Buổi chiều đầu tiên trải qua ở trên cao nguyên, trong đội hỗ trợ kỹ thuật của Viện Mười Bảy, ngoại trừ Hứa Phương Phỉ thì ba người còn lại đều vô cùng đau đớn.
Ở trên cao nguyên xuất hiện phản ứng ù tai đau đầu, ban ngày thì phản ứng còn chưa quá rõ, ba quân nhân thân hình rắn chắc nghiến răng duỗi thẳng người còn có thể chịu đựng được. Nhưng đêm khuya yên ắng nằm trên giường thì phản ứng khó chịu đó như được phóng đại gấp mấy trăm lần.
Ban đêm là lúc cơ thể ở trong trạng thái nghỉ ngơi, các giác quan trên cơ thể sẽ nhạy bén hơn so với lúc ban ngày, cảm giác khó chịu của cơ thể cũng tăng cao. Đây là lý do vì sao nhiều bệnh nhân ung thư ở giai đoạn giữa và cuối ban ngày nhìn tinh thần rất tốt, nhưng tới buổi tối lại đau đớn trằn trọc, đến mức chỉ có thể tiêm morphin mới có thể ngủ được.
Rạng sáng ngày hôm sau, mắt của Bạch Lục, Tần Vũ và Cổ Tuấn Kỳ đều biến thành mắt gấu trúc, quầng thâm nặng như dùng nhọ nồi để hóa trang.
Tài xế xe tải vừa mới ăn sáng xong ở quán nhỏ đối diện. Ông ta châm một điếu thuốc, nheo mắt lại cắn điếu thuốc, vừa kéo cạp quần lên vừa chậm rãi băng qua đường, đi đến khách sạn nơi người của Viện Mười Bảy ở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn người trong đội kỹ thuật và Trịnh Tây Dã đã thu dọn đồ đạc xong, ngồi trong sảnh khách sạn để ăn sáng.
Bên cạnh còn có mấy người trẻ lạ mặt, khẩu âm khác nhau, hai ba người ngồi một bàn, đều là du khách bình thường dừng chân lúc tối hôm qua.
Nhìn thấy dáng người héo úa của bọn Bạch Lục đi ra ngoài, tài xế cười cười, thuận miệng hỏi Bạch Lục: “Nhóc con này, sao sắc mặt kém vậy, tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Bạch Lục cười khổ thở dài, bỏ vào trong cháo một ít dưa muối, chỉ ăn mà không nói chuyện.
Tần Vũ ở bên cạnh lại bắt đầu kể khổ, than ngắn thở dài nói: “Hôm qua tôi hoa mắt váng đầu một lúc, đến ba bốn giờ sáng mới mơ màng đi ngủ, sau đó lại gặp ác mộng, quá hành hạ bản thân rồi.”
Cổ Tuấn Kỳ ăn một miếng cháo rồi nói: “Hai người các cậu còn tốt, ít nhất chỉ bị một lúc. Tôi là thảm nhất, nửa đêm ba giờ tỉnh dậy nôn hết ra, toàn là nước chua, ghê không chịu nổi.”
“Cổ Tuấn Kỳ!” Bạch Lục dở khóc dở cười ngẩng đầu lên: “Mới sáng sớm cậu đã làm chúng tôi buồn nôn không chịu được. Còn đang ăn sáng đấy, hơn nữa còn có một cô gái ở đây, cậu có thể chú ý một chút không?”
Cổ Tuấn Kỳ cũng biết mình nói sai, không được tự nhiên đưa tay gãi gãi đầu, cười haha hai tiếng rồi im lặng.
Lúc này Tần Vũ mới quay đầu nhìn qua phía bên cạnh, dừng lại đánh giá Hứa Phương Phỉ một vòng, thấy cô gái nhỏ này tuy rằng nhìn giống như một ngọn lửa lớn, sắc mặt đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẻ mặt lại tốt hơn ba người bọn họ rất nhiều.
Tần Vũ không khỏi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hứa, tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”
“Cũng được.” Hứa Phương Phỉ bưng cháo lên, nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Lục hơi kinh ngạc: “Cô vẫn ngủ được như bình thường à, không có gì khó chịu sao?”
Hứa Phương Phỉ nghĩ một lát rồi trả lời: “Tôi cũng có hơi chóng mặt, nhưng mà tôi vẫn chịu được, không đến mức không ngủ được.”
Tần Vũ lập tức giơ ngón tay cái lên, kinh ngạc nói: “Không tầm thường nha, Tiểu Hứa, thể lực của cô còn tốt hơn so với ba người bọn tôi, đúng là đồng đội trời ban.”
Hứa Phương Phỉ thẹn thùng cong môi, nói: “Phản ứng ở cao nguyên của mỗi người mỗi khác, có lẽ tôi có thể chất đặc biệt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người ngồi nói chuyện với nhau.
Lúc này, Trịnh Tây Dã luôn im lặng ăn cơm bỗng nhiên mở miệng. Anh nói với Bạch Lục: “Trưởng khoa Bạch, lần này mọi người tới đây hẳn là đã chuẩn bị thuốc đầy đủ rồi nhỉ.”
Bạch Lục gật đầu: “Côn Luân không phải nơi bình thường, chúng tôi đã chuẩn bị khá đầy đủ.”
Trịnh Tây Dã nói: “Lúc mới vào cao nguyên, có triệu chứng đau đầu, ù tai, buồn nôn đều là chuyện bình thường, nếu buổi tối thật sự không ngủ được thì có thể uống một viên màu đen, một viên màu trắng.”
Hứa Phương Phỉ buộc miệng thốt ra: “Đây không phải là thuốc trị cảm sao?”
Tần Vũ giải thích nghi ngờ của cô: “Là thuốc trị cảm, cũng có thể giúp ngủ tốt hơn.”
Bạch Lục mỉm cười nhìn về phía Trịnh Tây Dã nói: “Cảm ơn đội trưởng Trịnh đã nhắc nhở. Tối hôm qua chúng tôi không có uống thuốc, chủ yếu là vì vừa mới đến mương Mộc Thạch nên để cơ thể thích ứng một chút. Bắt đầu từ đây chúng tôi sẽ bắt đầu uống thuốc, đi tiếp vào phía trong thì có lẽ ba chúng tôi phải đến bệnh viện.”
Một bàn toàn người trẻ tuổi vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, chợt có một cô gái trẻ mặc áo khoác lông vũ màu vàng quay đầu qua, nhìn về phía nhóm người Hứa Phương Phỉ.
Người ngồi gần cô gái đó nhất là Trịnh Tây Dã. Ngoại hình của anh vốn đã tốt, bây giờ lại đang mặc quân phục ngụy trang sa mạc, càng làm lộ ra cơ thể cao thẳng, mạnh mẽ, kiên nghị như tranh vẽ, nhìn qua trông vô cùng lạnh lùng uy nghiêm.
Ánh mắt của cô gái dừng trên khuôn mặt của Trịnh Tây Dã nhìn một lượt, nói: “Anh đẹp trai, mấy người đến đây để nhập ngũ sao?”
Trịnh Tây Dã dừng một chút, lễ phép mà xa cách trả lời: “Đến đây công tác.”
“Ồ, ở chỗ này công tác chắc vất vả lắm phải không?”
Cô gái mỉm cười, chủ động giới thiệu: “Chúng tôi từ Nam Thành tới đây, đi vào khu vực của người Tây Tạng, nghe nói phía trước có một hồ nước mặn rất đẹp, chúng tôi chuẩn bị đi qua đó.”
Trịnh Tây Dã lạnh nhạt gật đầu, không hề tiếp lời.
Cô gái thấy anh lớn lên không chỉ vô cùng đẹp trai mà còn điểm tĩnh ổn trọng, không khỏi nảy sinh chút hứng thú với anh. Hai người bạn đi cùng cũng nhìn ra suy nghĩ của cô gái, nháy mắt ra hiệu cho cô: “Nào! Anh bộ đội đẹp trai như vậy, mau hỏi thông tin liên lạc đi.”
Cô gái do dự hai giây, sau đó đỏ mặt lấy điện thoại di động ra, ngập ngừng nói:
“Anh đẹp trai, ở đây gặp được anh cũng là duyên phận, quân dân một nhà. Chi bằng chúng ta quét mã Wechat kết bạn đi?”
Vừa dứt lời, đám người Bạch Lục đều bị sặc cháo, ho khan vài tiếng rồi vùi đầu vào bát, thái độ không nhìn không nghe, không màng đến bất cứ chuyện gì.
Hứa Phương Phỉ liếc nhìn xung quanh cô gái và Trịnh Tây Dã, nhưng không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Ngay sau đó, giọng nói của Trịnh Tây Dã vang lên.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi đang đi công tác, không tiện lắm, xin lỗi cô.”
“…Được rồi.” Cô gái tiếc nuối thở dài, xòe hai tay về phía hai người bạn, nhún vai, ý là: Không được rồi, anh bộ đội đẹp trai không có hứng thú với tớ.
Ăn xong, mọi người lấy hành lý rời khách sạn nhỏ, bắt đầu từ mương Thạch Mộc đi tiếp.
Trong không gian thoáng đãng của khách sạn có đậu mấy chiếc ô tô, xe tư nhân của khách du lịch đậu bên trái, còn chiếc xe thuê bảy chỗ đầy bụi bặm và xe địa hình quân sự lạnh lùng đậu bên phải.
Trịnh Tây Dã đi thẳng đến xe địa hình, tay anh vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị Bạch Lục ở phía sau chặn lại.
Bạch Lục đuổi theo kịp, ngập ngừng hỏi: “Đội trưởng Trịnh, chiếc xe này của anh còn chỗ không?”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Đây là xe bốn chỗ, còn có thể ngồi thêm ba người”.
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Lục cười, quay đầu nhìn về phía chiếc xe bảy chỗ cách đó không xa, nói: “Tiểu Hứa! Lại đây!”
Lúc này Hứa Phương Phỉ đang mặc quần áo vải bông, choàng khăn quàng cổ lớn, trông giống như một chú chim cánh cụt nhỏ mũm mĩm, đứng cạnh cốp xe chiếc ô tô bảy chỗ, nhờ Tần Vũ giúp cô xếp hành lý.
Nghe thấy giọng nói này, cô khựng lại, giật mình, vội vàng cầm lấy vali từ tay Tần Vũ rồi kéo lê đi.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Có chuyện gì vậy anh Bạch?”
Bạch Lục tiến hai bước lại gần cô, hơi hạ giọng: “Tài xế địa phương đó là một người nghiện thuốc, hôm qua đã hút thuốc suốt quãng đường lái xe. Tôi thấy cô không chịu được khói thuốc. Hôm nay cô ngồi xe của đội trưởng Trịnh đi.”
Bạch Lục đúng là đội trưởng của đội kỹ thuật, không chỉ quan sát tỉ mỉ mà còn có tấm lòng nhân hậu, quan tâm đến các thành viên trong đội.
Hứa Phương Phỉ cảm động trong lòng, cô cảm kích nói: “Cảm ơn anh Bạch.”
“Cảm ơn cái gì.” Bạch Lục cao giọng cười, dặn dò: “Chờ lát nữa đội trưởng Trịnh lái xe thì cảm ơn đội trưởng Trịnh đi.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ, đành phải nhìn về phía bóng dáng lạnh lùng trong bộ quân phục, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn đội trưởng Trịnh, phiền cho anh rồi.”
Quan hệ yêu đương của hai người họ muốn giữ bí mật thì trước mặt người khác đương nhiên chỉ có thể khách khí với nhau.
Ánh mắt của Trịnh Tây Dã dịu đi vài phần, gật đầu với cô. Chợt, anh nhìn về phía Bạch Lục, thần sắc khôi phục như thường, nói: “Trưởng khoa Bạch, nơi này cách nơi chúng ta hạ trại một đoạn đường dài, nếu mà kiên trì đi thì đêm nay có thể đến. Nhưng tài xế của mọi người thuê có lẽ không tiện lắm, tôi đề nghị hôm nay chúng ta tới chỗ doanh trại biên phòng trước.”
“Ừm, ý của hai chúng ta giống như nhau.” Bạch Lục trầm tư, chậm rãi gật đầu: "Đi đến doanh trại biên phòng nghỉ ngơi trước một đêm đi.”
Sau khi thảo luận với nhau xong thì hai người đã chốt lại lịch trình của ngày hôm nay, sau đó mỗi người lên xe xuất phát.
Trên con đường quốc lộ rộng rãi thẳng tắp, chiếc xe địa hình quân sự dẫn đầu, xe bảy chỗ theo sau.
Hứa Phương Phỉ đang ngồi ở ghế phụ của xe địa hình.
Ngoài cửa sổ xe, bầu trời trong xanh như vũng nước được đảo trong đĩa gia vị, trong trẻo, thấu đáo và bằng phẳng. Mây trắng bồng bềnh theo gió, hệt như những cơn sóng bị đuôi cá voi cuốn lên dưới đáy biển sâu.
Mặt trời trên cao nguyên cũng rất đặc biệt, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, chiếu lên những đỉnh núi tuyết phía xa, phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo và mờ nhạt.
Càng đi xa thì cây cối hai bên đường càng ít, cuối cùng thì không thể tìm ra được màu xanh lục trong tầm mắt nữa, khắp nơi đều là cát, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Đột nhiên, trong mắt Hứa Phương Phỉ lóe lên kinh ngạc, cô nhìn thấy ngoài cửa kính xe có thứ gì đó đang nhảy nhót qua lại, khiến cho trạng thái tĩnh lặng xung quanh trở nên có chút sức sống.
Cô tập trung nhìn kỹ.
Cô thấy có hơn chục động vật nhỏ bên cạnh sông nhỏ cách đây khoảng chục mét. Một số không có sừng, một số có sừng mỏng và thẳng, lông trên thân trên màu nâu nhạt, ngực và bụng mềm như bông trắng, tứ chi dài và khỏe, bọn chúng lười biếng dạo chơi, uống nước rồi vui đùa ầm ĩ.
Điều kỳ lạ nhất là những bé con này đều có cặp mông tròn trịa. Còn có hoa văn vô cùng đáng yêu.
“Oa.” Hứa Phương Phỉ thấp giọng nói: "Bên ngoài kia là nai con sao?”
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã nhìn theo ánh mắt của cô, khóe miệng hơi cong lên, đáp: “Là linh dương Tây Tạng.”
Nghe câu trả lời này xong, Hứa Phương Phỉ mới phản ứng lại.
Linh dương Tây Tạng?
Đúng. Cô đã từng nhìn thấy loài động vật này trên TV, chúng sống ở đồng cỏ và sa mạc trên núi cao ở độ cao khoảng 5000 mét so với mực nước biển, sống tập trung ở khu vực cao nguyên Tây Tạng nên gọi là “linh dương Tây Tạng”.
Trong lòng cô vô cùng vui sướng, Hứa Phương Phỉ không kìm được lấy điện thoại ra chụp vài tấm của nhóm linh dương phía xa.
Trịnh Tây Dã thu hết biểu cảm và hành động của cô vào trong đáy mắt.
Trong giây lát, anh bẻ lái, chiếc xe địa hình tấp vào lề rồi dừng lại.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Anh đỗ xe làm gì?”
“Lái xe suốt hai tiếng có hơi mệt, dừng lại hút điếu thuốc.” Trịnh Tây Dã móc hộp thuốc trong túi quần, niết trong tay, nâng mí mắt nhìn cô: "Em có thể xuống xe nhìn một lát.”
Hứa Phương Phỉ vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng lên, vừa định mở cửa xe thì dừng lại, do dự quay đầu lại: “Có làm chậm trễ hành trình hay không?”
Trịnh Tây Dã: “Chỉ vài phút thôi, không sao đâu.”
“Em đi chụp mấy bức ảnh rồi lập tức trở lại!” Hứa Phương Phỉ vui vẻ nói: “Anh chờ em xíu.”
Ánh mắt Trịnh Tây Dã đầy nuông chiều, duỗi tay chạm nhẹ vào mặt cô: “Ừ.”
Cô gái nhỏ mừng rỡ chạy đi.
Người lái xe thuê phía sau nhìn thấy Trịnh Tây Dã dừng xe, ông ta cũng đỗ xe ở ven đường, hút một điếu thuốc nghỉ ngơi.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Lục và những người khác nhìn thấy linh dương Tây Tạng, chúng rất hiếm, bọn họ không còn quan tâm đến chứng say độ cao nữa, ngay lập tức xuống xe rồi lao đến bên Hứa Phương Phỉ, lấy điện thoại ra để chụp ảnh và quay video.
“Hóa ra linh dương Tây Tạng trông như thế này.”
“Nhìn bộ dáng không kiến thức của cậu kìa, trước kia không xem thế giới động vật à?”
“Thế giới động vật đều được ghi lại rồi phát sóng, sao có thể so sánh với hình ảnh sống động như thế này?”
“Ha ha, chụp thêm mấy tấm ảnh, đem về cho con gái tôi xem.”
...
Các thành viên của đội hỗ trợ kỹ thuật nhìn đàn linh dương Tây Tạng bên bờ sông, cười nói rôm rả.
Lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên từ bên cạnh, có chút cảnh giác hỏi: “Xin chào, các người là khách du lịch sao?”
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại.
Cô nhìn thấy hai người đàn ông đang đi trên con đường nhỏ phía trước, một cao một thấp, mặc áo khoác bông cũ và rộng, tóc cắt ngắn, vừa dày vừa cứng, dáng người chắc nịch. Nhiều năm sống cùng gió cát cao nguyên đã làm mờ đi dáng người, làn da đen lại và làm các đường nét trên khuôn mặt của họ trở nên thô ráp.
Điều kỳ lạ là hai người này có vẻ ngoài xấu xí, nhưng tiếng phổ thông mà họ nói lại cực kỳ chuẩn và dễ nghe.
“À, chúng tôi tới nhập ngũ.” Bạch Lục mỉm cười trả lời người đàn ông cao lớn: "Chúng tôi chuẩn bị đến doanh trại biên phòng phía trước, đi ngang qua đây thì thấy mấy con linh dương Tây Tạng này rất đẹp, cho nên muốn chụp một ít ảnh.”
Nghe được những lời này, hai người kia mới chú ý tới chiếc xe quân sự địa hình đậu bên đường, cảnh giác trong mắt dần biến mất.
Hai người đều cười nói: “Được, chụp đi. Mấy người cũng may mắn đó, chúng tôi ở chỗ này nhiều năm như vậy, rất khó gặp được nhiều linh dương như vậy.”
Nói xong, hai người họ cũng không ở lại nữa, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ vắng vẻ về phía xa.
Ít phút sau, đoàn người lên xe và tiếp tục lên đường.
Hứa Phương Phỉ thắt chặt dây an toàn.
Trịnh Tây Dã nổ máy xe, thản nhiên hỏi: “Ảnh chụp thế nào rồi?”
“Khá tốt, ở đây thực sự rất tốt.” Hứa Phương Phỉ lướt ngón tay trên màn hình, lật qua mấy bức ảnh về linh dương Tây Tạng trong album, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi, cô nói: “Lúc em chụp ảnh với bọn Bạch Lục, có hai người đàn ông chạy đến đây, hỏi bọn em đang làm gì”.
Trịnh Tây Dã: “Hai người đó chắc là đến từ trạm bảo vệ phụ cận.”
Hứa Phương Phỉ còn chưa lấy lại tinh thần, hỏi anh: “Trạm bảo vệ nào?”
“Khu vực này là nơi sinh sống của linh dương Tây Tạng. Mấy năm đầu, nạn săn trộm diễn ra tràn lan nên nhà nước đã thành lập một trạm bảo vệ động vật hoang dã ở đây.”
Hứa Phương Phỉ bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy.”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một lúc, sau đó tò mò hỏi: “Bây giờ luật pháp đã hoàn thiện như vậy, các đồng chí ở trạm bảo vệ cũng tận tâm như vậy, nên có rất ít kẻ săn trộm phải không?”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Ít hơn không có nghĩa là không có.”
Hứa Phương Phỉ đột nhiên có chút lo lắng: “Cho nên, các đồng chí ở trạm bảo vệ vẫn còn đụng độ với mấy kẻ săn trộm sao?”
“Ừ.” Trịnh Tây Dã đang lái xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, giọng điệu trả lời cũng rất bình thường: "Anh còn gặp phải hai lần bọn họ bắn nhau.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc đến tái nhợt: “Bắn nhau?”
Trịnh Tây Dã: “Mấy kẻ săn trộm có súng, nên đương nhiên bảo vệ cũng phải có.”
Hứa Phương Phỉ nhíu chặt mày: “Vậy chẳng phải sẽ có thương vong sao?”
“Đúng vậy.”
“...” Trong lòng Hứa Phương Phỉ đột nhiên trầm xuống.
Trong giây lát, Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn cô đầy ẩn ý rồi thản nhiên nói: “Đồng chí trẻ con, mấy kẻ phản động, săn trộm, bắn nhau, thương vong chỉ là phần nổi của tảng băng chìm của vùng đất này. Em sẽ sớm hiểu rõ tại sao nơi này lại gọi là “Tuyết vực táng ca”.
*
Ở phía bắc của Vân Thành, có một câu lạc bộ quyền anh ngầm – Mưa Bụi.
Cái tên “Mưa Bụi” của câu lạc bộ do Đường Ngọc đặt cho từ mấy năm trước. Đường Ngọc thích phong nhã, trong thời gian câu lạc bộ sửa chữa, vừa lúc cô ta đang đọc bài thơ “Xuân Giang Nam” của Lý Trung, đặc biệt yêu thích câu thơ: Trái cây ban công vãn, xuân giao mưa bụi thu.
Đại Boss yêu cầu cô ta đặt tên cho câu lạc bộ, cô ấy thuận miệng nói hai chữ “Mưa bụi”.
Đường Ngọc là trợ lý riêng của Black Mass, ở cùng Black Mass nhiều năm, thường xuyên giúp Black Mass giải quyết một số việc không tiện ra mặt, được Black Mass tương đối tín nhiệm và yêu mến.
Đường Ngọc muốn đặt tên cho võ đài quyền anh, ông chủ đương nhiên đồng ý.
Nhưng đừng nhìn cái tên “Mưa Bụi” rất dịu dàng, mưa phùn ẩm ướt như lụa, như thể hiện sự mềm mại của vùng đất này mà quên mất rằng câu lạc bộ không hề liên quan gì đến từ “mềm mại” và “xinh đẹp”.
Phong cách trang trí cao cấp của Pháp, vô cùng sang trọng và trang nhã, cấu trúc tổng thể bên trong mô phỏng theo cấu trúc của Nhà hát Opera Sydney. Tuy nhiên, điều không phù hợp với sự sang trọng này chính là võ đài quyền anh hình chiếc lồng sắt nằm ở trung tâm.
Black Mass rất am hiểu các nguyên tắc của bản chất con người, đấu trường quyền anh ngầm này là thiên đường để những người thuộc tầng lớp thượng lưu trút bỏ dục vọng.
Ông ta yêu cầu bọn họ đeo mặt nạ, uống rượu vang đỏ và ăn gan ngỗng, khoác lên mình những bộ da người lộng lẫy, xem những trận giao tranh sinh tử nguyên thủy và đẫm máu nhất.
Vào ban ngày, bọn họ mặc áo mũ giày da chỉnh tề, cao quý, tinh anh, nhưng khi màn đêm buông xuống, bọn họ lại biến thành những dã thú không có tính người, hò hét, đặt cược, tận hưởng những ham muốn, trở về con người thật của họ dưới lớp mặt nạ.
Loại hình ảnh này luôn khiến Black Mass hạnh phúc về cả thể xác và tinh thần.
Đã hơn mười giờ sáng, võ đài “Mưa Bụi” vắng tanh, không một bóng khách. Một lúc sau, cánh cửa sắt phía sau mở ra, một người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ chậm rãi đi ra.
Anh ta cao khoảng 1 mét 8, nhưng lớp da sần sùi đầy hình xăm nặng hơn 100 kg khiến anh ta trông cực kỳ cường tráng. Hai tay anh ta đeo găng tay đấm bốc, cắn miếng bảo vệ hàm, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Người đàn ông mạnh mẽ bước lên võ đài quyền anh, bắt đầu vận động cơ bắp và xương cốt để làm nóng người.
Đối diện với võ đài quyền anh là một tòa pha lê cao, đó là khu vực quan sát SVIP, nơi mọi người ngồi uống rượu vang đỏ và có thể nhìn bao quát mọi chi tiết trên võ đài.
Lúc này, Đường Ngọc cúi đầu cung kính đứng bên cạnh một bộ bàn ăn bằng lưu ly, lông mày cụp xuống, bầu không khí vô cùng bất ổn.
Từ tầm nhìn thấp hơn của mình, cô ta chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài bắt chéo đầy ưu nhã của người đàn ông, đôi giày da bóng loáng không bám bụi và chiếc quần dài màu đen tinh xảo được may thủ công theo yêu cầu.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế, gõ ngón trỏ mảnh khảnh lên trán, cái được cái không, không có quy luật gì. Một lúc lâu mới nói chuyện, bình tĩnh hỏi: “Tôi đã giải thích rõ ràng với em, em đứng ở đây năm phút không nói lời nào là có ý gì?”
Nghe vậy, trong mắt Đường Ngọc lóe lên một tia kinh hãi, cung kính đáp: “Đại Boss, ngài trở thành người chấp hành thần bí của tổ chức ở khu vực Trung Quốc còn chưa tới một năm, mà bọn họ đã muốn ngài tặng đồ, tôi cho rằng có chút làm khó người khác.”
Khóe miệng người đàn ông cong lên một vòng cung lạnh lùng, dùng giọng nói nam tính nói: “Thủ lĩnh của tổ chức thần bí là một nhân tài, tôi rất hâm mộ hắn, rất nhiều ý tưởng của hắn cũng trùng khớp với tôi. Thế giới này thật xấu xa và bẩn thỉu, tôi ghét nhất là những kẻ mặt người dạ thú nhưng lúc nào cũng nói những câu nhân từ và đạo đức.”
Đường Ngọc rũ mắt xuống, không trả lời.
Người đàn ông khinh thường, châm chọc nói: “Nếu lòng người có thể chân thành và đáng tin cậy thì làm sao lại có nhiều kẻ phản động đến như thế? Ai mà không ở dưới cờ thề nguyện yêu nước thương dân. Nhưng chỉ cần một tờ giấy mấy chục hay mấy trăm vạn, nếm được một chút mật ngọt thì về sau những “người trung thành” đó sẽ làm gì? Khóc lóc muốn đem bí mật quốc gia bán cho chúng ta, còn chê tiền quá ít mà cò kè mặc cả.”
Đường Ngọc im lặng không nói gì.
“Thế giới này là do con người tạo thành, lòng người xấu xa như vậy, thế giới này đương nhiên cũng không có gì tốt đẹp.” Người đàn ông nói xong đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng cầm cổ tay Đường Ngọc.
Đường Ngọc sững người, bị ông ta kéo ngã ngồi lên đùi.
Những đầu ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ trên cổ cô ta.