Nụ hôn nồng cháy

Sau khi Trịnh Tây Dã nói xong, khuôn mặt Hứa Phương Phỉ chợt đỏ bừng. Cô không khỏi lườm anh một cái, ậm ừ mất nửa ngày rồi mới thốt ra được một câu: “Anh, anh nói lung tung gì vậy?”
Loại xưng hô “Bảo bối” này có thể tùy tiện nói người khác sao?
Trịnh Tây Dã tùy ý đút hai tay vào túi quần, ánh mắt rơi xuống trên người cô, cất giọng bình tĩnh: “Không phải vừa rồi chính em đã nói ra hay sao?”
Hứa Phương Phỉ trừng mắt lên nhìn anh: “... Em đã nói lúc nào cơ chứ?”
Ngược lại, người đàn ông này lộ ra tư thế thư thái nhãn nhã nhắc nhở cô: “Tên Giang Tự kia hỏi anh em là ai, em nói rằng anh là người anh trai rất thân thiết của em. Có em gái nào không phải là tâm can bảo bối của mỗi gia đình chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ giật mình rồi nhớ lại chuyện lúc đó.
Nhưng vấn đề chính là, trong tình huống lúc đó, cô nói anh là anh trai cô, thực ra chỉ là để né tránh sự nghi ngờ của một đám cảnh sát kia, đồng thời giúp anh thoát thân ra mà thôi.
Cô cảm giác như đang cầm cục đá tự đập vào chân mình vậy, Hứa Phương Phỉ càng đỏ mặt hơn, đồng thời trong lòng dâng lên một tia ấm ức. Môi cô mấp máy vài lần, rất muốn lên tiếng phản bác nhưng lời nói đến bên miệng cả nửa ngày cũng không thể nói nên lời.
Cuối cùng, Hứa Phương Phỉ chỉ có thể chán nản mà cắn cắn môi. Bỗng nhiên hơi ảo não, chính bản thân mình không có uốn lưỡi ba lần trước khi nói, tất nhiên lại còn không giỏi nói chuyện để phản bác lại.
Cô quay đầu đi, ủ rũ không nói gì thêm.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã cũng không hề di chuyển đi chỗ khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Phương Phỉ không rời mắt. Trong màn đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô bị nhuộm đầy những rặng mây đỏ hồng trên gò má, giống như đóa hoa đang nở rộ, càng khiến cho vẻ đẹp của cô càng trở nên xinh đẹp kiều diễm không gì có thể sánh được.
Ngừng lại một lát, anh nhìn cô rồi hỏi: “Làm sao vậy? Không vui à?”
Cô gái nhỏ lắc lắc đầu vẫn không hề nói một lời nào.
Cô là một người con gái miền Nam điển hình, thân hình không cao lắm, dáng người nhỏ nhắn, cho nên dáng vẻ lúc im lặng cúi đầu không nói lời nào cực kỳ giống một con mèo sữa nào đó đang xù lông.
Trái tim Trịnh Tây Dã hơi xao động, anh đột nhiên duỗi cánh tay phải ra xoa đầu cô gái nhỏ một cách tự nhiên. Anh nhẹ giọng dỗ dành cô: "Thôi được rồi, là anh không suy nghĩ kỹ trước khi nói. Anh xin lỗi."
Từ trước đến nay, Trịnh Tây Dã không phải là một người dịu dàng, anh cũng rất ít tiếp xúc với những người con gái khác. Theo như lời của Tưởng Chi Ngang thì trong từ điển của Trịnh Tây Dã hoàn toàn không có bốn từ "thương hoa tiếc ngọc". Ngay cả khi anh được một người đẹp xuất sắc như Tiêu Kỳ theo đuổi thì cũng giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, không thèm cho người khác một biểu cảm dư thừa nào cả.
Thế nhưng mà đối với Hứa Phương Phỉ lại khác. Khi cô nói ra những lời nói đó, anh lại mang theo sự kiên nhẫn và nhẹ nhàng dỗ dành mà chính bản thân anh cũng không hề phát hiện ra.
Hứa Phương Phỉ đứng ở một bên cũng sửng sốt không kém.
Thật không ngờ người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất này lại đi xin lỗi cô chỉ vì chuyện vặt vãnh này.
Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, thần sắc vừa có chút kinh ngạc lại vừa có chút mông lung mờ mịt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc Trịnh Tây Dã cũng thu lại tay. Anh dừng lại một chút rồi quyết định giải thích cho cô hiểu rõ: “Vốn dĩ nhìn thấy em không được vui cho lắm cho nên anh mới nói đùa một chút để cho em giải tỏa.”
Nghe đến đây bỗng nhiên Hứa Phương Phỉ không biết phải nói gì.
Cô thầm nghĩ rằng, những thanh niên chơi bời lêu lổng giết người không chớp mắt và học sinh cấp ba sinh ra dưới lá cờ đỏ và trưởng thành trong gió xuân bình yên quả thực là là người sống ở hai thế giới khác nhau, cho nên rất khó để giao tiếp với nhau.
Im lặng vài giây, cô không nhịn được mà đỏ mặt, cất giọng hờn dỗi: “Làm gì có chuyện đùa như vậy cơ chứ? Như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm đấy, anh có biết không?”
Trịnh Tây Dã suy nghĩ rồi hỏi lại: “Khiến em hiểu lầm cái gì cơ?”
Nhiệt độ trên gò má Hứa Phương Phỉ không hiểu sao lại càng nóng hơn, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, ấp úng lảng tránh vấn đề: “... Không có gì, em không hiểu lầm gì cả.”
Nói xong, người con gái không dám nhìn thẳng về phía anh, cúi thấp đầu rồi tiến về phía trước vài bước. Một trận gió lạnh bất thình lình quét qua mang sự e thẹn đỏ ửng trên gò má Hứa Phương Phỉ biến mất, cô ngước mắt lên theo bản năng rồi quét mắt nhìn xung quanh một lượt thì toàn thân cô chợt cứng đờ, hoàn toàn ngây người ra đó.
Gia đình Dương Lộ kinh doanh vật liệu xây dựng nhỏ ở Lăng Thành, điều kiện nhà cô ấy có thể được xếp vào “tầng lớp thượng lưu” ở nơi đây, khu mà họ sinh sống tên là “Biệt Viện Tứ Hạc” mang phong cách đình viện Trung Quốc kiểu xưa, cổ kính, đúng chuẩn khu dân cư cao cấp xa hoa có tiếng tại địa phương này. Cũng có không ít người có tiền đều mua nhà ở đây.
Khu biệt phủ Trung Quốc kiểu cũ này được thiết kế xây dựng đầy xa hoa, tinh xảo, ngói xanh uốn lượn mềm mại trên mái nhà như đang phác họa những cây cầu trong làn khói. Trước đây Dương Lộ từng đưa Hứa Phương Phỉ đi từ cửa chính tiến vào một lần, con đường nhỏ cũng không quá phức tạp, thêm vào đó trí nhớ của Hứa Phương Phỉ cũng không tồi cho nên cô theo đường cũ đi tới miễn cưỡng cũng có thể tìm ra địa chỉ nhà Dương Lộ.
Thế nhưng sau khi rời khỏi nhà Dương Lộ, cô chỉ tập trung nói chuyện với Trịnh Tây Dã cho nên hoàn toàn không chú ý đến cảnh vật xung quanh, tùy tiện chọn một con đường để đi về phía trước trong sự mơ mơ màng màng.
Lúc này hai người bọn họ mới định thần lại thì phát hiện họ đang đứng ở gần một rừng trúc. Bầu trời đêm khuya tĩnh lặng, gió đêm thổi qua khiến cho những lá cây khẽ lay động xào xạc, nhìn xung quanh mọi thứ đều bỡ ngỡ xa lạ. 
Chết rồi, lạc đường rồi.
“Chết rồi.” Dưới chân Hứa Phương Phỉ đột nhiên dừng lại, liếc mắt đánh giá xung quanh cau mày nói: “ Con đường này em chưa đi qua bao giờ, giờ cũng tìm không thấy lối ra nữa.”
Trịnh Tây Dã cũng đứng yên theo cô, trầm mặc nửa giây mới thốt ra: “Hóa ra là là đường rồi.”

Hứa Phương Phỉ nghi ngờ liếc mắt nhìn anh: ?
Trịnh Tây Dã rũ ánh mắt xuống nhìn cô, một tay đút túi quần, tay còn lại tung bật lửa, dáng vẻ thản nhiên đứng đó nói chuyện với ngữ khí bình tĩnh nghe có vẻ tự nhiên: “Anh còn cho rằng em cô ý đi đường vòng là muốn nói chuyện với anh nhiều hơn cơ chứ.” 🙂
Hứa Phương Phỉ: “...”
Cái này đúng thật là một sự hiểu lầm lớn.
Lúc này Hứa Phương Phỉ thật sự rất lo lắng cho nên cũng không có thời gian để tự biện minh cho mình. Cô tiến lên phía trước hai bước nhìn đông ngó tây, lẩm bẩm trong miệng: “Làm sao bây giờ đây? Bây giờ cũng đã muộn như vậy rồi, xung quanh lại không có ai khác nữa, giờ muốn tìm một người để hỏi đường cũng không được.”
Thế nhưng so với sự hoảng loạn lo lắng của cô thì người đàn ông đứng bên cạnh cô ngược lại vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh nhàn nhã.
Anh nói: “Không cần hỏi đâu.”
Hứa Phương Phỉ quay đầu, vẻ mặt cô đầy sự hoang mang: “Vậy chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”
Trịnh Tây Dã: “Anh đưa em ra ngoài.”
Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ kinh ngạc lại có chút không tin. Cô nghi ngờ nhìn anh: “Có phải lúc trước anh đã từng ở đây rồi đúng không?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu: “Không có.”
Hứa Phương Phỉ vẫn đầy sự nghi ngờ trong lòng, trong mắt cô hiện lên hai tia ngọn lửa hy vọng: “Vậy thì anh có bạn ở đây đúng không? Có thể tìm họ giúp chúng ta sao?”
Trịnh Tây Dã: “Không phải.”
Trên trán Hứa Phương Phỉ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, cô thật sự phát ngốc rồi, dở khóc dở cười hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh đến đây, vốn dĩ anh không biết đường thì làm sao có thể đưa em ra ngoài được?”
Trịnh Tây Dã: “Vừa rồi ngay khi mới tiến vào đây, anh nhìn thấy trên cửa có bản đồ của tiểu khu này.”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc nghĩ lại vài giây, nhưng cô hoàn toàn không có chút ức ký ức gì về nó: “Bản đồ?”
Trịnh Tây Dã ừ một tiếng rồi nói: “Là cái thứ hai trên bảng thông báo ở phía bên trái của phòng bảo vệ.”
“Cho nên là?”
“Nãy anh nhìn thoáng qua cho nên cũng hơi ấn tượng một chút.”
Khi nắp bật lửa kim loại mở ra rồi đóng lại, phát ra một “đinh” sắc nét đều đặn theo quy luật. Trịnh Tây Dã nhớ lại tấm bản đồ mà anh đã xem qua vài phút trước với vẻ mặt không chút biểu tình gì, thản nhiên nói: “Chỗ mà chúng ta đang đứng là ‘Công viên rừng trúc’, lối ra gần nhất là cổng số 4 nằm ở khoảng 40 độ về phía tây bắc, theo khoảng cách đường thẳng thì là khoảng 700m.”
Hứa Phương Phỉ nghe anh nói ra với một lượng lớn thông tin một cách chắc chắn như vậy, khuôn mặt cô vẫn tràn đầy sự nghi ngờ nên cô hỏi thăm dò: “Anh chắc chắn không? Nếu như lại đi sai đường nữa thì phải làm sao?”
Trịnh Tây Dã: “Đây chỉ là vườn nhỏ của một cư dân mà thôi, cũng không phải là khu vực hoang dã chôn đầy mìn. Em còn cần phải chắc chắn à?”
... Cũng phải. Dù có đi sai một lần nữa thì tìm đường khác không phải là được rồi hay sao?
Hứa Phương Phỉ bị nghẹn lại, giờ mới nhận ra bản thân mình đã hỏi ra một câu ngu ngốc đến mức nào.
“Có điều cảm nhận phương hướng của anh cũng không đến nỗi nào, cho nên là sẽ không đến mức để em đi lạc đâu.” Trịnh Tây Dã chầm chậm thả nhẹ giọng nói, sau khi nói xong thì đưa tay ra trước mặt cô: “Có muốn anh dẫn em đi không?”
Cô gái nhỏ bị giật mình hoảng sợ, khuôn mặt bỗng chốc lại đỏ bừng lên, hai cánh tay xua xua cùng với cái đầu lắc lắc như cái trống lắc tỏ ý từ chối.
Trịnh Tây Dã giữ nguyên cánh tay trên không trung khoảng hai giây, sau đó buông xuống quay người đi về phía lối ra: “Vậy thì em đi theo sát anh.”

Lúc sau, Hứa Phương Phỉ cứ nửa tin nửa ngờ đi theo phía sau Trịnh Tây Dã như vậy, băng qua trái rồi phải trên con đường nhỏ giống như mê cung hẹp dài quanh co.
Điều khiến cho Hứa Phương Phỉ khiếp sợ chính là, không mất nhiều thời gian bọn họ đã thành công đi từ cổng số 4 đi ra rồi ra đến đường lớn.
Đến khi nhìn thấy ánh đèn đường màu cam ấm áp hai bên đường mà Hứa Phương Phỉ vẫn chưa hoàn hồn lấy lại tinh thần.
Sau khi ngây ngốc đứng đó khoảng mười giây, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa cô bèn hỏi Trịnh Tây Dã: “Vừa rồi anh cũng chỉ mới nhìn lướt qua tấm bản đồ thôi vậy mà lại nhớ chính xác như vậy?”
Đây là loại năng lực ghi nhớ siêu phàm gì vậy? Cũng quá trâu bò quá rồi.
Với khả năng ghi nhớ này, nếu dùng để ghi nhớ từ mới, công thức thì việc đạt được 600 điểm trong kỳ thi chẳng quá dễ dàng rồi hay sao?
Cũng không biết lúc thi đại học anh đạt được bao nhiêu điểm...
Aiyo, không đúng lắm. Anh vốn dĩ là một lão hồ ly chuyên lăn lộn ra ngoài chơi, nhìn uy phong cùng với bản lĩnh kia của anh thì chắc hẳn anh đã sớm ra ngoài lăn lộn, chắc tám chín phần là anh không tham gia kỳ thi đại học.

Trong đầu Hứa Phương Phỉ tràn ngập những suy nghĩ lung tung miên man.
Vào đúng lúc này thì Trịnh Tây Dã đã quẳng câu trả lời cho câu hỏi của cô. Anh không nhanh không chậm nói ra bốn chữ: “Thói quen nghề nghiệp.”
Hứa Phương Phỉ ngơ ngác không hiểu: “Là ý gì cơ?”
Cả một buổi tối không hút thuốc rồi cho nên giờ khắc này Trịnh Tây Dã lại lên cơn thèm thuốc lá.
Anh cụp mắt nhìn xuống, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc lá rồi nhét lên miệng, vừa định châm lửa hút điếu thuốc chợt nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh anh, trong ánh mắt hiện lên tia tò mò trong suốt sáng lấp lánh.
Không biết vì sao mà Trịnh Tây Dã lại dừng động tác châm thuốc lại.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, chỉ nhìn thấy vị đại ca giang hồ này ngậm lấy điếu thuốc lá, sau đó không hiểu nguyên nhân vì sao mà lại lấy ra khỏi miệng, cầm trên đầu ngón tay mà nghịch.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã lại lên tiếng, trong tay vẫn cầm điếu thuốc cất giọng đầy thản nhiên mà tùy ý: “Trong ngành nghề của chúng ta, đều phải truy tìm tất cả những gì của cải bất chính, lừa gạt, cướp bóc, cướp của giết người. Tiểu khu này lại có không ít người giàu cho nên anh đã nghiên cứu qua địa hình nơi đây, nhớ kỹ bản đồ, quay về nói với các anh em một tiếng để nếu sau này có cơ hội thì quay lại đây làm việc.”
Nghe xong lời nói của Trịnh Tây Dã, đôi mắt Hứa Phương Phỉ trợn tròn cả lên.
Cô nhìn anh với ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn anh. Sau khi do dự một hồi lâu vẫn quyết định nỗ lực làm một chuyện. Đó là khuyên nhủ anh quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, quay đầu là bờ.
“Đúng là ở đây có rất nhiều giàu, nhưng hệ thống an ninh cũng vô cùng nghiêm ngặt. Mấy người các anh mà đến đây... Mặc kệ là kẻ trộm hay là cướp giật, chắc chắn là rất khó ra tay.” Vẻ mặt Hứa Phương Phỉ vô cùng nghiêm túc, chân thành nói: “Với cả đi ban đêm nhiều rồi cũng sẽ có ngày gặp ma, anh chưa từng nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm sao?”
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc, nhìn cô chằm chằm và lặp lại từng chữ một: “Rửa tay gác kiếm?”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc thành thật gật đầu: “Đúng vậy. Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, buông đao sát sinh, lập tức thành Phật. Cho dù trước kia anh có làm bao nhiêu chuyện xấu đi chăng nữa thì chỉ cần hôm nay anh hạ quyết tâm quay đầu lại thì em tin tưởng anh có thể quay trở lại làm một người tốt.”
Trịnh Tây Dã thật sự không ngờ đến việc bé con này lại thao thao bất tuyệt làm bài diễn văn dài như vậy để khuyên bảo anh tận tình, khiến cho anh không khỏi sửng sốt ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy anh nhìn cô chằm chằm, Hứa Phương Phỉ càng vội vàng nhấn mạnh hơn: “Thật đấy.”
Đêm khuya đường phố vắng vẻ không một tiếng động, dưới ánh đèn đường ấm áp có một chàng trai và cô gái đang đứng lặng lẽ nhìn nhau. Bóng đèn chiếu xuống hai người bọn họ tạo thành hai chiếc bóng kéo dài quấn quýt lên mặt đường.
Bầu không khí hài hòa và yên tĩnh đến lạ thường.
Thế nhưng bầu không khí hòa hợp như vậy lại không kéo dài được bao lâu.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua,...
Đến giây thứ ba, Trịnh Tây Dã vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô sau đó đột nhiên anh nhếch khóe miệng lên bật cười thành tiếng. Lúc đầu anh còn cố gắng kiềm chế chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó thì bật cười lớn không có chút che giấu gì nữa, thân hình cao lớn dựa vào tường, trên tay vẫn còn kẹp một điếu thuốc, hai vai bởi vì cười mà run bần bận, cười đến mức vô cùng khoa trương mà sáng khoái.
Những tràng cười trầm thấp khàn khàn như có hiệu ứng vang vọng lại, vang vọng 360 độ xung quanh Hứa Phương Phỉ.
Những tiếng cười đó trực tiếp khiến cho cô hoàn toàn sững sờ.
Hứa Phương Phỉ hoàn toàn mờ mịt, ngây ngốc đứng đó. Không biết bản thân mình nói câu nào sai, hay là do người đàn ông xấu xa giết người không chớp mắt này không có dây thần kinh nào để trả lời lại.
Không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, lâu đến mức Hứa Phương Phỉ bắt đầu suy đoán rằng một giây trước mặt của anh có phải rút gân ra thì người đàn ông này mới miễn cường thu lại nụ cười của mình hay không.
Anh đứng dựa vào tường rồi nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm thường ngày lạnh lùng giờ đây bị nhuốm nụ cười của anh mà lộ ra một loại ánh sáng khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Trịnh Tây Dã nâng cằm lên nhìn cô: “Em thật sự cho rằng anh đang nghiên cứu địa hình đấy à?”
Hứa Phương Phỉ đứng yên tại chỗ, ngước mắt lên nhìn anh, nghe được lời này hàng lông mày của cô vô thức nhíu lại.
Trịnh Tây Dã thu lại tất cả biểu cảm không hài lòng của cô gái nhỏ vào trong đáy mắt.
Thật ra cô rất xinh đẹp, với những đường nét trên khuôn mặt cực kỳ quyến rũ trẻ trung, nhưng khuôn mặt cô hơi tròn, mang theo vài nét trẻ con ngây ngô, tươi sáng. Cho dù bất luận là biểu cảm gì cũng mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu.
Trong chốc lát Trịnh Tây Dã lại thất thần, đầu ngón trỏ lại giật giật lên, trong giây lát lại khôi phục dáng vẻ thường ngày.
Anh hơi híp mắt lại, cúi người chậm rãi đến gần cô, dùng đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ vào trán cô, khẽ cười: “Cô bé, một cô gái xinh đẹp như này thì tuyệt đối đừng có dễ bị lừa quá.”

Đêm hôm trước về nhà đã là gần nửa đêm, Hứa Phương Phỉ tắm rửa xong cũng gần mười hai giờ.

Cô tắt đèn, mặc áo ngủ rồi leo lên giường, ôm điện thoại trong tay rồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định cảm ơn Trịnh Tây Dã một lần nữa.
Mở ra đoạn chat giữa cô và anh, gõ: [Cảm ơn anh vì chuyện tối nay.]
Sau khi soạn xong tin nhắn thì lại thấy không phù hợp cho lắm nên cô lại xóa sạch hết.
Trước đây anh đã từng nói cô chỉ luôn biết nói lời “Cảm ơn” với anh, ngoài ra không còn gì khác. Mặc dù khi nói như vậy giọng điệu của anh đều là đùa giỡn, nhưng trên thế giới này có rất nhiều lời nói thật lòng đều được nói ra thông qua hình thức nói đùa vui này. Giờ đây Hứa Phương Phỉ hoàn toàn tin tưởng vào đạo lý này.
Hứa Phương Phỉ mím mím môi.
Cảm ơn bằng lời nói thì không được, vậy thì dùng hành động để biểu đạt là được rồi.
Nghĩ đến đây, cô vén chăn nhảy xuống giường, chân không thèm mang dép mà chạy đến phía trước bàn học, mở ngăn kéo ra lấy một chiếc ví tiền có in hình hoạt hình chú gấu dâu tây.
Đây là số tiền tích góp được của Hứa Phương Phỉ.
Kiều Tuệ Lan thỉnh thoảng sẽ cho cô một ít tiền tiêu vặt xem như là phần thưởng trong kỳ thi. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng ngày thường cô đều tiết kiệm mọi thứ và hầu như không tiêu xài gì nhiều.
Cô móc trong ví ra một nắm tiền lẻ, đếm cẩn thận số tiền đó vừa đúng hai trăm tệ không hơn không kém.
Hai trăm tệ...
Chắc là đủ để mua một món quà nhỉ?
Hứa Phương Phỉ âm thầm hạ quyết tâm đem toàn bộ tài sản mà mình tích góp được bỏ vào ví rồi cất đi.
Một đêm ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau, cô lo cho ông ăn sáng xong, rửa bát đĩa xong xuôi rồi chuẩn bị ra ngoài mua quà.
Bình thường tính cách Hứa Phương Phỉ trầm lặng thích yên tĩnh cho nên bạn bè không có nhiều, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tặng quà cho người khác giới.
Cô trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ví đầy tiền lẻ của mình mà phát ngốc, vắt óc suy nghĩ cực khổ mất nửa ngày nhưng vẫn không biết nên chọn quà gì cho thích hợp nên đành gọi điện thoại cho Dương Lộ.
Cô cho rằng Dương Lộ là một người hoạt bát vui vẻ, hướng ngoại, quan biết nhiều con trai, cho nên có lẽ cô ấy sẽ đưa ra một vài lời khuyên tốt.
Cuộc gọi đã được kết nối ngay lập tức sau khi nghe vài tiếng tút tút.
Trong loa điện thoại, giọng của Dương Lộ vẫn còn đang ngái ngủ như thể cô ấy vẫn chưa thức dậy, cô ấy lầm bầm không rõ tiếng: “Alo.”
“Cậu vẫn còn đang ngủ à?” Hứa Phương Phỉ hơi ngượng ngùng xấu hổ: “Xin lỗi vì đã đánh thức cậu rồi.”
“Không sao không sao, tớ ngủ cũng đủ rồi.” Dương Lộ ngáp một cái, tiếp theo sau đó như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, kích động nói: “À đúng rồi, Hứa Phương Phỉ, người đàn ông đẹp trai tối qua là ai vậy?”
Hứa Phương Phỉ ngập ngừng hai giây rồi nói: “Anh ấy là hàng xóm ở tầng dưới nhà tớ.”
“Nhìn người rất đẹp trai à nha, lại còn ngầu nữa chứ!” Dương Lộ thích thú nhớ lại cái nhìn bất ngờ tối qua, lại cùng Hứa Phương Phỉ nói chuyện phiếm thêm vài ba câu nữa rồi mới hỏi: “Mà này, tại sao cậu lại gọi cho tớ vậy?”
Hứa Phương Phỉ không hiểu sao hơi khẩn trương, trả lời: “Không có gì đâu. Chỉ là tớ muốn hỏi cậu bình thường nếu tặng quà cho con trai thì có thể tặng cái gì?”
“Con trai bao nhiêu tuổi?”
“Hình như hai mấy tuổi?” Hứa Phương Phỉ nói: “Tớ cũng không nhớ rõ nữa.”
Dương Lộ đáp lời: “Vậy thì có rất nhiều, đồ chơi lego này, dao cạo râu này, giày bóng đá có chữ ký của cầu thủ này, hoặc là nước hoa. Nhưng chủ yếu là tính cách người con trai đó thế nào, có sở thích gì, yêu thích cái gì.”
Hứa Phương Phỉ nghe xong lời Dương Lộ nói, hơi lúng túng: “Nhưng mà tớ cũng không biết rốt cuộc anh ấy thích cái gì nữa.”
Dương Lộ càng hoang mang: “Cậu định tặng quà cho ai?”
Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ hơi nóng lên, trả lời qua loa lấy lệ: “Thì, thì chính là một người anh trai.”
Dương Lộ bất đắc dĩ: “Hay là như vậy đi, cậu đi dạo đến cửa hàng quà lưu niệm ở bên cạnh trường học đi. Ở đó có rất nhiều đồ vật, có lẽ cậu sẽ tìm được món quà thích hợp thôi.”
Hứa Phương Phỉ: “Ừm, được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại cô liền cầm theo ví tiền ra khỏi cửa, đi thẳng đến cửa hàng quà lưu niệm ở gần trường học.

Hôm nay Trịnh Tây Dã về nhà từ rất sớm.
Mới 8 giờ 5 phút anh đã đi đến cổng lớn số 9 trên phố Hỉ Vượng rồi.
Thật ra nói là sớm nhưng cũng không còn sớm nữa, bầu trời phía trên hoàn toàn tối đen, xung quanh bầu trời giống như dải lụa bị nhuộm mực đen, vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây cao tỏa ra ánh sáng trong veo nhàn nhạt như nước.
Khi bước chân vào khu dân cư, Trịnh Tây Dã khẽ nheo mắt lại, dùng khóe mắt liếc nhìn qua thì thấy loáng thoáng một chiếc xe Santana màu xám đậm đậu cách đó vài mét, cửa sổ làm bằng vật liệu chống trộm chỉ nhìn được từ bên trong ra bên ngoài, còn người ở bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu tối đen.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe một lúc với ánh mắt nghiền ngẫm, rồi sau đó vươn tay ra rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá bỏ vào trong miệng cắn, một bên lấy bật lửa, một bên thu hồi tầm mắt.
Đi bộ dọc theo con đường loang lổ gạch đá đến đơn vị thứ hai của tòa nhà thứ ba.

Sau khi châm điếu thuốc, Trịnh Tây Dã bước vào lối ra vào của tòa nhà.
Nhưng mà vừa mới bước lên cầu thang một giây, anh liền nhạy bén ý thức được cái gì đó, thân người đột nhiên dừng lại. Một giây sau, anh đảo bước chân thong thả ung dung lui ra ngoài, hơi quay đầu nhìn về phía bên cạnh cánh cổng.
Bên cạnh góc khuất của bồn hoa có bóng dáng của người thiếu nữ mềm mại thanh tú, mảnh khảnh yếu ớt như bông hoa dành dành trắng muốt như tuyết đang đứng đó.
Cùng lúc đó, Trịnh Tây Dã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc ẩn trong không khí.
Trịnh Tây Dã chỉ ngạc nhiên trong giây lát lại quay đầu đi chỗ khác, rít điếu thuốc nhả ra làn khói ra xa, sau đó tiện tay dập tắt điếu thuốc mới châm lên tường.
Anh tùy tiện phủi phủi người hai cái để xua tan mùi khói thuốc, hỏi: “Em đứng ở đây làm gì?”
“Chiều nay em nhìn thấy anh đi ra ngoài nhưng lại không thấy anh quay về.” Hứa Phương Phỉ nói.
Trịnh Tây Dã nhướng mày: “Em đang chờ anh à?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu tỏ vẻ thừa nhận.
“Tại sao không ở cửa phòng chờ anh?” Anh hỏi.
“Vừa rồi em đi ngang qua nhà anh, nghe nói...” Càng nói Hứa Phương Phỉ càng cúi thấp đầu xuống, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Bạn của anh hình như cũng ở nhà.”
Dưới anh trăng trong veo, Trịnh Tây Dã nhìn thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng nõn thanh tú cùng với cổ và hai lỗ tai nhỏ đều nhuốm màu đỏ cà chua, trông thật xinh đẹp quyến rũ.
Trịnh Tây Dã tự động kết hợp hoàn cảnh cô gái nhỏ cùng với khuôn mặt cô đang đỏ ửng lên vì xấu hổ, sau khi suy nghĩ về điều đó thì anh cũng lấy lại được tinh thần.
Đoán rằng Tưởng Chi Ngang lại mang phụ nữ về nhà.
Trịnh Tây Dã im lặng hỏi: “Em có nghe thấy động tĩnh gì không?”
“...” Từ Phương Phỉ khẽ cắn cắn cánh môi, tiếp tục gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời Trịnh Tây Dã mấp máy môi rồi muốn giải thích theo bản năng, nhưng khi lời nói lên đến miệng lại giật mình phản ứng lại, đột nhiên anh ngẩn người ra… không phải.
Anh đang căng thẳng cái gì cơ chứ?
Rốt cuộc anh đang lo lắng về cái quái gì vậy?
Sợ cô nghe thấy những âm thanh đó, cho rằng anh cũng giống như Tưởng Chi Ngang suốt ngày chơi đùa phụ nữ sao? Sợ rằng trong nhận thức, suy nghĩ trong sáng thuần khiết của cô, hình ảnh xấu xa tội lỗi của anh sẽ thêm một cái “quan hệ nam nữ bừa bãi” sao?
Trịnh Tây Dã đột nhiên nhắm mắt lại, véo véo giữa hàng lông mày, vừa cảm thấy có chút buồn cười, vừa cảm thấy có chút tự giễu.
Đây mới chỉ là học sinh trung học, cô mới chỉ 18 tuổi, là một bé gái mới bước qua tuổi trưởng thành mà thôi.
Anh con mẹ nó chắc là điên rồi đi.
Im lặng một hồi lâu.
Rốt cuộc Trịnh Tây Dã cũng đã bình tĩnh trở lại, mở mắt ra nhìn lại cô gái nhỏ đứng bên cạnh bồn hoa, vẻ mặt không có biểu tình gì: “Em tìm anh có việc gì?”
Lời vừa thốt ra, cô gái nhỏ sửng sốt một hồi, rốt cuộc cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía anh. Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, nói: “Em mang một món quà đến cho anh.”
Ánh mắt Trịnh Tây Dã sâu không thấy đáy, tròng mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Sau đó nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ, vô cùng trang trọng đưa cho anh một hộp quà được bọc bằng giấy màu xanh vô cùng tinh xảo, đẹp mắt.
Trịnh Tây Dã đưa tay ra rồi nhận lấy hộp quà.
“Đây là quà cảm ơn đêm hôm đó anh đã bảo về em và các bạn em.” Người con gái e thẹn cười cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không phải món quà gì đắt tiền cả, cho nên hy vọng thứ này có thể khiến anh cười nhiều hơn một chút.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày trêu chọc lại cô: “Mặt anh bình thường tệ lắm à?”
Anh lớn lên đẹp trai, khi nhướng mày lại mang dáng vẻ lưu manh nổi loạn, dáng vẻ phô trương tùy tiện, mang theo một loại sát thương vô hình.
Trái tim Hứa Phương Phỉ chợt đập dồn dập hơn, hoảng sợ xua xua cánh tay: “Không không không, em không có ý đó.”
Cô nhỏ giọng lo lắng: “Em chỉ cảm thấy bên trong anh cất chứa rất nhiều tâm sự cho nên tâm trạng luôn không tốt.”
Trên mặt đất nổi lên một tia lạnh lẽo, gió đêm cũng thức dậy trở nên sống động, mây, ánh trăng, bầu trời, toàn bộ thế giới này cũng bắt đầu trở nên sống động.
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, nhàn nhạt nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay thì đột nhiên cong môi cười: “Thật ra muốn làm anh vui vẻ thì cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu.”
Hứa Phương Phỉ: “Hả?”
Người đàn ông nâng mi mắt lên, ánh mắt thắng tắp nhìn về phía cô, chậm rãi nói với giọng điệu bình tĩnh: “Gặp em nhiều hơn thì có lẽ tâm trạng của anh cũng sẽ tốt hơn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận