Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, vội vàng rút tay về, cúi đầu thấp giọng nói: “Buổi trưa khi đang rửa bát, em bị sợi sắt trong cái chà xoong nồi cào xước, em nghĩ vết thương không nghiêm trọng, nên cũng không quan tâm.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô một lát, đưa qua cho cô miếng băng dính cá nhân còn thừa, nói: “Mấy ngày nay cố đừng để ngón tay của em bị ướt, buổi tối khi ngủ thì xé miếng băng ra, để miệng vết thương thông thoáng.”
Nhìn bàn tay to lớn cầm hộp băng dính cá nhân, Hứa Phương Phỉ do dự hai giây rồi dùng hai tay nhận lấy. Đồng thời trong lòng cô cũng thấy thật ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ và ông ngoại, ít ai để ý và quan tâm đến cô nhiều như vậy.
“Cảm ơn.” Cô hơi cong khóe miệng, dừng lại một chút, lặng lẽ hướng đôi mắt sáng ngời nhìn về phía anh, nói: “Từ lúc nào mà anh phát hiện ra tay em bị thương vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã: “Từ khi lên xe đến bây giờ, em đã sờ ngón tay cái của mình tổng cộng bốn lần.”
Hứa Phương Phỉ hơi trợn mắt kinh ngạc.
Trịnh Tây Dã nói: “Con người luôn thích chạm vào những nơi không thoải mái trên cơ thể. Loại tâm lý này xuất phát từ hành vi bản năng nguyên thủy của động vật, được gọi là phản ứng gãi.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ có chút ngạc nhiên, trừng mắt nhìn anh: “Anh thật sự hiểu tâm lý học?”
“Chỉ là một chút kiến thức bên ngoài mà thôi.” Trịnh Tây Dã nói, nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt đang dừng trên người cô, khởi động lại xe một lần nữa.
Hứa Phương Phỉ nghiêng nghiêng đầu, nói: “Sao anh lại hiểu những điều này?”
Trong quan niệm vốn có của cô, hầu hết những tên khốn nạn trẻ tuổi và nguy hiểm như bọn họ, đa phần là những người có trình độ văn hóa thấp, hoàn cảnh gia đình không mấy tốt đẹp, khi còn nhỏ đã thiếu sự giáo dục đúng đắn của gia đình và nhà trường, lúc nhỏ không thích học, thường xuyên trốn học đánh nhau, lớn lên không tìm được việc làm tử tế, thế nên mới đi trên những con đường quanh co, mạo hiểm, liếm máu trên mũi dao, kiếm tiền bằng cách chiến đấu với mạng sống của mình.
Còn người đàn ông Trịnh Tây Dã này thì hơi khác một chút, thỉnh thoảng anh sẽ làm thay đổi một chút nhận thức của cô về kẻ xấu.
Bên cạnh, Trịnh Tây Dã đang dùng cả hai tay để điều khiển vô lăng ô tô, sau khi nghe thấy câu hỏi của cô, anh thản nhiên đáp: “Đọc nó ở trong sách.”
“Anh có thích đọc sách không?” Thật sự cô rất tò mò và ngạc nhiên, Hứa Phương Phỉ không nhịn được, ngay lập tức hỏi Trịnh Tây Dã bằng một câu hỏi khác.
Một cô gái phương Nam điển hình, khi nói chuyện luôn có giọng điệu nhẹ nhàng, lưu luyến như ngọn gió ấm áp thổi qua tai người, làm ẩm ướt mọi vật.
Trịnh Tây Dã rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, thỉnh thoảng anh nghe thấy những người phụ nữ trong phòng Tưởng Chi Ngang mềm giọng nhỏ nhẹ làm nũng, muốn Tưởng Chi Ngang tặng nước hoa son môi, Trịnh Tây Dã cũng không có phản ứng gì, cùng lắm là anh cảm thấy có chút ồn ào.
Thế nhưng lúc này nghe Hứa Phương Phỉ hỏi hết câu này đến câu khác, ríu rít như chim vàng anh nhỏ, anh lại không hề mảy may sốt ruột.
Anh kiên nhẫn trả lời: “Không có việc gì làm thì đọc một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt: “Vậy anh thường đọc loại sách nào? Tâm lý học?”
Trịnh Tây Dã: “Anh thường mua sách ở các quầy hàng chợ đêm. Hai tệ một quyển, ở đó có đủ mọi loại sách.”
Hóa ra là như vậy.
Hứa Phương Phỉ hiểu ra, gật đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nông cạn: “Giáo viên chủ nhiệm của em nói đọc sách là quá trình học tập và nâng cao tri thức, thích đọc sách là một thói quen tốt.”
Vẻ mặt của Trịnh Tây Dã cứng lại khi nghe thấy lời nói đó, sau đó anh quay đầu về phía cô, nhẹ nhàng nhướng mày, giọng điệu nghe không rõ: “Em đây là đang khen anh sao hả cô học sinh xuất sắc?”
Hứa Phương Phỉ sững người, hai gò má đỏ bừng, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng khó nói. Một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Cứ xem là vậy đi.”
Trịnh Tây Dã nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm vào đôi má hồng rực của cô gái nhỏ, thản nhiên nói: “Vậy anh phải cảm ơn em rồi.”
Hứa Phương Phỉ lắp bắp, khô khốc nói: “Không có gì.”
Hai người họ nói qua nói lại, suốt đường nói chuyện phiếm, không bao lâu sau đã đến nơi, chiếc xe việt dã màu đen tiến thẳng vào cửa lớn Cung văn hóa Lăng Thành, bẻ lái rồi đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời.
Lăng Thành không lớn, tổng cộng có ba khu hành chính, Cung văn hóa là địa điểm văn hóa quy mô lớn nhất trong thành phố, có thể đáp ứng được các buổi biểu diễn văn nghệ của các nhóm nghệ thuật, chiếu phim, tổ chức triển lãm... Nó được xây dựng vào năm một nghìn chín trăm chín mươi và có diện tích hơn tám nghìn mét vuông, mặc dù thời gian qua đã được cải tạo hai lần nhưng trông nó vẫn rất cũ kỹ.
Sau khi Trịnh Tây Dã dừng lại và tắt máy, Hứa Phương Phỉ mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà hai tầng trước mặt.
Cô thấy một kệ trưng bày hình chữ nhật đặt trước cổng Cung văn hóa, ở phía bên trái là bức ảnh về cuộc sống của một cô gái trẻ - bầu trời trong xanh như được gột rửa, cô gái ở thảo nguyên xanh biếc bất tận mặc chiếc váy trắng tinh, đứng dưới ánh nắng, nhắm mắt lại, thần thái thành kính, giống như đang hôn gió.
Ở phía bên phải là một số phông chữ nghệ thuật được thiết kế, hòa hợp hoàn hảo với bức tranh, trên đó có ghi [Triển lãm cá nhân của nghệ sĩ trẻ nổi tiếng Tống Du tại trạm Lăng Thành].
Chủ đề của triển lãm có tên là [Tôi và gió].
Hứa Phương Phỉ bị những bức tranh thu hút, vì vậy cô không thể không tiến lại gần hai bước, nhìn bầu trời trong xanh và đồng cỏ trong những bức tranh, đắm chìm trong suy nghĩ.
Đột nhiên, giọng nói của Trịnh Tây Dã vang lên phía sau cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Phương Phỉ giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn anh: “Cô gái này con gái của bạn anh?”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.”
Trong mắt Hứa Phương Phỉ tràn đầy ngưỡng mộ: “Tuổi trẻ như vậy mà đã làm họa sĩ, còn có thể tổ chức triển lãm cho tác phẩm của mình, lợi hại ghê.”
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Bạn anh và vợ của anh ấy đều làm nghệ thuật, với môi trường này, con cái sẽ dễ dàng bắt đầu hơn.”
Tầm mắt Hứa Phương Phỉ lại nhìn về phía phong cảnh trong bức tranh, đôi mắt đầy khát khao, nhẹ nói: “Thì ra đây chính là thảo nguyên.”
Trịnh Tây Dã im lặng nhìn cô, không nói. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
“Em còn nhớ sinh nhật năm em bảy tuổi, điều ước sinh nhật của Tiểu Hứa là được nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn.” Đôi mắt Hứa Phương Phỉ trống rỗng trong giây lát, ngẩn ngơ nói: “Lúc đó ba em nói, đợi em thi đại học xong, ông ấy sẽ đưa em và mẹ đến phía bắc Phong Thành.”
Trịnh Tây Dã vẫn không nói gì.
Lúc này, một nhân viên đã chú ý đến hai người đang đứng trước quầy trưng bày, tiến lên hỏi: “Xin chào, hai vị đến đây để xem triển lãm phải không?”
Trịnh Tây Dã gật đầu, đưa vé cho đối phương.
Nhân viên công tác nhận vé, cúi đầu kiểm tra rồi sau đó lộ ra một nụ cười, đưa tay ra và làm động tác “xin mời”, nói: “Thưa cô thưa anh, vui lòng đi theo tôi, bên này là bàn kiểm phiếu.”
…
Sự phát triển chung của Lăng Thành vẫn còn lạc hậu, hầu hết nhu cầu sống của người dân vẫn dừng ở mức ăn no mặc ấm, còn việc theo đuổi các món ăn tinh thần vẫn kém xa so với các thành phố hạng nhất và hạng hai ở trong nước. Mặc dù Tống Du là một họa sĩ trẻ nổi tiếng đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, nhưng rất nhiều người ở Lăng Thành thậm chí còn chưa từng nghe đến tên của người họa sĩ trẻ nổi danh này.
Vì vậy, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng có rất ít người đến xem triển lãm nghệ thuật, toàn bộ phòng triển lãm vắng tanh, hầu như chỉ có nhân viên và một vài khách tham quan.
Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã là hai người trong số họ.
Bước vào phòng triển lãm, điều đầu tiên Hứa Phương Phỉ chú ý là thông tin cá nhân của Tống Du.
Hứa Phương Phỉ dừng lại và xem xét cẩn thận trước khi tiếp tục xem các bức tranh được trưng bày.
Nhưng nói thẳng ra là cô không hiểu hội họa, cũng không có tế bào nghệ thuật bẩm sinh, không thể đọc được tâm trạng và ý đồ của tác giả thông qua bố cục và màu sắc, càng không thể giống mấy cô cậu nhà giàu trên phim truyền hình, đĩnh đạc cao giọng bàn luận về một bức tranh.
Nhưng cho dù là như vậy, Hứa Phương Phỉ vẫn xem một cách rất nghiêm túc.
Tống Du là một họa sĩ theo trường phái hiện thực, các tác phẩm của cô đa phần là tranh phong cảnh và tranh nhân vật. Trong các bức tranh được trưng bày, có cảnh nông dân đang gặt lúa ngoài đồng, ngư dân đánh cá trên biển bão, núi sông bình dị, hương cỏ cây hoa lá.
Nhìn vào những bức tranh này, cô giống như trong trạng thái bị thôi miên, dường như có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn và đầy màu sắc bên ngoài sân số chín phố Hỉ Vượng.
Từ đầu đến cuối, Trịnh Tây Dã vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh Hứa Phương Phỉ.
Cô dừng anh dừng, cô đi anh đi.
Khi nhìn thấy hàng tranh ở phía cuối cùng, Hứa Phương Phỉ dường như đã kịp phản ứng lại điều gì. Cô đứng yên, do dự một lát rồi quay lại nhìn người đàn ông phía sau.
Hứa Phương Phỉ có chút xấu hổ, ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: “Xem triển làm cùng với em, đối với anh có phải rất nhàm chán hay không.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, hỏi ngược lại: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Em hoàn toàn không hiểu tranh sơn dầu.” Đôi bàn tay nhỏ trắng nõn của cô gái lo lắng nắm chặt vạt áo: “Em thậm chí còn chẳng thể bày tỏ ý kiến của mình về những bức tranh này, không có cách nào để nói chuyện được với anh. Từ khi chúng ta bước vào đây đến bây giờ, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, anh không cảm thấy mình đang lãng phí thời gian sao.”
“Anh đã xem rất nhiều bức tranh của trường phái hiện thực, trình độ của họa sĩ này không tệ.” Khuôn mặt Trịnh Tây Dã bình tĩnh: “Nếu em có gì không hiểu, có thể hỏi anh.”
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên, không chỉ bởi vì sự hiểu biết của anh về những bức tranh sơn dầu, mà còn bởi sự kiên nhẫn của anh đối với cô.
Trịnh Tây Dã đút hai tay vào túi quần, cụp mắt xuống nhìn cô rồi nói tiếp: “Nhưng từ nhỏ anh đã không có hứng thú với bộ môn nghệ thuật này, nếu ngày hôm qua em từ chối anh, hai cái vé đi xem này anh sẽ tặng lại cho những người khác.”
Không biết tại sao, khi nghe xong những lời này, trái tim Hứa Phương Phỉ bỗng trở nên căng thẳng, giống như có một dòng điện chạy qua kích thích cô khiến hơi thở của cô có chút hoảng loạn.
Cô cúi đầu, im lặng hồi lâu mới thu hết dũng cảm, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tại sao anh lại muốn đưa em đến đây?
Trịnh Tây Dã không trả lời mà chỉ hỏi: “Em có thích những bức tranh này không?”
Hứa Phương Phỉ chậm rãi nghiêm túc gật đầu.
Nhận được câu trả lời này, Trịnh Tây Dã không để lộ dấu vết giật giật khóe miệng: “Vậy thì hơn một giờ này, lại rất có ý nghĩa.”
Hứa Phương Phỉ không kịp suy nghĩ sâu xa về những lời anh nói, môi mấp máy vài cái, nói: “Anh còn chưa trả lời em, tại sao lại muốn mang em đến xem triển lãm.”
Trịnh Tây Dã yên lặng, nói: “Bởi vì anh đoán được em sẽ thích những bức tranh này.”
Đôi mắt Hứa Phương Phỉ khẽ run rẩy, kinh ngạc giương mắt nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.
Trịnh Tây Dã quay đầu lại, ánh mắt chậm rãi lướt qua phòng triển lãm rộng lớn, lướt qua tất cả các bức tranh đang treo trên tường: “Tranh của người họa sĩ này có thể tóm gọn trong tám chữ, đời người muôn vẻ, thế giới vạn sắc.”
Sau đó, ánh mắt sâu thẳm lại dừng trên người Hứa Phương Phỉ một lần nữa.
“Xem được những bức tranh này, em sẽ càng tin chắc rằng, cuộc sống này tuy khó khăn, nhưng tương lai rất đáng mong đợi.” Anh hơi cúi đầu, xích lại gần cô, nâng mi cười lười biếng: “Nhóc con, ánh mặt trời rất rực rỡ, thế giới thật tươi đẹp, hãy tạo cho bản thân nhiều sự lựa chọn hơn. Tương lai của em tràn đầy hy vọng và những khả năng vô tận.”
…
Thời gian nghỉ lễ lúc nào cũng vội vàng, chớp mắt đã đến cuối tháng tám.
Bước sang năm học lớp mười hai, áp lực thi đại học ập đến như thác lũ, không chỉ ảnh hưởng đến học sinh cuối cấp mà còn ảnh hưởng đến những bậc phụ huynh và cả các thầy cô giáo của từng lớp. Vì để tăng tỉ lệ đỗ đại học, hiệu trưởng đã tổ chức hai cuộc họp đặc biệt, yêu cầu toàn thể giáo viên của các lớp mười hai đồng ý cùng chiến tuyến, tăng thêm áp lực cho học sinh. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
Thầy hiệu trưởng là một nhà lãnh đạo lớn, mồm mép tới lui liền nói ra yêu cầu, nhưng việc thực hiện “tăng thêm áp lực” cụ thể phải làm như thế nào thật sự đã làm chủ nhiệm của khối lớp mười hai một phen đau đầu. Sau mấy lần cân nhắc, ông ta rốt cục cũng vỗ đùi, nghĩ ra hai biện pháp.
Biện pháp thứ nhất, là cho khối lớp mười hai khai giảng sớm hơn một tuần để giúp học sinh bước vào trạng thái ôn tập nước rút trước.
Biện pháp thứ hai là truyền đạt lại những chỉ đạo của hiệu trưởng “tăng thêm áp lực” đến từng lớp để giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp căn cứ vào tình hình thực tế của lớp mình mà thực hiện.
Sau khi hai thông báo được gửi đi, chủ nhiệm khối ngồi trong văn phòng uống trà, đưa tay sờ lên vầng trán bóng loáng của mình, cảm thấy mình thật là thông minh.
…
“Này! Các cậu đã biết tin gì chưa! Hiệu trưởng yêu cầu học sinh khối lớp mười hai phải tăng thêm áp lực đó!”
“Tăng thêm áp lực? Là cái gì á?”
“Tớ không biết cụ thể có ý nghĩa gì, nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện gì tốt.”
“Mẹ nó. Bắt đầu đi học sớm hơn một tuần đã đủ khó chịu rồi, nếu là cái chuyện bắt ép gì, mấy quyển sách tớ mẹ nó sẽ không thèm đọc nữa. Dù sao thi cũng không đậu!”
“Giang Nguyên, nghe nói anh trai cậu đang làm nhà thầu ở Vân Thành hả? Dứt khoát nếu chúng ta không học nữa, dù sao cũng đủ tuổi rồi, hay là đi Vân Thành kiếm tiền cùng với anh trai cậu đi?”
“Ý tưởng này được đó, để tối nay tớ gọi điện thoại cho anh trai! Tớ nói cho các cậu biết, các cậu còn chưa đi đến Vân Thành, căn bản không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Vân Thành là thành phố hạng nhất, cực kỳ phồn hoa giàu có! Người đẹp đứng đầy cả phố, các cậu đoán xem túi xách của mấy cô ấy bao nhiêu tiền, cũng phải mấy vạn tệ một chiếc!”
…