Nụ hôn nồng cháy

Đến thời gian nghỉ giải lao, mấy đứa con trai ngồi tụ tập quanh dãy cuối lớp khoác lác, đứa nào đứa nấy mặt hớn hở, càng nói càng hăng say, giống như ngày mai có thể một phát bay đến Vân Thành làm giàu.
Hứa Phương Phỉ và Dương Lộ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, hai người nói chuyện, đi vào lớp bằng cửa sau.
Khi đi ngang qua đám con trai đó, Dương Lộ bất ngờ hét lớn “A.”
Hứa Phương Phỉ quay mặt lại, nhìn cô ấy: “Sao thế?”
Dương Lộ không trả lời, cô ấy che cái gáy nổi giận đùng đùng quay đầu lại, tức giận nói: “Vừa nãy là ai kéo tóc tớ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy tên con trai lưu manh giơ tay lên, ngoảnh mặt nhìn Dương Lộ, một trong số đó có ý muốn trêu chọc cô ấy, vội bò dậy kéo bím tóc đuôi ngựa của cô ấy rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài hành lang.
“Giang Nguyên cậu muốn chết à! Đứng lại!” Dương Lộ tức giận, tiện tay cầm theo quyển sách tiếng Anh rồi đuổi theo ra ngoài.
Hứa Phương Phỉ cười cười lắc đầu, một mình quay lại chỗ ngồi, ngước mắt lên nhìn bảng.
Trên thời khóa biểu viết, tiết sau là tiết vật lý.
Vì thế cô lấy sách giáo khoa và vở bài tập ra, yên tĩnh tự mình đọc sách làm bài.
Vừa làm xong một câu hỏi trắc nghiệm, một bóng đen từ đâu xuất hiện, hơi che khuất ánh sáng trên đầu Hứa Phương Phỉ, cô dừng bút lại, khó hiểu ngẩng đầu lên.
“Hứa Phương Phỉ.” Chàng trai đang nói chuyện có dáng người cao cao, áo sơ mi đồng phục học sinh sạch sẽ gọn gàng, đeo một cặp kính không gọng, khuôn mặt đẹp trai có chiều sâu, nụ cười dịu dàng thanh lịch, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, giống như nắng sớm tháng ba, tràn đầy sự đúng mực nghiêm chỉnh, ấm áp và dè dặt. Cậu ấy hỏi cô: “Bây giờ cậu có rảnh không?”
Hứa Phương Phỉ nhận ra, đây là Triệu Thư Dật, lớp trưởng của lớp bọn họ, một học sinh ưu tú đứng đầu trong trường, tư cách và học lực đều xuất sắc.
Hứa Phương Phỉ đặt bút xuống: “Có chuyện gì sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của Triệu Thư Dật vẫn không mất đi, cậu ấy dịu dàng nói: “Thầy Dương nói nhiệm vụ học tập của năm cuối cấp rất nặng nề, mười học sinh đứng đầu lớp nên thực hiện biện pháp “Kế hoạch tăng gánh nặng”, bảo tớ tổ chức cho mọi người mỗi tuần làm một bộ đề thi tuyển sinh đại học khó, mỗi buổi tối tự học tớ sẽ công bố đáp án và thu lại những câu sai để hôm sau giáo viên tới nhận xét.”
“Ò.” Hứa Phương Phỉ đã hiểu rồi.
“Mỗi lần diễn ra kỳ thi cậu đều đứng trong top mười của lớp, vì vậy cậu cũng phải tham gia vào kế hoạch này.” Triệu Thư Dật bình tĩnh nhìn cô, vừa nói vừa đặt một tập đề ôn trên tay lên bàn học của Hứa Phương Phỉ: “Đây là đề thi của tuần này, cậu dành chút thời gian làm nó đi, làm bài tiếng Anh trước, tớ sẽ công bố đáp án vào buổi tự học tối mai.”
Hứa Phương Phỉ cầm lấy đề thi: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Triệu Thư Dật cười một cái với cô, xoay người rời đi.
Dương Lộ vừa mới quay lại sau khi trừng trị tên Giang Nguyên, khi cô ấy nhìn thấy cảnh này, trong mắt lại bùng lên ngọn lửa nhiều chuyện. Cô ấy tiến lại gần Hứa Phương Phỉ, thấp giọng hỏi: “Triệu Thư Dật tìm cậu làm gì đấy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ giơ tập đề trên tay, mười phần bất lực: “Cho tớ cuộc sống của cu li.”

Dương Lộ sững sờ, cầm tập đề nặng trịch lên mà trợn mắt há miệng, cau mày: “Đề thi nhiều như vậy, cậu phải mất bao lâu mới làm xong chứ?”
“Trong tuần này.” Hứa Phương Phỉ thở dài, nằm nửa người lên bàn học, hơi thở mong manh: “Với lại từ nay về sau mỗi tuần một bộ.”
Dương Lộ càng nhíu chặt mày: “Cả lớp đều có?”
Hứa Phương Phỉ che mặt: “Top mười.”
“Thật may mắn thành tích của tớ tệ.” Dương Lộ vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, nhìn vẻ mặt không còn lưu luyến điều gì của Hứa Phương Phỉ, chắp tay giúp cô làm thành một cây thánh giá, an ủi nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì cậu sẽ mệt chết, mười tám năm sau sẽ lại là một kẻ trượng nghĩa.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Top mười đều là những học sinh đứng đầu của lớp, yêu cầu bản thân cao, mệt thì mặc kệ mệt, nhớ nhà cũng bỏ qua một bên, tập đề vẫn phải làm tiếp. Suy cho cùng, không ai muốn tụt lại phía sau và bị vượt qua.
Ngày hôm sau, sau tiết tự học buổi tối, mọi người đều lấy bài thi ra, ai cũng viết tràn cả giấy.
Sau khi Triệu Thư Dật kiểm tra bài thi của mọi người, cậu ấy đánh dấu vào cột “Hoàn thành bài kiểm tra thật của tuần đầu tiên” vào quyển vở ghi chú, sau đó công bố đáp án chính xác.
Hứa Phương Phỉ lắng nghe nghiêm túc và sửa bài bằng bút đỏ.
Sau khi đọc đáp án đúng cho câu hỏi cuối cùng, Triệu Thư Dật nhìn đám người và hỏi: “Có câu hỏi nào muốn giảng kỹ hơn nữa không?”
Mọi người đều nhao nhao nói lên câu trả lời sai của mình.
Triệu Thư Dật không bỏ sót câu nào, ghi tất cả vào trong cuốn sổ.
Lớp tự học buổi tối của khối lớp mười hai vốn dĩ đã tan rất muộn, hơn nữa việc công bố đáp án lại làm trễ thêm rất nhiều thời gian, khi Hứa Phương Phỉ thu dọn cặp sách và rời khỏi chỗ ngồi, đồng hồ treo trên tường của lớp học đã chỉ đến chín giờ tối.
Bỗng nhiên, điện thoại di động trong túi cô rung lên.
Hứa Phương Phỉ nghe máy: “Alo mẹ à.”
“Hôm qua con nói phải ở lại nghe giảng về đề thi sau tiết tự học buổi tối cho top mười bạn đứng đầu lớp, giờ chín giờ rồi, con đã xong chưa?” Kiều Tuệ Lan hỏi.
“Mới xong ạ.” Hứa Phương Phỉ đẩy ghế xuống dưới gầm bàn.
Kiều Tuệ Lan lại giải thích qua điện thoại: “Mẹ đang đi tang lễ ở bên ngoài, nên không thể đến đón con được. Trên đường về nhà con phải chú ý an toàn, tốt nhất là tìm một bạn học cùng lớp đi cùng, biết chưa?”
“Vâng ạ.” Cúp máy, Hứa Phương Phỉ cất điện thoại, quay người lại, một bóng người mảnh khảnh gầy gò xuất hiện trước mắt cô.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt một lúc, nửa giây sau mới lên tiếng: “Bạn học Triệu Thư Dật, cậu tìm tớ?”
Bên môi Triệu Thư Dật nở một nụ cười ôn hòa, dò hỏi: “Bạn học Hứa Phương Phỉ, có phải nhà của cậu ở phố Hỉ Vượng không?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Đúng rồi. Sao vậy?”

“Nhà của tớ và cậu đi cùng một hướng.” Triệu Thư Dật nói: “Ba tớ hôm nay lái xe đến đón tớ, dù sao cũng tiện đường, để tớ đưa cậu về.”
Hứa Phương Phỉ vốn định từ chối ý tốt của Triệu Thư Dật, nhưng cô lại suy nghĩ lại: Mọi người đều là bạn học cùng lớp, thuận đường đi nhờ xe một bữa chắc cũng không có gì đâu nhỉ?
Cô liền gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền hai người rồi.”

Ba mẹ của Triệu Thư Dật đều là tầng lớp trí thức, lúc trước một lòng vùi đầu vào học tập, trước sau chăm chỉ, sau khi thi đại học xong thì rời khỏi Lăng Thành, ở lại các thành phố lớn học đại học. Sau khi tốt nghiệp, hai người thanh niên mang theo khát vọng quê hương nên kiên quyết từ bỏ các công việc lương cao ở thành phố lớn và trở về Lăng Thành.
Hiện giờ, ba Triệu mẹ Triệu đều đang làm việc trong Cục kế hoạch ở Lăng Thành.
Những điều này đã được ba Triệu thuận miệng nói cho Hứa Phương Phỉ khi cô đi nhờ xe.
Sau khi nói về những trải nghiệm huy hoàng của bản thân và vợ khi còn trẻ, ba Triệu đã thay đổi chủ đề, thuận miệng nói: “Đúng rồi, Hứa Phương Phỉ, lúc trước chú mở cuộc họp phụ huynh cho Thư Dật đã gặp qua mẹ cháu vài lần. Sao chú lại không gặp được ba cháu?”
Hứa Phương Phỉ nghe xong sắc mặt bỗng thay đổi, môi mấp máy, đang muốn trả lời, Triệu Thư Dật ở bên cạnh đã giành trước một bước tiếp lời ba Triệu. Cậu ấy nói: “Ba, nhà Hứa Phương Phỉ ở ngay phía trước, ba dừng ở ngã rẽ kia đi.”
Ba Triệu tấp vào một bên dừng xe.
Hứa Phương Phỉ lễ phép cười cười: “Cảm ơn chú Triệu, hôm nay làm phiền chú và bạn học Triệu Thư Dật rồi ạ.”
“Ai chà, cháu với Thư Dật đều là bạn học cùng lớp mà, giúp đỡ lẫn nhau là đúng rồi, nói cảm ơn gì chứ.” Ba Triệu là người đầu to nhưng lại không phải người hay để ý, nói xong lại vui cười hớn hở ra lệnh cho Triệu Thư Dật: “Con trai, con xuống xe, tiễn bạn học Hứa Phương Phỉ lên lầu đi. Người ta là con gái, đi vào đêm muộn không an toàn.”
“Không không không, không cần đâu.” Hứa Phương Phỉ vội vàng xua tay: “Chú Triệu, mọi người đưa cháu về là cháu đã biết ơn lắm rồi ạ. Nhà cháu ở ngay phía trước, đoạn đường ngắn lắm, cháu tự mình về là được rồi.”
“Nhất định phải tiễn. Thư Dật, mau xuống xe.”
Cuối cùng, không cản nổi được sự nhiệt tình của ba Triệu, Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác đành để Triệu Thư Dật xuống xe, đi cùng cậu ấy đến cửa lớn sân số chín.
Trên đường đi, Triệu Thư Dật quay đầu liếc nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn dịu dàng của cô gái bên cạnh, có chút xấu hổ: “Hứa Phương Phỉ, ba tớ lúc nãy không phải cố ý hỏi cậu đâu, ông ấy cũng không có ý xấu, chỉ là ông ấy không hiểu…tình hình cụ thể của gia đình cậu. Xin lỗi cậu.”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, nhìn về phía Triệu Thư Dật cong môi: “Cậu không cần xin lỗi, cũng không phải việc gì lớn.”
Nhìn Hứa Phương Phỉ khuôn mặt thanh tú, cổ họng Triệu Thư Dật như bị siết chặt, lòng bàn tay cũng có chút nóng lên, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi không nói nữa.
Tháng tám ở thành phố nhỏ, màn đêm bá đạo bao trùm lấy cả mây và trăng, đôi trai gái bước đi trên lề đường, đèn đường tỏa ra ánh sáng cam ấm áp, nhẹ nhàng bao lấy bóng dáng hai người, một người sạch sẽ đẹp trai, một người dịu dàng xinh đẹp, cả hai đều mặc đồng phục học sinh trong trẻo không dính bụi trần, nhìn qua trông vô cùng xứng đôi hài hòa.
Đây là cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt Trịnh Tây Dã.
“Ầm” một tiếng trầm vang.
Trịnh Tây Dã cắn điếu thuốc, dùng tay trái đóng sầm cửa xe phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi nam thanh nữ tú đang chầm chậm đi tới, chỉ cảm thấy chói mắt một cách vô cớ.

Khó chịu đến mức không thể giải thích được.
Trịnh Tây Dã nheo mắt, châm điếu thuốc, đứng dựa lưng vào cửa xe chờ đợi. Không mất bao lâu, cô gái chàng trai trẻ đã bước đến dưới tầm mắt của anh.
Khi cách hai người kia chỉ còn hai mét, anh đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thật trùng hợp.”
…Hả?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hứa Phương Phỉ đang cúi đầu bước đi bỗng chốc ngẩn ngơ, sau đó cả hai người đều ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, cô đã nhìn thấy khuôn mặt không ngờ tới đó - lạnh lùng lười biếng, ẩn chứa một chút thù địch trong đôi mắt và lông mày, với dòng chữ “Ông đây bây giờ không thoải mái lắm” hiện lên trên khuôn mặt.
Bước chân dừng lại, Hứa Phương Phỉ kinh ngạc đứng im.
Sau buổi triển lãm tranh hôm đó, mấy ngày cô không gặp lại anh, không ngờ tối nay lại bất ngờ gặp lại.
Lại nhìn anh chàng lớp trưởng Triệu Thư Dật đứng bên cạnh Hứa Phương Phỉ, nhìn chàng trai trẻ bất ngờ đến bắt chuyện, đôi mắt cậu ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên, sự kinh ngạc không thua kém gì cô.
Sau vài giây sửng sốt, Triệu Thư Dật cau mày, ánh mắt cảnh giác đề phòng, theo phản xạ có điều kiện muốn đưa tay đẩy Hứa Phương Phỉ ra phía sau lưng mình.
Nhưng không chờ cậu ấy kịp hành động, người đàn ông trông có vẻ không giống người tốt lại lên tiếng.
Anh nhìn thẳng vào Hứa Phương Phỉ, cằm hơi nhúc nhích, trong lời nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Bạn của em?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu.
Cái này thì lớp trưởng Triệu không hiểu.
Vốn tưởng rằng người này đến không có ý tốt, hoặc là đòi tiền hoặc là giết người, nhưng Hứa Phương Phỉ và người thanh niên trẻ tuổi này lại thật sự biết nhau?
Trong ánh mắt nghi ngờ của học sinh xuất sắc, đánh giá Trịnh Tây Dã vài giây, tầm mắt Trịnh Tây Dã mới thờ ơ nhìn lại. Khuôn mặt anh không có cảm xúc gì nói: “Cảm ơn cậu đã đưa Phi Phi trở về.”
Triệu Thư Dật: “...”
Miệng lưỡi và phong thái của người anh cả này, cùng với luồng khí lạnh lẽo cường đại khiến cho bán kính trong vòng mười cây số không có một ngọn cỏ, thực sự đã hù Triệu Thư Dật đến mức kinh sợ, ma xui quỷ khiến theo bản năng mà tiếp lời: “Anh không cần khách sáo.”
Trịnh Tây Dã lại nhìn Hứa Phương Phỉ, giọng nói dịu đi: “Về nhà thôi. Nói tạm biệt với bạn học em đi.”
“Ừm.”
Hứa Phương Phỉ lúc này vẫn còn hơi ngốc nghếch, nghe vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu, nói “tạm biệt” với Triệu Thư Dật, sau đó cùng Trịnh Tây Dã rời đi.
Triệu Thư Dật vẻ mặt mờ mịt đứng yên tại chỗ.

Đêm khuya dày đặc, một cơn gió bất chợt thổi qua mang theo hơi mát đồng thời cũng đánh thức hàng cây cổ thụ bên đường, lá lặng lẽ đung đưa xào xạc.
Trịnh Tây Dã bước vài bước, ánh mắt không kìm được nhìn về phía người đi bên cạnh.
Cô gái nhỏ trong bộ đồng phục học sinh gọn gàng, tay cầm chiếc cặp sách nhỏ, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt và cổ đều trắng như tuyết, ngoan ngoãn đến khó tin.

Trịnh Tây Dã: “Sao hôm nay lại tan học muộn như vậy?”
Hứa Phương Phỉ thành thật trả lời: “Lớp mười hai cuối cấp, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu mười học sinh có thành tích đứng đầu lớp chủ động thêm gánh nặng cho bản thân, làm những bộ đề thật, còn phải tận dụng thời gian sau tiết tự học buổi tối để đối chiếu đáp án, nghe giảng đề.”
Nói xong cô tạm dừng một chút, lại nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Triệu Thư Dật nói là nhà cậu ấy cùng hướng với em, vì vậy mới tiện đường đưa em về.”
Trịnh Tây Dã cau mày: “Triệu Thư Dật?”
Hứa Phương Phỉ đáp: “Là bạn cùng lớp vừa nãy, cậu ấy tên Triệu Thư Dật, là lớp trưởng của lớp chúng em, cũng là người đứng đầu trong kỳ thi cuối kỳ lần trước của lớp. Thành tích tốt, với lại cũng hay giúp đỡ bạn học.”
Trịnh Tây Dã nghe xong, mặt lạnh lùng à lên một tiếng.
Sau khi Hứa Phương Phỉ giới thiệu xong lớp trưởng Triệu Thư Dật, nhớ lại toàn bộ đề tiếng Anh hôm nay, Triệu Thư Dật gần như đạt điểm tối đa, trong lòng cô không khỏi có chút ghen tị và ngưỡng mộ, thầm thở dài: “Năng khiếu ngoại ngữ của Triệu Thư Dật rất mạnh, tư duy logic và trí tưởng tượng không gian cũng rất lợi hại, chỉ cần ba môn toán, tiếng Anh và vật lý liền có thể rút ra sự khác biệt với em. Chẳng trách cậu ấy có thể giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi.”
Vừa nói ra hết lời, Trịnh Tây Dã bỗng nhiên nói ra một câu, nhẹ như gió thoảng mây bay: “Giành được hạng nhất khó lắm sao?”
Hứa Phương Phỉ: ?
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt vô cùng khiếp sợ không thể tin được.
Cùng lúc đó, Trịnh Tây Dã cũng nghiêng mặt sang một bên, rũ mắt nhìn cô, mặt không cảm xúc nói: “Khi còn học cấp ba, mỗi lần thi anh đều đứng nhất lớp.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Biểu cảm trên mặt Hứa Phương Phỉ đột nhiên trở nên có chút khó có thể diễn tả.
Hai người họ cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm.
Nhìn nhau không nói gì chừng khoảng ba giây, Trịnh Tây Dã bỗng nhiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt lặng lẽ ngẩng cổ lên nhìn trời.
Sau đó nói: “Nhìn thấy chưa?”
Trịnh Tây Dã khó hiểu, theo tầm mắt cô nhìn lên trên, màn đêm dày đặc như mực, bầu trời tối om một khoảng không nhìn thấy được gì.
“Thấy gì cơ?”
“Rất nhiều con bò đang bay trên bầu trời đêm nay.”
Trịnh Tây Dã: ?
Cô gái nhỏ lại hỏi: “Biết tại sao không?”
Trịnh Tây Dã: “Tại sao.”
Cô gái trầm lặng nhìn anh, nói lời thấm thía: “Bởi vì có một người tên là Trịnh Tây Dã, đang đứng trên mặt đất dùng hết sức thổi.”
Trịnh Tây Dã: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận