Lễ quốc khánh tháng mười được nghỉ bảy ngày. Đêm trước kì nghỉ lễ, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đã gọi video để thảo luận chuyện trải qua kì nghỉ lễ quốc khánh.
Trước khi học đại học, Hứa Phương Phỉ chưa bao giờ rời khỏi nhà, nhưng bây giờ cô đang ở lại Vân Thành để làm việc, cô rất nhớ mẹ và ông mình. Mấy năm trước, cứ đến kỳ nghỉ dài cả tuần này là Hứa Phương Phỉ đều trở về thăm người thân.
Cho nên lúc cô gọi video hỏi “Nghỉ lễ Quốc khánh làm gì” thì Trịnh Tây Dã ở Tấn Châu đã khá ngạc nhiên.
Anh nói: “Năm nay em không muốn về quê sao?”
Trên mặt Hứa Phương Phỉ lộ ra tia đau khổ, thở dài nói: “Em cũng muốn về, nhưng hôm qua mẹ em gọi điện nói ba của dì qua đời, tổ chức đám tang bảy ngày, trúng lễ Quốc khánh. Mẹ em đang bận giúp dì em tổ chức đám tang nên em không về được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã hiểu ra, anh gật đầu, hỏi cô: “Vậy em cảm thấy thế nào?”
Hứa Phương Phỉ chống cằm, suy nghĩ một chút, đột nhiên trong lòng có hơi cảm khái, nói: “Đúng rồi, bọn mình tổ chức hôn lễ lâu như vậy mà còn chưa mời chị với anh rể đi ăn tối nữa. Chi bằng lễ Quốc khánh này mời luôn được không?”
Trịnh Tây Dã nói: “Được.”
Hứa Phương Phỉ nở nụ cười, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Sẵn đó chúng ta gọi chị Vi Vi với chị Niệm Sơ được không?”
Trong màn hình video, Trịnh Tây Dã mỉm cười, không hiểu nói: “Sao tự nhiên lại muốn gọi hai người bọn họ?”
Hứa Phương Phỉ dang hai tay ra, bói: “Không phải bọn mình hay trò chuyện trên WeChat sao? Cách đây mấy ngày, em nghe chị Niệm Sơ với chị Duy Duy nói là anh Lệ với Thẩm Tịch đều đi công tác. Một người đi ba tuần, người còn lại thì đi hai tháng. Hai bọn họ giống như hai đứa trẻ bị bỏ lại, suốt ngày khóc ríu rít trong nhóm, em mới nghĩ sao không ra ngoài chơi để chuyển hướng sự chú ý của bọn họ”.
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã uể oải ngả người ra sau ghế, nói đầy ẩn ý: “Đồng chí Tiểu Hứa, em nhìn mấy người bạn của em đi, ai xa chồng một thời gian cũng buồn chán. Nhìn lại em xem, sao lúc ở xa anh em không nghĩ đến chuyện đó?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ suýt chút nữa trợn tròn mắt, thầm nghĩ anh đủ rồi đó, tại sao nói chuyện gì rồi cuối cùng cũng liên quan đến hai bọn họ?
Cô không nói nên lời một lúc, khuôn mặt trắng nõn nóng bừng, không khỏi thì thầm với anh: “Trịnh Tây Dã, sao anh càng ngày càng nhỏ nhen vậy? Để em nói cho anh biết, Lệ Đằng và Thẩm Tịch đều đang trong giai đoạn cuồng nhiệt thì phải đi công tác, em với anh thì liên quan gì?”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, trả lời cô: “Mấy tháng sau kỳ nghỉ phép kết hôn, lần nào anh cũng qua Vân Thành thăm em, mà chưa thấy em đến Cẩm Châu tìm anh được mấy lần.”
Nghe thấy điều này, Hứa Phương Phỉ gần như phát điên.
Cô mở to mắt, buột miệng nói: “Làm ơn đi! Trưởng phòng, chỉ cần cuối tuần em với anh không có tăng ca, tối thứ sau anh bay về, em cũng muốn đến gặp anh lắm chứ nhưng anh không cho em đi.”
Trịnh Tây Dã cười lạnh vài tiếng, nhướng mày nói: “Nghe em nói như vậy thì ý em là lỗi do anh quá dính em à.”
Trò chuyện với người này thật sự rất mệt, câu nào cũng bẫy, không chú ý là rơi vào bẫy liền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ở cùng với Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ không hiểu lắm về thói quen của anh, cô thường bị đội nồi vô cớ, nhân danh “công lý”, cô gần như bị ăn tươi nuốt sống.
Mỗi lần như vậy, Hứa Phương Phỉ đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, tức giận, cô cố gắng nói lý lẽ với anh nhưng không được, cô đành phải ngậm ngùi nuốt xuống nỗi uất ức của mình.
Giờ đã qua mấy năm, Hứa Phương Phỉ trở nên vô cùng cẩn thận, cô sẽ không cho tên lưu manh này có bất kỳ cơ hội nào để viện cớ.
Cô giơ hai tay khoanh trước ngực, lập tức phản bác: “Không phải ý của em, anh đừng đội nồi cho em.”
Trịnh Tây Dã bị bộ dáng cảnh giác, đề phòng của cô làm cho buồn cười, nhếch khóe môi nói: “Em bàn chuyện Quốc khánh với bạn em đi. Quyết định xong thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp.”
Hứa Phương Phỉ cong môi: “Được.”
Trịnh Tây Dã nhẹ giọng nói: “Đừng chơi điện thoại nữa, ngoan, đi ngủ sớm đi.”
Hứa Phương Phỉ: “Ông xã ngủ ngon.”
Sau khi nói chúc ngủ ngon, cô định cúp điện thoại.
Nhưng mà lúc cô sắp nhấn nút tắt máy “màu đỏ” ở cuối màn hình thì đối diện màn hình lại lên tiếng.
Trịnh Tây Dã: “Chờ một chút.”
Hứa Phương Phỉ dừng lại, khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nhẹ giọng nói: “Em cứ cúp điện thoại như vậy à?”
Ban đầu Hứa Phương Phỉ còn chưa nhận ra: “… Không thì sao?”
“Đồng chí nhóc con, anh khuyên em nên suy nghĩ kỹ.” Giọng điệu của Trịnh Tây Dã rất nhẹ nhàng: “Em có quên chuyện gì không?”
Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, vắt óc suy nghĩ, một lúc lâu cũng không nghĩ ra.
Trịnh Tây Dã: “Em không nhớ à?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Vậy anh chỉ đành ghi sổ em thôi.”
Hứa Phương Phỉ sững sờ: “… Không thể nào. Trịnh Tây Dã, anh ghi lại trong cuốn sổ nhỏ của anh sao?”
Trịnh Tây Dã nhướng mi, bình tĩnh nói: “Đương nhiên. Một người keo kiệt như anh luôn đếm từng xu một, phải trả lại từng xu.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ lo lắng đến mức gãi đầu, nhìn màn hình video, người đàn ông ở phía đối diện từ từ lấy ra một cuốn sổ màu đen, từ từ cầm bút lên, từ từ mở nắp...
May mắn thay, ngay khi Trịnh Tây Dã chuẩn bị đặt bút viết, bóng đèn trong đầu Hứa Phương Phỉ sáng lên, cuối cùng cô cũng nhớ ra.
Hứa Phương Phỉ: “Đợi đã!”
Trịnh Tây Dã dừng bút, ngước mắt lên nhìn cô, nhướng mày, đôi mắt đen lạnh lùng như cười như không.
Hứa Phương Phỉ bắt gặp ánh mắt của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô im lặng, do dự một lúc, sau đó cô chu môi thành hình số “3”, phát ra một tiếng “moa” lớn.
Tâm trạng của Trịnh Tây Dã rất tốt, trong mắt hiện lên ý cười, anh cười khẽ, khẽ “ừ” một tiếng.
“…” Hứa Phương Phỉ che lại gò má đang nóng lên, cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa buồn cười.
Cái này sến quá.
Hôn nhau qua màn hình...
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, em yêu.”
…
Đêm trước ngày nghỉ lễ Quốc khánh, Hứa Phương Phỉ về viện gia đình Thành Nam dọn dẹp nhà cửa một lát, sau đó đi tắm, nằm trên ghế sofa, trong lúc đợi chồng từ Cẩm Châu về thì cô chơi điện thoại với nhắn tin trên WeChat.
Có một cú nhấp chuột.
Cô cắn một miếng táo, nhai với đôi má sưng húp. Đồng thời, mở hộp thoại trò chuyện với Dư A A rồi gửi tin nhắn.
Hứa Phương Phỉ: “Chị A A, ngày Quốc khánh chị với anh rể có rảnh không?”
Dư A A trả lời trong vài giây: “Tần Tranh đang đi công tác, anh ấy mới đi ngày hôm kia. Có lẽ Quốc khánh rất bận. Có chuyện gì hả?”
Hứa Phương Phỉ: “Huhu, em định mời chị với anh rể và Niệm Niệm, Duy Duy đi ăn vui vẻ với nhau.”
Dư A A: “Không sau đâu, chị có thể đi một mình với em.”
Hứa Phương Phỉ: “!”
Hứa Phương Phỉ: “Vậy khi nào chị rảnh?”
Dư A A: “Chắc tầm ngày hai tháng sáu.”
Hứa Phương Phỉ: “Được, vậy để em hỏi Niệm Niệm với Duy Duy.”
Dư A A: “Mấy đứa nói chuyện riêng với nhau như thế thì phiền quá, nhìn chị này.”
Trên trán Hứa Phương Phỉ hiện lên một dấu chấm hỏi. Một lúc sau, cô thấy Dư A A trực tiếp thay đổi cuộc trò chuyện với cô thành trò chuyện nhóm, kéo Nguyễn Niệm Sơ và Ôn Thư Duy vào nhóm.
Nguyễn Niệm Sơ: “?”
Ôn Thư Vi: “?”
Hứa Phương Phỉ: “Khụ khụ…”
Hứa Phương Phỉ: “Mấy đồng chí, Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, tụ tập một ngày nhé?”
Lúc nhắn mấy lời này xong, ba “đứa trẻ bị bỏ rơi” hưởng ứng vô cùng nhiệt tình.
Dư A A: “Giơ hai tay hai chân đồng ý.”
Nguyễn Niệm Sơ: “Được, được! Chị định đưa hai con đi đảo Jeju, nhưng chị không muốn đi, vì lo con ở một mình không có việc gì làm!”
Ôn Thư Duy: “Mấy ngày trước lúc gà con gọi video với Thẩm Tịch, có nói muốn đi trượt tuyết. Sao chúng ta không tổ chức một chuyến du lịch đi? Đi trượt tuyết ở núi Bạch Hạc, rèn luyện sức khỏe, gần gũi với thiên nhiên và cảm nhận sự quyến rũ của thế giới băng tuyết?”
Dư A A: “Chị đồng ý.”
Nguyễn Niệm Sơ: “Chị cũng vậy.”
Hứa Phương Phỉ: “Được, được.”
Nguyễn Niệm Sơ: “Nhưng mà núi Bạch Hạc cách thành phố khoảng 200km nên phải lái xe đến đó.”
Dư A A: “Núi Bạch Hạc tương đối cao, con đường dưới chân núi bị đóng băng, phải buộc xích sắt vô bánh xe trước, chị không dám lái xe…”
Nguyễn Niệm Sơ: “Chị cũng không dám, đi đường băng nguy hiểm quá.”
Hứa Phương Phỉ: “… Em không biết lái xe, em định nửa đầu năm sau mới thi bằng lái, xấu hổ quá.”
Nguyễn Niệm Sơ: “…”
Nguyễn Niệm Sơ: “Chúng ta không dám lái xe thì sao đi trượt tuyết ở núi Bạch Hạc được? Thôi đổi địa điểm đi.”
Ôn Thư Duy: “Nhưng mà chị muốn đi trượt tuyết.”
Dư A A: “Không phải cô nói con trai cô muốn trượt tuyết sao? Không phải là gà con muốn mà là cô muốn trượt tuyết thì đúng hơn.”
Ôn Thư Duy: “Gà con được mẹ đưa đi chơi nên không đến được. Tôi vừa nghe nó nói đến chuyện trượt tuyết nên đột nhiên muốn đi trượt tuyết.”
Mấy cô gái trò chuyện trong nhóm, lại bắt đầu tìm kiếm ngọn núi tiếp theo để có thể trượt tuyết.
Nhưng mà hầu hết mấy khu trượt tuyết nghỉ dưỡng đều nằm ở nơi tương đối cao, núi cao nhiều băng tuyết, sau mùa đông tuyết rơi liên tục, đường núi chắc chắn sẽ bị tuyết bao phủ. Mọi người không ngừng tìm kiếm nhưng không tìm được gì.
Hứa Phương Phỉ: “Có thể đến núi Bạch Hạc, em sẽ lái xe.”
Thấy tin nhắn này, sắc mặt ba cô gái bên kia đều tối sấm lại.
Dư A A gõ: “Đừng cố quá.”
Nguyễn Niệm Sơ: “Phỉ Phỉ… Em không có bằng lái mà còn định lái xe? Em nghiêm túc à?”
Ôn Thư Duy: “Đồng chí Tiểu Hứa, em có định cho bọn chị ra đi tập thể không đó [dở khóc dở cười].”
Một lúc sau, câu trả lời của Hứa Phương Phỉ lại xuất hiện.
Hứa Phương Phỉ: “Vợ tôi vào nhà vệ sinh, nhờ tôi trả lời tin nhắn cho cô ấy.”
Dư A A: “?”
Nguyễn Niệm Sơ: “?”
Ôn Thư Duy: “?”
Một giây sau, mọi người nhìn thấy đầu thú hoạt hình đáng yêu lại đáp lại, một hàng chữ hiện lên.
Hứa Phương Phỉ: “Tôi là Trịnh Tây Dã.”
Dư A A: “…”
Nguyễn Niệm Sơ: “...”
Ôn Thư Duy: “...”
Chỉ ba từ “Trịnh Tây Dã” từ hình đại diện đáng yêu đều khiến mọi người cảm thấy được một luồng khí lạnh xuyên qua màn hình điện thoại, khí chất mạnh mẽ đến mức khiến mọi người chỉ muốn đứng hình ngay lập tức.
Ba người bị bỏ lại âm thầm xấu hổ, thầm nghĩ đây có phải là cảm giác bị áp bức từ lão đại của Nanh sói…
Dư A A: “Xin chào, đội trưởng Trịnh.”
Nguyễn Niệm Sơ: “Xin chào, đội trưởng Trịnh.”
Ôn Thư Duy: “Xin chào, đội trưởng Trịnh.”
Hứa Phương Phỉ: “Xin chào.”
Hứa Phương Phỉ: “Mọi người tiếp tục bàn đi, nếu muốn đến núi Bạch Hạc thì kỹ năng lái xe của tôi không tệ đâu.”
Viện gia đình Thành Nam.
Có tiếng nước xả trong phòng tắm.
Hứa Phương Phỉ rửa tay xong, vội vàng dùng khăn tắm lau sạch vết nước trên tay, sau đó xỏ dép lê chạy nhanh ra ngoài, lao vào phòng khách.
“Làm sao vậy?” Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng ngời, nhảy lên phía trước: “Cuối cùng mọi người bàn bạc sao rồi?”
Trịnh Tây Dã đang cầm điện thoại của cô gái, lười biếng ngồi trên ghế sofa, mí mắt hơi cụp xuống. Một bé sói con lao thẳng về phía anh, hung dữ đến mức đẩy ngã Trịnh Tây Dã về phía sau, phần lớn cơ thể anh chìm vào ghế sofa.
Trịnh Tây Dã tắt màn hình điện thoại, tùy ý đặt điện thoại sang một bên, ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên má cô, uể oải nói: “Mấy ngày không gặp, nặng hơn một chút rồi.”
Hứa Phương Phỉ vặn vẹo cánh tay, bất mãn nói: “Anh cảm thấy em béo?”
Trịnh Tây Dã: “Anh ước gì em tăng thêm cân. Người mềm hơn, cảm giác rất tốt.”
Trong nháy mắt, hai má Hứa Phương Phỉ ửng hồng, cô không trả lời, cầm điện thoại bên cạnh gối lên xem, xem đoạn trò chuyện của mọi người, nói: “Mọi người quyết định đi khu trượt tuyết nghỉ dưỡng trên núi Bạch Hạc.”
Nói xong, cô vòng tay ôm cổ Trịnh Tây Dã cười: “Chồng à, đến lúc đó em sẽ giúp anh lái xe, sẵn tiện làm hướng dẫn viên du lịch đưa chúng ta đi chơi.”
Trịnh Tây Dã dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vẽ ra đường cong trên xương quai xanh của cô, chỉ ra: “Biết anh vất vả mà không thưởng trước cho anh à?”
Hứa Phương Phỉ nghe hiểu ý của anh, xấu hổ khiển trách: “Mỗi lần gặp nhau, anh đều nghĩ đến chuyện này, anh không sợ suy thận à?”
Trịnh Tây Dã cười khẩy: “Em muốn làm anh yếu à?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Trịnh Tây Dã: “Em lấy tự tin từ đâu vậy?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Vua da mặt dày, cứ làm quen đi.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ tự an ủi mình, sau đó đỏ bừng mặt thấp giọng nói: “Lát nữa rồi nói chuyện phần thưởng, lúc về em có mua một ít trái cây, để em đi rửa mấy quả chà là mùa đông cho anh.”
Nói xong, cô bắt đầu rời khỏi lòng anh.
Nhưng mà cô vừa đi thì cổ tay đã bị anh siết chặt, bị Trịnh Tây Dã kéo trở lại.
Hứa Phương Phỉ: “Sao vậy?”
Trịnh Tây Dã nhìn cô, nói: “Trước khi rửa chà là mùa đông thì để em giải thích cái này trước đã.”
Hứa Phương Phỉ: “Giải thích cái gì?”
Trịnh Tây Dã lấy điện thoại từ tay cô, lật nó lại, chỉ vào tên của một nhóm WeChat nào đó, nhẹ nhàng hỏi cô: “Câu lạc bộ người huấn luyện chó là gì?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Quá tệ.
Hoàn toàn quên mất tên nhóm.
Đã hết!
…
Vào ngày trong chuyến đi.
Sáng sớm, bầu trời màu xanh nhạt, những đám mây như bông đan xen giữa hai màu xanh trắng.
Nhóm ba người bị bỏ lại đã tập hợp lại.
Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ lái xe đến chỗ đã hẹn, mở cửa xe để Dư A A, Nguyễn Niệm Sơ và Ôn Thư Duy lên xe.
Trong xe, các cô gái nhỏ trò chuyện sôi nổi như mấy chú chim chích bông nhỏ.
Nghĩ đến việc lái xe đường dài, Trịnh Tây Dã chào hỏi ba chị dâu xong thì mở cửa xuống xe, đi đến cây xăng gần đó vài mét, châm một điếu thuốc.
Đang đổ xăng thì nghe tiếng “bíp” thông báo của điện thoại.
Trịnh Tây Dã lấy điện thoại ra xem.
Khung chat bật lên là một nhóm WeChat không có tên nhóm.
Thẩm Tịch: “Vợ tôi nói hôm nay anh đưa bọn họ đi trượt tuyết? @Trịnh Tây Dã.”
Lệ Đằng: “Vợ tôi nói rằng bọn họ đều là phụ nữ, có mỗi anh thôi? @Trịnh Tây Dã.”
Ba câu đều tra tấn linh hồn, mỗi một câu đều có giọng điệu tràn đầy xấu xa và sát khí.
Mí mắt Trịnh tây Dã rũ xuống, đôi mắt dài hẹp như hoa đào của anh khép hờ trong làn khói, sau một lúc im lặng, anh giơ điện thoại lên bật máy ảnh, chụp một bức ảnh chiếc xe đang chở mấy cô gái trên đó, gửi vào trong nhóm.
Thẩm Tịch: “?”
Lệ Đằng: “?”
Tần Tranh: “?”
Thẩm Tịch: “Anh gửi cái này để làm gì? Cho bọn tôi thấy vợ bọn tôi đều ở trong tay anh à?”
Trịnh Tây Dã ngậm điếu thuốc, nheo mắt lại, tùy ý gõ tin nhắn.
Trịnh Tây Dã: “Hôm qua tôi sử dụng điện thoại của vợ tôi để nhắn, tình cờ thấy tên nhóm của bọn họ. Mấy người muốn biết tên nhóm là gì không?”
Thẩm Tịch: “Tên là gì?”
Lệ Đằng: “Tên là gì?”
Tần Tranh: “Tên là gì?”
Trịnh Tây Dã: “Nếu muốn biết thì xin hãy nhắn tin lịch sự với tôi.”
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, cả nhóm im lặng trong mười giây.
Sau đó, cả ba người cùng trả lời cùng một lúc.
Thẩm Tịch: “Anh Dã, anh vất vả rồi.”
Lệ Đằng: “Anh Dã, anh vất vả rồi.”
Tần Tranh: “Anh Dã, anh vất vả rồi.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày, cong môi hài lòng, chậm rãi gõ chữ: “Tên nhóm của bọn là - Câu lạc bộ những người huấn luyện chó.”
Ba người: “...?”
Một tháng sau.
Ngày mấy người đi công tác về cũng là một trận chiến đẫm máu.
Vài ngày sau, khi đồng chí Hứa Phương Phỉ mở lại nhóm chat thì phát hiện ra tên nhóm “Câu lạc bộ những người huấn luyện chó” đã được đổi tên thành “Câu lạc bộ những người kiểm soát chồng”.
Hứa Phương Phỉ bối rối hỏi: “Sao lại đổi tên nhóm rồi?”
Ở phía bên kia thành phố, Dư A A, Nguyễn Niệm Sơ với Ôn Thư Duy nhìn điện thoại với đôi mắt gấu trúc khổng lồ.
Dư A A: “Em nghĩ sao, kẻ phản bội Tiểu Hứa? [Nụ cười]”
Ôn Thư Duy: “[Năng động + quầng thâm.jpg]”
Nguyễn Niệm Sơ: “Quên đi, đừng hỏi nhiều nữa. Thật tốt khi họ vẫn còn sống [khóc lớn].”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của bạn mình, sau đó Hứa Phương Phỉ mới hiểu ra một chuyện, tức giận đến suýt nữa hất bàn, lao vào phòng sách, trực tiếp đoạt lấy cuốn sách trên tay Trịnh Tây Dã, nắm chặt tay, vô cùng phẫn nộ nói: “Anh có thấy tên nhóm không? Anh có nói với nhóm Thẩm Tịch về tên nhóm không?”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh trả lời: “Có.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Trịnh Tây Dã suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng hỏi: “Em có bảo anh không được nói chưa?”
“…” Hứa Phương Phỉ sắp nổi trận lôi đình, mặt đỏ tía tai: “Lúc đó anh ấn em trên sofa… Em không nhớ phải nói anh giữ bí mật!”
Trịnh Tây Dã: “Vậy thì đừng trách anh.”
Hứa Phương Phỉ muốn khóc mà không rơi nổi nước mắt: “Anh có biết anh đã biến em thành kẻ phản bội trong nhóm không?”
Trịnh Tây Dã ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, nói: “Ừ. Anh xin lỗi, là lỗi của anh.”
Hứa Phương Phỉ: “?”
Hứa Phương Phỉ lập tức nheo mắt cảnh giác nhìn anh. Cô nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó không ổn, không có chuyện tên lưu manh này đột nhiên thừa nhận sai lầm của mình một cách đơn giản như vậy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe thấy Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Vì muốn thể hiện sự xin lỗi, anh quyết định chuộc lỗi với em.”
Hứa Phương Phỉ nghe vậy có chút động lòng, thấp giọng tò mò hỏi: “Bồi thường cái gì?”
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng trả lời: “Đêm nay anh sẽ nằm xuống để em hôn ba trăm lần hoặc là ngủ ba lần. Em có thể chọn một cái hoặc cả hai.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ chết lặng.
Cô thầm nghĩ đây là đang xin lỗi cô sao? Đúng là tìm mọi cách để trục lợi cho mình mà!
Tạm biệt!