Tưởng Kiến Thành chuyển tầm nhìn, đánh giá Tiêu Kỳ một lượt: “Kỳ Kỳ, nếu ba nuôi không nhớ sai thì năm nay con hai mươi tư phải không?”
Tiêu Kỳ gật đầu.
“Hai mươi tư là cô gái lớn rồi.” Tưởng Kiến Thành đột nhiên cảm thán: “Con gái lớn không giữ nổi nữa.”
Trái tim Tiêu Kỳ khẩn trương, hoảng loạn, cô ta ấp úng hỏi: “Sao đột nhiên ba lại nhắc đến chuyện này?”
“Còn giả ngu với ba nuôi.” Tưởng Kiến Thành nói: “Từ năm sáu tuổi con đã đi bên cạnh ba, là do ba nuôi lớn, ba xem con như con gái ruột. Ba có thể không biết được con có suy nghĩ gì trong đầu sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Kỳ nhìn Trịnh Tây Dã.
Đối phương lạnh mặt, tay nghịch chiếc bật lửa, tỏ thái độ kiểu như chuyện này không liên quan đến mình.
Tiêu Kỳ càng tức hơn, cô ta cắn răng nén giận.
“Thôi bỏ đi. Ba già rồi, chuyện của đám trẻ các con ba không muốn quản nữa, cũng không quản nổi nữa.” Nói đến đây, Tưởng Kiến Thành cắn điếu xì gà rồi hơi khựng lại, một lát sau, giọng điệu chậm rãi nói tiếp: “Khách hàng lần này muốn hợp tác dài lâu, ba đã có đề cập điều này với ông chủ lớn rồi.”
Mắt Tiêu Kỳ cũng hơi sáng lên: “Ông chủ lớn nói sao ạ?”
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, nụ cười trên mặt Tưởng Kiến Thành đã tắt. Ông ta trả lời: “Ông chủ lớn nói còn cần suy nghĩ thêm. Suy cho cùng trước đây cũng chưa từng có tiền lệ, rủi ro quá lớn, cần phải cực kỳ thận trọng. Con trả lời cho phía bên kia, bảo bọn họ đợi thêm.”
Tiêu Kỳ gật đầu: “Vâng.”
Tưởng Kiến Thành híp mắt, trầm mặc một lát rồi lại nói: “A Dã.”
Trịnh Tây Dã: “Ông Tưởng cứ dặn dò.”
Tưởng Kiến Thành nói: “Nếu như ông chủ lớn đồng ý và đưa ra quyết định rõ ràng, đến lúc đó, cậu đi với tôi.”
Phía bên này, hai mắt Tiêu Kỳ trợn to, cô ta thấy rất lạ... Mấy năm nay, dù Trịnh Tây Dã có được trọng dụng thì từ trước đến giờ Tưởng Kiến Thành cũng không để anh nhúng tay vào vụ làm ăn quan trọng chứ đừng nói đến là đưa anh đi gặp ông chủ lớn.
Trịnh Tây Dã trầm mặc một lát rồi hơi cong môi, không thể hiện ra tâm trạng gì: “Chỉ cần ông tin tôi.”
Bất thình lình, Tưởng Kiến Thành sặc một hơi khói, ông ta ho khù khụ, Tiêu Kỳ thay thế vội vàng vỗ lưng giúp ông ta thuận khí.
Một lát sau, Tưởng Kiến Thành bình ổn lại, dụi điếu xì gà vào trong gạt tàn rồi cười khổ: “Đám nhóc con các người, Ngang Tử là con trai ruột của tôi, Kỳ Kỳ cũng là do tự tay tôi nuôi dưỡng, nhưng A Dã, cậu không giống vậy, cậu làm việc cho tôi tính ra cũng chưa đến bốn năm. Không phải tôi có lòng nghi ngờ mà là nhà họ Tưởng chúng tôi đang đi trên con đường rất nguy hiểm, theo sau ông chủ lớn, không nói đến chuyện phải khiêm tốn khúm núm, còn phải chắn đao chắn súng cho người ta. Cẩn thận dùng người mới có thể lâu dài được.”
Trịnh Tây Dã: “Tôi hiểu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mấy năm nay, cậu với Tiêu Kỳ giúp đỡ tôi rất nhiều.” Tưởng Kiến Thành nói: “Sau này tôi sẽ dần dần giao hết các phi vụ làm ăn quan trọng vào tay hai người, để hai người xử lý.”
Trịnh Tây Dã không đáp lại câu này. Lông mi đen rậm cụp xuống thấp, che đi tất cả cảm xúc.
Tưởng Kiến Thành vỗ mạnh vai Trịnh Tây Dã, vẻ mặt ngưng trọng: “A Dã, ông Tưởng hy vọng sau khi tôi trăm tuổi cưỡi hạc về tây, cậu có thể giống như tôi, tiếp tục nâng đỡ Ngang Tử. Cùng nhau tiếp tục làm ăn, tình như thủ túc, vĩnh viễn không phản bội.”
Ngay khi vừa dứt lời, mắt Trịnh Tây Dã đã lạnh giá.
Quan cảnh hoàng hôn nối tiếp bình minh, thế giới tối tăm, ảm đạm, tia sáng của ngọn đèn cũ chiếu vào trong phòng, vừa hay chiếu sáng một tấc của bức tường trắng trong phòng.
Mặt tường bong ra, bụi rơi xuống nhưng tổng thể vẫn giữ lại được màu lót tuyết trắng. Mặt tường bị ánh đèn chiếu sáng kia vừa hay phủ trọn một con nhện đang giăng tơ.
Nó chậm rãi, cô độc bò trên bức tường, nhả tơ kết mạng, ánh sáng giống như một cái lồng vô hình vây bắt lấy nó, nó không có cách nào trốn thoát, bức tường trắng với ánh sáng lành lạnh khiến không gian quanh nó có vẻ càng thêm thê lương.
Trịnh Tây Dã nhìn con nhện kia, một lúc sau, anh chậm rãi nở một nụ cười.
Trịnh Tây Dã trả lời: “Vâng.”
Cùng lúc đó, ánh sáng ló dạng ngoài cửa sổ, bình minh đến rồi.
...
Ở tiệc mừng thọ sáu mươi của bác cả nhà Hứa Phương Phỉ, Kiều Tuệ Lan mừng tám trăm tệ.
Thời buổi này, người với người qua lại là chuyện thường, tám trăm tệ ở thành phố lớn không đáng là bao, nhưng ở Lăng Thành, con số này có thể nói là tương đối đáng để khoe khoang. Bất kể là người tặng lễ hay người nhận lễ đều thấy hãnh diện.
Đương nhiên là Kiều Tuệ Lan cầm theo bao lì xì tám trăm tệ không phải vì thể hiện mà đơn thuần muốn mượn phần quà này để cảm ơn những năm qua, cả nhà bác cả đã giúp đỡ bọn họ.
Chưa đến mười giờ sáng, Kiều Tuệ Lan đã dẫn theo Hứa Phương Phỉ đến nhà bác cả.
Lúc còn trẻ bác cả là một thợ hớt tóc. Cái nghề này không giống với thợ làm tóc hiện giờ lắm, bọn họ không hấp tóc, không nhuộm tóc, cũng không làm những kiểu tóc lòe loẹt sặc sỡ, công cụ chỉ có một cây kéo, một tông đơ, cũng không có quá nhiều kiểu tóc nhưng có thể đảm bảo sau khi các vị khách cắt tóc xong, đàn ông con trai thì có tinh thần sắc bén, con gái thì gọn gàng sạch sẽ.
Bác cả làm nghề hớt tóc này hơn nửa đời người, cho đến mấy năm trước bị đục thủy tinh thể, mắt không ổn nữa mới đóng cửa giải nghệ.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, một lát sau có người ra mở cửa.
Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn chào: “Bác cả, bác gái.”
“Đến rồi đấy à.” Bác gái cười, cúi đầu nhìn hộp quà hoa quả trong tay Hứa Phương Phỉ, rồi đột nhiên chau mày lại: “Cháu nói xem mẹ con hai người đến thì đến thôi, còn mang theo đồ làm gì!”
“Anh cả tròn sáu mươi tuổi, ngày đẹp như thế, làm gì có chuyện đến tay không.”
Kiều Tuệ Lan cũng cười dịu dàng, giúp bác gái xách đồ vào phòng sau đó đến phòng bếp trợ giúp.
Nhân lúc bác gái đi rửa rau, Kiều Tuệ Lan lấy bao lì xì ra nhét vào trong túi tạp dề của bác gái. Bác gái ai da một tiếng rồi lôi kéo Kiều Tuệ Lan nói chuyện đến nửa ngày, thấy bà quyết tâm không nhận quà, bác gái mới đành nhét bao lì xì vào túi.
Hôm đó, cho đến tận khi ăn cơm trưa, Hứa Phương Phỉ cũng không thấy bóng dáng Hứa Chí Kiệt đâu.
Không thấy người anh họ đáng ghét đó, cô vui vẻ thoải mái ngồi bên bàn cơm vừa nghe người lớn nói chuyện đời thường, vừa ăn, cô cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Bác gái hỏi tình hình buôn bán vàng mã của Kiều Tuệ Lan, sau đó sự chú ý của bà ấy dồn lên trên người Hứa Phương Phỉ.
Bác gái cười cong cả mắt: “Thành tích của Phỉ Phỉ vẫn luôn tốt đúng không?”
Hứa Phương Phỉ cười trả lời: “Cũng tạm được ạ.”
Bác gái: “Bình thường có thể thi được bao nhiêu điểm?”
Hứa Phương Phỉ: “Thi cuối kỳ lần trước cháu thi được hơn sáu trăm điểm.”
“Ồ! Cao thế sao?” Bác gái kinh ngạc trợn mắt: “Từ trước đến nay luôn nghe nói thành tích của Phỉ Phỉ tốt, như này thì quá không chịu thua kém! Tuệ Lan, Phỉ Phỉ giỏi như thế, chị thật sự ngưỡng mộ em, sau này đợi hưởng phúc là được rồi.”
Kiều Tuệ Lan ngồi bên cạnh cười khiêm tốn: “Chưa đến lúc quan trọng, chưa biết được gì cả.”
“Phỉ Phỉ nhà chúng ta thông minh từ nhỏ, sau này chắc chắn có thể thi vào một trường đại học tốt.” Người nói là bác cả. Bác cả khựng lại rồi nhìn Hứa Phương Phỉ: “Phỉ Phỉ, sau này cháu muốn thi trường nào thế?”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu: “Cháu còn chưa nghĩ đến ạ.”
Đột nhiên bác gái đề nghị: “Dứt khoát thi vào trường quân đội đi!”
Kiều Tuệ Lan sửng sốt: “Trường quân đội?”
“Đúng thế.” Bác gái ngẩng đầu, bắt đầu nói đầy hào hứng: “Trong đội sản xuất của bọn bác có người anh em, đứa con trong nhà thành tích học tập cũng tốt, thi đỗ vào trường quân đội. Không mất học phí, sinh hoạt phí nhà nước cũng trợ cấp, sau khi tốt nghiệp trực tiếp làm việc trong bộ đội, cũng không cần tốn công tìm công việc, tốt biết mấy!”
Hứa Phương Phỉ nghe xong, ánh mắt khẽ động, cô nói: “Nói như vậy thì, đỗ vào trường quân đội, cả một học kỳ không cần dùng tiền trong nhà sao?”
Bác gái: “Còn không phải vậy sao. Hơn nữa...”
Nói đến đây, bác gái không được tự nhiên nhìn Kiều Tuệ Lan sau đó ghé sát tai Hứa Phương Phỉ, thì thầm nói: “Hơn nữa Phỉ Phỉ, cháu cũng biết đấy, mấy năm nay mẹ cháu dựa vào tiền giấy để chăm lo cho gia đình rất vất vả. Ba cháu mất sớm, nếu như cháu thực sự có thể thi đỗ vào trường quân đội, suy cho cùng cũng là nữ quân nhân, đến lúc đó ai còn dám vì chuyện mẹ cháu góa bụa mà bắt nạt bà ấy nữa?”
Hứa Phương Phỉ cụp mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Cháu biết rồi bác gái, cháu sẽ suy nghĩ kỹ.”
Sau đó chủ đề nói chuyện của người lớn lại thay đổi, toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, không có chuyện gì rõ ràng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là nhà nào có thêm một cặp sinh đôi, may mắn biết mấy, nhà nào có người già mắc phải bệnh lạ, thật đáng thương.
Hứa Phương Phỉ cũng không còn tâm tư nghe nữa.
Một hạt giống nhỏ bé được gieo vào lòng cô gái nhỏ vui đón ánh nắng và mưa của tuổi mười tám, mang theo một sứ mệnh chưa được biết nhưng lại như được định sẵn bắt đầu bén rễ nảy mầm.
...
Chạng vạng hai ngày sau.
Hai ngày liên tiếp trời đều đổ mưa, cả một thành phố nhỏ chìm trong một tầng sương mù u ám, trong không khí tràn ngập mùi tanh của cá mặn, tất cả mọi người đều khó khăn trong việc hít thở.
Các bà ngồi ở cổng sân số 9 làm việc hàng ngày cũng giơ tay lên quạt gió rồi lẩm bẩm chê hai câu “thời tiết thật quái gở”.
Thế nhưng Hứa Phương Phỉ lại tỏ thái độ khác hẳn.
Từ trước đến nay cô không ghét trời mưa, cũng không ghét mùi vị của không khí sau khi mưa xong, thậm chí vào ngày mưa u ám, dai dẳng này còn làm cô cảm thấy hạnh phúc trong nỗi nhớ nhung mong ngóng.
Bởi vì sau cơn mưa trời lại sáng.
Đây là sự lãng mạn trong tâm tình của những người mười tám tuổi.
“Phỉ Phỉ đang bận sao?” Trong bếp vọng ra tiếng nói của Kiều Tuệ Lan.
Lúc này Hứa Phương Phỉ đang ngồi trước bàn học, lướt web trên điện thoại, nghe thấy thế, cô cao giọng đáp lại: “Không ạ. Sao thế mẹ?”
“Dầu tương trong nhà dùng hết rồi.” Kiều Tuệ Lan nói: “Con xuống lầu mua một chai sốt đậu nành về đây.”
“Vâng ạ!”
Nói xong, cô lấy điện thoại đi ra ngoài.
Vừa lướt web, vừa đi. Xem rồi xem sau đó không khỏi cảm thán, mạng xã hội thực sự là thế giới thần kỳ, đủ thứ hỗn tạp, tùy tiện động ngón tay thôi là có thể biết được tất cả tin tức muốn biết.
Hứa Phương Phỉ nhìn điện thoại rồi miên man chìm vào trong dòng suy nghĩ, không nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa. Sự chú ý của cô đều đặt trên từng dòng chữ trên màn hình điện thoại, bước xuống cầu thang, bước chân cô vừa nhẹ vừa nhanh, đột nhiên trong lúc không chú ý, khi đi qua tầng ba, cô đụng vào lòng một người.
Hoocmon nam tính mạnh mẽ và sảng khoái ùa tới.
Hứa Phương Phỉ muốn phanh lại cũng không kịp nữa, đầu cô đụng mạnh vào lồng ngực rắn chắc của đối phương. Xúc cảm cứng rắn giống như sức sống chất chứa được giải phóng ra làm cho cô lùi về sau hai bước.
Tay buông xuống, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Cạch!
“... Xin, xin lỗi.” Hứa Phương Phỉ lúng túng, xoa trán rồi ấp úng xin lỗi: “Anh không bị thương chứ?”
Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ da mỏng thịt mềm, bị đụng một chút thôi da ở cái trán trắng nõn đã đỏ lên một mảng, vừa vặn hô ứng với đôi má cũng như vành tai đỏ rực của cô. Chắc là cô đau lắm, trong đôi mắt sáng trong suốt trào lên một tầng hơi nước, bán tay nhỏ ấn lên đầu nhưng vẫn không quên quan tâm đến anh.
Đáng thương lại ngốc nghếch.
Trịnh Tây Dã cúi người nhặt điện thoại lên cho cô: “Xuống lầu không biết nhìn đường sao, không sợ bị ngã à?”
... Trời ạ.
Mất mặt quá, mất mặt quá đi.
Mặt Hứa Phương Phỉ còn đỏ hơn, thật muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống. Cô cắn môi, lầm bầm giải thích: “Vừa rồi em đang xem điện thoại.”
Trịnh Tây Dã nghe xong cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Điện thoại được giữ trong lòng bàn tay kiểu dáng cũ kỹ, màn hình cũng có vết nứt nhỏ, anh có cảm giác rằng nó đã qua sử dụng, nhìn giống như chiếc điện thoại secondhand đã được dùng rất nhiều năm sắp bị đào thải.
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, trên thanh tìm kiếm của trang web có vài chữ lớn, từng chữ như đập thẳng vào mắt Trịnh Tây Dã:
[Điều kiện cho thí sinh thi tuyển vào trường quân đội]
“...”
Trịnh Tây Dã hơi nhướng đôi mày sắc bén, nhấc mi mắt nhìn cô lòng tràn đầy hứng thú hỏi: “Em muốn thi vào trường quân đội?”
Giống như bí mật cất giấu bị phát hiện, Hứa Phương Phỉ nhanh chóng cướp lấy chiếc điện thoại, tắt màn hình rồi ấp úng: “Chỉ tìm hiểu một chút thôi.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Ánh mắt anh phán xét và đánh giá trông giống như đại bàng cũng giống như lang sói, lòng dạ chứa đựng ý muốn xâm lược tàn bạo của dã thú.
Bị anh nhìn như thế, Hứa Phương Phỉ cảm thấy lòng dạ rối bời. Hai phút sau, cô lấy hết dũng khí hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Quân trang không dễ mặc.”
Trịnh Tây Dã cúi người ghé sát cô, cong môi, mặt mày biểu lộ thêm một chút dịu dàng: “Học trường quân đội rất vất vả, phải vứt bỏ tất cả vì đại nghĩa dân tộc, chỉ hướng đến quốc gia, luôn chăm lo cho nhân dân. Ngày nào cũng phải dậy từ sáu giờ, chạy bộ hô khẩu hiệu, sấm đánh cũng không đổi lịch, chỉ một điều này thôi, đại đa số đám đàn ông đã không gánh vác nổi. Cô gái nhỏ à, cái thân thể nhỏ bé kia của em không chịu nổi đâu.”
Đầu Hứa Phương Phỉ như quả cà chua chín, nghe thế, cô ngẩng đầu lên nhìn anh đầy hiếu kỳ: “Sao anh nói như thể mình hiểu rõ trường quân đội như lòng bàn tay thế.”
Trịnh Tây Dã: “...”
Một lát sau, anh chậm rãi đứng thẳng người rồi lạnh giọng nói: “Không ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy mà. Nhìn toàn quân xem làm gì có tân binh nào xinh đẹp, yếu đuối như em. Tay nhỏ chân nhỏ, da mỏng thịt mềm, một trận gió Bắc thổi qua thôi cũng có thể thổi em lên cây.”
Hứa Phương Phỉ: ...
Hứa Phương Phỉ: ?
Hứa Phương Phỉ cau cặp mày nhỏ, lần này cô thực sự bị chọc giận.
Cô nắm tay thật chặt, thực sự không nhịn được nữa, cô giận dữ đáp lời: “Anh nhìn mặt mà bắt hình dong. Đừng cho rằng tính tình em tốt, em mà hung dữ lên cũng rất đáng sợ đó! Tục ngữ có câu con thỏ nóng giận cũng cắn người kìa!”
Tích tắc, tích tắc, thời gian trôi qua hai giây.
Chỉ thấy Trịnh Tây Dã im lặng hai giây, sau đó trấn định tinh thần nhàn nhã kéo tay áo lên, để lộ ra cổ tay trắng lạnh gầy hầy, anh duỗi tay ra trực tiếp đưa đến bên miệng Hứa Phương Phỉ.
Nhóc con nhỏ bé bối rối: “Làm gì đó?”
“Cắn anh đi.” Trịnh Tây Dã nói: “Trước hết cứ cho anh thấy chút tâm huyết của em xem nào.”
Hứa Phương Phỉ: “...”