Cuối tháng năm, Hứa Phương Phỉ hoàn thành nhiệm vụ học tập ở căn cứ Vụ Bạch, cô quay về Công trình Vân Quân tham gia lễ tốt nghiệp và nghi thức trao học vị.
Trường học vẫn là dáng vẻ lúc trước.
Mặt trời mới mọc chói chang của ngày hè, lính gác với sắc mặt nghiêm nghị đứng ở cổng, hàng rào vàng trang nghiêm, tân binh mồ hôi nhễ nhại hô khẩu hiệu, đội ngũ học viên chỉnh tề, quân trang thẳng thớm. Điểm khác biệt duy nhất là sau tòa nhà huấn luyện có một khoảng trống được vây lại, nghe nói là muốn xây thành một tòa nhà tổng hợp mới.
Đương nhiên cô cũng nhìn thấy được những gương mặt quen thuộc, thân thiết.
Trải qua một năm sinh sống thực tập, sáu cô gái phòng 307 năm đó đều thay đổi không ít. Trương Vân Tiệp phóng khoáng giống con trai cũng nuôi tóc dài duyên dáng, Khúc Tất Trác Mã với bạn học được phân đến cùng đơn vị đang hẹn hò, Ngụy Hoa, Lý Vi đều tiếp tục thi lên thạc sĩ đào tạo chuyên sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà Lương Tuyết thời thượng có điều kiện gia đình tốt nhất cũng chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh mà trở nên giản dị.
Dùng lời của Lương Tuyết mà nói thì ở trong đại đội đã lâu, góc độ nhìn mọi vật cũng không còn giống trong quá khứ nữa. Trước đây cô ấy thích túi xách, váy vóc, giày cao gót, bây giờ lại cảm thấy túi đủ dùng là được rồi, quần áo không chuộng nhiều nữa mà thích thoải mái, rộng rãi. Giày cao gót càng không cần thiết bởi vì trong đơn vị lúc nào cũng đi giày da được quy định.
Nhìn các bạn học cũ đều thay đổi, Hứa Phương Phỉ cảm thán năm tháng trôi qua, cô cũng có cách lý giải mới với từ “trưởng thành”.
Lúc ở nhà ăn ăn cơm trưa, sáu cô gái ngồi cùng nhau.
Thấy các tân binh xếp hàng mua cơm, Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên chớp mắt, quay đầu lại nói với các bạn cùng phòng: “Các cậu có phát hiện ra, học viên nữ của khóa này nhiều hơn nhiều không?”
“Phát hiện ra từ lâu rồi.” Trương Vân Tiệp đút một miếng Malatang vào miệng, cười nói: “Chuyện tốt mà, bây giờ không giống ngày xưa đánh trận đều dựa vào vật lộn nữa. Ngày nay đều đánh chiến thuật, đánh bằng khoa học kỹ thuật, các chuyên ngành thích hợp với con gái trong trường quân đội cũng ngày càng nhiều hơn. Từ nay về sau, nữ bộ đội trong đội ngũ sẽ ngày càng lớn mạnh.”
Hứa Phương Phỉ cười: “Đây đúng là chuyện tốt.”
Trương Tiệp Vân lại hỏi: “Đúng rồi, trước đây cậu vẫn luôn muốn vào Nanh Sói, năm ngoái không đi được, năm nay chuẩn bị thế nào rồi?”
Hứa Phương Phỉ hếch cằm, cố ý tỏ ra tự mãn: “Tớ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Đợi năm nay Nanh Sói phát thông báo tuyển người, tớ sẽ lập tức báo danh.”
Trương Vân Tiệp giơ ngón cái: “Chờ cậu làm cho phòng 307 chúng ta nở mày nở mặt!”
Mấy cô gái thoải mái nói chuyện rôm rả, dáng vẻ như hồi vừa mới nhập học.
Đột nhiên, Lương Tuyết nhớ ra gì đó, quay đầu lại buột miệng hỏi: “Đúng rồi Hứa Phương Phỉ, tớ nghe bạn học ở Viện mười bảy nói, gần đây cậu chuẩn bị báo cáo kết hôn?”
Vừa mới dứt lời, bốn cô gái khác đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, Khúc Tất Trác Mã là khoa trương nhất. Cô ấy đang húp mì, sợi mì suýt nữa phun ra khỏi mũi.
Lý Vi tròn mắt: “Ôi mẹ ơi! Chuyện gì thế hả? Báo cáo kết hôn? Hứa Phương Phỉ? Cậu sắp kết hôn rồi á?!”
Ngụy Hoa cũng ôm đầu: “Cậu hẹn hò lúc nào thế? Sao một chút tiếng gió tớ cũng không nghe được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mau nói đi, mau nói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì! Bạn trai cậu là ai hả?”
Trong chống lại được các bạn thẩm vấn bằng ngôn từ, Hứa Phương Phỉ rất âu sầu, cô chỉ có thể đỏ mặt, nhỏ tiếng trả lời: “Chính là... chính là chính trị viên học kỳ trước của tớ.”
Vừa nghe xong, mọi người lúc đầu còn chưa phản ứng lại được, chậm rãi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó lại càng kinh ngạc hơn.
Trương Tiệp Vân sắp rớt cả mắt xuống đất, cô ấy buột miệng: “Chính trị viên kỳ trước của cậu? Đại đội trưởng của Nanh Sói Trịnh Tây Dã?”
Gương mặt Hứa Phương Phỉ đỏ hồng, đầu cô gần như vùi vào trong bát, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, cô chỉ nhả ra một chữ: “Ừ.”
“Ôi trời đất ơi!” Khúc Tất Trác Đạt bất ngờ không thôi: “Hứa Phương Phỉ, cậu giấu cũng kỹ đấy nhỉ! Cậu với lão đại kia ở cùng nhau từ khi nào thế?”
Hứa Phương Phỉ chống đầu, ngập ngừng qua loa: “Thì... có hảo cảm với nhau, trong lúc thực tập tiếp xúc một khoảng thời gian, cảm thấy rất thích hợp, nên ở cùng nhau luôn.”
Lương Tuyết: “Sau đó sẽ kết hôn?”
“Ờ, ừm.” Hứa Phương Phỉ cười thẹn thùng, cô nói với các bạn cùng phòng: “Bây giờ chúng tớ chỉ nhận giấy chứng nhận kết hôn, hôn lễ thì đợi sang năm.”
Từ lúc học đại học Trương Vân Tiệp đã xem Hứa Phương Phỉ như em gái, đột nhiên biết được tin tức cô sắp bước vào lễ đường hôn nhân, trong lòng Trương Vân Tiệp ngổn ngang trăm mối. Cô ấy lau mặt, duỗi tay vắt vai Hứa Phương Phỉ, cố ý hung dữ uy hiếp: “Nhóc thối, vụng trộm lặng lẽ chuẩn bị gả cho người ta rồi. Giấu chúng tớ hẹn hò cũng thôi đi, hôn lễ nhất định phải nhớ mời bọn tớ! Nếu không thì tuyệt giao!”
Vài người khác cũng phụ họa.
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc gật đầu: “Đợi lúc xác định thời gian với địa điểm, tớ sẽ gửi thiệp mời cho các cậu.”
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, mọi người lại tự mình quay về vị trí, người làm việc thì đi làm việc, người ôn tập thi nghiên cứu sinh thì ôn tập thi cử, người chuẩn bị kết hôn thì chuẩn bị kết hôn.
Các nhân viên trong quân đội kết hôn đều phải báo cáo kết hôn, tư liệu cần thẩm tra cũng nhiều, trong đó có một mục là “Giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe trước kết hôn”. Hứa Phương Phỉ với Trịnh Tây Dã sắp kết hôn là thuộc về kiểu hai quân nhân kết hôn, đương nhiên cả hai đều cần cung cấp giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe trước kết hôn.
Tối hôm đó, Hứa Phương Phỉ đang nằm trong lòng Trịnh Tây Dã nghịch điện thoại, đột nhiên nhớ ra chuyện này, cô tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh rồi nhẹ giọng: “Chồng ơi, bao giờ thì chúng ta cùng đi kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân?”
“Tháng này anh được nghỉ, đi lúc nào cũng được.” Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng véo nghịch cằm nhỏ của cô, sau đó cúi đầu cắn lên khối thịt kia một cái: “Em xem bao giờ thì em tiện đi?”
Hứa Phương Phỉ nghĩ một lát rồi đề nghị: “Vậy thì cuối tuần nhé?”
Trịnh Tây Dã cong môi: “Được.”
“Ừm.” Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, hai mắt cong cong thành vầng trăng khuyết nhỏ, cô phấn khích: “Vậy sáng mai em gọi điện thoại hẹn trước với bệnh viện xã khu.”
Trịnh Tây Dã dịu dàng nói: “Hạng mục kiểm tra trước hôn nhân của bệnh viện xã khu khá ít, không được chi tiết lắm, chúng ta đến bệnh viện quân khu Vân Thành.”
Hứa Phương Phỉ hơi không hiểu lắm, cánh tay quấn lên cổ anh: “Kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân không phải theo trình tự thông thường sao, tại sao cần kiểm tra chi tiết?”
Trịnh Tây Dã hôn môi cô, kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: “Nhóc Con, em vừa mới về từ căn cứ Vụ Bạch, làm kiểm tra thân thể toàn diện thì tốt hơn, xác định em bình an khỏe mạnh, anh mới yên tâm được, biết chưa hả?”
Hứa Phương Phỉ nghe xong, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cô vùi đầu vào hõm cổ anh, cọ nhẹ rồi lí nhí: “Anh không cần lo lắng, cơ thể em tốt lắm.”
Thái độ của Trịnh Tây Dã rất kiên quyết, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không dễ thương lượng: “Vẫn nên làm kiểm tra thì mới ổn.”
Hứa Phương Phỉ không lay chuyển được anh nên chỉ đành cười rồi đồng ý: “Được rồi, nghe anh hết.”
Sáng thứ bảy, hai người đến bệnh viện quân khu Vân Thành.
Kiểm tra thân thể toàn diện so với kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân thông thường thì mất nhiều thời gian hơn.
Đợi khi Hứa Phương Phỉ hoàn thành một đống kiểm tra đã là mười hai giờ trưa rồi. Rất nhiều hạng mục kiểm tra đều phải đến chiều mới có kết quả, hai người đến nơi gần bệnh viện ăn một bữa đơn giản rồi lại quay lại, đợi gặp bác sĩ.
Bốn rưỡi, hai người lấy báo cáo đi vào phòng làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ phụ trách hạng mục kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân của bệnh viện quân y họ Hoàng, là một bác gái đeo kính lão, gương mặt cực kỳ thân thiện. Lúc Trịnh Tây Dã đợi khám bệnh, bên phần giới thiệu ngoài phòng làm việc, anh nhìn thấy giới thiệu đơn giản về bác sĩ Hoàng, biết bà đã từng là chủ nhiệm khoa sản của bệnh viện quân y, lúc còn trẻ được phái ra nước ngoài bồi dưỡng, am hiểu điều trị các bệnh nan y, y thuật cao siêu.
Sau bàn làm việc, bà bác sĩ nhìn hết các kết quả báo cáo những hạng mục kiểm tra của Hứa Phương Phỉ trên máy tính, đẩy gọng kính trên mũi, bà ấy hơi nhíu mày khó nhận ra.
Bất thình lình, chủ nhiệm Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua một vòng hai quân nhân trẻ tuổi rồi nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
Trịnh Tây Dã kéo ghế để Hứa Phương Phỉ ngồi xuống còn mình ngồi sang bên cạnh.
Suy cho cùng Hứa Phương Phỉ cũng là cô gái trẻ tuổi, số lần đến bệnh viện rất ít, thấy bác sĩ như thấy chủ nhiệm giáo dục vậy. Sau khi vào phòng làm việc của bác sĩ, Trịnh Tây Dã cảm nhận được rõ ràng là cô gái nhỏ của anh đang rất căng thẳng, cô cúi đầu, hai mắt trốn tránh, bàn tay nhỏ túm chặt làn váy trong vô thức.
Trịnh Tây Dã thu hết hành động nhỏ đáng yêu của cô vào mắt, bàn tay lớn nắm lấy vai cô an ủi, sau đó nhìn bác sĩ, anh cười ôn hòa: “Chủ nhiệm Hoàng, chắc là hạng mục kiểm tra của vợ sắp cưới của tôi không có vấn đề gì nhỉ?”
Chủ nhiệm Hoàng im lặng một lát, lấy một tờ báo cáo ra rồi trầm giọng: “Hai người đến kiểm tra sức khỏe kết hôn, tuổi tác còn trẻ, cô gái mới hai hai, hai ba tuổi, có lẽ là còn chưa có con đúng không?”
Thấy thế, Hứa Phương Phỉ càng thêm bất an.
“Chủ nhiệm, chúng tôi đang chuẩn bị báo cáo kết hôn, đúng thật là còn chưa có con.” Cô quan sát tỉ mỉ nét mặt của bác sĩ, thấp thỏm hỏi: “Sao đột nhiên bà lại hỏi cái này?”
Chủ nhiệm Hoàng trầm ngâm, nhìn chằm chằm rồi đánh giá cô gái trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên bà ấy hỏi: “Đồng chí nhỏ, có phải cô làm việc ở hoàn cảnh có phóng xạ trong thời gian dài không?”
Nghe thấy vậy, Hứa Phương Phỉ sững sờ, cô trả lời: “Tôi làm việc ở một địa điểm nghiên cứu vũ khí hạt nhân vài tháng.”
“Vậy thì đúng rồi. Ai da, tôi nói này, cô gái trẻ giống cô rất ít khi xuất hiện tình trạng này.” Bác sĩ có chút tiếc thương thở dài.
Trịnh Tây Dã nhíu mày thật chặt, anh truy hỏi: “Chủ nhiệm, lời này có ý gì?”
Quân y ngước mắt nhìn Trịnh Tây Dã, bình thản nói: “Vợ sắp cưới của cậu có một ít trứng rụng bất thường. Tình trạng này về mặt lâm sàng không hiếm gặp, rất nhiều đồng chí bộ đội làm việc trong môi trường phóng xạ, dù là nam hay nữ thì đều có vấn đề tương tự. Cũng không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là sau này tỷ lệ thụ thai thành công của vợ sắp cưới nhà cậu có lẽ sẽ thấp hơn của người thường, tương đối khó khăn.”
Vừa mới dứt lời, không gian trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Vài giây sau, Trịnh Tây Dã trầm giọng hỏi: “Tình trạng này có thể trị liệu không?”
“Có thể thì cũng có thể, chẳng qua…” Chủ nhiệm nói rồi khựng lại, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Trước mắt còn chưa phát hiện ra cách thức trị liệu có hiệu quả đặc biệt. Kỹ thuật trị liệu bây giờ, hiệu quả với mỗi người là khác nhau, với một vài người thì có tác dụng, với một vài người khác thì tác dụng không lớn. Hai người có thể trị liệu một khoảng thời gian trước để xem thử.”
Trịnh Tây Dã hỏi: “Cụ thể là dùng phương pháp trị liệu nào?”
Chủ nhiệm trả lời: “Chủ yếu là tiêm thuốc rụng trứng.”
Đi ra khỏi bệnh viện quân y, ánh mặt trời trên đầy vẫn chói chang như cũ.
Nhưng Hứa Phương Phỉ lại cảm thấy một chút ý lạnh không nên có giữa ngày hè. Sắc mặt cô vẫn bình thường, đi ra khỏi cổng bệnh viện, cô không đi đến chỗ đỗ xe mà cúi đầu, không nói một lời đi về phía trước. Cứ đi dọc theo phố, tiến về phía trước không có mục đích.
Trong suốt quá trình, Trịnh Tây Dã đều im lặng đi bên cạnh cô.
Hai người họ cứ như vậy đi về phía trước, đi từ ban ngày khi mặt trời còn chói chang đi đến khi chạng vạng mặt trời đã lặn ở dãy núi đằng tây.
Không biết là may mắn hay không may mắn nữa, hôm đó, hoàng hôn ở Vân Thành vô cùng đẹp, ráng chiều màu hoa hồng giống như pháo hoa còn chưa tan hết, khiến bầu trời có màu sắc như trong thế giới cổ tích.
Hứa Phương Phỉ ngồi trên chiếc ghế dài bên bờ sông, ngẩn ngơ nhìn hoàng hôn.
Trịnh Tây Dã khụy một chân, cúi người ngồi trước mặt cô, dịu dàng mà kiên định nắm lấy tay cô.
Đột nhiên, cô gái nhỏ nhìn lên bầu trời rồi mở miệng, giọng nói rất nhẹ: “Ngày từ Vụ Bạch về, em quay về nhà, trong lúc vô ý nhìn thấy trên màn hình điện thoại của anh là nền tảng mua sắm. Anh đang xem quần áo cho trẻ con.”
“Em phát hiện ra, tất cả quần áo trẻ con mà anh xem đều là váy nhỏ.” Ánh mắt Hứa Phương Phỉ dừng trên mặt anh, cô cong môi: “A Dã, anh thích con gái đúng không?”
Đáy mắt Trịnh Tây Dã hiện lên sắc đỏ đau lòng, anh không nói gì như cũ.
Hứa Phương Phỉ bình thản nói: “Em cũng thích công chúa nhỏ. Anh có biết tại sao không?’
Trịnh Tây Dã: “Tại sao?”
Hứa Phương Phỉ: “Trong kí ức khi em trưởng thành, bóng dáng của ba rất mơ hồ. Em cũng thích trẻ con, em muốn có một cô con gái vì em biết chắc chắn anh sẽ là người ba tốt nhất trên thế giới này. Con gái chúng ta chắc chắn cũng là cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới.”
Hứa Phương Phỉ ngẩn ra, cúi đầu xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Nhưng tâm nguyện này hình như rất khó thành hiện thực.”
Trịnh Tây Dã duỗi tay, kéo cô vào lòng. Anh hôn lên mặt cô, giọng nói khàn khàn không thành lời: “Bác sĩ chỉ nói em mang thai sẽ tương đối khó khăn chứ không phải hoàn toàn không có khả năng. Nhóc Con, em đừng bi quan như vậy.”
Mắt Hứa Phương Phỉ ầng ậng nước nhìn anh, cô cố nén nước mắt hỏi: “A Dã, hay là em thử trị liệu tiêm rụng trứng ?”
“Như thế em phải chịu khổ lắm.” Trịnh Tây Dã lắc đầu không chút do dự: “Không cần thiết.”
Hứa Phương Phỉ cạn lời.
“Nhóc Con, để tùy duyên đi.”
Người đàn ông từ trước đến nay đều có cốt khí, đầu đội trời, chân đạp đất ôm cô gái của anh, trong cổ họng nghẹn ứ lại. Anh nhẹ giọng: “Có con, chúng ta sẽ hạnh phúc. Lùi một vạn bước, kể cả không có cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta dành cho nhau. Ít nhất, đối với anh mà nói, em mới là món quà quý giá nhất trời cao ban cho anh.”
Nghe xong những lời đó, Hứa Phương Phỉ không nhịn được nữa, giọt lệ như hạt châu lăn xuống, từng giọt từng giọt, nóng bỏng chua xót, rơi xuống cánh tay Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã đau lòng không thôi, hai cánh tay ôm cô càng chặt hơn, anh nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ của cô.
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của bọn họ lại khôi phục lại bình thản và ngọt ngào như trước, còn về chuyện con cái, hai người ăn ý không nhắc đến.
Sau khi báo cáo kết hôn xong, vào một ngày lành cuối tháng bảy, Hứa Phương Phỉ với Trịnh Tây Dã đến ủy ban nhân dân lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Giây phút lấy được tờ giấy đỏ, cô gái nhỏ tính tình trẻ con giơ tờ giấy chứng nhận kết hôn lên, để lên trước mặt trời rồi đánh giá tỉ mỉ, khóe miệng giương lên càng lúc càng cao.
Trong lòng ngọt ngào giống như uống một hũ mật đường.
Trịnh Tây Dã chú ý đến nụ cười ngốc nghếch của cô, anh cũng không khỏi mỉm cười rồi thản nhiên nói: “Cô gái lớn như này lại còn giống bé con mười mấy tuổi đầu, cười ngây ngô.”
Hứa Phương Phỉ quay đầu nhìn anh, hai mắt sáng bừng.
Trong ánh nắng và gió nhẹ mùa hè, cô nhìn chằm chằm Trịnh Tây Dã một lúc lâu. Phát hiện ra người đàn ông này vẫn mang dáng vẻ lần đầu tiên cô gặp anh.
Cô nhớ tới năm mười tám tuổi ấy, trong đêm khuya tối tăm hỗn loạn, anh bình thản xuất hiện trong con ngõ nhỏ, chậm rãi cương quyết, trăng thanh gió mát, từ đó trở đi, cái tên “Trịnh Tây Dã” đã triệt để dung nhập vào cuộc sống của cô.
Lần đầu gặp gỡ đó, có ai có thể ngờ tới, duyên phận của hai người quấn lấy nhau ngày càng sâu đậm. Có một ngày hai người họ sẽ yêu thương lẫn nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống.
Ta chỉ vô ý chọc trăng sáng, ngờ đâu trăng sáng chiếu lòng ta.
Đột nhiên Hứa Phương Phỉ rất xúc động. Cô nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy, tất cả đều đẹp đẽ như trong mộng vậy. 3206, cuối cùng anh cũng trở thành anh nhà của Hứa Phương Phỉ rồi.”
Trịnh Tây Dã hơi ngạc nhiên, nhất thời anh không hiểu ra: “3206?”
“Vâng ạ.”
Lần đầu tiên từ trước đến nay, cô gái làm như bên cạnh không người, trên phố lớn người qua kẻ lại, cô ôm eo anh, nhẹ nhàng vùi gương mặt mềm mại vào lòng anh, cười nói: “Ban đầu ấy, anh là 3206 phố Hỉ Vượng, sau này anh trở thành anh trai hàng xóm A Dã, sau này nữa anh thành đồng chí chính trị viên. Bây giờ, từ nay trở về sau, mỗi ngày của quãng đời còn lại, thân phận của anh chỉ còn một cái duy nhất, là người đàn ông của em, là anh nhà của Hứa Phương Phỉ.”
Trịnh Tây Dã cúi đầu hôn chóp mũi cô, nhẹ giọng hỏi: “Yêu anh như thế, chỉ “quãng đời còn lại”, có đủ không?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt: “Anh có ý gì?”
Trịnh Tây Dã: “Lúc tử sinh hay khi cách biệt, chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.(1) Đồng chí Hứa Phương Phỉ, không biết anh có cái vinh dự này, cùng em định duyên ba kiếp không?”
“Định duyên ba kiếp?” Hứa Phương Phỉ kinh ngạc, cười hì hì trêu ghẹo: “Nhưng em nhớ rất rõ ràng. Đồng chí chính trị viên, anh đã từng dạy em, quân nhân không thể làm chuyện mê tín phong kiến.”
“Chỉ là có hơi đáng tiếc thôi, một kiếp của con người quá ngắn ngủi.” Trịnh Tây Dã cúi đầu nhìn cô gái trong lòng chăm chú, anh nói: “Nhóc Con, anh rất muốn yêu em cho đến điểm cuối của thời gian.”
Hứa Phương Phỉ lặng lẽ gạt lệ, cô cười: “Vậy chúng ta cứ hẹn trước, kiếp này cùng nhau giữ đèn cho vạn nhà. Dù cho cuối cùng có một ngày, cái chết khiến chúng ta chia ly, kiếp sau, giữa mênh mông biển người, em chỉ cần nhìn qua là tìm được anh.”
Hốc mắt Trịnh Tây Dã thoáng ẩm ướt, anh cúi đầu hôn cô, chân thành: “Một lời đã định, ba kiếp cũng không hối hận.”
“Ừm.” Hứa Phương Phỉ cũng nhiệt tình hôn trả, cô khàn giọng: “Một lời đã định, ba kiếp cũng không hối hận.”
...
Tháng bảy năm thứ hai, miền bắc cao nguyên Thanh Tạng.
Hoa cách tang mai trên Côn Lôn nở rồi, khắp núi đều là màu tím đỏ, theo gió bay xa, trở thành sức sống mạnh mẽ nhất, kiều diễm nhất giữa mảng tuyết vực.
Cô gái dân tộc Tạng Ương Lạp dắt bò Tây Tạng đi trên đường, hát bài ca của núi, bên cạnh cô ấy là một chiến sĩ biên phòng trẻ tuổi nở nụ cười xấu hổ, ngắt một đóa cách tang bên đường nhét vào tay cô gái.
Ương Lạp cũng ngại ngùng đỏ mặt, không biết phải làm sao, đột nhiên cô ấy nhớ tới một chuyện.
Cô ấy nhìn Cố Học Siêu rồi nói: “Anh còn nhớ Trịnh Tây Dã không? Người đàn ông to lớn và xinh đẹp như Thanh sơn ấy.”
Cố Học Siêu nghe xong cũng có hơi ghen tỵ, cậu ta nhíu mày: “Còn nhớ chứ. Đội trưởng của Nanh Sói Trịnh Tây Dã, đột nhiên em nói đến đội trưởng Trịnh làm gì?”
“Xem anh ghen tỵ nhỏ nhen kìa.” Ương Lạp cảm thấy khá thú vị, cười ngặt nghẽo.
Cố Học Siêu hừ nhẹ: “Được rồi, đừng cười nữa. Nói đi, đội trưởng Trịnh làm sao?”
Ương Lạp cong môi, ý tứ sâu xa nói: “Đó đúng thật là người đàn ông nặng tình mà em từng gặp được.”
Trịnh Tây Dã cực kỳ nghi hoặc: “Tại sao lại nói vậy?”
Ương Lạp thuận tay vuốt tuyết rơi xuống đỉnh đầu Cố Học Siêu xuống, cười rồi chạy đi: “Đuổi kịp em, em sẽ nói cho anh!”
Chàng trai cô gái đón lấy gió tuyết và ánh nắng trên cao nguyên, vui vẻ chạy đi xa.
Ương Lạp sẽ vĩnh viễn không quên, không lâu trước đây, bóng hình cầm trong tay hoa cách tang quỳ bái dưới núi Côn Lôn.
Hứa Phương Phỉ cũng vĩnh viễn không bao giờ biết, người đàn ông từ trước đến nay không tin thần phật đã từng vì cô mà năm bước một bái, mười bước một quỳ, trong gió sương dưới chân núi tuyết dập đầu cả một đường dài.
Quỳ một lát lại thầm niệm một câu.
“Thành khẩn cho vợ tôi, quãng đời còn lại, an khang không sầu lo, tất cả điều ước đều thành thật, tất cả nguyện vọng đều như ý. Trịnh Tây Dã khẩn cầu.”
(1)Trích trong kích cổ 4 của Khổng Tử, bản dịch của Tạ Quang Phát. Nguồn thivien.net