Không bao lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân giẫm trên dép lê đi từ xa đến gần. Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt bị người mở ra.
Trịnh Tây Dã xuất hiện ở cửa.
Anh nghiêng người tựa vào khung cửa, rũ mắt nhìn cô, không phân định rõ cảm xúc trong mắt.
Một chiếc áo ba lỗ màu đèn đã giặt bạc màu bọc lấy cơ thể rắn chắc thon dài, tràn đầy sức sống và sức mạnh, hoàn toàn khác biệt với cái kiểu cơ bắp cường tráng mà các gymer cố ý luyện ra. Trên làn da ở cánh tay và eo lưng có thể nhận thấy được các vết thương mơ hồ, từng vết sẹo đó khiến cho người ta sợ hãi, đồng thời cũng khiến người ta khó thể tưởng tượng ra được quá khứ của anh là thế nào.
Trịnh Tây Dã mở lời trước, hỏi: “Tìm anh có chuyện gì à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói của anh cũng có phần hơi khác so với lúc trước, trầm thấp và hơi khàn khàn, nghe rất gợi cảm, khá là giống với giọng mũi còn sót lại sau khi hết cảm cúm. Giọng nói đó không hề khó khăn mà chui vào tai Hứa Phương Phỉ.
Trái tim cô không hiểu sao lại run lên. Cô hơi hắng giọng, mau chóng điều chỉnh lại nhịp thở một chút rồi mới đưa hộp cơm đang cầm trong tay sang, nói: “Mẹ em kho sườn, nhiều lắm, chia cho anh một ít này.”
Trịnh Tây Dã cũng không khách sáo với cô, giơ tay cầm lấy hộp cơm, đáp: “Cảm ơn.”
“Không có chi ạ.” Cô gái nhỏ cười cười với anh: "Anh ăn nhiều chút nhé, nếu như hợp khẩu vị thì lần sau em lại đưa cho anh.”
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, thấy khuôn mặt cô cười cong cong, trên đôi má hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, giống như một đóa hoa thánh khiết nở giữa đất trời tối tắm.
Một cô gái nhỏ ngây thơ trong sáng, không rành thế sự, cũng không biết cách che giấu. Ở trước mặt anh cô giống như một tờ giấy trắng, tất cả những suy nghĩ trong lòng cô anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ.
Trịnh Tây Dã quan sát khuôn mặt nhỏ đang mỉm cười xinh xắn của Hứa Phương Phỉ, đột nhiên hỏi: “Hôm nay em vui lắm à?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, phản xạ có điều kiện mà che che hai má mình, hỏi: “Sao anh lại hỏi thế?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Thì trông tâm trạng em không tệ lắm.”
Bị anh đoán trúng tâm sự một cách dễ như trở bàn tay, Hứa Phương Phỉ đột nhiên sinh ra cảm giác xấu hổ không chỗ che giấu. Sợ anh lại phát hiện ra điều gì khác, cô mau chóng nói lảng sang chuyện khác, hỏi: “Phải rồi, mấy ngày trước anh phải đi xa nhà ạ?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Đến thành phố kế bên xử lý vài chuyện.”
Hứa Phương Phỉ: “À.”
Cô thong thả gật đầu, lẩm bẩm: “Chẳng trách mấy ngày nay không thấy anh đâu.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Trịnh Tây Dã nghe ra được ẩn ý trong lời nói của nhóc con này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sung sướng dạt dào của nhóc con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, anh hơi khom lưng xuống, kề sát vào cô, tổng kết lời nói trước đó để đưa ra một lời phỏng đoán hợp lý: “Hôm nay tâm trạng em tốt thế chẳng lẽ là bởi vì gặp anh?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Thình thịch, thình thịch.
Trong hàng hiên chật chội, cô nghe thấy tiếng tim mình đột nhiên đập nhanh.
Hơi thở thuộc về anh mãnh liệt mà thoải mái trong trẻo, quanh quẩn ở chóp mũi Hứa Phương Phỉ, hoàn toàn lấn át hết toàn bộ hương thơm thức ăn tỏa ra từ các hộ gia đình khác. Bản năng của con gái khiến cho cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Cho dù thần sắc của người đàn ông này đang rất bình tĩnh, nhịp thở cũng bình thản, ánh mắt đang nhìn cô cũng không mang bất kỳ chút sắc thái dâm tà nào.
Nhịp thở ngay tức khắc khựng lại, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng cô.
Nhiệt độ trên hai má cô tăng vọt lên, giống như có một cục đá đang chặn trong ngực Hứa Phương Phỉ, khiến cô thở dốc cũng cảm thấy khó khăn. Cô không tự giác mà lùi về sau nửa bước, rồi lại một bước, cuối cùng mới kéo dài khoảng cách giữa anh và cô đến mức an toàn.
“Sau khi ăn xong sườn thì anh cứ đặt hộp cơm trước cửa là được. Đến chiều em xuống lấy.”
Khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ đỏ rực như một ngọn lửa, tốc độ nói chuyện cũng tăng nhanh, sau khi nói xong câu đó thì cũng không chờ anh đáp lời mà đã quay đầu chạy lên cầu thang.
Lộc cộc lộc cộc, tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng chẳng mấy chốc đã biến mất. Cánh cửa trên tầng đóng kín lại.
Một tay Trịnh Tây Dã cầm hộp cơm, đứng tại chỗ một lát rồi mới xoay người vào nhà.
Căn phòng số 3206 này hứng sáng không tốt, ban ngày ban mặt mà toàn bộ không gian tối mù giống như nghĩa trang.
Lúc trước khi mua căn bất động sản này, người môi giới lắc đầu giống như trống bỏi, cứ luôn khuyên anh nên cân nhắc mãi, nói rằng căn phòng này có phong thủy kém, cách bố trí lại xung khắc, quanh năm không có ánh sáng.
Trịnh Tây Dã vô tư không thèm để ý.
Ngủ đông nhiều năm đã dường thành tập tính khiến cho anh quen với sự yên tĩnh, cũng đã quen với bóng tối, nhưng không hiểu tại sao vào giờ này phút này, sự âm u tập mãi thành quen đó đột nhiên khiến anh có hơi phiền chán.
Xoạt một tiếng, Trịnh Tây Dã kéo hết tất cả rèm che trong phòng ngủ ra.
Ánh mắt trời xán lạn ấm áp bị chặn ở bên ngoài đã lâu rốt cuộc trút được vào vài tia.
Trong chớp nhoáng, trong đầu Trịnh Tây Dã hiện lên một bóng dáng sạch sẽ, tinh tế và trắng tinh, hết sức nhu nhược giống như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ nát.
Lần nào tiếp xúc với anh, kết quả đều là nhóc con kia sợ tới nỗi bỏ chạy.
Trịnh Tây Dã ngồi trở lại trên giường, lưng tựa vào tường, chân bên trái tùy ý gác lên. Tầm mắt anh tùy ý chuyển sang một góc độ khác, vừa vặn nhìn thấy chiếc gương đặt ở bên cạnh, trên mặt gương phản xạ ra một khuôn mặt trẻ tuổi. Người đó tuấn lãng hung ác, không kiêng nể gì.
Đúng thật là không giống người tốt chút nào.
Một lát sau, Trịnh Tây Dã châm một điếu thuốc, rũ mắt, phát ra một tiếng cười nhạt tự giễu.
Xinh đẹp, nhát gan, ngoan ngoãn, yếu ớt, là cô bé giống như thủy tinh kia.
…
Đến năm giờ rưỡi chiều, Hứa Phương Phỉ làm bài tập và ôn bài xong, do dự một lát mới lề mà lề mề xuống lầu lấy hộp cơm đựng sườn lúc trưa.
Cô đến cửa phòng 3206.
Hứa Phương Phỉ phát hiện hộp cơm đã được rửa sạch sẽ như mới, đặt trong một chiếc túi treo ngay trên tay nắm cửa.
Trong mắt cô toát lên chút kinh ngạc.
Bất kể là lần trước trả nội y lại cho cô hay là lần này trả hộp cơm, người đàn ông thoạt nhìn không phải là người lương thiện kia đều thể hiện ra mặt lịch sự, tỉ mỉ và dịu dàng của mình.
Hứa Phương Phỉ cong cong môi, lấy hộp cơm xuống cầm về nhà cất.
Gần tám giờ tối.
Hứa Phương Phỉ ăn tối xong, đang ở trong bếp rửa chén thì đột nhiên nghe thấy điện thoại di động trong túi rung lên. Ong ong ong ong, ong ong ong ong, bức thiết mà dồn dập giống như đòi mạng.
Hứa Phương Phỉ nhìn về phía dãy số hiển thị trên màn hình, là một chuỗi số xa lạ.
Không hề báo trước, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô. Đầu ngón tay cô tạm dừng mấy giây, một hồi lâu sau mới do dự mà nhấn nghe.
Mới vừa nối máy, trong ống nghe đã vang lên từng chuỗi nhịp trống nặng nề dồn dập, lung tung rối loạn, đinh tai nhức óc.
Hứa Phương Phỉ áp chặt di động lên lỗ tai, không lên tiếng trước.
“Alô? Đệt, bắt máy chưa thế?!” Ngay sau đó, bên phía đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông. Gã ta gào to: “Nào nào nào, đem con kia đến đây để cho nó và bạn nó chào hỏi một tiếng!”
“Buông tôi ra! Đừng có chạm bàn tay bẩn thỉu của các người vào tôi… Cút ngay!” Sau đó là giọng của một thiếu nữ, phẫn nộ mà hoảng sợ.
Trái tim Hứa Phương Phỉ đột nhiên trầm xuống.
Đó là tiếng của Dương Lộ.
“Dương Lộ?” Cô cất cao giọng: "Dương Lộ, là cậu à?”
“Alô.” Người đàn ông nói chuyện lúc ban đầu cướp điện thoại đi, cười ha hả nói: “Bạn Hứa Phương Phỉ, có còn nhớ tao không?”
Hứa Phương Phỉ giật giật môi, vừa muốn nói chuyện lại nghĩ đều điều gì đó. Cô im lặng, đi vào nhà vệ sinh đóng kín cửa lại rồi mới đè thấp giọng, chất vấn: “Triệu Ích Dân? Cậu muốn làm gì?”
“Tao cũng không lảm nhảm với mày.” Triệu Ích Dân cười lạnh: "Nửa tiếng sau đến nhã tọa của quán bar Benjamin. Đến trễ một phút thì tao lột một món quần áo của chị em mày.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
“Nhanh cái chân lên. Vừa rồi tao mới xem, trên người Dương Lộ chỉ có một cái váy thôi, cho dù cộng cả nội y lẫn quần lót thì cũng không đủ cho đám anh em của tao lột đâu.” Triệu Ích Dân cười ha hả, cười một lát rồi dừng lại bổ sung thêm: “À phải rồi, nếu mà mày dám báo cảnh sát thì tự gánh lấy hậu quả nhá.”
Cuộc gọi chấm dứt, Hứa Phương Phỉ đã hoảng giống như kiến bò trên chảo nóng.
Cô ra khỏi toilet, sải vài bước đến cửa chính, khom lưng đổi giày.
Kiều Tuệ Lan vừa mới mát xa cho ông ngoại xong, ra khỏi phòng thấy thế thì cau mày: “Phỉ Phỉ, đã trễ thế này rồi, con đi đâu thế?”
“Dương Lộ đăng ký một cuộc thi toán, ngày mai thi nên bảo con đến khảo bài cho cậu ấy một chút.” Hứa Phương Phỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Bất chợt thế à?” Dù Kiều Tuệ Lan có hơi nghi hoặc nhưng cũng tin tưởng đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện sẽ không lừa mình nên nói: “Vậy con đợi một lát, mẹ đưa con đến đó.”
Hứa Phương Phỉ nói: “Không cần đâu mẹ, con tự đi là được. Dù sao nhà Dương Lộ cũng gần mà.”
Kiều Tuệ Lan đành phải gật đầu: “Được rồi, vậy con chú ý an toàn nhé. Lúc về nhờ ba Dương Lộ đưa con về.”
“Dạ.”
Qua được ải của mẹ, Hứa Phương Phỉ thay giày rồi trực tiếp lao ra khỏi nhà. Cô chạy dọc theo cầu thang đến số nhà 3206, nôn nóng giơ tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc vài tiếng, không có ai trả lời.
Không có nhà sao?
Hứa Phương Phỉ không dám chậm trễ, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa lấy di động ra, tìm được số điện thoại nào đó lưu trong danh bạ, gọi đi.
Tiếng chuông vang lên nhưng không có người nhấc máy.
Không còn cách nào khác, Hứa Phương Phỉ lòng nóng như lửa đốt đành phải gửi một tin nhắn cho anh: [Bạn học của em bị bắt cóc, ở nhã tọa số bảy của quán bar Benjamin.]
Sau khi gửi đi, cô khẽ cắn môi, ngón tay nhấn ra ba con số “110” ở mục quay số, vừa định nhấn gọi đi, bên tai lại vang lên tiếng uy hiếp của Triệu Ích Dân.
“Nếu mày dám báo cảnh sát thì tự mà gánh lấy hậu quả.”
Ngón tay Hứa Phương Phỉ khựng lại trên nút gọi, trong lòng không ngừng cân nhắc suy nghĩ, bắt đầu do dự.
…
Nửa tiếng sau, Hứa Phương Phỉ điên cuồng đạp chiếc xe đạp của Kiều Tuệ Lan, đi đến trước cửa “quán bar Benjamin” trong miệng Triệu Ích Dân.
Những kẻ có tiền ở Lăng Thành không nhiều lắm, nhưng sự chênh lệch giữa tầng lớp giàu và nghèo lại cực kỳ lớn.
Chỉ cách xóm nghèo vài mét là câu lạc bộ đêm dưới lòng đất sang trọng nhất của cả thành phố này – Benjamin. Nơi đây xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son, không có ngạch cửa, không hỏi xuất thân, cũng bất kể người đến có lai lịch ra sao, hoàng đế hay ăn mày gì cũng đều được đối xử bình đẳng.
Trước cửa có vài người có vóc dáng cường tráng vạm vỡ đang đứng.
Đối với “quán bar dưới lòng đất số một Lăng Thành” tồn tại như một truyền thuyết này, một học sinh ngoan như Hứa Phương Phỉ trước giờ chỉ từng được nghe thấy.
Chỉ đi đến cổng lớn thôi mà hai chân cô đã không nhịn được mà bắt đầu phát run.
Một lát sau, Hứa Phương Phỉ lấy hết can đảm đi về phía trước.
Mấy người đàn ông to con chú ý đến một cô gái nhỏ xinh đẹp trong sáng như một đóa hoa nhài này, ánh mắt đột nhiên trở nên không tốt lành gì, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, đánh giá một phen.
Có một người trong đó nói năng với giọng ngọt xớt: “Em gái nhỏ à, trẻ vị thành niên không được vào đây chơi đâu.”
“Tôi, tôi đã thành niên rồi.” Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Tôi đến đây tìm người.”
“Tìm ai?”
“Tôi đến nhã tọa số bảy.”
Lời vừa dứt, không rõ tại sao mà mấy người đàn ông cao to đều nhìn nhau, thần sắc thế mà lại khẽ biến. Bọn họ không cản trở cô nữa, nghiêng người nhường đường.
Vào cửa lớn của quán bar, ánh đèn bên trong lả lướt, âm nhạc điếc tai. Các cô gái làng chơi yêu mị trên sàn nhảy kề sát vào các khách nam, vòng eo thon nhỏ giống như những con rắn nước vặn vẹo một cách quyến rũ. Khắp nơi đều là cả nam lẫn nữ đang tìm cuộc vui, nơi nơi tràn ngập tiếng mắng chửi thô tục.
Sống sờ sờ là một cái động Bàn Tơ cực lớn.
Hứa Phương Phỉ đi ngang qua đoạn hành lang tối tăm, sợ gây chuyện phiền toái nên cực kỳ cẩn thận né tránh những người khách say xỉn. Trong lúc cô đang vất vả tìm kiếm con số bảy, ở đằng trước không xa có một người phụ nữ tuổi trẻ đi thẳng về phía cô.
Người phụ nữ đó chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi, cô ta mặc một chiếc váy liền áo bao mông, vóc dáng nóng bỏng, môi đỏ như lửa, trước ngực xăm một hình xăm bươm bướm màu xanh ngọc, yêu diễm giống như muốn bay.
Cô ta hơi khom lưng, cười tủm tỉm hỏi: “Em gái nhỏ, có phải em tên là Phỉ Phỉ không?”
Hứa Phương Phỉ mờ mịt mà thong thả gật đầu, cảnh giác hỏi: “Chị là?”
Người phụ nữ nói: “Em đừng sợ, ông chủ nhà chị bảo chị đến đón em.”
Sắc mặt Hứa Phương Phỉ hơi hơi trầm xuống, hỏi: “Ông chủ của chị là Triệu Ích Dân à?”
“Không phải.” Người phụ nữ kia hiển nhiên có hơi ngơ ngác hỏi lại: “Triệu Ích Dân là ai cơ?”
Vài phút sau, Hứa Phương Phỉ không hiểu ra sao đi theo sau người đẹp xăm hình bươm bướm kia, đi đến trước cửa của một căn phòng có ghế dài. Cô lặng lẽ giương mắt lên, chỉ thấy trước cửa phòng này có hai thanh niên cao lớn trông như là đàn em đang đứng sừng sững, bọn họ mặc tây trang thuần một màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, ít nói ít cười.
Hai thanh niên kia duỗi tay đẩy cửa phòng ra.
Người đẹp có hình xăm bươm bướm kia vẫn nở một nụ cười tươi như hoa, nghiêng đầu nhìn Hứa Phương Phỉ, nói: “Vào đi thôi.”
Ánh sáng trong phòng tối tăm giống như một con quái thú ăn thịt người không nhả xương, há cái to cái miệng giống như một bồn máu, muốn cắn nuốt thế giới.
Vào giờ phút này Hứa Phương Phỉ cực kỳ sợ hãi.
Nhưng cô biết, bởi vì bị cô liên lụy nên Dương Lộ mới bị bắt cóc. Cô không thể chùn bước được.
Cô hít sâu, nhắm mắt lại rồi mở ra một lần nữa.
Hai tay Hứa Phương Phỉ nắm chặt thành nắm đấm, bước hai bước, dũng cảm vào trong phòng. Cô đưa mắt ra nhìn quanh, căn phòng này cực kỳ rộng rãi, trong phòng bày sô pha bọc da, có các món nội thất như bàn trà và quầy rượu, còn có cả bàn bida và các thiết bị giải trí linh tinh như máy quay đĩa.
Mấy chục nam thanh niên tụ tập trong đó, có người đứng có người ngồi, có người uống rượu, cũng có người chơi xúc xắc, chuyện trò vui vẻ.
Trên chiếc sô pha ở giữa phòng trống rỗng không có người ngồi, có hai người đàn ông đang quỳ gối ở đằng trước chiếc sô pha đó.
Từ góc độ của Hứa Phương Phỉ, cô có thể mơ hồ nhận ra hai bóng người đó đang co rúm lại và phát run, nhưng cô lại không nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của hai người đó.
Trong vài giây cô đang nghi hoặc, từ phía toilet vang lên tiếng nước.
Trong nháy mắt sau đó, tiếng nước ngưng hẳn, cửa mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi đi ra.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, vừa mới rửa tay xong, đang hơi rũ mắt thong thả ung dung dùng một chiếc khăn lau nước trên tay. Sau khi lau khô tay rồi, anh ném chiếc khăn đó vào trong thùng rác, lúc xoay người lại thì nhận thấy trong phòng nhiều thêm một cô gái.
Mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng lộng lẫy.
“…” Đầu Hứa Phương Phỉ nổ “đoành” một tiếng.
Môi cô mấp máy một lúc thật lâu mới không thể tin được mà nghẹn ra được mấy chữ: “Sao, sao anh lại ở đây?”
Trịnh Tây Dã khom lưng ngồi xuống ghế sô pha chủ vị, nghiễm nhiên là thượng vị giả khống chế chúng sinh.
Anh nhìn cô, cả người có vẻ tản mạn: “Em gửi tin nhắn báo địa chỉ cho tôi chẳng lẽ không phải có ý muốn tôi tới tìm em à?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
“Khi đó tình huống khẩn cấp, em muốn nhờ anh đến giúp đỡ. Nhưng mà…” Hứa Phương Phỉ vẫn không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, hoang mang nói: “Triệu Ích Dân đâu rồi ạ?”
Trịnh Tây Dã không đáp, chỉ liếc mắt nhìn hai con chó như nhà đang có tang dưới đất, đôi chân dài vắt chéo, cơ thể tùy ý ngửa ra tựa lưng vào ghế sô pha, lạnh lùng nói: “Anh Xuy Thủy, em họ anh năm lần bảy lượt gây sự với cô nhóc nhà tôi. Chuyện này anh nói nên tính thế nào đây?”
Mãi cho đến bây giờ Hứa Phương Phỉ mới thấy rõ, tên trùm bắt nạt hùng hổ bắt cóc Dương Lộ, hơn nữa còn nói ẩu nói tả uy hiếp cô trong điện thoại giờ đây đang cuộn tròn thành một cục, quỳ dưới đất giống như một con chim cút.
Người đàn ông quỳ bên cạnh Triệu Ích Dân khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu trọc lóc, trên làn da nổi mụn xăm đầy hình xăm, trông cực kỳ hung hãn.
Triệu Ích Dân đã sớm run giống như lá rụng trong gió, nhìn sang bên cạnh, thử gọi một tiếng: “Anh…”
Lời còn chưa dứt, đối phương đột nhiên túm một chai bia trên bàn, hung hăng nện xuống đầu Triệu Ích Dân.
Chỉ một chút mà đã da tróc bông thịt, máu loãng văng tung tóe.
Hứa Phương Phỉ đứng ở bên cạnh bất ngờ, bị cảnh tượng đáng sợ này dọa ngây người. Chưa đợi cô hoàn hồn thì trước mắt đã tối sầm, hương thuốc lá mát lạnh cũng đồng thời chui vào xoang mũi cô.
Trịnh Tây Dã không biết đã đi ra sau cô từ khi nào, khẽ nâng tay phải lên che khuất đôi mắt cô.
Hàng mi dài của Hứa Phương Phỉ hơi chớp.
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông khẽ mở miệng nói bên tai cô, giọng điệu pha chút lo lắng: “Bị dọa rồi à?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trịnh Tây Dã: Hu hu hu bọn họ hung dữ quá dọa sợ bà xã của anh rồi. Nhóc con ngoan, đừng sợ đừng sợ, ông xã ôm nào.
Hứa Phương Phỉ: TAT
PS: Nữ chính báo cảnh sát rồi đó!!! Chương sau các chú cảnh sát sẽ tới ngay!!!