Nụ hôn nồng cháy

Năm thứ hai sau hôn lễ, Hứa Phương Phỉ thông qua bài tuyển chọn của Nanh Sói, như ý nguyện trở thành một thành viên của đại đội Nanh Sói.
Sau khi biết được tin tức này, cô vừa mừng rỡ như điên, vừa lại có chút thương cảm không nỡ.
Từ lúc vào làm việc ở viện mười bảy cho đến nay, Hứa Phương Phỉ chung đụng với các đồng nghiệp cực kỳ hòa hợp, mỗi người đều rất quan tâm chăm sóc em gái nhỏ tuổi nhất như cô. Nghe nói cô đã vào Nanh Sói, sau này đều phải ở lại Tấn Châu làm việc, các đồng nghiệp đều vui vẻ thay cho cô, còn tổ chức một bữa tiệc vui vẻ quy mô nhỏ để tiễn cô tại căn tin của đơn vị.
Hứa Phương Phỉ tự nhận mình không phải là một người đa sầu đa cảm, nhưng buổi tiệc đưa tiễn vui vẻ này vẫn khiến cô lã chã rơi lệ.
Sau khi ôm chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi, cô bắt đầu xử lý các thủ tục sau này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu tháng Mười một, Hứa Phương Phỉ dọn dẹp sạch sẽ phòng ký túc xá viện mười bảy của chính mình, tất cả hành lý đều được đóng gói và gửi đi Tấn Châu.
Đêm trước ngày khởi hành đi Tấn Châu, cô nằm ghé vào chiếc giường đơn ở ký túc xá một lần cuối cùng, gọi video cho Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã dịu dàng dặn dò cô: “Vân Thành và Tấn Châu cách nhau khá xa, sắp xếp và chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, cố gắng đừng để sót thứ gì cả.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu, cười trả lời: “Yên tâm đi, ông xã, đã thu dọn xong hết từ sớm rồi. Em đã xem thời gian gửi đến của hành lý, là ngay ngày mai, đến khi đó anh đi lấy giúp em là được.”
Cô gái nhỏ này từ bé đã là một người tỉ mỉ, hơn nữa lại còn rèn luyện mấy năm ở trường quân đội, giờ đã rất ít khi làm việc qua loa đại khái. Trịnh Tây Dã hiểu tính cách của cô, nhưng nhiều năm qua, anh vẫn đối xử với cô giống như một bậc cha chú chăm sóc vãn bối, quan tâm dặn dò đã trở thành thói quen, không phải không yên tâm mà chỉ vì quá quan tâm.
Nghe Hứa Phương Phỉ nói xong, sắc mặt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, lại nói: “Nhớ đừng quên gửi số mã chuyển phát nhanh cho anh đấy.”
“À, được.” Anh vừa nhắc nhở, Hứa Phương Phỉ lập tức tỉnh ngộ, vội vàng mở phần mềm gửi hàng trong WeChat lên, tìm được đơn hàng gửi hành lý của chính mình, sao chép mã đơn rồi dán vào khung chat, gửi đi.
Sau khi gửi xong, khóe miệng cô cong lên thành một đường cong ngọt ngào, nói: “Em gửi rồi đó.”
Trịnh Tây Dã rũ mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích thao tác vài cái, xác nhận, hơi gật đầu: “Nhận được rồi.”
Hai tay Hứa Phương Phỉ ôm di động, nhìn vào hình ảnh của người đàn ông trong video, đột nhiên sinh ra một chút cảm thán, buồn bã nói: “Để đến được đơn vị của các anh, em đã phải cực khổ phấn đấu lâu như thế, đột nhiên giấc mơ trở thành hiện thực, thật đúng là giống như nằm mơ vậy.”
Trịnh Tây Dã tản mạn cười, nâng mí mắt lên nhìn cô, đáp: “Đừng vui vẻ quá sớm. Nhiệm vụ huấn luyện ở bên này rất nặng, hơn nữa cứ nửa năm là thi khảo hạch một lần, hai lần không đạt tiêu chuẩn là phải cuốn gói cút đi, còn mệt hơn rất nhiều so với lúc em ở viện mười bảy nữa.”
Hứa Phương Phỉ bỡn cợt nháy mắt, cố ý đùa giỡn với anh: “Đội trưởng Trịnh, em chính là bà xã ruột của anh đấy, nếu như em không đạt tiêu chuẩn hai lần, anh thật sự sẽ đá em ra à?”
Trịnh Tây Dã lười biếng đáp: “Thế là đương nhiên rồi.”
Trịnh Tây Dã nói: “Em không biết anh có một danh hiệu gọi là Diêm La mặt sắt à? Anh đối xử với tất cả mọi người thiết diện vô tư, đối đãi bình đẳng cả đấy.”
Hứa Phương Phỉ cười phụt thành tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nhướng mày: “Sao hả, muốn chạy cửa sau, muốn người đàn ông của em nhẹ tay với em à?”
Hứa Phương Phỉ không lắm miệng với anh, nhấc cằm lên, kiêu căng nói: “Chẳng qua chỉ thuận miệng đùa giỡn với anh một chút mà thôi. Anh cảm thấy em cần à?”
Hai người nói đông nói tây hàn huyên một lát.
Một lát sau, Hứa Phương Phỉ đi toilet, sau khi bước ra nhìn xung quanh phòng một lần, xúc động nói: “Nói thật, mấy năm nay ở sở mười bảy em rất vui vẻ, cũng học được rất nhiều thứ. Giờ phải đi như thế này, cũng không biết khi nào mới có thể trở về nữa.”
Trịnh Tây Dã hỏi: “Không nỡ à?”
Hứa Phương Phỉ thở dài, thong thả gật gật đầu, không lên tiếng.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã dịu dàng mà bình tĩnh, ôn hòa nhìn cô chăm chú. Một hồi lâu sau, anh mới mở miệng, nói: “Nhóc con.”
Hứa Phương Phỉ đáp: “Dạ?”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Cuộc đời của một con người thực ra giống như đang đi nhờ một đoàn tàu đến một nơi xa xôi, trên đường đi sẽ liên tục có người lên xe, cũng sẽ liên tục có người đến trạm, không ai có thể ở bên cạnh em cả đời được. Em đã trưởng thành rồi, dần dần rồi em sẽ phải học được cách thản nhiên chấp nhận ly biệt.”
Hứa Phương Phỉ cười, đáp lại: “Em hiểu mà.”
Thật ra, về chuyện phải chia xa này, trong rất nhiều giai đoạn của cuộc đời Hứa Phương Phỉ đều có những cảm xúc khác nhau.
Ba qua đời, bà ngoại qua đời, tốt nghiệp cấp ba, tốt nghiệp đại học, mỗi một lần trải qua, cô đều sẽ trưởng thành hơn một chút, cũng có một vài suy nghĩ. Hứa Phương Phỉ hiểu rất rõ, khi tuổi đời càng lớn thì trong quãng đời còn lại cô sẽ còn gặp phải càng ngày càng nhiều ly biệt hơn thôi, mà ngoại trừ thản nhiên tiếp thu, cô không còn cách giải quyết nào khác nữa.
Khi đó, Hứa Phương Phỉ vẫn còn chưa hiểu biết sâu sắc lắm về ly biệt, cô cũng cho rằng mình cũng đã đủ lý trí và chín chắn, có thể thản nhiên đối mặt được với tất cả những tròn khuyết và những yêu ghét thương hận trong cuộc đời.

Tuần cuối cùng tháng Mười một cùng năm, Hứa Phương Phỉ cơ bản đã thích ứng với cuộc sống ở Nanh Nói, vào lúc nghỉ trưa, cô đột nhiên nhận được một tin dữ từ Lăng Thành truyền đến.
Hôm nay là thứ Sáu.
Cô hoàn thành xong công việc của buổi sáng, quay trở về khu sinh hoạt của người nhà, rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi ngủ trưa.
Vừa định vào phòng ngủ, đột nhiên cô nghe thấy ngoài hàng hiên trước cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.
Bước chân quen thuộc, trầm ổn và hữu lực đó hiếm khi trở nên hơi gấp gáp.
Hứa Phương Phỉ biết Trịnh Tây Dã đã quay về rồi, ngáp một cái, lê dép lê đi đến mở cửa lớn ra.
Ngoài cửa, Trịnh Tây Dã mặc đồng phục quân đội, phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vội vàng quay về, trên vầng trán cao trắng nõn bên dưới vành nón quân đội có thể mơ hồ thấy được một lớp mồ hôi mỏng.
Thấy Hứa Phương Phỉ mở cửa, cơ thể anh hơi khựng lại, ngừng bước, đứng ở cửa không bước vào trong, chỉ là cúi đầu, đôi mắt đen sâu không thấy đáy lặng lẽ nhìn cô chăm chú, ánh mắt phức tạp, bên trong có chút đau đớn kịch liệt khó khiến người ta cảm nhận được.
Chỉ ngắn ngủi vài giây, trong lòng Hứa Phương Phỉ đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cô nở một nụ cười không quá tự nhiên với anh, đôi môi mấp máy rất khẽ, tỏ vẻ thoải mái hỏi: “Xem anh đi, đi mà trán đầy mồ hôi thế kia rồi. Gấp gáp như thế để làm gì, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trịnh Tây Dã ngóng nhìn cô vài giây, cuối cùng bình tĩnh mở miệng nói: “Anh đã đặt vé xong rồi, giấy xin phép nghỉ cũng đã được phê duyệt, chúng ta lập tức xuất phát quay về Lăng Thành.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Về Lăng Thành? Để làm gì?”
Lời vừa dứt, Trịnh Tây Dã lại lâm vào im lặng.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc nhúc nhích người, tiến lên vài bước, đi đến trước mặt cô, hai tay nắm chặt lấy vai cô.
Anh vẫn kiên định mà đối diện với cô, bất kể là động tác của tứ chi hay là ánh mắt đều giống như tiếp thêm cho cô một loại sức mạnh gì đó.
Giọng Trịnh Tây Dã vang lên, giọng anh hơi khàn và pha chút nghẹn ngào, nói: “Vừa rồi mẹ mới gọi điện thoại cho anh. Nhóc con, ông ngoại qua đời rồi.”
Cùng ngày, Hứa Phương Phỉ lập tức quay về Lăng Thành cùng với Trịnh Tây Dã.
Khi trở lại phố Hỉ Vượng, trong tiểu viện tồi tàn đã có người đang dựng linh đường. Chạng vạng đầu đông, đất bằng nổi gió, màn lụa hai màu trắng đen bay múa trong gió, vài ba người công nhân ngậm thuốc lá vừa nói chuyện phiếm vừa bận rộn, xung quanh linh đường còn tụ tập không ít láng giềng cũ.
Bà cụ đan áo len lắc đầu thở dài: “Vừa thấy cuộc sống mới khởi sắc, chưa hưởng phúc được mấy năm mà nói đi là đi, hầy.”
Cụ ông ở bên cạnh nói tiếp: “Dù sao thì cũng đã lớn tuổi thế rồi, vẫn còn luôn liệt nửa người, nhiều năm như thế ông ấy chỉ toàn dựa vào con gái và cháu ngoại chăm sóc. Đi cũng coi như là giải thoát.”
Sau đó là một bác gái trung niên trẻ tuổi hơn một chút hiếu kỳ hỏi: “Ông ngoại Kiều đi rồi à? Lúc trước tôi còn nhìn thấy cậu cảnh sát kia đẩy ông ấy đến công viên phơi nắng cơ mà. Ông mất thế nào?”
Bà cụ hạ giọng nói: “Nghe nói là xuất huyết não, trên đường đưa đến bệnh viện thì mất rồi…”
Bác gái trung niên thở dài, cảm thán: “Đi nhanh thế, không phải khổ sở. Mẹ tôi bị ung thư dạ dày, đến thời kỳ cuối đau đến nỗi khóc cả đêm, cuối cùng đau đớn hai ba tháng trời mới đi, thế mới thật sự là hành hạ…”
Nghe tiếng nghị luận của hàng xóm láng giềng, trái tim Trịnh Tây Dã siết chặt, năm ngón tay nắm chặt lấy tay Hứa Phương Phỉ.
Đủ loại âm thanh khác nhau chui vào trong tai, Hứa Phương Phỉ giống như không hề nghe thấy. Tầm mắt cô có hơi mơ hồ, dưới sự bầu bạn yên tĩnh của Trịnh Tây Dã, cô đi về phía trước, đi thẳng vào trong linh đường.
Lúc này, các hàng xóm đều đã thấy đôi nam nữ thanh niên có dáng vẻ bất phàm này, họ nhận ra đó là con gái và con rể nhà họ Hứa, thoáng chốc đều có phần xấu hổ, im bặt, không hề nói chuyện với nhau nữa.
Trên bức tường phía trước linh đường treo một tấm ảnh đen trắng của ông cụ.
Trong ảnh, ông cụ tươi cười hiền từ, ánh mắt hiền lành hòa ái, vẫn cười tủm tỉm mà nhìn cô như xưa.
“Ông ngoại.” Hứa Phương Phỉ khẽ hô một tiếng theo bản năng, giống như khi còn nhỏ, mỗi ngày sau khi tan học về nhà cô đều gọi như thế, nói: “Con đã về rồi.”
Nhưng mà lúc này, ông cụ trên ảnh chụp không còn đáp lại câu “ngoan” đó nữa.
Lúc này, một bóng người mảnh khảnh mặc quần áo mộc mạc chậm rãi đi từ ngoài linh đường vào.
Tóc hai bên thái dương của Kiều Tuệ Lan đã hoa râm, dáng người cũng hơi khòm, sự đả kích khi mất đi ba trong một đêm khiến cho người phụ nữ gần năm mươi tuổi này càng già nua thêm. Thấy Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã, bà gượng nở nụ cười, nói một tiếng: “Về rồi à.”
Hứa Phương Phỉ xoay người đi.
Trong nháy mắt này, những giọt nước mắt đã nín nhịn suốt mấy tiếng đồng hồ của Hứa Phương Phỉ rốt cuộc cũng vỡ đê, điên cuồng tuôn trào. Cô ôm chặt lấy Kiều Tuệ Lan, vùi sâu đầu vào trong ngực mẹ, gào khóc.
Hai mắt Kiều Tuệ Lan sưng đỏ không thôi, nhưng ở trước mặt con gái, bà vẫn mạnh mẽ gắng gượng giống như rất nhiều năm trong quá khứ, thể hiện ra một mặt kiên cường cứng cỏi nhất của bản thân.
“Đừng khóc.” Bà dịu dàng khẽ vuốt tóc Hứa Phương Phỉ, dịu dàng dỗ dành. “Ông ngoại ở trên trời thấy con khóc đau lòng như thế, ông sẽ khổ sở đấy.”
Hứa Phương Phỉ ôm chặt lấy mẹ, khóc đến gần như sắp sốc hông.
Cô biết, cô đã trưởng thành rồi. Cô mất đi ông ngoại, mẹ cô cũng mất ba, cô mới phải là người hẳn nên kiên cường đó, trở thành chỗ dựa của mẹ, cho mẹ thêm sức mạnh.
Nhưng mà, về mặt lý trí cô đều hiểu, nhưng về mặt tình cảm, cô vốn không thể khống chế được.
Sự bi ai cực lớn dời non lấp bể mà đến, giống như một cơn sóng thần nuốt chửng lấy Hứa Phương Phỉ. Cô muốn nói gì đó nhưng lại nức nở đến nỗi không phát ra được một tiếng nào.
Thật lâu thật lâu sau.
Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng nín khóc, không phải vì đã bớt được một chút bi ai mà là sau khi cuồng loạn khóc lóc thảm thiết rồi thì sẽ xuất hiện cảm giác mỏi mệt về mặt sinh lý.
Kiều Tuệ Lan còn phải đi tiếp đón những láng giềng và bạn bè thân hữu gần xa đến phúng viếng, đành phải giao con gái cho con rể trước.
Kiều Tuệ Lan đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Tây Dã, thở dài nâng tay lên, vỗ vỗ bả vai Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã im lặng gật gật đầu với mẹ vợ, sau đó nắm lấy tay Hứa Phương Phỉ, đưa cô về nhà trước.
Dựa theo tập tục của Lăng Thành, khi người già qua đời, số ngày đặt linh cữu đều là số lẻ.
Con cháu dưới gối ông ngoại Kiều không nhiều lắm, dựng linh đường ba ngày, tới ngày thứ tư thì đưa đến nhà hỏa táng dưới sự hộ tống của những người thân thiết nhất, mồ yên mả đẹp.
Kiều Tuệ Lan bày đồ cùng ra trước mộ, liên tục tự nhủ mãi: “Ba, mẹ, hai vợ chồng ba mẹ đã chia cắt lâu như thế rồi, rốt cuộc cũng đã có thể đoàn tụ. Thư Lương à, ba mẹ em đều ở đây, anh phải chăm sóc họ thật tốt nhé…”
Sau khi hoàn thành nghi thức hạ táng, Kiều Tuệ Lan đi phát bao lì xì cho các thợ thi công.
Những nơi nhỏ thế này có rất nhiều phong tục, trong ngày đầu tiên khi hạ táng người già, hậu bối cần phải về nhà thờ tổ ở quê quán ngủ một đêm. Cụ thể thì tập tục này xuất phát từ mục đích gì, có cách giải thích thế nào, thật ra chính người bản xứ cũng không giải thích được rõ ràng cho lắm, nhưng mọi người đều cảm thấy, nếu đã truyền thừa từ đời này sang đời khác cho đến tận bây giờ thì tóm lại cũng có cái lý riêng của nó.
Bởi thế, đến khi bác cả gái nhắc Kiều Tuệ Lan phải đưa hai đứa nhỏ về quê ngủ lại qua đêm, Kiều Tuệ Lan cũng không từ chối.
Trưa hôm đó, ba người đã cùng nhau về nhà thờ tổ ở quê, đơn giản quét tước lại nhà thờ tổ một lần, thay chăn đệm sạch sẽ cho hai gian phòng ngủ.
Ban đêm ở nông thôn Lăng Thành, bầu trời đầy sao vĩnh viễn là khách quen.
Hứa Phương Phỉ thấy bầu trời đêm nay trong vắt đầy sao, bèn dọn hai chiếc ghế bành ra ngoài sân, cùng ngắm sao với Trịnh Tây Dã.
Bóng đêm là một bức màn thuần một màu đen, ngân hà giống như một nét bút vẽ ngang qua, ánh trăng tròn vành vạnh, gió đêm phơ phất, đám sẻ ngô thầm thì.
Hứa Phương Phỉ nằm trên ghế nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu, đột nhiên khẽ gọi một tiếng: “A Dã này.”
Tầm mắt Trịnh Tây Dã chưa bao giờ rời khỏi mặt cô lấy một khắc. Nghe tiếng, anh dịu dàng đáp lại cô: “Sao thế?”
Hứa Phương Phỉ nói: “Quan hệ giữa anh và ông bà ngoại, hoặc là ông bà nội có tốt không?”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt trả lời: “Trước khi anh hiểu chuyện thì họ đều đã qua đời cả rồi, ấn tượng của anh về họ rất mơ hồ.”
Hứa Phương Phỉ nghe xong, lặng im một lát, nói: “Tình cảm của em và ông bà ngoại rất tốt.”
Trịnh Tây Dã không lên tiếng, chỉ bình thản mà nhìn cô chăm chú, nghe cô nói hết câu.
“Trước kia, khi em còn nhỏ, em thường xuyên theo mẹ em về đây. Khi đó ông bà ngoại đều còn sống, đều vẫn rất mạnh khỏe.” Hứa Phương Phỉ thoáng cong cong khóe môi, nhìn lên bầu trời sao, nói tiếp: “Thỉnh thoảng khi em chọc mẹ tức giận, mẹ em muốn đánh em, ông ngoại bà ngoại chính là cảng tránh gió của em. Chỉ cần có hai người họ, mẹ em không thể nào trị em được.”
Hứa Phương Phỉ: “Chính vì thế, lúc còn trẻ mẹ em không ít lần cãi nhau với ông bà ngoài vị em, nói rằng họ cưng chiều em, dung túng em, sớm muộn gì cũng sẽ chiều em sinh hư.”
Trịnh Tây Dã nắm lấy tay trái của cô, cầm vào trong lòng bàn tay, cũng cực khẽ cong cong khóe miệng, nói: “Em đúng là rất ngoan, ông ngoại bà ngoại che chở em mà cũng chưa nuôi được thói quen xấu nào cho em. Em không giống anh. Anh chẳng có ai bảo vệ cả, bị mẹ anh đánh mỗi ngày ba trận mà cả người anh còn lắm tính xấu và tật xấu thế này đây.”
Hứa Phương Phỉ nghe thấy anh nhắc đến mẹ, ngực hơi căng thẳng, nghiêng mắt nhìn về phía anh theo bản năng. Cô lặng lẽ không lên tiếng mà nhìn anh thật lâu, thật lâu, ánh mắt mơ hồ lộ ra chút phức tạp và đau lòng.
Trịnh Tây Dã hỏi: “Nhìn anh làm gì?”
Hứa Phương Phỉ nói: “A Dã này, em nghĩ, em đã hơi hiểu hiểu năm đó khi mẹ anh qua đời, anh có cảm giác thế nào rồi.”
Trịnh Tây Dã không hé răng.
Giọng Hứa Phương Phỉ nhẹ nhàng mà chậm chạp, chỉ tiếp tục nói: “Dù rằng còn rất nhỏ em đã mất ba, nhưng thẳng thắn mà nói đúng là bởi vì khi đó còn quá nhỏ, vậy nên thực ra em cũng không có cảm giác quá sâu và quá nặng nề. Lần này ông ngoại qua đời, em mới thật sự hiểu rõ ‘sinh ly tử biệt’ thực sự là gì.”
Nói tới đây, ánh mắt cô gái hơi ảm đạm đi, ngẩn ngơ nói: “Em tiễn ba đi, tiễn bà ngoại đi, giờ lại tiễn đưa ông ngoại. Chuyện người thân rời khỏi mình này thực sự quá đau lòng, cả đời này em không muốn trải qua thêm lần nào nữa.”
Trịnh Tây Dã bị cách nói có chút ấu trĩ của cô chọc cười, nói: “Cô bé ngốc, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường trong cuộc đời mà.”
Vài giây sau, Hứa Phương Phỉ đột nhiên bình tĩnh nhìn về phía anh, nói: “Trịnh Tây Dã, anh đồng ý với em một chuyện được không?”
Trịnh Tây Dã đáp ngay: “Được thôi.”
Hứa Phương Phỉ nhất thời không nói gì, mắc kẹt một lát mới cau mày, hỏi: “Anh còn chưa nghe em nói đó là chuyện gì mà đã đồng ý sảng khoái như thế à?”
Trịnh Tây Dã nói: “Chỉ là chuyện em mong muốn thì anh đều sẽ đồng ý với em vô điều kiện.’
Trong lòng Hứa Phương Phỉ chợt nóng lên, vất vả lắm mới khiến cho nước mắt cuồn cuộn dâng lên hạ xuống. cô nâng ngón tay lau đi vệt nước ở khóe mắt, nghiêm mặt nói: “Em muốn anh đồng ý với em, phải luôn bình an và sống lâu trăm tuổi.”
Ánh mắt Trịnh Tây Dã yên lặng mà thâm thúy, lúc này, anh nhướng mi với cô, nói: “Vậy em cũng phải đồng ý với anh, em cũng phải bình an, phải sống lâu trăm tuổi, phải sống lâu hơn anh đấy.”
Hứa Phương Phỉ lại lắc đầu, từ chối: “Em không muốn sống lâu hơn anh, em phải chết trước anh mới được.”
“…”
Trịnh Tây Dã nghe tiếng, giữa mày thoáng chốc nhăn thành hình chữ “xuyên”, giơ tay gõ lên trán cô một cái, nói: “Con bé này, em nói hươu nói vượn cái gì đấy.”
Hứa Phương Phỉ nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt anh, nói: “A Dã, em sợ cô độc lắm, sợ phải chia lìa… Em sợ rất nhiều rất nhiều thứ. Em không ngoan cường như anh, không cương nghị được như anh, em không có được khả năng không gì không làm được của anh, cũng không có khả năng không gì không cản được của anh. Em rất mềm yếu với chuyện chia ly này, em không chịu nổi chuyện anh rời khỏi em.”
Trịnh Tây Dã điềm tĩnh đáp: “Em cho rằng anh ngoan cường, cương nghị, không gì không làm được, không gì không chặn được là không sợ trời không sợ đất à?”
Nói đến đây, anh giống như tự giễu mà cong khóe môi, nói tiếp: “Vậy thì em sai rồi.”
Mặt Hứa Phương Phỉ lộ vẻ khó hiểu.
Trịnh Tây Dã nhìn vào mắt cô, nói: “Anh cũng sợ một thứ, sợ muốn chết, sợ đến mức chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đó có thể xảy ra là cả người phát lạnh.”
Hứa Phương Phỉ tò mò: “Anh sợ cái gì thế?”
Trịnh Tây Dã khàn giọng nói: “Chính là sợ đêm khuya tỉnh mộng, tìm khắp nơi bên cạnh lại không thấy bóng em đâu.”
Hứa Phương Phỉ nháy mắt sửng sốt.
“Thế nên nhóc con ạ, ai tiễn ai đi cũng không được.” Đáy mắt Trịnh Tây Dã ửng đỏ, cười nói: “Kết cục tốt nhất chính là sống đắp cùng chăn, chết chôn cùng huyệt, nắm tay nhau sống thọ trăm năm.”
“Được.” Hứa Phương Phỉ giơ một ngón tay út lên, nói. “Vậy cùng nhau già đi, cùng nhau sống lâu trăm tuổi, ai cũng không được phép vứt bỏ ai trước.”
Trịnh Tây Dã mỉm cười, vươn ngón tay thon dài ra quấn lấy ngón tay cô, nói: “Cùng nhau.”
Hứa Phương Phỉ lại giơ ngón tay cái lên, muốn đóng dấu với anh, giọng điệu khoan thai hơn một chút: “Kẻ nào nuốt lời thì kiếp sau ăn mì ăn liền, vĩnh viễn sẽ không có gói gia vị.”
Đến cả đáy mắt Trịnh Tây Dã cũng tràn lan ý cười ướt át, ngón tay cái in lên ngón cái của cô, đáp: “Được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui