Nụ hôn nồng cháy

Từ khi mối quan hệ vợ chồng của Hứa Phương Phỉ được công khai với thế giới, tâm trạng của đại đội trưởng Nanh Sói tốt lên có thể trông thấy bằng mắt thường. Đi làm, thỉnh thoảng lại gặp vợ yêu, có thể đường đường chính chính tán gẫu, nói chuyện riêng tư, ngẫu nhiên nhìn thấy tóc vợ yêu bị xòa xuống còn có thể vén giúp, như có như không tiếp xúc tứ chi một chút.
Tối đến đương nhiên cũng không cần che giấu lén lút nữa.
Tan làm cứ to gan lớn mật mà chạy đến nhà khách.
Mấy ngày nay, tất cả mọi người ở Nanh Sói đều chú ý đến, bản mặt như tảng băng vạn năm không tan chảy của đội trưởng Trịnh nhà bọn họ rõ ràng đã dịu dàng hơn. Số lần anh cười lên có thể còn nhiều hơn mấy năm qua cộng lại nữa.
Thế nhưng, Trịnh Tây Dã thì thỏa mãn mong ước rồi, còn Hứa Phương Phỉ lại như thằng câm ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khoảng thời gian không gặp, tinh lực tích cóp trong thời gian qua của Trịnh Tây Dã đều không có chỗ giải phóng, mỗi ngày, trời vừa tối, anh quay lại nhà khách, việc đầu tiên làm là túm cô gái nhỏ như con gà ôm vào lòng mình, hôn rồi gặm.
Hôn xong, gặm xong, đương nhiên là theo lẽ tự nhiên mà bước vào chủ đề chính.
Những ngày như thế chưa qua một tuần, hai mắt Hứa Phương Phỉ đã đen xì, hai chân nhẹ bẫng, có hơi không chống đỡ nổi.
Cô bắt đầu nảy sinh ra nỗi sợ hãi khó hiểu. Cô sợ tan làm, sợ trời tối, có lúc ăn cơm ở nhà ăn với Trịnh Tây Dã xong, trên đường quay lại phòng khách, cô chỉ mong sao có tên buôn người xuất hiện bắt cô đi.
Hôm nay là thứ sáu.
Lúc sáng sớm, Hứa Phương Phỉ mang theo đôi mắt gấu trúc đang ăn sáng ở nhà ăn thì nghe thấy Trịnh Tây Dã phía đối diện đang nghe điện thoại.
Sắc mặt anh vốn còn lạnh nhạt, nghe được một lát thì ấn đường nhíu lại, sau khi nói hai tiếng “ừm” đơn giản, anh cúp điện thoại.
Sau đó, Trịnh Tây Dã chậm chạp một lát mới ngước mắt lên nhìn cô: “Nhóc con, cuối tuần này anh phải đến Phúc Đàm công tác một chuyến.”
Vừa nghe thấy Trịnh Tây Dã phải đi công tác, Hứa Phương Phỉ bên này đang cắn quẩy với trứng luộc nước trà, vui vẻ suýt nữa thì cười ra tiếng.
Cô cố gắng nhịn xuống nụ cười rồi gật đầu hỏi: “Phúc Đàm ở đâu ạ?”
“Một huyện thành nhỏ, cách Tây Sơn chưa đến hai trăm cây số.” Trịnh Tây Dã đáp xong thì hơi ngừng lại, mềm giọng nói: “Anh sẽ cố gắng về vào tối chủ nhật để ở với em.”
Hứa Phương Phỉ nghe xong không nhịn được mà buột miệng tiếp lời: “Anh đi thì ở lại thêm vài ngày, không cần vội thế đâu.”
Trịnh Tây Dã: “...”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy giây sau, người đàn ông quân trang như tranh vẽ buông đũa, ung dung dựa vào lưng ghế, đôi mắt đen dưới vành mũ quân trang nhìn cô, anh trầm giọng: “Vị đồng chí nhỏ này, vợ người ta nghe thấy chồng mình phải đi công tác thì đều lưu luyến không nỡ, mong sao cho họ có thể sớm quay về. Phản ứng này của em khiến anh không thoải mái đó.”
Hứa Phương Phỉ lúng túng ho khan hai tiếng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, hắng giọng, tìm cho mình cái cớ: “Ý của em là anh không cần vì về với em mà làm tăng ca, thêm giờ, khiến bản thân mệt mỏi.”
Trịnh Tây Dã hừ lạnh, hơi nhướn mày: “Thật không?”
“Ừm ừm.” Hứa Phương Phỉ phùng má, đầu gật như giã tỏi: “Thật đấy.”
Trịnh Tây Dã không nói nữa, cụp mắt tiếp tục ăn bữa sáng.
Hứa Phương Phỉ nuốt miếng quẩy trong miệng xuống. Ngừng một lát, cô lại mở miệng thăm dò: “Thế bao giờ thì anh đi?”
Trịnh Tây Dã không thèm ngước mắt lên mà đáp luôn: “Bảy giờ sáng mai xuất phát.”
“Sớm thế ạ.” Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng lên: “Thế hôm nay sau khi tan làm, có phải anh sẽ về ký túc thu dọn hành lý không?”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.”
Hứa Phương Phỉ: “Có cần em giúp anh không?”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, đáp không cần rồi nói tiếp: “Chỉ có mấy ngày, cũng không mang theo bao nhiêu đồ.”
Hứa Phương Phỉ nghĩ một lát, trịnh trọng đề nghị: “Ngày mai anh phải dậy sớm, lại còn phải thu dọn đồ đạc, em sợ anh nghỉ ngơi không đủ... Hay là, tối nay một mình anh ở ký túc nhé?”
Động tác Trịnh Tây Dã khựng lại, anh nâng mí mắt nhìn phía đối diện.
Trong tầm mắt, dưới mũ quân trang của cô gái nhỏ là gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ như đám mây mềm mại, đôi mắt sáng trong, khóe miệng hơi nhếch lên, sự vui vẻ trên khuôn mặt đang được cố gắng che đậy nhưng vẫn bị anh nhìn ra được.
Trịnh Tây Dã nhìn Hứa Phương Phỉ chằm chằm, trong mấy giây ngắn ngủi đã nhìn thấu tất cả tâm tư của cô nhóc này.
Anh bình tĩnh, giọng điệu vẫn như thường, đáp lại một câu: “Cũng được.”
Quả nhiên, nhận được đáp án này, ngọn lửa hạnh phúc dưới đáy mắt cô gái nhỏ bùng lên mạnh mẽ hơn. Cô im lặng cúi đầu húp cháo kê, độ cong của khóe miệng nhếch cao lên.
Ngày làm việc thứ sáu vốn là ngày tốt khiến người ta vui vẻ, lại trùng hợp là Trịnh Tây Dã phải đi đến thành phố bên cạnh công tác, Hứa Phương Phỉ càng vui vẻ hơn, cả ngày trời nụ cười trên môi chưa từng biến mất.
Buổi chiều tan làm, cô với các đồng nghiệp chào hỏi nhau xong thì xuống nhà ăn một mình, thành thạo giải quyết xong bữa tối rồi vui vẻ, sung sướng về gian phòng khách, tắm rửa xong, đắp mặt nạ rồi hạnh phúc nằm dài ra.
Nghĩ đến tối nay có thể ngủ một giấc ngon lành hiếm hoi, Hứa Phương Phỉ vui lắm, thậm chí cô đột nhiên nghĩ đến việc gửi wechat cho bạn thân Dương Lộ để chia sẻ tâm trạng tốt đẹp lúc này của mình.
Hứa Phương Phỉ: “Ha ha ha ha ha ha!”
Dương Lộ trả lời: “? Cậu cười lớn tiếng thế, cách một cái màn hình cũng làm ồn đến tớ. Có chuyện vui gì à?”
Hứa Phương Phỉ: “Ngày mai chồng tớ đi công tác, tối nay tớ có thể ngủ một mình.”
Hứa Phương Phỉ: “Hi hi hi, vui lắm!”
Dương Lộ: “...”
Dương Lộ: “Nhìn chút tiền đồ của cậu kìa. Làm chuyện kia với người đàn ông của cậu sao lại giống như bán thân thế này?”
Bên này Hứa Phương Phỉ đang lột mặt nạ, thấy tin nhắn Dương Lộ gửi đến, cô đang muốn trả lời nhưng hai tay dính đầy tinh chất của mặt nạ, dính dính không dễ gõ chữ. Cô chỉ đành để điện thoại trên giường, vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó lau sạch vết nước.
Ra ngoài cầm điện thoại lên, cô mím môi, gõ một hàng chữ than vãn từ tận đáy lòng: “Mẹ nó. Cậu không biết Trịnh Tây Dã cầm thú không phải người biết bao nhiêu đâu! Sau khi kết hôn, tớ đúng là không bán thân mà là bán mạng đó.”
Soạn thảo xong, tít, ấn xuống gửi đi.
Thế nhưng sau khi tin nhắn đó gửi qua lại giống đá chìm vào biển lớn, Dương Lộ mãi mà không trả lời.
Hứa Phương Phỉ cũng không nghĩ nhiều, mặc đồ ngủ rồi ngã xuống giường, giơ điện thoại, cày phim Hàn của cô.
Một bộ phim ngược khiến người ta rơi nước mắt, nam nữ chính vì các loại hiểu lầm, lướt qua nhau, vừa chia xa đã là mấy năm trời.
Hứa Phương Phỉ xem rất nhập tâm, bị ngược đến tim cũng đau, cô đang lấy khăn giấy lau nước mắt thì đột nhiên nghe thấy tiếng “tít tít” từ cửa phòng, cửa phòng bị người ta lấy thẻ quét từ bên ngoài.
Hứa Phương Phỉ: “...?”
Hứa Phương Phỉ ngu người luôn rồi, cô ngồi bật dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy cửa phòng mở ra, Trịnh Tây Dã bước vào như đi tản bộ ngoài sân vắng, anh trở tay đóng cửa lại, sau đó thản nhiên cởi cà vạt quân trang, lột áo khoác bên ngoài rồi treo mũ lên giá.
Hứa Phương Phỉ trợn mắt há miệng, nói cũng ấp úng: “Anh... sao anh lại có thẻ phòng của em?”
Trịnh Tây Dã cởi hai cúc áo sơ mi, thuận miệng đáp: “Hỏi chiến sĩ lễ tân đó.”
“Anh vừa hỏi, anh ấy đã đưa luôn?” Hứa Phương Phỉ nhíu mày lẩm bẩm: “Ý thức an toàn của đồng chí đó có phải hơi thấp rồi không...”
Trịnh Tây Dã ngước mắt nhìn cô, trấn tĩnh, tự tại nói: “Thứ nhất, anh đưa giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta ra, thứ hai, anh với em từ sáng đến tối đều ra có đôi vào có cặp, phòng thì ngày nào cũng phải thay ga giường, có ai không biết hai chúng ta có quan hệ gì. Cho anh thẻ phòng thì làm sao, còn sợ anh vụng trộm vào phòng ăn em chắc?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ bị câu “ngày nào cũng phải thay ga giường” kia làm cho lúng túng, mặt không khỏi đỏ lên, cô ấp úng nhỏ tiếng oán giận: “Nhưng mà, không phải chúng ta nói trước rồi sao, tối nay anh ngủ một mình ở ký túc. Sao anh lại chạy đến đây?”
Trịnh Tây Dã làm cho nhóc con tức đến bật cười, anh cúi người ngồi xuống mép giường, nắm cổ tay cô rồi nhẹ nhàng kéo, trực tiếp túm người vào lòng rồi ôm chặt.
“Muốn ngủ với em.”
“...”
Anh cúi đầu cắn chóp mũi cô: “Anh là người đàn ông của em, ăn em là đạo lý hiển nhiên.”
Mặt Hứa Phương Phỉ càng lúc càng nóng, cô đẩy nhẹ anh ra, nhỏ tiếng: “Anh còn chưa tắm đâu.”
“Lúc yêu đương thì cứ thấy anh là khen, nói trên người anh sạch sẽ thơm tho. Bây giờ mới kết hôn được bao lâu đã chê anh bẩn rồi sao?” Trịnh Tây Dã nhéo cái eo nhỏ mảnh khảnh của cô rồi thấp giọng trách: “Tối nào cũng hầu hạ em sung sướng. Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, em nói xem có phải em không có lương tâm không?”
Ầm một tiếng, từ tóc cho đến đầu ngón chân Hứa Phương Phỉ đều nóng lên.
Cô hoảng hốt giơ tay, bịt lấy đôi môi toàn nói mấy lời cợt nhả kia, mặt đỏ đến mang tai, cô trợn mắt trừng anh: “Im miệng, im miệng! Anh còn nói thêm một câu nữa thì tối nay ngủ trong nhà vệ sinh đi!”
Trịnh Tây Dã nghe thế, lông mày nhướn càng lúc càng cao, đôi mắt đen cũng nhìn cô không rời, chăm chú như đang cân nhắc xem tính khả thi của kiến nghị này.
Vài giây sau.
Người đàn ông không nói hai lời, một tay vác cô gái nhỏ trong lòng lên vai, đứng dậy đi thẳng vào trong nhà vệ sinh. Vừa đi vừa dùng một tay còn lại cởi áo sơ mi rồi thuận tay ném xuống đất.
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc đến đờ người, khoa tay múa chân, giãy giụa, mặt đỏ lên, khẩn trưởng đến nói tục luôn: “Trịnh Tây Dã, con mẹ nó, anh muốn làm gì hả?!”
“Ông đây con mẹ nó muốn làm em.”
“...”
Trịnh Tây Dã thả Hứa Phương Phỉ vào trong buồng tắm. Ngay khi hai chân chạm đất, Hứa Phương Phỉ bị dọa đến muốn trốn nhưng anh cứ như ngọn núi ấy, thân thể cao to tráng kiện chiếm lấy gần đầy không gian chật hẹp.
Cô không chạy được, giống như con thú nhỏ rơi vào hố bẫy, rụt cổ trốn vào góc tường. Đang muốn nói thì eo đã bị người đàn ông kia túm lấy rồi trực tiếp kéo qua.
Một nụ hôn nóng bỏng che trời lấp đất áp xuống.
Trịnh Tây Dã hôn vừa mạnh mẽ vừa hoang dã, Hứa Phương Phỉ túm chặt lấy cánh tay anh, nhíu chặt mày, cô cảm thấy hồn phách cũng như bị anh hút ra rồi nuốt sạch sẽ.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông cũng thả cô ra.
“Thực sự bị em chọc cho tức chết.”
Ngón tay anh cọ xát qua bờ môi hơi sưng lên của cô, giọng điệu trầm thấp, còn lộ ra một chút nguy hiểm: “Anh đi công tác, em không làm nũng, không lưu luyến thì thôi đi, đằng này cả ngày tươi như hoa ấy, vui thế sao?”
Trịnh Tây Dã không hề nói quá lên chút nào.
Anh thực sự tức gần chết.
Ban đầu cuối tuần này, anh đã tính toán hết rồi, anh chuẩn bị dắt theo cục vàng cục bạc của anh đến Tây Sơn bên kia đi một vòng. Ai biết đột nhiên lại có việc, đánh vỡ hết kế hoạch của anh.
Vốn dĩ đã đủ bực bội rồi, nhóc con này còn không hề lưu luyến gì anh, không có làm nũng bảo anh quay về sớm, ngược lại thì sao?
Mẹ kiếp, cô ở dưới mí mắt anh cười ngốc nghếch cả ngày trời.
Điều khác thường nhất nhất là...
Còn chưa đợi cô gái trong lòng trả lời, Trịnh Tây Dã lại thuận tay lấy điện thoại trong túi quần ra, ngón tay ấn ấn hai cái, đưa màn hình đến trước mặt cô, híp mắt lại: “Em cười ngây ngô thì cũng thôi đi. Đây là cái gì hả?”
Lúc nãy vừa mới hôn sâu, mắt Hứa Phương Phỉ mờ đi, đầu óc thiếu oxy, còn có hơi choáng váng. Nhìn màn hình điện thoại trước mắt, lúc đầu cô còn không thấy rõ, cô dụi mắt, nghiêm túc nhìn lại lần thứ hai.
Vừa nhìn, hai mắt đen sầm lại, chân mềm nhũn, suýt nữa ngất ra.
Chỉ thấy màn hình điện thoại của Trịnh Tây Dã là giao diện trò chuyện của wechat. Trong một khung trò chuyện được ghi chú là “Vợ nhóc con” đột nhiên xuất hiện dòng chữ như sau: “Mẹ nó. Cậu không biết Trịnh Tây Dã cầm thú không phải người biết bao nhiêu đâu! Sau khi kết hôn, tớ đúng là không bán thân mà là bán mạng đó.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Cô là ai, cô đang ở đâu đây.
Lời phàn nàn từ đáy lòng cô gửi cho Dương Lộ, sao lại trượt tay gửi thẳng đến chỗ chính chủ rồi!
A!!!
Trịnh Tây Dã cong môi cười đầy ý tứ sâu xa: “Cầm thú? Đáng sợ? Không phải người? Bán mạng?”
Nhớ lại sự ngu ngốc quá mức của bản thân vài phút trước, Hứa Phương Phỉ vừa ảo não vừa tuyệt vọng, cô sắp òa khóc rồi. Khuôn mặt cô chán nản, khóc không ra nước mắt nhìn Trịnh Tây Dã, thử cứu vãn: “Chồng ơi, không phải như anh nghĩ đâu. Anh nghe em giải thích...”
“Không cần giải thích.”
Trịnh Tây Dã thuận tay mở vòi hoa sen, trong chớp mắt, nước đổ xuống, cả người cô gái nhỏ đều bị dội ướt.
Anh nắm chặt cằm cô, trong dòng nước hôn lên môi cô, sau đó dùng âm thanh trầm thấp dịu dàng đến kỳ lạ nói: “Hôm nay chúng ta sẽ thực hành xem cái gì mới gọi là “bán mạng” thực sự.”
...
Tết năm nay, Hứa Phương Phỉ với Trịnh Tây Dã cùng nhau đề ra kế hoạch nghỉ lễ, bảy ngày tết với hơn một tuần nghỉ đông, đủ nửa tháng.
Hai người họ về Lăng Thành ngày hai mươi chín để đón giao thừa, hẹn Giang Tự ăn một bữa cơm.
Trong bữa tối, Hứa Phương Phỉ nhớ nhung Tiểu Huyên, ba câu không rời, liên tục hỏi tình trạng gần đây của con bé.
Giang Tự nói, Tiểu Huyên rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, sau khi chuyển đến viện gia đình của đội cảnh sát hình sự, con bé thành cục cưng của cả viện, rất nhiều ông bà, các chú các cô đều thích bé con xinh đẹp, đáng yêu này.
Phần lớn thời gian công việc của Giang Tự rất bận, Kiều Tuệ Lan sẽ qua nấu cơm cho Tiểu Huyên, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho con bé, thỉnh thoảng lúc Giang Tự được nghỉ, anh ấy sẽ dắt Tiểu Huyên với Kiều Tuệ Lan và cả ông ngoại đến công viên Lăng Thành tản bộ.
Mấy năm nay, Giang Tự hy sinh và chăm sóc cho một nhà già trẻ, Hứa Phương Phỉ với Trịnh Tây Dã đều thấy cả.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ vô cùng cảm động, cô cảm ơn Giang Tự, hơn nữa còn lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đó ra muốn báo đáp Giang Tự.
Giang Tự uyển chuyển từ chối, chỉ cười nói: “Dì Kiều xem anh như con trai ruột, ở Lăng Thành anh cũng tứ cố vô thân, họ đều là người anh thân cận nhất. Huống chi A Dã với anh tình như anh em, mọi người lại là người nhà của A Dã, đương nhiên cũng là người nhà của anh. Người một nhà cả, không cần khách sáo.”
Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác, lặng lẽ nhìn sắc mặt Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã cười với cô rồi nói: “Đã nói với em từ trước rồi, Giang Tự sẽ không nhận đâu, em còn cứ đòi thử.”
“... Được rồi.”
Người ta đã không muốn nhận, đương nhiên cô cũng không thể cưỡng chế nhét vào túi quần người ta. Hứa Phương Phỉ hết cách, chỉ đành lấy lùi làm tiến, cô nghiêm mặt: “Không nhận lì xì, không lấy quà cáp, vậy thì bữa cơm này bọn em mời anh ăn nhé.”
Giang Tự cười: “Mời anh ăn cơm, đương nhiên không có vấn đề. Loại của hời như này, anh nhận lúc nào cũng được.”
Sau Tết, mồng tám, Giang Tự quay lại làm việc, Tiểu Huyên quay về đi học, cửa hàng của Kiều Tuệ Lan cũng bắt đầu kinh doanh trở lại, cả nhà đều ai bận việc nấy. Hứa Phương Phỉ với Trịnh Tây Dã bình thường bận rộn nhất lại trở thành hai người nhàn rỗi nhất.
Hai người ở nhà không có gì làm nên đành lên kế hoạch đi du lịch.
Hứa Phương Phỉ cực kỳ để tâm hành trình lần này.
Cô với Trịnh Tây Dã quen nhau nhiều năm, cùng nhau đi qua không ít nơi nhưng không phải vì nhiệm vụ thì cũng vì việc công phải công tác, từ trước đến nay chưa có cuộc du lịch nào thả lỏng bản thân theo ý nghĩa chân chính.
Lần đầu đi du lịch, đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng.
Đêm đến, Trịnh Tây Dã tắm rửa xong quay về phòng ngủ, nhìn thấy cô gái nhỏ còn đang ôm điện thoại tìm địa danh du lịch, anh không khỏi có hơi buồn cười.
Anh bước qua, cúi người ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô rồi dịu giọng: “Chỉ là tìm một nơi chơi vài ngày thôi, khó tìm đến mức đó sao?”
“Không phải em khó tìm, là do non nước tổ quốc quá đẹp.” Hứa Phương Phỉ ôm cổ anh, đầu vùi vào lòng anh lí nhí: “Trước đây không để ý đến, thực sự tìm hiểu rồi mới phát hiện ra thành phố đáng chơi, phong cảnh đẹp đẽ, nhiều đến không đếm xuể. Mấy ngày này em tìm kiếm cũng xem đến hoa mắt, càng nhìn càng không biết chọn thế nào.”
Trịnh Tây Dã hôn nhẹ một cái lên môi cô, trêu chọc: “Đi chơi một vòng thôi đã hao tâm tổn trí thế này, sau này đi hưởng tuần trăng mật, chẳng phải em sẽ lo đến rụng tóc sao.”
Hứa Phương Phỉ ném điện thoại ra, ngón tay chọc nhẹ vào cằm anh, nghiêm mặt: “Anh cho chút ý kiến xem nào.”
Trịnh Tây Dã ôm cô, yên lặng suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Hay là đi núi Trường Bạch?”
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ lóe lên, cô ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh, kinh ngạc: “Anh muốn đến núi Trường Bạch à?”
Trịnh Tây Dã: “Anh muốn đi với em.”
Hứa Phương Phỉ: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì núi Trường Bạch có một truyền thuyết.” Trịnh Tây Dã cụp mắt nhìn cô chăm chú, từng câu từng chữ: “Nắm tay nhau dài lâu, cùng nhau tới bạc đầu.”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt đáp: “Có thể.”
Cô trả lời xong lại cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt rời đến gương mặt như ngọc của anh, nhìn thật kỹ rồi nghiêng đầu: “Có điều thứ như truyền thuyết thần thoại này, chẳng phải từ trước đến nay anh đều không tin sao?”
“Ai biết được.”
Trịnh Tây Dã xùy một tiếng như tự giễu, anh dán lại gần cô, hôn môi cô rồi chậm rãi nói tiếp: “Từ khi có được em, không ngày nào là anh không cẩn thận, không nơm nớp lo sợ. Mong cho em thuận lợi, cầu cho em như ý, hy vọng hai ta luôn tốt đẹp như này. Trước kia không tin tà, bây giờ cũng đều tin rồi đấy.”
Nói lời này ra có lẽ chẳng ai tin đâu.
