Sau khi xem hết pháo hoa, lúc Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã lên tầng, tiếng đồng hồ đếm ngược của đài CCTV đã kết thúc.
Giang Tự bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ trong đội nên đã rời đi trước.
Tiểu Huyên và ông ngoại cũng đã đi ngủ trước.
Bóng đèn trong nhà đã bị tắt đi, chỉ còn TV vẫn đang dừng lại trên sóng truyền hình của CCTV, ánh sáng chiếu ra mờ tối. Kiều Tuệ Lan đắp một chiếc chăn dày, gật gù ngủ trên ghế sô pha, còn đang chờ hai đứa nhỏ trở về.
Nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi trong cơn mơ ngủ của mẹ, Hứa Phương Phỉ nhíu mày thương xót. Cô khom lưng, giơ tay vỗ nhẹ lên bờ vai Kiều Tuệ Lan, gọi: “Mẹ ơi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Về rồi à?” Kiều Tuệ Lan cũng không ngủ quá sâu, vừa nghe thấy tiếng động đã mơ mơ màng màng tỉnh lại. Bà vội vàng đứng dậy, hơi chần chừ hỏi: “A Dã à, nhà cô hơi nhỏ, không có nhiều phòng ngủ, hôm nay chỉ đành để cháu thiệt thòi tạm ngủ trong phòng của Phỉ Phỉ. Cô mới thay toàn bộ vỏ chăn và ga trải giường trong phòng con bé rồi đấy, sạch sẽ lắm, còn hai con bé này cứ sang bên phòng cô ngủ là được.”
Hứa Phương Phỉ nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ ơi, chất lượng giấc ngủ của mẹ vốn đã không tốt, Tiểu Huyên ngủ không ngoan, luôn lăn qua lăn lại, ba người chúng ta chen chúc cùng nhau, con sợ rằng mẹ sẽ càng không ngon giấc.”
Kiều Tuệ Lan xua tay: “Không sao đâu, mẹ ổn mà.”
“Cô ơi, không cần phiền phức như thế đâu.” Trịnh Tây Dã cong môi mỉm cười: “Cô cứ ném bừa cho cháu một cái chăn, cháu sẽ ngủ trên sô pha ạ.”
Kiều Tuệ Lan nhíu mày: “Sô pha? Không được.”
Trịnh Tây Dã: “Cô ơi, cháu là người không quan tâm đến mấy chuyện này đâu cô.”
Trong lúc Kiều Tuệ Lan bên này còn đang do dự, Trịnh Tây Dã đã quay đầu nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, dịu dàng nói: “Nhà em có đủ chăn không? Nếu không có thì em cứ tìm cho anh một vài chiếc áo khoác dày cũng được.”
“Trong nhà có rất nhiều chăn.” Hứa Phương Phỉ cười với anh: “Để em lấy tới cho anh.”
Cô gái nhỏ nói xong lập tức xoay người đi vào phòng, lật tủ tìm kiếm.
Kiều Tuệ Lan còn đang đứng im tại chỗ xấu hổ, quay đầu đã thấy con gái mình ôm chăn bông dày ra. Bà không thể làm gì khác, thở dài nói: “Được rồi, vậy để cô đi lấy gối đầu cho cháu.”
Hứa Phương Phỉ dựng một cái ghế nhỏ ở trước tủ quần áo lớn, mở ngăn tủ trên cùng, lấy ra một chiếc gối kiều mạch, đưa tới cho Kiều Tuệ Lan đang đứng ở bên dưới.
Kiều Tuệ Lan vươn tay nhận lấy, lại lấy ra một cái vỏ gối mới tinh, nhanh nhẹn nhét ruột gối vào. Bà vừa bọc vỏ gối vừa nhìn ra ngoài phòng, đè thấp giọng hỏi: “Phỉ Phỉ, lần đầu con rể đến nhà mình qua đêm, để cho thằng bé ngủ trên sô pha như thế liệu có ổn không?”
“Có gì mà không ổn chứ mẹ.” Hứa Phương Phỉ chống lên vai mẹ, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi chiếc ghế, phủi phủi tay, cười nói: “Mẹ, con và Trịnh Tây Dã đều phục vụ cho quân đội, trải chăn xuống đất đã có thể thành giường, không yếu đuối thế đâu mẹ.”
“Ý mẹ không phải như vậy.” Kiều Tuệ Lan vẫn hơi lo lắng: “Dù sao A Dã cũng là đứa trẻ lớn lên ở trong thành phố, điều kiện gia đình không tồi, sau này hai đứa kết hôn, thằng bé phải gọi mẹ một tiếng mẹ, đương nhiên mẹ muốn chăm lo cho nó hết sức mình.”
Nghe thấy lời mẹ nói, lòng Hứa Phương Phỉ hơi cảm động. Cô vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay của Kiều Tuệ Lan, buồn bã kể: “Mẹ, mẹ của A Dã đã qua đời nhiều năm về trước, ba của anh ấy lại là người thực vật, anh ấy ăn cơm trăm nhà trong khu tập thể của quân khu mà lớn, từ nhỏ tới lớn luôn rất cô đơn, thật sự rất đáng thương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Tuệ Lan vốn là người có tính tình lương thiện, hay mềm lòng, càng nghe càng cảm thấy xót xa. Bà thở dài một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay Hứa Phương Phỉ, dặn dò: “Cho nên sau này con nhất định phải đối xử tốt với A Dã, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nó nhiều hơn, ủng hộ công việc của nó nhiều hơn, để nó cảm nhận được được sự ấm áp của gia đình.”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc gật đầu: “Vâng, nhất định con sẽ làm thế.”
Bọc vỏ gối xong xuôi, Kiều Tuệ Lan thoáng liếc qua khe hở giữa bàn học và vách tường, trông thấy mấy tờ giấy bọc kẹo sô cô la được cất giấu trong đó, bà trợn mắt, vừa ra tay thu dọn chúng vừa lẩm bẩm phàn nàn: “Con nhóc con này, lại đánh răng xong mới lén ăn đồ ăn vặt đây mà, để mẹ chống mắt đợi xem lúc nào răng nó bị sâu...”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy buồn cười, cô phì cười thành tiếng, ôm lấy gối đầu chuẩn bị đi ra ngoài. Bỗng nhiên khi cô quay đầu, cô lại trông thấy vóc dáng cao lớn của Trịnh Tây Dã đang nghiêng người dựa vào bên cánh cửa phòng ngủ.
Đôi môi anh nở nụ cười lười biếng, sắc mặt thoải mái thản nhiên, mí mắt cụp xuống, nhìn thẳng vào người cô, cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi.
Hứa Phương Phỉ khẽ giật mình, cô ôm gối đầu đi tới, hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh đứng đây làm gì vậy?”
Trịnh Tây Dã nhàn nhã trả lời: “Anh định đi vào giúp đỡ, nhưng lúc tới cửa lại phát hiện ra em và cô đang trò chuyện với nhau nên không dám quấy rầy.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc, đầu lưỡi hơi xoắn lại, lắp ba lắp bắp: “Vậy anh đã nghe thấy hết những lời em vừa nói với mẹ rồi sao?”
Trịnh Tây Dã gật đầu: “Ừ.”
Trên gương mặt của Hứa Phương Phỉ lập tức xuất hiện hai rặng mây hồng nho nhỏ, trong lòng lúng túng. Cô cúi thấp đầu, bước chân bên dưới cũng tăng tốc theo.
Cô ôm gối đầu vòng qua người anh đi ra ngoài, đến trước sô pha phòng khách trải chăn đệm giúp Trịnh Tây Dã. Mãi một lúc lâu sau, cô mới lấy hết can đảm ngoái lại nhìn anh, thử hỏi ra một câu thăm dò: “... Em vừa kể với mẹ chuyện thuở bé anh ăn cơm trăm nhà mà lớn, anh có cảm thấy khó chịu không?”
Trịnh Tây Dã nhìn cô, dường như hơi khó hiểu: “Tại sao anh phải khó chịu?”
Hứa Phương Phỉ ấp a ấp úng: “Chẳng phải trong tiểu thuyết và phim truyền hình luôn có kịch bản như thế à, nhân vật chính mạnh mẽ có xuất thân khổ cực, ai ai cũng đều có một chiếc vảy ngược không thể chạm vào, cũng không thể nhắc tới. Em tưởng anh không thích em kể chuyện về thời ấu thơ của mình.”
Thỉnh thoảng cô gái nhỏ lại nêu ra chút suy nghĩ và lời nói giàu trí tưởng tượng, nhiều năm trôi qua, Trịnh Tây Dã đã quen với chuyện này. Nhưng mặc dù như vậy thì khi được nghe về “lý thuyết vảy ngược” của cô, anh vẫn không thể không bật cười, cảm thấy cô gái nhỏ này quả thật rất đáng yêu.
“Người khác nhắc tới có lẽ anh sẽ không vui, bởi vì anh không biết được những người đó đang nhắc tới chuyện của anh với tâm lý gì.” Trịnh Tây Dã thích thú chăm chú nhìn vào cô: “Nhưng em lại không phải người khác.”
Cô gái nhỏ giật mình, chớp chớp mắt không hiểu ý anh.
Trịnh Tây Dã vươn tay nhẹ nhàng véo má cô, dịu dàng bảo: “Anh biết em thích anh, em quan tâm đến anh, em rất yêu anh, thế nên tất cả những lời em nói về anh đều xuất phát từ lòng tốt. Nhóc con này, anh hiểu rõ tình cảm và tấm lòng của em dành cho anh.”
Trái tim Hứa Phương Phỉ đập thình thịch hai cái, nhiệt độ trên gò má tăng cao khó lòng khống chế nổi, cô chuyển tầm mắt sang nơi khác không dám nhìn anh, khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên, mím môi cười ngây ngô, không nói lời nào.
Trịnh Tây Dã nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, bị hai áng mây đỏ hồng xinh đẹp đáng yêu kia quyến rũ, trái tim cũng mềm nhũn cả đi, trong ngực giống như có con mèo con đang lăn qua lăn lại nũng nịu gãi ngứa.
Bỗng nhiên, Trịnh Tây Dã mở miệng, bình tĩnh hỏi: “Buổi tối đi ngủ em có thói quen khóa cửa không vậy?”
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên một thoáng, mờ mịt quay đầu về nhìn anh, cũng chưa hiểu câu hỏi này của anh có ý nghĩa gì. Cô gật gật đầu theo bản năng, thành thật trả lời: “Có.”
Trịnh Tây Dã nói: “Đêm nay đừng khóa.”
Hứa Phương Phỉ ngây người, thốt lên: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã khom lưng tiến sát lại gần cô, dịu dàng thơm lên gò má cô, sử dụng âm thanh cực nhỏ nói với cô: “Để cửa cho người đàn ông của em đấy.”
Bùm một cái, toàn bộ gương mặt và vành tai của Hứa Phương Phỉ đỏ bừng lên, cô xấu hổ lúng túng, cái đầu tròn nóng đến độ sắp bốc hơi.
Có trời mới biết, cô chỉ cần nhớ lại mấy lần nóng bỏng triền miên đợt trước là trái tim đã lập tức run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Trịnh Tây Dã chờ đợi vài giây, không nghe thấy cô gái nhỏ trả lời. Anh lại nâng mu bàn tay, tỉ mỉ vuốt ve gò má Hứa Phương Phỉ, hỏi cô rằng: “Em đã nghe thấy chưa vậy?”
Cô gái nhỏ bối rối che mặt, một lúc lâu sau mới đáp lại lời anh, tiếng nói nhỏ không khác gì tiếng muỗi kêu: “Vâng.”
...
Hơn hai giờ đêm, tiếng pháo hoa và pháo nổ đặc trưng của đêm giao thừa cuối cùng cũng đã dần dần im bặt. Tụi nhỏ ham chơi đã bị người lớn trong nhà ra lệnh bắt quay về, chúng nó lưu luyến không nỡ vẫy bàn tay nhỏ bé, nói lời tạm biệt với những người bạn nhỏ của mình, màn đêm Lăng Thành quay trở về với tĩnh mịch.
Hứa Phương Phỉ mở to đôi mắt, rụt người vào trong chăn, trái tim điên cuồng đập bình bịch, cẩn thận nghe ngóng tất cả những tiếng động vang lên phía bên ngoài cửa phòng.
Toàn bộ ngôi nhà đều vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng ngáy rất nhỏ của ông ngoại và tiếng nói mớ mấy câu chuyện hoang đường của Tiểu Huyên thỉnh thoảng vang ra từ phía phòng ngủ chính.
Lòng Hứa Phương Phỉ hơi thấp thỏm, cũng hơi căng thẳng nhưng lại có chút chờ mong. Cô ngó nửa cái đầu ra khỏi chăn, đôi mắt to chớp chớp hai cái, nhìn về phía cửa.
Đêm nay vì muốn để cửa cho người đàn ông kia, cô đã cố ý hé một khe nhỏ ở cửa phòng.
Lúc này, ánh trăng trên trời bị những đám mây dày đặc đêm đen nuốt trọn không còn lại bao nhiêu, toàn bộ căn phòng ngủ và cả thế giới bên ngoài khe cửa đều tối mịt
Cô cứ chờ như vậy, chờ lại chờ, thêm chừng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.
Hứa Phương Phỉ vô cùng ngượng ngùng, soạt một tiếng kéo kín chăn lên, bao trọn bản thân thành một cái bánh chưng nhỏ.
Cách lớp sợi bông, cô nghe thấy bước chân bình tĩnh vững vàng bước lại gần, dừng ở bên giường. Ngay sau đó, mép chiếc giường đơn một mét hai chịu lực tác động, lún thấp xuống dưới, cảm giác tồn tại và áp lực đồng thời bủa vây.
Hứa Phương Phỉ đang định trốn về phía sau thì hai bàn tay to của người đàn ông đã luồn vào trong chăn, mang theo chút hơi lạnh giá rét ngày đông, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, kéo cô vào trong lồng ngực.
Trong chớp mắt, da thịt kề cận, hai người họ ôm chặt lấy nhau không còn gì ngăn trở.
Đầu ngón chân của Hứa Phương Phỉ cũng nóng bỏng như sắp chín đến nơi, nhưng do thói quen mách bảo, cô lại vẫn cực kỳ tự giác điều chỉnh tư thế dựa dẫm thoải mái hơn trên thân thể người đàn ông, bàn tay nhỏ bé vòng quanh cổ anh, cái đầu bông xù cũng vùi vào trong đó.
Hứa Phương Phỉ chọc chọc cằm anh, hỏi: “Quá nửa đêm rồi sao anh không ngủ, chạy tới phòng em để làm gì?”
“Nhóc con, em thử nói anh nghe xem nào.”
Giọng điệu của Trịnh Tây Dã lười nhác, giọng nói khàn khàn, ngón tay vuốt ve qua lại miêu tả đường cong trên đôi môi của cô, sau đó nó tìm được khe hở trên đôi môi cô, đầu ngón tay khám phá chui vào trong, như có như không, trêu đùa đầu lưỡi nhỏ mềm mại của cô gái.
Cô gái nhỏ bị anh chặn miệng, không thể phát ra âm thanh nào nữa, khuôn mặt trắng như tuyết càng lúc càng đỏ hơn.
“Bé đáng yêu ngoan quá.” Trịnh Tây Dã khẽ cười cười, khen ngợi cô.
Hứa Phương Phỉ xấu hổ muốn trốn đi, hai tay cô che mắt, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng tựa lên bờ môi cô, dịu dàng hỏi: “Em có muốn gần gũi với anh không?”
Hứa Phương Phỉ mơ màng tách hai ngón tay ra, nhìn anh xuyên qua khe hở ngón tay: “... Không phải hai ngày hôm nay hai chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh nhau đấy hả?”
“Ý anh là.” Trịnh Tây Dã thì thầm bên tai cô: “Em có muốn làm chuyện xấu với anh không?”
Cô gái nhỏ cắn cánh môi, khuôn mặt đỏ như sắp nhỏ máu, nói không nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào một tiếng không khác gì tiếng mèo kêu.
Trịnh Tây Dã nghiêng người đặt cô xuống, nắm lấy cằm của cô. Trong bóng đêm, đôi môi mỏng lần tìm được đôi môi của cô, nhẹ nhàng chạm xuống: “Đồng chí nhóc con này, em có muốn chính trị viên yêu thương em không?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Đầu óc của Hứa Phương Phỉ ong ong, cô cảm thấy mình bây giờ giống y một con vịt đang quay trên vỉ nướng, bị anh trêu ghẹo đến mức đầu ngón tay và trái tim đều đang run rẩy, không còn sức lực chống cự, hoàn toàn không biết nên trả lời anh như thế nào.
Trịnh Tây Dã nhướng mày, cắn lên môi cô một cái không nhẹ không nặng: “Sao em không nói gì vậy.”
Gương mặt cô nóng đến độ có thể chiên trứng gà, ngượng ngùng ấp úng: “Vâng.”
Nhận được đáp án của cô, khóe miệng Trịnh Tây Dã khẽ nhếch lên, anh hôn lên má cô, khàn giọng dịu dàng dỗ dành từng tiếng từng tiếng.
Trong chớp mắt, tấm lưng của anh đã xuất hiện thêm mấy vết móng vuốt mèo cào rất đáng yêu.
Chiếc giường đơn nhỏ bé này của Hứa Phương Phỉ được mẹ cô Kiều Tuệ Lan mua sắm ở một khu buôn bán nội thất không cao cấp nào đó từ rất nhiều năm về trước, chất lượng của nó không quá tốt, đệm lò xo, rất dễ gây ra tiếng động. Nhưng vóc dáng của Hứa Phương Phỉ nhỏ nhắn, người cũng nhẹ nên bình thường mỗi khi cô ngủ một mình thì không gây ảnh hưởng gì đến mọi người cả.
Trịnh Tây Dã có vóc dáng quá mức cao to, lúc này đây anh chen vào chỗ này, một đôi chân dài và cánh tay dài quả thật không có chỗ để đặt, chỉ có thể ôm chặt cô gái nhỏ vào trong lòng mình.
Hứa Phương Phỉ biết giấc ngủ của mẹ mình không sâu, chỉ sợ bị mẹ nghe thấy tiếng động, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Cô vừa phải ứng phó với Trịnh Tây Dã bên này, lại vừa phải để tâm chú ý tới động tĩnh của phòng ngủ chính bên kia.
Đương nhiên Trịnh Tây Dã cũng cảm thấy khó chịu.
Anh không thể phát huy năng lực, chỉ đành đổi sang nơi khác.
Chẳng bao lâu sau, tiếng khóc nức nở vỡ vụn kiềm chế tràn ra từ sâu trong cổ họng của cô gái nhỏ, mềm mại yếu ớt gọi tên của anh, một tiếng lại một tiếng, mỗi âm thanh đều gõ lên đầu trái tim.
“Trịnh Tây Dã, Trịnh Tây Dã...”
“Suỵt, anh ở đây, anh vẫn ở đây.” Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng hôn môi cô, cương quyết đòi hỏi, lại dịu dàng dỗ: “Bé ngoan, lần này cố gắng đừng kêu ra tiếng nhé.”
Lúc họ kết thúc đã là ba giờ đêm.
Những thành viên còn lại trong nhà đã ngủ say, cả căn nhà vô cùng yên tĩnh, im lặng đến mức một cây kim rơi xuống sàn nhà cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Cánh cửa căn phòng ngủ lần nữa mở ra, Trịnh Tây Dã bế cô gái nhỏ như con gấu túi bế bé con ra ngoài, bước chân cực nhẹ, ôm cô vào trong nhà tắm tắm nước nóng.
Vì sợ đánh thức mẹ và ông ngoại nên toàn bộ quá trình hai người họ không nói một câu nào, chỉ dùng ánh mắt và ngôn ngữ ký hiệu để trao đổi, cảnh tượng quả thực hài hước lại buồn cười.
Tắm xong, Trịnh Tây Dã ôm Hứa Phương Phỉ quay trở về chiếc giường trong phòng ngủ.
Cô gái nhỏ lập tức quấn chăn tránh né, chui vào sát vách tường bên trong giường ngủ, cách vị trí của anh thật xa.
Trịnh Tây Dã nhìn thấy thế, nhướng mày. Anh kéo người lại gần, giơ ngón tay gõ nhẹ vào cô, nhỏ giọng bảo: “Nhóc con không có lương tâm, lại chuẩn bị kéo váy lên không thèm nhận chồng nữa?”
“Anh mau ra ngoài ngủ đi.” Đôi mắt của Hứa Phương Phỉ ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hồng: “Ngày mai chúng ta còn phải về quê, lái xe hơn một tiếng đồng hồ, tối nay anh nên nghỉ ngơi đầy đủ.”
Trịnh Tây Dã véo chóp mũi nhỏ của cô, thờ ơ cười khẽ: “Ngủ cách em một cánh cửa, trong lòng bồn chồn, nghỉ ngơi đầy đủ được mới lạ.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ giơ chân đạp anh, mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng mắng: “Anh là chó hả? Cho ăn thế nào cũng không đủ no.”
“Em mắng ai là chó?” Trịnh Tây Dã nheo mắt lại: “Người đàn ông của em là chó, vậy em là cái gì?”
Hứa Phương Phỉ cười ha ha: “Em là tiên nữ.”
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nhướng mày, ngón tay tóm lấy cằm cô, cúi đầu, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, kiên quyết chui vào.
Ôm ôm hôn hôn dính dính không đứng đắn.
Trước khi rơi vào tình cảnh trượt khỏi quỹ đạo thêm lần nữa, anh mới lưu luyến không rời buông cô ra.
Trịnh Tây Dã vuốt ve lọn tóc mềm mại bên thái dương của cô, hôn xuống ấn đường của cô một cái, dịu dàng bảo: “Ngoan, mau ngủ đi. Chờ em ngủ rồi anh sẽ ra ngoài.”
“Chúc ngủ ngon.” Hứa Phương Phỉ ngọt ngào cong môi, kéo cao chăn, nhỏ giọng thầm thì phát ra một tiếng gọi: “Chồng.”
...
Vân Thành nằm ở phía Nam, một năm bốn mùa chẳng mấy khi nhìn thấy bóng dáng của tuyết, nhưng mới sang năm mới chưa lâu, một đợt không khí lạnh bất thình lình xuất hiện đã khiến cho thành phố phồn hoa này gặp được một trận tuyết lớn nhiều năm khó thấy.
Đường trạch phía đông thành phố.
Khu biệt thự rộng lớn bật hệ thống sưởi ấm, trong nhà ấm áp như mùa xuân. Trên phòng ngủ chính ở tầng ba, Đường Ngọc đang mặc áo ngủ màu xanh lam đứng trước cửa sổ sát đất.
Bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh, bóng tối và ánh sáng giao thoa, bông tuyết giống như tơ liễu đang múa may giữa không trung, bị làn gió thổi xoay tròn, nhẹ nhàng rơi xuống. Trong chớp mắt, tất cả mặt đất trong sân trong vườn, cành cây khô, bãi cỏ khô héo bên ngoài đều đã bị một tầng trắng tinh mềm mịn dày đặc phủ kín.
Ngắm tuyết một hồi, Đường Ngọc thu lại tầm mắt, quay người ngồi xuống bên giường. Khóe mắt liếc ngang qua quyển lịch ngày đặt bên cạnh giường ngủ, giữa trang lịch hiển thị một con số “13” màu đen bắt mắt.
Phía dưới còn đi kèm một hàng chữ nhỏ: Mọi sự không nên.
Đường Ngọc nhìn mấy chữ “Mọi sự không nên”, không hiểu sao lại bỗng hốt hoảng, trong lòng dâng lên dự cảm không lành. Một lát sau, cô ta nhẹ nhàng nhắm mắt xoa xoa thái dương, giơ tay lên kéo bộp một tiếng, úp sấp lịch ngày xuống.
Không lâu sau, một con Maybach màu xám bạc chầm chậm đi tới từ trong con đường rợp bóng cây. Chiếc xe lái thẳng vào trong, tiến vào cổng khu biệt thự mà không hề gặp phải bất cứ ngăn cản nào.
Đường Ngọc đứng dậy, tầm mắt dừng trên chiếc xe con không dính bụi bặm đang đỗ ở trong sân, mặt không đổi sắc kéo rèm cửa che lại, lấy hộp quà chứa món đồ ngủ viền ren đã được tặng trước đó, đặt lên giường.
Váy ngủ màu xanh lam trượt xuống, phủ lên mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn của người phụ nữ.
Đường Ngọc thay đồ ngủ bằng ren, đeo vòng đeo tay, cầm bịt mắt, đi thẳng vào thang máy xuống dưới tầng hầm.
Không gian dưới lòng đất tối tăm được thắp sáng bởi mấy ngọn đèn mang sắc màu ấm áp, vùng sáng u ám mà mập mờ.
Người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi trên ghế sô pha da, hai chiếc chân dài bọc trong quần tây vắt lên nhau, chỉ là lúc này đây, trên bàn tay ông ta không có ly rượu vang đỏ mà đang cầm một khẩu súng kiểu dáng mới màu đen, hững hờ thưởng thức.
Đường Ngọc cúi đầu, cung kính chào: “Boss.”
“Tới rồi à.”
Giọng điệu của Black Mass thờ ơ, ông ta tiện tay ném súng lên mặt bàn trước mặt, thân thể lười biếng tựa về phía sau, nâng mí mắt lên nhìn Đường Ngọc, vẫy tay: “Lại đây.”
Đường Ngọc đi sang, một giây sau đã bị Black Mass nắm cổ tay, kéo ngồi xuống đùi.
Black Mass tóm lấy cằm Đường Ngọc, lạnh nhạt nói: “Đứa trẻ họ Triệu kia đã bị bắt.”
Đường Ngọc âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho dây thanh của mình không run lên, đáp lời: “Boss, ngài yên tâm, chúng ta đã đã tẩy não Triệu Thư Dật rất lâu, vô cùng thành công. Bây giờ cậu ấy đã trở thành tín đồ trung thành đến chết của tổ chức bí ẩn, cho dù cuối cùng có rơi vào tình trạng phải chết thì cậu ấy cũng sẽ không phản bội tổ chức đâu. Cục An ninh Quốc gia không thể moi được bất cứ điều bất lợi gì về ngài từ trong miệng cậu ấy.”
Black Mass cười, vỗ nhẹ lên má Đường Ngọc: “Tôi chỉ thuận miệng nói với em một câu thôi, nhìn em căng thẳng chưa kìa.”
Đường Ngọc không lên tiếng.
“Em vẫn luôn sợ hãi tôi như thế.” Bàn tay của Black Mass siết chặt chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô ta, bóp đến mức đôi môi đỏ mọng của cô ta biến hình, sau đó dịu dàng hôn lên, giọng điệu êm ái: “Tiểu Ngọc, em đã đi theo tôi từ khi còn nhỏ tuổi, là đứa bé tôi tự tay nuôi dưỡng, hẳn em cũng biết, cho dù em có thật sự gây ra sai lầm gì, thì cho tới tận bây giờ tôi cũng tiếc nuối, chẳng nỡ làm gì em.”
Cổ họng Đường Ngọc khẽ nhấp nhô, cô ta bình tĩnh nói: “Tôi biết, ngài luôn đối xử rất tốt với tôi.”
Dáng vẻ của Black Mass dường như hơi buồn rầu, ông ta nói: “Đúng thế. Từ nhỏ đến lớn, những thứ tôi cho em đều là những thứ tốt nhất. Em muốn đi học, tôi đưa em tới Ivy League. Em muốn mua quần áo, tôi mua cho em cả bộ sưu tập thời trang cao cấp. Em thích nghệ thuật, tôi tặng em cả một căn hộ chứa đầy những món đồ được các gia tộc danh tiếng cất giữ, nhưng hình như em vẫn vĩnh viễn chẳng cảm thấy vui vẻ.”
Ông ta híp mắt, nghiêm túc đánh giá dung nhan trẻ trung tươi đẹp trước mặt: “Rốt cuộc em muốn thứ gì vậy?”
Đường Ngọc trả lời: “Thứ gì tôi cũng đã có đủ, không cần gì nữa.”
Black Mass thở dài, không nói thêm.
Đường Ngọc cũng im lặng.
Tầng hầm chìm trong yên tĩnh vài giây.
Một lát sau, Black Mass lại mở miệng, nói: “Tháng sau hội nghị thượng đỉnh về biến đổi khí hậu sẽ được tổ chức, bảy mươi mấy người đứng đầu các quốc gia đều góp mặt tề tựu ở Vân Thành, một sự kiện trọng đại như thế, đương nhiên chúng ta cũng nên chuẩn bị một phần quà tặng đáng giá.”
Đường Ngọc hỏi: “Boss, thủ lĩnh có chỉ thị gì không ạ?”
“Thủ lĩnh chỉ nói muốn cho cả thế giới này biết được thực lực của tổ chức bí ẩn, chuyện còn lại để chúng ta tự phát huy.” Black Mass tao nhã cong môi: “Có muốn nghe kế hoạch của tôi không?”
Đường Ngọc: “Ngài nói đi ạ.”
Black Mass: “Tôi muốn tất cả mọi người, có đi mà không có về.”
Trong khoảnh khắc ấy, từng sợi lông tơ sau lưng Đường Ngọc dựng thẳng lên. Cô ta cảm thấy vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, vội hỏi: “Boss, ngài muốn mở một cuộc tập kích tấn công khủng bố ngay lúc hội nghị thượng đỉnh diễn ra?”
Black Mass buông Đường Ngọc ra, nhặt khẩu súng ở trên bàn, chậm rãi đứng lên khỏi ghế sô pha, từ tốn nói: “Chỉ cần những người đó chết ở nơi này thì chính phủ các nước sẽ đùn đẩy trách nhiệm, chỉ trích lẫn nhau. Sau đó bên ta lại phái thêm vài người lên mạng gây sự, khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng nhân dân, đến lúc đó, khắp nơi trên thế giới sẽ nổ ra những cuộc diễu hành thị uy, chiến tranh thế giới thế ba cũng sẽ chuẩn bị bùng nổ.”
Nói đến đây, Black Mass ghé mắt nhìn về phía Đường Ngọc, dịu dàng hỏi: “Tiểu Ngọc, em cảm thấy kế hoạch của tôi như thế nào?”
Con ngươi của Đường Ngọc chấn động dữ dội, không biết nên nói gì.
“Sao em lại không nói lời nào thế?” Black Mass khẽ nhướng mày, lại cười rộ lên một tiếng cười nhạt nhẽo, giọng nói đột ngột cao hơn mấy phần: “Cậu Ngang à, cậu thấy thế nào?”
Đường Ngọc nghe vậy, gương mặt lập tức biến sắc, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một tiếng nổ lớn vang ra từ trong tầng hầm.
Đường Ngọc hoảng sợ, nhanh chóng cầm chiếc áo khoác bên cạnh khoác lên bờ vai, nhanh chân bước đến đó.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi cầm súng trong tay, ánh sáng trong con ngươi tan rã, ngã nhào xuống đất. Rõ ràng cậu ta đã bị người khác hạ thuốc, tinh thần không còn minh mẫn, đang cố sức giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng chân tay đều đã mềm nhũn, đứng dậy đi được hai bước đã lảo đảo ngã xuống mặt đất, còn va chạm đẩy ngã một chiếc giá sắt treo dụng cụ tra tấn.
“Tưởng Chi Ngang?” Con ngươi của Đường Ngọc chợt co rút lại, cô ta vừa lo lắng vừa bối rối: “Sao cậu lại ở chỗ này?!”
Tưởng Chi Ngang cố hết sức nắm chặt khẩu súng trong tay, hàm răng cắn lên đầu lưỡi đến mức chảy máu, liều mạng giữ lại chút lý trí tỉnh táo cuối cùng.
“Cậu ấy tới đây để giết tôi.” Black Mass nhàn nhã đi tới.
Trong khoảnh khắc trông thấy Black Mass, thù hận trong cõi lòng Tưởng Chi Ngang lại dâng lên ngập trời. Cậu ta giận dữ nghiến răng, rút súng nhằm vào Black Mass, bóp cò.
Tuy nhiên, lần đầu tiên anh ấy bóp cò, khẩu súng không hề có phản ứng.
Lần thứ hai bóp xuống, vẫn không có phản ứng gì.
“...” Tưởng Chi Ngang ngạc nhiên lại giận dữ, thậm chí trong cổ họng đã dâng lên hương vị tanh ngọt, suýt chút nữa đã nôn ra một ngụm máu.