Sau khi kết thúc cuộc gọi video với mẹ, Hứa Phương Phỉ bèn chuẩn bị đi tắm rửa, đang chuẩn bị bật sạc cho điện thoại di động thì hai tin nhắn WeChat bỗng nhiên nảy ra.
Hứa Phương Phỉ nhấn vào xem, tên người gửi được ghi chú là "Tống Du".
Tin nhắn đầu tiên là liên kết trang chủ tuyên truyền "Năm" - triển lãm cá nhân của Tống Du, tin nhắn thứ hai là một thư mời điện tử, nội dung cụ thể như sau.
[Thưa bà Hứa Phương Phỉ kính mến:
Vào thứ Bảy, ngày 24 tháng 1, vào lúc 19:00 tối tại tầng một của Phòng triển lãm Vân Trung sẽ tổ chức bữa tiệc khai mạc "Năm - Triển lãm tranh sơn dầu Tống Du", chân thành kính mời bà bớt chút thời gian ghé thăm.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, nghĩ đến thứ bảy mình dù sao cũng không có chuyện gì khác, liền trả lời: [Được, chị Du, cảm ơn chị đã mời!]
Tống Du nhanh chóng trả lời: [Wow! Vinh hạnh quá! Vui quá đi!!!]
Tống Du: Tác phẩm lần này, cá nhân chị rất hài lòng, 80% là những bức tranh mà chị từng đoạt giải thưởng ở Toronto, xem như là triển lãm quan trọng nhất trong sự nghiệp sáng tác của chị đấy. Phỉ Phỉ à, em có thể đến, chị thực sự hạnh phúc!]
Tống Du: [Đợi em đó nha [bắn tim.jpg]]
Hứa Phương Phỉ: [Vâng! Chúc triển lãm thành công tốt đẹp!]
Tống Du: [Ha ha, cảm ơn!]
...
Hứa Phương Phỉ biết, tuy rằng trạm căn cứ Côn Lôn số mười hai đã được xây dựng hoàn chỉnh, nhưng những thông tin số liệu được giám định liên quan đến nó vẫn còn đang trong quá trình tổng kết khái niệm, đoạn thời gian này Trịnh Tây Dã trở về Tấn Châu vẫn luôn bận rộn xử lý việc này.
Hứa Phương Phỉ rất thông cảm cho anh.
Bởi vậy cho nên, đoạn thời gian này, cô đều ngoan ngoãn chờ đợi Trịnh Tây Dã liên lạc với mình trước.
Có đôi lúc Trịnh Tây Dã trở về ký túc xá sớm hơn thường lệ, sẽ gọi điện thoại cho Hứa Phương Phỉ, đơn giản trò chuyện vài câu, nói lời chúc ngủ ngon với nhau. Có đôi khi anh phải tăng ca đến tận đêm khuya, sợ rằng sẽ làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Hứa Phương Phỉ thì sẽ gửi tin nhắn qua WeChat cho cô.
Thời gian thoắt cái đã tới thứ Bảy.
Hứa Phương Phỉ thức dậy từ sớm tinh mơ, việc đầu tiên mà cô làm, chính là cầm điện thoại di động lên, nhìn xem có tin nhắn nào chưa đọc hay không.
Vừa mới nhìn một cái, biểu tượng ứng dụng WeChat của cô quả nhiên có một số một màu đỏ.
Ngay lập tức, hai mắt cô như phát sáng, trong lòng ôm ấp tâm tình nhỏ bé đang kích động mà cử động ngón tay, mở ứng dụng ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người gửi tin nhắn là người có ảnh đại diện hình bầu trời trong xanh, khung chat được ghim ngay trên đầu danh sách.
Trịnh Tây Dã: [Nhóc Con ơi, người bên quản lý tài sản của viện gia đình Thành Nam vừa gọi điện cho anh, bảo rằng họ nhận được phản ánh từ hàng xóm ở tầng dưới của nhà chúng ta, nói là gian vệ sinh phụ của nhà chúng ta bị rò rỉ nước. Dạo này anh bận rộn quá, không trở về được, nếu như buổi sáng em có thời gian rảnh thì có tiện qua đó xem thế nào không?]
...Đốm lửa nhỏ nơi đáy mắt của Hứa Phương Phỉ phập phồng vài cái rồi tắt ngúm.
Cô có hơi mất hứng mà chống tay lên quai hàm, gõ chữ trả lời anh: [Vậy anh phải bận thêm bao lâu nữa? Sắp đến Tết tới nơi rồi, trước Tết chắc là có thể quay về Vân Thành được chứ?]
Trịnh Tây Dã trả lời ngay lập tức: [Vẫn chưa nói chắc được.]
Hứa Phương Phỉ: [QAQ]
Trịnh Tây Dã: [QAQ]
Hứa Phương Phỉ: [...]
Hứa Phương Phỉ: [Biết rồi, chút nữa em sẽ qua đó xem sao [Trái tim tình yêu] [Ôm ôm]]
Trịnh Tây Dã: [Bên quản lý tài sản thúc giục vội lắm, càng nhanh càng tốt nhé [Hôn hôn].]
Hứa Phương Phỉ: [Vâng, em biết rồi!]
Hứa Phương Phỉ đặt điện thoại xuống, màn hình điện thoại khóa lại rồi, cô mới vỗ vỗ đôi má để điều chỉnh lại tâm tình của mình, siết chặt nắm đấm để khơi dậy quyết tâm, chỉnh đốn lại tinh thần. Cô rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đi siêu thị mua bánh kem và sữa bò, tiếp theo đó bèn chân như đạp gió, vừa ăn sáng vừa vội vội vàng vàng chạy tới viện gia đình Thành Nam.
Vội vội vàng vàng hì hục chạy tới một chuyến.
Lúc đến trạm tàu điện ngầm ở gần viện gia đình, so với tin nhắn cuối cùng mà Hứa Phương Phỉ trả lời Trịnh Tây Dã thì chưa được hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hứa Phương Phỉ ném vỏ hộp sữa đã uống hết và cái vỏ bánh kem vào trong thùng rác, đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, đi đến trước cổng viện gia đình.
Ông chú bảo vệ gác cổng vẫn là bộ dạng vui vẻ hì hì hiền lành hòa ái ấy, chào hỏi cô: "Tiểu Hứa tới rồi đấy à."
"Vâng ạ." Hứa Phương Phỉ cười một cách lễ phép, hỏi: "Chú ơi, phòng số 1502 ở tòa số 6 bị rò rỉ nước rồi ạ?"
Ông chú bảo vệ cổng nghe thấy cô hỏi như vậy, có hơi mơ hồ hỏi lại: "Rò rỉ nước á? Chú có nghe ai nói gì đâu nhỉ?"
"... Vậy ạ. Vậy cháu tự mình đi lên xem sao."
Vẫy tay chào tạm biệt ông chú bảo vệ gác cổng thân thiện, Hứa Phương Phỉ gõ gõ vào đầu mình mấy cái, mờ mịt mà đi vào cổng tòa nhà đơn nguyên, mờ mịt mà đi lên thang máy, mờ mịt mà móc chìa khóa ra, mở cửa vào nhà.
Cô đổi dép đi trong nhà, với tay ra sau đóng chặt cửa lại, sau đó thì trực tiếp đi thẳng tới gian vệ sinh phụ.
Đẩy cửa ra, đưa tầm mắt liếc vào trong, chỉ thấy nền nhà của gian vệ sinh vẫn vô cùng khô ráo, chỗ cống thoát nước cũng sạch sẽ chỉnh tề. Đừng nói gì đến chuyện rò rỉ nước, ngay cả một giọt hay một vết nước thôi cũng không nhìn thấy.
Hửm?
Hứa Phương Phỉ lại càng khó hiểu, trong lòng đang nghĩ: "Chẳng lẽ là do bên quản lý tài sản gọi nhầm số điện thoại, ghi nhầm số điện thoại của hộ bị phản ánh là rò rỉ nước thành nơi này ư?"
Hứa Phương Phỉ đang đắn đo suy nghĩ, mím mím môi, lấy điện thoại di động từ cái túi nhỏ đeo bên hông ra, chuẩn bị gọi điện thoại lại cho Trịnh Tây Dã.
Thế nhưng, vào ngay giây phút ngón tay của cô cái chạm vào làm sáng màn hình, không hề có một điềm báo trước nào, vậy mà lại có một cánh tay vươn tới từ sau lưng cô, thon dài hữu lực, từ phía sau vòng lên phía trước, trực tiếp khoác lấy cái eo thon thả và mềm dẻo của cô, một phát kéo cô qua đó luôn.
?! Hứa Phương Phỉ không hề ngờ tới, bị cú "đánh lén" đột ngột này làm cho sợ tới nỗi suýt chút nữa đã hét toáng lên rồi.
Nhưng cô không có cơ hội để phát ra bất kỳ thanh âm nào cả.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc ùn ùn kéo tới đè xuống, nuốt lấy môi lưỡi của cô.
Hứa Phương Phỉ vừa kinh ngạc lại vừa giật mình, đôi mắt trừng lên thật to, trong con ngươi màu đen sáng long lanh phản chiếu bóng hình phóng to của một khuôn mặt, đôi mày anh khí, đôi mắt đào hoa hẹp dài tùy tiện, cùng với thần thái đôi mắt cười như không cười mang theo ý tứ trêu đùa rất đặc trưng kia nữa.
Chỉ trong chớp mắt, sự kinh hỷ đã thay thế nỗi kinh hãi, cô gái nhỏ vui mừng cười tươi, cánh tay vòng lên trên, ôm lấy cổ của người đàn ông ấy, yêu thích tới mức giống như chú gấu koala con tìm thấy gấu mẹ vậy.
Nơi đáy mắt của Trịnh Tây Dã tràn ra ý cười, bàn tay lớn vững chắc kéo lấy cô, lui về phía sau, lùi về phòng ngủ, đặt cô lên trên bàn đọc sách, cúi người xuống, hôn môi cô thật sâu.
Qua được một lúc lâu.
Gò má của Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, mơ hồ nghiêng đầu sang một bên, tách ra, tranh thủ được khoảng trống khó có được này, hỏi: "Anh trở về từ khi nào vậy?"
Trịnh Tây Dã và cô, trán cụng trán, sống mũi áp sát chóp mũi, nói: "Chuyến bay lúc đêm khuya, buổi sáng mới tới nơi."
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên: "Vậy mà anh còn nhắn qua WeChat bảo là nhà anh bị rò rỉ nước, bảo em qua xem xem thế nào?"
Khóe miệng của Trịnh Tây Dã nhếch lên, nói: "Không làm như thế thì sao có thể lừa em qua đây được kia chứ?"
... Hứa Phương Phỉ cạn lời luôn rồi, hai tay siết chặt lấy cổ của anh, làm bộ như muốn bóp cổ anh: "Trên đời này sao lại có một tên quỷ đáng ghét khốn kiếp như anh kia chứ."
Trịnh Tây Dã hôn hôn lên mi tâm của cô: "Ừ, anh khốn kiếp, anh là tên quỷ đáng ghét."
Hứa Phương Phỉ nhéo mặt anh, nhỏ giọng uy hiếp: "Lần sau mà anh còn trêu đùa em kiểu này nữa thì em sẽ nổi giận với anh đấy."
Trịnh Tây Dã: "Được được được."
Trịnh Tây Dã: "Mắng anh như thế đã đủ chưa?"
Hứa Phương Phỉ "Hứ" một tiếng, lầm bầm trả lời: "Cứ coi như đủ rồi đi. Hỏi làm gì?"
"Đủ rồi thì chúng ta tiếp tục thôi."
Giọng nói của Trịnh Tây Dã rất dịu dàng, nhưng lại thấp đến mức hơi khàn, nghe rất gợi cảm, lại lộ ra loại cảm giác dục cầu bất mãn nồng đậm: "Mấy tháng rồi, mỗi ngày nhìn thấy em dạo chơi ở ngay trước mặt anh, không được hôn không được sờ không được ôm, ngay cả đụng cũng không được đụng một cái, nghẹn đến mức anh sắp phát điên luôn rồi."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Nhìn xem có ai giống như anh không chứ. Mỗi lần gặp mặt thì đều muốn... Cái đó."
Trịnh Tây Dã nắm cằm cô: "Em là vợ thân yêu của anh. Anh gặp em mà không muốn làm điều đó thì anh nên gặp người nào mới muốn đây?"
Hứa Phương Phỉ bị anh chặn họng một cái, nửa ngày cũng không tìm được lời nào để nói, quẫn bách đến mức muốn đào hố mà nấp vào.
Trịnh Tây Dã quả thật là một chút cũng không khoa trương.
Từ lần trước tách ra ở Tấn Châu, Trịnh Tây Dã đã đi Thanh Hải mãi cho đến hôm nay, trong khoảng thời gian đó, anh chỉ hôn cô nhóc này đúng một lần trong nhà nghỉ nhỏ ở kênh Mộc Thạch, canh nhạt nước trong, cơn thèm không được giải quyết, ngược lại càng ăn càng đói.
Trịnh Tây Dã hôn lên má rồi đến gáy của cô, lẩm bẩm nói: "Lúc trước ở cao nguyên, anh lo lắng hành động ở trạm cơ sở, phải chú ý tập trung cao độ, còn chưa tính là đặc biệt khó chịu."
Hứa Phương Phỉ bị anh hôn đến ngứa ngáy, rụt cổ lẩn trốn, đầu ngón tay đều biến thành màu phấn nhạt.
Trịnh Tây Dã cắn vành tai của cô, đầu răng khẽ cắn, giọng điệu gần như buồn rầu khổ não: "Nhưng hai tuần này trở về rồi, chỉ còn lại việc đối chiếu số liệu hậu kỳ rồi báo cáo lên trên, tinh thần của anh vừa buông lỏng, trong đầu cũng chỉ còn lại em."
"A Dã..." Khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ trở nên nóng bừng, vành tai nóng bừng, thân thể cũng nóng bừng, nức nở phản kháng: "Tai em có chút đau."
"Muốn ôm chặt lấy em, muốn điên cuồng hôn môi với em." Đôi môi của Trịnh Tây Dã dời khỏi bên tai Hứa Phương Phỉ, chậm rãi di chuyển đến cánh môi cô: "Muốn làm tình với em bất kể ngày đêm."
Hứa Phương Phỉ túng quẫn tới nỗi không dám nghe anh tiếp tục kể nữa, trong lúc đẩy rồi né tránh, cánh tay vung lên, không cẩn thận quơ phải chiếc ba lô ở trên bàn, làm nó rơi xuống đất.
Dây khóa không khóa.
Trong nháy mắt, tiếng lạch cạch vang lên, một đống hộp nhỏ cũng bị văng ra khỏi túi xách, lăn lóc lộn xộn nằm rải rác trên sàn nhà.
Hứa Phương Phỉ theo bản năng cúi đầu nhìn, sau đó cả đầu cô đã "Đùng" một tiếng, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Những chiếc hộp nhỏ màu đen này, rất quen thuộc, cô nhận ra ngay lập tức.
Đó là những hộp bao cao su-kun mà trước đây, lúc đi công tác ở Hề Hải, Trịnh Tây Dã đã mua... "cỡ siêu lớn"... !
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ căng thẳng đến nỗi trái tim đều đang run rẩy, đầu óc "soạt" một cái đã quay trở về. Khoảng cách trong gang tấc, thấy người đàn ông ấy đang rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.
Hứa Phương Phỉ mặt đỏ tim đập, cố gắng uốn thẳng đầu lưỡi, nhưng lời nói ra khỏi miệng, vẫn có chút vấp váp. Cô lắp bắp hỏi: "Chính trị viên à... Anh, anh đã quyết định, chính là hôm nay à?"
"Ừm."
Trịnh Tây Dã dịu dàng hôn khẽ lên cằm cô, nhẹ giọng nói: "Nhóc Con này, công việc trải thảm chúng ta đã làm đủ rồi, em hẳn là có thể thích ứng được với anh rồi."
Hứa Phương Phỉ trong thoáng chốc giống như sắp bị hấp chín, rối rắm một lát, giơ tay che hai gò má lại, từ kẽ ngón tay buồn bực nặn ra một câu: "Được rồi, hôm nay thì hôm nay."
Nói tới đây, cô vẫn có chút khủng hoảng, bèn tách hai ngón tay ra, lộ ra một con mắt to đen nhánh: "Chẳng qua là, em có một yêu cầu nhỏ."
Trịnh Tây Dã cười yếu ớt: "Em nói đi."
"Em muốn..." Hứa Phương Phỉ nhẹ nhàng cắn cánh môi, rụt rè dò xét: "Uống chút rượu."
Trịnh Tây Dã khẽ nhướng mày: "Vì sao?"
Hứa Phương Phỉ giống như một con mèo, đầu chôn thật sâu vào cổ của chủ nhân, khẽ khàng cọ cọ làm nũng: "Vừa vặn hôm nay là thứ Bảy, không bị lệnh cấm rượu hạn chế. Uống rượu vào, hình như em sẽ không... sẽ không căng thẳng như vậy nữa."
"Có thể."
Trịnh Tây Dã hồi tưởng lại dáng vẻ kiều diễm khi say rượu của cô gái nhỏ, bên môi hiện lên cái lúm đồng điếu, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "Lát nữa anh xuống dưới lầu mua ít rượu."
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động bên cạnh bỗng nhiên reng lên một tiếng.
Hứa Phương Phỉ tiện tay cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện là một cái lịch nhắc nhở cô đã thiết lập trước đó, viết: Thứ bảy ngày 24 tháng 1 lúc 19 giờ tối, triển lãm tranh Tống Du.
Hứa Phương Phỉ: "!"
Hứa Phương Phỉ vỗ ót một cái, buột miệng nói: "May mắn là đã cài đồng hồ báo thức, nếu không thì mình lại quên mất tiêu luôn rồi."
Trịnh Tây Dã hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Ồ." Hứa Phương Phỉ cười trả lời: "Là chị Tống Du, tối nay chị ấy có mời em đến một bữa tiệc khai mạc triển lãm tranh của chị ấy."
Trịnh Tây Dã nhíu mày: "Bữa tiệc tối? Lúc mấy giờ?"
Hứa Phương Phỉ: "Trên thiệp mời viết là bảy giờ tối."
Trịnh Tây Dã rũ mắt, mặt không chút thay đổi tính toán thời gian một chút, sau đó nói: "Trả lời Tống Du một câu, nói cho cô ấy biết buổi tối em có chuyện khác, không đi được."
Hứa Phương Phỉ sững sờ, nói: "Nhưng buổi tối em không có chuyện gì khác mà."
Trịnh Tây Dã bình tĩnh phản bác: "Sao em lại không có."
Trịnh Tây Dã lại càng bình tĩnh hơn, nói thêm: "Em phải ngủ với anh."
Hứa Phương Phỉ: "."
Hứa Phương Phỉ mặt đỏ tai hồng, kinh ngạc đến ngu người. Cô xấu hổ mà ấp úng nói: "Anh, anh không phải đã nói là chút nữa liền làm chuyện ấy hay sao, buổi tiệc tối khai mạc triển lãm là vào buổi tối, vẫn còn một đoạn thời gian rất dài, lại không xung đột."
Trịnh Tây Dã: "Không cho em đi, cụ thể có hai lý do."
Hứa Phương Phỉ: "Hai lý do gì?"
Sắc mặt của Trịnh Tây Dã cực kỳ nghiêm trang: "Thứ nhất, kế hoạch ban đầu của anh là hai ngày cuối tuần đều ở cùng một chỗ với em, 'làm' một ngày rưỡi, cho em nghỉ ngơi hơn nửa ngày, chỉ có như vậy, thứ Hai em mới có thể trở về đơn vị và công tác một cách bình thường được."
Hứa Phương Phỉ: "...?"
Trịnh Tây Dã: "Thứ hai, cho dù anh nhịn một chút, chỉ thương em đến chiều nay. Em nghĩ rằng em có thể xuống giường một cách bình thường vào buổi tối, còn có thể đi tham dự bữa tiệc tối đó được chắc?"
Hứa Phương Phỉ: "...??"
Trịnh Tây Dã thản nhiên chém thêm một đao: "Nhóc Con, ấy thế mà lại nói ra ba chữ 'không xung đột', rốt cuộc là em có hiểu lầm gì đối với năng lực của người đàn ông của em vậy?"
Hứa Phương Phỉ: "...???"
"... Khụ khụ khụ."
Hứa Phương Phỉ bị sặc, mặt đỏ tai hồng nói: "Hai ngày cái đầu anh ý, anh là loại ma quỷ gì vậy?"
Trịnh Tây Dã không thèm để ý đến sự quở trách của cô, đưa điện thoại di động cho cô, lạnh lùng nói: "Nhanh lên, nói không đi nữa."
Bộ mặt của Hứa Phương Phỉ nhăn nhúm thành một cái bánh bao, bối rối đến thất khiếu(1) sắp toát ra khói, thở phì phò tranh cãi: "Em đã đồng ý với người ta rồi, đang yên đang lành, sao có thể bởi vì loại chuyện này mà thả bồ câu lúc sắp đến giờ được kia chứ!"
Trịnh Tây Dã nhướng mí mắt nhìn cô, nhẫn nại nói: "Vậy em nói xem, nên làm sao bây giờ?"
Cô gái nhỏ ôm điện thoại di động suy nghĩ trái phải, một lát sau, đôi mắt cô sáng lên, nhút nhát đưa ra lời khuyên: "Nếu không thì, anh đi với em, đến tham dự bữa tiệc tối khai mạc, sau đó tối muộn trở về rồi lại... ấy ấy?"
Lời nói vừa rơi xuống đất, mi tâm của Trịnh Tây Dã khẽ nhíu lại, bắt đầu suy nghĩ.
Mỹ vị thượng đẳng khổ tâm chờ đợi lâu như vậy, có trời mới biết, nhẫn nại thêm một phút một giây, đều là cực hình đối với Trịnh Tây Dã.
Bữa tiệc tối lúc bảy giờ tối, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, ít nhất là hơn một tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi quay trở về thì cũng đã hơn nửa đêm rồi.
Anh đã rút ngắn đáng kể thời gian của mình dành cho một bữa tiệc.
Thành thật mà nói, Trịnh Tây Dã thật sự không muốn đồng ý với đề nghị của nhóc con này, một chút cũng không muốn. Nhưng hết lần này tới lần khác, bàn tay nhỏ bé cứ bắt lấy ống tay áo của anh, lại bắt đầu làm nũng muốn chết.
Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, mắt hươu bị phủ kín hơi nước sương mù, ướt sũng lại trông mong nhìn anh: "Sắp đến giờ lại cho người ta leo cây thật sự là điều không nên làm. Hướng dẫn viên ơi, anh cứ đi với em đi. Hơn nữa chị Tống vốn dĩ cũng là bạn từ tấm bé của anh, đã giúp chú Trịnh nhiều như vậy. Coi như tới cổ vũ cho chị ấy, có được không?"
Trịnh Tây Dã: "."
Tích tắc, tích tắc, cả gian phòng rơi vào sự im lặng chết chóc trong hai giây.
Giây thứ ba, Trịnh Tây Dã rốt cục vẫn bại trận.
Anh nói: "Được rồi. Anh sẽ đi với em."
Hứa Phương Phỉ lộ vẻ vui mừng, đồng thời ở trong lòng lặng lẽ thở hắt ra một hơi, vỗ vỗ tay, cười nói: "Được!"
Trịnh Tây Dã không tình nguyện cúi đầu chửi rủa, một tay ôm bữa tiệc nhỏ của anh vào lòng, vùi đầu hung hăng hôn môi, nói thầm: "Hôm nay ông đây ăn chắc em, xem em có thể trốn được lên trời hay không."