Năm đó Nanh Sói bàn giao, đội trưởng tiền nhiệm Tôn Diễn giải ngũ, chuyển toàn bộ trách nhiệm nặng nề lên vai Trịnh Tây Dã, anh ta nói rõ trong một đám đặc chủng tinh nhuệ của Nanh Sói, Trịnh Tây Dã là người vững vàng nhất, quả cảm nhất, tự khắc chế nhất, lạnh lùng vô tình, gió thổi không lay, không dễ dàng bị chuyện tình cảm cản trở.
Có lúc đến cả Trịnh Tây Dã cũng cảm thấy có thể bản thân bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi.
Năm đó cô gái nhỏ mười tám tuổi mờ mịt xông vào cuộc sống của anh, từ đó trở đi, cả thế giới của anh như trời long đất lở.
Mỗi lần nhìn cô thêm một lần đều chìm đắm thêm một tấc.
Bản thân Trịnh Tây Dã rất rõ ràng, tình yêu cuồng nhiệt anh dành cho Hứa Phương Phỉ từ trước đến nay không cần tiếp tục và giữ vững. Bởi vì ngày này qua ngày khác, từ đầu đến cuối anh đều lặp đi lặp lại mà yêu cô, yêu sâu đậm đến không ngừng nghỉ, mê muội đến không có điểm cuối.
Dù cho cô là số kiếp được an bài trong cuộc đời anh, anh cũng sẵn sàng vì cô mà cam chịu.
Bên này.
Nghe xong lời anh nói, Hứa Phương Phỉ vô duyên vô cớ muốn khóc. Cô ôm chặt lấy anh, hít hít cái mũi, nở nụ cười rồi dịu giọng: “Đương nhiên chúng ta sẽ luôn tốt như bây giờ. Sẽ càng ngày càng tốt, càng ngày càng hạnh phúc.”
Sáng mồng mười, bọn họ xuất phát từ Lăng Thành, nắm tay nhau đến núi Trường Bạch.
Nhìn cảnh tuyết tráng lệ của Tam Giang Nguyên, Hứa Phương Phỉ quấn chiếc khăn dày, thở ra khói trắng. Hai tay cô chắp lại, nhắm mắt, thành tâm ước nguyện.
Sau khi quay về, Trịnh Tây Dã thuận miệng hỏi: “Em ước gì thế?”
Cô gái tinh nghịch cong môi, cố ý ra vẻ bí mật: “Thứ như tâm nguyện này, nói ra sẽ mất linh.”
“Phải không?” Trịnh Tây Dã không tin tưởng lắm, anh hừ hừ: “Thế để anh đoán xem?”
Trịnh Tây Dã ngân giọng: “Tâm nguyện của em còn không dễ đoán á? Mẹ với ông ngoại khỏe mạnh, Tiểu Huyên có tiền đồ, chúng ta ở bên nhau đến bạc đầu, còn có...”
Nói đến đây, Trịnh Tây Dã ngừng lại, mắt hơi tối xuống, không nói lời phía sau nữa.
“Mấy cái trước anh đều đoán đúng rồi.” Nụ cười của Hứa Phương Phỉ vẫn rất bình tĩnh, cô ôn hòa, thản nhiên nói: “Cái cuối cùng, là em hi vọng chúng ta có thể có một đứa nhỏ.”
Trịnh Tây Dã khẽ mím môi mỏng, nhìn cô chăm chú, không nói gì.
Sau khi kiểm tra sức khỏe trước kết hôn, anh sợ cô đau lòng, từ trước đến nay đều không chủ động nói chuyện con cái. Bên phía mẹ với ông ngoại, anh cũng đã đánh tiếng từ trước, người lớn ngoại trừ thương cảm cũng rất phối hợp không nhắc đến.
Đột nhiên, Trịnh Tây Dã nắm tay cô, nhẹ giọng: “Nhóc con, đợi duyên phận đến rồi bé cưng sẽ tới gặp chúng ta thôi.”
“Được rồi, em không buồn.” Hứa Phương Phỉ nắm ngược lại tay anh, chuyển chủ đề, cô cười hỏi: “Anh đấy, anh ước cái gì thế?”
Trịnh Tây Dã lạnh nhạt: “Tâm nguyện của anh vĩnh viễn chỉ có một.”
“Cái gì?”
“Anh ước dùng tất cả của anh đổi lấy cô gái yêu dấu của anh được như ý nguyện.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui