Hai chân bủn rủn hết cả ra, đầu óc thì choáng váng, cơ thể cũng yếu ớt đến bất lực.
Ở phía bên ngoài phòng khách, Hứa Phương Phỉ phải sử dụng não bộ đang hỗn loạn và đờ đẫn của mình suy nghĩ trong vài giây, mới có thể hiểu ra được Trịnh Tây Dã đang nói cái gì.
Cũng may mắn cho cô, chuyện uống rượu vào sẽ hết nhút nhát đúng là sự thật.
Trong tình huống say khướt như thế này, thực sự thần kỳ, cô gái nhỏ có da mặt mỏng này vẫn chưa cảm thấy quá xấu hổ.
Bản lĩnh lúc này của cô giúp cô ngửi thấy được một mùi hương sạch sẽ, thoải mái mà tươi mát trên cơ thể của người đàn ông, không giống như mùi rừng cây rậm rạp sau cơn mưa, mà giống với hương bạc hà hòa trộn với bồ kết vậy, rất dễ ngửi. Còn có giọng nói của anh, như một dòng sông ngầm lạnh lẽo chảy xuôi vào bên tai cô, âm thanh rất dịu dàng, rất êm tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ không cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là đột nhiên nảy ra ý định, muốn được hôn anh.
Ở phía bên này của Trịnh Tây Dã, anh đứng phía sau Hứa Phương Phỉ, thân mật mà ôm cô gái nhỏ vào trong ngực mình, đương nhiên anh cũng đã nhìn lướt qua phòng khách và thấy được phong cảnh lãng mạn ở trong đó.
Đối với một cặp vợ chồng trẻ tuổi hợp pháp mà nói, hành động có chút thân mật như thế này hết sức bình thường, Trịnh Tây Dã cũng không cảm thấy có gì là kỳ lạ, cũng không có dục vọng gì.
Anh ngửi thấy được từ trên người của Hứa Phương Phỉ là một mùi hương của rượu trái cây làm say ngất lòng người, liền biết được nhóc con này cũng đã khỏi bệnh rồi, nên chuẩn bị mang cô rời khỏi cái hiện trường không phù hợp với trẻ con như thế này.
Mới vừa ôm lấy cô đi ra vài bước, đột nhiên cảm giác được thân thể nhỏ nhắn của cô gái này đang ngã về phía anh, lảo đảo đến đứng mà cũng không vững.
Trịnh Tây Dã sợ cô té ngã, theo bản năng mà cúi xuống một chút, ôm cô càng thêm chặt.
Trong khung cảnh hào nhoáng như thế này, ánh mắt anh va vào tầm mắt cô, thấy được sự bỡn cợt và đắc ý khi làm được chuyện xấu trong đôi mắt mơ màng của cô một cách rõ ràng.
Trịnh Tây Dã có chút giật mình.
Không chờ anh kịp suy nghĩ, cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ đã vòng qua cổ anh. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô nháy mắt, mi mắt cô cong cong sau đó nhón mũi chân lên, trực tiếp hôn lên môi anh.
Môi với môi va chạm vào nhau, không tiến thêm một bước để thăm dò, cô nhóc đã hôn anh một cách thuần khiết mà chân thành.
Nhưng chỉ đơn thuần là một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho trong mắt người đàn ông phải dậy sóng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi như thế, bầu trời đã xám xịt hết cả lên.
Trịnh Tây Dã chỉ mất có nửa giây để do dự, sau đó giơ tay lên mà ôm lấy eo của cô gái nhỏ.
Mấy năm nay đã phải kiên nhẫn để kiềm chế, lòng kiên nhẫn của anh đã sớm chẳng còn là bao, đồng ý với cô đến dự buổi tiệc tối của triển lãm tranh do Tống Du tổ chức đã là giới hạn cuối cùng của anh rồi.
Khi anh đi ra chào hỏi với Tống Du, đã chuẩn bị thu dọn để trở về, thậm chí còn đặc biệt kiểm tra tình hình giao thông lúc đó.
Kết quả cho thấy trước mắt ở khu vực này tình hình giao thông rất thuận tiện, từ chỗ này lái xe về, chỉ cần mười lăm phút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cộng thêm thời gian lái xe đến gara, thời đi xuống thang máy và đến bãi đỗ xe ở đây nhiều lắm cũng chỉ mất tầm năm phút là cùng.
Vốn dĩ Trịnh Tây Dã đã tính toán chính xác. Trái tim anh khuyên rằng nhiều năm như vậy đều đợi được, vậy hai mươi phút cuối cùng này có là gì, chờ sau khi về lại làm chuyện chính sự với cô cũng không muộn.
Vậy mà nhóc con này lại chủ động hôn lên môi anh.
Mang theo mùi rượu nhè nhẹ mà lại ngọt ngào từng đợt từng đợt một bất ngờ hôn lấy anh.
Còn chẳng thèm xem nơi này có phải là phòng triển lãm hay không, có thể bị những người khác bắt gặp được hay không.
Đồng tử của Trịnh Tây Dã tối lại, hai ngón tay nắm lấy cằm của cô gái, dùng đầu lưỡi mà cạy răng cô, tiến quân thần tốc đi vào môi cô mà thăm dò, hút lấy hơi thở của cô.
Hứa Phương Phỉ cười hì hì hai tiếng một cách ngây ngô, ôm anh càng lúc càng chặt.
Đầu óc cô là mơ màng, nhưng suy nghĩ lại cực kỳ rõ ràng, đáp lại nụ hôn của anh, hôn một cách nồng nhiệt đến mê mang. Cô bị Trịnh Tây Dã bế lên, hai người lập tức đi vào thang máy, xuống đến bãi đỗ xe.
Đầu óc của Hứa Phương Phỉ ngày càng choáng váng, thân thể cũng càng ngày càng không khống chế được.
Từ phòng triển lãm Vân Trung đến viện gia đình Thành Nam mất hơn mười phút, trí nhớ cô căn bản cũng không nhớ được là mình đã vượt qua quãng thời gian đó như thế nào.
Tàn lưu duy nhất còn đọng là trong đầu cô chính là Trịnh Tây Dã dường như đã tự mình ôm cô về nhà như một con chuột túi.
Nhà nào cũng đã tối đen như mực, nơi nào cũng đều yên tĩnh hết cả rồi.
Anh đè cô vào bức tường trong phòng ngủ, hôn cô một cách cuồng nhiệt mà lộ liễu, nụ hôn cứ dày đặc giống như một cơn mưa to vào mùa hạ vậy, dừng từng chỗ trên thân thể cô.
Toàn thân của Hứa Phương Phỉ đều giống như bị nướng chín, đầu óc choáng váng, không biết làm sao lại nhớ tới lễ phục màu trắng kia, rên lên hai tiếng, duỗi tay đẩy anh ra một chút.
Trịnh Tây Dã phát hiện, buông môi cô ra, ngược lại khẽ hôn lên gương mặt cô, mọi động tác cũng dừng lại theo.
Anh rõ ràng đã khó chịu đến không thể nào nhẫn nại thêm được, vậy mà vẫn như cũ vì cô mà kiềm chế.
Trịnh Tây Dã mở miệng, ghé vào bên tai cô, khàn giọng mà hỏi: “Lại làm sao nữa vậy nhóc con.”
Dựa theo ánh trắng từ ngoài cửa sổ, anh rũ mắt nhìn xuống, thấy được khuôn mặt trắng nõn của cô gái đã bị những đám mây đỏ bao phủ đầy mặt, vùng da toàn thân cũng ửng đỏ hết cả lên.
Cô ấp úng một lát, âm thanh rất nhỏ nhẹ mà thẹn thùng nói: “Anh không phải nói...Muốn xem em mặc cái váy màu trắng kia sao.”
Yên tĩnh trong giây lát, Trịnh Tây Dã đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, hôn lấy cô, nói: “Chuyện cái váy mà cũng nhớ rõ ràng như vậy. Rốt cuộc là em có say thật hay không?”
Đôi mắt mơ màng của Hứa Phương Phỉ khẽ chớp, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Cô thực sự cũng không biết trạng thái của chính bản thân mình giờ phút này như thế nào, có tính là đã uống say hay không. Nếu nói say thì cũng không đúng, cô đặc biệt biết rõ chính bản thân mình đang làm cái gì, không có chút do dự nào, sự kiên định mà từ trước đến nay đều chưa từng có. Nói không say, cô thực sự không sợ hãi và cũng không khẩn trương đến như vậy.
Thậm chí, còn thực sự chờ mong.
Đã lâu lắm rồi, đây lần đầu tiên mà Hứa Phương Phỉ có thể bình tĩnh đối diện với tình yêu của bản thân mình dành cho Trịnh Tây Dã như thế, yêu tất cả những thứ tốt đẹp thuộc về anh, yêu những cơn đau đớn thường xuyên của anh, yêu tâm hồn tràn đầy nóng bỏng của anh, cũng yêu những vết thương chồng chất trên thân thể của anh.
Cô nghĩ rằng, có thể cùng người mình yêu làm xong chuyện mà thân thể cùng với trái tim hòa hợp làm một, có lẽ vốn dĩ chính là một chuyện mà làm cho con người tràn ngập sự mong chờ mà lại vô cùng hạnh phúc.
Hứa Phương Phỉ không trả lời vấn đề của Trịnh Tây Dã, cô chỉ là vươn tay, nhẹ nhàng dụi vào má anh.
Cô bĩu môi, kêu lên một tiếng rồi hôn lên cằm của anh, vẫn ngọt ngào như thế mà cười: “Em mặc cho anh xem nha? Cái váy màu trắng kia rất đẹp.”
Khóe miệng của Trịnh Tây Dã hơi cong lên, giọng điệu cưng chiều muốn chết: “Vì sao vậy?”
Hứa Phương Phỉ phá lệ mà nghiêm túc nhìn anh: “Anh đã quên rồi sao, là chính anh nói buổi tối hôm nay muốn em mặc nên mới mua đấy.”
Trịnh Tây Dã bóp mặt cô: “Em muốn mặc lúc nào mà chẳng được, không nhất định phải là đêm nay.”
“Không được.” Cô gái nhỏ bướng bỉnh mà ngẩng đầu lên, đứng đắn nói: “Bây giờ em nhất định phải mặc cho anh xem.”
Trịnh Tây Dã buồn cười, lại có chút khó hiểu: “Vì sao chứ?”
Cô áp sát vào người anh, khuôn mặt nóng chôn sâu vào cổ anh, nhẹ nhàng mà nói: “A Dã, đây là nghi thức tặng lễ vật định tình,, em muốn mang chính bản thân mình tặng cho anh.”
Khoảnh khắc nghe những lời đó, lồng ngực Trịnh Tây Dã như muốn nhảy ra, tràn ngập cảm xúc vui sướng không thể diễn tả thành lời, đôi mắt đen sâu không thấy đáy mắt cũng đã hiện lên một tia sáng trong veo.
Anh dịu dàng trả lời cô: “Được.”
Hứa Phương Phỉ uống rượu xong, trên người mềm như bông, không có sức lực gì hết, cho dù là động tác thay bộ quần áo đơn giản hằng ngày, với trạng thái của cô lúc này mà nói, cũng có vẻ rất tốn sức.
Thật vất vả để mặc váy xong, nhưng để thắt được dây lại là cả một vấn đề.
Mặt cô đỏ bừng cả lên, hai mắt cũng có chút mờ mịt, vươn hai tay ra sau lưng, bắt lấy dây cột, vắt chéo lại với nhau mất đến nửa ngày cũng không cột lại được.
Cuối cùng vẫn là để Trịnh Tây Dã ra tay, giúp cô mặc xong bộ lễ phục.
Dưới ánh trăng, hai má của Hứa Phương Phỉ hồng hào, mái tóc đen nhánh rủ trên vai, mặc trên người một bộ váy trắng tinh khiết mà lại tối giản làm cô trông rất dịu dàng, cực kỳ giống với nữ thần xinh đẹp trên núi tuyết vậy.
Trịnh Tây Dã nhìn cô, ánh mắt thâm trầm mà nồng cháy, rốt cuộc cũng không rời mắt được.
Cô gái nhỏ đứng trước mặt người đàn ông, dùng hai tay nắm lấy một bàn tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt mình, vui cười hỏi: “Chính trị viên, em có đẹp không?”
Trịnh Tây Dã gật đầu: “Đẹp. Cực kỳ đẹp.”
Cô gái tươi cười thoáng chốc càng rạng rỡ, cũng càng quyến rũ. Cô duỗi tay ôm lấy anh, gương mặt mềm mại dán ở trước ngực anh, dịu dàng nói: “A Dã, em thích anh, thực sự rất thích rất thích anh.”
Trịnh Tây Dã cũng dùng sức ôm chặt cô, dùng sức đến tựa như muốn đem cô nhốt vào trong thân thể mình, hòa làm một với máu thịt của anh.
Anh cúi đầu hôn lên những sợi tóc xõa lòa xòa trên thái dương cô, nói: “Anh yêu em, thực sự rất yêu rất yêu em.”
Môi cô cong lên: “Em biết.”
Nụ hôn của Trịnh Tây Dã kéo dài một cách nhẹ nhàng, rồi lại chạm vào môi cô, dùng âm thanh dịu dàng, tràn đầy dụ dỗ và cưỡng ép của mình, anh khàn giọng nói:"Nhóc con, em cũng nói mình yêu anh đi."
Lòng bàn tay Hứa Phương Phỉ đã đổ đầy mồ hôi, cô bị nụ hôn của anh làm cho mê mẩn, vì vậy cô rất phối hợp mà nói: "Em cũng yêu anh."
Đôi mắt của Trịnh Tây Dã càng trở nên u ám, nụ hôn cũng ngày càng trở nên tàn nhẫn hơn, đầu lưỡi anh cạy mở môi cô ra rồi đi vào, tay sờ vào hoa huyệt cô, khuấy động ở bên trong đó.
Hơi thở anh dường như muốn nuốt chửng hết tất cả.
Một lúc sau, anh buông môi cô ra.
Hứa Phương Phỉ có cơ hội lấy lại hơi, cô nhanh chóng há to miệng, thở ra hồng hộc như một con cá nhỏ thiếu dưỡng khí.
Trịnh Tây Dã dùng ngón tay vuốt ve cổ và dái tai cô, nói: "Nói đi, từ giờ trở đi, em chỉ thuộc về Trịnh Tây Dã, Trịnh Tây Dã cũng chỉ thuộc về một mình em."
Trên mặt của Hứa Phương Phi nóng đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào, âm thanh cũng đã trở nên khàn khàn: "Trịnh Tây Dã, em yêu anh, em thuộc về anh, em chỉ thuộc về đúng một mình anh."
Một nụ hôn nghẹt thở và tàn nhẫn khác đè xuống môi cô.
Trịnh Tây Dã ôm nhuyễn ngọc ôn hương (1) trong lòng ngực một hồi lâu, thật sự nhịn không được. Hầu kết anh lăn nhẹ, phát ra tiếng nói khàn khàn, trầm thấp đến đáng sợ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Nhóc con, bây giờ anh có thể mở lễ vật rồi chứ?”
“…”
Vào giây phút cuối cùng, Hứa Phương Phỉ nhắm mắt lại, đầu ngón tay và đầu quả tim vẫn không thể khống chế được mà run rẩy. Cô thẹn thùng mà trốn trong lòng ngực anh càng sâu, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng trả lời một tiếng: “Ừm”.
Vừa dứt lời, cằm lập tức bị người đàn ông cầm lấy mà nâng lên, áp xuống một nụ hôn sâu đến long trời lở đất
Xem ra thực sự đã kiềm chế lâu lắm rồi.
Sự cám dỗ nhẹ nhàng của người đàn ông này chỉ có thể kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó, anh liền bộc lộ ra bản chất tàn bạo và độc đoán.
Trịnh Tây Dã giữ chặt cằm của Hứa Phương Phỉ, gần như hôn môi cô một cách tàn nhẫn, cho đến khi cô gái nằm trong ngực anh phải thút thít như một con vật nhỏ.
Tự bản thân mặc vào cho cô một chiếc váy trắng tinh khiết, đương nhiên cũng muốn tự bản thân mình cởi bỏ.
Anh hôn cô, một tay bế cả người cô đặt lên bàn, một tay vòng ra sau lưng cởi dây cột trên lễ phục cô.
Cởi cả nửa ngày cũng không xong, Trịnh Tây Dã nhíu mày, ngại phiền phức nên trực tiếp cố hết sức kéo mạnh một cái.
Một tiếng roẹt vang lên, dây cột bị kéo rớt ra, các nút thắt phức tạp cũng được bung ra từ giữa váy.
Hứa Phương Phỉ bất ngờ mở to mắt, nỗ lực tránh thoát khỏi môi anh, đến hô hấp cũng không xong mà nói: “Váy, váy bị hỏng mất!”
“Hỏng rồi thì thôi.” Trịnh Tây Dã không để nó ở trong lòng, vẫn như cũ mà chuyên tâm vào vùng cổ trắng như tuyết của cô.
Dây cột của váy đã được cởi bỏ, phần ngực của lễ phục không có lực đỡ đương nhiên cũng bị rơi xuống ngay lập tức.
Người đàn ông cầm tà váy cô lên, kéo thân thể Hứa Phương Phỉ hướng về phía mình, trong nháy mắt cô gái nhỏ biến thành một con cá nhỏ trơn bóng, xấu hổ chui vào trong lòng ngực anh.
Trịnh Tây Dã mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo xuống vành tai của cô gái nhỏ, mang theo sự trìu mến với ý muốn trấn an cô, đem cô nằm lại trên giường.
Sau đó, anh bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
Cà vạt sẫm màu của áo sơ mi đã sớm bị con mèo con say xỉn này kéo xuống, không biết đã ném đi nơi nào, nút áo cũng đã bị cởi ra chẳng còn lại bao nhiêu, Trịnh Tây Dã chỉ cần dùng một tay đã có thể cởi xong, tiện tay ném áo sơ mi xuống mặt sàn.
Hứa Phương Phỉ vốn dĩ mặt đã đỏ ửng hết cả lên, liếc mắt một cái thấy anh đang cởi bỏ quần áo, sắc mặt càng đỏ đến diễm lệ, tựa như máu sắp chảy ra đến nơi.
Dáng người của Trịnh Tây Dã vô cùng đẹp, so với mấy người hào hoa phong nhã trong phòng tập thể thao thì hoàn toàn khác hẳn, toàn thân trên dưới của anh, không khoa trương mà đường nét của cơ bắp lại còn rõ ràng, từng cơ bắp đều tràn đầy sức sống một cách mãnh liệt, gợi cảm, vạm vỡ, vô cùng hoang dã.
Thân thể này, dù Hứa Phương Phỉ đã xem qua rất nhiều lần rồi.
Nhưng bất luận là xem lại lần thứ bao nhiêu, mặt cô cũng vẫn như cũ, sẽ đỏ ửng, tim đập mạnh không thể nào ngừng được.
Hứa Phương Phỉ phiền lòng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Phía trên có bóng người to lớn chặn mất ánh trăng. Cùng lúc đó, hai luồng sáng từ tầm mắt chiếu xuống, tựa như dã thú muốn kiểm tra lãnh địa của mình, thong thả mà dao động tầm mắt trên người Hứa Phương Phỉ.
Cô cực kỳ ngượng ngùng, một tay che mặt, một tay túm chặt chăn, muốn dùng chăn che kín người mình.
Lại bị Trịnh Tây Dã ngăn lại.
“Nhóc con, người phụ nữ của anh.” Trịnh Tây Dã nhẹ giọng nói: “Em thật sự rất đẹp.”
Ánh sáng trong mắt anh mang theo sự đe dọa bức người. Anh cúi đầu, hôn một cái xuống đường cong xương quai xanh xinh đẹp của Hứa Phương Phỉ, thành kính giống như là tín đồ quỳ lạy chân thần.
Cô xúc động đến mức muốn khóc.
Trước đây, Hứa Phương Phỉ chưa bao giờ biết rằng được hòa vào làm một với người mình yêu lại là một chuyện thiêng liêng đến vậy.
Cô lấy tay che mắt lại để không thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài, tầm nhìn của cô vì thế mà cũng biến mất. Chỉ có thể cảm nhận được đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã dán vào người cô, hôn lên lông mày của cô một cái, rồi đến khóe mắt, sống mũi, gò má, cuối cùng là hôn nhẹ lên vành tai cô, dịu dàng nói: "Em yêu, đừng sợ, cũng đừng căng thẳng. Yên tâm đi, tin anh, anh sẽ nhẹ nhàng thôi."
Hứa Phương Phi sắc mặt càng lúc càng đỏ, trong lòng vẫn rất lo lắng, nhưng đến một câu cũng không nói ra được.
Trịnh Tây Dã lại nhéo nhẹ cằm cô, hôn thật sâu lên môi cô: "Nếu đau hay khó chịu thì cứ nói với anh."
Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng, hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: "Ừm."
*
Ở ngoại thành phía tây của Vân Thành, tại nhà họ Giang.
Sàn phòng ngủ chính trên tầng ba chất đầy đống hỗn độn, mấy đồ vật linh tinh vương vãi khắp sàn, váy bó sát màu đỏ, giày cao gót màu đen cùng với một số chai bia và rượu đã sớm trống rỗng.
Tưởng Chi Ngang là một tên khốn nạn luôn làm việc khác người và đương nhiên cậu ta cũng chỉ toàn làm mọi việc trái với quy luật tự nhiên. Cậu ta đã chơi khí cười suốt cả đêm qua, các thành phần của ma túy còn sót lại vẫn còn đang nằm trong thần kinh của não bộ. Tưởng Chi Ngang vừa mới ngủ một giấc, không lâu sau khi tỉnh lại, cảm giác ấy lại một lần nữa ập đến, mặc kệ người phụ nữ nằm bên cạnh có còn đang ngủ hay không, vẫn kéo người ta qua.
Người phụ nữ không thể chống trả, chỉ có thể chịu đựng.
Ngay lúc đó, điện thoại di động reo lên, liên tục reng chuông không ngừng.
Tưởng Chi Ngang tức giận đến mức chửi thề, cầm điện thoại bên cạnh lên, thậm chí không thèm nhìn người gọi là ai mà đã trực tiếp cúp máy.
Không ngờ vừa cúp máy, đầu dây bên kia lại có cuộc gọi đến.
Tưởng Chi Ngang lại cúp máy, điện thoại lại tiếp tục reng chuông.
Đến lần thứ tư, hứng thú của Tưởng Chi Ngang gần như bị quấy rầy, cậu ta để người phụ nữ kia tiếp tục động tác, còn bản thân mình lại miễn cưỡng nhặt điện thoại di động lên, nhìn xuống màn hình.
Tên người gọi chỉ để mỗi hai chữ: Đường Ngọc
"..." Tưởng Chi Ngang cau mày, không nói gì, chỉ là không kiên nhẫn phất phất tay, ra hiệu người phụ nữ đi ra ngoài.
Người phụ nữ rõ ràng là sợ cậu ta, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn quần áo rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tưởng Chi Ngang vừa nhận điện thoại, không kiên nhẫn nói: "Alo."
Âm thanh của Đường Ngọc từ bên kia truyền đến, giọng điệu bình tĩnh một cách lạ thường, nhẹ giọng nói với Tưởng Chi Ngang vài câu.
Chỉ trong vài giây, ánh mắt Tưởng Chi Ngang trong nháy mắt liền trống rỗng, như thể vẫn chưa hoàn hồn được.
Năm ngón tay phải của cậu ta run rẩy không kiểm soát được, gần như không thể giữ vững điện thoại.
Hai mắt của Tưởng Chi Ngang đỏ ngầu, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, âm thanh trầm xuống, không xác định được mà hỏi: “Cô đang nói cái gì vậy?"
Sau đó Đường Ngọc lặp lại một lần nữa.
Trong lúc nhất thời, đầu óc của Tưởng Chi Ngang dường như trống rỗng, toàn thân mệt mỏi, điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống chiếc giường mềm mại bên cạnh.
Trên thảm, không có tiếng động hay hơi thở nào nữa.
*
Mùa đông không nên khó đoán như thế này.
Đêm nay vậy mà lại có một trận mưa lớn trút xuống.
Sấm chớp trên bầu trời tựa như thể có vô số cái miệng khổng lồ được mở ra, tiếng mưa ào ạt, cơn mưa như một chiếc roi lớn, đánh xuống mặt đường nhựa, bắn tung tóe như những viên bi. Một tia sáng đột ngột chiếu xuống như một cơn giông bão bùng nổ giữa không trung.
Một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ chạy với vận tốc cao trong cơn mưa đêm muộn.
Vài phút sau, đã đến nhà họ Đường ở phía đông thành phố.
Âm thanh vận tốc cao của siêu xe như xé nát mái vòm, cánh cổng sắt lớn có hình đầu thú dựng lên bị một chiếc xe thể thao trực tiếp tông vào. Những người hầu sợ hãi bỏ chạy, thậm chí những tên lính đánh thuê đã quen nhìn thấy máu tanh và mưa lớn cũng bị tư thế của kẻ điên tuyệt vọng này làm cho kinh ngạc, lảo đảo chạy đi để trốn tránh.
Giữa không gian thoáng đãng trong khu vườn của đường trạch là một hồ phun nước theo phong cách Baroque, tượng Đức Mẹ Maria bồng Đức Thánh Jesus đứng giữa mặt nước, cùng với những đường nét được chạm khắc tinh xảo.
Rực rỡ và sống động y như thật.
"Két–"