Người đàn ông nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất: “Tôi chỉ muốn đất nước này, thế giới này, không có hòa bình. Thật tình cờ, thủ lĩnh bí ẩn cũng muốn điều giống như tôi.”
Đường Ngọc vẫn bất động, tóc gáy dựng đứng từng cái, cảm thấy sởn gai ốc.
“Vì nguyện vọng lớn của tôi và thủ lĩnh, tôi không thể chỉ hài lòng với việc làm người chấp hành khu vực Trung Quốc. Thứ chúng ta muốn tiêu diệt không chỉ là Trung Quốc, mà còn là cả thế giới.” Người đàn ông kề sát bên tai cô ấy, nhẹ giọng nói: “Cho nên, thủ lĩnh muốn thứ gì, chúng ta nhất định phải đưa cho hắn, hiểu không?”
Đường Ngọc run giọng nói: “Nhưng Đại Boss, tọa độ của những trạm căn cứ đó là bí mật quân sự hàng đầu. Thông tin duy nhất chúng ta có được cho đến nay là Nanh Sói chịu trách nhiệm thiết lập và duy trì những trạm căn cứ này. Nanh Sói là nhóm kín miệng nhất, ngài biết đó, không thể lấy được thứ gì từ chỗ bọn họ.”
“Trịnh Tây Dã?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông lộ ra nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói: “Có thể hủy hoại nhà họ Tưởng trong chốc lát như thế, đúng thật là có chút bản lĩnh.”
Đường Ngọc nhìn khuôn mặt của người đàn ông, khó hiểu nói: “Đại Boss, ngài có kế hoạch gì?”
“Nhân viên ở sân bay nói gần đây Viện Mười Bảy có cử vài người đến Thanh Hải, trong số đó vừa vặn có cô gái nhỏ kia của Trịnh Tây Dã.”
Người đàn ông vừa nói chuyện, vừa thò tay vào dưới gấu váy của Đường Ngọc, thản nhiên nói tiếp: “Tôi đoán, chắc bây giờ cô ấy và Trịnh Tây Dã đang ở cùng một chỗ.”
Hô hấp của Đường Ngọc không ổn định, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn không dám phản kháng.
Người đàn ông kề sát môi bên tai cô ta, hỏi: “Tôi nhớ năm nay bệnh viện tư nhân của em mới tuyển một bác sĩ tâm lý trẻ em đúng không?”
Đường Ngọc gật đầu. Cô ta dừng một chút, cung kính đáp: “Đúng vậy. Tôi nghe viện trưởng nói, hiện nay ở Trung Quốc có rất ít người làm trong lĩnh vực này. Cậu bé đó tính tình hiền lành tốt bụng, rất kiên nhẫn đối với trẻ nhỏ. Tất cả trẻ em trong bệnh viện đều thích cậu ấy.”
“Hiền lành tốt bụng?” Black Mass thấp giọng cười, giống như nghe được một câu chuyện cười, vỗ nhẹ gò má Đường Ngọc: "Tiểu Ngọc, người dưới tay cô càng ngày càng ngu xuẩn. Bản lĩnh nhìn người còn phải theo cô học lại nữa.”
Trong mắt Đường Ngọc lộ ra nghi hoặc.
Black Mass dùng đôi tay thon dài siết chặt lấy cằm của Đường Ngọc, nâng mặt cô ta lên, trầm giọng nói: “Tên nhóc kia có quan hệ với cô gái nhà họ Hứa, bảo cậu ta giúp chúng ta làm mấy việc.”
Đường Ngọc: “Được.”
Đôi môi mỏng của Black Mass khẽ nhếch lên, hung hăng cắn vào vành tai của Đường Ngọc, rất nhanh đã nếm được vị tanh ngọt.
Trán của Đường Ngọc toát cả mồ hôi lạnh, đau đến mức kêu lên.
“Chờ Hứa Phương Phỉ từ Thanh Hải về.” Black Mass nói: "Tôi phải lấy được tất cả tọa độ bản đồ căn cứ Côn Luân của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc.”
Đường Ngọc gật đầu, run rẩy đáp: “Vâng, Đại Boss, tôi biết rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Thanh Hải, phía tây bắc cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng.
Buổi trưa, Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ đã ăn một ít bánh mì với bánh quy nén ở trên xe. Xuất phát từ mương Mộc Thạch, sau khi lái xe gần bảy tiếng đồng hồ, bốn giờ rưỡi chiều, cuối cùng năm người cũng đã tới doanh trại biên phòng.
Lần này, đại đội Nanh Sói hoạt động do mệnh lệnh trực tiếp từ trung ương, từ rất lâu trước khi Trịnh Tây Dã tới thì cấp trên đã chào hỏi qua doanh trại biên phòng, yêu cầu quân ở đây toàn lực hợp tác và hỗ trợ công tác của đại đội Nanh Sói, sẵn sàng giúp đỡ ở bất cứ thời điểm nào.
Bốn thành viên của đội hỗ trợ kỹ thuật vừa đến nơi đã được tiếp đón nồng nhiệt.
Người quản lý doanh trại biên phòng là Diêu Đại Thành. Anh ấy vừa nhiệt tình vừa chu đáo, đưa Trịnh Tây Dã và đội kỹ thuật do Bạch Lục đứng đầu đến nhà ăn tối, đồng thời sắp xếp chỗ ở cho năm người họ.
Côn Luân tiếp giáp với biên giới, nằm trong nội địa của cao nguyên ở độ cao 4500 mét, khí hậu khắc nghiệt, hoang vu và vắng vẻ, không nói quá khi kêu rằng nơi này là chốn “gà không ị chim không đẻ trứng”.
Cán bộ và chiến sĩ ở đây cả năm không gặp được nhiều gương mặt mới, nên tự nhiên thấy lạ và vui khi bất chợt nhìn thấy trai xinh gái đẹp đến từ thành phố lớn.
Mặt trời lặn dần về phía tây, khuất hẳn trên bầu trời.
Diêu Đại Thành dẫn Trịnh Tây Dã và những người khác đến nhà khách.
Trên đường đi, Tần Vũ cầm túi dưỡng khí không ngừng hít vào. Cậu ta liếc nhìn trái phải, đột nhiên thở dài: “Anh Diêu à, điều kiện nơi này quá mức khó khăn. Làm việc ở đây chắc còn khổ hơn khổ luyện trong núi sâu rừng già đúng không?”
Diêu Đại Thành cười nói: “Thật ra ở quen rồi thì cũng tốt.”
Cổ Tuấn Kỳ lại hỏi: “Vậy khi nào thì mọi người được về nhà?”
“Nếu thật sự có thể xin nghỉ phép thi thoảng về thăm nhà thì còn tốt.” Diêu Đại Thành thở dài lắc đầu, giơ tay chỉ về phía xa: "Mọi người nhìn ở đó, ở chỗ biên giới phía kia. Nơi này là nơi đóng quân, một giờ một phút, cho dù là 0.1 giây cũng không thể rời đi. Hôm nay phải tuần tra, ngày mai phải đưa tài liệu cho cấp trên, ngày kia còn phải đối phó với mấy cán bộ của Ban tuyên truyền được cấp trên cử xuống viết tin, phối hợp với bọn họ quay phim làm phóng sự, còn có thể đi đâu được nữa.”
Chỉ huy Diêu nói những lời này thì nửa đùa nửa thật, nhưng khi Hứa Phương Phỉ và những người khác nghe được lại cảm thấy có chút chua xót.
Bọn họ đều là quân nhân, đương nhiên hiểu được, khó khăn nhất trong quân ngũ chính là bảo vệ biên cương.
Những người lính nơi biên cương là những cây bạch dương, vĩ đại, bất tử, cắm rễ sâu vào vùng đất hoang vắng và khốn khổ nhất của Trung Quốc, không có chất dinh dưỡng hay phân bón, chỉ có niềm tin và tín ngưỡng là nguồn nước và ánh sáng duy nhất của họ. Cũng giống như những con ốc vít, nhỏ bé, vô danh, bọn họ chết ở các trạm kiểm soát, tạo nên một Trung Quốc kín không kẽ hở, xây dựng nên tuyến phòng thủ biên giới hàng chục nghìn dặm bất khả xâm phạm của Trung Quốc.
Biểu cảm của Hứa Phương Phỉ hơi cứng lại, ánh mắt không khỏi kính trọng Diêu Đại Thành thêm vài phần.
Sau khi nhận phòng, năm người họ cất hành lý rồi trở lại phòng riêng của mình.
Đi trên cao nguyên vô cùng tiêu hao thể lực.
Khi độ cao tăng lên so với mực nước biển, lượng oxy mà con người phụ thuộc vào để sinh tồn ngày càng loãng đi, ngay cả người mắc chứng say độ cao nhẹ nhất như Hứa Phương Phỉ cũng không thể chịu nổi cả ngày.
Cô lấy ra một túi dưỡng khí, đeo mặt nạ rồi ngồi trên giường lướt điện thoại.
Trên màn hình điện thoại còn dư lại thanh tín hiệu cuối cùng, cực kỳ không ổn định, lúc có lúc không. Cô muốn thử một lần, nên gửi tin nhắn cho mẹ mình trên Wechat.
Hứa Phương Phỉ: Mẹ, con đến nơi rồi, mọi thứ đều an toàn, đừng lo lắng.
Sau khi nhấn gửi, tin nhắn xoay vòng một phút, cuối cùng một dấu chấm than “màu đỏ” hiện lên.
Gửi thất bại.
Cô cố gắng gửi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không thành công.
Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, cô tùy tiện đặt điện thoại lên giường rồi nằm ngửa ra sau, chuẩn bị hít thở dưỡng khí rồi chợp mắt một lát.
Đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ từ ngoài cửa sổ truyền đến, cơn buồn ngủ của Hứa Phương Phỉ trong nháy mắt bị đánh bay.
Cô hơi nghi ngờ, đặt túi dưỡng khí sang một bên, đứng dậy mở cửa phòng.
Đã hơn bảy giờ tối, sắc trời gần như tối đen, gió lạnh thổi qua, có một ngọn đèn tuần tra từ chòi canh của doanh trại hắt xuống, trở thành nguồn sáng ảm đạm di động duy nhất.
Dựa theo ánh sáng trắng lắc lư qua lại, Hứa Phương Phỉ nheo mắt lại, lúc này cô mới thấy rõ có hai người ở khoảng đất trống bên ngoài nhà khách, cả hai đều đội mũ Lôi Phong dày dặn và mặc áo khoác quân đội, ngồi ôm nhau, không biết là đang làm gì.
“Ây dô. Công tác tư tưởng của trạm Côn Luân làm tốt quá ha.”
Mấy người Bạch Lục cũng nghe thấy tiếng. Bọn họ duỗi cổ ra nhìn, kinh ngạc nói: “Các chiến sĩ yêu thương nhau như vậy sao, buổi tối còn ôm nhau cùng nhảy điệu Tango?”
Giọng nói vừa xong thì một tiếng kêu yếu ớt đột nhiên vang lên.
Hứa Phương Phỉ, Bạch Lục và những người khác theo tiếng đi tới.
Là Trịnh Tây Dã.
Đồng chí Tư lệnh tối cao của lần hành động này đang khoanh tay ngồi dựa vào tường một cách uể oải, khuôn mặt đầy vẻ thờ ơ và bất cần.
Thừa dịp không có người chú ý, Hứa Phương Phỉ lén lút đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Hai đồng chí đang khiêu vũ này làm sao vậy?”
“Khiêu vũ?” Trịnh Tây Dã liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Đây là đánh nhau.”
Hứa Phương Phỉ ngây người trong giây lát.
Cô cau mày, quan sát hai người kia kĩ hơn, mới nhận ra rằng họ đúng là đang đánh nhau như lời Trịnh Tây Dã nói.
Nhưng vì quần áo của họ quá dày nên nhìn thân hình cũng tương đối mập mạp, cũng không sử dụng các kỹ xảo chiến đấu được học trong quá trình huấn luyện. Chỉ là tay này véo tay kia, tay còn lại thì véo đùi, còn nắm tay trong bao tay thì vung vẩy bừa bãi, nên trông rất hỗn loạn, không có chút kĩ xảo nào.
Trong lúc cả hai đánh nhau, còn không quên văng tục, chửi bới.
Trời sinh khả năng nghe của Hứa Phương Phỉ đã tốt, từ nhỏ đã rất xuất sắc, nhưng cô không thể nào nghe hiểu một từ trong cuộc đối thoại của hai người họ.
Chỉ nghe thấy tiếng rầm rì, không biết là tiếng địa phương nào.
Kết hợp với động tác của họ, trông vô cùng buồn cười.
Nhưng lúc này, Hứa Phương Phỉ đương nhiên cười không nổi.
Hầu hết mấy người trong khu quân sự đều có tính khí thất thường, một lời không hợp thì đánh nhau, đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng Trịnh Tây Dã lại thoải mái như thế, còn Bạch Lục, Tần Vũ và Cổ Tuấn Kỳ cũng không hề di chuyển, hai người này mặc dày như thế có đánh thì cũng không sao. Nhưng Hứa Phương Phỉ là con gái, có chút nhát gan, sợ hai người này đánh nhau tới xảy ra chuyện, chuẩn bị vào can ngăn.
Cũng may lúc này Diêu Đại Thành tới.
Diêu Đại Thành lao đến bên cạnh hai người lính, kéo họ ra, sau đó lạnh giọng trách mắng: “Cố Học Siêu, Lưu Tiến, hai người đang làm gì đó!”
Thật ra hai người lính chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng gió tuyết bụi bặm khiến làn da của họ có chút sần sùi, nhìn có vẻ già hơn so với những người đồng trang lứa trong thành phố.
Lúc này, cảm xúc của họ vẫn còn khá kích động.
Sau khi nghe Diêu Đại Thành nói xong, Cố Học Siêu và Lưu Tiến không nói lời nào, họ chỉ nhìn nhau một cách hằn học, giống như hai con báo đang cố gắng xé xác nhau.
Diêu Đại Thành cau mày nhìn một vòng quanh hai người bọn họ, nghi ngờ nói: “Tôi nhớ rõ, hai người các cậu không phải là bạn tốt sao, lúc mới đến doanh trại còn mặc chung một chiếc quần, cũng là đồng hương với nhau. Chuyện gì mà khiến hai người phải động tay chấn với nhau?”
Cố Học Siêu lúc này mới bình tĩnh lại một chút, sững sờ trả lời: “Năm đó tôi và Lưu Tiến cùng nhau đến đây. Chúng tôi đã nhất trí sẽ cùng tỏa sáng rồi xây dựng sự nghiệp ở đây, kết quả vừa rồi cậu ta nói với tôi, cậu ta đã chuyển nghề rồi. Tôi giận quá nên mới ra tay.”
Nghe vậy, Lưu Tiến ở phía đối diện giống như nghe được chuyện cười, mỉa mai nói: “Tỏa sáng? Xây dựng sự nghiệp? Cố Học Siêu, cậu tin lời này sao?”
“Cậu nhìn xung quanh đi, nhìn bầu trời, nhìn nơi này đi! Ở đây mẹ nó có được sự nghiệp gì!” Lưu Tiến càng nói càng kích động, đôi mắt đỏ hoe: “Tôi tham gia quân ngũ là muốn được mọi người ở quê hương tôn trọng, chứ không phải ở chỗ này mỗi ngày chịu gió thổi tuyết rơi!”
Cố Học Siêu thở dài nặng nề, nói: “A Tiến, trước kia cậu không phải như vậy. Cậu tràn ngập nhiệt huyết và khát vọng, cậu còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ngọn núi Côn Luân, cậu đã nói gì với tôi không?”
Lưu Tiến cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt, không hé răng nửa lời.
Cố Học Siêu: “Cậu nói chúng ta là quân nhân khổ nhất, nhưng cũng là quân nhân vinh quang nhất, thần thánh nhất! Chỉ mới hai năm rưỡi mà cậu đã thay đổi?”
“Đúng, tôi đã thay đổi.”
Lưu Tiến mạnh mẽ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Cố Học Siêu: "Tôi trở nên tỉnh táo, thực tế, không dễ tự cảm động chính mình như vậy. Lão Cố, tôi chịu đủ rồi, quanh năm suốt tháng, tiền không có, bạn gái cũng chia tay. Cô gái nhà người ta có điều kiện tốt, dựa vào đâu phải lãng phí tuổi trẻ chờ một người lính biên phòng nghèo? Dựa vào vinh quang của tôi? Dựa vào sự thần thánh đó? Hay là cả người đầy vết thương của tôi?!”
Sau khi hét lên xong, gió tuyết chợt dừng, mọi người có mặt đều im lặng.
Ánh mắt Cố Học Siêu Siêu phức tạp, môi mấp máy mấy lần, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Bên này, sau khi trút bỏ hết những uất ức và không cam lòng trong lòng, tâm trạng của Lưu Tiến cũng bình tĩnh trở lại.
Hốc mắt của người đàn ông thân cao bảy thước hơi ướt, hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía xa. Trong lòng cậu ta hiện lên một tia hối hận cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn cực kỳ kiên định nói: “Tôi đã quyết định đổi nghề, cậu khuyên không được đâu, cho dù Thiên Vương có đến thì trước cuối năm tôi cũng sẽ rời đi.”
Sau khi nói xong, Lưu Tiến chào theo kiểu quân đội với Diêu Đại Thành, hét lớn: “Báo cáo! Vừa rồi tôi là người ra tay trước. Đồng chí Cố Học Siêu chỉ là tự vệ bình thường. Tôi tự nguyện đến phòng giam để tự nghĩ lại!”
Diêu Đại Thành không nói nên lời liếc nhìn Lưu Tiến, không kiên nhẫn xua tay.
Lưu Tiến sải bước rời đi.
Cố Học Siêu muốn nói lại thôi, nhiều lần muốn mở miệng lại từ bỏ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng bạn thân khuất dần trong đêm tuyết.
Diêu Đại Thành phê bình Cố Học Siêu vài câu, sau đó phạt cậu ta dọn tuyết ở sân trước.
Cố Học Siêu không nói lời nào cầm chổi đi bắt đầu quét dọn.
Diêu Đại Thành vỗ nhẹ những hạt tuyết và cát trên áo khoác quân đội, quay người lại, ánh mắt anh ấy bất ngờ chạm mắt Hứa Phương Phỉ.
Diêu Đại Thành khá xấu hổ, cười hai tiếng rồi nói: “Xin lỗi, đã làm mọi người chê cười rồi.”
Hứa Phương Phỉ chỉ có thể quẫn bách xua tay, trả lời không có.
Diêu Đại Thành đi rồi.
Chỉ còn lại một người lính nhỏ đẹp trai đang quét tuyết.
Sau khi chuyện này xong, Bạch Lục và mấy người khác sợ lạnh, xoa xoa cánh tay rồi trở về căn phòng ấm áp.
Hứa Phương Phỉ vẫn đang suy nghĩ về những gì Lưu Tiến vừa nói, lông mày của cô hơi cau lại, cô phát ngốc đứng bên cạnh Trịnh Tây Dã.
Cảm nhận được hướng của gió tuyết, Trịnh Tây Dã không để lộ chút dấu vết mà khẽ xoay người để chặn gió lạnh cho cô.
Anh cụp mắt nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ: “Cô gái nhỏ, bây giờ em đã biết nơi này tệ đến mức nào chưa?”
Hứa Phương Phỉ nặng nề thở dài, không biết nên nói gì. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng.
Không lâu sau, cửa doanh trại cách đó không xa đột nhiên mở ra, một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện cũ nát kêu kẽo kẹt được lái vào.
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên chớp mắt.
Nhìn thấy chiếc xe ba bánh nhỏ chở đầy cà chua đỏ, cô gái đạp xe mặc một bộ váy truyền thống của người Tây Tạng sẫm màu, trên đầu có hai bím tóc dày màu đen buông xuống, cô ấy trông còn rất trẻ, nhiều nhất là mười sáu mười bảy tuổi, làn da ngăm đen, đôi mắt tròn và sáng, hai má hây hây đỏ.
Đó là người dân ở một ngôi làng nhỏ gần đó, người chuyên giao thực phẩm cho các doanh trại biên phòng.
Một người lính từ khu bếp đi ra đón cô gái nhỏ, cười nói đùa: “Ương Lạp, hôm nay đưa đồ ăn đến đúng lúc nha, vừa lúc Cố Học Siêu đang bị phạt quét sân trước.”
Cô gái tên Ương Lạp sửng sốt một lúc, sau đó quay lại thì thấy một bóng người đang cúi đầu quét sân.
Ương Lạp lập tức bẽn lẽn cong môi, đến cả áng mây đỏ trên má cũng trở nên rực rỡ hơn.
Cô ấy lon ton chạy đến phía sau Cố Học Siêu, đứng gần một lúc, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai trái của người lính trẻ.
Cố Học Siêu không để ý tới cô.
Ương Lạp bĩu môi, lại vỗ vai phải của người lính.
Lần này, cuối cùng Cố Học Siêu cũng bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Ương Lạp, mỗi lần cô vỗ vai trái của tôi thì trốn bên phải, vỗ vai phải thì lại trốn bên trái. Cô cứ chơi như thế đi.”
Ương Lạp nghe hiểu được tiếng Hán, nhưng nói không tốt lắm, cô ấy cũng không tức giận khi bị Cố Học Siêu vạch trần mà chỉ cười ngọt ngào. Sau đó chỉ vào bàn tay đang cầm chổi của cậu ta, nói ra mấy câu phổ thông đứt quãng: “Tay, vươn ra.”
“Cô lại định dùng sâu gì dọa tôi?” Cố Học Siêu vừa tức vừa buồn cười.
Ương Lạp trợn to mắt: “Nhanh.”
Cố Học Siêu không còn cách nào khác ngoài việc xòe tay ra.
Cô bé Tây Tạng cười rạng rỡ, nhẹ nhàng dúi vào tay cậu ta một chiếc kẹo trắng.
Cố Học Siêu sững sờ một lúc, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh tú và sạch sẽ của cậu ta: “Cảm ơn, Ương Lạp.”
Ương Lạp cười khúc khích, quay người bỏ đi.
Khung cảnh giữa người lính biên phòng đẹp trai và cô gái Tây Tạng giản dị rơi vào mắt Hứa Phương Phỉ, khiến cô cảm nhận được một loại ấm áp dường như có thể xua tan giá lạnh.
Cô không khỏi cong môi lên, lộ ra một nụ cười khúc khích của bà dì.
Trịnh Tây Dã ở bên cạnh nhìn cô, nhướng mày, rất hứng thú nói: “Cô gái nhỏ nhà người ta tặng kẹo cho người trong lòng nên vui vẻ. Còn em thì cười ngốc cái gì đó?”
Hứa Phương Phỉ quay đầu nhìn anh, chỉ tay cho anh thấy đôi trẻ vừa giản dị vừa đáng yêu, dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Anh xem, như này không đẹp sao?”
“...”
Trịnh Tây Dã bật cười, lặng lẽ lắc đầu, không tranh cãi với cô gái nhỏ.
Qua một lúc lâu, Hứa Phương Phỉ mới nhẹ giọng hỏi: “Lần đầu tiên anh tới nơi này, chắc cũng không quen, trong lòng tràn đầy nghi hoặc đúng không?”
Trịnh Tây Dã im lặng, ngẩng đầu nhìn về phía núi tuyết phía xa xa, nói: “Đương nhiên. Nơi này chính là như vậy, người chưa từng tới thì muốn tới, người đã tới đây thì lại muốn rời đi. Rất nhiều nhiệt huyết và khát vọng đều bị mai một trong sự hiu quạnh và nghèo khổ của nơi đây.”
Hứa Phương Phỉ nhìn chằm chằm vào anh, nói: "Nhưng anh vẫn kiên trì đến cùng.”
Trịnh Tây Dã không nói gì.
Hứa Phương Phỉ tiếp tục: “Nơi này chỉ là một trong số những nơi đã lưu lại dấu chân của anh, anh còn đi qua nhiều nơi hoang vắng lạnh lẽo hơn nơi này, chịu đựng cuộc sống còn khó khăn hơn nơi này. Nhưng anh vẫn kiên trì đến cùng.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô một lúc, nhẹ nhàng nói: “Không thể lùi bước, không thể bỏ cuộc, đây là trách nhiệm của anh. Đối với quốc gia là vậy, đối với em cũng như vậy.”
Hứa Phương Phỉ nói: “Cho nên A Dã, những chuyện anh có thể làm được thì em cũng sẽ làm được.”
Gió tuyết ngừng lại. Trăng sao ló mặt sau làn mây đen, đây là khoảnh khắc lãng mạn thánh khiết nhất trên cao nguyên tuyết phủ.
Trịnh Tây Dã ngẩng đầu nhìn trăng sao trên đầu, đột nhiên nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Thật ra anh có chút tiếc nuối.”
Nghe xong câu nói không đầu không đuôi này, Hứa Phương Phỉ có hơi hoang mang.
Cô hỏi: “Anh nuối tiếc điều gì?”
“Hoa cách tang trên cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng thường nở vào tháng sáu, tháng bảy. Em đến hơi muộn nên không nhìn thấy được. Ánh mặt Trịnh Tây Dã dừng trên mặt Hứa Phương Phỉ, giống như ánh sao trong giấc mộng, anh nói: “Sau này, anh nhất định sẽ tự tay hái một bông hoa cách tang của Côn Luân để tặng cho em.”
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, có chút khó hiểu: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, trả lời: “Trong suy nghĩ của người Tây Tạng, hoa cách tang có nghĩa là hạnh phúc và tốt đẹp. Người đàn ông sẽ tặng hoa cách tang cho cô gái mà họ trân trọng nhất, yêu thương nhất.”