Nụ hôn nồng cháy

Hứa Phương Phỉ đang nhìn về phía anh và suy nghĩ sự tình, không phẩy mấy giây ban đầu, cô vẫn còn chưa hoàn toàn rút ra khỏi thế giới của mình, cho rằng chính mình đã nghe nhầm, ngây ngốc hỏi: "Anh nói cái gì cơ?"
 
"Em thường xuyên nhìn anh, nhìn đến mức ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái." Trịnh Tây Dã vẫn nhìn thẳng về phía trước và đi đường của mình như cũ, thờ ơ nói: "Vậy nên anh mới có lý do để phán đoán rằng, trong mắt em, anh chắc hẳn là rất đẹp trai."
 
Hứa Phương Phỉ: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người tự luyến thì cô cũng đã từng gặp qua rồi nhưng cô chưa bao giờ thấy ai tự luyến tới mức mặt dày vô sỉ nhưng lại trấn tĩnh tự nhiên như thế này.
 
Hứa Phương Phỉ im lặng khoảng ba giây, lúc cô mở miệng lại một lần nữa thì đã lựa chọn việc trực tiếp lờ đi câu hỏi mang tính chất thần kinh của Trịnh Tây Dã ban nãy, chuyển chủ đề, tò mò hỏi anh: "Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt à?"
 
"Cũng tạm được." Trịnh Tây Dã trả lời xong thì hơi dừng lại một lúc, nghiêng đầu sang nhìn về phía cô, không có bất kỳ biểu cảm nào, hỏi cô: "Rõ ràng lắm sao?" 
 
"Vâng." Cô gái nhỏ nghiêm túc gật gật đầu: "vừa nãy anh vẫn luôn mỉm cười."
 
Nói đến đây, dường như là muốn cường điệu tính chân thực trong lời nói của mình, cô còn đặc biệt giơ bàn tay nhỏ của mình lên, vạch ra một đường cong bên khóe miệng của chính mình.
 
Trịnh Tây Dã không lên tiếng.
 
Trịnh Tây Dã biết đọc khẩu hình miệng, bởi vậy nên, cái người tên là Triệu thư Dật ấy đè thấp giọng nói chuyện với cô lúc trước, mỗi một câu anh đều rất rõ ràng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những năm nay, các loại nhục mạ chửi mắng và đủ thể loại ánh nhìn khác dị, anh đều đã quen như cơm bữa, cũng hoàn toàn không thèm để ý đến những điều đó. Dù sao đi chăng nữa thì con đường này cũng là do bản thân anh tự mình chọn lựa, có kết quả như thế này là điều đã ở trong dự liệu từ lâu.
 
Hơn nghìn ngày thâu đêm suốt sáng trui rèn mài giũa, tâm cảnh của Trịnh Tây Dã đã sớm giống như một đầm nước chết, hiểu được một cách rõ ràng rằng, bản thân mình đang làm chuyện gì, nên làm chuyện gì và muốn làm chuyện gì.
 
Nhưng bé nhóc con này lại dùng ánh mắt cứng rắn và lạnh lùng, cùng với lời lẽ đanh thép để phản bác lại tên nhãi họ Triệu kia, nói rằng anh A Dã rất tốt. Giống như một con nhím nhỏ đang dựng gai lên vậy, khăng khăng cố chấp bảo vệ thứ mà mình để ý.
 
Nói thật thì, trong lòng anh đúng thật là rất thoải mái.
 
Hơn cả tâm trạng tốt, hơn cả cảm giác thoải mái, con mẹ nó chứ, anh tưởng chừng như sắp vui đến phát điên luôn ấy chứ.
 
Trịnh Tây Dã rất lâu cũng không tiếp lời, Hứa Phương Phỉ không hiểu được nguyên nhân khiến tâm trạng của anh vui mừng, nhưng cũng không gặng hỏi. Cô chỉ là thu hồi lại tầm mắt, cúi đầu xuống, chính mình cũng cong khóe miệng lên theo anh.
 
Lần đầu tiên Hứa Phương Phỉ phát hiện ra, tâm trạng tốt cũng sẽ lây truyền lẫn nhau.
 
Nhìn thấy anh cười, hình như cô cũng có thể cảm nhận được niềm vui của anh vậy.
Hai người lại yên lặng tiếp tục đi bộ trong chốc lát, đột nhiên, một mùi hương từ xa bay đến, xông vào trong mũi Hứa Phương Phỉ. Cay và tê đến gắt mũi, nhưng lại tươi ngon thơm lừng, tràn ra khắp chốn, trực tiếp nhử mồi, làm cho con sâu thèm thuồng trong bụng của Hứa Phương Phỉ rục rịch ngóc đầu dậy.
 

Cô ngước mặt lên theo bản năng, nhìn về phía trước.
 
Chỉ thấy, ở bên đường đằng xa, cách hơn mấy chục mét, có bày một sạp bán đồ nướng, giá nướng bếp than củi, nguyên liệu phong phú. Ở chỗ bày sạp có vài vị khách ăn đang ngồi lẻ tẻ, một ông bác đã qua tuổi ngũ tuần híp mắt lại, vung cọ tán nước sốt, vô cùng thuần thục mà quét lên những xiên thịt nướng của khách hàng để điều chỉnh gia vị.
 
Nhìn thấy bánh tráng làm từ bột khoai lang và đám cánh gà, lạp sườn ở trên giá nướng, Hứa Phương Phỉ sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, mắt rưng rưng mà nuốt một ngụm nước miếng.
 
Đói ghê.
 
Cả chiều hôm nay cô đều bận bịu làm đề kiểm tra, trước lúc bắt đầu lớp tự học buổi tối cũng không có thời gian để ăn gì cả, từ lúc ăn xong bữa trưa cho đến bây giờ, ngay cả một ngụm nước cô cũng chưa được uống đâu…
 
Trịnh Tây Dã chú ý tới ánh lửa nhỏ đang cọ xát trong đôi mắt của cô gái nhỏ, lại nhìn qua sạp bán đồ nướng ở bên đường kia một cái, chợt tỉnh ngộ.
 
"Đói rồi hả?"
 
"Không, không ạ!" Cô gái nhỏ vội vàng xua xua tay, cái đầu tròn tròn lắc như cái trống bỏi, nói: "Em không đói, thật sự là một chút cũng không đói..."
 
Thế nhưng, lời nói phủ nhận còn chưa nói xong, một loạt tiếng bụng kêu sùng sục đã vang lên, đánh gãy lời phủ nhận của cô.
 
Hứa Phương Phỉ: "."
 
Trong thoáng chốc, cả khuôn mặt nhỏ bé của Hứa Phương Phỉ đều đỏ rực cả lên vì quẫn bách. Cô tuyệt vọng mà ôm lấy hai bên má, khó xử tới mức ngón chân bám đất, ý thức dần trở nên mơ hồ, hận không thể "Bùm" một phát biến mất ngay tại chỗ.
 
Trịnh Tây Dã chăm chú nhìn cô, nơi đáy mắt của anh từ từ thấm ra một ánh cười nhàn nhạt. Giây lát sau, anh biếng nhác nhướng mày một cái, nói: "Học sinh hạng ưu tú của chúng ta đi học vất vả rồi. Đi, mời em ăn khuya."
 

 
Lăng Thành nơi này, nổi tiếng cả nước cũng không chỉ có đại danh là thủ đô chốn biên cương của nó, điều đáng nói chính là, thành phố nhỏ này lạc hậu thì lạc hậu thật đấy, nhưng những mỹ thực đặc sắc thì lại có thể nói là đỉnh của chóp. Nhất là thịt nướng ở Lăng Thành, sắc - hương - vị đều đầy đủ, thậm chí còn từng leo lên chuyên mục ẩm thực nào đó nổi tiếng nhất một thời, mấy năm trước chỉ dựa vào "thịt nướng Lăng Thành" thôi cũng đã hấp dẫn một đống du khách nội địa rồi.
 
Nhưng các cửa hàng khách du lịch tìm kiếm, phần lớn đều là các cửa hàng nổi tiếng trên mạng, được nhào nặn quảng bá trên các phần mềm ứng dụng xã hội, còn hương vị trên thực tế thì rất bình thường. Chỉ có người địa phương Lăng Thành chân chính mới biết được, thịt nướng ngon nhất của Lăng Thành, thường thường đều là ở những sạp hàng ven đường không có cửa hàng.
 
Sạp hàng nhỏ mà Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ ăn khuya là một điển hình trong số đó.
 
Sau khi có mấy xiên thịt bò nướng đi vào bụng, Hứa Phương Phỉ không khỏi giơ ngón tay cái lên, cười khanh khách khen ngợi: "Ngon quá. Tay nghề của ông chủ đỉnh thật đấy."
 
Trịnh Tây Dã ngồi ở phía đối diện, một tay chống cằm, không ăn gì, cũng không có động tác nào khác, cứ như vậy rũ mí mắt nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ.
 
Hứa Phương Phỉ cắn một miếng sườn nướng, nhận thấy được cái gì, giương mi mắt lên nhìn anh, mờ mịt hỏi: "Sao anh lại chẳng ăn gì thế?"
 
"Anh không có hứng thú với thịt nướng." Trịnh Tây Dã nói: "Anh chỉ muốn nhìn em ăn thôi."

 
Hứa Phương Phỉ: "..."
 
Nhìn cô ăn á? Đây là một sở thích kỳ quái gì vậy?
 
Hứa Phương Phỉ mặt ửng đỏ, nuốt miếng sườn nướng, đang muốn nói chuyện, lại chú ý tới vẻ mặt của Trịnh Tây Dã bỗng nhiên có hơi thay đổi, con ngươi đen lướt qua cô nhìn về phía một nơi nào đó ở phía sau cô, híp mắt lại.
 
Trong hai giây ngắn ngủi, ánh mắt của anh đã một lần nữa được phủ lên một lớp sương lạnh.
 
Hứa Phương Phỉ mơ hồ đoán được cái gì, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.
 
"Có chút việc, em ở chỗ này chờ anh một chút." Trịnh Tây Dã nhàn nhạt cười với cô, ngay sau đó liền đứng lên, sải bước rời khỏi sạp bán thịt nướng.
 
Tầm mắt Hứa Phương Phỉ nhìn theo anh.
 
Thấy người đàn ông ấy đi thẳng về phía một chiếc xe màu đen đậu bên đường, mở cửa phía sau xe, cúi người xuống, lên xe, sau đó liền biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
 

 
Trên ghế sau của chiếc Maybach màu đen.
 
Tưởng Kiến Thành mặc một bộ âu phục màu xám thép, trong tay đang kẹp một điếu xì gà không có châm lửa, dựa vào lưng ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
 
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Ông Tưởng, ông tìm tôi?"
 
"Ông chủ đã gật đầu rồi, hai tuần sau liền ký thỏa thuận với người mua lần trước." Đầu ngón trỏ Tưởng Kiến Thành chốc lát lại gõ lên bàn đặt đồ, mắt cũng không mở, chậm rãi nói: "Lần trước tôi nói muốn cậu đi theo cùng, vẫn còn nhớ chứ?"
Trịnh Tây Dã nghiêng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe dừng lại trên người thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, để ý đến động tĩnh và hoàn cảnh xung quanh của cô.
 
Nghe vậy, sắc mặt của anh không chút thay đổi, ánh mắt vẫn không dời, bình thản gật gật đầu: "Vẫn nhớ."
 
"Mặt khác, con cá trên tay Kỳ Kỳ kia có thành ý không tệ, cho chúng ta một phần tư liệu tuyệt mật của cục Hàng Thiên." Nói đến đây, Tưởng Kiến Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía hậu sinh bên cạnh, giọng điệu hơi trầm xuống: "Đến lúc đó, phải tận lực giúp ông chủ đàm phán được một cái giá thật tốt."
 
Trịnh Tây Dã: "Rõ."
 
Tưởng Kiến Thành nở nụ cười, thần thái cũng theo đó trở nên thoải mái và tùy ý: "A Dã này, đây là lần đầu tiên cậu lộ diện ở trước mặt ông chủ, biểu hiện cho tốt vào. Tôi đã khen ngợi cậu rất nhiều lần trước mặt ông chủ, nói rằng cậu rất thông minh, có tính cảnh giác cao, lại lanh trí, thân thủ cũng tốt. Cậu đừng có mà vả vào mặt tôi đấy nhé."
 

Trịnh Tây Dã cũng cười: "Ông yên tâm, tôi biết phải làm gì."
 
trong khoảng thời gian hai người nói chuyện với nhau, ngoài cửa sổ xe có một chiếc xe ba bánh lảo đảo đi tới, là ông lão bán trà thảo dược. Ông lão đậu xe ba bánh vào ven đường, sau đó liền đi về phía sạp thịt nướng, khom lưng xuống, lần lượt qua hỏi thực khách có muốn mua một ly trà thảo dược để giải cay hay không.
 
Tưởng Kiến Thành nhìn một cảnh này trước mắt, vắt chân chữ ngũ, chậm rãi thong thả châm điếu xì gà, dặn dò nói: "A Vũ, đi mua cho tôi một ly trà thảo dược."
 
Chú Vũ tài xế gật đầu, xuống xe đi về phía sạp trà thảo dược.
 
Tưởng Kiến Thành đánh giá ông lão bán trà thảo dược ở bên ngoài, hít sâu một ngụm xì gà, phun ra vòng khói, lắc đầu, chậc chậc thở dài: "Nhìn xem, những con người ở tầng dưới cùng của xã hội này vất vả bao nhiêu, mỗi ngày thức khuya dậy sớm mệt mỏi đến gần chết, cũng chỉ kiếm được chút tiền để lót dạ. Thành thật sống đúng với bổn phận của mình cả đời, cuối cùng lại không có nửa hào tiền để lại cho con cháu."
 
Trịnh Tây Dã nhìn cái bóng màu xanh trắng tươi mát bên sạp bán thịt nướng, ánh mắt nặng nề, không đáp lại.
 
"Thế giới chính là như vậy, cậu không ăn người, thì người ăn cậu." Tưởng Kiến Thành châm chọc, cười nhạo, chốc lát sau lại nói với Trịnh Tây Dã: "A Dã này, có nhiều người trẻ tuổi đi theo tôi như vậy, cậu có biết tại sao tôi lại thích cậu nhất và coi trọng cậu nhất hay không?"
 
Trịnh Tây Dã lắc đầu.
 
"Bởi vì cậu giống tôi nhất."
 
Nói đến đây, ánh mắt của Tưởng Kiến Thành bỗng nhiên trở nên xa xăm, nhớ lại quá khứ: "Năm đó cậu đánh lôi đài ở chợ đen dưới lòng đất ở Yangon, một ván sinh tử, thắng thì lấy ba vạn đô la Myanmar, thua thì một cuộn chiếu cỏ bọc thi thể. Lần đầu tiên tôi gặp cậu, nhìn thấy cậu toàn thân đầy máu giẫm lên núi người đứng lên thì đã biết rằng, tương lai cậu tất thành đại khí. Loại tính cách tâm ngoan thủ lạt và không chịu thua kia, giống tôi hồi còn hai mươi tuổi y như đúc."
 
Trịnh Tây Dã nói: "Ông Tưởng quá khen rồi, tôi làm sao có thể so sánh với ông được chứ."
 
Tưởng Kiến Thành nghe vậy cười rộ lên, sau đó ông ta bèn cắn điếu xì gà, đảo mắt qua, cũng nhìn về phía sạp bán thịt nướng vô cùng bình dân ở bên ngoài cửa sổ xe, cùng với cô gái trẻ trung xinh đẹp sạch sẽ, giống như đóa hoa thành dành kia.
 
"Người như chúng ta, mở đầu mà là một đống bài nát, thì cái số cả đời này cũng chỉ là một con kiến hôi mặc cho người ta chém giết mà thôi. Nhưng chúng ta không tin tà, không nhận mệnh, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải leo lên đỉnh của chuỗi thức ăn." Tưởng Kiến Thành giơ tay lên, vỗ vỗ mạnh vào vai Trịnh Tây Dã, nói: "A Dã à, muốn thành đại sự xông vào danh đường, phải cố gắng đấu tranh để bơi lên trên, một khắc cũng không được lười biếng. Hãy nhớ rằng, chơi đùa thì có thể, nhưng đừng bao giờ để cho bất cứ điều gì, bất cứ người nào làm cho cậu phân tâm."
 

 
Sau khi trò chuyện với Tưởng Kiến Thành xong, Trịnh Tây Dã xuống xe, trở lại bàn nhỏ của sạp bán thịt nướng. Nhìn lướt qua đĩa cơm trên bàn, thịt và thức ăn đã được ăn vơi đi bảy tám phần, chỉ còn lại một ít que xiên bằng tre.
 
Anh nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, thản nhiên hỏi: "Ăn no chưa?"
 
Cô gái nhỏ nhu thuận gật đầu với anh.
 
Trịnh Tây Dã tìm ông chủ để thanh toán xong, sau đó tiếp tục đưa Hứa Phương Phỉ về nhà.
 
Đêm đã khuya, ánh đèn đường lờ mờ giống như vài giọt mực màu, dung nhập vào bóng đêm màu mực đậm giống như cái vại nhuộm, hai loại màu sắc trộn lẫn với nhau, pha loãng lẫn nhau, hòa giải lẫn nhau, cuối cùng điều chế ra một con đường nửa sáng nửa tối, thị phi khó phân biệt, đen trắng khó phân biệt.
 
Lúc này, mấy con quạ đen ngồi xổm trên ngọn cây đột nhiên kêu lên vài tiếng, âm sắc nghe có chút thê lương.
 
Hứa Phương Phỉ bị kinh hãi, lập tức nhỏ giọng thúc giục: "Chúng ta đi nhanh một chút đi."
 
Trịnh Tây Dã đảo mắt nhìn cô một cái: "Làm sao vậy?"
 
Hứa Phương Phỉ nói: "Tiếng kêu của mấy con quạ già kia không giống như lúc bình thường, có thể là trời sắp mưa rồi."

 
Trịnh Tây Dã nhìn chăm chú cô, khẽ nhướng lông mày trái lên, mặt mày phá lệ lạnh lùng mang theo một chút hương vị kinh ngạc: "Lỗ tai nhạy như vậy?"
 
Ngón tay Hứa Phương Phỉ vô thức túm lấy quai đeo cặp sách, im lặng hai giây, thành thật trả lời: "Từ nhỏ em đã tương đối mẫn cảm với các loại âm thanh rồi, thính giác của hai tai cũng tốt hơn người bình thường một chút."
 
Nghe xong lời này, Trịnh Tây Dã im lặng, đột nhiên lại thoáng nhếch khóe môi một cái.
 
Hứa Phương Phỉ bắt được vòng cung cong cong trên môi anh, khó hiểu nghiêng đầu hỏi: "Anh lại cười cái gì vậy?"
 
Trịnh Tây Dã lười biếng nói: "Bản lĩnh này của em dùng để nghe quạ kêu, có hơi lãng phí rồi."
 
Hứa Phương Phỉ tò mò: "Vậy nên dùng để làm gì?"
 
Trịnh Tây Dã: "Giải mã tình báo."
 

 
...
 
???
 
Cả người Hứa Phương Phỉ đều bị bốn chữ này làm cho sợ ngây ra. Cô mở to hai mắt nhìn Trịnh Tây Dã, một lát sau, rốt cục cũng bị chọc thủng, không nhịn được mà bật cười "Phụt" một tiếng, hơi trước không liền với hơi sau, nói: "Em, em cười sắp chết luôn rồi. Giải mã tình báo? Có phải là anh đã xem phim gián điệp quá nhiều rồi không? Anh có biết là mình đang nói cái gì không vậy? Ha ha."
 
Đường phố yên tĩnh, tiếng cười như chuông bạc tạo thành tiếng vang trong không gian đêm tối.
 
Trịnh Tây Dã nhìn Hứa Phương Phỉ một cách chuyên chú, đồng tử đen láy, thâm thúy như sao.
 
Ở bên kia, Hứa Phương Phỉ cười một hồi lâu mới ép buộc mình dừng lại. Cô lau khóe mắt nhỏ vì cười ra nước mắt, vừa quay đầu lại đã phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô, không khỏi cảm thấy kỳ quái, sờ sờ mặt.
 
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
 
... Thôi chết.
 
Vừa nãy cô có cười quá khoa trương hay không?
 
Đang suy ngẫm, Hứa Phương Phỉ không khỏi có hơi ngượng ngùng, ấp úng giải thích: "Cái kia... Điểm cười của em có chút kỳ lạ. Tuyệt đối không có ý không tôn trọng anh đâu."
 
Trịnh Tây Dã lại bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mới nói: "Bé nhóc con này, vừa rồi là lần đầu tiên của em, ở trước mặt anh, cười tự do thoải mái như vậy."
 
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, kinh ngạc mở to hai mắt.
 
"Em biết không?" Tay phải của anh nhẹ nhàng vuốt ve một sợi tóc buông xuống bên má thiếu nữ, giọng điệu nhu hòa: "Nụ cười của em, luôn làm cho anh cảm thấy, những tháng ngày tồi tệ chết tiệt này hình như cũng không tệ như vậy."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận