Thành thật mà nói, Hứa Phương Phỉ thật sự khâm phục lắm luôn.
Cho dù anh có nói thành tích của mình cũng không đến nỗi nào, hoặc là đôi khi điểm thi cũng có thể nằm được vào top những người đứng đầu thì cô cũng không đến nỗi sốc như thế này.
Lần thi nào cũng đứng thứ nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dạo gần đây, mấy tên hư hỏng bốc phét cũng không cần phải soạn bản nháp từ trước hay sao? Hay là nói, trong trường của bọn họ, cả khối đó chỉ có một mình anh thôi?
Đứng đối diện nhau, chỉ cách nhau có hai bước chân, Trịnh Tây Dã rủ mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm mà nhìn cô gái trẻ ở trước mặt mình.
Sau khi im lặng trong khoảng năm giây, anh rời mắt. Sau khi lạnh lùng vứt lại một câu "Không tin thì thôi" liền quay người lại, nhấc đôi chân dài của mình, đi thẳng vào cánh cổng sắt lớn của viện số 9.
Hứa Phương Phỉ đưa mắt tiễn chân bóng người đó, đôi mắt to sáng long lanh chớp chớp hai cái, có chút ngơ ngác không hiểu gì.
Đây là…
Không vui rồi à?
Những suy đoán đó lan tràn trong đầu, làm cho Hứa Phương Phỉ âm thầm sinh ra nhiều điểm bất an.
Ở bên kia, Trịnh Tây Dã đi cách xa cả chục mét rồi mới phát giác ra bên mình không có ai đi theo nên đã dừng bước quay lại và nhìn về phía sau. Dưới màn trời lờ mờ tối mịt, cô nhóc học sinh với dáng người nhỏ bé đang lẻ loi đơn bóng, đứng ngốc tại chỗ, dường như có chút khẩn trương, hai bàn tay nhỏ bé đang chà xát lại với nhau một cách vô thức, chẳng khác nào một đứa trẻ phải chịu điều uất ức gì đó vậy, trông thật đáng thương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã cạn lời.
Hôm nay tên mập có mâu thuẫn với nhóm người ở Thành Bắc, buổi chiều anh đi qua đó, bận rộn nửa ngày mới giải quyết được vấn đề. Vốn dĩ đã mang đầy một bụng lửa giận rồi, lúc quay về thì lại thấy cô với cậu nam sinh kia đang vai sánh vai đi cùng nhau, cười nói rất tự nhiên, bộ dáng trông như kiểu là đôi bạn bè tương thân tương ái vô cùng thân thiết vậy, ngọn lửa giận đó lại càng bùng cháy theo.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt của cô gái nhỏ bé ấy lại bị sương mù phủ kín, cùng với những hành động nhỏ dè dặt mà quẫn bách, chớp mắt đã dập tắt hết cả ngọn lửa giận kia của anh.
Trịnh Tây Dã không rời mắt nhìn Hứa Phương Phỉ, hai giây sau, anh lạnh lùng lên tiếng: "Muộn như vậy rồi còn không về nhà, đứng ở đó làm cái gì?"
Nói đến đây, anh hơi dừng lại một chút, thần thái cũng theo đó mà mềm mỏng hơn: "Lại đây."
Những ngón tay nhỏ mảnh khảnh trắng trẻo đang nắm chặt quai cặp siết chặt lại một cách vô thức.
Từ trong thâm tâm, Hứa Phương Phỉ rất sợ người đàn ông vừa chính vừa tà này, không dám cãi lời, chậm chạp cất bước tiến về phía anh.
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã quay đầu, tiếp tục đi về phía tòa nhà đơn nguyên.
Hứa Phương Phỉ lặng im đi theo sau.
Cứ như thế, hai người không hề có chút lời qua tiếng lại nào mà đi được vài bước.
Vào một giây trước khi sắp bước vào cổng của tòa nhà số 3, khu đơn nguyên số 2, thân hình Trịnh Tây chợt khựng lại, phát giác thấy một lực đạo yếu ớt, từ phía dưới ở đằng sau truyền tới, mềm mại và nhẹ nhàng kéo anh lại.
Trịnh Tây Dã ngây ra một lúc, quay đầu lại, rũ mắt xuống.
Trong tầm mắt của Trịnh Tây Dã, chiếc ống tay áo của anh bị bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của thiếu nữ nắm chặt lấy, mấy đầu ngón tay đang nắm lấy vải áo thì thon dài và có màu trắng tinh khôi, làn da mịn màng tới mức nhẵn bóng, móng tay cũng là màu hồng nhạt khỏe khoắn và trơn bóng.
Mí mắt của Trịnh Tây Dã giật mạnh mấy cái, tiếp đó lại nhướng lên cao hơn một chút, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay nhỏ bé này.
"Anh ơi..." Cô gái nhỏ dường như rất lưỡng lự, nhưng vẫn giống như là lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải anh đang nổi giận không ạ?"
Trịnh Tây Dã im lặng một lát, không có biểu cảm gì, nói: "Lúc nãy có một chút, bây giờ thì hết rồi."
Hứa Phương Phỉ âm thầm ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: "Bởi vì em nói rằng anh bốc phét lên tận trời hay sao ạ?"
Trịnh Tây Dã: "."
Trịnh Tây Dã: "Cũng không hẳn là thế."
Hứa Phương Phỉ cảm thấy nghi hoặc, khẩn thiết hỏi: "Còn vì chuyện gì nữa ạ?"
Trịnh Tây Dã không trả lời ngay lập tức.
Vì chuyện gì ư? Bởi vì nhìn thấy cô đi về nhà cùng với bạn học nam tên là Triệu cái gì đó Dật, mà điều làm anh tức nhất là, cô còn cong mắt tươi cười với cậu nam sinh đó.
Vốn dĩ đã có vẻ ngoài hấp dẫn người khác rồi, khi cười lên thì đôi mắt lại giống như là hai vầng trăng cong vút, cái dáng vẻ mi mục truyền thần, tư thái động nhân (1) ấy vừa thuần khiết lại vừa diễm lệ, yêu kiều muốn chết, giống như là một con cáo nhỏ vậy. Làm gì có người đàn ông nào có thể trụ được khi thấy cô cười như vậy kia chứ.
Chú thích:
(1) Mi mục truyền thần, tư thái động nhân: Đôi mắt có hồn, dáng vẻ làm cho người ta rung động.
Nhưng những lý do này có thể nói ra được chắc?
Im lặng trong giây lát, Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Một vài chuyện vặt vãnh thôi, không liên quan gì đến em."
"Ồ." Hứa Phương Phỉ gật gật đầu, không mảy may nghi ngờ.
Thôi được rồi.
Anh vốn dĩ là lão đại trong đám côn đồ, cả ngày chẳng làm chuyện gì chính đáng, chỉ biết tụ tập đánh nhau gây lộn, bởi vì một vài chuyện phân tranh trong giang hồ mà tâm trạng không thoải mái thì cũng có thể hiểu được. Đấy cũng được coi như là công việc của anh mà.
Nghĩ đến đây, những cảm giác uất ức và căng thẳng trong lòng cũng được quét sạch, Hứa Phương Phỉ thoải mái hơn rất nhiều, vô thức phồng má lên và âm thầm thở phào một cái.
Bộ dạng này trông giống như một con cá vàng nhỏ, có hơi buồn cười, cực kỳ đáng yêu.
Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn cô một cách chăm chú, bị biểu cảm của cô chọc cho bật cười, khóe miệng bỗng dưng cong lên một cái. Anh chỉ chỉ vào cái cổng ở phía trước, lười biếng nói: "Xin mời, bạn học nhỏ."
Hứa Phương Phỉ cũng không nhịn được cười, khẽ cong môi lên cười với anh, quay trở lại tòa nhà đơn nguyên.
...
Ngày hôm sau, khi lớp tự học buổi tối kết thúc, cô giáo dạy môn Tiếng Anh quả nhiên chân đạp giày cao gót, tay cầm tập đề kiểm tra bước vào lớp.
Trong chớp mắt, cả lớp 12A1 như nổ tung, tiếng ai oán vang lên ầm ĩ.
Có người kéo giọng kêu than: "Không phải chứ, không phải chứ! Muộn như này rồi vẫn còn phải giảng đề nữa ạ!"
Cô giáo môn Tiếng Anh đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi của mình, cầm lấy que giảng bài gõ gõ lên bảng đen mấy cái, nói: "Mười học sinh đứng đầu ở lại, các bạn học khác thì tan học như thường."
Tiếp theo đó là từng trận tiếng hoan hô vang lên, các bạn học sinh đeo cặp sách lên, chen lấn xô đẩy mà xông ra khỏi lớp học, bước chân rầm rầm, chấn động tới nỗi cả dãy nhà giảng dạy đều rung lên.
"Tớ đi đây." Dương Lộ vỗ vỗ bả vai của Hứa Phương Phỉ, nói: "Về nhà buổi tối thì tự mình cẩn thận một chút, ngày mai gặp lại nha!"
Hứa Phương Phỉ vẫy vẫy tay: "Mai gặp lại."
Nói xong, cô liền lấy tập bài làm của mình ở trong túi đề thi ra, lại lấy chiếc bút đỏ hình cà rốt ở trong hộp bút ra nữa, sau đó thì ngoan ngoãn ngồi lên dãy bàn đầu của lớp học.
Những học sinh có thể được đứng trong top mười thì trình độ Tiếng Anh cũng không kém đến đâu cho đặng, vậy nên, những câu hỏi đã trả lời sai, cần cô giáo phải đặc biệt phân tích và giải thích cũng không nhiều. Chưa tới hai mươi phút, cô giáo đã giảng xong rồi.
Cô giáo dạy Tiếng Anh đã ra khỏi lớp.
Hứa Phương Phỉ thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách lên, đi ra khỏi lớp bằng cửa sau. Lúc đi xuống cầu thang, cô nghe thấy có tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, có vẻ hơi gấp rút, dường như là đang đuổi theo cái gì đó vậy.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ nảy sinh nghi ngờ, theo phản ứng có điều kiện mà quay đầu lại nhìn một cái.
"Hứa Phương phỉ." Trên khuôn mặt của Triệu Thư Dật treo một nụ cười, từ phía sau chạy bước nhanh để đuổi kịp cô, nói: "Hôm nay vẫn là để tớ tiễn cậu về đi."
"Không cần nữa đâu." Hứa Phương Phỉ ngại ngùng xua xua tay, nói: "Làm sao có thể ngày nào cũng làm phiền cậu như vậy được kia chứ."
"Chúng ta học chung một lớp mà, tiện đường mà thôi, cậu không cần phải khách sáo như vậy." Triệu Thư Dật nói: "Hơn nữa, con gái con đứa như cậu, một thân một mình đi về vào buổi tối như này cũng không an toàn."
"Nhà tớ ở gần lắm, hơn nữa trên đường lớn cũng có rất nhiều người qua lại, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Tóm lại ba tớ lái xe, cậu cũng đừng đùn đẩy từ chối nữa."
Thiếu nữ thiếu nam, một người muốn lịch sự từ chối, một người lại nhiệt tình muốn mời, trong khoảng thời gian nói về việc này, hai người đã đi từ tòa nhà giảng dạy ra đến bên ngoài cổng trường luôn rồi.
Cũng đúng vào lúc Triệu Thư Dật muốn tiếp tục mở lời, thuyết phục Hứa Phương Phỉ đi cùng xe nhà mình vì tiện đường thì một giọng nói lại vang lên trước cậu ấy một bước, rất trầm thấp và lạnh lẽo, xuyên thủng màn đêm, không mặn không nhạt mà gọi một câu: "Bé nhóc con."
Hứa Phương Phỉ giật mình trong chốc lát, Triệu Thư Dật cũng ngây người ra, hai người quay đầu lại cùng một lúc, nhìn về nơi phát ra giọng nói kia.
Hơn chín giờ tối, học sinh cũng đã rời khỏi trường gần hết rồi, ở gần trường THCS Lăng Thành đã chẳng còn bao nhiêu người. Uy lực còn sót lại của cái nóng cuối hè vẫn còn tồn đọng, nhưng đến buổi tối cũng phải nhường đường cho cái mát lành của khí tiết đầu thu, vài cái lá cây rụng trên mặt đất, để cho gió thổi đi, cuốn thành xoắn ốc rồi bay xa, khung cảnh đường phố có chút đìu hiu.
Dưới chân cây đèn đường bên vỉa hè, có một người đang đứng đó.
Một tay đút vào trong túi, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa. Tư thế đứng rất tùy ý, sắc mặt quả đạm, ánh sáng chiếu từ phía trên đỉnh đầu anh xuống đất, cái bộ dạng ngũ quan vừa anh tuấn lại vừa mạnh mẽ, ác liệt ở trên khuôn mặt ấy đều in ra bóng râm nhàn nhạt, lại càng tôn lên độ lập thể sâu sắc. Bộ phận mi nhãn vừa khéo lại nằm ở chỗ khuất sáng, nhìn không chân thực, không thấy rõ được cảm xúc của anh.
Triệu Thư Dật nhíu mày.
Cậu ấy nhận ra, đây là người đàn ông trẻ tuổi mà mình đã chạm mặt tối hôm qua.
"Anh A Dã?" Hứa Phương Phỉ khẽ kêu lên thành tiếng, đi qua đó, hỏi: "Sao anh lại tới rồi?"
Vẻ mặt của Trịnh Tây Dã rất yên tĩnh: "Vừa làm việc ở gần đây, tiện đường đến đón em về nhà."
Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt sáng lấp lánh của Hứa Phương Phỉ bắt đầu tỏa ra sắc cười. Hai má của cô hơi nóng lên, trong lòng cũng vô cùng ấm áp, nhẹ giọng đáp lại: "Cảm ơn anh."
Trịnh Tây Dã khẽ cong khóe miệng, nói: "Đi thôi."
Hứa Phương Phỉ gật đầu, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Triệu Thư Dật ấy vậy mà lại đột nhiên vươn tay ra, bất động thanh sắc (2) kéo lấy quai cặp sách của Hứa Phương Phỉ.
(2) Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ; không biến sắc; rất bình tĩnh; tỉnh rụi; ung dung thản nhiên.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu mà quay đầu lại.
Trên khuôn mặt thanh tú của Triệu Thư Dật lộ ra vẻ lo lắng. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã một cách vừa đề phòng lại vừa e sợ, đè thấp giọng, dùng âm lượng mà chỉ có Hứa Phương Phỉ mới nghe thấy được, nói: "Người này là ai vậy?"
Hứa Phương phỉ trả lời: "Là hàng xóm sống ở tầng dưới nhà tớ."
"Vị hàng xóm này của cậu, trông có vẻ chẳng giống kiểu người tốt đẹp gì cả." Triệu Thư Dật lo lắng cho sự an toàn của cô, thấp giọng khuyên nhủ nói: "Cậu tốt nhất vẫn là đừng nên đi theo anh ta, tớ sợ anh ta sẽ đối với cậu..."
Nhưng làm cho Triệu Thư Dật không hề ngờ tới là, không đợi cậu ấy nói cho hết lời, sắc mặt của Hứa Phương Phỉ vậy mà lại lạnh đi một cách hiếm thấy.
Cô bình tĩnh mà trầm giọng đánh gãy lời của Triệu Thư Dật: "Hàng xóm của tớ làm người như thế nào, tớ nghĩ tớ chắc hẳn là hiểu rõ hơn cậu."
Triệu Thư Dật nhất thời ngạc nhiên.
Hứa Phương Phỉ tiếp tục: "Anh hàng xóm của tớ làm người rất tốt, cậu không hiểu rõ tình huống gì thì đừng có mà nói bừa."
Triệu Thư Dật học cùng lớp với Hứa Phương Phỉ đã hơn hai năm rồi, đương nhiên hiểu rõ tính cách của Hứa Phương Phỉ là như thế nào. Đây là một cô gái uyển chuyển, dịu dàng và ấm áp, không có chút gai góc nào, cũng không hề có một tí tẹo tính công kích nào hết, cả người đều toát ra loại sức sống như ánh mặt trời, vô cùng ấm áp lại thấm vào lòng người, mềm dịu đến tận xương tủy.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thư Dật nhìn thấy loại biểu cảm này trên mặt Hứa Phương phỉ. Lạnh nhạt kiên định, thậm chí là có chút cố chấp, không cho phép bất cứ điều dị nghị nào cả.
Không đợi Triệu Thư Dật một lần nữa làm ra phản ứng nào khác, Hứa Phương Phỉ vẫn quay người lại, đi đến bên người thanh niên xã hội đó, cũng không thèm quay đầu lại, cứ thế rời đi luôn.
Bóng lưng trông có vẻ có chút lạnh lùng, có một chút ngầu.
Vậy mà lại có nét giống với người đàn ông ở bên cạnh cô.
…
Đại ca xã hội Trịnh Tây Dã lạnh lùng ngầu lòi, cùng với học sinh ba tốt Hứa Phương Phỉ lạnh lùng ngầu lòi, cứ thế sánh vai đi bên nhau, cùng nhau men theo đường lớn, đi về phía đường Hỷ Vượng, qua một lúc lâu vẫn không có ai nói chuyện.
Điều kỳ lạ là, Hứa Phương Phỉ phát hiện, hai người họ từng không nói gì mà đi cùng nhau rất nhiều lần, nhưng hôm nay bầu không khí giữa cô với vị hàng xóm ở phòng số 3206 này lại không còn ngượng nghịu và lúng túng đến mức làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở nữa.
Mà là yên bình.
Thế nhưng, nguyên nhân hình thành nên loại thay đổi khác lạ này là gì đây?
Hứa Phương Phỉ cảm thấy nghi hoặc, bắt đầu suy nghĩ. Cô âm thầm quay đầu nhìn sang bên cạnh, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt nghiêng sạch sẽ lạnh lùng và trắng trẻo của Trịnh Tây Dã, quan sát cụ thể từng chi tiết một, ý muốn tìm ra chu ti mã tích (3).
(3) Chu ti mã tích: Sợi tơ nhện, dấu chân ngựa; manh mối; đầu mối (ví với việc không tìm ra được đầu mối rõ ràng của sự việc).
Cũng may là không uổng công quan sát, Hứa Phương Phỉ rất nhanh đã phát hiện ra, đại khái là bởi vì tối hôm nay, vị sếp lớn họ Trịnh này dường như là có tâm trạng không tồi.
Cụ thể thì điều này được biểu hiện ở chỗ, tuy rằng anh vẫn giữ sắc mặc tản mạn lạnh lùng và lãnh đạm kia, thế nhưng khóe miệng của anh lại khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ, cảm giác mà anh toát ra cũng có sự thay đổi, không còn là bộ dạng âm lãnh lạnh lùng "Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng\ Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh" (4), giống như hàn băng bị tiêu tan, róc rách chảy ra dòng nước suối ấm áp vậy…
(4) Hai câu đầu trong bản dịch thơ của bài thơ "Giang Tuyết", nguyên tác Liễu Tông Nguyên, Tản Đà dịch.
Hửm?
Nước suối ấm áp ư???
Hứa Phương Phỉ hơi mở to mắt ra, bị cái danh từ nảy ra trong đầu của chính mình này làm cho kinh ngạc đến ngây người luôn rồi.
Đúng thật là không ngờ rằng, vậy mà lại có một ngày, cái tên xấu xa hư hỏng tên là Trịnh Tây Dã này cư nhiên cũng dính dáng đến hai chữ "ấm áp".
Nghĩ đến dây, cô không kìm lòng được mà lại càng thêm nghiêm túc quan sát anh một cách chăm chú, không hề rời mắt.
Nào ngờ tới, cũng đúng vào lúc này, cánh môi mỏng của cái "vị" xấu xa hư hỏng từ đầu đến cuối đều cực kỳ yên tĩnh, lạnh lùng thờ ơ kia, vậy mà lại khẽ nhếch lên, bất thình lình buông ra một câu hỏi: "Anh đẹp trai lắm phải không?”
Hứa Phương Phỉ: "."