Hứa Phương Phỉ cười đồng ý. Nhưng sau khi nhận lời, cô suy nghĩ lại, bất chợt có chút do dự. Dù sao Giang Tự cũng thích cô, nhớ lại khi đó, cô vừa đồng ý đi xem phim với Giang Tự, bình dấm chua Trịnh Tây Dã kia đã bùng phát dữ dội.
Bây giờ cô là bạn gái của Trịnh Tây Dã, có vẻ như không thích hợp đi gặp Giang Tự cùng ăn tối cho lắm?
Suy nghĩ như vậy, Hứa Phương Phỉ băn khoăn một chút, sau đó thăm dò hỏi: "Ừm... cảnh sát Giang, tối nay chỉ có hai người chúng ta cùng đi ăn cơm thôi sao?"
Giang Tự đương nhiên biết cô đang lo lắng cái gì, anh ấy tốt bụng nói: "Tôi vừa định hỏi cô, tôi muốn dẫn theo một người bạn khác nữa, không biết có tiện hay không?"
Hứa Phương Phi có chút tò mò: "Tôi có quen người đó sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chắc là cô quen đấy!" Giang Tự trả lời: "Là họa sĩ sơn dầu, bạn từ nhỏ lớn lên cùng tôi và A Dã, cô ấy tên là Tống Du."
Trong nháy mắt, Hứa Phương Phi trong đầu hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn, rất hay tươi cười rạng rỡ.
Hứa Phương Phỉ nhớ lại.
Tống Du, họa sĩ trẻ tổ chức triển lãm nghệ thuật "Tôi và gió" ở Lăng Thành, đã từng giúp cô thoát khỏi vòng vây trong siêu thị nhỏ của khu Công nghiệp quân sự.
"A, tôi nhớ ra cô Tống rồi!" Hứa Phương Phỉ nhếch nhẹ khóe môi: "Chỉ cần hai người không ngại ăn cơm cùng nhau, còn tôi thì không có vấn đề gì hết."
"Thế cứ quyết định vậy đi." Giang Tự cười nhạt: "Lát nữa tôi nhắn tên nhà hàng và thời gian ăn tối cho cô."
Hứa Phương Phỉ đáp: "Được."
…
Giang Tự và Tống Du đều là người gốc Vân Thành, giống như Trịnh Tây Dã, bọn họ đều cùng lớn lên trong sân gia đình của quân khu Thành Nam. Vì từ nhỏ đã sống ở Thành Nam, nên họ hiểu rất rõ ẩm thực ở khu này, vì thế hôm nay nhà hàng được chọn để ăn tối cũng là ở Thành Nam.
Bây giờ là mùa đông, thời gian ban ngày của tháng mười một ngắn như cái đuôi thỏ vậy. Chưa đến bảy giờ tối, cả bầu trời đều như chìm trong màn đêm, đèn đường và đèn neon đều lần lượt được bật lên, hiện ra một cảnh đêm đô thị rực rỡ.
Nhà hàng của Giang Tự chọn có tên là "Tây Tử Tiếu", là một nhà hàng tư nhân phục vụ món ăn Trung Quốc. Nơi đây là một nhà hàng lâu đời với khuôn viên rộng rãi được trang trí tinh tế.
Hứa Phương Phỉ ngồi tàu điện ngầm, theo chỉ dẫn trên điện thoại di động tìm tới lối vào của nhà hàng, khi cô đến nơi vừa vặn đúng bảy giờ tối.
Người phục vụ chu đáo và rất nhiệt tình, sau khi hỏi tên phòng riêng của cô, đã dẫn cô đến đó.
Vừa đẩy cửa phòng riêng tên "Sum Suê", người đàn ông và phụ nữ bên trong liền ngừng nói chuyện, đồng thời nhìn sang phía cô.
"Xin chào." Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng cười với hai người: "Hai người tới đây lâu chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không lâu, chị cũng vừa mới tới."
Tống Du là người lên tiếng trước, đã mấy năm không gặp, nhưng khí chất của nữ họa sĩ trẻ tuổi này càng ngày càng trở nên thu hút. Cô ấy để tóc dài đến eo, trang điểm nhẹ nhàng, mắt cá chân trắng nõn cùng đôi chân thon thả lộ ra dưới lớp áo màu tím nhạt. Cô ấy vẫn đẹp đến không thể tin được như vậy.
Tống Du nở nụ cười thân thiện với Hứa Phương Phỉ, đồng thời không quên chọc ghẹo, trêu đùa: "Trưởng phòng cảnh sát hình sự của chúng ta là người đến sớm nhất. Anh ấy hẹn lúc bảy giờ, nhưng đã đến lúc sáu giờ rồi."
Giang Tự đứng dậy, lịch sự rót trà cho hai cô gái, nửa đùa nửa thật nói: "Dù sao tôi cũng là người mời khách, sao có thể không chủ động được, bằng không lại xem ra tôi không có thành ý."
"Này, đây chính là do anh nói đó nha." Tống Du cười híp mắt, hếch cằm với Hứa Phương Phỉ, nghiêm túc nói: "Tiểu Hứa, hôm nay chúng ta cứ thoải mái gọi đồ ăn, đừng khách khí với cảnh sát Giang. Anh ấy vừa phá được một vụ án lớn, đã được tỉnh trao rất nhiều tiền thưởng, mà anh ấy lại không có nơi nào để tiêu tiền của bản thân mình, vì vậy chúng ta không thể không làm thịt anh ta lần này được."
Hứa Phương Phỉ cảm thấy thích thú với tính cách hài hước và hoạt bát này của Tống Du, ngay lập tức cô cũng không câu nệ nữa.
Hứa Phương Phỉ thuận miệng trả lời, trịnh trọng nói: "Làm thịt chỉ là chuyện phụ, cái chính là phá xong được một vụ án lớn thì phải ăn mừng một bữa thịnh soạn, tôi nên giúp cảnh sát Giang ăn mừng."
"Đúng đúng đúng!" Tống Du cười to một tiếng: "Tiểu Hứa của chúng ta nói đúng lắm, không phải làm thịt anh ấy, mà là ăn mừng!"
Giang Tự bĩu môi: "Cũng được, mọi người muốn gọi thế nào cũng được. Tóm lại, bữa ăn này sẽ khiến hai người vui vẻ thỏa mãn, được chứ?"
Trong suốt bữa ăn, ba người trẻ tuổi nói chuyện vui vẻ, tán gẫu về chuyện điều tra tội phạm, chuyện nghệ thuật, lại buôn chuyện về làng giải trí… Bầu không khí rất thoải mái và hài hòa.
Sau bữa tối, Hứa Phương Phỉ đứng dậy đi vệ sinh.
Vừa rời khỏi chỗ ngồi, giọng nói của Tống Du từ phía sau vang lên: "Chị cũng muốn trang điểm lại, Tiểu Hứa, đợi chị với!"
Hai cô gái lần lượt rời khỏi phòng riêng.
Bởi vì chỉ có ba người dùng bữa, phòng riêng được bố trí bên này của nhà hàng cũng chỉ là một gian phòng nhỏ, bên trong không có phòng vệ sinh. Cũng may nhà vệ sinh công cộng bên ngoài cách đó không xa, chỉ chừng mười mét.
Hứa Phương Phỉ và Tống Du cùng nhau đi vào phòng vệ sinh, lại cùng nhau trở ra, cả hai đứng trước bồn rửa mặt, khom người rửa tay.
Hứa Phương Phỉ bóp một ít gel rửa vào tay, xoa ra bọt xà phòng, đang định xả nước thì Tống Du ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng.
Tống Du dáng vẻ như tùy ý hỏi cô: "Đúng rồi, Tiểu Hứa, em với Trịnh Tây Dã ở bên nhau bao lâu rồi?"
Hứa Phương Phỉ mỉm cười trả lời Tống Du: "Mới có hơn hai tháng thôi."
Tống Du đứng tô son trước gương, vừa nhìn màu môi của mình trong gương, vừa nhẹ nhàng nói: "Nhưng chị có thể nhìn ra được, A Dã đã thương nhớ em từ rất lâu rồi."
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình.
"Khi em còn đi học, chị đã phát hiện ra. Tính cách của Trịnh Tây Dã vốn rất xấu, luôn thờ ơ, u ám, nặng nề, là một người có tính tình kỳ quặc. Nhưng mỗi khi gặp em, cậu ấy đều sẽ giấu đi những tính khí đó thật kỹ lưỡng." Tống Du quay sang nhìn Hứa Phương Phỉ, cong môi nói: "Cậu ấy thực sự rất thích em."
Hứa Phương Phỉ cảm thấy mặt mình đã hơi nong nóng, cô xấu hổ nói: "Em cũng không phát hiện anh ấy có nhiều tật xấu như vậy."
Tống Du: "Em biết không, chị luôn nghĩ rằng A Dã là một tên khốn, tính tình xấu xa. Là nhờ sự giúp đỡ của dì Biên ở trên trời, cậu ấy mới có thể theo đuổi được một cô gái tốt như em."
Hứa Phương Phỉ cười nhẹ: "A Dã đối xử với em rất tốt."
"Đối xử tốt với em là được rồi." Tống Du nhìn cô gái nhỏ có dáng vẻ dịu dàng, đáng yêu, không nhịn được vươn tay nhéo mặt Hứa Phương Phỉ một cái: "Sau này nếu cậu ấy dám bắt nạt em, em có thể nói cho chị và Giang Tự biết. Tụi chị sẽ giúp em thoát khỏi tay cậu ấy. Chị đã thỏa thuận với Giang Tự rồi, tụi chị sẽ đều là người nhà mẹ đẻ của em, nhất định sẽ bảo vệ em vô điều kiện."
Trong lòng Hứa Phương Phỉ rất cảm động, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, chân thành nói: "Cám ơn chị."
Sau khi ăn xong, ba người cùng nhau ra khỏi nhà hàng “Tây Tử Tiếu”.
Hứa Phương Phỉ và Tống Du trò chuyện vui vẻ. Đột nhiên, tầm mắt của Tống Du thoáng nhìn thấy thứ gì đó, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nói với Hứa Phương Phỉ: "Chờ một chút". Sau đó cô ấy đi thẳng đến đầu đường đối diện.
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc đi theo sau lưng Tống Du.
Chỉ thấy một tòa nhà tráng lệ ở phía đối diện của con đường, theo phong cách Phục Hưng, sang trọng và tao nhã, nhìn có vẻ rất đặc biệt. Đây là phòng triển lãm nghệ thuật lớn nhất ở Vân Thành.
Lúc này, có một chiếc Bentley màu đen đậu ở cửa phòng triển lãm, thân xe sáng bóng không dính một chút bụi nào, ngay cả đường rãnh trên bánh xe cũng không nhìn thấy một hạt bụi.
Ánh đèn flash từ các cánh truyền thông lóe lên, đám đông bao vây chiếc xe hết vòng ngoài đến vòng trong.
Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn mặc bộ tây trang bước ra khỏi xe giữa đám đông đang vây quanh. Anh ta có khuôn mặt đẹp trai, trông tuổi cũng đã không còn quá trẻ, tầm khoảng ba mươi lăm đến dưới bốn mươi, nhưng lời nói và cử chỉ đều rất lịch sự, lễ độ, phong thái cũng hòa nhã và cao quý.
Tống Du nói điều gì đó với các nhân viên an ninh xung quanh.
Nhân viên an ninh tỏ ra lúng túng, bước nhanh đến bên cạnh người đàn ông cao lớn, thì thầm vào tai anh ta điều gì đó. Sau khi người đàn ông lắng nghe, anh ta khẽ gật đầu, một lối đi thành công được mở ra giữa một đám người.
Hai mắt Tống Du sáng lên, cô ấy bước nhanh đến bên cạnh người đàn ông, cười nói với anh ta.
Người đàn ông nghiêng đầu yên lặng nghe, thỉnh thoảng hơi hơi nhếch môi, dáng người tuấn tú, tao nhã, giống như một khối ngọc bội đã được mài dũa mấy năm rồi.
Vài phút sau, Tống Du quay lại.
Hứa Phương Phỉ nhìn bóng dáng cao lớn và thẳng thắn của người đàn ông bước vào phòng triển lãm, tò mò hỏi: "Chị Du, người đàn ông đó là ai vậy?"
"Ồ, anh ấy tên là Khâu Minh Hạc, là một trong những nghệ nhân điêu khắc đá nổi tiếng nhất đương thời, tác phẩm của anh ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, được nguyên thủ quốc gia của nhiều đất nước đón nhận." Tống Du nói, giọng điệu có chút kinh ngạc xen lẫn hưng phấn, vui vẻ nói thêm: "Trước đây chị và Khâu Minh Hạc đã gặp nhau một lần ở Toronto, lúc đó tụi chị đã từng trò chuyện với nhau. Chị rất ngưỡng mộ anh ấy, không ngờ được là anh ấy còn nhớ chị."
Hứa Phương Phỉ: "Anh ấy nhớ ra chị là một chuyện rất bình thường. Chị cũng là một nghệ sĩ lớn, còn xinh đẹp đến thế mà."
"So với Khâu Minh Hạc, chị mà được coi là nghệ sĩ gì chứ, gặp bậc thầy, chị căn bản là không đáng để nhắc đến." Tống Du cười cười xua tay.
Sau khi nói chuyện xong, Hứa Phương Phỉ mỉm cười mà vẫy tay với Giang Tự và Tống Du, chào tạm biệt với hai người.
Giang Tự và Tống Du đứng một chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh khảnh, tinh tế của Hứa Phương Phỉ rời đi.
Tống Du đột nhiên mở miệng, trêu ghẹo Giang Tự đứng bên cạnh, nói: "Thấy người mà mình thích và anh em tốt của mình thành một đôi, cảnh sát Giang, cậu cảm thấy thế nào?"
Giang Tự lạnh lùng liếc cô ấy một cái, nói một cách thờ ơ: "Cậu cũng thích A Dã mà, cảm giác của cậu thì sao?"
"Cảm xúc của loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Ngoại trừ chúc phúc và chân thành cầu phúc cho họ, tôi còn có cảm giác gì nữa?"
Trong mắt Tống Du thoáng hiện lên một tia u sầu, nhưng chỉ sau hai giây, cô ấy lại nở nụ cười rạng rỡ, từ đáy lòng nói: "Lúc trước, khi dì Biên qua đời, A Dã là người khiến tôi lo lắng nhất. Chúng ta là bạn của cậu ấy, phải động viên, giúp đỡ cậu ấy. Bây giờ có một cô gái tốt như vậy xuất hiện, dì Biên hẳn là có thể yên tâm rồi."
…
Là đơn vị kỹ thuật có tiếng trong toàn quân, hàng năm Viện nghiên cứu mười bảy nhận rất nhiều nhiệm vụ với mức độ bảo mật cùng nội dung không giống nhau, địa điểm thực hiện nhiệm vụ ở khắp nơi trên cả nước.
Một tuần sau khi đi ăn cùng Tống Du và Giang Tự, Hứa Phương Phỉ đã đi đến Viện nghiên cứu mười bảy.
Vào buổi tối ngày hôm đó, chính ủy Phùng Tuấn Liên của Bộ Khoa học và Công nghệ đã gọi Hứa Phương Phỉ đến văn phòng, trước tiên rót cho cô một ly nước ấm rồi mời cô ngồi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Tuấn Liên như vậy, Hứa Phương Phỉ cảm thấy nghi ngờ và bất an, bèn hỏi: "Chính ủy, nếu chị có gì muốn nói thì cứ nói đi."
Phùng Tuấn Liên sau đó mới lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Đúng vậy, Tiểu Hứa, có một nhiệm vụ cần em thực hiện."
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ đang căng thẳng, thần kinh cô bỗng nhiên thả lỏng. Cô thấp giọng đáp: "Đi làm nhiệm vụ là chuyện bình thường. Chính ủy, với vẻ mặt này của chị, em còn tưởng mình đã phạm phải sai lầm gì đó, phải chịu phạt chứ."
Phùng Tuấn Liên tuổi hơi lớn một chút, đối xử với Hứa Phương Phỉ như đàn em của mình. Cô ấy khẽ cau mày nói: "Chủ yếu là bởi vì nhiệm vụ này tương đối khó khăn, chị cảm thấy cần phải công tác tư tưởng trước cho em để phòng ngừa."
Mặt của Hứa Phương Phỉ bỗng trở nên nghiêm túc, nói: "Chính ủy, em muốn nghe chi tiết."
Phùng Tuấn Liên cho biết: "Các đồng chí của đại đội Nanh Sói gần đây đã thực hiện một chiến dịch ở khu vực không có người ở dãy núi Côn Lôn. Hiện tại, họ gặp một số khó khăn về vấn đề kỹ thuật. Sau khi nhận được báo cáo, cấp trên đã ra chỉ thị gửi cho Viện mười bảy của chúng ta, đến Côn Lôn để hỗ trợ kỹ thuật cho Nanh Sói."
Vùng đất không người ở này nằm ở dãy núi Côn Lôn.
Hứa Phương Phỉ lắng nghe, đôi mắt cô khẽ run lên, mô tả về nơi này của các cán bộ đội Ngô Mẫn trong quá trình huấn luyện tân sinh lập tức vang vọng trong tâm trí cô - cột sống của châu Á, tổ tiên của Vạn Sơn và long mạch trong truyền thuyết Trung Quốc. Trời xanh mây trắng đẹp như tranh, không có chỗ cho người ở.
Hóa ra là......
Nơi mà Trịnh Tây Dã thường xuyên thực hiện nhiệm vụ trong vài năm qua là ở trên núi Côn Lôn.
Phùng Tuấn Liên tiếp tục nói: "Núi Côn Lôn là một đồn biên phòng. Người dân địa phương đã đặt cho nó một cái tên tao nhã là "Bài hát chôn cất xứ tuyết". Độ cao cao nhất ở đó là hơn bảy nghìn mét và độ cao trung bình là hơn bốn nghìn mét. Khí hậu và điều kiện sống vô cùng khắc nghiệt. Khó khăn hơn nữa em lại là một cô gái, thực ra chị cũng cảm thấy áy náy khi cử em đi thực hiện nhiệm vụ này."
Khi nói xong, Phùng Tuấn Liên cụp mắt xuống và im lặng một lúc, sau đó vài giây lại nhìn Hứa Phương Phỉ mà nói: "Như vậy đi Tiểu Hứa, bây giờ em hãy suy nghĩ kỹ về vấn đề này một chút, nếu có bất kỳ khó khăn nào, cứ lập tức nói ra, chị sẽ giúp em giải quyết cặn kẽ. Chị sẽ báo cáo với cấp trên, nếu thật sự không được, Viện mười bảy của chúng ta cũng có rất nhiều nhân tài, cho nên đổi một người đi thay cũng không phải là không thể."
Giọng nói vừa dứt, văn phòng rơi vào yên tĩnh.
Một lúc sau, cô gái nhỏ trên ghế sô pha nắm chặt cốc nước giấy trong tay, hạ quyết tâm, ngước mắt lên kiên định nhìn Phùng Tuấn Liên, đáp: "Chính ủy, xin hãy tin em, em nhất định sẽ làm được, hoàn thành mọi nhiệm vụ do tổ chức giao."
Trên mặt Phùng Tuấn Liên lóe lên nỗi kinh ngạc, cô ấy cuối cùng cũng gật đầu: "Được!"
…
Ba ngày sau, đội kỹ thuật do Viện mười bảy cử đến hỗ trợ Nanh Sói khởi hành, từ Vân Thành và đáp chuyến bay đến Thanh Hải.
Theo chỉ dẫn của bản đồ chiến lược, đích đến của nhiệm vụ này không chỉ cách thị trấn gần nhất gần bốn trăm ki-lô-mét, không có phương tiện di chuyển trực tiếp, thậm chí còn cách doanh trại biên phòng Côn Lôn hàng chục ki-lô-mét.
Sau hơn ba giờ bay trên không, máy bay đã hạ cánh, bốn người Hứa Phương Phỉ ăn gì đó cho no bụng ở gần sân bay, sau đó thuê một chiếc xe bảy chỗ đi đến địa điểm Mộc Thạch Mương.
"Mộc Thạch Mương là thị trấn gần điểm đến nhất."
Người nói chuyện là một nam sĩ quan tên là Bạch Lục, năm nay ba mươi hai tuổi, là đội phó của viện mười bảy. Cậu ta đang ngồi trong xe khách, nhìn vào bản đồ địa hình quân sự trong tay.
Lúc này, một nam đồng nghiệp khác tên là Tần Vũ ngồi ở ghế sau mở miệng tò mò hỏi: "Anh Bạch, anh đã từng tới đây chưa?"
Bạch Lục cười lắc đầu: "Chưa từng. Đây là lần đầu tiên tôi tới đây."
"Ha ha, nơi này có nhiều tin đồn quá." Tần Vũ ôm hành lý lảm nhảm nói: "Nghe nói nơi này là ác mộng của tân binh cả nước, mỗi tân binh đều phải nhờ người nhà thắp hương trên phần mộ của tổ tiên để xin tổ tiên phù hộ cho họ, để họ không bao giờ bị điều đến Côn Lôn ở Thanh Hải."
Nghe hai người đối thoại, tài xế địa phương chậm rãi mở miệng.
Anh ấy nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn, pha trộn với một số tiếng địa phương khác: "Mọi người đều là lần đầu tiên đến đây sao?"
Bạch Lục trả lời đúng vậy.
Người lái xe nói: "Mộc Thạch Mương ở nơi này là một thị trấn. Đừng nhìn nó chỉ một thị trấn nhỏ với một con đường, một vài ngôi nhà và nhà hàng. Nó là nơi chốn dừng chân, nghỉ ngơi và ăn uống của những người đi đường.
Tần Vũ lại hỏi: "Bác tài, phản ứng áp suất khí quyển với cao nguyên ở đây có nghiêm trọng không?"
"Cái đó còn tùy vào thể chất của mỗi người." Tài xế có chút mệt mỏi trả lời. Anh ấy lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá Năm Ngưu trị giá hai nhân dân tệ, nhét vào trong miệng và châm lửa: "Chúng tôi là người địa phương, ở đây từ lâu nên đã quen rồi. Người bên ngoài nếu có thể chất tốt, dưới độ cao bốn nghìn hoàn toàn không có phản ứng nghiêm trọng, nếu thân thể hơi kém thì mới bắt đầu ở độ cao ba nghìn đã kêu đau đầu. Nhưng nơi mấy người sắp tới là Mộc Thạch Mương, có độ cao là hơn bốn nghìn mét, tôi nghĩ mọi người cần chuẩn bị túi dưỡng khí.”
Hứa Phương Phỉ không quen nghe mùi khói thuốc lá, nhưng cô biết lái xe đường dài cần phải hút thuốc để tinh thần tỉnh táo, cô không nhiều lời mà chỉ lặng lẽ hạ kính xe bên cạnh xuống.
Bạch Lục cười đáp: "Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn túi dưỡng khí."
"Trên thực tế thì mấy người không cần chuẩn bị đâu." Người tài xế nói: "Ở Mộc Thạch Mương thì nhà nào cũng có bán, giá chào hàng là năm mươi tệ một túi."
Tần Vũ hừ một tiếng: "Không được đâu bác tài, chúng tôi phải ở đây lâu ngày, không tự mang theo túi của mình thì chỉ dựa vào tiền trợ cấp không đủ để mua túi dưỡng khí."
Cả một đám người khẽ cười, bầu không khí bỗng thoải mái hẳn.
Khóe miệng Hứa Phương Phỉ cũng cong lên thành một vòng cung, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Khi độ cao tăng dần, màu trời cũng bắt đầu thay đổi, buổi chiều cao nguyên không một gợn mây, trong xanh như ngọc. Nơi đây vẫn còn dấu vết của con người sinh sống, những ngôi làng nhỏ, khói bếp bốc lên nghi ngút, những chú bò Tây Tạng đen lông tóc rũ xuống đang ăn cỏ, thi thoảng có những đống phân bò bên đường, mọi thứ đều rất mới lạ.
Đây là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ ở nơi không người như Côn Lôn, bốn người trẻ tuổi của Viện mười bảy rất hào hứng, nói chuyện này chuyện nọ một cách hưng phấn trên đường đi. Tuy nhiên, sau khi lái xe trong vài giờ, rõ ràng là đã có điều gì đó không ổn.
Càng đi sâu vào nội địa Côn Lôn, nhiệt độ bên ngoài xe càng giảm. Giữa mùa đông, chỗ trũng xuống của dãy núi phía xa dần được thay thế bằng ánh sáng lạnh lẽo, tuyết rơi khiến nơi đây càng có vẻ mênh mông, linh thiêng và huyền bí.
Khi độ cao đạt đến giới hạn thể chất của mọi người, cả bốn thành viên của đội kỹ thuật đều trải qua các phản ứng cao nguyên khác nhau đối với áp suất khí quyển.
Bạch Lục bắt đầu cảm thấy chóng mặt, Tần Vũ bị đánh trống ngực, còn một đồng nghiệp nam nữa trong nhóm của Hứa Phương Phỉ tên là Cổ Tuấn Kỳ, cậu ấy bị triệu chứng nặng nhất, vừa đau đầu lại vừa buồn nôn.
May mắn thay, mặc dù Hứa Phương Phỉ là cô gái có thể chất yếu nhất, nhưng phản ứng của cô rất nhỏ, chỉ bị có chút ù tai.
Tài xế cắn điếu thuốc vừa quan sát xung quanh chiếc xe, vừa ân cần nhắc nhở: "Hiện tại có thể hít túi dưỡng khí được rồi. Qua khe hở này, độ cao sẽ là bốn nghìn ba trăm, nếu không hít thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện mất."
Cả bốn người đều trở nên cảnh giác, lập tức yêu cầu tài xế tấp vào lề, lấy mấy túi dưỡng khí từ cốp xe, mỗi người cầm một cái.
Cứ như vậy, bọn họ cầm lấy túi dưỡng khí hít một lúc liên tục, khi mặt trời sắp lặn, bốn người từ Viện mười bảy cuối cùng cũng đến được Mộc Thạch Mương.
Trước khi xe lái vào khu vực ở trên đường lớn, đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình quân sự đậu ở ven đường từ xa, biển số bắt đầu bằng chữ đỏ.
Một nửa khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ được giấu trong mặt nạ dưỡng khí, khi cô nhìn thấy chiếc xe đó, cô chớp chớp mắt nghi hoặc.
Lúc này, Bạch Lục dẫn đầu tổ kỹ thuật cười nói: "Chắc là đồng chí ở đơn vị bên kia tới đón chúng ta."
Chỉ vài phút sau, chiếc ô tô bảy chỗ tấp vào lề và dừng lại.
Vì phải tiếp tục lên đường vào ngày hôm sau, Tần Vũ, người phụ trách trợ cấp, đã trả cho tài xế một nửa tiền xe. Tài xế cũng thông minh, không nhìn những thứ không nên nhìn, cũng không hỏi những thứ không nên hỏi. Anh ấy nhận tiền xong, một mình lang thang trên phố tìm chỗ ăn chỗ ở.
Hứa Phương Phỉ xuống xe, nhờ các đồng nghiệp nam giúp đỡ lấy vali ra, cô quay đầu lại nhìn.
Cửa của chiếc xe địa hình quân sự vừa mở ra, một đôi chân dài quấn trong chiếc quần rằn ri của quân đội bước xuống, ủng quân đội giẫm lên mặt đất, giẫm lên lớp sỏi trên mặt đất kêu kẽo kẹt.
Quân phục của người đàn ông ngay thẳng, mũ quân đội cùng quân trang chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú trên nền tuyết lạnh giá sau lưng, lộ ra một chút uể oải. Anh ra khỏi xe, tùy tiện đóng sầm cửa lại ở đằng sau lưng.
Tiếng đóng cửa phát ra một tiếng nổ như bị bóp nghẹt.
Ngay sau đó, ánh mắt của người đàn ông chính xác là dán chặt vào cô, trực tiếp nhìn chằm chằm người cô.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Bốn mắt nhìn nhau chỉ trong vài giây, ngay lập tức, Hứa Phương Phỉ vùi mặt sâu hơn vào mặt nạ dưỡng khí, ủ rũ quay đầu đi, không nhìn anh.
Cô kéo vali đi theo sau đồng nghiệp.
Bạch Lục đã đi về phía chiếc xe quân sự với nụ cười trên môi, chào đón người chỉ huy chiến dịch của Nanh Sói.
Lúc này, Tần Vũ ở bên cạnh mới chú ý tới cái gì đó, thấp giọng hỏi: "Tiểu Hứa, cô trước đây có quen biết với đội trưởng Trịnh sao?"
"Tôi có quen." Hứa Phương Phỉ vừa mới tháo mặt nạ dưỡng khí, hai má nóng bừng. Dừng lại nửa giây, cô thấp giọng bổ sung: "Nhưng không thân!"
Nói xong cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi Tần Vũ: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
"Từ lúc cô xuống xe, đội trưởng Trịnh vẫn không rời mắt khỏi người cô." Tần Vũ bĩu cằm giễu cợt, khá tò mò: "Cô xem đi, lúc nói chuyện với Bạch Lục, anh ta vẫn nhìn cô."
"..." Hứa Phương Phỉ không nói nên lời.
Mọi người tìm được một khách sạn nhỏ với điều kiện khá tốt để ở lại Mục Thạch Mương.
Nói là điều kiện tốt nhưng thực tế chỉ có điều hòa, nước nóng công cộng, có cơm nước. Nhà vệ sinh trong mỗi phòng nhỏ đến đáng thương, khi ngồi xổm đi vệ sinh thì đầu gối có thể bị ép vào bức tường ở phía trước.
Sau bữa tối, Hứa Phương Phỉ rất mệt nên cô trở về phòng và trùm kín đầu ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy thì đã gần mười giờ tối.
Cô kinh ngạc, không dám chậm trễ nữa, vội vàng lấy bàn chải đánh răng và chậu rửa mặt ra, ôm vào lòng mình mà đi ra khu nước nóng công cộng bên ngoài tắm rửa.
Trong sân của khách sạn nhỏ không có thắp đèn, xung quanh hoàn toàn tối đen, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết gào thét từ khu vực cao nguyên.
Cô quấn chặt chiếc khăn quàng cổ dày quanh cổ rồi bước về phía trước với cái đầu cúi gằm xuống.
Đột nhiên, cổ tay cô bị siết chặt, bị một lực mạnh kéo ép vào tường.
Hứa Phương Phỉ sợ hãi, tim đập như sấm, hai mắt mở to kinh ngạc. Cùng lúc đó, cô ngửi được một mùi hơi thở quen thuộc, trong trẻo và nam tính, nhuốm đầy gió sương, sương tuyết, càng thêm kinh người.
Sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, anh nhẹ nhàng nói mấy chữ, không chút cảm xúc.
Trịnh Tây Dã áp môi thật chặt vào tai cô, hỏi: "Không thân sao?"
Hứa Phương Phỉ đỏ bừng mặt.
"Năm em mười tám tuổi, khi anh làm nhiệm vụ đã liều sống liều chết mà lấy mạng mình ra bảo vệ em. Sau khi em vào học viện quân sự, anh trở thành người hướng dẫn của em, tay cầm tay dạy em cách lắp súng, da kề da dạy em cách bắn trúng bia. Trước khi đi, anh còn ở trên người em để lại tổng cộng hai mươi dấu dâu tây." Trịnh Tây Dã cười lạnh: "Đồng chí Tiểu Hứa, em có chắc đây gọi là không thân không?"
Hứa Phương Phỉ: "..."