Hai lỗ tai của Hứa Phương Phỉ nóng ran, nhìn khuôn mặt hài hước anh tuấn của người đàn ông, nhất thời cạn lời.
Cô nghĩ thầm, đúng là cái con người này bất cứ lúc nào cũng có thể vô liêm sỉ như vậy.
Không biết phải nói tiếp như thế nào nên Hứa Phương Phỉ chỉ đành im lặng, cô rũ mắt ngơ ngác ngồi ở ghế phó lái. Qua một lát, chợt nghe thấy một loạt tiếng cọ xát phát ra từ bên cạnh, quay sang thì thấy Trịnh Tây Dã đã tháo dây an toàn ra.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, tầm mắt nhìn qua cửa sổ xe quan sát bốn phía. Cảnh phố xá ở nơi đây rất xa lạ, ngựa xe tấp nập như nước, những tòa nhà cao tầng đổ bê tông cốt thép như những con thú bằng sắt thép cực lớn, dưới ánh sáng, mỗi một bức tường thủy tinh giống như những mặt cắt của một viên kim cương, tràn ngập hơi thở hiện đại hóa, lạnh lẽo không có tình người.
Lăng Thành chỉ lớn chừng đó, Hứa Phương Phỉ lại là người địa phương sinh ra và lớn lên ở nơi này. Chỉ trong nháy mắt cô đã nhận ra nơi này là trung tâm Lăng Thành, là khu phố duy nhất không bị thế kỷ mới vứt bỏ, cũng là khu vực có giá nhà đất cao nhất toàn bộ Lăng Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cảm giác bất an dâng lên từ trong lòng Hứa Phương Phỉ.
Cô chần chừ mở miệng hỏi: “Anh đưa em đến đây làm gì thế?”
“Đói bụng.” Trịnh Tây Dã đáp. “Tìm chỗ ngồi ăn cơm.”
Cô gái nhỏ à một tiếng, gật gật đầu, tiếp tục ngồi yên trong xe, không nhúc nhích.
Trịnh Tây Dã đi ra được nửa bước thì nhận thấy gì đó, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Hứa Phương Phỉ bị anh nhìn đến nỗi cảm thấy xoắn xuýt, lí nhí nói: “Em ở ngay trong xe chờ anh.”
Trịnh Tây Dã giương mắt hỏi: “Chờ anh đút cơm đến tận miệng em à?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại.
Trịnh Tây Dã không chờ Hứa Phương Phỉ đáp, cánh tay dài đã duỗi ra, trực tiếp mở cánh cửa bên phía ghế phó lái giúp cô. Anh đứng yên ở nơi đó, gục mí mắt xuống lười nhác nhìn cô. Thấy cô gái nhỏ vẫn ngơ ngác bất động, anh hơi nhướng mày, cực kỳ hứng thú phun ra mấy chữ: “Hay là nói, em chờ anh bế em xuống?”
Rốt cuộc lúc này Hứa Phương Phỉ mới hiểu là anh đang muốn đưa cô cùng đi ăn cơm.
Vô công bất thụ lộc, nhờ anh đưa cô về nhà là đã đủ làm phiền người ta rồi, sao còn vô duyên vô cớ không biết xấu hổ để anh mời cơm nữa.
Lòng tự trọng không cho phép Hứa Phương Phỉ làm như vậy, cô gần như không chút do dự, xua tay từ chối: “Cám ơn, em về nhà ăn cơm là được rồi.”
“Về tới nhà rồi còn phải tự nấu cơm nữa.” Biểu cảm Trịnh Tây Dã bình tĩnh thản nhiên: “Không ngại phiền phức à?”
“Nhưng mà…”
“Lúc trước anh đã ăn bánh bao do mẹ em làm rồi, rất ngon.” Trịnh Tây Dã nói: “Coi như hôm nay anh mời lại em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe anh nói thế, Hứa Phương Phỉ nghẹn lời, chỉ đành phải bối rối đồng ý.
Không lâu sau, Hứa Phương Phỉ đi theo sau Trịnh Tây Dã bước vào một quán ăn Trung Quốc ở ven đường.
Mặt tiền của quán ăn này rất lớn và được trang hoàng rất tinh tế khéo léo, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng choang, gạch tường trắng nõn không dính một chút bụi bẩn nào, khắp nơi đều lộ ra hơi thở tiểu tư sản khiến Hứa Phương Phỉ hơi dè chừng.
Cảm xúc tự ti không ngừng dâng lên từ tận sâu đáy lòng như những sợi tơ bện thành mạng nhện quấn quanh, cuốn lấy cảm xúc cô.
Trước kia Hứa Phương Phỉ không biết, hóa ra khi bước chân vào một nhà hàng xa hoa để dùng bữa cũng là một chuyện thử thách tâm thái của một người như thế.
Cô vô thức gục đầu xuống.
Tương phản với sự thấp thỏm bất an của cô gái nhỏ, khuôn mặt của người đàn ông đi cùng với cô lãnh đạm, thong dong tự nhiên.
Một nữ nhân viên phục vụ tuổi trẻ xinh đẹp đến nghênh đón hai người họ, nở một nụ cười tươi tắn, hỏi bằng giọng ngọt ngào: “Thưa anh, xin hỏi các anh có mấy người?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Hai người.”
“Vâng ạ.” Nữ nhân viên phục vụ kia đỏ ửng mặt, liếc mắt ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn như ngọc kia vài lần rồi lại nói. “Vậy xếp cho anh bàn ở gần cửa sổ được chứ ạ?”
Trịnh Tây Dã gật đầu.
Nhân viên phục vụ nọ giơ tay làm đồng tác “mời”, dẫn hai người đến một chiếc bàn kê ở gần cửa sổ, cười nói: “Thực đơn ở trên bàn, tôi đi pha trà, nếu có cần gì thì xin hãy gọi tôi.”
Nói rồi, nữ nhân viên phục vụ đó xoay người rời khỏi.
Trịnh Tây Dã kéo một chiếc ghế tựa ở bên cạnh ra, nâng mí mắt lên nhìn về phía thiếu nữ ở trước mặt. Cô cúi đầu, chiếc cổ trắng nõn cong thành một hình cong áp lực, mỗi một động tác đều thể hiện sự kháng cự của cô đối với không gian xung quanh.
Trịnh Tây Dã nói: “Ngồi đi.”
Thiếu nữ vẫn rũ đầu, trầm giọng nói một câu cảm ơn với anh, hơi vén tà váy lên rồi khom người ngồi xuống.
“Thực đơn nằm ở bên tay trái của em.” Trịnh Tây Dã cởi bỏ chiếc áo khoác tây trang màu đen, tiện tay dắt nó lên lưng ghế, sau khi ngồi xuống thì cởi măng sét bằng kim loại ở cổ tay ra theo thói quen, xắn cổ tay của chiếc sơ mi tối màu lên một chút, nói: “Xem thử xem muốn ăn gì.”
Hứa Phương Phỉ cúi đầu, tầm mắt hạ xuống, đúng lúc chạm phải bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở đối diện.
Làn da ở cổ tay anh là màu trắng lạnh cao quý, xương cổ tay vừa thon gầy lại hữu lực, khớp xương của năm ngón tay rõ ràng, đến cả vết đạn dữ tợn trên mu bàn tay kia cũng thật xinh đẹp.
Thất thần vài giây, Hứa Phương Phỉ lắc đầu, thấp giọng ngập ngừng nói: “Em không muốn ăn cho lắm.”
Trịnh Tây Dã rũ mắt, tầm mắt nhìn quét qua thực đơn một vòng rồi gọi phục vụ đến.
Nữ nhân viên phục vụ cười tủm tỉm hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh cần gì?”
Trịnh Tây Dã chỉ vài món ăn thanh đạm, cuối cùng nói: “Mấy món này gói mang về.”
Nữ phục vụ ghi chép lại trên máy tính bảng, gật đầu: “Vâng ạ.”
Trịnh Tây Dã tiếp tục đọc thực đơn rồi chợt hỏi: “Có món nào em không thích hay không ăn được không?”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc trong một chớp mắt, nhận ra anh đang hỏi mình thì đáp: “Không có.”
Chọn món xong, nhân viên phục vụ ôm máy tính bảng rời khỏi.
Không bao lâu sau, vài món ăn được trình bày tỉ mỉ được dọn lên bàn. Trong suốt cả quá trình dùng bữa, hai người ai nấy đều không nói thêm lời nào.
…
Cứ tưởng đồ ăn ở một nhà hàng xa hoa như này sẽ rất ngon, nhưng thực sự tới lúc ăn vào rồi thì không quá kinh ngạc như trong tưởng tượng.
Hứa Phương Phỉ không có chút kiến thức nào mà nghĩ, vẫn là sườn kho tàu mà mẹ nấu ngon hơn.
Sau khi cơm nước xong, Trịnh Tây Dã quẹt thẻ thanh toán.
Hứa Phương Phỉ ngồi ở bên cạnh, dư quang lơ đãng nhìn thoáng qua con số cuối cùng trên hóa đơn, trong lòng lập tức cả kinh.
Chắc chắn giá ở những nơi như này sẽ rất đắt nhưng cô không ngờ rằng sẽ đắt đến một cách thái quá như thế - hai người ăn một bữa cơm gần như tiêu hết tiền sinh hoạt một tháng của ba người nhà cô.
Hứa Phương Phỉ không biết bây giờ mình có cảm giác gì.
Người đàn ông tên Trịnh Tây Dã này lúc thì quần áo ngăn nắp, khi thì giở trò lưu manh, rõ ràng là có thực lực vung tiền như rác nhưng lại sống ở một nơi bần cùng rách nát như phố Hỉ Vượng, làm hàng xóm với cô.
Một sự tồn tài mâu thuẫn như thế, có lẽ sẽ không tìm ra được kẻ thứ hai trên đời này.
Trong lúc cô đang đờ người ra, cô phục vụ có khuôn mặt đỏ bừng lại đến một lần nữa, đặt mấy món ăn đã được đóng gói vào hộp đựng thực phẩm lên bàn, nói: “Thưa anh, đây là những món anh gọi mang về.”
Trịnh Tây Dã duỗi tay đi xách túi đựng thức ăn.
Hứa Phương Phỉ thấy thế thì phản xạ có điều kiện mà giành trước một bước, hai tay xách chiếc túi đó lên, ôm vào trong lòng.
Tay Trịnh Tây Dã vồ vào khoảng không, ngước mắt lên nhìn cô, hơi nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Cám ơn anh mời em ăn cơm, để anh phải tiêu phí rồi.” Hứa Phương Phỉ ậm ừ nói. Cô chỉ là một học sinh cấp ba, năng lực có hạn, không nghĩ ra được cách nào khác để cảm ơn anh, chỉ có thể trả giá bằng sức lao động giá rẻ nhất: "Em xách cái này giúp anh.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, nói: “Vốn dĩ là cho em mà.”
Hứa Phương Phỉ mê mang: “Cho em ạ?”
Cô không hiểu.
Trịnh Tây Dã đáp: “Anh nhớ rõ ở nhà em còn ông ngoại đi đứng không tiện.”
Hứa Phương Phỉ ngẩn ra.
“Mấy món này đều là những món thanh đạm.” Người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Rất thích hợp cho người lớn tuổi.”
…
Trời vào hè tối chậm hơn mùa đông rất nhiều. Đã hơn sáu giờ chiều mà cả bầu trời vẫn sáng trưng, ánh tà dương ngả về tây còn rực rỡ hơn cả ánh lửa, phủ lên ráng chiều tươi đẹp.
Trịnh Tây Dã lái xe đưa Hứa Phương Phỉ về số nhà số chín phố Hỉ Vượng.
Xe đi đến cổng lớn thì dừng lại.
Hứa Phương Phỉ tháo dây an toàn ra, mới vừa chạm đến tay nắm mở cửa đã nghe thấy người ngồi trên ghế lái lên tiếng nhắc nhở: “Đừng quên cầm đồ theo đấy.”
Cô ngừng lại, xách chiếc túi đựng thức ăn ở trên miếng thảm lót chân lên, nâng tầm mắt nhìn về phía Trịnh Tây Dã. Có người trời sinh không phải là loại tính cách giỏi giao tiếp, ăn nói vụng về, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn nói lời cảm ơn với anh.
Trịnh Tây Dã có hơi buồn cười, cảm thấy nhóc con xinh xắn này có lúc thật là ngốc nghếch: “Ngoại trừ ‘cảm ơn’ ra thì em không còn gì khác muốn nói với anh à?”
Hứa Phương Phỉ khựng lại, bị anh làm cho nghẹn lời mà im lặng một lát, đành phải đổi đề tài, tìm chủ đề để nói với anh: “Anh không về nhà à?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Tạm thời có việc.”
Trịnh Tây Dã im lặng chờ trong giây lát, liếc mắt nhìn cô: “Chờ anh đưa em lên nhà à?”
“Không… Không phải!” Mặt Hứa Phương Phỉ ửng hồng, vội vàng nhảy cẫng lên phủ nhận. Cô không dám ở lâu thêm nữa, ôm chiếc túi đựng thức ăn đẩy cửa xe ra, cũng không quay đầu lại mà cất bước chạy đi.
Trịnh Tây Dã ngắm chiếc bật lửa bằng kim loại, tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen nặng nề nhìn theo bóng lưng nhỏ xinh đang chạy trối chết kia. Thật lâu sau, anh vô thức nở nụ cười, thu hồi tầm mắt về châm một điếu thuốc, giẫm hết ga hết số, mau chóng rời đi.
…
Khi về nhà, việc đầu tiên mà Hứa Phương Phỉ làm chính là đặt đồ xuống, vào phòng xem ông ngoại.
Ông cụ nằm liệt nửa người trên giường nhiều năm, mọi khi đều do Kiều Tuệ Lan chăm sóc cho ông. Mỗi buổi sáng hằng ngày, trước khi ra khỏi cửa nhà Kiều Tuệ Lan đều phải cho ông cụ ăn sáng xong mới đi, đến giữa trưa còn phải quay về đưa cơm cho ông cụ, tới khi Hứa Phương Phỉ được nghỉ hè trên trường mới san sẻ được cho Kiều Tuệ Lan một chút.
Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, Kiều Tuệ Lan nấu mì với nước canh suông rồi cho vào cà mèn giữ ấm đặt trên tủ đầu giường cho ông cụ, khi nào ông muốn ăn thì chỉ cần với tay là tới.
Cho dù là thế, Hứa Phương Phỉ vẫn lo ông ngoại sẽ đói bụng.
Cô đẩy cửa ra, thấy ông đang nhắm nghiền mắt say giấc ở trên giường.
Hứa Phương Phỉ nhẹ chân nhẹ tay, rón ra rón rén đi đến mép giường, cầm cà mèn lên nhìn thử xem. Cũng may là hôm nay khẩu vị của ông ngoại không tệ, một chén mì canh suông, ông ăn hết cả mì lẫn nước canh.
Hứa Phương Phỉ hơi hơi cúi người, khẽ gọi: “Ông ngoại?”
Gọi liên tiếp ba tiếng ông cụ mới tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía đứa cháu ngoại đứng ở mép giường.
Hứa Phương Phỉ hỏi: “Ông ngoại, giờ ông có đói bụng không ạ? Con hâm cơm cho ông ăn nhé?”
“Đợi lát nữa đi, giờ ông ăn không vô.” Giọng ông ngoại khàn khàn, xua xua tay, thăm dò nhìn xung quanh sau lưng Hứa Phương Phỉ rồi mới hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Hôm nay mẹ dựng linh đường, chắc mấy ngày tới đều sẽ gác đêm nên chưa về ạ.”
“À.” Ông ngoại gật đầu, yên tâm, không bao lâu sau đã nhắm mắt ngủ tiếp.
Hứa Phương Phỉ dém lại chiếc chăn mỏng cho ông cụ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm cà mèn vào bếp rửa sạch. Vừa mới rửa xong, trong túi bỗng vang lên tiếng chuông di động.
Hứa Phương Phỉ lau tay vào tạp dề, móc di động ra xem người gọi đến là ai rồi nhấc máy: “Alô, mẹ.”
Giọng Kiều Tuệ Lan truyền từ trong ống nghe ra, thở phào nhẹ nhõm, hơi lo lắng bất mãn hỏi: “Cái con bé này, sao con về nhà lại không nói một tiếng thế?”
Hứa Phương Phỉ đáp: “Con mới về không lâu.”
Kiều Tuệ Lan hoang mang: “Chẳng phải anh hàng xóm lái xe đưa con về à? Sao trên đường lại trì hoãn lâu thế?”
Hứa Phương Phỉ thành thật trả lời: “Anh đó mời con ăn cơm tối.”
“Vừa đưa con về nhà vừa mời con ăn cơm, cậu trai trẻ này cũng khách sáo quá.” Ấn tượng của Kiều Tuệ Lan về người hàng xóm kia càng tốt hơn, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Lần tới mẹ phải giáp mặt cảm ơn cậu ấy mới được.”
Hai mẹ con lại nói chuyện phiếm thêm đôi ba câu rồi mới cúp máy.
Hứa Phương Phỉ cất di động đi, vừa quay đầu đã nhìn thấy những chiếc hộp đựng thức ăn đặt trên bàn.
Cô phồng má, ngơ ngác thất thần.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như một cái nháy mắt, một suy nghĩ hoang đường chợt chui từ trong đầu cô ra: Có khi bản tính của người đàn ông kia vốn không xấu, chỉ là người ta lầm đường lạc lối thì sao?
…
Mỗi ngành nghề đều có những quy tắc riêng, dựa theo phong tục của Lăng Thành, đêm đầu tiên khi dựng linh đường, Kiều Tuệ Lan cần phải gác đêm ở linh đường cùng các hiếu tử hiếu nữ, cũng tiện đại diện cho người nhà có tang xử lý những tình huống khẩn cấp có thể xảy ra.
Người nhà này tổ chức tang lễ chừng ba ngày mới ngừng, đến sáng ngày thứ ba di quan rồi dỡ linh đường, Kiều Tuệ Lan mới lê cơ thể mệt mỏi về nhà.
Chiếc nồi trong nhà bếp đang sôi sùng sục.
Hứa Phương Phỉ nghe thấy tiếng mở cửa thì ló đầu ra nhìn về phía cửa chính, nói: “Mẹ, mẹ về rồi ạ.”
Mấy chục tiếng đồng hồ liên tục không chợp mắt, Kiểu Tuệ Lan vừa mệt lại vừa buồn ngủ. Bà xua xua tay, thậm chí còn không có sức lực để mà nói chuyện, lập tức về phòng ngủ.
Hứa Phương Phỉ nói với theo: “Con đun cháo này, mẹ ăn một chút rồi ngủ ạ.”
Trong phòng ngủ không có tiếng ai đáp lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều.
Hết cách.
Hứa Phương Phỉ đành phải múc phần cháo dành cho Kiều Tuệ Lan ra trước, trộn chút dưa muối đặt ở trên kệ bếp, chính cô thì múc một bát cháo khác đưa vào trong phòng ông ngoại, thổi nguội từng muỗng rồi đút cho ông.
Sau khi cho ông ngoại ăn sáng xong, cô quay lại phòng khách, tự qua loa ăn chút cháo rồi rửa nồi rửa chén, quay về phòng làm bài tập đọc sách.
Cuộc sống đơn điệu của kỳ nghỉ hè dường như đã quay về lại trạng thái bình thường, ngày nào như ngày nấy.
…
Bận rộn suốt ba ngày, một giấc này Kiều Tuệ Lan ngủ tới hơn mười hai giờ trưa mới tỉnh.
Bà mở mắt ra nhìn trần nhà, phản ứng đầu tiên chính là phải mau chóng chuẩn bị cơm trưa cho con gái cưng và ba mình. Bà vội vàng xuống giường, đi vào bếp nhìn thì lại phát hiện trên kệ bếp đang bày ba bát mì lớn, gia vị đã nêm xong cả rồi, nước đun trong chiếc nồi sắt kiểu cũ đã sôi, bên cạnh còn có một túi mì sợi trứng gà vừa mới khui.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía toilet, hơi hơi cất cao âm lượng, hỏi bà: “Mẹ ơi, trong nhà không còn gì ăn nữa, giữa trưa nay ăn mì được không ạ?”
“Được chứ.” Kiều Tuệ Lan thuận miệng đáp một tiếng, vén tay áo lên đến cửa toilet.
Hứa Phương Phỉ cong eo, mái tóc dài ướt đẫm buông xuống đằng trước đầu. Trong tầm tay của cô đặt một thau nước ấm sạch sẽ, tay phải cầm cốc đánh răng, múc nước ấm xối lên tóc. Một đoạn cổ tinh tế và hai cánh tay như ngó sen của cô đều dính nước, chúng trắng như tuyết, sáng lên óng ánh dưới những bọt nước điểm xuyết.
Thiếu nữ đang gội đầu, ở góc độ này có thể thấy rõ cổ áo mỏng nhạt màu trước ngực rộng mở.
Kiều Tuệ Lan giống như chú ý đến cái gì đó mà hơi giật mình, rất nhanh lại ho khan một tiếng rồi dời mắt đi, nói: “Gội đầu nhanh lên, mẹ nấu mì cái đã.”