Trải qua một quãng đường bôn ba ngược gió đạp tuyết, gần năm tiếng sau, cuối cùng bốn người Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ, Tần Vũ, Cố Học Siêu cũng đã tới được doanh trại của đại đội Nanh Sói.
Doanh trại của đại đội Nanh Sói tại một nơi không có người ở như chốn Côn Lôn, đây thực chất chỉ là ba cái lều quân dụng khổng lồ. Một cái sử dụng để cho người ở, hai cái còn lại dùng để chất đống những thiết bị và hành lý của các thành viên trong đội.
Mấy hôm nay, bởi vì gặp phải cửa ải khó khăn về mặt kỹ thuật nên các thành viên đại đội chấp hành nhiệm vụ lần này vẫn luôn ở trong trạng thái nghỉ ngơi, ở tại chỗ chờ lệnh, một đám duỗi cổ dõi mắt trông mong, chờ đội trưởng nhà mình đón được chuyên gia kỹ thuật của viện mười bảy phái tới đưa lên núi.
Nhưng đến khi nhóm người Trịnh Tây Dã thật sự xuất hiện trước mắt họ, các đội viên đều hơi ngẩn người.
Không có một ai ngờ nổi, tổ kỹ thuật mà mọi người ngàn trông vạn mong lại sẽ xuất hiện trên sân khấu với tư thế “rực rỡ” đến vậy —— sương tuyết phủ đầy người, mũi miệng lông mày trắng bệch, cóng đến độ răng va lập cập, nước mũi chảy ròng ròng, chật vật khó lòng tả nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đội viên Lâm Tử Trình trợn mắt há hốc mồm, đôi mắt tỉ mỉ dò xét quan sát đám người Trịnh Tây Dã, lên tiếng hỏi: “Lão đại, mọi người làm sao thế, sao lại biến thành như thế này rồi? Trên đường gặp phải lưu manh cướp bóc?”
Trịnh Tây Dã không đáp lời, ngay cả liếc mắt cũng không định tặng cho Lâm Tử Trình một cái.
“Tránh sang bên đi! Có chút tinh ý nào không vậy hả, đây là khu vực không có người ở, nhóm cướp nào lại nghĩ không thông đi cướp bóc ở chỗ này, mười năm cũng chưa mở hàng nổi!” Người lên tiếng tiếp theo cũng là một đội viên của Nanh Sói. Người này tên gọi là An Tắc, trên sống mũi đeo một cặp kính đen, có làn da trắng tinh, đứng giữa một đội ngũ đàn ông con trai thô kệch lại có dáng vẻ vẻ nhã nhặn nổi bật.
Lâm Tử Trình nghe xong cân nhắc một chút, gắng gượng nở nụ cười ngu ngơ: “Cũng đúng nhỉ.”
Trịnh Tây Dã không lên tiếng đáp lời cuộc đối thoại của hai cậu nhóc, chỉ thuận miệng lên tiếng giới thiệu: “Đây là đồng chí Hứa Phương Phỉ và đồng chí Tần Vũ của viện mười bảy, đây là đồng chí Cố Học Siêu của tiểu đoàn biên phòng. Hai người bên này là đồng đội của tôi...”
Nói đến đây Trịnh Tây Dã dừng lại một thoáng, ngón tay nâng lên, chuẩn bị giới thiệu An Tắc và Lâm Tử Trình.
Hai cậu bộ đội đặc chủng của Nanh Sói lập tức lấy lại tinh thần, nhếch miệng, lộ nụ cười, ngay cả sống lưng cũng ưỡn thẳng tắp.
Trịnh Tây Dã giới thiệu: “Lão An, Lão Lâm.”
Hai bên đội ngũ mặt đối mặt, lên tiếng chào hỏi đơn giản qua loa coi như đã làm quen xong.
Sau đó, Trịnh Tây Dã nhanh chóng dẫn Hứa Phương Phỉ, Tần Vũ và Cố Học Siêu tiến vào trong lều trại.
Lều trại quân dụng được sử dụng trên cao nguyên đều là những lều trại bền chắc và có độ chống chịu cao, trong lều đang đốt lò than sưởi ấm, nếu như đem nhiệt độ trong lều ra so sánh với thời tiết băng tuyết đầy trời đất bên ngoài kia thì quả thật không khác gì căn nhà ấm áp chốn Thiên Đường.
Dòng máu chảy trong cơ thể đã ấm áp trở lại, mạch máu đông cứng khắp toàn thân cũng theo đó mà giãn nở ra. Thần kinh căng thẳng mấy tiếng đồng hồ của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng được thả lỏng, cô nặng nề thở phào một hơi.
Hứa Phương Phỉ đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ở chính giữa lều trại có đặt một chiếc lò sưởi, bên trong chất đầy than gỗ màu xám đen, ánh lửa chợt sáng chợt tắt.
Một người đàn ông khôi ngô mặc quân phục làm bằng bông, chân đi ủng đạp tuyết của quân đội đang ngồi bên cạnh lò sưởi, trong tay cầm kẹp gắp than, thỉnh thoảng lại lật qua lật lại hai lần, đảm bảo tất cả than củi bên trong đều có thể cháy hết.
Trừ vị sĩ quan đang trông lửa này, trong phòng còn có thêm ba người khác cũng mặc trang phục y hệt cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trông thấy Trịnh Tây Dã, bốn người không hẹn mà cùng lên tiếng chào hỏi, hô to: “Anh Dã.”
Trịnh Tây Dã thản nhiên gật gật đầu coi như lời đáp trả.
Anh tháo mũ và găng tay xuống, tùy tiện phủi hai cái, hất rơi phần tuyết còn đọng lại trên bề mặt mũ và găng tay, đồng thời cất giọng nói không có cảm xúc ra lệnh: “Xe của chúng tôi bị chết máy trên đường, cách doanh trại tầm khoảng mười một cây số về phía Bắc. Các cậu lái một chiếc xe thiết bị, mang theo ít dụng cụ kéo chiếc xe kia về đây. Trên đó có hành lý của các đồng chí bên viện mười bảy.”
Các thành viên trong đội lập tức đáp lại: “Rõ.”
Hai người đàn ông mặc quân phục lập tức đội mũ và đeo găng tay, khoác thêm áo khoác đặc chế bên quân đội, vén tấm vải ở cửa lều lên đi ra ngoài.
Phía bên này, chân phải của Tần Vũ vẫn còn hơi khập khiễng, đã cảm thấy khó lòng chịu đựng được hơn. Cậu ta ôm túi oxy, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế gấp bên cạnh, vừa hít oxy vừa khổ sở nhíu mày, miệng thở không ra hơi, nói: “Tôi cảm thấy lồng ngực mình càng lúc càng khó chịu. Đội trưởng Trịnh, doanh trại này của anh có độ cao so với mực nước biển vào khoảng bao nhiêu vậy?”
Trịnh Tây Dã còn chưa nói gì, Trương Phong đang trông lửa đã mở miệng trước, trả lời câu hỏi của Tần Vũ: “Bốn nghìn sáu, không đến bốn nghìn bảy.”
“Chẳng trách tôi lại thấy khó chịu như vậy.” Nét mặt Tần Vũ ra vẻ khóc lóc tuyệt vọng: “Người bình thường có thể chịu đựng được độ cao một nghìn năm trăm đến ba nghìn năm trăm so với mực nước biển, độ cao bốn nghìn bảy trăm mét so với mực nước biển đã được xem là siêu cao rồi.”
Trương Phong nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt sắp ngất xỉu đến nơi của Tần Vũ, bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai Tần Vũ, an ủi: “Đồng chí chuyên gia này, vừa mới bắt đầu thì anh sẽ cảm thấy vậy. Anh đừng nhìn tôi cao một mét tám, nặng đến tám mươi cân, mạnh mẽ như một con trâu mà nhầm. Lúc mới tới nơi này suốt đêm tôi đều không ngủ được, toàn phải nhờ cả vào việc uống thuốc Acetaminophen đấy.”
Quá nửa khuôn mặt của Tần Vũ đều đang bị mặt nạ dưỡng khí che đậy, cậu ta tỉ mỉ quan sát Trương Phong một lượt, hỏi: “Người anh em này, anh mất bao nhiêu lâu mới thích nghi được vậy?”
Trương Phong đáp: “Thời gian thích nghi của mỗi người chúng ta đều khác nhau. Một số người có thể thích nghi trong ba hoặc bốn ngày, chẳng hạn như lão đại của chúng tôi. Một số người phải mất một tuần mới thích nghi được, ví dụ như tôi. Còn có một số người quá yếu ớt, suốt hai tháng mà không thể thích nghi nổi, ví dụ như An Tắc.”
Vừa dứt lời, bên ngoài lều trại đã truyền tới một giọng nói rất to, có người cười mắng bảo: “Trương Phong, mẹ nhà ông chứ. Ai yếu ớt ai không thích nghi nổi? Tôi đã khỏe như vâm từ đời nào rồi!”
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn về phía tiếng nói truyền đến, thấy người đi vào là anh trai nhỏ đẹp trai đeo kính gọng đen, được Trịnh Tây Dã gọi là “Lão An.”
Trương Phong cũng cười, đáp trả lại: “Tối hôm qua ông còn ầm ĩ mình đau tai cơ mà, yếu ớt thì cứ nhận mình yếu ớt đi, có gì mà không dám thừa nhận chứ?”
Hai đội viên cứ vậy mà bùng lên cuộc tranh cãi, ông một câu tôi một câu, qua một lúc lâu vẫn chưa đến hồi ngã ngũ.
Tần Vũ ngồi bên dở khóc dở cười, ôm túi oxy chen vào nói: “Có ai không biết đội viên Nanh Sói các anh đều là người có ý chí vững chắc, tố chất thân thể mạnh mẽ đâu. Nếu như đến các anh cũng không thể chịu đựng được điều kiện ở nơi này thì những người như chúng tôi cứ dứt khoát cuốn xéo về nhà luôn đi cho xong chuyện, còn đến đây làm việc làm gì.”
Hứa Phương Phỉ bị mấy chàng trai trẻ hoạt bát này chọc cười, khóe môi cong lên, bật cười khe khẽ.
Vài tiếng cười trong trẻo dễ nghe nho nhỏ vang lên đã kéo mấy tên đàn ông con trai của Nanh Sói kịp thời tỉnh táo lại.
Trương Phong ngạc nhiên, An Tắc ngạc nhiên, Lâm Tử Trình vừa theo vào từ đằng sau cũng ngạc nhiên.
Tất cả đều con mẹ nó, sững sờ.
Đám đàn ông con trai liếc nhìn nhau không thể tin tưởng, điên cuồng trao đổi ánh mắt với nhau.
Trương Phong: Cái gì vậy? Vừa rồi là cái gì vậy? Tại sao tôi lại có thể nghe thấy được âm thanh của con gái nhỉ? Có phải tôi ở cao nguyên này quá lâu nên đầu óc đã bị bệnh, tai cũng nghe nhầm?
Lâm Tử Trình: Tôi cũng nghe nhầm?
An Tắc: Chẳng lẽ trong nhóm chuyên gia kỹ thuật của viện mười bảy lại có một em gái nhỏ?
Các đội viên đồng loạt quay đầu, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn tròn xoe đang đứng ở bên trong lều vải.
Đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Đám người họ đột nhiên tỉnh ngộ —— đó nào phải âm thanh họ nghe nhầm, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến nỗi đỏ bừng lên kia chẳng phải chính là của một cô gái nhỏ trong veo như nước xinh xắn động lòng người đấy hả?
Lâm Tử Trình kinh ngạc thốt lên: “Mẹ kiếp, vừa rồi tôi nghe anh Dã giới thiệu cái gì mà ‘Hứa Phương Phi’, tôi còn tưởng là phi trong phi hành gì gì đó cơ, nào ngờ người tới lại là một nữ đồng chí.”
Hứa Phương Phỉ hơi ngượng ngùng. Cô im lặng một hồi, giơ tay cởi bỏ chiếc mũ bông xù to lớn che kín tai xuống, quay về phía mọi người nở một nụ cười thân thiện dịu dàng, lời lẽ áy náy: “Xin chào các đồng chí, tôi là Hứa Phương Phỉ, ‘Phương Phỉ’ trong Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận (1). Xin lỗi, vừa rồi một đường đi bộ tới nơi này lạnh quá cho nên tôi đã không bỏ mũ xuống ngay.”
Cô gái nhỏ có nét đẹp trời ban, cho dù không son phấn, bị đông lạnh trong trời tuyết mấy tiếng đồng hồ cũng vẫn duyên dáng đến độ khiến người ta nhìn mà sáng bừng hai mắt.
Chín mươi phần trăm thành viên trong đại đội Nanh Sói đều là đàn ông, chỉ có mười phần trăm là phụ nữ, nhưng mà phần lớn số đồng chí nữ này đều được tuyển dụng vào bên quản lý tài vụ hoặc văn thư. Mà một đám đội viên nòng cốt của đại đội bình thường luôn vô cùng bận rộn, nếu không phải đang bận rộn huấn luyện thì cũng đang bận rộn làm nhiệm vụ, hoàn toàn không có thời gian tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đương nhiên chưa từng gặp được quá nhiều cô gái nhỏ.
Chứ đừng nói đến một người cực kỳ xinh đẹp như Hứa Phương Phỉ.
Đám người An Tắc khiếp sợ không thôi.
Ai có thể ngờ nổi, một cô gái xinh đẹp nhường này lại là một nữ quân nhân, còn là nhân vật cấp chuyên gia đến hỗ trợ kỹ thuật cho hành động tuyệt mật của đại đội Nanh Sói bọn họ.
Họ cảm thấy thế giới này quá kỳ diệu.
Trong lều vải, mấy đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, ánh mắt ngạc nhiên và bất ngờ vì sắc đẹp của cô, trong lúc nhất thời đã quên cả việc dời mắt.
Ngay khi An Tắc giật giật môi, muốn lên tiếng trò chuyện gì đó với nữ quân nhân xinh đẹp này, thì trước mặt bỗng nhoáng lên một cái, một bóng người cao lớn thẳng tắp như cây bạch dương đột nhiên lọt vào trong tầm mắt cậu ta, đồng thời cũng hoàn toàn che kín đồng chí nữ quân nhân nhỏ.
Các đội viên ngẩn ra, mờ mịt nâng mắt lên.
Đội trưởng Trịnh Tây Dã mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, khuôn mặt tuấn tú lạnh như khối băng, không nói một câu nhưng ánh mắt lại mang hàm ý cực kỳ không tốt.
Các đội viên lấy lại tinh thần, ho khan hắng giọng, hơi xấu hổ chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.
Lúc này, Trương Phong đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi anh Dã, đồng chí Hứa Phương Phỉ là một cô gái, đồng chí ấy không thể nào ngủ ở trong lều vải này, ngủ cùng với chúng ta sao được? Anh phải sắp xếp chỗ ngủ khác cho đồng chí ấy.”
Trịnh Tây Dã lạnh lùng liếc sang: “Đương nhiên tôi biết chuyện đó.”
Trương Phong bị anh chặn lời, câm nín không biết nói tiếp ra sao, im bặt.
Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn về phía Hứa Phương Phỉ đang đứng ở phía sau, lạnh nhạt nói: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, em sẽ ở bên một gian lều vải khác. Tôi dẫn em tới đó xem qua.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu với anh, cười trả lời: “Vâng, được ạ.”
Trịnh Tây Dã rũ mắt xuống, nhìn chiếc mũ trong tay cô, lại nói: “Đội mũ lên, ra ngoài gió lớn.”
“À vâng.” Hứa Phương Phỉ lên tiếng đáp lời, vội vàng đội mũ chắn tuyết lại lên trên đầu, che kín tai, giữ chặt mặt nạ chắn gió, chỉ để lại một đôi mắt trong suốt long lanh.
Trịnh Tây Dã lại chăm chú đánh giá cô một hồi, sau khi xác định cô gái nhỏ đã được trang bị đầy đủ kín kẽ anh mới mở đôi chân dài cất bước đi về phía cửa lều trại, nâng tay vén rèm cửa nặng nề lên.
Chỉ một thoáng chốc, gió lạnh gào thét cuốn theo vụn tuyết đã thổi vào trong.
Gió Bắc thổi đến khiến Hứa Phương Phỉ phải nheo mắt lại, cô vùi đầu xuống, hai bàn tay đeo găng tay vô thức kéo chặt lại cổ áo, nhanh chân bước ra ngoài.
Trịnh Tây Dã đuổi theo ngay phía sau, hai người họ song song tiến về phía trước.
Sau khi đi được vài bước, Trịnh Tây Dã bỗng nhiên mở miệng, dịu dàng nói với cô: “Đơn vị của bên anh có rất ít con gái, đám nhóc con kia chưa từng gặp cô gái nhỏ nào xinh đẹp như em cho nên đã biểu hiện hơi mất lịch sự. Em đừng bận tâm, bọn họ đều là người chất phác, không có ý nghĩ xấu nào đâu.”
Hứa Phương Phỉ nghe anh nói vậy, sửng sốt một lát, sau đó cô chợt phì cười thành tiếng, nói với anh: “Sao em có thể bận tâm được chứ, em cảm thấy đồng đội của anh đều rất thú vị.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày, hơi nghi ngờ hỏi lại: “Thú vị?”
“Vâng.” Cô gái nhỏ gật đầu, quay đầu nhìn anh, ánh mắt và giọng điệu vô cùng chân thành: “Em vừa nhìn đã biết họ là một đám thanh niên hoạt bát hiếu động, dồi dào sức sống và tràn ngập tinh thần phấn chấn. Người trẻ tuổi nên như thế này, nhìn đâu cũng thấy thanh xuân.”
Trịnh Tây Dã nghe xong lời này, cẩn thận tỉ mỉ suy ngẫm trong lòng một hồi, bỗng nhiên lòng lại cảm thấy hơi mất vui. Nhưng tuy rằng lòng anh đang khó chịu thì anh cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể không mặn không nhạt hỏi lại cô: “Em cảm thấy anh có hoạt bát hiếu động không?”
Hứa Phương Phỉ ngẩn người: “Anh sao?”
Hứa Phương Phỉ choáng váng cả người, não bộ của cô bị câu hỏi kỳ quái của anh làm nghẽn mạch, cô thừ người ra mất hai giây mới ấp úng trả lời quanh co: “Anh... không thể sử dụng từ hoạt bát hiếu động để miêu tả anh được.”
Trịnh Tây Dã liếc mắt nhìn cô: “Vậy thì anh thế nào?”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một lát, đáp “Có đôi khi anh rất ngang ngược, không khác gì mấy tên lưu manh vô lại, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn rất đứng đắn rất chín chắn. Tóm gọn lại những đặc điểm đó, chắc cũng miễn cưỡng xem như ‘hoạt bát’ được rồi nhỉ?”
Trịnh Tây Dã giận đến mức muốn chửi thề, anh cười nhạo: “Hình dung người ngoài thì toàn lời ca ngợi, cái gì mà nhìn đâu cũng thấy thanh xuân, cái gì mà dồi dào sức sống và tràn ngập tinh thần phấn chấn. Hình dung người đàn ông của em thì vừa lưu manh vừa vô lại. Đồng chí nhóc con này, có phải em thèm ăn đòn lắm rồi không?”
Tâm tư Hứa Phương Phỉ sáng tỏ, thoáng cái đã nghe ra, bình giấm chua trong lòng người đàn ông này không hiểu tại sao lại đã bị dốc đổ. Cô cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng cong lên trả lời anh: “Đồng chí Trịnh Tây Dã, anh đã sắp ba mươi tuổi rồi, anh có thể trưởng thành hơn chút không vậy? Anh đừng ấu trĩ như thế nữa, tại sao anh cứ luôn thích so sánh mình với người khác vậy?”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lẽo, anh bình tĩnh thản nhiên nói: “Hiếu thắng, so đo sức mạnh vốn là bản tính trời sinh của sinh vật giống đực.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ: “Anh thôi đi, anh lại chuẩn bị nói hươu nói vượn lôi cái bộ ‘quy luật thiên nhiên’ kia ra nói nữa đấy à? Anh có thể thay đổi lời thoại khác đi được không hả?”
Hứa Phương Phỉ tạm dừng lời nói, sau đó cô lại nhịn không được nhỏ giọng chê bai: “Hơn nữa anh còn không cho phép em khen bất cứ người khác phái nào, anh có thấy anh ngang ngược vô lý lắm không, anh đúng là đồ hẹp hòi.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, bảo: “Anh đã nói rõ ràng từ trước, anh rất rộng lượng, tuyệt đối không có chuyện anh không cho phép em khen ngợi những người khác phái. Em tán thưởng kẻ khác phái nào, thậm chí có ấn tượng tốt, anh vẫn có thể hoàn toàn chấp nhận.”
Hứa Phương Phỉ nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ tuyên bố này của anh: “Thật... sao?”
Trịnh Tây Dã lười biếng bổ sung: “Tất nhiên, vẫn có kèm theo một điều kiện tiên quyết nho nhỏ.”
Hứa Phương Phỉ tò mò: “Điều kiện gì?”
Trịnh Tây Dã: “Điều kiện tiên quyết là kẻ khác phái kia không thể cùng một giống loài với anh.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Suýt chút nữa Hứa Phương Phỉ đã ho khan vì tự sặc nước miếng của mình.
Cô thầm nghĩ, vòng tới vòng lui, lôi lôi kéo kéo một lúc lâu, anh cứ nói thẳng anh không cho phép cô khen ngợi bất cứ người đàn ông nào chẳng phải đã xong rồi à? Còn chơi chữ cái gì mà “không cùng một giống loài” để làm gì chứ.
Chúa ghen tuông, quỷ hẹp hòi!
Lòng Hứa Phương Phỉ thầm oán hận chê trách anh nhưng môi lại nở nụ cười ngọt ngào.
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Tây Dã đã dẫn Hứa Phương Phỉ vào trong một lều trại màu xanh quân đội khác.
Hứa Phương Phỉ đi vào trong nhìn, phát hiện ra lều vải này rất trống trải, bên trong chứa toàn các loại trang thiết bị. Có lẽ do bên trong lều không có lò sưởi nên toàn bộ không gian đều lạnh lẽo, không khí lạnh băng có thể thẩm thấu qua tầng tầng lớp lớp quần áo và da thịt, tiến vào tận trong xương cốt con người.
“Đây là kho trang bị.” Trịnh Tây Dã đứng sau lưng cô, mở miệng dịu dàng nói: “Trừ chuyện mỗi ngày đều có người tới nơi này lấy trang bị ra thì bình thường bên anh sẽ không tới đây, cho nên có thể nói không gian bên này rất riêng tư, em có thể an tâm ở lại, không cần lo lắng mấy chuyện không tiện.”
Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn gật đầu với anh, cười tủm tỉm nói: “Được ạ. Chờ khi xe kéo về đến nơi, em sẽ đi lấy hành lý và giường xếp của em.”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ giấu sau mặt nạ bảo hộ của chiếc mũ đội đầu, đôi con ngươi lấp lánh còn trong veo hơn cả nước tuyết của Côn Lôn, vừa xấu hổ vừa nhút nhát, xinh đẹp khó lòng hình dung.
Trịnh Tây Dã bị dáng vẻ nhỏ bé này của cô quyến rũ đến mức ngón trỏ nhẹ nhàng giật lên, thấy bốn phía không có người nào khác, tâm tư trong lòng anh khẽ khàng xúi giục, anh không nhịn được vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ đeo găng tay của cô vào trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng sờ nắn, dịu dàng thưởng thức.
Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt ấm áp mềm dịu, nhẹ giọng nói với cô: “Bên này hơi lạnh, lát nữa anh ôm một cái lò sưởi tới cho em.”
Hai người họ đều đang đeo găng tay, da thịt cũng chẳng thể kề cận, nhưng sự vuốt ve an ủi thân mật lại kiềm chế này sao mà vô cùng động lòng người, thậm chí còn vượt qua cả những cái hôn nóng bỏng thiêu đốt con người ta.
Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ phiếm hồng, đầu quả tim chấn động run lên, bàn tay cô ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng đáp “Vâng” một tiếng.
Sau đó, cô bỗng nhớ tới vết thương do lạnh giá tạo thành trên bàn tay anh, khẽ nhỏ giọng bảo: “Đúng rồi, còn vết thương trên tay anh nữa! Anh tháo găng tay ra để em xem.”
Trịnh Tây Dã nhếch môi, hờ hững đáp lại: “Không có gì đáng ngại đâu, làm nhiệm vụ trên cao nguyên bị lạnh giá gây ra vết thương là chuyện rất phổ biến. Anh không cẩn thận nhiều lần rồi, đã quen với nó từ lâu.”
Hứa Phương Phỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Em muốn xem một chút.”
Cô gái nhỏ có cơ thể chẳng cao lớn là bao, tính cách lúc bình thường cũng mềm mỏng nhưng khi đã bướng bỉnh lên thì lại cực kỳ bướng bỉnh, cố chấp vô cùng.
Trịnh Tây Dã thấy Hứa Phương Phỉ đã kiên quyết như thế, đành phải khẽ nhúc nhích mười ngón tay, tháo găng tay bên tay phải ra.
Hứa Phương Phỉ nâng bàn tay phải sưng to tím đỏ của anh, hàng lông màu cau chặt, chỉ cảm thấy trái tim mình giống như đã bị một bàn tay vô hình siết lấy, siết chặt đến mức khiến cô đau đớn khó thở.
“Đau lắm đúng không anh?” Cô cố gắng nuốt ngược cơn xúc động rơi nước mắt quay trở lại, nhưng vẫn chẳng dám ngước nhìn anh, chỉ dịu dàng hỏi anh như vậy.
Giọng nói của Trịnh Tây Dã hạ thấp xuống, nhẹ nhàng đáp lời cô: “Không sao đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi mà, anh bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi. Nhóc con, em không cần phải lo lắng cho anh đâu.”
Hứa Phương Phỉ mím môi, không đáp lại lời nào.
Đúng như lời anh nói.
Vết thương do lạnh giá tạo ra trên bàn tay anh hoàn toàn chẳng đáng là gì so với những vết thương lớn nhỏ khác ở trên cơ thể của anh...
Đúng lúc này, rèm cửa lều trại bị hất lên, một tiếng nói to rõ vang vọng đi kèm với tiếng bước chân và tiếng gió tuyết trên cao nguyên bất thình lình cùng nhau nhào tới.
“Anh Dã, anh đang làm gì ở bên này vậy, em tìm anh như con ruồi không đầu ở bên ngoài nãy giờ...” Một đội viên Nanh Sói tùy tiện xông vào trong.
Hứa Phương Phỉ hoảng hốt giật nảy mình, cực kỳ bối rối. Cô không kịp nghĩ ngợi chút gì đã nhanh chóng buông tay Trịnh Tây Dã ra, hắng giọng, nhìn trái nhìn phải như chưa từng có việc gì xảy ra, hết ngước lên nhìn đỉnh lều trại lại nhìn sang bốn phía xung quanh lều trại.
Trịnh Tây Dã hơi cứng người lại, sắc mặt cũng hơi tối xuống, giọng điệu trả lời cứng nhắc: “Đi vào sao không báo trước một tiếng?”
Đội viên mới đi vào tên là Cận Đại Vĩ, là người chịu trách nhiệm kiểm tra sửa chữa giữ gìn chính đối với tất cả các trang bị, dụng cụ. Nghe thấy câu hỏi trách cứ này, Cận Đại Vĩ choáng váng cả người.
Cậu ta mờ mịt gãi gãi đầu, hỏi lại: “Anh Dã, em là người quản lý kho trang bị mà, em vào kho trang bị còn phải gõ cửa nữa sao? Trước đây bên mình nào có quy định này đâu anh?”
Trịnh Tây Dã nói: “Từ hôm nay trở đi bắt đầu có.”
Cận Đại Vĩ chú ý tới bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn mặc trang phục bằng vải bông kia, lòng mơ hồ đoán ra chút chuyện gì đó, nhưng lại không đoán được hết chuyện. Cậu ta hỏi: “Tại sao ạ?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Sau này kho trang bị sẽ được sử dụng làm nơi nghỉ ngơi cho đồng chí Hứa Phương Phỉ của tổ đội hỗ trợ kỹ thuật đến chi viện. Người ta là một cô gái, cậu không thể không thông báo trước khi tiến vào.”
“Ồ!” Cận Đại Vĩ giơ tay, ra sức vỗ xuống trán: “Vâng vâng vâng, em nhớ kỹ rồi ạ! Để em thông báo chuyện này cho tất cả các anh em!”
...
Khu vực cao nguyên có khoảng cách so với mực nước biển rất cao, áp suất không khí thấp, nước khó lòng đun sôi nên không thể nào nấu chín được đồ ăn. Bởi vậy, đại đội Nanh Sói đã mang theo lương thực khô, sử dụng bánh bích quy và thịt đóng hộp là đồ ăn chính.
Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người ngồi thành một vòng tròn trong lều trại lớn, bắt đầu dùng bữa ăn dành cho tối ngày hôm nay.
Người phụ trách công tác hậu cần của đội – Hướng Mạnh lấy ra một đống bánh quy và thịt đóng hộp lớn, phân phát tới cho mọi người, mỗi người một gói bánh quy một hộp thịt.
Hứa Phương Phỉ là một cô gái nhỏ, dịu dàng điềm đạm, cho dù đang ở trong trạng thái đói khát thì tướng ăn của cô cũng vẫn rất nhã nhặn. Cô nâng ngón tay kéo mở nắp khóa hộp, lấy thìa sắt xúc một miếng, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Đối lập với cô, một đám thanh niên cao lớn ăn uống không khác gì một đám chó săn bị bỏ đói mấy ngày.
Cố Học Siêu cắn một miếng bánh quy lại nhét thêm một thìa thịt đóng hộp, hai má phồng to, giống như thứ cậu ta ăn lúc này không phải lương khô mang theo lúc hành quân mà là món sơn hào hải vị nào đó.
Tần Vũ ngồi bên ăn bánh bích quy nhìn Cố Học Siêu, bỗng nhiên mở miệng gọi: “Tiểu đội trưởng Cố.”
“Hả?” Cố Học Siêu vừa nhai thịt vừa nhìn về phía Tần Vũ.
“Ơn cứu mạng của cậu suốt cuộc đời tôi khó lòng quên được, sau này nếu như cậu có chuyện cần đến sự giúp đỡ của tôi, tôi nhất định liều chết muôn vạn lần cũng không từ chối.” Tần Vũ nhếch môi cười, đưa thịt bò đóng hộp trong tay mình ra, nhướng mày: “Cụng một cái, sau này chúng ta sẽ trở thành những người anh em.”
Gương mặt cậu chiến sĩ trẻ tuổi lập tức nổi lên ráng đỏ hồng, Cố Học Siêu ngại ngùng cười cười, nói: “Đồng chí Tần Vũ, anh đừng nói như vậy, tôi tin tưởng rằng trong một tình thế khẩn cấp như thế, dù là một đồng chí nào trong số chúng ta gặp phải cũng đều sẽ lựa chọn giống với tôi.”
Hốc mắt Tần Vũ đã bắt đầu ẩm ướt, cậu ta cười ha ha cố che giấu, cánh tay ôm lấy bả vai Cố Học Siêu, nói: “Mọi người nhìn đi này, đây chính là vị chiến sĩ canh giữ biên giới của chúng ta đấy!”
Trịnh Tây Dã cũng bình thản cười theo, nói: “Cố Học Siêu, lần sau khi đi tới nơi đóng quân tôi sẽ kể lại đầy đủ chuyện lần này cho tiểu đoàn trưởng của các cậu. Cậu xả thân cứu người, phẩm cách cao thượng, là một công lao đáng ghi nhớ.”
“Chuyện này, chuyện này thật sự không đáng là gì mà! Hơn nữa lúc ấy đồng chí Tần Vũ cũng muốn cứu em nhưng anh ấy không có sức lực lớn bằng em thôi!”
Gương mặt cậu chiến sĩ nhỏ càng lúc càng thêm đỏ, gãi đầu ngây ngô cười hề hề: “Đội trưởng Trịnh, đồng chí Tần Vũ, nếu hai người còn tiếp tục khen tôi, tôi sẽ ngại ngùng không dám ở lại chỗ này thêm nữa đâu.”
Bên ngoài lều trại, gió và tuyết vẫn đang tiếp tục ngang ngược tàn phá bừa bãi khắp trời đất.
Trong lều trại tiếng nói cười vui vẻ, ấm áp như mùa xuân.
Cơm nước xong xuôi, Cố Học Siêu tự giác tới lều vải khác. Trịnh Tây Dã lấy bản đồ tọa độ của toàn bộ trạm cơ sở Côn Lôn, bày ra trên mặt bàn.
Sắc mặt anh rất nghiêm túc và tỉnh táo, ngón tay chỉ về phía một tọa độ điểm trên đó, hỏi: “Trạm gặp phải vấn đề là trạm ở tại vị trí này. Mọi người có ý tưởng gì không?”
Tần Vũ nhìn chằm chằm bản đồ tọa độ, suy tư một lát, đáp: “Với tình trạng bây giờ của Cổ Tuấn Kỳ, chắc hẳn không thể tới đây được. Ngày mai Bạch Lục sẽ chạy từ bên nơi đóng quân đến đây, chắc cũng phải buổi chiều mới tới nơi. Đội trưởng Trịnh, tôi đề nghị xế chiều ngày mai chúng ta hãy xuất phát tới tọa độ của trạm gặp sự cố này.”
Trịnh Tây Dã lắc đầu, bác bỏ: “Vị trí của trạm cơ sở này khá xa, cách doanh trại chúng ta hai tiếng lái xe, nếu như xuất phát lúc xế chiều lại phải vội vàng trở về trước khi trời tối thì gần như không còn lại thời gian để chúng ta làm việc.”
Lúc này, An Tắc, thành phần cốt cán, xương sống kỹ thuật của đại đội Nanh Sói mới mở miệng. Cậu ta đẩy kính mắt trên sống mũi, nhíu mày, nói: “Thật sự không thể làm như thế được, chi bằng mấy người chúng ta cứ đi sang bên đó xem qua tình huống trước một chút.”
Tần Vũ bị sặc, ho khan: “... Ý của tôi không phải đang nói tôi và đồng chí Tiểu Hứa không thể hoàn thành nhiệm vụ được. Chủ yếu do tôi cảm thấy trình độ của đồng chí Bạch Lục cao hơn chúng tôi một chút.”
Mấy người đàn ông tranh cãi với nhau.
Bỗng nhiên, một tiếng nói mềm nhẹ vang lên, thử thăm dò hỏi: “Tần Vũ, hay là hai chúng ta cứ thử đi trước xem?”
Tần Vũ trợn to hai mắt: “Tiểu Hứa, cô tự tin đến vậy sao?”
Hai gò má của Hứa Phương Phỉ hơi nóng lên, cô nhỏ giọng nêu ra ý nghĩ của mình: “Dù sao anh Bạch cũng phải đến tận chiều mai mới tới được, nếu chúng ta không đi thì đã lãng phí thời gian của cả ngày mai rồi. Chúng ta đi trước tới đó, nếu có thể phát hiện ra vấn đề thì quá tốt, nhưng cho dù không thể phát hiện ra vấn đề thì cứ tới đó tìm kiếm nguồn gốc cũng không tệ, đến khi trở về có thể trao đổi với anh Bạch, anh Bạch cũng có cơ sở để ra tay.”
Lời nói này vừa nói xong, An Tắc đã lập tức vỗ bàn, vui vẻ nói: “Cô bé này nói đúng, không đi thì tốn thời gian vô ích, đi cũng không có ảnh hưởng xấu gì!”
Trịnh Tây Dã chậm rãi gật đầu, quyết định: “Được rồi. An Tắc, Tần Vũ, Hứa Phương Phỉ, sáng mai ba người hãy đi theo tôi.”
Ba người đáp lại: “Rõ!”
Đêm càng khuya, nhiệt độ càng thấp, gió tuyết sắc lạnh thổi càng dữ dội, tiếng gió gầm gừ giống như hơi thở hổn hển nặng nề của mẹ Trái Đất.
Sau khi đi ra khỏi lều chính, Hứa Phương Phỉ rửa mặt súc miệng qua loa bằng nước ấm một phen, sau đó cô hít thở khí oxy thêm một lát, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Lò sưởi trong lều vải đang tỏa ra ánh sáng, lửa than trong lò lúc bay lên cao lúc hạ xuống thấp, chớp sáng chớp tối, thỉnh thoảng vang ra vài tiếng nổ đôm đốp giòn tan.
Cô dùng kẹp gắp than đảo một vài khối than củi ở trong lò sưởi, tiếp đó cô phủi phủi tay, đứng lên, nhấc giường xếp tới một khu đất trống rộng rãi, mở giường ra, trải phẳng, xếp chăn đệm lên chiếc giường đơn của mình.
Vừa mới khom lưng ngồi xuống, khóe mắt lại thoáng thấy được cửa lều vải bay bay, bị người bên ngoài xốc lên.
“...” Hứa Phương Phỉ vừa mới cởi áo khoác bông ra, thấy thế vô cùng kinh hãi, vô thức siết chặt áo bông che chắn trước ngực mình lại.
Trong cơn hoảng hốt chưa kịp tỉnh hồn, cô chăm chú nhìn sang, bắt gặp một người đàn ông cao lớn mặc quân phục xông qua gió tuyết đi vào. Sắc mặt anh thản nhiên, đang rũ mắt khẽ vỗ vỗ lớp tuyết bám trên người, vụn tuyết rào rào rơi xuống khỏi quần áo của anh, hòa vào một thể với đám tuyết đọng trước cửa lều vải.
Khi thấy rõ được gương mặt của người đàn ông, trái tim Hứa Phương Phỉ mới buông lỏng. Cô vỗ vỗ lồng ngực, lẩm bẩm: “Tại sao anh lại đột nhiên chạy vào thế hả, suýt chút nữa đã làm em sợ chết mất rồi.”
Trịnh Tây Dã bước chân đi vào, đồng thời cũng buông cửa lều xuống. Anh tiện tay cởi đồ ngụy trang mặc trên vùng cao nguyên hoang vắng ra, treo lên trên chiếc móc bên cạnh cửa, thờ ơ trả lời cô: “Trừ anh ra, ai dám không chào hỏi mà đi vào trong lều của em chứ.”
Hứa Phương Phỉ thấy anh vừa vào cửa đã cởi quần áo, ngây người, hai con mắt trợn tròn, run giọng hỏi: “Này, hơn nửa đêm anh không đi ngủ, chạy tới đây để làm gì?”
Cạch một tiếng.
Trịnh Tây Dã cởi chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay mình, xoay người đặt nó lên trên tủ đặt đồ bên cạnh. Nghe thấy câu hỏi của cô, anh nghiêng mặt nhìn sang, hàng lông mày khẽ nhíu lại, hứng thú bảo cô: “Nhóc con của anh, em thử đoán xem.”
Mấy giây ngắn ngủi trôi qua, hai gò má trắng nõn của Hứa Phương Phỉ đã chuyển sang màu đỏ.
Cô kinh ngạc lại khiếp sợ, bàn tay siết áo bông lại càng chặt hơn, đỏ mặt lắp bắp nói: “Không, không phải chứ. Trịnh Tây Dã, em nói cho anh biết, chỗ này không phải nhà, nhà của anh, anh không thể muốn làm gì thì làm được. Chỗ này là cao nguyên Thanh Tạng, là Côn Lôn đó, chúng ta còn đang làm nhiệm vụ đặc biệt nữa! Anh đang mơ tưởng làm chuyện gì ở chỗ này với em hả?”
Hứa Phương Phỉ quả thật đã nghẹn họng trân trối với anh.
Ông trời ơi, trái đất ơi!
Cái tên đàn ông hoang dã bị sắc dục làm mờ mắt này điên rồi đúng không? Trong đầu anh có sợi dây thần kinh nào chập mạch hay sao mà lại dám đòi làm loạn với cô ở chỗ này?
Hả?
Phía bên kia, Trịnh Tây Dã đã nhàn nhã đi tới, đứng ở trước mặt Hứa Phương Phỉ. Anh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống, ngắm nghía đôi mắt tròn tròn của nhóc con đáng yêu này.
Hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói câu gì.
Ước chừng vài giây trôi qua, Trịnh Tây Dã chậm rãi cúi người xuống, hai cánh tay thon dài cũng vươn ra, chống lên hai bên thân thể cô gái, bao trọn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này vào trong không gian của riêng mình.
“...” Hứa Phương Phỉ mặt đỏ tai hồng, trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang dần dần phóng đại, ực một tiếng, khó khăn nuốt nước bọt xuống.
Cô không khỏi bắt đầu suy nghĩ, chờ tới lát nữa khi anh ra tay giở trò với cô, cô nên chạy trốn hay gào to “vô lễ” thì tốt hơn.
Tuy nhiên, khi khoảng cách giữa hai đôi môi còn chưa tới một centimet, Trịnh Tây Dã lại dừng lại.
Hàng lông mày của anh nhướng cao, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vào má cô, lười biếng nói: “Em chờ mong gì thế hả cô bé, em cho rằng anh định làm gì với em?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt.
Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã lập tức đứng dậy, đi đến bên lò sưởi, cúi người, thoải mái ngang nhiên ngồi xuống chiếc ghế gấp nhỏ bên cạnh lò sưởi. Anh cầm lấy kẹp gắp than, sắc mặt bình tĩnh đảo than trong đó.
Hứa Phương Phỉ nghi ngờ nhíu mày, hỏi: “... Rốt cuộc anh đến đây để làm gì?”
“Anh còn có thể làm gì.” Giọng điệu Trịnh Tây Dã hờ hững, anh cũng không quay đầu lại, chỉ thuận miệng trả lời cô: “Anh đến lật than cho nhóc con của anh, trông nom lò sưởi cho em ấy, lật than không ngừng, đảm bảo mỗi khối than đều có thể cháy hết, tránh việc để em ấy ngủ như một bé heo, cuối cùng trúng độc carbon monoxide.”
“...”
Hứa Phương Phỉ nghe được đáp án này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp ngọt ngào. Khóe miệng cô không khống chế được khẽ vểnh lên, cô nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai của người đàn ông kia một lát, đột nhiên bừng tỉnh lại, hỏi anh: “Vậy, chẳng lẽ anh định ở lại trông lửa cho em cả đêm nay?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Đúng thế.”
Hứa Phương Phỉ nghẹn lời, cô cau mày nói: “Không được, anh cũng cần phải nghỉ ngơi. Nhất định anh phải đi nghỉ ngơi.”
Cô suy nghĩ hai giây, đề nghị: “Thế này đi, hai chúng ta thay ca trực ban, anh ngủ hai tiếng, em ngủ hai tiếng?”
Trịnh Tây Dã đã lật hết một vòng than củi, anh đặt kẹp gắp than sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Bây giờ anh vẫn còn rất tỉnh táo, chờ anh mệt mỏi lại nói sau.”
Hứa Phương Phỉ nghe vậy, đành phải cởi áo bông đặt sang một bên, ôm chăn nằm xuống. Cô mở to đôi mắt nhìn Trịnh Tây Dã, suy nghĩ một chút, lại nói: “Lò sưởi không cần phải lật mọi lúc, anh ngồi đó sẽ mệt mỏi lắm.”
Trịnh Tây Dã quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ đang nằm trên chiếc giường xếp, hơi bất đắc dĩ dịu dàng bảo: “Đồng chí nhóc con này, trong phòng không có chiếc giường thứ hai, nếu anh không ngồi thì còn có thể nằm ở đâu?”
Gương mặt cô bé con đỏ bừng bừng, cô im lặng trong hai giây, ấp úng mãi mới phun ra được một câu: “Anh có thể nằm với em.”
Trịnh Tây Dã: “Giường xếp chỉ rộng có một mét, không đủ chỗ cho cả hai chúng ta cùng ngủ.”
Nhóc con hình như đã xấu hổ đến cực điểm rồi, cô kéo chăn che kín mặt, sau đó, một giọng nói ngọt ngào dịu dàng rầu rĩ bay ra từ trong chăn.
Cô nói: “Dù sao ban đêm cũng không có ai đến nơi này. Anh lên giường ngủ, em có thể... nằm trên người của anh.”
(1): 人间四月芳菲尽: Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận: Trong cõi nhân gian, đến tháng tư hương thơm đã tan hết. Đây là câu thơ đầu trong bài thơ Hoa đào chùa Đào Lâm của tác giả Bạch Cư Dị.