Nụ hôn nồng cháy

Rạng sáng ngày hôm sau, trong lúc mơ màng Trịnh Tây Dã đã nghe một cuộc điện thoại, người gọi đến là Vũ Tứ Hải.
Người này cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng. Người ta nói ông ấy là trẻ mồ côi, đã ở Thiếu Lâm tự từ lúc còn nhỏ, sau khi trưởng thành thì làm võ tăng, quả thật hiểu rõ công phu, toàn thân rắn chắc, rất tài giỏi. Vì tình cờ gặp gỡ Tưởng Kiến Thành, ông ta được thuê làm vệ sĩ riêng với mức lương cao, tính đến nay ông ta đã gắn bó với công việc này được mấy chục năm.
Trịnh Tây Dã nói với người ở đầu dây bên kia: “Chú Vũ.”
“Cậu Dã.” Bình thường chú Vũ kiệm lời, phong cách nói chuyện cũng thể hiện điều đó, nếu có thể dùng ba chữ để diễn tả ý muốn nói, ông ấy tuyệt đối sẽ không thêm một dấu chấm câu: “Ông Tưởng đang ở lầu ba quán trà Tứ Quý trên phố Cửu Uyển đợi cậu, cậu hãy đến đó một mình.”
Chỉ một câu ngắn gọn, không cho biết lý do của cuộc hẹn, không đầu không đuôi chỉ nói những gì cần phải nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, chú Vũ cúp điện thoại.
Ống nghe truyền ra âm thanh “tút tút tút”.
Trịnh Tây Dã ném điện thoại sang một bên, lấy tay xoa mặt, rồi với lấy chiếc áo phông vắt trên thành ghế mặc lên người và đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Vừa thay giày xong, anh bắt gặp Tưởng Chi Ngang đang ở nhà vệ sinh.
Tưởng Chi Ngang còn chưa mở nổi mắt, cậu ta gãi đầu hỏi: “Anh Dã, sớm vậy đã có việc rồi sao?”
“Ừm.”
Trịnh Tây Dã không dừng lại tiếp chuyện cậu ta mà quay người kéo cửa rồi rời đi.
...
Phố Cửu Uyển nằm ở phía đông Lăng Thành, không ngắn, không dài chỉ mấy chục mét, đường phố nhỏ hẹp, hai bên đều là quán trà, quán cơm. Hầu hết khách quen của quán là các ông cụ, bà lão tầm sáu, bảy mươi tuổi, có người đến mang theo lồng chim, có người thì cầm đài, ngâm nga Kinh kịch, Tần kịch, rung đùi đắc ý, sau đó đi vào một khu, uống trà rồi chơi cờ, tán gẫu, nhẹ nhàng thong thả tận hưởng.
Đây là nơi gặp gỡ của người cao tuổi, người trẻ tuổi ít khi đặt chân đến đây.
Lúc này mới sáu giờ hơn, trời còn chưa sáng hẳn, phía đằng đông vừa mới có một vầng trắng như bụng cá hiện lên.
Trịnh Tây Dã lái xe đến phố Cửu Uyển, đỗ xe xong, cậu mua một cốc sữa đậu nành, hai cái bánh bao dưới lầu của quán trà Tứ Quý, sau đó ăn bánh bao rồi chậm rãi lên lầu.
Tên của quán trà Tứ Quý được chọn rất hay, vừa nghe đã cảm nhận được không khí nơi đây rất phong nhã. Trên thực tế nó là một quán mạt chược cao ba tầng, tầng một để ngồi uống trà, tầng hai có phòng lớn để đánh bài, tầng ba là phòng có máy chơi mạt chược, quán không được xếp vào hạng cao cấp.
Tuy còn sớm, nhưng trong quán trà đã ồn ào náo nhiệt.
“Tự mò trúng bài tốt! Thanh nhất sắc! Ù rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dì Lý à, sao bà may mắn vậy, hôm trước bà đến miếu cầu nguyện liền được linh ứng vậy sao?”
“Tôi chỉ cần tiền.”
“Đánh nhỏ thôi nhé? Hả? Hai tệ thì to quá, chúng ta đổi thành đánh một tệ thôi, được không?”
...
Xuyên qua sảnh lầu hai ồn ào, vừa bước lên lầu ba, anh đã nhìn thấy một người đứng ở cửa thang máy. Tuổi tác cỡ năm mươi mấy, cao khoảng một mét bảy mươi lăm, thân hình rắn chắc, biểu cảm lạnh lùng.
Rồn rột.
Trịnh Tây Dã vừa uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, anh thuận tay ném cốc giấy vào trong thùng rác rồi lười biếng chào hỏi: “Chào chú Vũ.”
Chú Vũ đừng ở trước cửa phòng được đặt tên là “Tứ Quân Tử”, ông ấy lạnh lùng gật đầu: “Chào cậu.”
Trịnh Tây Dã bước thẳng qua đó, nhìn chú Vũ anh hỏi: “Bên trong ạ?”
Chú Vũ lạnh lùng gật đầu: “Ừm.”
Trịnh Tây Dã đẩy cửa bước vào.
Căn phòng “Tứ Quân Tử” này là gian phòng lớn nhất trong quán trà Tứ Quý, là một căn phòng có phòng khách, phòng trong và một nhà vệ sinh độc lập. Lúc này phòng khách rộng lớn trống rỗng, không có mở đèn, chỉ có một ánh sáng xanh u ám từ chiếc tivi, trên màn hình đang phát một bộ phim dài tập không mấy hấp dẫn, âm lượng được mở rất nhỏ.
Cửa thông từ phòng khách đến phòng trong đóng chặt nhưng vẫn có tiếng xoa mạt chược và tiếng nói chuyện truyền ra.
Trên chiếc sô pha cách đó không xa có một người đang ngủ. Tư thế nằm co ro, ấn đường hơi nhíu giống như mơ thấy gì đó không vui, ngủ không thẳng giấc.
Nhờ vào ánh đèn mờ từ ti vi, Trịnh Tây Dã nhận ra người nằm trên sô pha là Tiêu Kỳ nên không bận tâm nữa, anh tự mình đi đến bên cửa. Thế nhưng trước một giây khi anh giơ tay gõ cửa, Tiêu Kỳ đã tỉnh lại. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
“Anh Dã?” Cô ta vui sướng kêu lên rồi từ trên sô pha ngồi dậy.
Biểu cảm Trịnh Tây Dã lạnh nhạt, anh chỉ hỏi: “Ông Tưởng đâu rồi.”
“Ở bên trong đang chơi mạt chược kìa, ông ấy nói là nhóm bạn cũ tổ chức chơi.” Tiêu Kỳ nói xong, nhìn Trịnh Tây Dã trên dưới một lượt, sắc mặt lo lắng: “Nghe lão Tề nói rằng lúc ở Thái Thành, anh suýt nữa thì bỏ mạng, bây giờ anh cảm thấy sao rồi? Khỏe chút nào chưa?”
Cả đêm qua Trịnh Tây Dã ngủ không ngon, huyệt thái dương nhâm nhẩm đau, không muốn nói chuyện linh tinh. Anh xoa ấn đường, không nhìn cô ta, lúc trả lời cũng không mấy nhiệt tình: “Không sao.”
Tiêu Kỳ vẫn giữ dáng vẻ lo lắng: “Nếu như thực sự không chịu được thì đến bệnh viện kiểm tra tổng quát thử xem. Đa Thọ Phật có một phòng thí nghiệm virus bên Lào, chuyên nghiên cứu một vài chất độc kỳ quái, anh trúng chiêu của ông ta, không thể chữa trị qua loa.”
Trịnh Tây Dã đáp lại qua loa, vẫn là câu đó: “Không chết được.”
Tiêu Kỳ là con gái nuôi của Tưởng Kiến Thành, Trịnh Tây Dã lại là thuộc hạ tâm phúc của Tưởng Kiến Thành, năng lực của hai người đều xuất chúng, cùng nhau làm việc cho Tưởng Kiến Thành đã nhiều năm. Cô ta biết tính cách anh cố chấp, cứng đầu, ương ngạnh mười con bò cũng không kéo nổi.
Tiêu Kỳ bó tay, chỉ có thể thở dài khe khẽ, cô ta nhẹ giọng: “Không đến bệnh viện thì thôi. Sức khỏe của anh, anh tự lo vậy.”
Trịnh Tây Dã cúi người, hào sảng ngồi xuống ghế sô pha, nhìn màn hình ti vi, mặt mày vô cảm, anh xem một lát rồi lấy điều khiển từ xa đổi kênh.
Thái độ lạnh nhạt.
Rất rõ ràng, anh không muốn nói nhiều với cô ta, thậm chí không muốn để ý đến cô ta.
“Anh...” Tiêu Kỳ đang sống sờ sờ ở đây nhưng lại bị anh coi như vô hình, mấy giây sau, lửa giận trong lòng của cô ta bốc cao ba trượng, cô ta nói: “Trịnh Tây Dã, em vừa mới về nước đã phải đến Lăng Thành tìm anh với bố nuôi, anh có biết em là người quan tâm anh nhất không.”
Trịnh Tây Dã vẫn giữ dáng vẻ cũ, anh khoan thai thong thả trả lời nhưng hàm ý của câu nói lại như đuổi người đi ngàn dặm: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Tiêu Kỳ: “...”
Tiêu Kỳ cười một tiếng. Lúc mở miệng lần nữa, giọng điệu của cô ta trở nên quái gở: “Anh Dã, tốt xấu gì cũng là người đã có bạn gái, lẽ nào cô gái nhỏ kia không dạy anh nên giao tiếp thế nào cho lịch thiệp với người khác phái sao?”
Trịnh Tây Dã lạnh lùng: “Đây là chuyện của hai người chúng tôi. Những lời ấy chỉ riêng chúng tôi mới biết, nói với cô e là không thích hợp.”
Nghe mấy lời này, Tiêu Kỳ trợn mắt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhất thời không biết nói cái gì.
Lúc này, cô ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để tâm trạng bình ổn trở lại, cô liền đổi sang biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt, đanh giọng nói: “Giá cả của phần văn kiện kia đã bàn bạc thỏa đáng rồi. Ngoài ra người mua nghe nói chúng ta có hàng của tổ chức Lam An nên rất có hứng thú, muốn trực tiếp ký với chúng ta một bản hiệp nghị hợp tác lâu dài.”
Trịnh Tây Dã: “Ông Tưởng nói thế nào?”
Tiêu Kỳ nhún vai trả lời: “Ông Tưởng nói lợi nhuận của thương vụ mua bán lâu dài khá cao, mức lợi nhuận và mức rủi ro tỷ lệ thuận với nhau. Chuyện này ba nuôi nói khoan hẳn bàn, còn phải hỏi ý của cấp trên đã.”
Vài giây sau.
Trịnh Tây Dã nghe xong đáp lại ngay, giọng anh uể oải, không hề thay đổi thái độ: “Cô nên nói là “ông chủ lớn”?”
“Đúng thế.” Tiêu Kỳ trả lời.
Thứ trời sinh xấu xa lòng lang dạ sói này, bình thường thì lạnh nhạt, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, dáng vẻ lúc nào cũng bất cần, quý chữ như vàng, lời nói cũng ít đến đáng thương.
Hiếm khi thấy anh chủ động nói chuyện với mình, trong lòng Tiêu Kỳ tự nhiên cảm thấy thoải mái, tâm trạng cũng tốt hẳn, cô ta tiếp lời: “Vụ làm ăn lớn như thế, một mình ba nuôi quyết định, nếu như phát sinh vấn đề gì đó, chắc chắn ông chủ lớn sẽ hỏi tội.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô ta, hời hợt hỏi: “Cô biết mặt ông chủ lớn rồi?”
“Rồi.” Tiêu Kỳ nói: “Có điều ông chủ lớn rất thận trọng, bình thường đến cả ba nuôi cũng có rất ít cơ hội được gặp ông ta, em chỉ mới nhìn thấy một lần...”
Tiêu Kỳ mới nói được một nửa, đột nhiên của phòng trong mở ra, tiếng người cười đùa và cả tiếng bước chân rầm rập như sóng biển ngắt lời cô ta.
Một đám người từ trong phòng đi ra, hai người đi đầu là lớn tuổi nhất, đều đã năm mươi rồi.
Không âu phục giày da bóng loáng như Tưởng Kiến Thành, người trung niên đi cạnh ông ta mặc quần chẽn, đi dép lê, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, trên cổ đeo một vòng vàng to như ngón tay cái, dáng cao lớn nhưng thô kệch, giọng nói cũng vang dội.
Đại Kim Liên cười nói: “Anh Tưởng, dạo này em đây đang gặp vận may, thần tài đến có cản cũng không cản được. Khiến anh phải tốn kém rồi!”
Tưởng Kiến Thành cười: “Chút tiền nhỏ thôi, xem như anh đây mời chú uống trà.”
“Ha ha ha, sảng khoái lắm, anh rất hào phóng!”
Đại Kim Liên giơ ngón tay cái: “Tôi thích chơi bài với ông Tưởng đây, thú vị! Lần này đến Lăng Thành gặp anh xem ra tôi cũng thật may mắn!”
Nói xong, Đại Kim Liên quay đầu nhìn Trịnh Tây Dã đứng bên cạnh, nhất thời con ngươi hơi co lại. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
Đại Kim Liên đã có tuổi, đương nhiên biết nhìn người, thấy được người trẻ tuổi này khí chất bất phàm, dáng vẻ đường hoàng, chắc chắn không phải vật trong ao. Ông ta không khống chế cơn tò mò nên nhìn Trịnh Tây Dã thêm vài lần rồi hỏi Tưởng Kiến Thành: “Ông anh, đây là...”
“Là con trai nuôi của tôi.” Tưởng Kiến Thành hút xì gà, cười rồi nói với Trịnh Tây Dã: “A Dã, đây là bạn cũ tôi quen lúc hai mươi mấy tuổi, chú Văn.”
Trịnh Tây Dã cười nhạt: “Chào chú Văn.”
“Chào, chào!” Đại Kim Liên gật đầu khen: “Ông Tưởng có phúc.”
Hàn huyên thêm đôi ba câu, Đại Kim Liên dẫn người của mình đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Tưởng Kiến Thành, Tiêu Kỳ với Trịnh Tây Dã.
Tưởng Kiến Thành cởi áo vét xuống, cúi người ngồi lên sô pha, chân gác lên nhau, ngước mày nhìn hai người vai dưới.
Ông ta trầm mặt nói: “Kỳ Kỳ.”
Tiêu Kỳ theo quy củ đáp lại: “Ba nuôi.”
“Cái con bé này.” Tưởng Kiến Thành vờ vịt: “Ai bảo con gọi A Dã đến đây sớm thế? Bình thường nó phải xử lý chuyện rắc rối ở Lăng Thành đã đủ đau đầu rồi, trời còn chưa sáng con đã làm phiền người ta, sao lại không hiểu chuyện đến vậy?”
Tiêu Kỳ lẩm bẩm: “Điện thoại là do chú Vũ gọi, có phải con đâu.”
Tưởng Kiến Thành giơ tay chỉ lên không trung: “Cả ngày chỉ biết bắt nạt chú Vũ của con, con đắc tội người ta đều bắt chú Vũ gánh cho con sao.”
Tiêu Kỳ tinh nghịch le lưỡi làm mặt quỷ.
Tưởng Kiến Thành tính sổ với con gái nuôi xong thì gọi hai người trẻ tuổi ngồi xuống. Sau đó ông ta quay đầu nhìn Trịnh Tây Dã ngồi bên cạnh, trong giọng nói còn mang theo tiếc nuối: “Chuyện của Thái Thành tôi đã nghe lão Tề nói rồi. Cái tên Đa Thọ Phật kia nhiều năm như thế rồi mà không có chút trưởng thành nào, rõ ràng đấu không lại nên chơi xấu. A Dã, cậu chịu khổ rồi.”
Trịnh Tây Dã lạnh nhạt nhếch khóe miệng rồi đáp: “Ông Tưởng, người một nhà không nói chuyện hai nhà, đây đều là chuyện trong phận sự của tôi, không đáng nhắc đến.”
“Được, đứa nhỏ ngoan của tôi.” Trong mắt Tưởng Kiến Thành lộ ra chút tán thưởng, ông ta không nhịn được gật đầu: “Cậu yên tâm, những gì cậu cống hiến, tôi đây đều nhìn thấy cả. Nhà họ Tưởng sẽ không bạc đãi cậu.”
Lúc này Tiêu Kỳ duỗi tay kéo tay áo Tưởng Kiến Thành, nhỏ giọng làm nũng: “Ba nuôi, anh Dã bị thương ở Thái Thành, khoảng thời gian này con cứ ở lại Lăng Thành nhé?”
Tưởng Kiến Thành nhíu mày: “Con ở lại đây làm gì?”
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt khó giấu được lo lắng: “Anh ấy bệnh nằm trên giường đến cả một người có thể chăm sóc cũng không có.”
Trịnh Tây Dã: “Ai bảo tôi không có.”
Tiêu Kỳ: “...”
Trịnh Tây Dã nói: “Cô gái nhỏ kia của tôi cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi.”
Nhắc đến cái này Tiêu Kỳ lại tức đến ngứa răng. Vì trước mặt ông Tưởng, không tiện thể hiện ra nên chỉ có thể cười lạnh một tiếng rồi chế nhạo: “Một con nhóc mười mấy tuổi đầu có thể giúp anh làm gì? Giúp anh làm bài tập? Em thấy cô ta không gây thêm phiền phức cho anh đã nên thắp hương cảm tạ rồi.”
Vừa dứt lời, Trịnh Tây Dã cười nhưng đáy mắt lại hiện lên vài phần hung ác. Anh lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên, tôi nghe xong thì coi như bỏ qua.”
 Tiêu Kỳ không hiểu: “Anh có ý gì?”
Cuối cùng anh cũng quay đầu lại nhìn Tiêu Kỳ, mở lời, mỗi một từ đều mang theo hơi lạnh thấu xương: “Ý của tôi chính là tôi bảo vệ chén cơm của mình, không quen nghe người ta lấy bạn gái tôi ra làm trò đùa, cũng không nghe nổi người khác nói xấu bạn gái tôi. Còn có lần sau, tôi sẽ không nể mặt cô nữa.”
Tiêu Kỳ bùng lửa giận, cô ta oán giận: “Sao nào, anh vì cô ta mà trở mặt với em? Anh...”
“Được rồi, cả hai đều nói ít đi vài lời đi.”
Trên mặt bàn trà phía trước có đặt một chiếc gạt tàn sứ Thanh Hoa, Tưởng Kiến Thành duỗi tay, vẩy tàn thuốc vào trong rồi ngồi thẳng lưng, trầm giọng: “Hôm nay ba gọi hai đứa đến đây không phải để nghe hai đứa cãi nhau.”
Tiêu Kỳ không nói nữa. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui