Nụ hôn nồng cháy

Lời nói từ trong miệng người này thật giả lẫn lộn, mười câu thì có đến chín câu đều không thể coi là thật, sau khi tiếp xúc vài lần, Hứa Phương Phỉ đã miễn cưỡng quen được một chút xíu xiu như thế.
Nên nói thế nào nhỉ?
Nói như kiểu của những người lớn tuổi thì dám lăn lộn ở cái đất Lăng Thành này thì ai mà không phải là người liếm máu trên mũi dao chứ, loại người như anh chẳng thật lòng mà cũng chẳng thật thà, nhưng bởi vì biết bản tính của anh không xấu, không có ác ý gì, vậy nên Hứa Phương Phỉ sẽ không thực sự tức giận với anh.
Chẳng qua chỉ có hơi bất đắc dĩ thôi.
Đùa giỡn kiểu này nhiều rồi thì sẽ có hơi quá thân mật, giống như anh và cô… Rất quen thuộc và rất thân mật vậy. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt Hứa Phương Phỉ nóng ran, ngước mắt liếc nhìn Trịnh Tây Dã một cái, khó nén vẻ không vui, buồn bã nói: “Anh cứ luôn trêu em như thế là vì thấy rất thú vị ạ?”
Trịnh Tây Dã lại khôi phục dáng vẻ không có biểu cảm gì kia, cả người vừa lãnh đạm lại bạc tình, hài hước hỏi lại: “Trên đời này có thằng đàn ông nào không thích ngắm mấy cô em xinh đẹp chứ?”
Nghe anh nói thế, lồng ngực Hứa Phương Phỉ đột nhiên thình thịch ai tiếng, mặt cũng đỏ hơn theo.
Thế này hình như…
Đã là lần thứ hai anh khen cô đẹp rồi.
Cô gái nhỏ mười tám tuổi cũng giống như mấy đứa con nít choai choai thôi, tâm tư đơn giản, không quanh co lòng vòng nhiều như thế, nghĩ đến cái gì, có đôi khi còn chưa kịp qua não thì đã trực tiếp bật thốt ra.
Tựa như bây giờ vậy.
Hứa Phương Phỉ nhìn anh, vô cùng nghiêm túc mà tiếp một câu: “Vậy khi anh thấy em thật sự sẽ vui vẻ sao?”
Nghe thế, tầm mắt đang dừng ở trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô của Trịnh Tây Dã hơi ngẩn ra.
Tích tắc tích tắc, ba giây đồng hồ lặng lẽ trôi qua, gió ở xung quanh cũng yên tĩnh theo.
Hứa Phương Phỉ thấy anh không nói lời nào, trong lòng đã có đáp án: làm gì có chuyện người ta nhìn thấy cô là vui vẻ chứ, rõ ràng chỉ là trêu chọc cô, coi cô là một con khỉ để tìm niềm vui mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy một chút thất vọng và mất mát nhỏ bé đến khó có thể phát hiện được, khi cô lại lên tiếng, thái độ cũng không còn thân thiện như trước nữa, cứng rắn nói: “Vì để chọn món quà này cho anh, em đã nghiêm túc chọn cả buổi trời, anh thì sao, anh chỉ biết gạt em thôi.”
Rõ ràng là lời nói không vui, đầu mày cuối mắt cũng toát lên vẻ chỉ trích, nhưng giọng nói bẩm sinh đã mềm mại nhỏ nhẹ và dịu dàng đó chẳng có một chút tính công kích nào, truyền vào tai Trịnh Tây Dã cũng giống như tiếng mèo con kêu vậy.
Đêm yên tĩnh như thế, gió nhẹ nhàng đến thế.
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, mí mắt đột nhiên giật giật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ này quá ngoan, hơn nữa còn ngây ngô và ngây thơ, đẹp mà không tự biết, mỗi câu nói mỗi nụ cười đều là sự pha trộn giữa nét nữ tính trưởng thành và bé gái trẻ con, lúc cô nói chuyện, hàng mi dày không tự giác run nhẹ. Kiểu sạch sẽ chỉnh tề đó rất dễ dàng thôi thúc ham muốn phá hỏng của người ta, cũng khiến cho người ta nảy sinh lòng trắc ẩn và sự trìu mến từ trong xương cốt, muốn kéo cô vào trong lòng dốc lòng yêu thương.
Sự xinh đẹp quyến rũ và mâu thuẫn cực hạn đó, đối với bất kỳ một người đàn ông nào trên đời này mà nói, thì đều là sự hấp dẫn trí mạng.
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nặng nề, lại nhìn cô mấy giây, ánh mắt lặng lẽ dời đi.
Anh đáp: “Anh không lừa em.”
Hứa Phương Phỉ tin anh mới là lạ, hừ nhẹ hai tiếng, rầu rĩ cúi đầu không tiếp lời.
Trịnh Tây Dã khựng lại một lát, nhìn thẳng về phía bầu trời đêm đen như mực ở phương xa, cười nhạt một tiếng, giọng nói không tự giác cũng mềm mại và nhẹ nhàng đi. Anh nói: “Có đôi lúc anh cảm thấy, mẹ nó, đây không phải là cuộc sống dành cho một con người, nhưng mà cho dù có khó chịu đến mấy, vừa nhìn thấy em, dường như mọi thứ đều đã bình tĩnh lại.”
Hứa Phương Phỉ không biết, hôm nay Trịnh Tây Dã có thể lành lặn đứng ở đây hoàn toàn là đã nhặt được một cái mạng về từ điện Diêm Vương.
Anh đi Thái Thành bảy ngày, làm việc chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều nằm ở trong phòng khám ngầm của ông Tề.
Vai trái bị chém một đường, chỉ là vết thương da thịt, vốn không chết người được, nhưng hỏng ở chỗ là trên dao bị người ta bôi thuốc độc thần kinh, khiến anh liên tục sốt cao trong bốn ngày.
Ông Tề sốt ruột đến độ xoay quanh, thấy anh hôn mê bất tỉnh, đã chuẩn bị thông báo cho bên phía Tưởng Kiến Thành đến Thái Thành xử lý hậu sự.
Cũng may là mạng Trịnh Tây Dã cũng khá lớn, Diêm Vương gia không dám lấy, để anh cắn răng gượng qua được.
Mấy năm nay đao phong kiếm vũ, anh liều mạng cho đến nay đã ngồi vững vị trí là người thứ hai bên cạnh Tưởng Kiến Thành, ngoài mặt thì vinh dự vẻ vang nhưng từ thể xác đến tinh thần đã mệt mỏi không chịu nổi. Anh giống như một khổ hạnh tăng, cô độc bước đi trên con đường hầm u tối đằng đẵng không nhìn thấy điểm cuối, xung quanh toàn là sương mù hắc ám, hoang vắng lạnh lẽo đến tận xương, kết quả, vận mệnh và đáp án, tất cả đều là ẩn số.
Cuộc hành trình đến Thái Thành cửu tử nhất sinh, gần như khiến cho Trịnh Tây Dã sinh ra một loại cảm giác hoài nghi, hoài nghi rằng tất cả những gì mà mình làm liệu có đạt được giá trị và ý nghĩa tương xứng hay không.
Nhưng loại nghi ngờ này đã tan thành mây khói ngay khoảnh khắc cửa phòng 3026 bị gõ vang.
Anh mở cửa, cô gái nhỏ mặc chiếc đầm nhạt màu bưng một hộp đựng cơm xuất hiện ở trước mắt, tinh thần phấn chấn sức sống dồi dào, duyên dáng yêu kiều, giống như một vầng thái dương nhỏ vừa mới mọc, cả người tràn ngập hy vọng bắt mắt.
Trịnh Tây Dã gần như là xuất thần.
Nơi dơ bẩn và ngập tràn tội ác này lại nở ra một đóa hoa bé nhỏ sạch sẽ ngoan cường.
Cô gái mới mười tám tuổi học tập khắc khổ, chăm chỉ hiểu chuyện này chắc chắn sẽ có được một tương lai xán lạn rạng rỡ.
Khi đó, anh thấy cả người Hứa Phương Phỉ như đang phát sáng, chùm tia sáng ấm áp thuộc về thiếu nữ cứng cỏi nọ đã xuyên phá qua bóng tối dày đặc, cũng chiếu rọi anh.

Tâm tình của Hứa Phương Phỉ chợt trở nên nhẹ nhàng khoan khoái mà sung sướng.
Có lẽ là đã tặng quà thành công, cũng có lẽ là vì những lời nói sau đó của Trịnh Tây Dã. Tóm lại, cô vui vẻ, khóe miệng cong cong, gần như là nhảy nhót cả đường, chạy chậm về nhà.
“Chẳng phải con nói ra ngoài mua vở à?”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều Tuệ Lan đi từ trong phòng ngủ ra, ánh mắt đánh giá trên người con gái một vòng, nghi hoặc mà nhíu mày: “Vở đâu?”
Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, chột dạ và thẹn quẫn trả lời: “Cửa hàng văn phòng phẩm ở bên cạnh không có kiểu vở mà con thích. Ông chủ nói rằng ngày mai sẽ có loại mới được nhập về, ngày mai con lại đi mua.”
Kiều Tuệ Lan cảm thấy hơi không đúng cho lắm, nửa tin nửa ngờ với cách giải thích này. Bà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Phương Phỉ, càng cau chặt mày hơn: “Sao mẹ cứ cảm thấy dạo gần đây con cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?”
Hứa Phương Phỉ cười gượng hai tiếng, phủ nhận: “Đâu có đâu. Mẹ, con bình thường mà.”
Kiều Tuệ Lan không nghĩ nhiều thêm nữa. Bà xoay người đi vào trong bếp, lấy một đĩa táo đã cắt đặt xuống bàn, vẫy tay: “Đi rửa tay đi rồi lại đây ăn táo.”
“Dạ.” Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi rửa tay xong, cô thấy những quả táo trên đĩa to tròn, màu sắc gần như là đỏ sậm, không giống táo Hồng Phú Sĩ bình thường.
Cô lấy tăm xỉa răng ghim một miếng cho vào miệng, giòn tan mà còn cực kỳ ngọt ngào, vị cũng rất đặc biệt. Cô không khỏi tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đây là táo gì vậy ạ? Con chưa từng được ăn bao giờ cả.”
“Hình như gọi là Red Delicious.” Kiều Tuệ Lan lấy một cái chén nhỏ, chia mấy miếng táo đưa vào trong phòng ông ngoại.
Hứa Phương Phỉ đi đến trước cửa phòng ngủ. Cô nhìn quả táo đã bị cắn thành một vành trăng non trong tay, do dự một lát rồi lại hỏi: “Loại quả này chắc là đắt lắm mẹ nhỉ?”
Kiều Tuệ Lan đang cong lưng đút cho ông ngoại một miếng nhỏ, thuận miệng trả lời: “Táo này là do bác cả gái của con tặng. Mẹ chưa từng mua bao giờ nên không biết giá cả thế nào.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Hôm nay bác cả gái đến nhà ạ?’
“Không đến nhà, đến cửa hàng tiền giấy.” Kiều Tuệ Lan nói rồi khựng lại một chút, dường như có hơi do dự, ngừng hai giây rồi mới nói tiếp: “Nói là ba ngày nữa là bác cả con tròn sáu mươi rồi, mời chúng ta đến ăn cơm.”
Ông ngoại nghe thấy thế thì nhìn về phía Kiều Tuệ Lan, nói: “Dưới gối đầu của ba còn có bốn trăm tệ đấy, con cầm lấy mua quà tặng đi.”
“Không cần đâu ba.” Kiều Tuệ Lan cười. “Dạo này việc buôn bán của cửa hàng rất tốt, con có tiền trên người mà.”
Kiều Tuệ Lan bắt đầu bàn chuyện nhà với ông ngoại.
Hứa Phương Phỉ lặng im lui ra ngoài. Cô móc túi tiền lẻ trong túi ra, mở ra, kiểm kê số tiền lẻ đã được xếp chỉnh tề thêm một lần nữa.
Hôm nay đã tiêu hết ba mươi tệ để mua quà, còn dư lại một trăm bảy mươi.
Hứa Phương Phỉ sắp xếp tiền lại cẩn thận lần nữa.
Một lát sau, ông ngoại ăn xong táo rồi, Kiều Tuệ Lan cầm cái chén không đi ra. Quay đầu lại thấy Hứa Phương Phỉ đang đứng ở bên cạnh, trông dáng vẻ muốn nói lại thôi, bà bèn dịu dàng hỏi: “Sao thế Phỉ Phỉ?”
Hứa Phương Phỉ đưa tiền trong tay sang, nói: “Mẹ, con có một trăm bảy mươi tệ này, mẹ cầm đi.”
Kiều Tuệ Lan giật mình, ngay sau đó duỗi tay đẩy ra: “Con giữ lấy đi, để dành mua sách, mua văn phòng phẩm gì đó.”
“Mẹ, bình thường con cũng không cần dùng tiền vào cái gì cả mà.” Hứa Phương Phỉ nói: “Lúc ba qua đời, cả nhà chúng ta toàn dựa vào bác cả và bác cả gái bận trước bận sau, lần này bác cả mừng thọ, tiền ít hay tiền nhiều gì thì đều là tấm lòng của cả nhà chúng ta.”
Kiều Tuệ Lan nói: “Dù là thế thì đó cũng không phải là chuyện mà một đứa con nít như con phải nhọc lòng.”
Hứa Phương Phỉ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Mẹ, số tiền này vốn dĩ là ngày thường mẹ cho con, con để dành lại. Giờ trong nhà cần dùng tiền, mẹ cứ cầm đi đi.”
“Mẹ nói là mẹ có tiền.”
“Suốt nhiều năm qua mẹ đã ăn mặc cần kiệm, chưa từng mua cho mình một bộ quần áo mới.” Sống mũi Hứa Phương Phỉ cay cay: “Sau khi ba qua đời, một mình mẹ lo liệu cái nhà này, phải chịu biết bao nhiêu tủi thân, chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Con đã lớn rồi, con muốn san sẻ bớt gánh nặng cho mẹ.”
Nhìn con gái cưng ngoan ngoãn hiểu chuyện, hốc mắt Kiều Tuệ Lan đã hơi ướt át nhưng vẫn xua xua tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt của con gái, vui mừng nói: “Đứa nhỏ ngốc. Có con và ông ngoại ở bên cạnh mẹ, trước giờ mẹ chưa từng cảm thấy khổ.”
Hứa Phương Phỉ ôm chặt lấy Kiều Tuệ Lan.
Cô nhẹ nhàng nói: “Mẹ con chắc chắn sẽ thành công.”
Kiều Tuệ Lan nín khóc mỉm cười, đáp: “Chắc chắn rồi.”

Hứa Phương Phỉ vừa rời đi chẳng bao lâu, Trịnh Tây Dã cũng đã cầm hộp quà màu xanh lam vào nhà.
Chìa khóa tra vào ổ xoay hai vòng, cửa phòng mở ra, không gian tối om thoáng chốc bốc ra một cái mùi rất khó tả. Đó là mùi nicotin, mùi cồn, còn trộn lẫn một chút mùi vị ái muội sau khi đàn ông và phụ nữ quấn quýt nhau, nồng nặc gay mũi, thật sự chẳng thơm tho gì.
Trịnh Tây Dã ghét bỏ mà cau mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên mặt đất. Váy, tất chân, nội y và quần lót của phụ nữ ném đầy đất, tràn lan cả đường đi đến trước cửa phòng ngủ của Tưởng Chi Ngang.
Cánh cửa phòng kia vẫn còn đóng chặt, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng đánh yêu ve vãn giả tạo.
Trịnh Tây Dã chỉ im lặng quay về phòng mình.
Cũng lười bật đèn, anh khom lưng ngồi xuống mép giường, xoay hộp quà cầm trên tay tới lui, nhấc mí mắt lên, rất có hứng thú mà đánh giá nó. Sau đó anh khẽ nhúc nhích mười ngón tay, mở giấy gói quà ra.
Anh mở hộp.
Mượn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ hắt vào, Trịnh Tây Dã híp híp mắt, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện thứ đựng trong hộp quà là một con búp bê nhỏ sặc sỡ đủ màu.
Rất vừa túi, nhỏ nhắn xinh xắn, còn chẳng to bằng bàn tay anh.
Trịnh Tây Dã lấy con búp bê ra, nhéo nó bằng hai ngón tay thon dài, giơ lên ngắm dưới ánh trăng.
Đó là một con búp bê bằng đất sét, mặc một bộ quần áo ong mật, ngồi trên một chiếc hamburger, toét miệng trừng mắt, biểu cảm quái dị, trông khá là buồn cười.
Không biết tại sao, trong đầu anh chợt hiện lên khuôn mặt nhỏ e lệ thẹn thùng của thiếu nữ và cả câu nói “Mong rằng có thể khiến anh cười nhiều hơn một chút” kia của cô.
Nhớ đến cô, ánh mắt Trịnh Tây Dã trở nên hiền hòa, khóe miệng cong cong.
Đúng lúc này, cách vách truyền đến một tiếng vang. Tưởng Chi Ngang ngậm thuốc lá, vừa thắt lại thắt lưng vừa tùy tiện mở cửa phòng ra. Ngay khoảnh khắc khi quay đầu lại, cậu ta thoáng nhìn thấy mép giường ở phòng ngủ chính có một bóng người đang ngồi, không thấy rõ là ai, mắng “đệt” một tiếng, sợ tới mức làm rơi cả thuốc lá xuống đất.
“Anh Dã? Anh về khi nào thế?”
Mặt của Tưởng Chi Ngang vẫn còn vẻ kinh hồn chưa định, nhặt thuốc lá lên nhét lại vào miệng, oán trách lẩm bẩm: “Đêm hôm khuya khoắt về mà không chịu bật đèn gì cả, dọa em hết hồn, em còn tưởng là có trộm vào nhà cơ đấy.”
Trịnh Tây Dã cất con búp bê bằng đất sét kia lại vào trong hộp quà, ánh mắt thoáng chốc đã lạnh đi, bình tĩnh không gợn sóng.
Anh đậy nắp hộp quà lại, nói: “Mới vừa về thôi.”
“À.” Tưởng Chi Ngang nhả ra một vòng khói, quay đầu lại xem, thấy người phụ nữ kia vẫn còn nằm bẹp trên giường giống như một con cá chết, lập tức không còn kiên nhẫn, thúc giục: “Anh tôi không thích trong nhà có người ngoài, cút đi mau lên.”
Người phụ nữ dồn dập thở dốc, cả người mềm nhũn chẳng có sức lực, mãi một lúc lâu sau mới quấn chăn ngồi dậy, the thé kêu lên: “Ông chủ, muốn người ta đi thì ngài ít nhất cũng đưa quần áo cho người ta chứ, muốn em cởi truồng chạy rông à?”
Tương Chi Ngang giơ chân đá áo ngực của người phụ nữ đến cạnh cửa, nói: “Tự nhặt đi.”
Người phụ nữ kia hờn dỗi hai câu, xuống giường, quấn chăn đi nhặt quần áo, cũng không đóng cửa lại mà mặc từng món từng món quần áo vào ngay trước mắt người đàn ông.
Sau đó cô ta xách túi xách lên, đi ra khỏi phòng ngủ, véo eo Tưởng Chi Ngang một cái, lại liếc mắt đưa tình với cậu ta rồi mới lắc cái eo nhỏ, cực kỳ lẳng lơ mà rời khỏi.
Cửa lớn đóng lại.
Nhớ lại dáng người nóng bỏng của Mê Mê, Tưởng Chi Ngang vẫn còn chút chưa đã thèm. Cậu ta liếm liếm môi, nhìn về phía Trịnh Tây Dã, nói ra lời đề nghị từ tận đáy lòng: “Anh Dã này, con phò vừa nãy ngực to mà kỹ thuật cũng tốt lắm, chơi cực phê. Hay là lần sau em bảo nó hầu anh nhé?”
Trịnh Tây Dã lãnh đạm liếc nhìn cậu ta một cái, không nói lời nào?
“Sao hả, sợ rau sạch nhà anh cãi nhau với anh à?”
Tưởng Chi Ngang cười ha ha, bước đến quàng tay qua vai Trịnh Tây Dã, thấp giọng nói: “Anh Dã à, má chứ anh đừng quan trọng hóa đám phò như thế chứ. Chúng ta là anh em chí cốt mà, hôm nay anh chơi gái của em, ngày mai em chơi gái của anh, có gì to tát đâu?”
Trịnh Tây Dã vẫn không nói lời nào.
Tưởng Chi Ngang lại tiếp tục: “Anh, với quan hệ giữa hai chúng ta, em cũng không quanh co với anh nữa. Em thật sự rất thích con bé con kia của anh đấy, chờ anh chán nó rồi thì giới thiệu nó cho em, sao hả?”
Những lời này có một nửa là vui đùa, một nửa là thử.
Từ lần trước gặp mặt ở quán karaoke, Tưởng Chi Ngang đã nhớ mãi không quên cô chị dâu nhỏ kia. Cậu ta nói thế chính là ám chỉ và nhắc công khai Trịnh Tây Dã: Bọn họ là anh em tốt, mình có thể không chớp mắt mà đưa gái lên giường anh, cũng mong anh có thể đáp lễ lại.
Tưởng Chi Ngang nói xong thì bình tĩnh nhìn chằm chằm Trịnh Tây Dã, chờ đợi phản ứng của anh.
Mặt khác.
Trịnh Tây Dã rũ mắt, lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, đầu ngón tay gõ nhẹ, lắc một điếu ra ném vào miệng.
Anh lấy bật lửa châm thuốc.
Ngay sau đó, anh cắn điếu thuốc, nhẹ giơ tay lên, hất cánh tay đang quàng trên vai anh của Tưởng Chi Ngang xuống.
Tưởng Chi Ngang hơi ngẩn người, cau mày kêu: “Anh Dã…”
Lời còn chưa dứt, một cú đấm nặng nề đã đập thẳng vào mặt cậu ta.
Tưởng Chi Ngang không hề phòng bị, né cũng chưa né mà dính đòn, gãy một cái răng, trong miệng lan tràn vị rỉ sắt.
Cậu cả bị đục đến ngơ ngẩn cả người, lảo đảo hai bước ngã xuống sô pha, bụm mặt, ngậm máu và cái răng bị đánh gãy kia, mặt tràn đầy khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn Trịnh Tây Dã.
Sương khói khiến cho mặt Trịnh Tây Dã mơ hồ.
Anh nhìn từ trên cao xuống, gảy gảy tàn thuốc, lúc mở miệng nói chuyện, biểu cảm của anh cực kỳ bình tĩnh: “Ngang Tử, mấy năm nay anh vào sinh ra tử, nếu như em và ông Tưởng muốn cái mạng này của anh, anh tuyệt không hai lời, nhưng nếu em muốn chạm vào người phụ nữ của anh, thì trừ phi anh chết.”
Tưởng Chi Ngang: “…”
“Tránh xa chị dâu của em một chút.” Trịnh Tây Dã nghiêng đầu, trong khoảnh khắc đó, vẻ tàn ác độc địa trong mắt anh tràn lan. “Nghe rõ chưa?”
Tuy rằng Tưởng Chi Ngang vừa háo sắc lại còn hèn mạt vô liêm sỉ, nhưng cậu ta lại thật sự coi Trịnh Tây Dã là anh em, nếu thật sự trở mặt với Trịnh Tây Dã chỉ vì một đứa con gái thì không cần. Huống chi, họ Trịnh ở Lăng Thành, đám đầu trâu mặt ngựa liều mạng đó coi Trịnh Tây Dã là thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu như xảy ra xung đột với vị Thái Tuế này, phần thắng gần như bằng không.
Chỉ trong chốc lát mà tâm tư Tưởng Chi Ngang đã thay đổi cả trăm lần. Chưa đến mấy giây, cậu ta đã hậm hực nặn ra một nụ cười tươi, nói: “Anh, hôm nay em uống nhiều quá nên nói mê sảng, anh đừng để ở trong lòng.”
Mặt Trịnh Tây Dã không cảm xúc, vươn một bàn tay ra.
Tưởng Chi Ngang mau chóng nắm lấy, bị đối phương kéo một cái.
“Chuyện hôm nay, qua ngày mai anh sẽ quên sạch, coi như chưa từng xảy ra.”
Sau khi ném lại một câu như thế, Trịnh Tây Dã xoay người đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra, lấy một lon Coca lạnh ra, vừa uống vừa đi về phía phòng ngủ, miệng hờ hững nói: “Hai ngày nữa em còn phải đi gặp Cống Xà, đám ngựa non Philippines kia không phải là đèn cạn dầu, em tự cẩn thận đấy.”
Rầm.
Cửa đóng lại.
Tưởng Chi Ngang nghiêng đầu phun ra cái răng đẫm máu, xoa xoa mặt, đau đến độ nhe răng nhếch miệng. Cậu ta luôn miệng buồn bực lầm bầm: “Chỉ một con đàn bà mà thôi, cần phải giữ gìn thế à?”

Gần một giờ sáng, Trịnh Tây Dã ngửa mặt nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, vẫn không hề buồn ngủ một chút nào.
Sau khi rít hết một điếu thuốc, anh dập tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, định bụng đi xả nước rồi tiếp tục ngủ. Vừa có động tác, di động đặt ở bên cạnh gối đầu lại rung lên một cái, màn hình phát sáng.
Trịnh Tây Dã cầm lấy di động.
- [Anh đã xem quà chưa?]
- [… Mới phát hiện đã hơn mười hai giờ rồi. Chắc là anh đã ngủ. Mong là không đánh thức anh TT.]
Tên của người gửi tin nhắn được Trịnh Tây Dã lưu trong danh bạ là “nhóc con”.
Anh nhướng mày, gửi tin nhắn trả lời.
- [Khuya thế rồi mà em còn chưa ngủ à?]

Trong căn phòng chỉ cách một bức tường ở tầng trên.
Đêm nay Hứa Phương Phỉ giải một đề vật lý, chỉ số độ khó là bốn sao, cực kỳ có tính khiêu chiến. Vài câu hỏi lớn cuối cùng thực sự rất thử thách năng lực tư duy, cô làm đến mê mẩn, đến khi giải xong câu hỏi lớn cuối cùng mới nhớ đến con búp bê bằng đất sét kia, tiện tay gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Dã.
Trong lúc vô tình, cô thoáng nhìn con số hiển thị giờ ở góc trên bên phải của màn hình, mới kinh ngạc phát hiện ra là đã quá nửa đêm.
Cảm giác xấu hổ lập tức dâng trào, xuất phát từ tâm lý muốn cứu vãn, cô lại gửi thêm một tin nhắn thứ hai để giải thích.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ đang cuộn người trong chăn, kinh ngạc mà nhìn tin nhắn trả lời trong hộp thư đến.
Trả lời ngay…
Thế mà anh lại trả lời cô ngay à?
Hứa Phương Phỉ cầm di động chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Quả nhiên là một con cú đêm, đã quá nửa đêm rồi mà vẫn không ngủ được, biết không chừng còn đang sung sướng tiêu sái ở quán bar nào đó cũng nên.
Giây lát sau, cô lại gõ chữ lần nữa: 
[Vừa nãy em giải đề, tương đối khó, mấy câu hỏi lớn cuối cùng phải suy nghĩ rất lâu mới giải được nên không chú ý đến giờ giấc.]
[Anh thì sao? Đã trễ thế này, sao anh cũng chưa ngủ?]

Trong 3206.
Trịnh Tây Dã rũ mi mắt xuống, mặt không biểu cảm nhìn màn hình điện thoại. Trong bóng đêm, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu sáng khuôn mặt anh, sáng tối đan xen như tạo ra cảm giác lạnh lùng.
[Anh thì sao? Đã trễ thế này, sao anh cũng chưa ngủ?]
Tại sao nhỉ?
Bởi vì đêm khuya bên ngoài cửa sổ tĩnh lặng, đến cả tiếng mèo hoang đánh nhau cũng hoàn toàn biến mất.
Yên tĩnh.
Sự yên lặng vừa kỳ dị vừa dịu dàng.
Yên lặng như thế, khiến cho đại não Trịnh Tây Dã hoàn toàn không khống chế được mà nhớ tới, ở đầu bên kia của di động, có một cô gái nhỏ tên là Hứa Phương Phỉ.
Nhớ đến khuôn mặt hây hây đỏ của cô, nhớ ý cười nhạt ngượng ngùng và cả sắc môi đặc biệt, không cần tô son mà bẩm sinh đã đỏ hồng bóng loáng kia.
Một chút bực bội cuồn cuộn dâng lên.
Anh lại muốn hút thuốc nữa.
Vì thế, Trịnh Tây Dã ngồi dậy, dốc một điếu thuốc cuối cùng ra khỏi bao thuốc đặt ở trên đầu giường, đặt lên môi, bật lửa.
Người như anh trời sinh đã lãnh cảm, hơn nữa sau này còn được huấn luyện thiết huyết (1) nhất của chuyên ngành, năng lực tự khống chế mạnh đến gần như là một chứng bệnh. Anh học cách hút thuốc chẳng qua cũng chỉ là một yêu cầu thuận theo số đông, thần kinh lãnh cảm của anh cũng chẳng đam mê ưa thích gì đối với sự quyến rũ của nicotin.
Bởi thế, cho đến bây giờ, chứng nghiện thuốc lá của Trịnh Tây Dã cũng không quá nặng.
Nhưng trong khoảng thời gian này, anh phát hiện mình càng lúc càng ỷ lại thuốc lá, mà nguyên nhân ở đằng sau, nếu nói thì chỉ có thể dùng bốn chữ “tẩu hỏa nhập ma” để mà hình dung – bởi vì tần suất mà anh nhớ đến cô bé kia càng lúc càng trở nên thường xuyên.
Mỗi khi nhớ đến cô, bất kể là thể xác hay linh hồn đều giống như rất khát khao.
Mỗi một phân một tấc xương cốt da thịt, mỗi một sợi dây thần kinh đều tràn ngập sự khát khao quỷ dị.
Khát khao đến phiền muộn, khát khao đến táo bạo, khát khao đến muốn tìm một con đường giải tỏa.
Có khi anh cũng sẽ cảm thấy mờ mịt, không biết rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể xoa dịu cơn nghiện và khát vọng đó.
Anh muốn nhìn thấy cô, muốn nghe thấy tiếng cô, muốn nhìn chăm chú vào nụ cười của cô, muốn chia sẻ với cô những bi thương và vui sướng của mình, muốn hiểu được rành mạch mọi điều liên quan đến cô.

Trịnh Tây Dã không trả lời tin nhắn của Hứa Phương Phỉ.
Anh khẽ mắng một tiếng, tắt màn hình di động, nhắm mắt lại, ngón tay kẹp điếu thuốc mạnh mẽ vỗ vỗ trán.
Anh cảm thấy mình đã bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn, không ổn rồi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tác giả: Mi xong đời rồi, mi đã rơi vào bể tình!
Dã Dã: Hu hu (thẹn thùng che mặt bỏ chạy (*/ω\*)
(1) Ý chí kiên cường

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui