Nghe vậy, trong mắt Hứa Phương Phỉ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc trong vài giây, ngay sau đó, cảm xúc này đã được thay thế bằng niềm vui.
Hốc mắt cô nóng lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào ấm áp, không nhịn được vùi đầu vào trong ngực người đàn ông, áp má vào người anh giống như mèo con cọ cọ lên người anh.
Trịnh Tây Dã hôn lên mí mắt của cô: “Nhóc con, sao đột nhiên em lại hỏi lịch trình đón Tết âm lịch của anh?”
Hứa Phương Phỉ có hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vào người anh, nhỏ giọng đáp: “Mẹ em nói ba báo mộng cho bà, ba nói muốn gặp anh, bảo em đưa anh về quê thắp cho bà ngoại và ba nén nhang.”
Trịnh Tây Dã khẽ mỉm cười, có chút áy náy nói: “Đều do trước đây anh luôn bận rộn, nhẽ ra anh phải đi gặp hai vị trưởng bối từ lâu rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ hết sức cảm động, cô ra sức ôm chặt lấy anh, bỗng khẽ gọi tên anh: “A Dã.”
Trịnh Tây Dã: “Hửm?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, xúc động nói: “Anh đối xử với em thật tốt.”
“Bé ngốc.” Anh dùng ngón tay xoa nhẹ gương mặt cô: "Em chính là vợ anh, là bảo bối tâm can trong lòng anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai.”
Sau khi thảo luận với Trịnh Tây Dã về việc cùng nhau trở lại Lăng Thành xong, mặt mày Hứa Phương Phỉ càng trở nên rạng rỡ. Vào buổi chiều cùng ngày, cô gọi điện cho Kiều Tuệ Lan để kể chuyện này với bà.
“Được, được.” Kiều Tuệ Lan cũng phấn chấn, bà dặn đi dặn lại qua điện thoại: “Vậy con nói với A Dã, chỉ cần đem mình về thôi chứ đừng như lần trước mua cái này cái nọ rồi chất thành một đống to đùng. Nhà mình nhỏ, bình thường có mỗi ba người, ông ngoại, Tiểu Huyên với mẹ mà thôi, nhiều đồ quá ăn không hết với cũng không dùng tới.”
Hứa Phương Phỉ xì một cái, nói: “Vâng, vâng! Con sẽ nói lại với anh ấy.”
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc.
Chợt Hứa Phương Phỉ nhớ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: “À đúng rồi. Mẹ ơi, lần trước mẹ nói mẹ sẽ đến trường gặp giáo viên Diệp để hỏi chuyện của Tiểu Huyên, thế mẹ đã hỏi chưa?”
Lời vừa dứt, Kiều Tuệ Lan ở đầu dây bên kia như bị khựng lại. Bà dừng khoảng chừng mười giây, sau đó thở dài một hơi, buồn rầu nói: “Giáo viên Diệp nói có đứa trẻ ở lớp bên cạnh cũng sống ở khu chúng ta. Nó biết thân thế của Tiểu Huyên, sau đó chuyện cứ thế truyền ra trong trường học.”
Đột nhiên ngực Hứa Phương Phỉ như thắt lại, cô lo lắng không thôi: “Sau khi tin tức truyền ra thì tình hình thế nào?”
“Cụ thể mẹ không rõ lắm, giáo viên Diệp chưa giải thích rõ ràng. Tóm lại, chắc chắn con bé ở trường đã phải chịu tủi thân rồi.” Nhắc đến chuyện này Kiều Tuệ Lan trực tiếp than đau đầu: "Mấy ngày nay con bé chẳng cười lấy một lần, cũng không thèm nói chuyện, cứ về tới là lại nhốt mình trong phòng. Nửa đêm mẹ đi vào đắp chăn cho con bé thì luôn thấy dưới gối ướt đẫm, không biết nó đã khóc lén bao nhiêu lần.”
Hứa Phương Phỉ càng nghe càng lo lắng, cô hỏi tới: “Giang Tự đâu? Tiểu Huyên thích cảnh sát Giang nhất, gần đây cảnh sát Giang không đến nhà sao?"
“Con nói mẹ mới thấy chuyện này thật trùng hợp, mấy ngày nay Giang Tự đi công tác, không có ở Lăng Thành.” Kiều Tuệ Lan nói xong, ngẩng đầu nhìn tờ lịch treo tường của cửa hàng, nheo mắt quan sát rồi nói: “Ồ, có điều hai ngày nữa nó sẽ trở về.”
Hứa Phương Phỉ cắn đầu ngón tay, cô tập trung suy nghĩ một lát, tiếp đó nói: “Như thế này mẹ nhé, mấy ngày nữa mẹ chừa một ít thời gian đi đến trường học, tìm giáo viên Diệp để làm rõ mọi chuyện. Sau đó con sẽ tìm cách, xem có thể liên hệ với bác sĩ tâm lý trẻ em, đưa Tiểu Huyên đi tư vấn tâm lý.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khoa tâm lý trẻ em?” Kiều Tuệ Lan nheo mắt lại, lúng ta lúng túng lặp lại một lần.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Sao vậy ạ?”
Đầu bên kia điện thoại, Kiều Tuệ Lan cầm điện thoại di động tiến lên hai bước, bất thình lình bà vỗ trán: “Đúng rồi!” Vừa nói, bà vừa lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, vui vẻ nói: “Phỉ Phỉ, có một bạn học chung lớp cấp ba với con hiện đang làm bác sĩ tại khoa tâm lý của bệnh viện nhi, đúng lúc mẹ có thể đi gặp cậu ấy!”
Hứa Phương Phỉ nghe vậy giật mình, tò mò hỏi: “Bạn học cấp ba của con? Ai vậy ạ?”
Kiều Tuệ Lan cười nói: “Là lớp trưởng lớp con tên Triệu Thư Dật ấy, cái cậu cao ráo, đẹp trai, dịu dàng có ba mẹ đều là công chức á. Hẳn là con còn nhớ cậu ấy chứ?”
Nghe đến cái tên “Triệu Thư Dật”, Hứa Phương Phỉ cau màu, trên mặt nhanh chóng xẹt qua vẻ lúng túng. Nhưng chỉ trong giây lát, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng và biểu cảm của mình.
“À, con nhớ.” Hứa Phương Phỉ trả lời xong, cảm thấy có chút kỳ lạ, thuận miệng hỏi lại: "Mẹ, bạn học cấp ba đang làm gì con còn không biết, sao mẹ biết hay thế?”
Kiều Tuệ Lan cười nói: “Trước đây cậu ấy có đi ngang qua trường của Tiểu Huyên, thấy Tiểu Huyên bèn tiện đường đưa con bé trở về đây. Lúc đó mẹ có nói vài câu với cậu ấy, lúc sau cậu ấy lại đưa cho mẹ một tấm danh thiếp. Thật đúng là vừa khéo, tuần sau mẹ sẽ đưa Tiểu Huyên đến gặp Triệu Thư Dật.”
Hứa Phương Phỉ im lặng vài giây rồi nói: “Vâng, mẹ dẫn Tiểu Huyên đi đi.”
Hứa Phương Phỉ tiếp tục nói: “Lát mẹ chụp danh thiếp của Triệu Thư Dật gửi cho con nhé.”
Kiều Tuệ Lan không biết con gái mình muốn làm gì, nhưng bà không hỏi thêm câu nào, chỉ trả lời “được” rồi cúp máy.
Không lâu sau, WeChat của Hứa Phương Phỉ vang lên, cô nhận được ảnh danh thiếp từ mẹ mình.
Cô nhấp vào để xem qua.
Tấm danh thiếp vô cùng ngắn gọn súc tích, trên đó có in logo chính thức của “Bệnh viện nhi đồng Lăng Thành”, ở giữa có viết mấy chữ lớn: Triệu Thư Dật, chuyên gia hai khoa tâm lý học
Tiếp theo là một dãy số điện thoại của khoa tâm lý bệnh viện nhi đồng thành phố.
Hứa Phương Phỉ nhìn chằm chằm vào số điện thoại của khoa một lúc. Tiếp đó cô lên mạng, tìm kiếm trang web chính thức của bệnh viện, nhấp vào mục khoa tâm lý. Sau một hồi so sánh, cô xác minh được số điện thoại trên danh thiếp khớp với số điện thoại của khoa tâm lý trên trang web chính thức.
Cô dùng ngón tay gõ cằm, do dự một chút rồi nhập số vào màn hình quay số, gọi đi.
Sau một vài tiếng bíp, cuộc gọi được kết nối.
Trả lời điện thoại là một y tá trẻ.
Hứa Phương Phỉ lịch sự mỉm cười hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi bác sĩ Triệu Thư Dật có ở đây không?”
Y tá trực trả lời: “Không có ở đây ạ. Bác sĩ Triệu thường trực từ thứ hai đến thứ năm, từ thứ sáu đến chủ nhật thì nghỉ. Cô có muốn đặt lịch hẹn cho tuần sau không?”
“Tạm thời không cần, cám ơn.” Hứa Phương Phỉ cúp điện thoại.
Cô bất động nằm úp sấp ở trên giường, tay cầm điện thoại suy nghĩ sự việc. Chợt cô nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân thong thả, giống như đang đi dạo trong sân.
Hai chân Hứa Phương Phỉ đung đưa hai cái rồi hạ xuống, cô quay đầu lại. Mắt còn chưa nhìn thấy người, trên đỉnh đầu đã có một cái bóng lớn phủ lên.
Trịnh Tây Dã hạ eo xuống, hai cánh tay chống bên người cô, anh nhìn từ trên cao xuống, vây cả người cô vào không gian của chính mình.
Chân của anh quỳ ở trên giường, cúi đầu hôn lên gò má của cô: “Em nói cho mẹ biết chúng ta sẽ về chưa?”
“Rồi ạ.” Hứa Phương Phỉ trở mình nằm ngửa mặt lên, hai cánh tay duỗi ra tự nhiên, vòng qua ôm cổ anh.
Trịnh Tây Dã nằm nghiêng bên cạnh Hứa Phương Phỉ, vòng tay qua chiếc eo thon thả của cô, ôm cả người vào lồng ngực. Anh dùng ngón tay nhéo chiếc cằm nhỏ của cô gái, nâng mặt cô lên, đôi mắt nhìn xuống quan sát.
Trong giây lát, Trịnh Tây Dã khẽ cau mày: “Nhóc con, sao nhìn em như đang có tâm sự vậy?”
Hứa Phương Phỉ khẽ thở dài, cô đành phải kể từ đầu đến cuối mọi chuyện của Tiểu Huyên cho anh.
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt tập trung, làm một người nghe im lặng và kiên nhẫn. Tuy nhiên, khi nghe thấy ba chữ “Triệu Thư Dật”, ánh sáng trong mắt Trịnh Tây Dã rõ ràng trầm xuống một chút.
“Với tình huống của Tiểu Huyên, việc tìm bác sĩ tâm lý để tư vấn là thích hợp. Nhưng…” Trịnh Tây Dã đang nói dở thì nhướng nhẹ lông mày, tiếp tục nói đầy ẩn ý: “Triệu Thư Dật là một sinh viên tài năng tốt nghiệp trước thời hạn ở Ivy League, mà lại trở về Lăng Thành làm bác sĩ trong một bệnh viện nhỏ? Cậu ấy hy sinh cái tôi của mình để góp phần xây dựng quê hương, vậy mà trước đây anh không nhìn ra được cậu ấy vĩ đại như thế.”
Hứa Phương Phỉ cẩm thấy buồn cười, cô dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào mặt anh: “Nhìn bộ dạng quái gở của anh này. Đã cay nghiệt rồi còn nói lời độc địa nữa.”
Biểu tình của Trịnh Tây Dã lạnh tanh: “Đối xử với tình địch không tử tế đã là sự tôn trọng cơ bản nhất của anh.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ quá lười để nói đông nói tây với vị vua hay ghen này, cô phồng má nói: “Thật ra em cũng thấy lạ nên đã tra cứu trên mạng và gọi điện cho bệnh viện nhi đồng Lăng Thành. Triệu Thư Dật thực sự là bác sĩ tâm lý ở đó.”
Trịnh Tây Dã nhếch môi, cắn nhẹ vào cằm cô, khen ngợi: “Cô bé khờ có tính cảnh giác không ít nhỉ, đáng khen nha.”
Hứa Phương Phỉ bị anh gặm làm cho ngứa, cô vùng vẫy thoát ra nhưng không được, muốn trốn cũng trốn không xong. Không hiểu sao cô cảm thấy mình như một khúc xương thịt bị cắn bởi một con chó lớn.
Mặt cô càng ngày càng đỏ, đầu càng lúc càng choáng váng, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, cố gắng ổn định hô hấp, nói: “Nếu không vẫn để mẹ dẫn Tiểu Huyên đi xem sao, biết đâu tụi mình nghĩ nhiều quá mà thôi.”
Trịnh Tây Dã tập trung hôn tai cô, thản nhiên nói: “Mấy ngày trước anh mới liên lạc với Giang Tự, anh ấy đang đi công tác ở thủ đô, ngày mốt sẽ về. Để anh ấy đi cùng cô và Tiểu Huyên, có gì trông chừng lẫn nhau. Em thấy có được không?”
Hứa Phương Phỉ: “Được ạ.”
Thảo luận xong, Trịnh Tây Dã một tay ôm cô gái vào lòng, tay còn lại chộp lấy điện thoại ở một bên, soạn một tin nhắn ngắn: [Đưa Tiểu Huyên đến khoa tâm lý sau khi trở về Lăng Thành. Tiện thể chú ý đến bác sĩ tâm lý tên Triệu Thư Dật.]
Vài giây sau khi gửi đi, Giang Tự trả lời: [OK.]
Trịnh Tây Dã lại tiện tay quăng điện thoại sang một bên.
Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống liên tục rơi như một cơn mưa xối xả.
Tay của người của anh cũng bắt đầu không yên phận, những ngón tay mảnh khảnh thô ráp tỉ mỉ vuốt ve làn da mềm mại của cô gái, khiến đôi mắt cô gái trở nên mơ màng, tâm trí cô đã sớm bay lên mây.
“A Dã… á! Trịnh Tây Dã, anh chờ em một chút!”
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ như máu, cô ôm lấy đầu anh ra sức lắc lắc, dùng chút lý trí còn sót lại nhẹ nhàng khiển trách anh: “Lúc ăn cơm trưa, rõ ràng anh nói buổi chiều sẽ cho em ngủ trưa, sao anh có thể nói mà không giữ lấy lời.”
Trịnh Tây Dã cúi người hôn lên môi cô, giữa môi lưỡi ngọt ngào mà nói bằng giọng khàn khàn: “Nhóc con ngoan nào, buổi tối ngủ bù nhé, hiện tại em ngủ với anh đi.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến nỗi cổ đỏ bừng, cô che mặt, nhỏ giọng kháng nghị: “Nhưng mà... em mệt quá.”
Thậm chí Hứa Phương Phỉ bắt đầu nghi ngờ liệu Trịnh Tây Dã có phải là một con người bình thường hay không.
Kích thước đáng kinh ngạc, nhu cầu nhiều kinh người và thể lực khỏe khác thường, thử hỏi xem đây là những gì mà một người đàn ông bình thường nên có ư?
Cô dường như đã nhìn thấy tương lai đáng thương của chính mình khi còn trẻ mà đã bị suy thận.
Đôi tay to lớn của Trịnh Tây Dã ôm lấy eo thon của cô gái, anh thì thầm bên tai cô, dỗ dành: “Tối qua em mệt muốn chết là do em ra nhiều lần quá nên hôm nay em hãy cố gắng kiềm chế một chút. Chúng ta làm đến khi nào trời tối thì thôi, rồi buổi tối anh để em nghỉ ngơi có được không?"
Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến sắp phát cáu, cô đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn anh, giận dữ nói: “Anh thử nghe xem lời anh nói có còn là tiếng người nói không? Vấn đề đó... vấn đề đó em muốn kiểm soát là kiểm soát được hả!”
Hơn nữa, còn làm đến khi trời tối?
Trời ạ!
Bây giờ mới hơn một giờ chiều, ít nhất phải sáu tiếng nữa trời mới tối á...
Trịnh Tây Dã hôn lên môi và vành tai của cô, nói: “Sau là anh phải về Lăng Thành ăn Tết, rồi năm sau Hội nghị thượng đỉnh về khí hậu được tổ chức, đến lúc đó anh sẽ rất bận. Nhóc con, chúng ta phải tranh thủ thời gian dành riêng cho nhau trong năm nay.”
Hứa Phương Phỉ mơ mơ màng màng nghe anh nói, cô hơi sửng sốt, sau mới phản ứng lại: “Đến lúc Hội nghị thượng đỉnh về khí hậu diễn ra, có phải sẽ có rất nhiều nguyên thủ quốc gia đến Vân Thành?”
Trịnh Tây Dã: “Ừ.”
Hứa Phương Phỉ: “Nanh Sói phải phụ trách công tác an ninh sao?”
Trịnh Tây Dã: “Ừ.”
Hứa Phương Phỉ bỗng chốc cảm thấy đau lòng, cô xoa nắn lỗ tai anh: "Vậy thì anh thật sự sẽ rất bận.”
Đôi mắt của Trịnh Tây Dã đã sâu không thấy đáy, anh nghiêng đầu hôn lên ngón tay của cô, đôi môi hơi hé ngậm lấy ngón tay mềm mại của cô, ánh mắt ngập tràn tình ái nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ nhàng mút lấy.
Cả người Hứa Phương Phỉ khô nóng như muốn bốc cháy, cô vội rụt tay lại, đôi mắt nai ướt át, ngượng ngùng nhìn anh một cách ngập ngừng.
Trịnh Tây Dã cúi đầu ghé sát vào cô, hôn môi cô một lần, sau đó hôn xuống lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Anh nhắm mắt lại, áp sát trán vào cô, giọng nói nhẹ nhàng như làm nũng: “Nhóc con, vợ, cục cưng, anh muốn em.”
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, trong lòng đã bị anh làm cho mềm nhũn.
Với lại, Hội nghị thượng đỉnh về khí hậu tập hợp các nguyên thủ quốc gia và các chính khách. Hàng năm, công tác an ninh của các hội nghị chính trị kiểu này đều do Nanh Sói dẫn đầu phụ trách. Nhiệm vụ nặng nề như vậy chỉ cần rút dây là động rừng, nên cần phải đảm bảo tất cả các chi tiết không có chút sơ hở nào. Áp lực của Trịnh Tây Dã tất nhiên nhiều đến mức cô không tưởng tượng nổi.
Cô yêu anh nhiều như vậy, cũng đau lòng cho anh, dĩ nhiên cô không nỡ từ chối thêm lần nữa.
Trong giây lát, Hứa Phương Phỉ nâng người hôn lên sống mũi của anh, ngượng ngùng ấp úng: “Vậy... vậy anh đi kéo kỹ rèm lại đi, sau đó mở TV lên.”
Trịnh Tây Dã: “Tại sao vậy?”
Cô gái nhỏ giấu khuôn mặt đỏ bừng vào hõm vai anh, thì thầm: “Bây giờ là ban ngày, còn là cuối tuần nữa, chắc chắn có nhiều người ở nhà, em sợ người khác nghe thấy.”
Trịnh Tây Dã dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ gò má nóng bỏng mịn màng của cô: "Khi nào em muốn kêu thì cắn anh một cái."
Hứa Phương Phỉ ngây người, lo lắng không thôi, sốt sắng hỏi: “Em cắn anh không đau sao?”
“Lực cắn của em thì được bao nhiêu chứ.” Trịnh Tây Dã cúi đầu hôn cô, đột nhiên nở nụ cười, nói khẽ: “Chỉ có điều, nếu em nhịn không được cũng có thể kêu lên. Bảo bối, anh rất thích nghe.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
*
Đêm dài tĩnh lặng, trong một xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía đông Vân Thành.
Trong bóng đêm, một chiếc xe van màu trắng lao vút đến. Sau khi vào cổng khu nhà xưởng, tài xế bất chợt bẻ lái rồi đạp mạnh chân ga. Bánh sau rít mạnh, ma sát trên mặt đất phát ra tiếng "két" chói tai.
Theo cú phanh gấp này, chỗ để hàng hóa phát ra tiếng “loảng xoảng”, giống như có vật nặng bị quăng mạnh, bay lên đập vào vách trong của cửa sau.
Ngay sau đó, cửa chỗ ghế phụ bên cạnh tài xế mở ra, một tên lính đánh thuê người nước ngoài xăm trổ đầy mình bước xuống. Ánh mắt anh ta hung hãn, từ giữa đôi lông mày đến bên trái khuôn mặt có một vết sẹo gớm ghiếc. Anh ta đi ủng quân đội, sải bước đến cửa sau, vung tay một cái để mở cửa, lấy ra một chiếc bao tải màu đen đặt bên trong, tiện tay ném nó xuống đất.
“Ư ư ư…”
Trong bao tải màu đen phát ra những tiếng nghẹn ngào đầy sợ hãi, đôi chân bị trói chặt quẫy đạp loạn xạ, trông vô cùng hỗn loạn.
Thấy vậy, tên lính đánh thuê nóng nảy đá vào bao tải một cái rồi chửi vài câu bằng tiếng Anh.
Người trong bao lập tức ngoan ngoãn, co rúm lại, không dám động đậy.
Tên lính đánh thuê nở nụ cười châm chọc, quay người đi về phía một bóng người cao lớn cách đó không xa, dùng tiếng Anh cung kính nói: “Ông chủ, chúng tôi mang người đến rồi.”
Tưởng Chi Ngang hút điếu thuốc một hơi cuối cùng, thuận tay ném đầu thuốc lá xuống đất, mũi hít mấy cái, xoay người, chậm rãi bước đến chiếc bao tải màu đen trước mặt.
Hai mắt cậu ta đỏ ngầu, nhưng vẻ mặt lạnh tanh không gợn sóng. Cậu ta phất tay một cái, thuộc hạ lập tức bước lên cởi bao tải ra.
Người bên trong bị trói hai tay ra sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt, miệng dán băng dính, hai mắt bịt vải đen, nằm cuộn tròn trên mặt đất đầy bụi và rác rưởi, run rẩy như một con kiến chờ người xâu xé.
Tưởng Chi Ngang khom người xuống, một tay kéo tấm vải đen bịt mắt người đàn ông trung niên ra.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên bị vây hoàn toàn trong bóng tối trong một thời gian dài, chợt một tia sáng chiếu vào khiến ông ta nheo mắt và quay đầu đi. Chờ đến lúc tầm nhìn rõ nét, ông ta thấy rõ khuôn mặt của Tưởng Chi Ngang, chính giữa con mắt của người đàn ông trung niên toát ra sự kinh ngạc và chột dạ sợ hãi.
“Chú Cốc đừng căng thẳng.” Vẻ mặt Tưởng Chi Ngang bình tĩnh, vươn tay dịu dàng vuốt thẳng quần áo của người đàn ông trung niên: "Là tôi, Ngang Tử đây.”
Chú Cốc, cũng chính là quản gia của nhà họ Đường, đầu đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt cảnh giác nhìn Tưởng Chi Ngang, không biết cậu ta muốn làm gì.
Tưởng Chi Ngang tự mình nói tiếp: “Chú ở Đường trạch nhiều năm như vậy, thay Đường Ngọc chăm sóc nhà cửa từ trong ra ngoài, không một chuyện gì xảy ra trong nhà mà qua mắt nổi chú. Lần này mời chú đến đây không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết vào ngày mẹ tôi mất rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Chú chỉ cần thành thật nói cho tôi biết, tôi hứa sẽ đưa chú trở về nơi xuất phát trước bình minh một cách an toàn. Chú thấy có được không?”
Nội tâm của chú Cốc xoay chuyển ngàn lần, cuối cùng ông ta chậm rãi gật đầu.
Tưởng Chi Ngang giơ ngón tay cái lên với chú Cốc, tiếp đó giật một cái, xé băng dính trên miệng quản gia nhà họ Đường.
Tưởng Chi Ngang: “Nói đi.”
“Cậu Ngang, cô Đường đã giải thích rất rõ ràng cho cậu về cái chết của bà Tưởng.” Vẻ mặt chú Cố hết mực chân thành kèm theo vài phần bất đắc dĩ: "Bà ấy có tuổi rồi, nên đã qua đời vì một cơn nhồi máu cơ tim đột ngột. Không ai trong chúng ta muốn chuyện như vậy xảy ra cả, mong cậu nén bi thương!”
Tưởng Chi Ngang nhìn chằm chằm chú Cốc, nhướng mày: “Chú nói thật à?”
Chú Cốc gật đầu: “Đương nhiên là nói thật.”
Tưởng Chi Ngang im lặng vài giây, nhắm mắt lại, đưa tay xoa nắn giữa hàng lông mày, sau đó ngẫu nhiên di chuyển ngón tay một cái.
Tên lính đánh thuê bên cạnh lập tức hiểu ý, lấy ra một chiếc máy tính bảng, mở màn hình hiển thị kết nối video ra cho chú Cốc
“Bố! Con sợ quá, cứu con với, cứu con với…”
Tiếng khóc lóc, van xin của một cô gái trẻ lần lượt phát ra từ loa phóng thanh, đứt quãng như tiếng chim sơn ca kêu giữa đêm khuya.
Liếc mắt một cái, con ngươi của chú Cốc chợt đỏ ngầu. Ông ta nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét: “Tưởng Chi Ngang! Tưởng Chi Ngang, mày là cái đồ súc sinh! Con gái tao mới mười lăm tuổi, mày đã làm gì con bé! Mẹ kiếp, rốt cuộc mày đang làm cái trò gì vậy!”
Tên lính đánh thuê tắt video.
Tưởng Chi Ngang châm một điếu thuốc khác, hít một hơi, nhả ra một ngụm khói, nói: “Chú Cốc, con gái của chú rất dễ thương nha. Mấy thuộc hạ của tôi đều rất trân trọng con bé. Con bé là bông hoa nhỏ của tổ quốc mà, đương nhiên phải chăm sóc, chiêu đãi thật tốt chứ.”
Nói đến đây, Tưởng Chi Ngang dừng lại một chút, đau buồn xót xa quay đầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ có điều, nếu như chú không nói thật cho tôi biết, đoán chừng con bé sẽ không còn được thoải mái như vậy đâu.”
Đôi mắt của chú Cốc đỏ hoe, đau đớn cầu xin: “Cậu Ngang, cậu đừng ép tôi nữa. Tôi xin cậu, đừng ép tôi. Cậu biết số phận của kẻ phản bội Đường Ngọc mà. Nếu tôi phản bội cô ta, tôi sẽ chết.”
Tưởng Chi Ngang hít một hơi thật sâu, như thể đã phát hiện ra điều gì đó vô cùng thú vị. Cậu ta ngồi xổm xuống, vỗ vào mặt chú Cốc và nói: “Nói thật với tôi, chú có thể chết. Không nói sự thật cho tôi, con gái chú chắc chắn sẽ chết. Chú Cốc, chú là một người ba, chú định hy sinh con gái để bảo toàn mạng sống của mình sao?”
Đồng tử của chú Cốc chấn động mãnh liệt, hồi lâu không nói nên lời.
Tưởng Chi Ngang vô cùng thích thú nghiêng đầu, xoa xoa mũi nói: “Như thế này đi. Tôi đếm đến ba, đây là thời gian để chú suy nghĩ. Khi tôi đếm đến ba, nếu chú vẫn không muốn sửa lại lời nói, thì tình hình con gái của chú sẽ thê thảm đó.”
Chú Cốc: “...”
Tưởng Chi Ngang giơ một ngón tay: "Một.”
Trong nội tâm của chú Cốc không ngừng một cuộc giằng co, mười ngón tay của ông siết chặt thành nắm đấm.
“Hai.” Tưởng Chi Ngang giơ ngón thứ hai lên, ngón thứ ba cũng chậm rãi giơ lên: "Ba…”
“Tôi nói! Cậu Ngang, cậu thả con gái của tôi đi. Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả cho cậu…”
Nghĩ đến khuôn mặt non nớt của con gái mình, phòng tuyến tâm lý cuối cùng của chú Cốc cũng sụp đổ. Chú Cốc hiểu được sự điên rồ và tàn nhẫn của cậu chủ nhà họ Tưởng. Vì cứu con gái mình khỏi nguy hiểm, ông ta bất chấp, khóc lóc thảm thiết: “Bà Tưởng vô tình xông vào tầng hầm Đường trạch và nhìn thấy khuôn mặt của BOSS. Cho nên BOSS mới giết bà ấy để diệt khẩu... Cậu cũng biết là BOSS rất thận trọng và đa nghi. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ cô Đường và ba của cậu, không có ai từng nhìn thấy BOSS trông như thế nào. Bà Tưởng đã phạm phải điều cấm kỵ!”
Dù đã đoán ra từ lâu, nhưng khi sự thật được phơi bày ra một cách tàn nhẫn như vậy, Tưởng Chi Ngang vẫn vô cùng đau lòng. Đau buồn phẫn nộ đan xen nhau, đẩy cảm xúc của cậu ta đến đỉnh điểm.
Cậu ta túm lấy cổ áo chú Cốc, căm phẫn đến nỗi khàn cả giọng: “Mẹ kiếp! Nói cho bố mày biết! Rốt cuộc Black Mass là ai? Mày ở Đường trạch lâu như vậy, không thể nào không biết được!”
Chú Cốc run rẩy: “Tôi không biết, tôi thực sự không biết. BOSS chỉ đến Đường trạch vào ngày 13 hàng tháng. Mỗi lần đến, ông ta chỉ gặp một mình cô Đường. Nếu tôi nhìn thấy mặt BOSS, tôi đã sớm mất mạng…”
Tưởng Chi Ngang nhắm mắt lại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vô số ký ức vụn vặt về mẹ hiện lên trước mắt cậu ta. Từ khi cậu ta mới chập chững tập nói tập đi, đến lúc gây ra tai họa lớn, bị ba đánh cho tơi bời rồi ném cậu ta đến Lăng Thành, đến khi nhà họ Tưởng bị Trịnh Tây Dã phản bội, ba anh bị kết án tử hình, còn cậu ta phải trải qua những ngày tháng đen tối ở trong tù... Trong gần ba mươi năm thăng trầm của cuộc đời chó chết này, chỉ có mẹ là hơi ấm duy nhất của Tưởng Chi Ngang.
Mà hiện tại, mẹ cậu ta đã chết.
Chết dưới tay Black Mass.
Tưởng Chi Ngang cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nhưng cũng thật nực cười. Nhà họ Tưởng làm trâu làm ngựa cho Black Mass hơn mười năm. Cuối cùng, ba cậu ta phải gánh chịu mọi tội phản quốc, tội gián điệp và các tội ác khác. Khi ông ta bị xử bắn, mẹ của cậu ta lúc này đã trở thành một người đàn bà lớn tuổi góa chồng. Nhưng thay vì được đối xử ưu ái, bà ta lại bị Black Mass bịt miệng.
Black Mass...
Tưởng Chi Ngang từ từ nheo mắt lại. Cậu ta chợt nhận ra rằng kẻ chủ mưu làm nhà họ Tưởng tan cửa nát nhà không phải là Trịnh Tây Dã, mà chính là Black Mass.
Lúc này, chú Cốc lại lên tiếng. Ông ta vặn vẹo thân mình trên mặt đất bẩn thỉu, hỏi xin: “Cậu Ngang, tôi đã nói tất cả những gì tôi biết. Tôi cầu xin cậu hãy để con gái tôi đi, tôi xin cậu!”
“Không vội.” Tưởng Chí Cường u ám cong môi, bình tĩnh nói: “Tôi muốn chú làm cho tôi một việc nữa.”