Nụ hôn nồng cháy

Bạch Lục nghi ngờ quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy sĩ quan chỉ huy của Nanh Sói sau khi nhét chính mình vào trong thì lại vươn tay tóm lấy Cổ Tuấn Kỳ.
Đúng lúc này, một trận cuồng phong thổi mạnh tới, cát bay vào trong mắt của Cổ Tuấn Kỳ. Cổ Tuấn Kỳ không thể đứng vững, loạng choạng hai bước ngã nhào xuống đất.
Chỉ trong vài chục giây, cơn mưa đá với những hạt mưa to như viên đá cuội từ trên trời rơi xuống, bộp bộp bộp bộp, mạnh bạo không chút tiếc thương.
Cổ Tuấn Kỳ mải dụi mắt còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy bên thái dương mình bị va đập đau đớn.
“A!” Cậu ấy đau đớn gào lên một tiếng, vươn tay sờ trán mình, mơ hồ nhìn thấy một tay toàn là máu, cả người choáng váng ngẩn ngơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cậu ấy đang ngây người, Trịnh Tây Dã đã dùng một tay nắm chặt cổ áo Cổ Tuấn Kỳ, xách người lên, bước về phương hướng của chiếc xe còn lại, không nói một lời, sắc mặt lạnh như băng.
Cổ Tuấn Kỳ bị anh ném vào ghế sau, Trịnh Tây Dã cũng tự mình lên xe, cánh cửa xe nhanh chóng đóng lại, “sầm” một tiếng cực bức bối.
Mưa đá càng lúc càng dữ dội.
Mảnh đá vụn rơi xuống đập vào nóc ô tô, rầm rầm hỗn loạn, khiến cho trái tim mọi người đều vọt lên tận cổ họng.
Hứa Phương Phỉ ngồi yên trong xe, lòng hoảng hốt khó mà bình tĩnh nổi.
Trong đầu cô vô thức nhớ tới cảnh tượng vừa rồi: một viên mưa đá cực to giáng xuống từ trên trời, đập thẳng vào đầu Cổ Tuấn Kỳ, người đồng nghiệp của cô lập tức vỡ đầu chảy máu...
“Mẹ kiếp.” Tần Vũ không nhịn được, chửi một tiếng thô tục: “Mưa đá nơi này còn to hơn cả nắm đấm con gái nhà tôi!”
Sắc mặt của Bạch Lục cũng tái xanh, cậu ta buông thõng mí mắt, hồn vía kinh hoảng vẫn chưa tỉnh táo lại được.
“Cơn sốc độ cao của nơi này có thể giết chết người, động vật nơi này cũng có thể giết người, thời tiết cũng có thể giết chết người, nếu không thì nó đã chẳng được gọi tên là ‘Tuyết vực táng ca’.” Cố Học Siêu nhắm mắt bóp bóp trán, thở dài nói: “Lần này kế hoạch của đội trưởng Trịnh lại bị xáo trộn mất rồi.”
Bạch Lục xấu hổ lại ảo não, thấp giọng nguyền rủa, giơ tay đập mạnh vào vách trong của cửa xe, buồn rầu tự giễu cợt mình: “Đều tại chúng ta, ôi! Trước khi đến đây chúng ta đã làm nhiều công tác chuẩn bị thế rồi mà kết quả khi đến hiện trường mới phát hiện kiến thức cùng lý luận chỉ là trò đánh trận trên giấy!”
Cố Học Siêu: “Anh đừng tự trách mình, tôi ở nơi này đã hai năm rưỡi cũng không thể thăm dò được quy luật thời tiết nơi đây. Các anh mới tới đây được bao lâu chứ, làm ra chút chuyện sai lầm cũng là chuyện thường tình.”
Mười phút sau, trận mưa đá dữ dội cuối cùng cũng đã dừng lại.
Ngoài cửa sổ chỉ còn lại bão cát và tuyết bay đầy trời.
Cổ Tuấn Kỳ bị va đập khá nặng, Trịnh Tây Dã tìm tất cả băng gạc y tế trong xe, ra sức đè lên vết thương của cậu ấy một lúc lâu mới miễn cưỡng cầm máu lại được.
Chờ khi vết thương trên đầu được xử lý xong, khuôn mặt của Cổ Tuấn Kỳ đã hoàn toàn trắng bệch, một phần nguyên nhân do cậu ấy còn đang sợ hãi, phần còn lại thì do mất máu quá nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã lấy mấy tờ khăn giấy lau máu trên tay mình, sau đó anh xuống xe, đi về chiếc xe bị hỏng.
Coong coong coong coong, gõ lên cửa sổ xe.

Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, trông thấy được cảnh tượng bão cát và gió tuyết đang hoành hành ngang ngược và Trịnh Tây Dã thì bình tĩnh chăm chú nhìn cô. Mi mày của anh, thái dương của anh, khuôn mặt của anh đều bị phủ thêm một lớp sương mù mỏng giống như băng tuyết lạnh giá.
Trái tim Hứa Phương Phỉ siết chặt, cô vội vàng mở cửa xe ra.
Trịnh Tây Dã mở miệng nói chuyện, hơi thở anh vừa thở ra đã biến thành một lớp sương mù dày đặc. Sắc mặt anh nghiêm túc, lên tiếng bảo: “Vết thương của đồng chí Cổ Tuấn Kỳ không nhẹ, doanh trại Nanh Sói không đủ điều kiện vật tư y tế, phải lập tức đưa đồng chí ấy về nơi đóng quân để tiếp nhận trị liệu.”
Nghe tới đây, tất cả mọi người đều nín thở.
Nơi này không phải Vân Thành, không phải thành phố, thậm chí còn không phải là một khu nông thôn hoang tàn vắng vẻ. Nơi đây là cao nguyên Thanh Tạng không có người ở lúc nào cũng có thể xảy ra tình trạng thời tiết cực đoan, là cao nguyên Thanh Tạng không có người ở lúc nào cũng muốn cướp đi mạng sống con người.
Hai chiếc xe của họ, một chiếc đã bị hỏng, một chiếc còn lại phải đưa người bị thương trở về nơi đóng quân, thế thì những người còn lại phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà chuyện vận chuyển thương binh lớn hơn cả trời, trong giờ này khắc này, tất cả mọi người đều không còn tâm tư tự hỏi bản thân mình phải làm sao bây giờ nữa.
Bạch Lục nhanh chóng quyết định, lên tiếng: “Tôi đồng ý.”
Trịnh Tây Dã gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Cố Học Siêu, nói: “Tiểu đội trưởng Cố, phiền cậu hãy lái chiếc xe của tôi đưa đồng chí Cổ Tuấn Kỳ an toàn quay trở lại doanh trại.”
“Không được.”
Cố Học Siêu từ chối: “Bây giờ gió tuyết lớn như vậy, phần lớn các đồng chí đều là lần đầu tiên đến nơi này, lỡ đâu gặp phải tình huống bất ngờ nào đó sẽ khó lòng đối phó được. Tôi sẽ canh giữ tại nơi này, ở cùng một chỗ với các đồng chí khác.”
Tầm mắt Trịnh Tây Dã trở lại trên người Bạch Lục: “Trưởng khoa Bạch, kỹ thuật lái xe của anh thế nào?”
Bạch Lục nói: “Tôi đã từng lái xe trên núi nhưng khu đó có rất ít tuyết.”
“Lốp xe của chiếc xe bên tôi là lốp xe đặc biệt chuyên đi trên mặt tuyết, sử dụng riêng trên địa hình cao nguyên, không trơn trượt.” Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Anh lái xe chậm một chút, nhìn bản đồ đi về theo đường cũ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Đã nói đến nước này thì Bạch Lục cũng khó lòng từ chối thêm nữa.
Mà trên thực tế tất cả mọi người đều biết rằng, tại thời điểm này, chuyện vận chuyển thương binh đi là công việc dễ dàng nhất. Lúc này bên ngoài gió như mũi tên nhọn, tuyết như lưỡi đao lạnh lẽo, không ai biết trong quá trình họ dừng chân chờ ở nơi này sẽ xảy ra vấn đề gì.
Giống như chỉ còn lại con đường chờ người tới giải cứu.
Nhưng trong thời tiết cực đoan thế này, trở về nơi đóng quân rồi quay lại, ít nhất cũng phải mất đến chín giờ. Xe đã bị hỏng, điều hòa không khí trong xe không thể kéo dài quá lâu, nếu như mọi người thật sự ở lại giữa gió và tuyết trong chín giờ đồng hồ thì ngay cả khi họ không chết thì cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.
Bạch Lục thật lòng không đồng ý để các thành viên còn lại chờ ở nơi này, trong lòng thầm tính toán, lại liếc mắt sang phía bên cạnh, nơi cô gái duy nhất của nhóm họ đang ngồi.
Lúc Bạch Lục đang định mở miệng, Trịnh Tây Dã lại lên tiếng trước một bước. Anh nói: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, em đi cùng trưởng khoa Bạch đi.”
“Em không bị thương mà.”
Thái độ của Hứa Phương Phỉ bình tĩnh mà kiên quyết. Cô và Trịnh Tây Dã nhìn nhau vài giây, thấy được ánh mắt u ám phức tạp của anh, nhưng anh lại không tiếp tục ép cô rời đi nữa. Trịnh Tây Dã chuyển tầm mắt sang chỗ Bạch Lục, cười nhạt, nói: “Anh Bạch, anh cứ đưa Cổ Tuấn Kỳ đi trước đi thôi, nhớ phải chuẩn bị thêm vài túi khí oxi đấy.”
Nội tâm Bạch Lục mâu thuẫn một hồi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Bạch Lục và Cổ Tuấn Kỳ ngồi lên chiếc xe việt dã chuyên chạy trên địa hình đất tuyết rời đi.

Trịnh Tây Dã nói: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, có phải đồng chí đang giữ một đài truyền tin không?”
Hứa Phương Phỉ: “Đúng.”
“Gửi tín hiệu hỗ trợ đến tọa độ của doanh trại Nanh Sói.” Nét mặt Trịnh Tây Dã cực kỳ bình tĩnh: “Bên đó chỉ cách nơi này tầm mười cây số, họ có thể điều động người tới đây trợ giúp rất nhanh.”
Hứa Phương Phỉ vội vàng lấy đài truyền tin ra, đầu ngón tay nhanh chóng thao tác, thử tiến hành kết nối.
Lần đầu tiên, thất bại.
Lần thứ hai, thất bại.
...
Sau khi thất bại đến lần thứ mười, Hứa Phương Phỉ đã ý thức được có lẽ nơi này là điểm mù của tín hiệu, trên nét mặt toát ra sự thất vọng và uể oải. Cô ngước mắt nhìn về phía Trịnh Tây Dã, chậm rãi lắc đầu.
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, đầu ngón tay bấm mạnh lên ấn đường.
“Nhóm anh Bạch lái xe trở về nơi đóng quân, muốn quay lại con đường này cứu viện cho chúng ta phải tốn ít nhất tám chín tiếng đồng hồ.” Vẻ mặt Tần Vũ buồn bã, thở ngắn than dài: “Trời lạnh như thế này, hệ thống sưởi ấm trên xe sắp sửa tắt lịm, sợ rằng mấy người chúng ta phải bàn giao lại mọi chuyện tại nơi đây.”
Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ không nói gì.
Cố Học Siêu trợn trắng mắt liếc về phía Tần Vũ.
Nhớ lại đứa con gái nhỏ mới có một tuổi rưỡi của mình, tâm trạng của Tần Vũ trở nên nôn nóng, cậu ta ôm túi oxi, tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh: “Con gái nhỏ của tôi mới học được cách gọi ba, tôi và vợ còn có dự định sinh đứa thứ hai vào năm sau. Lần này thì hay rồi, tôi sắp được trực thăng bay vòng chào hỏi, súng nổ chốn không người đưa tang! Nói đến mới nhớ, hình như nghĩa trang liệt sĩ của Vân Thành chẳng còn lại bao nhiêu chỗ trống, bốn người chúng ta có duyên như vậy, chẳng hay xuống đất rồi có thể tiếp tục trở thành hàng xóm nữa hay không.”
Nói bô bô mãi không ngừng.
Cho dù là người có tính tình tốt nhất ở chỗ này thì Hứa Phương Phỉ cũng cảm thấy khó lòng chịu nổi. Cô trợn mắt lườm Tần Vũ một cái, trầm giọng nhắc nhở: “Đồng chí Tần Vũ, mong anh hãy bình tĩnh một chút, đừng than thở linh tinh nữa. Anh là một người đàn ông, còn là một quân nhân nữa đấy.”
Tần Vũ nâng tay vả vào miệng mình, liên tục nói: “Xin lỗi xin lỗi, mỗi lần căng thẳng tôi lại thích nói chuyện. Tôi tự vả, tôi tự vả...”
“Đủ rồi.”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Hứa Phương Phỉ ngẩn ra, Tần Vũ cũng ngẩn ra. Cố Học Siêu ngồi ở phía trên cũng chịu tác động dây chuyền, ba người đồng loạt ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế lái phụ.
Sắc mặt Trịnh Tây Dã cực kỳ bình tĩnh, tỉnh táo. Anh lên tiếng ra lệnh: “Mười cây số cuối cùng bốn người chúng ta sẽ tự đi qua. Trừ túi oxi và đài truyền tin, tất cả những hành lý và vật phẩm khác đều không được phép mang theo.”
Ba người còn lại nhao nhao điều chỉnh sắc mặt trở nên nghiêm túc, đồng thanh trả lời: “Rõ.”

Gió lạnh cắt da cắt thịt, cuốn cát bụi và tuyết trắng lên giữa không trung không khác gì một vị tiên say rượu đang cuồng loạn bay nhảy. Trong làn gió tuyết cuốn theo đầy bụi bặm che trời lấp đất, bốn người trong đội ngũ xếp thành một hàng dọc, ngược gió đạp tuyết tiến về phía trước.

Trịnh Tây Dã cõng theo đài truyền thông tin liên lạc, đi ở phía trước mở đường, vừa gánh vác trách nhiệm ngăn chặn thế gió mạnh nhất, làm giảm sức tấn công của gió tuyết, vừa cảnh giác quan sát sự biến hóa của thời tiết và tình huống khắp bốn phương.
Người đi tiếp theo là Hứa Phương Phỉ và Tần Vũ đeo ba lô đựng túi khí oxi.
Còn vị chiến sĩ trấn thủ biên cương quen thuộc địa hình Côn Lôn Cố Học Siêu đi ở vị trí cuối cùng của toàn đội ngũ, quan sát tình hình đội ngũ, đảm bảo không để một ai tụt lại ở phía sau.
Triệu chứng sốc độ cao của Tần Vũ rất nghiêm trọng, tình huống phải đi bộ lên núi ở độ cao hơn bốn ngàn mét so với mực nước biển không khác gì một con dao cùn đang đưa lên cứa đứt yết hầu Tần Vũ.
Cậu ta rất khó chịu, cố gắng chịu đựng một hồi đã bắt đầu hơi choáng váng, Tần Vũ nghĩ thầm: Cổ Tuấn Kỳ chưa ra được mặt trận đã nhanh chân tắt máy sớm, nếu như mình lại xuất hiện tình trạng nguy hiểm đến tính mạng thì tổ kỹ thuật chỉ còn lại Bạch Lục và một cô gái nhỏ là học viên đang trong thời gian thực tập, chắc chắn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.
Vậy thì phải làm sao đây?
Thôi thì hít chút khí oxi rồi tính tiếp.
Trong lúc suy nghĩ, Tần Vũ lại thở hổn hển hít vào mấy hơi, vừa tiếp tục tiến về phía trước, vừa tháo ba lô ra, kéo khóa kéo, đưa tay móc vào trong, lấy túi oxi ra ngoài.
Trời vốn đang thổi gió đổ tuyết, người người đều đeo găng tay chống thấm nước dày cộp, hành động của ngón tay rất vụng về.
Tần Vũ lấy ra một túi oxi, trong lúc đang định kéo khóa kéo trở lại, bàn tay túm quai xách của ba lô lại trơn trượt.
Toàn bộ chiếc ba lô lập tức rơi xuống, phần vải vóc nhẵn nhụi trượt trên mặt băng ra xa một khoảng ngắn.
Cố Học Siêu đi ở cuối cùng nhìn thấy, chuẩn bị nhặt lên.
Tần Vũ vội vàng nói: “Để tôi, để tôi nhặt.”
Nói xong, Tần Vũ thở dài, lê thân thể nặng nề khom lưng quay lại nhặt ba lô. Nào ngờ đâu mới không đứng vững một cái, bàn chân trụ trên mặt đường trượt đi, Tần Vũ hét lên một tiếng đầy kinh hãi, cả người ngã nhào xuống đất theo tư thế chó gặm bùn, hơn nữa còn va đập vào mép tảng băng, theo lực ly tâm tiếp tục bắn ra bên ngoài.
Cố Học Siêu lập tức hốt hoảng.
Cậu ta là người hiểu rõ địa hình nơi này nhất, đương nhiên cũng biết khu vực bên ngoài con đường này là khe núi tuyết cao đến vạn trượng. Lúc này, Cố Học Siêu không kịp suy nghĩ nhiều hơn, bay nhào ra bên ngoài, một tay ôm lấy thân thể đang lăn lộn của Tần Vũ.
Hai người đàn ông trưởng thành cao lớn, cân nặng cộng lại gần một trăm năm mươi ki lô gam, quán tính cũng lớn đến kinh người.
Tốc độ lăn đi không hề có xu hướng dừng lại.
Lực và lực tác động lẫn nhau, muốn hình thành lực lăn trở lại thì nhất định phải có người không chần chừ không lùi bước đẩy về phía sau.
Mắt thấy khoảng cách rơi xuống khe núi tuyết càng lúc càng gần, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu của Cố Học Siêu và Tần Vũ đã đồng thời xuất hiện muôn vàn suy nghĩ.
Đột nhiên, hai người họ cùng mở to đôi mắt, hung tợn nghiến răng, không hẹn mà cùng đẩy nhau một cái, nhường hy vọng sống sót cho người còn lại.
Nhưng dù sao trong tay Tần Vũ cũng đang ôm túi oxi, thân thể lại yếu ớt, sức lực trên tay không đủ.
Tần Vũ bị Cố Học Siêu đẩy trở về phía bên trong vách núi, lăn ngược lại vài vòng, cuối cùng nhờ Hứa Phương Phỉ đuổi theo phía sau chặn lại được.
Mắt cá chân đã bị trật, Tần Vũ không thể đứng dậy ngay, chỉ có thể ôm lấy túi oxi, nghẹn ngào gào lớn: “Cố Học Siêu!”
“Tiểu đội trưởng Cố!”
Hứa Phương Phỉ cũng kinh hãi tái mét mặt mày, khàn giọng hét to một câu, muốn bổ nhào tới cứu người, nhưng còn chưa kịp đi thì cô đã nhìn thấy một bóng người khác sử dụng tốc độ cực nhanh, kịp thời tóm được cánh tay cậu chiến sĩ trước khi thân thể cậu trai trẻ tuổi này hoàn toàn bay vào khoảng không trống rỗng.
Vực thẳm tuyết phủ cao vạn trượng, đứng từ trên nhìn xuống gần như không trông được thấy đáy.
Gân xanh trên trán Trịnh Tây Dã nổi lên, cánh tay trái mượn sức ôm lấy một gốc cây khô bên vách đá, tay phải liều chết siết chặt năm đầu ngón tay của chiếc găng tay, cố sức tóm chặt một chút hy vọng sống sót cho Cố Học Siêu.

Gió tuyết thấu xương như lưỡi kiếm, chỉ vài giây thôi, toàn bộ cánh tay phải của anh đã bị đông lạnh đến mức xanh hồng ngả tím, sắp mất đi toàn bộ tri giác.
Trịnh Tây Dã cắn răng chịu đựng, nói với Cố Học Siêu: “Đưa tay kia cho tôi, nhanh lên.”
Hai chân của Cố Học Siêu lắc lư giữa không trung. Cậu ta không dám nhìn xuống dưới, chỉ cố gắng hít vào thở ra để làm cho nhịp tim của mình bình tĩnh lại, ổn định cơ thể, nâng một cánh tay khác lên, vươn về phía Trịnh Tây Dã.
Bỗng nhiên, cái cây khô phủ tuyết đã khó lòng chịu được trọng lượng của hai người, rắc một tiếng, mấy cành cây khô bị bẻ gãy nát bươm, rơi xuống đáy cốc, im hơi lặng tiếng mất tăm mất tích.
Trái tim Cố Học Siêu chìm xuống.
Ở trên địa phận cao nguyên, cho dù tố chất thân thể có mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ bị ảnh hưởng, giảm bớt sức mạnh đi rất nhiều. Hơn nữa, trên người cậu ta đang mặc bộ quần áo rất dày, đi giày mùa đông rất dày, chỉ dựa vào lực cánh tay của Trịnh Tây Dã thì chẳng có khả năng nào kéo nâng cậu ta lên khỏi chỗ này cả.
Cậu thiếu niên chừng hai mươi tuổi đỏ bừng hốc mắt, cánh tay duỗi ra được một nửa lại lùi về, nghẹn ngào nức nở cất giọng: “... Bỏ đi đội trưởng Trịnh, anh buông tay ra đi, nếu còn chậm trễ, cả hai chúng ta sẽ đều phải rơi xuống.”
Trịnh Tây Dã nghiêm khắc quát: “Mẹ kiếp cậu đừng lải nhải với ông nữa! Tay!”
Cố Học Siêu đành phải đưa tay ra.
Đúng lúc này Hứa Phương Phỉ cũng lao tới, túm lấy cánh tay kia của Cố Học Siêu. Cô vừa hoảng hốt vừa bối rối, vội vàng đến độ hai mắt ầng ậc nước mắt, lôi hết sức mạnh từ thời còn bú sữa mẹ ra, kéo cậu chiến sĩ trẻ tuổi này lên trên, không hề tính toán đến chuyện sử dụng kỹ xảo nào để đỡ tốn sức hơn.
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, dồn hết tất cả sức lực vào cánh tay, sâu trong cổ họng vang lên một tiếng gầm nhẹ, cố gắng kéo cánh tay lên trên một cái.
Cuối cùng cũng lôi được cả nửa người trên của Cố Học Siêu lên vách núi.
Tìm được đường sống mong manh trong chỗ chết.
Dạo qua cánh cổng Quỷ Môn Quan một lần, cậu chiến sĩ trẻ nằm ngửa mặt trong đất tuyết, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Hứa Phương Phỉ cũng hết hơi hết sức ngồi xuống một bên, thở không ra hơi, lên tiếng hỏi Cố Học Siêu: “Tiểu đội trưởng Cố, anh, anh vẫn khỏe chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Cố Học Siêu không còn sức nói chuyện, chỉ xua xua tay.
Trái tim Hứa Phương Phỉ đã thả lỏng, cô ngồi thừ trong vài giây, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng, vội đưa tay ra tóm lấy bàn tay phải của người đàn ông bên cạnh.
Những đốt ngón tay vốn thon dài như ngọc của Trịnh Tây Dã đã vừa đỏ vừa sưng, đông lạnh giống như năm cây củ cải muối.
“...” Trái tim cô siết lại đau đớn, sụt sịt hít mũi cố nhịn không cho nước mắt trào ra, yên lặng không nói câu nào. Sau đó cô chỉ tự mình nhặt lại chiếc găng tay mà Trịnh Tây Dã đã vứt đi trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một lần nữa đeo vào bàn tay của anh.
Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn cô một lát, nhẹ giọng nói: “Đây chính là Côn Lôn hàng ngày chúng tôi quen ở.”
Hứa Phương Phỉ không nói gì.
Anh im lặng hai giây, lại hỏi câu hỏi kia thêm lần nữa: “Cô bé, em còn cảm thấy nơi này đẹp đẽ nữa hay không?”
Hứa Phương Phỉ nhỏ giọng trả lời: “Anh cho rằng sau khi trải qua những chuyện này em sẽ hoảng hốt, sẽ sợ hãi, sẽ lùi bước à? Trịnh Tây Dã, anh quá coi thường em, có lẽ anh nên tìm hiểu em sâu hơn một chút đấy.”
Trịnh Tây Dã thở dài cam chịu lại chứa đựng cả yêu chiều: “Tìm hiểu sâu hơn một chút xem em kiên cường đến cỡ nào?”
“Không.” Đôi mắt rưng rưng của Hứa Phương Phỉ đã hơi phiếm hồng, cô nâng mí mắt nhìn anh, giọng nói trầm lại, trịnh trọng nói: “Tìm hiểu sâu một chút, xem xem em thích anh đến mức độ nào.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận