Với sự giúp đỡ của tiểu tổ chi viện kỹ thuật viện mười bảy, hành động đặc biệt lần này của đại đội Nanh Sói đã kết thúc tương đối viên mãn. Vào trung tuần tháng một, trạm cơ sở Côn Luân số mười hai của giải phóng quân nhân dân Trung Quốc đã được hoàn tất công việc xây dựng.
Rút lui khỏi tọa độ doanh trại, một đoàn người đi tới đồn biên phòng trước.
Hứa Phương Phỉ không khỏi cảm thán, duyên phận trong thế gian này, quả nhiên đều là kỳ diệu như thế.
Vô cùng trùng hợp, lại gặp được Ương Lạp - thiếu nữ Tây Tạng có lòng nhiệt tình như ánh nắng chói chang trên cao nguyên kia.
Nhìn thấy đám người Hứa Phương Phỉ, cô gái nhỏ bé đáng yêu người Tây Tạng này cũng vô cùng mừng rỡ, tung tăng nhảy chân sáo qua chỗ họ, hai bím tóc đen nhánh lắc qua lắc lại phía sau lưng. Ương Lạp vui vẻ chào hỏi: "Lại gặp nhau rồi, chị gái giải phóng quân xinh đẹp! Còn có tất cả mọi người nữa!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ có chút ngạc nhiên, nói: "Ương Lạp, em nói tiếng Trung tốt hơn trước rồi đấy."
Ương Lạp cười e thẹn: "Em đặc biệt học thêm được không ít."
Hứa Phương Phỉ lại hỏi: "Em lại tới đây giao đồ ăn sao?"
Ương Lạp lắc lắc đầu, đáy mắt sáng ngời nổi lên từng tia mất mát, trả lời: "Em đến để tạm biệt Cố Học Siêu."
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: "Tạm biệt? Em định đi đâu vậy?"
Trên mặt Ương Lạp lại một lần nữa nở nụ cười: "Chờ tháng sau bắt đầu mùa xuân rồi, em sẽ phải đi hành hương cùng với ba mẹ."
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, nhớ tới đồng chí ở trạm bảo vệ trước đó nói với cô về hành trình hành hương, không khỏi tò mò nói: "Đích đến hành hương của mọi người là ở đâu vậy?"
Ương Lạp trả lời: "Lhasa, Cung điện Potala."
Tần Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp lời: "Nơi này còn cách Lhasa một đoạn rất xa, những mấy nghìn kilomet lận! Các em không đi xe hay sao?"
"Vậy nên em mới đến chào tạm biệt Cố Học Siêu bọn họ đó." Giọng điệu của Ương Lạp rất nghiêm túc: "Ba em bảo rằng, con đường hành hương nhất định phải thành tâm, ba bước một quỳ, năm bước một lạy, bảy bước một dập đầu, lần này cũng là lần đầu tiên em đi hành hương, chỉ biết là hình như phải đi gần chín tháng, rất lâu cũng không trở về được."
Tần Vũ và các thành viên khác liền giơ ngón tay cái lên, kính nể nói: "Bội phục! Trâu bò thật đấy!"
Bạch Lục thuận miệng hỏi: "Cô gái nhỏ này, lúc người Tây Tạng các em hành hương, thường thì đều có nguyện vọng gì vậy?"
Ương Lạp thành khẩn trả lời: "Rất nhiều ạ, nguyện vọng của mỗi người đều không giống nhau."
Bạch Lục: "Em còn nhỏ tuổi như vậy, tốn hơn tám tháng để đi hành hương, dự định ước nguyện điều gì thế?"
Ương Lạp suy nghĩ một lát, nâng cằm lên ranh mãnh trả lời: "Em không nói cho anh biết đâu!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Lục và Tần Vũ đều cảm thấy cô gái nhỏ người Tây Tạng này rất thú vị, bị chọc đến mức cười khẽ ra thành tiếng.
Hứa Phương Phỉ đứng tại chỗ một lúc, sau đó bèn đi qua, kéo lấy tay Ương Lạp, nhẹ nhàng đưa cô gái nhỏ đi sang bên cạnh. Nhìn trái phải, nhìn xung quanh một phen rồi cô mới lấy ra một túi thịt thỏ cắt khối được đóng gói hút chân không từ trong túi áo khoác quân phục của mình ra, nhét vào tay Ương Lạp.
Ương Lạp từ nhỏ đã sinh sống ở vùng cao nguyên này, nơi xa nhất mà cô ấy từng đi qua cũng chỉ là thành phố, thị trấn ở gần đó, đương nhiên là chưa từng thấy qua loại ẩm thực đặc sắc của nơi khác như này rồi.
Cô ấy cầm túi thịt thỏ cắt khối trên tay, lật qua lộn lại đánh giá, hỏi: "Đây là loại thịt gì vậy ạ?"
"Thịt thỏ, là món ăn ngon của khu vực Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Em nếm thử đi." Hứa Phương Phỉ tươi cười dịu dàng, thanh âm hạ thấp xuống một chút: "Cái này là đồng chí quản lý hậu cần của bọn chị lén lút đưa cho chị đấy, cho em ăn."
Ương Lạp nhếch miệng, nở nụ cười rạng rỡ: "Thua chia na!"
Mắt thấy Hứa Phương Phỉ lộ vẻ nghi hoặc, Ương Lạp chợt bật cười "Phụt" một tiếng, trả lời cô bằng tiếng Hán: "Cảm ơn chị."
"Không cần khách sáo, coi như báo đáp lại chỗ đường sữa mà em đã cho chị thôi." Hứa Phương Phỉ cũng nhếch khóe môi, thấp giọng tiếp tục dặn dò: "Em mau bỏ gói thịt thỏ này vào trong túi đi, chị chỉ có một túi này thôi đấy, nếu người khác lại tới tìm xin chị thì chị sẽ không lấy ra thêm được gói nào nữa đâu."
Lúc này, bên cạnh có người nghe được, cảm thấy buồn cười, hỏi vu vơ: "Có một gói thịt thỏ thôi, ai lại đi tranh giành với các em chứ?"
Hai cô gái nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn.
Trịnh Tây Dã vừa trao đổi xong với tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn biên phòng, từ trong doanh trại đi ra. Trên mặt tràn ngập vẻ lười nhát, hai bàn tay to, mỗi bên đều đang cầm hai quả cà chua đỏ tươi diễm lệ, cất bước đi tới trước người Hứa Phương Phỉ và Ương Lạp, đứng yên một chỗ rồi đưa hai quả cà chua ở bên tay trái cho các cô.
Hai cô gái nhận lấy quả cà chua.
Hứa Phương Phỉ cầm cà chua, cúi đầu nhìn, không có hành động gì tiếp. Ngược lại Ương Lạp lại không có chút lưỡng lự nào, cô ấy nói thầm vài câu tiếng Tây Tạng với Trịnh Tây Dã xong thì rất tự nhiên mà há miệng ra, "rộp" một tiếng, gặm từng miếng lớn một cách ngon lành.
Trịnh Tây Dã nhướng mày, nói với Hứa Phương Phỉ: "Hơn hai tháng chưa từng thấy qua trái cây và rau quả tươi rồi, ăn đi, bổ sung một ít vitamin. Chỗ trái cây này đều được anh rửa sạch rồi đấy."
Ương Lạp ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, chị mau ăn đi. Đây là quả vàng đấy."
Hứa Phương Phỉ cũng cắn một miếng cà chua.
Ương Lạp đang ăn cà chua im lặng trong chốc lát, không biết tại sao, ánh sáng trong đôi mắt của cô ấy đột nhiên lại trở nên ảm đạm.
Hứa Phương Phỉ nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này, nhẹ giọng hỏi: "Em sao vậy, Ương Lạp?"
Ương Lạp nhìn về phía cô, chần chừ thở dài một cái, rầu rĩ nói: "Đồng chí giải phóng quân, trước kia ba mẹ em nói em còn nhỏ tuổi, không cần phải đi hành hương cùng bọn họ, mỗi lần bọn họ đi xa thì em lại ở nhà với A Ất, có A Ất chăm sóc cho em."
Hứa Phương Phỉ: "A Ất có nghĩa là gì?"
Trịnh Tây Dã giải thích: "A Ất là một thuật ngữ Tây Tạng, có nghĩa là 'bà nội'."
"À." Hứa Phương Phỉ hiểu được, lại nhìn về phía Ương Lạp: "Sau đó thì sao?"
Bả vai nhỏ của Ương Lạp sụp xuống, đưa tay dùng sức túm lấy bím tóc bện hai bên của mình, vẻ mặt ngẩn ngơ, nói: "Năm nay em phải đi hành hương cùng mọi người, là bởi vì A Ất bị bệnh. Tháng trước A Ất nôn ra máu, ba mẹ đã đưa bà đến bệnh viện huyện Thanh Lam gần đó."
Nghe đến đó, trái tim Hứa Phương Phỉ bỗng dưng căng thẳng, không nói tiếp nữa.
Ương Lạp rũ mắt, giọng nói càng ngày càng nhẹ: "Em rất nhớ A Ất. Nguyện vọng của em với Thần Minh, chính là A Ất được cát tường như ý, ở lại với em thêm nhiều năm nữa."
Hứa Phương Phỉ im lặng vài giây rồi đưa tay nắm chặt cánh tay của Ương Lạp, cổ vũ cô ấy, nói: "Tâm nguyện của em nhất định sẽ thành hiện thực."
"Phải không?" Ương Lạp nâng mi mắt lên nhìn cô, trong mắt lại hiện lên một tia hy vọng: "Chị cũng cảm thấy, Thần Minh sẽ giúp em thực hiện tâm nguyện này sao?"
Hứa Phương Phỉ kiên định gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Mắt thấy thiếu nữ vẫn có chút bàng hoàng bất an, Hứa Phương Phỉ liền quay đầu, đánh ánh mắt về phía người đàn ông cao lớn ở bên cạnh.
Trịnh Tây Dã vốn đang chậm rãi gặm cà chua, vừa gặm được một nửa, nhận được tín hiệu bằng ánh mắt này bèn chậm lại, đành phải làm bộ đoan chính, trầm giọng nói: "Đúng vậy, Ương Lạp, đồng chí Hứa Phương Phỉ nói đúng, tâm nguyện của em nhất định sẽ được thực hiện."
Ương Lạp bĩu môi, ánh mắt lưu chuyển một vòng giữa người đàn ông ấy và cô gái xinh đẹp kia: "Hai người thật sự không có lừa gạt em đấy chứ?"
"Không có đâu."
Hứa Phương Phỉ nói xong, ưỡn ngực lên, bàn tay vỗ đến mức vang lên "Bôm bốp", nói: "Bọn chị chính là giải phóng quân, chưa bao giờ lừa gạt dân chúng cả."
Lúc này Ương Lạp mới giống như là trút được gánh nặng, một lần nữa ngẩng mặt cười to: "Đúng thế, mẹ em bảo rằng giải phóng quân và chúng ta thân thiết giống như người một nhà, em tin tưởng mọi người!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Ương Lạp lướt qua Hứa Phương Phỉ, rồi lại nhìn về phía khu ký túc xá doanh trại phía sau Hứa Phương Phỉ. Không biết nhìn thấy cái gì, con ngươi của cô gái người Tây Tạng đột nhiên sáng lên, nói: "Cậu ấy đi ra rồi! Tạm biệt hai đồng chí giải phóng quân, em đi trước đây!"
Sau đó liền cười tủm tỉm chạy bước nhỏ qua bên kia.
Hứa Phương Phỉ quay đầu nhìn, thấy là Cố Học Siêu.
Thiếu nữ người Tây Tạng vui tươi chạy vội về phía chiến sĩ biên giới trẻ tuổi, hai người gặp nhau, bắt đầu nói cái gì đó.
Cách họ khá xa, Hứa Phương Phỉ nghe không rõ nội dung mà hai người nói chuyện, cũng không tò mò, cong môi thu hồi ánh mắt.
Trịnh Tây Dã cắn một miếng trái cây, nhìn Ương Lạp và Cố Học Siêu, giọng điệu nhàn nhạt, nói: "Vừa rồi anh nghe cán sự Diêu nói một câu, bà nội của Ương Lạp hình như bị ung thư thực quản, giai đoạn giữa và cuối."
"..." Sắc mặt của Hứa Phương Phỉ có chút thay đổi, mi tâm dùng sức nhíu lại thành một cái nút thắt.
Trịnh Tây Dã ghé mắt nhìn cô, ánh mắt cùng giọng điệu đều rất bình tĩnh: "Nhóc Con à, em thật sự cảm thấy, một nhà Ương Lạp dập đầu cầu khấn từ nơi này đến Lhasa thì bệnh của bà nội em ấy sẽ khỏi được sao?"
Hứa Phương Phỉ mím môi, đáp: "Mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất thì làm như vậy cũng có thể cho cả nhà bọn họ một hy vọng. Đối với những người sống trong tuyệt vọng, 'hy vọng' là tất cả động lực để sống sót. Hơn nữa..."
Cô dừng lại một chút, quay đầu, cũng nhìn về phía anh: "Nhỡ đâu có phép màu thì sao?"
Trên mặt Trịnh Tây Dã không có biểu cảm gì, con ngươi đen lạnh lẽo, từ chối cho ý kiến.
Hứa Phương Phỉ thở dài: "Đồng chí Trịnh Tây Dã này, em đột nhiên phát hiện, thế giới quan của anh hình như tương đối tiêu cực đấy."
Trịnh Tây Dã sửa lại lời của cô: "Đây không phải là tiêu cực, mà là tỉnh táo."
Trịnh Tây Dã lại nói: "Giống như em nói vậy, thân ở tuyệt cảnh, 'hy vọng' là động lực duy nhất để sống sót. Phàm là tuyệt cảnh, phàm là có một chút biện pháp, ai sẽ đem tâm nguyện của mình giao cho cái gọi là 'Thần Minh' để thực hiện kia chứ?"
Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, không tranh cãi với anh về đề tài trừu tượng này nữa.
Cô cắn một miếng cà chua thật to, má nhai phồng lên, vừa nhai vừa chuyển đề tài, nói: "Vừa rồi, tại sao Ương Lạp lại nói cà chua là quả vàng?"
Trịnh Tây Dã đáp: "Cà chua dễ bảo quản cũng dễ trồng, nếu gặp phải tuyết rơi dày đặc, thứ này chính là khẩu phần quan trọng nhất trong phạm vi trăm dặm. Quý giá hơn cả vàng bạc kim cương."
Hứa Phương Phỉ hiểu được, gật gật đầu.
Lúc này, An Tắc còn có Trương Phong bọn họ đều từ trong doanh trại đi ra, giống như Trịnh Tây Dã, trong tay mọi người đều cầm một quả cà chua mà gặm.
Một đám đồng chí quân đội thẳng tắp, bởi vì đã lâu không ăn rau củ quả, vừa nhìn thấy cà chua hai mắt liền tỏa sáng, vây quanh một chỗ ăn một bữa ngon lành, cảnh tượng này, quả thực là một nửa chua xót pha lẫn một nửa hài hước.
Hứa Phương Phỉ không khỏi bật cười lắc đầu.
Lúc này, Hướng Mạnh ở trong sân chào hỏi: "Anh Dã, sắp đến lúc rồi! Nên đi thôi!"
Trịnh Tây Dã đáp lại một tiếng.
Mọi người bèn năm ba miếng đã gặm hết cà chua, cất bước, sải bước đi về phía mấy chiếc xe quân sự đang đỗ song song nhau.
Lúc xe chạy ra khỏi cửa tiểu đoàn biên phòng, Hứa Phương Phỉ quay đầu nhìn về phía sau.
Hôm nay trời nắng, cao nguyên tuyết rộng mênh mông, bầu trời xanh biếc, cực kỳ giống với ngày đầu, khi cô mới tới Thanh Hải. Xa xa giữa dãy núi, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người, dưới sự phản chiếu của dãy Côn Lôn nguy nga, bóng dáng của hai người đó trở nên nhỏ bé như hai con kiến, như hai cái chấm đen, như hai hạt bụi.
Hứa Phương Phỉ biết, đó là chiến sĩ biên phòng không biết lần thứ mấy bước lên tuyến tuần tra.
Cán bộ Diêu Đại Thành và tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn biên phòng đứng ở trước cửa doanh trại, đồng thời hành quân lễ cùng lễ chú mục, nhìn theo bọn họ.
Cố Học Siêu và Ương Lạp hình như còn đang nói chuyện, bóng dáng vô cùng mơ hồ, cơ hồ đã nhìn không rõ.
Xa xa nơi ven đường, có hai con linh dương Tây Tạng đi tới, bị tiếng động cơ của xe hấp dẫn, cảnh giác mà đứng vững, dựng thẳng cổ lên, con ngươi trong suốt sáng long lanh nhìn về phía đoàn xe...
Tạm biệt, tiểu đoàn biên phòng Côn Lôn.
Tạm biệt, linh dương Tây Tạng.
Tạm biệt, cao nguyên Thanh Hải- Tây Tạng xinh đẹp.
Ánh mắt của Hứa Phương Phỉ trở nên xa xăm, mặt nhìn về phía núi tuyết, lộ ra một nụ cười yếu ớt, ở trong lòng nói lời tạm biệt với mảnh đất này.
...
Nhiệm vụ kết thúc, đoàn người vội vàng đi suốt đêm, sau đó qua đêm ở gần sân bay một đêm. Sáng sớm hôm sau, đội ngũ hai bên đều phải trở về đơn vị của mình.
Người của đại đội Nanh Sói phải trở về Tấn Châu, viện mười bảy bên này thì phải trở về Vân Thành.
Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã lại một lần nữa phải đối mặt với chuyện chia cách.
Trước khi chia xa, hai người không hề biểu lộ cảm xúc lưu luyến không rời hay là không nỡ rời xa, thậm chí còn không có được quá mười phút đơn độc ở chung với nhau.
Bọn họ chỉ bắt tay nhau ở đại sảnh chờ, làm đội trưởng của đại đội Nanh Sói, cùng tổ viên của tổ kỹ thuật viện mười bảy, bày tỏ lời chúc mừng và cảm ơn lẫn nhau.
Sau nhiều giờ bay trên không, máy bay hạ cánh xuống sân bay Cẩm An, Vân Thành.
Hứa Phương Phỉ đã cảm nhận được tình hình thực tế của tuyến biên phòng cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng, một lần nữa trở lại vị trí kỹ thuật hậu phương lớn của cô.
Cuộc sống đã trở lại như trước.
Kỳ thật, nói là trở lại như trước, cũng không hoàn toàn đúng.
Đêm giao thừa năm nay rơi vào giữa tháng Hai, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, hương vị ngày Tết nồng đậm đã tràn ngập từng đường lớn ngõ nhỏ ở Vân thành. Khắp nơi đều là biển quảng cáo "Mua sắm Tết, sale sập sàn", đèn đường ở hai bên đường cũng được treo thêm những chiếc đèn lồng nhỏ đỏ rực.
Những nhân viên văn phòng bận rộn cả năm, tâm niệm mong được trở về nhà, bước vào chế độ Làm câu giờ thống nhất trong cả nước.
Ấy vậy mà các đồng chí giải phóng quân của viện mười bảy vẫn còn làm việc chăm chỉ, nhưng khi công tác có lúc rảnh rỗi, họ cũng có dự định tính toán xem nghỉ phép cuối năm sẽ nghỉ như thế nào.
Tuần thứ hai từ khi trở về Vân Thành, một buổi tối thứ tư bình thường, Hứa Phương Phỉ như thường lệ gọi điện thoại video cho Kiều Tuệ Lan.
"Tút tút" vài tiếng, cuộc gọi đã được kết nối.
Trong video xuất hiện khuôn mặt của mẹ, Hứa Phương Phỉ bật cười, nói: "Mẹ ơi, mẹ đã ăn cơm chưa?"
Kiều Tuệ Lan cười vài tiếng, làm bộ quở trách cô: "Sắp chín giờ tới nơi rồi, đương nhiên là đã ăn rồi. Đứa nhỏ này, ân cần cũng thật là có lệ mà."
Hứa Phương Phỉ làm nũng với mẹ một lát, lại hỏi: "Tiểu Huyên đâu ạ? Đang làm bài tập ở nhà hả mẹ?"
"Chắc là đã làm xong rồi, mẹ mới ký tên xong." Kiều Tuệ Lan trả lời, sau đó bèn ngó đầu qua nhìn về hướng phòng ngủ, gọi: "Tiểu Huyên ơi! Mau ra đây! Chị gái con muốn nói chuyện với con này!"
Không bao lâu sau, dáng người nhỏ bé của cô bé đã đi vào khung hình.
Tiểu Huyên ngồi xuống bên cạnh Kiều Tuệ Lan, vung bàn tay nhỏ bé về phía camera trước, gọi vang lên: "Chị Phỉ Phỉ ơi."
Hứa Phương Phỉ quan sát cẩn thận, tâm tư cũng tinh tế, rất nhanh liền chú ý đến sắc mặt và thần thái của tiểu thiếu nữ có chút không thích hợp. Cô nghi ngờ mà chớp chớp mắt, hỏi: "Làm sao vậy, Tiểu Huyên, hôm nay tâm trạng của em không được tốt à?"
Tiểu Huyên lắc đầu, trả lời: "Không có, tâm trạng em đang rất tốt mà."
Hứa Phương Phỉ nhíu mày: "Vậy sao trông em lại buồn bã như thế?"
Tiểu Huyên đơ người ra hai giây, rốt cục cũng hướng về phía ống kính nặn ra một nụ cười, ngọt ngào nói: "Chị Phỉ Phỉ, chị đừng lo lắng lung tung, em ổn lắm. Chủ yếu là gần đây bài tập về nhà tương đối nhiều, em không có thời gian để chơi, vì thế nên trông em mới buồn bã vậy thôi."
Hứa Phương Phỉ vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, lại hỏi lại, thấy cô bé vẫn không định nói thật, đành phải từ bỏ, nói: "Được rồi. Vậy thì mau đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi."
"Vâng ạ." Tiểu Huyên rõ ràng là rất không nỡ, ôm lấy di động, dừng lại trong phút chốc, lại hỏi: "Chị Phỉ Phỉ ơi, khi nào thì chị trở về thế ạ?"
Trong lòng Hứa Phương Phỉ cảm thấy mềm nhũn, giọng nói cũng mềm nhũn theo: "Sao thế, nhớ chị rồi hả?"
Tiểu Huyên dùng sức gật gật đầu: "Rất nhớ, nhớ lắm luôn."
"Đến Tết rồi chị sẽ trở về." Hứa Phương Phỉ dịu dàng trấn an cô bé: "Đến lúc đó chị sẽ mang cho Tiểu Huyên thật nhiều quà, có được không?"
"Dạ!"
Nhận được tin tức này, trong đôi mắt to ảm đạm của Tiểu Huyên cuối cùng cũng lóe ra vài tia sáng ngời. Cô bé vui vẻ cười rộ lên, trả lại điện thoại cho Kiều Tuệ Lan, bước cái chân ngắn của mình ra, ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm rửa.
Tiếng bước chân trong ống nghe nhẹ nhàng đi xa.
Đợi Tiểu Huyên đi xa, giọng nói Hứa Phương Phỉ lập tức hạ thấp đi vài phần, nói: "Mẹ ơi, trông Tiểu Huyên có vẻ không ổn cho lắm."
Kiều Tuệ Lan dù sao cũng đã lớn tuổi, người gần năm mươi tuổi, còn xa mới nhanh nhẹn được như thời còn trẻ. Hơn nữa, bình thường bà lại phải bận rộn việc làm ăn của tiệm bán tiền giấy, rồi còn bận rộn chuyện sinh hoạt của cả già trẻ trong nhà, cũng không có quá nhiều tinh lực để chú ý đến sự thay đổi tâm tình của trẻ nhỏ.
Nghe vậy, mi tâm của Kiều Tuệ Lan khẽ nhíu lại, buồn bực nói: "Con nói như vậy mẹ đột nhiên cũng cảm thấy con bé có gì đó không ổn. Hai tháng nay, con bé vừa trở về liền vào nhà làm bài tập, cũng ít nói hơn, không còn cười nhiều như trước nữa."
Hứa Phương Phỉ rất lo lắng: "Hay là ở trường con bé bị người ta bắt nạt?"
Kiều Tuệ Lan hơi kinh hãi: "Không thể nào!"
Kiều Tuệ Lan nói xong, chính mình cũng theo đó mà trở nên cảnh giác, cúi đầu suy tư một hồi, lại nói: "Vậy đi, ngày mai mẹ sẽ lên trường tìm chủ nhiệm, hỏi cô Diệp xem rốt cuộc là có chuyện gì."
"Vâng ạ." Hứa Phương Phỉ nghiêm túc dặn dò: "Mẹ nhất định phải nhớ đi đến trường hỏi cô nhé, ngàn vạn lần đừng có quên."
Kiều Tuệ Lan: "Biết rồi, biết rồi."
Hai người lại nói chuyện phiếm một lát.
Kiều Tuệ Lan đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, hỏi: "Đúng rồi, Phỉ Phỉ, chuyện lần trước mà mẹ nói với con ấy, con đã nhắc lại với A Dã hay chưa?"
Hứa Phương Phỉ mê mang: "Chuyện gì ạ?"
Kiều Tuệ Lan nhắc nhở: "Thì là chuyện bố của con thác mộng cho con, nói là muốn nhìn mặt con rể ấy."
"..."
Hứa Phương Phỉ nhớ ra rồi.
Phải rồi, lúc trước mẹ nói, muốn cô Tết năm nay đưa Trịnh Tây Dã về quê đón năm mới.
Thôi xong, tiêu rồi.
Trước đó ở cao nguyên bận rộn công việc, hoàn toàn quên mất đi chuyện này.
Hứa Phương Phỉ ngu người, chỉ đành mỉm cười lúng túng nói: "Con quên mất rồi."
"Biết ngay là con đã quên rồi mà." Kiều Tuệ Lan cũng không trách cứ khuê nữ bảo bối này của mình nữa, ngược lại rất đau lòng, nói: "Các con bận rộn công việc, có quên mất thì cũng không có gì làm lạ. Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến Tết rồi, con và A Dã thương lượng với nhau đi, trả lời mẹ trước một tuần là được, nếu như nó muốn đến thì mẹ phải chuẩn bị, mỗi nơi khác nhau thì đều có phong tục riêng, không thể chậm trễ được."
Hứa Phương Phỉ cười: "Vâng, con biết rồi, mẹ. Mấy ngày hôm nay Trịnh Tây Dã đều phải tăng ca, cực kỳ bận rộn, để cuối tuần rồi con hỏi anh ấy sau."
Kiều Tuệ Lan: "Được rồi, đừng có quên nữa đấy."
"Không quên nữa đâu ạ."