Gần đến Tết âm lịch, hương vị của năm mới càng nồng đậm, sự thay đổi của mùa xuân cũng diễn ra rầm rộ. Hứa Phương Phỉ cầm điện thoại di động ngồi xổm xuống, kết hợp tốc độ tay với tốc độ mạng, cuối cùng cô đã giành được vé máy bay và vé tàu cao tốc để cô và Trịnh Tây Dã về quê.
Hai ngày trước giao thừa, Hứa Phương Phỉ kết hợp kỳ nghỉ thường niên và kỳ nghỉ xuân của mình lại với nhau. Hai người xách theo hành lý bay đến Thái Thành trước, sau đó từ Thái Thành chuyển sang tàu cao tốc đi đến Lăng Thành.
Sau nhiều ngày xa cách, thị trấn nhỏ vùng biên giới đã có những đổi thay mới. Những dãy nhà cũ kỹ từng nhóm một bị dỡ bỏ, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau mọc lên. Đi theo “cơn sốt du lịch biên giới” lên ngôi, nhiều người giàu có ở các khu vực nội địa bắt đầu đầu tư vào Lăng Thành, khiến cho giá cả và giá nhà đất trong toàn thành phố tăng vọt.
Kế hoạch phá dỡ phố Hỉ Vượng cuối cùng đã được đưa vào chương trình nghị sự.
Tin tức này được Kiều Tuệ Lan vô tình nói ra lúc Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã ăn trưa sau khi về đến nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ở địa phương chúng ta mấy chục năm rồi đều nói phá bỏ rồi dời đi nơi khác, không biết lần này có thật hay không.” Kiều Tuệ Lan dùng đũa gắp sườn cho hai người trẻ tuổi, trò chuyện liên miên lải nhải việc nhà: "Nhưng mà nếu thật sự phá bỏ khu nhà ở của chúng ta, cũng bồi thường không được bao nhiêu tiền. Bởi vì đây toàn là nhà gia đình dựng ở tạm.”
Hứa Phương Phỉ đi tàu cao tốc có chút say tàu xe, suốt đường đi chưa ăn gì nên đói đến mức áp ngực dán vào lưng. Cô cho cả miếng sườn vào miệng, che miệng lại trả lời qua loa: “Mẹ, nếu bị phá bỏ, chúng ta có phải mua một căn nhà khác ở Lăng Thành không?”
Trịnh Tây Dã liếc mắt, thấy thiếu nữ hai má phúng phính, giống như con sóc nhỏ ngậm quả thông bằng miệng, không khỏi cong môi nói: “Ăn xong rồi nói chuyện, cẩn thận không nghẹn.”
“Chuyện mua nhà hay gì đó nữa để nói sau. Ây dà, sống ở đây nhiều năm như vậy, mẹ đã muốn chuyển đi từ lâu, còn gì phải luyến tiếc đâu chứ.” Kiều Tuệ Lan bỏ qua đề tài này.
Bà nhìn người thanh niên tuấn tú bên cạnh con gái, trên mặt lập tức nở nụ cười, vui vẻ hớn hở nói: “A Dã, nhiều năm như vậy cháu đều ăn sườn heo cô làm, có bị ngán không?”
Trịnh Tây Dã cười nhẹ: “Tay nghề của cô, cháu ăn bao nhiêu cũng không ngán.”
Kiều Tuệ Lan đương nhiên vui vẻ, thậm chí còn khen anh nói chuyện ngọt ngào.
Hứa Phương Phỉ ngồi bên cạnh nhét cơm vào miệng, thấy mẹ và Trịnh Tây Dã ăn ý nhau như hai mẹ con, cô không khỏi mỉm cười.
Sau khi ăn xong, Trịnh Tây Dã chủ động đề nghị rửa bát nhưng bị Kiều Tuệ Lan ngăn lại. Anh muốn rửa và cắt trái cây nhưng cũng bị Kiều Tuệ Lan cản lại.
Trịnh Tây Dã có phần không biết phải làm sao về việc này, đành cười nói: “Cô à, cháu không phải là người ngoài, cô không cần khách khí với cháu như vậy. Có việc nhà gì cứ việc sai cháu làm.”
“Cô không coi cháu là người ngoài. Chỉ là chúng ta đã lớn tuổi rồi, ở nhà rửa chén cắt hoa quả cũng là một loại rèn luyện, đừng cướp của cô.” Kiều Tuệ Lan chỉ chỉ vào phòng của ông ngoại nói: “Cháu cùng Phỉ Phỉ nói chuyện với ông ngoại đi. Cô rửa xong sẽ đi vào cùng hai đứa.”
Không lâu sau, cả nhà ngồi trong phòng ngủ của ông ngoại.
Ông lão nằm ở trên giường điều dưỡng chạy bằng điện, ánh mắt âu yếm nhìn cặp tình nhân trẻ phía đối diện, cười tủm tỉm hỏi: “A Dã, vừa rồi ông nghe Phỉ Phỉ nói, lần này cháu trở về Lăng Thành còn có chuyện muốn nói với ông và mẹ của con bé. Cháu nói đi, có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã điềm đạm nhìn hai vị trưởng bối, nói: “Ông ngoại, cô, lần này cháu đến Lăng Thành thực ra là để xin phép hai người cho cháu cầu hôn.”
Kiều Tuệ Lan và ông ngoại sửng sốt, trong mắt họ hiện ra vẻ kinh ngạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Hứa Phương Phỉ ửng đỏ, hai tay mất tự nhiên vặn xoắn vạt áo, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Trịnh Tây Dã nghiêm mặt nói tiếp: “Vốn dĩ cháu và ba mẹ phải cùng nhau đến xin phép. Nhưng hai người cũng biết mẹ cháu là liệt sĩ, mười mấy năm trước bà ấy hy sinh thân mình vì tổ quốc. Bố cháu hiện nay vẫn đang tiếp nhận trị liệu, không có cách để đến đây. Cho nên chỉ có cháu đại diện cho cả gia đình đến đây.”
Trịnh Tây Dã nói: “Cháu quen biết Phỉ Phỉ đã nhiều năm và cháu cũng thích em ấy rất nhiều năm. Từ Lăng Thành đến Vân Thành, từ phố Hỉ Vượng đến Trường Công nghiệp Quân sự Vân Thành, thân phận của chúng cháu luôn thay đổi, nhưng tình cảm của cháu dành cho em ấy từ đầu đến cuối đều không thay đổi.”
Trịnh Tây Dã nói: “Cháu chắc chắn em ấy là người duy nhất trong đời cháu. Cháu hy vọng có thể cưới em ấy làm vợ, và cháu cũng hy vọng hai người có thể tin tưởng cháu, yên tâm giao Hứa Phương Phỉ vào trong tay cháu. Từ nay cho đến hết quãng đời còn lại, cháu sẽ làm hết sức mình để chăm sóc và yêu thương em ấy.”
Nói tới đây, Trịnh Tây Dã dừng lại một chút.
Anh lấy ra một chiếc ví màu đen, mở ra, rút ra một tấm thẻ đã chuẩn bị sẵn từ trước, cầm trên tay.
Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, vươn tay nhéo nhẹ anh một cái, hạ giọng nói: “Không phải em đã nói với anh không cần cái này sao? Tại sao không nghe lời em?”
Trịnh Tây Dã nhéo đầu ngón tay cô, hạ thấp giọng vỗ về: “Đến nhà cầu hôn, có tam thư lục lễ(1) là điều cơ bản nhất. Dù mẹ và ông ngoại của em có nhận hay không, đây là tấm lòng của anh dành cho em và cũng là lễ nghi cần phải làm.”
(1)Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 sính lễ tương tự .
“Tam thư” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ gồm:
“Lục lễ” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
Hứa Phương Phỉ đỡ trán không nói nên lời.
Trịnh Tây Dã đưa thẻ ngân hàng cho Kiều Tuệ Lan bằng cả hai tay.
Kiều Tuệ Lan sửng sốt, trong chốc lát không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bà xua tay, khéo léo từ chối: “A Dã, nơi này của chúng ta không yêu cầu cái này, cháu mau cất đi.”
“Cô à, đây là sính lễ của con dành cho Phỉ Phỉ, là sự trân trọng và yêu thương của con dành cho em ấy.” Trịnh Tây Dã ấm áp nói: "Xin cô hãy nhận lấy.”
Thấy từ chối không được, Kiều Tuệ Lan đành cầm lấy tấm thẻ, trực tiếp nhét thẳng vào tay Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ ngơ ngác ngẩng đầu: “Mẹ, đây là…”
Kiều Tuệ Lan nói: “Sính lễ của con, con tự mình nhận đi.”
“A Dã.” Hốc mắt Kiều Tuệ Lan hiện lên một tầng hơi nước, bà nắm lấy tay con gái mình, trịnh trọng đặt nó vào lòng bàn tay của Trịnh Tây Dã, nức nở nói: “Cô tin cháu, cô cũng tin tưởng ánh mắt của con gái mình. Chuyện của hai đứa cứ định như vậy nhé. Từ giờ về sau, hy vọng mọi thứ đều suôn sẻ.”
Trịnh Tây Dã cong năm ngón tay lại, nắm chặt tay Hứa Phương Phỉ, cười nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn ông ngoại.”
*
Hơn hai giờ chiều, có tiếng gõ cửa ở ngoài cửa.
Hứa Phương Phỉ đứng dậy mở cửa, nhìn ra ngoài thì thấy Giang Tự mặc áo khoác len màu xám đậm dẫn Tiểu Huyên trở lại.
Khoảnh khắc cô bé nhìn thấy Hứa Phương Phỉ, đôi mắt to vốn dĩ đang buồn bã của Tiểu Huyên thoáng thoáng chốc bừng sáng lên.
Cô bé bay vào trong lòng Hứa Phương Phỉ, dùng đôi tay nhỏ ôm lấy Hứa Phương Phỉ, giọng nghẹn ngào nói: “Chị, rốt cuộc chị cũng trở về rồi.”
Hứa Phương Phỉ nghĩ đến tất cả những gì cô gái nhỏ đã phải trải qua trong những ngày này, lòng lại chua xót, tiếc thương. Cô vươn tay ôm chặt Tiểu Huyên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ừ, chị đã về rồi, Tiểu Huyên ngoan, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Tiểu Huyên đang định nói thêm thì cô bé nghe thấy từ phòng khách truyền đến một giọng nam trầm thấp trong trẻo, rất dễ nghe, gọi cô bé: “Cô bé Tiểu Huyên ơi.”
Tiểu Huyên không tin quay đầu qua.
Thân hình cao lớn của Trịnh Tây Dã lười biếng dựa vào tường. Anh hơi nhếch môi, cho cô gái nhỏ nhìn búp bê Barbie phiên bản “Frozen” giới hạn toàn cầu chính hãng trên tay.
“Anh đẹp trai!” Tiểu Huyên phấn khích nhảy dựng lên, thoáng cái lại lao vào lồng ngực của Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã khom xuống, dùng một tay ôm cô gái nhỏ và đưa búp bê Barbie hình công chúa Elsa cho cô bé.
Tiểu Huyên vui mừng đến nỗi vỗ bàn tay nhỏ bé của mình và ôm công chúa Elsa vào lòng. Cô bé vừa tò mò vừa kích động, chăm chú ngắm nghía không nỡ buông xuống.
Hứa Phương Phỉ lặng lẽ nhìn một lớn một nhỏ cách đó không xa với ánh mắt dịu dàng. Một lúc sau, cô quay lại nhìn Giang Tự, nhỏ giọng hỏi: “Cảnh sát Giang, lần gần đây nhất anh có đưa Tiểu Huyên đi trị liệu tâm lý không? Tình huống con bé thế nào rồi?”
“Trình độ y thuật của bạn học cô không tồi. Tiểu Huyên sau vài lần đến chỗ cậu ấy tư vấn, có thể cảm thấy rõ rệt tâm tình của cô gái nhỏ so với trước tốt hơn rất nhiều.” Giang Tự đáp.
Hứa Phương Phỉ nghe vậy có phần an tâm, gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
“Chỉ có điều…” Giang Tự bỗng nhíu mày, tựa hồ đang cân nhắc lời nói.
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc: “Chỉ có điều gì cơ?”
Lúc này, Tiểu Huyên ôm công chúa Elsa chạy đến, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Huyên lấy từ trong ví ra một tờ giấy nhỏ được gấp lại, đưa cho Hứa Phương Phỉ và nói: “Chị, anh Thư Dật nhờ em đưa cái này cho chị. Về chuyện của em, chị có thể liên hệ trực tiếp với anh ấy, anh ấy sẽ nói cho chị biết chi tiết.”
Hứa Phương Phỉ mở tờ giấy.
Một dãy số điện thoại di động viết bằng tay xuất hiện ngay lập tức.
Trịnh Tây Dã sải bước đi tới, nhận lấy tờ giấy từ tay Hứa Phương Phỉ. Anh cụp mắt liếc một cái, sau đó nhướng mi, nhìn Giang Tự.
Trịnh Tây Dã nhướng mày: “Nói cho tôi biết, anh đã phát hiện ra điều gì rồi?”
*
Tối hôm đó, Hứa Phương Phỉ gọi điện cho Triệu Thư Dật.
Sau khi chào hỏi đơn giản, Hứa Phương Phỉ bắt đầu quan tâm về tình trạng tâm lý hiện tại của Tiểu Huyên.
Triệu Thư Dật nói rất nhiều qua điện thoại. Cuối cùng cậu ấy thuận miệng đề nghị: “Nếu không cậu đưa Tiểu Huyên đến buổi tư vấn tâm lý vào chiều ngày mai, tôi có thể trực tiếp trao đổi với cậu. Tôi sẽ giải thích cụ thể và chi tiết hơn.”
“Được.” Hứa Phương Phỉ đáp ứng. Dừng một chút, cô nhớ tới điều gì đó: "Nhưng mà ngày mai là giao thừa rồi. Ở bệnh viện ngoại trừ khoa cấp cứu thì các khoa khác hẳn là phải đóng cửa chứ.”
Triệu Thư Dật nhã nhặn đáp: “Trị liệu tâm lý không thể gián đoạn được. Tôi cũng đã cân nhắc điều này rồi, vì vậy trong khoảng thời gian Tết âm lịch, nơi điều trị của Tiểu Huyên sẽ là trong phòng làm việc bên ngoài bệnh viện của tôi. Tôi đã nói qua với cô Kiều và cảnh sát Giang từ trước, bọn họ không nói lại với cậu sao?”
Hứa Phương Phỉ cảm kích cười rộ lên: “Cảm ơn cậu, Triệu Thư Dật. Cậu thực sự rất chu đáo.”
“Tôi là bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là lo cho bệnh nhân. Không cần cảm ơn tôi.” Triệu Thư Dật dừng lại, rồi hỏi: “Ngày mai cậu sẽ đưa Tiểu Huyên đến đây cùng với cảnh sát Giang hay chỉ mình cậu đi thôi?”
Hứa Phương Phỉ nói: “Cảnh sát Giang không phải người ở Lăng Thành. Ngày mai là giao thừa rồi, anh ấy sẽ quay lại Vân Thành trong đêm nay. Tôi sẽ đưa Tiểu Huyên đến.”
Triệu Thư Dật cười nhạt: “Được rồi. Lát tôi sẽ nhắn cho cậu địa chỉ phòng làm việc của tôi. Hẹn mai gặp nhé.”
“Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
Hôm nay là giao thừa, tất cả các phố lớn và ngõ nhỏ ở Lăng Thành đều được trang hoàng bằng đèn lồng. Hai bên đường đều đóng cửa, có nhóm người lái buôn trở về quê, một số thì đoàn tụ với gia đình ở trong nhà. Người lớn và trẻ em đều khoác lên mình những bộ quần áo mới sặc sỡ. Mọi người chuẩn bị đón năm mới với những bộ cánh lộng lẫy nhất.
Hứa Phương Phỉ lấy chiếc áo khoác bông đỏ để mặc dịp Tết mà cô đã mua cho Tiểu Huyên từ trước. Cô mặc cho cô bé và thắt bím tóc kiểu công chúa phức tạp cho cô bé.
Cô bé vui mừng khôn xiết, quay trái quay phải xoay vòng trước gương.
Vào lúc hai giờ rưỡi chiều, Hứa Phương Phỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Huyên, đi đến phòng tư vấn tâm lý của Triệu Thư Dật.
Văn phòng cao cấp nằm ở trong tòa nhà to lớn được trang trí theo kiểu gỗ thô, điểm xuyết đủ loại búp bê hoạt hình xinh xắn và tươi tắn. Căn phòng trông đơn giản ấm áp mà không thiếu phần phù hợp với trẻ con.
Hứa Phương Phỉ và Tiểu Huyên dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân ngồi chờ một lúc. Chưa đầy hai phút, một thân hình thon dài trong chiếc áo len màu trắng đi đến trước mặt họ.
Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu lên.
Triệu Thư Dật từ khi còn là học sinh đã là ánh trăng sáng(2) trong lòng vô số cô gái. Cậu ấy như tuyết trắng trên núi cao, thanh tao như tranh vẽ. Người ta nói thời gian là con dao giết lợn, nhưng câu này không áp dụng cho cậu ấy một chút nào.
(2) Ánh trăng sáng: người mà mình thầm thích mà không bao giờ có được.
Dù năm tháng trôi qua thế nào, tuyết trắng vẫn rực rỡ.
“Anh Thư Dật.” Tiểu Huyên cười toe toét, thân mật gọi to.
“Ngoan lắm.” Triệu Thư Dật đưa tay sờ đầu cô gái nhỏ, ánh mắt anh hướng về phía Hứa Phương Phỉ dịu dàng hơn bình thường rõ rệt.
Cậu ấy cười nói: “Hứa Phương Phỉ, đã lâu không gặp lại cậu. Gần đây cậu thế nào?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Rất ổn. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Sau màn chào hỏi ngắn gọn, Triệu Thư Dật đưa Tiểu Huyên vào phòng điều trị một mình.
Hứa Phương Phỉ ở bên ngoài ngủ gà ngủ gật chờ đợi.
Một tiếng tư vấn tâm lý kết thúc trong nháy mắt. Sau khi chợp mắt một lát, Tiểu Huyên được cô y tá trẻ dẫn đến khu vui chơi.
“Cô Hứa.” Cô trợ lý trẻ tuổi cười ngọt ngào nói với cô: “Bác sĩ Triệu đang đợi cô ở bên trong, mời cô đi theo tôi.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu, đứng dậy đi theo trợ lý.
Khi họ đến phòng điều trị, người trợ lý mời Hứa Phương Phỉ vào phòng một mình. Sau đó trợ lý lui ra ngoài, dùng tay trái đóng cửa lại.
Hứa Phương Phỉ ngước mắt lên.
Có lẽ là do nhu cầu trị liệu, rèm cửa trong phòng này che khuất hơn phân nửa, ánh sáng vô cùng mờ mịt. Triệu Thư Dật lặng lẽ ngồi sau bàn làm việc, hòa vào bóng tối, thậm chí đôi mắt thường trong veo của anh dường như cũng nhuốm một lớp sương mù.
Triệu Thư Dật đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho Hứa Phương Phỉ và nâng tay làm động tác mời đầy tao nhã: “Mời ngồi.”
Hứa Phương Phỉ bình tĩnh ngồi xuống trước bàn làm việc.
Triệu Thư Dật xoay người rót nước cho cô, thuận miệng hỏi: “Cậu muốn uống gì? Ở đây có cà phê, nước cam, soda và sữa.”
Hứa Phương Phỉ mỉm cười đáp: “Nước trắng đi.”
Một lúc sau, một ly nước trong suốt tinh khiết được đưa đến trước mắt cô.
“Cám ơn.” Hứa Phương Phỉ nói. Tiếp đó cô tự nhiên cầm cốc nước lên hớp một ngụm.
Ở một khoảng cách rất gần, Triệu Thư Dật để ý đến mọi hành động của cô gái trước mặt. Cậu ấy thấy ngón trỏ mảnh khảnh của cô cầm lấy cốc nước, đưa cốc nước lên môi và uống. Một vài giọt nước dính lên đôi môi hồng hào của cô, bị cô nhẹ nhàng lau đi bằng một chiếc khăn ướt.
Triệu Thư Dật nhìn thẳng vào vị trí cổ họng của cô. Sau khi xác nhận động tác nuốt nước được thực hiện hoàn toàn, cậu ấy từ tốn dời tầm mắt và ngồi trở lại sau bàn làm việc.
Triệu Thư Dật nói về tình trạng của Tiểu Huyên.
Hứa Phương Phỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trong cốc nước, rồi lau miệng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Triệu Thư Dật nhận thấy ánh mắt của Hứa Phương Phỉ bắt đầu thay đổi. Trong lòng cậu ấy trầm xuống, mơ hồ đoán được thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Vì vậy, cậu ấy chuyển chủ đề, nhàn nhạt hỏi: “Cậu vẫn ở bên Trịnh Tây Dã sao?”
Cô gái bình tĩnh gật đầu, thậm chí có phần đần độn đáp: “Ừ.”
Triệu Thư Dật đang nghịch chiếc bút trong tay, đột nhiên dừng lại, hỏi tiếp: “Nếu không phải sự cố xảy ra trong bữa tiệc tri ân giáo viên năm cấp ba, giữa chúng ta liệu có gì khác không?”
Hứa Phương Phỉ ngơ ngác đáp: “Sẽ không.”
“Vì sao?” Triệu Thư Dật nhíu mày thật chặt: "Chúng ta đã từng rất thân thiết không phải sao? Hứa Phương Phỉ, cậu chưa từng thích tôi sao?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Không có.”
Triệu Thư Dật không thể tin được, âm thanh từ cổ họng run lên: “Ngay cả một chút hảo cảm?”
“Không có.”
Trong nháy mắt, rắc một tiếng, cây bút màu đen bị lực mạnh bẻ gãy thành hai mảnh. Triệu Thư Dật nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận và không cam lòng trong lòng.
Vài giây sau, Triệu Thư Dật lại mở mắt ra, mặt không chút thay đổi lấy từ ngăn kéo bàn ra một cây bút ghi âm, bật lên, điều chỉnh về trạng thái ghi âm.
Sau đó, cậu ấy nhìn vào mắt Hứa Phương Phỉ, gằn từng chữ một: “Bây giờ, hãy cho tôi biết tọa độ đầy đủ của mười hai trạm căn cứ ở Côn Lôn.”
Cô gái dùng ánh mắt mơ hồ nhìn thẳng cậu ấy, ngơ ngác nói: “Tọa độ chính xác…”
Triệu Thư Dật đứng dậy đến gần cô, đặt máy ghi âm hướng gần về môi cô và hỏi: “Là cái gì? Nói đi.”
Hứa Phương Phỉ khóe miệng giật giật vài cái, tựa hồ muốn thốt ra mấy câu.
Nhưng Triệu Thư Dật không nghe thấy âm thanh. Cậu ấy cau mày, chỉ có thể đứng gần hơn.
Tuy nhiên, ngay khi Triệu Thư Dật tiếp cận vào phạm vi tấn công của Hứa Phương Phỉ, vẻ mờ mịt trong mắt cô gái đã biến mất không còn một mảnh.
Ánh mắt của cô đột nhiên nghiêm túc, động tác cực nhanh, cô kẹp chặt cánh tay của Triệu Thư Dật vặn ngược lại. Trong nháy mắt cô đã ghim chặt Triệu Thư Dật xuống bàn.
Cánh tay Hứa Phương Phỉ dùng sức, lạnh lùng hỏi: “Ai phái anh đến hỏi tọa độ của trạm căn cứ? Nói mau!”
Triệu Thư Dật lộ ra một tia hoảng sợ, không thể tin được lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể như thế được? Rõ ràng cô đã uống nước, sao có thể?”
Hứa Phương Phỉ: “Chúng tôi đã nghi ngờ anh có vấn đề từ trước, cho nên mới tương kế tựu kế, chính là để biết anh muốn làm gì. Mỗi ngụm nước tôi ngậm vào đều phun ra khăn ướt lau miệng.”
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đá văng ra từ bên ngoài.
Triệu Thư Dật quay đầu lại.
Trịnh Tây Dã và Giang Tự trong bộ đồng phục cảnh sát thình lình xuất hiện, theo sau là một số cảnh sát hình sự trẻ tuổi từ đội cảnh sát hình sự. Tất cả đều lạnh lùng nghiêm nghị, làm động tác chĩa súng.
“Vì lý do gì…” Triệu Thư Dật hung hăng nhíu mày: "Tại sao các người lại nghi ngờ tôi?”
Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói: “Một sinh viên tốt nghiệp hai bằng của trường đại học Ivy League, thành tích xuất sắc, tương lai xán lạn. Vừa về nước là được bệnh viện Kinh Hoa thuê với mức lương cao ngất ngưởng, thế mà anh từ chối và trở về Lăng Thành làm việc. Lại vô cùng trùng hợp gặp Tiểu Huyên bị bắt nạt trong khuôn viên trường. Bác sĩ Triệu, có quá nhiều sự trùng hợp chính là điểm đáng nghi ngờ, anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu điều này sao?”
Triệu Thư Dật vẫn không thể hiểu được: “Từ khi nào các người cảm thấy tôi có vấn đề?”
Giang Tự nói: “Khi tôi đến trường Tiểu Huyên để tìm hiểu tình hình, tôi đã vô tình nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp thứ tư về anh. Cháu trai của nữ giáo viên mắc chứng cuồng loạn và đã đến chỗ anh khám bệnh. Anh đã gặp nữ giáo viên kia vài lần, từ đó tôi nghi ngờ rằng anh đã ám thị tâm lý cô giáo ở mức độ nào đó, gián tiếp khiến tin tức về ba mẹ của Tiểu Huyên lan truyền trong trường.”
Triệu Thư Dật hờ hững nở nụ cười, nhưng không nói gì.
Hứa Phương Phỉ giận dữ nói: “Anh là bác sĩ tâm lý của khoa nhi, vậy mà anh dám lợi dụng một đứa trẻ bị chấn thương tâm lý nặng nề khi còn nhỏ để đạt được mục đích thầm kín. Triệu Thư Dật, sao anh có thể làm được chuyện như vậy? Sao anh lại biến thành như vậy?”
Triệu Thư Dật vẫn không nói gì hết.
Hứa Phương Phỉ càng vặn chặt cánh tay của cậu ấy hơn, quát lớn: “Nói mau! Làm sao anh biết đến căn cứ ở Côn Lôn? Ai đã cử anh đi tìm tọa độ?”
Triệu Thư Dật đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nhưng vẫn không phát ra một tiếng kêu đau nào, chỉ nở nụ cười giễu cợt nói: “Lần này do tôi bất cẩn nên kế hoạch thất bại. Tôi không có lời nào để nói hết.”
Nói xong, cậu ấy nghiền ngẫm nhìn Trịnh Tây Dã, cất giọng hát vang: “Nhưng chúng ta vẫn còn hàng ngàn hàng vạn tín đồ. Thế giới mục nát khô héo, những bí ẩn vĩnh viễn được lưu truyền.”
“...”
Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, con ngươi của Trịnh Tây Dã đông cứng lại, đáy mắt rung chuyển dữ dội, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Sau cùng, các cảnh sát hình sự áp giải Triệu Thư Dật đi, đồng thời lấy đi cốc nước tinh khiết vẫn còn thuốc sót lại.
Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đưa Tiểu Huyên về nhà trước, sau đó đến cục thành phố để ghi lời khai và hợp tác điều tra.
Khi hoàn thành công việc, bầu trời trong thị trấn nhỏ đã tối hẳn.
Vì lý do công việc, Giang Tự không thể về Vân Thành vào dịp Tết. Sau khi Kiều Tuệ Lan biết được điều này, bà đã mời Giang Tự cùng nhau ăn tối đêm giao thừa.
Khi ba người họ trở về nhà, Kiều Tuệ Lan đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn cho bữa tối giao thừa, cười ha hả gọi bọn trẻ đến ăn cơm.
Hứa Phương Phỉ vì bị dò xét bí mật mà cảm thấy có chút phiền muộn. Cô sợ ông ngoại và mẹ lo lắng, nên cố gắng không bày ra vẻ mặt không tốt chỉ có thể ép mình nói chuyện cười đùa trên bàn ăn, phát phong lì xì đỏ cho trưởng bối và bé nhỏ.
Trịnh Tây Dã ở bên cạnh thấy tâm trạng cô gái không tốt nên dùng bàn tay to lớn của mình nhẹ nhàng siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô gái dưới bàn ăn.
Hứa Phương Phỉ phát hiện, cô theo bản năng dùng tay nắn lại, nghiêng đầu lại gần, nhỏ giọng: “Làm sao vậy?”
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Nhóc con, lát nữa cùng anh xuống lầu xem pháo hoa nhé.”
Hứa Phương Phỉ mỉm cười đáp lời anh: “Được ạ.”
Lăng Thành xa xôi hẻo lánh, địa phương nhỏ nên mọi người không bị nhiều quy củ ràng buộc. Mở đầu năm mới là một sự kiện tốt lành, đương nhiên không thể thiếu pháo hoa cùng pháo nổ.
Mới hơn 11 giờ, mấy đứa trẻ của các nhà đã kết thành từng nhóm đi bộ ra đường. Nhóm các bé gái cầm đũa phép tiên nữ vẫy vẫy chơi, nhóm các bé trai quăng từng cái pháo, pháo sáng nở rộ khắp nơi. Tại khu nhà mái bằng trên phố Hỉ Vượng, nhà nào phía trước cũng treo pháo, người già trẻ nhỏ háo hức đón năm mới, chờ tiếng chuông đồng hồ điểm 0 giờ.
Lúc mười một giờ rưỡi, Kiều Tuệ Lan và ông ngoại cùng nhau xem Xuân Vãn.
Giang Tự đưa Tiểu Huyên xuống lầu để mua một khẩu pháo bắn cao đến tận trời.
Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã ngồi ở nhà một lát. Lúc sau thì nắm tay nhau xuống lầu đi dạo.
Những đứa bé nhỏ cười nói vui vẻ chạy tắt qua những con hẻm đổ nát, tiếng cười như chuông bạc của chúng thoát ra khỏi sự hoang vắng và trôi về một nơi xa xăm.
Hứa Phương Phỉ bị bọc trong một chiếc khăn quàng cổ dày dặn, cô thở ra một hơi khói trắng trong không khí lạnh, đột nhiên thở dài nói: “A Dã, anh cho rằng là ai đang đứng sau Triệu Thư Dật bày mưu tính kế?”
Trịnh Tây Dã dùng đầu ngón tay ngoắc vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Năm mới Tết đến, chúng ta không nói những chuyện không vui.”
Nghe anh nói như vậy, Hứa Phương Phỉ đột nhiên cười khúc khích nói: “Em còn nhớ khi còn rất nhỏ, Tết âm lịch là phải về quê. Khi đó bà ngoại luôn nói một câu, có tiền hay không có tiền, nhàn rỗi hay không nhàn rỗi cũng phải vui vẻ đón chào năm mới.”
Trịnh Tây Dã gật đầu: “Ừ, bà ngoại nói đúng, anh tán thành.”
“Được rồi.” Hứa Phương Phỉ quay sang, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Nghe lời anh không nói chuyện không vui. Vậy kể chuyện gì vui vui đây?”
Trịnh Tây Dã nhìn cô, ngón tay lướt qua khuôn mặt cô: “Đợi một lát nữa.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Còn chờ cái gì nữa?”
Trịnh Tây Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Nhanh thôi.”
Hứa Phương Phỉ không hiểu ý anh, trong lòng sinh nghi nên cô đành phải ngửa cổ lên cùng anh nhìn lên khoảng không bầu trời.
Đột nhiên, một ánh sáng tuyệt đẹp lóe lên từ phía chân trời. Với một đường vòng cung tuyệt đẹp và một quả pháo hoa rực rỡ nổ tung ở cuối. Ngay sau đó, quả pháo hoa thứ hai nở rộ, rồi quả pháo bông thứ ba... Trong nháy mắt, vô số pháo hoa được phóng lên cạnh nhau, tia lửa kéo dài như hoa cúc vàng. Ánh sáng lung linh rực rỡ, đẹp không tả được.
“Bắt đầu bắn pháo hoa rồi!” Hứa Phương Phỉ giơ ngón tay lên trời, kinh ngạc mừng rỡ nói: “Anh xem, thật đẹp!”
Vừa nói xong câu, cô chợt cảm thấy năm ngón tay trái của mình hơi siết lại, bị anh nhẹ nhàng nắm lấy.
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên quay đầu lại.
Cô thấy Trịnh Tây Dã cụp mắt và cúi đầu, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm và dịu dàng.
Lẳng lặng nhìn nhau hai giây, trong nháy mắt Hứa Phương Phỉ mơ hồ đoán được anh sắp làm gì. Ánh mắt cô lóe lên, trái tim trong lồng ngực cũng bắt đầu đập điên cuồng, không thể nào trở lại tần suất bình thường.
Trịnh Tây Dã cong khóe môi nói: “Vốn anh định đợi hoa Cách Tang ở Côn Lôn nở rồi mới làm việc này. Chỉ là sau khi nghĩ lại, lời cầu hôn đã nói ra, sính lễ đã đưa rồi, và mẹ của em cũng đã giao em cho anh. Phân đoạn này càng không thể bỏ qua được.”
Nói xong, không biết anh lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Cong chân phải hướng về phía cô, quỳ một gối xuống.
Hốc mắt Hứa Phương Phỉ lập tức ẩm ướt, sợ chính mình sẽ khóc, cô đưa tay che kín miệng.
Trịnh Tây Dã ngửa mặt nhìn lên cô một cách chân thành, trầm giọng nói: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, anh là người không bao giờ tin vào thần thánh. Nhưng mỗi ngày kể từ khi anh gặp em, anh đều biết ơn số phận đã thương hại mà ban ân huệ xuống cho anh. Anh tự nguyện rơi vào bể tình của em, không chút hối tiếc.”
"Khi em ở thiên đường, anh cảm ơn em đã ban cho anh ánh mặt trời. Khi em ở trần gian, anh cảm ơn em đã thắp sáng đèn cho anh. Tình yêu của anh dành cho em lớn hơn tất cả mọi thứ. Lấy quân hiệu là tấm gương, quốc kỳ là bằng chứng, đến chết cũng không đổi thay.”
“Cả đời này của anh chỉ yêu một mình em. Anh cầu xin em làm vợ của anh, để anh sánh bước đồng hành bên em. Có em rồi thì việc phòng thủ đất nước, canh giữ non sông cũng chẳng hề chi.” Mắt anh đỏ lên, một tầng hơi nước xuất hiện: "Xin cho hỏi, em có bằng lòng không?”
Nước mắt Hứa Phương Phỉ trào ra, cô cúi đầu chân thành hôn lên môi Trịnh Tây Dã, nghẹn ngào khẽ đáp: “Em, vô cùng vinh hạnh.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đếm ngược đến chương cuối nào! Tiếp tục tăng tốc hừng hực xông lên! “Nướng hôn” đã lọt vào vòng chung kết cuộc thi viết luận, các bạn hãy bấm vào trang bài viết chi tiết, ở đầu bài có gắn link màu xanh, bấm vào là có thể bình chọn. Không tốn một xu, chỉ bằng một cú chạm ngón là có thể bình chọn rồi! Cảm ơn!
——
Đây là mấy chương cuối, để cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường dài, mọi bình luận có phần trả lời lại sẽ được tặng bao lì xì! Moah moah!