lại nữa, mở cửa rời đi, không quay đầu nhìn lại.
"Nhóc con? Hứa Phương Phỉ!"
Trịnh Tây Dã bước lên, muốn đuổi theo cô, nhưng khi đến cửa anh lại nhớ đến phần thân trên của mình đang trần trụi, nhìn không được đứng đắn cho lắm, thế nên anh phải dừng lại một lúc, tức giận chửi rủa, vô cùng miễn cưỡng đi vào nhà.

Sau cuộc tranh chấp xảy ra ở phòng khách, Trịnh Tây Dã lại phải lên tiền tuyến làm nhiệm vụ, Hứa Phương Phỉ cũng trở lại Viện mười bảy ở Tây Thành.
Trong vòng vài ngày, danh sách các ứng cử viên cho kỳ thi viết của đại đội Nanh Sói đã được công bố, thông báo cũng đã được đưa ra trên các trang mạng nội bộ của từng đơn vị.
Quả nhiên như Lương Tuyết đã nói, không có tên của Hứa Phương Phỉ.
Đối với điều này, trưởng ban Trâu Đại Trạch của bốn bộ phận Viện mười bảy, cùng chính ủy Phùng Tuấn Liên đã rất hoang mang. Cả hai thay phiên nhau gọi Hứa Phương Phỉ đến văn phòng để hỏi thăm tình hình.
Hứa Phương Phỉ cũng khá xấu hổ vì điều này.
Bạn trai của cô là lão đại của đại đội Nanh Sói, thông tin nhân sự do mỗi đơn vị gửi đến để sàng lọc sơ bộ đều phải qua kiểm duyệt của Trịnh Tây Dã, đơn đăng ký của cô, lại bị anh giữ lại vào bước cuối cùng, nên mới xảy ra sự cố đáng xấu hổ như thế này. 
Hứa Phương Phỉ không biết nên giải thích thế nào với lãnh đạo, cô ấp úng hồi lâu, chỉ có thể bịa chuyện: "Là do tôi chuẩn bị chưa đủ nên tạm thời không đăng ký, nên đã lấy giấy đăng ký ra."
Sau khi nghe xong lý do, trưởng ban Trâu và chính ủy Phùng cũng không mảy may nghi ngờ. Họ không tiếp tục chất vấn cô, chỉ động viên cô hãy kiên trì nỗ lực, học tập chăm chỉ trong năm tới, tiếp tục nâng cao năng lực chuyên môn, tiếp tục phấn đấu để đăng ký ứng cử thành công trong năm tới.
Được lãnh đạo xem trọng và ủng hộ như thế, Hứa Phương Phỉ chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười.
Trong lòng cô biết rất rõ, nếu cô thực sự muốn vào Nanh Sói, điều đầu tiên cô phải vượt qua chính là cửa ải của Trịnh Tây Dã. Chỉ cần lão đại vẫn nhất quyết không đồng ý, kể cả khi cô có nộp đơn đăng ký bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn có thể đánh trượt cô.
Đến lúc đó, đừng nói cạnh tranh năng lực nghiệp vụ, ngay cả tư cách cơ bản nhất để thi viết cô cũng không có được.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Hứa Phương Phỉ lại cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Vào buổi tối lần đó, khi cô cãi cọ với Trịnh Tây Dã, anh đã đưa ra rất nhiều lý do để từ chối đơn đăng ký của cô. Những lý do đó cũng được coi như vô cùng hợp lý cả về mặt tình cảm và lý trí. Hứa Phương Phỉ cũng biết rất rõ, anh làm vậy là vì sợ cô vào Nanh Sói sẽ phải chịu khổ, sẽ phải vất vả…, mà anh lại quan tâm và lo lắng cho cô.
Nhưng cô vẫn thấy phiền lòng.
Người bạn trai này của cô điểm nào cũng đều quá tốt, khiến người ta không thể bắt bẻ được điều gì. Khuyết điểm duy nhất của anh có lẽ là bởi vì thực lực cá nhân quá xuất chúng, anh luôn hành xử như một tên xã hội đen vậy, mạnh mẽ và bá đạo, coi cô như một đứa trẻ nhỏ không thể chống chọi với anh mà đối xử.
Cô khó chịu trước sự quyết định của anh, cũng tức giận khi anh lúc nào cũng ở vị trí trên cao nhìn xuống, càng khó chịu hơn trước thái độ của anh đối với cô, cứ như coi cô là đứa trẻ lên ba.
Sau nhiều ngày liên tục cảm thấy phiền lòng, Hứa Phương Phỉ vẫn không thể tự mình thoát khỏi những nút thắt rắc rối này. Vì vậy vào một buổi tối, cô đã gọi điện thoại cho Dương Lộ, hy vọng được nghe ý kiến ​​​​của bạn mình về vấn đề này.
Sau khi giải thích nguyên nhân và hậu quả của sự việc, cô gái trẻ chán nản cầm điện thoại di động thở dài rồi nói: "Ừm, Dương Lộ, cậu nghĩ vấn đề này nên giải quyết như thế nào mới phải?"
Lúc này, Dương Lộ đã trở lại trường học ở Singapore.
Sau khi nghe những rắc rối của bạn thân, Dương Lộ cười phá lên và đáp lại: "Cậu và bạn trai của cậu thực sự rất thú vị. Cậu thấy anh ấy khổ, anh ấy mệt, nên cậu mới muốn cùng anh ấy trải qua những khó khăn, vất vả. Anh ấy lại sợ cậu mệt, cậu khổ, nên mới không muốn cậu phải làm những chuyện như vậy. Hai người yêu nhau nhiều như vậy, đều luôn lo nghĩ cho nhau hết lòng, sao lại lại thành ra cãi nhau như thế này?"
Hứa Phương Phỉ cắn môi, nói nhỏ: "Tớ biết là anh ấy rất yêu tớ. Nhưng tớ luôn cảm thấy, việc anh ấy tước đi tư cách tham gia của tớ, mà không được sự cho phép của tớ, bất kể dù xuất phát từ ý lý do gì thì cũng đều không đúng."
Dương Lộ thở dài: "Bảo bối ngốc của tớ, trong tình cảm không có chuyện ai đúng ai sai."
Hứa Phương Phi khó hiểu: "Ý của cậu là sao?"
"Nghĩa là cả hai người bọn cậu đều không sai." Dương Lộ kiên nhẫn nhẹ nhàng nói tiếp: "Vấn đề duy nhất của hai người hiện tại chính là nên ngồi xuống, cùng nhau thương lượng kỹ lưỡng, tìm ra biện pháp để thỏa hiệp."
Hứa Phương Phỉ lo lắng lắc đầu: "Không có biện pháp để thỏa hiệp."
"Hả?"
"Đúng vậy." Hứa Phương Phỉ cẩn thận suy nghĩ, trong miệng nói: "Anh ấy hạ quyết tâm không cho tớ đến đơn vị của anh ấy, tớ cũng hạ quyết tâm tham gia vào đơn vị của anh ấy, như vậy có thể làm sao thỏa hiệp được?"
"Hết cách rồi." Dương Lộ bất lực, than thở như một bà cụ non: "Chuyện này cần phải giải quyết, hoặc là cậu đổi ý, nhượng bộ không đến. Hoặc là Trịnh Tây Dã đổi ý, nhượng bộ đồng ý cho cậu đến. Nếu không ai trong hai người chịu thỏa hiệp, sau này cậu chỉ có thể tiếp tục phiền lòng như vậy.

Hứa Phương Phỉ nghe những lời khuyên của bạn thân, cô chỉ cảm thấy mây đen trên đầu lại trở nên dày đặc hơn, như đang có tiếng sấm rền vang, trời như đang mưa như trút nước.
Cô thực sự phiền lòng đến chết.
Dương Lộ ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng thở dài của Hứa Phương Phỉ, lập tức hỏi: "Vừa rồi cậu nói là để bạn trai tự kiểm điểm, lỡ như sau này anh ấy thực sự không đến tìm cậu nữa thì sao?"
Hứa Phương Phỉ: "Anh ấy đang ở nơi không có người ở, còn không có tín hiệu nữa."
"Trời! Khó quá, khó trách anh ấy không muốn cậu ở cùng với anh ấy ở nơi gian khổ như vậy. Khó trách cậu lại luôn luôn lo lắng cho anh ấy, muốn ở cùng một chỗ với anh ấy."
Dương Lộ dang hai tay ra, kết luận: "Nhìn vào tình hình hiện nay, tình trạng của hai người bọn cậu có lẽ sẽ cứ tiếp tục căng thẳng như vậy, cho đến khi Trịnh Tây Dã quay trở về."
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Phương Phỉ nằm ngơ ngẩn trên giường trong ký túc xá.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi cô trở về từ Cẩm Châu, điều đó có nghĩa là Trịnh Tây Dã cũng ở lại vùng đất không người, ở cao nguyên không có tín hiệu kia đã nửa tháng rồi.
Cô không biết được bữa tối nay anh đã ăn gì.
Điều kiện trên đó chắc không thể có thức ăn bình thường, có thể ăn mì gói nóng hổi thì đã là không tệ rồi...
Hứa Phương Phỉ đang suy nghĩ lung tung, cứ cảm thấy trong lòng lo lắng, cô dứt khoát kéo chăn qua đầu. Cô nghĩ thầm: Mình thực sự không có tiền đồ mà.
Rõ ràng cô vẫn còn rất giận anh, nhưng cô lại không kìm được sự nhớ nhung. Cô cứ mãi luôn quan tâm, lo lắng cho anh.
Kể từ khi tên khốn đó bỏ đi, cô đã nhớ anh rất nhiều, hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy anh.
A a a!
Thật là một cực hình!
Càng nghĩ thì tâm càng loạn, Hứa Phương Phỉ vò đầu bứt tóc. Cô trở mình trên giường, cố ép mình chìm vào mộng đẹp.
Cuộc sống và công việc đang dần trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Chỉ chớp mắt, Trịnh Tây Dã đã đi được một tháng rưỡi, bây giờ đã là giữa tháng mười một.
Hôm nay tình cờ là thứ bảy.
Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng Hứa Phương Phỉ không có thói quen ngủ nướng, cô dậy trước chín giờ. Không muốn ăn cháo và bánh bao trong căng tin nên cô lững thững đi đến siêu thị nhỏ trong đơn vị, mua cho mình một chiếc bánh mì tím cho bữa sáng của mình.
Cô đang ăn thì nhận được điện thoại gọi đến.
Người gọi là Giang Tự.
Hứa Phương Phỉ bối rối, mỉm cười mà trượt nút trả lời, nói: "Xin chào, cảnh sát Giang."
Giang Tự ở đầu bên kia cười cười: "Phỉ Phỉ, đã lâu không liên lạc với cô, cô ở bên đơn vị mới đã quen chưa?"
"Ừm, mọi thứ đều ổn." Hứa Phương Phỉ thành thật trả lời, sau đó hỏi: "Còn anh, bên cảnh sát Giang thì sao?"
Giang Tự: "Tôi đương nhiên là cái gì cũng tốt."
Giang Tự nói xong, dừng lại hai giây, sau đó hỏi: "Tôi nghe dì Kiều nói qua, cô với A Dã đã xác định quan hệ, hai người đang yêu đương rồi?"
"...À, đúng rồi." Hứa Phương Phỉ hơi đỏ mặt, cong môi theo bản năng.
Cô thích Trịnh Tây Dã đến độ chính cô cũng không nhận ra, cứ nghe nhắc đến tên anh, khóe môi cô sẽ bất giác cong lên.
Giang Tự cười hai tiếng, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng cô, đã qua nhiều năm, hai người mới đạt đến kết quả khả quan như vậy, thật cũng không dễ dàng gì."
Cô và Giang Tự trao đổi qua lại vài câu xã giao. Sau đó, Giang Tự nói: "Buổi chiều tôi đi Vân Thành công tác, khoảng bốn giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh. Nếu cô có thời gian, chúng ta có thể cùng đi ăn cơm tối với nhau, có được không?"
"Có thể!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận