Sau khi Trịnh Tây Dã hỏi xong, tất cả mọi người đều bị khí thế u ám và hung hãn như sói của anh dọa sợ, mặt đối mặt nhìn nhau, im lặng như ve sầu mùa đông.
Trần Tam đang nghịch chiếc vòng tay chuỗi hạt Phật, đôi mắt đậu xanh to khẽ nheo lại, trong lòng suy tính.
Anh ta và Trịnh Tây Dã đều làm việc dưới quyền Tưởng Kiến Thành, cả hai đều ở Lăng Thành, ngày thường giao tiếp nói chuyện với nhau rất nhiều nên anh ta đương nhiên biết thủ đoạn của Trịnh Tây Dã. Vị chủ nhân này nổi tiếng tàn ác nhẫn tâm, một khi đã phát điên lên thì sẽ không thèm cho ai mặt mũi.
Lần này mang cô gái nhỏ đi làm mồi nhử, Trần Tam nghĩ mình đã có một kế hoạch xuất sắc. Anh ta muốn, kết quả cuối cùng cho vụ này, tốt nhất là có thể buộc Trịnh Tây Dã rời khỏi Lăng Thành, đó là một sự cảnh cáo dành cho Trịnh Tây Dã, sau này nếu thấy chuyển biến tốt thì thu nhận, thấy anh ta phải cung kính gọi “Tam gia”.
Nhưng nói Trần Tam không sợ ư? Đương nhiên sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi anh ta nghĩ lại, nhìn khắp Lăng Thành, anh ta hiện tại là người đầu tiên dám khiêu chiến với Trịnh Tây Dã, bao nhiêu anh em dưới trướng đều mở to hai mắt nhìn, vươn dài cổ ra đợi, chứ đừng nói đến nhướng mày lập uy, đã chống đỡ phải chống đỡ đến cùng.
Hơn nữa, những ngày bị người khác đè đầu cưỡi cổ, Trần Tam đã chịu đủ rồi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Tam cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, lắc hai lần, rồi rút ra một điếu. Người đứng bên cạnh tinh mắt nhanh tay, vội vàng bước tới châm lửa.
Trần Tam châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra, trầm giọng nói: “Anh Dã, con nhóc này tự tay đâm một con mắt của anh em tôi, cô ta có giở chút mẹo vặt cũng là chuyện bình thường.”
Nghe vậy, đôi con ngươi của Hứa Phương Phỉ bỗng run lên, không thể tin được nói: “Anh nói bậy bạ gì vậy? Tôi vốn dĩ không biết anh em của anh là ai, đâm bị thương một con mắt của anh ta lúc nào chứ?”
“Ý của cô là người anh em của tôi đang nói oan cho cô?” Trần Tam cười lạnh.
Vào lúc này, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác xám mở cửa bước vào. Mắt trái anh ta quấn miếng băng gạc hình vuông, dáng vẻ tương đối ngay thẳng chính trực, sắc mặt tái nhợt, một bên mắt phải còn lại lộ ra vẻ tàn nhẫn của những người trong giang hồ.
Anh ta đi đến trước mặt Trần Tam, cung kính gọi: “Tam gia.”
“Ồ, đến vừa đúng lúc.” Ngón tay Trần Tam kẹp điếu thuốc giơ giơ tay, âm thầm liếc một ánh mắt về phía anh ta, “Đến đây, A Khải, nói hết câu chuyện với anh Dã, đôi mắt của anh đã gặp phải chuyện gì.”
Người đàn ông tên A Khải hiểu ra, gật đầu: “Vâng, Tam gia.”
Anh ta chạm vào miếng băng gạc trên mắt, quay đầu và giơ một ngón tay, giả bộ khó chịu tức đến hộc máu nói: “Đều tại con nhóc này! Tôi mới vừa nói với cô ta hai câu, mẹ nó, liền lấy nước ớt cay bắn vào mặt tôi, còn cầm dao chém tôi! May mắn tôi trốn nhanh, lưỡi dao xẹt qua dưới mắt tôi, nếu dịch lên trên thêm nửa phân, đôi mắt này của tôi đã không còn nữa rồi!”
Nghe được những lời này, Hứa Phương Phỉ không thể nhịn được nữa, phẫn nộ nói: “Đồ ngậm máu phun người! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh!”
Ánh mắt cô gái kiên định như đuốc, người đàn ông một mắt bị cô nhìn nhất thời cảm thấy chột dạ, lập tức cao giọng hơn nữa, lạnh lùng quát lớn: “Còn không thừa nhận à.”
“Đúng vậy.” Bên cạnh có người thêm dầu vào lửa, chế nhạo Hứa Phương Phỉ: “Nếu cô không ra tay đâm A Khải bị thương, vô duyên vô cớ chúng tôi mời cô đến đây làm gì?”
Hứa Phương Phỉ nước mắt lưng tròng, vừa lo lắng vừa tức giận, lời nói không được lưu loát nữa rồi: “Tối nay tan học tôi đang đi trên đường, đột nhiên có người xông ra dùng khăn bịt miệng tôi lại, làm sao tôi biết các người vì sao muốn bắt cóc tôi chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em gái nhỏ à, có biện minh gì cũng vô dụng thôi, nói miệng mà không có bằng chứng, chuyện gì cũng phải có chứng cứ thì mới được.”
Trần Tam lộ ra nụ cười nham hiểm, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: “Còn chưa tìm thấy?”
“Tam gia! Thấy rồi!”
Một giọng nói vang lên trả lời. Mọi người quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông to lớn, tóc xoăn chạy tới, trên tay cầm một cái cặp sách đã cũ nhưng sạch sẽ màu trắng.
Tóc xoăn mở khoá kéo cặp sách ra, đang muốn đổ hết đồ vật bên trong ra thì một chiếc gạt tàn ở đâu xuất hiện bỗng ấn xuống mu bàn tay anh ta.
Hành động của tóc xoăn bị ngăn lại, sửng sốt, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn.
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn anh ta chằm chằm, không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
“...” Tóc xoăn trong lòng sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng.
Trịnh Tây Dã lại nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay.
Tóc xoăn lập tức thừa nhận sự nhút nhát của mình, nở một nụ cười lấy lòng nịnh nọt, đồng thời cung kính đưa cho anh chiếc cặp sách.
Trịnh Tây Dã thong thả cầm lấy chiếc cặp.
Tóc xoăn nhỏ giọng nói: “Đồ vật đều ở bên trong đó.”
Trịnh Tây Dã liếc nhìn anh ta, sắc mặt không được tốt lắm.
Tóc xoăn nhìn trái nhìn phải, không dám lội vào vũng nước bùn, nhân lúc không ai chú ý cắm đầu cắm cổ chạy không thấy bóng dáng.
Trịnh Tây Dã mở cặp sách ra nhìn vào bên trong, quả nhiên có một thứ gì đó ở phía dưới, thứ này được ép dưới cùng của sách giáo khoa và sách bài tập được xếp ngay ngắn, được bọc bằng túi nilon, không biết đó là gì.
Lấy ra nhìn, thế nhưng lại là một con dao gọt hoa quả dính đầy máu.
“Đúng! Đúng đúng đúng!” Người đàn ông bị thương một mặt bỗng nhiên hét lên: “Cô ta đâm tôi bằng con dao này đó!”
Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do.
Hứa Phương Phỉ lắc đầu: “Cái này không phải đồ của tôi.”
“Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa.” Trần Tam nhìn Trịnh Tây Dã: “Anh Dã, bây giờ tôi đã có bằng chứng vật chứng, cũng có rất nhiều nhân chứng. Anh nói xem chuyện này phải giải quyết như thế nào?”
Trịnh Tây Dã giống như là không nghe thấy, tuỳ ý ném con dao xuống đất, đóng lại chiếc khoá kéo đã mở, sau đó trả lại cặp sách cho cô gái đứng bên cạnh.
Hứa Phương Phỉ ôm cặp sách vào trong lòng, khẽ cắn môi, nghiêm túc nói: “Em thật sự không làm.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh biết. Em đợi anh một chút.”
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, không hiểu anh muốn cô đợi cái gì thì cô đã thấy Trịnh Tây Dã chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông bị thương một mắt.
Da đầu của người đàn ông chột mắt lập tức tê dại, anh ta lùi lại một bước như phản xạ có điều kiện, lắp bắp nói: “Anh, Anh Dã?”
Trịnh Tây Dã: “Anh nói cô ấy đâm anh bị thương?”
“...”
Người đàn ông bị đâm một mắt sợ hãi, lén liếc mắt nhìn Trần Tam. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
Trần Tam cầm lấy tách trà trên bàn, cúi đầu thổi nhẹ, gạt đi bọt trà nổi trên mặt nước, nhẹ nhàng đưa lên miệng.
Người đàn ông một mắt không còn cách nào khác đành cắn răng, nói: “Đúng.”
Trịnh Tây Dã gật đầu.
Tuy nhiên, những gì xảy ra trong giây tiếp theo liền nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Động tác Trịnh Tây Dã cực nhanh chóng, anh dùng tay trái vặn gãy cánh tay của người đàn ông một mắt và vặn chúng ra phía sau, ấn chặt anh ta xuống bàn.
Người đàn ông một mắt la to hoảng sợ, trong lúc giằng co, anh ta đã làm đổ nhiều bộ bát đũa ấm chén pha trà, phát ra âm thanh kêu loảng xoảng.
Trần Tam cũng sửng sốt trước hành động này, bật dậy khỏi ghế.
Trong mắt anh ta sợ hãi chồng chất, không thể nói nên lời.
“Anh Dã!” Người đàn ông một mắt run rẩy, “Anh đang làm gì vậy anh Dã?”
“Anh mở miệng ra nói cô ấy đâm anh bị thương, vậy khoé miệng cô ấy bị thương chắc chắn là anh làm rồi.” Khoé môi Trịnh Tây Dã cong lên, nắm lấy tay phải của người đàn ông một mắt, dùng chân dẫm ở trên bàn, ước lượng gạt tàn thuốc lá, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn: “Là tay nào? Tay này?”
“Không! Tam gia!” Người đàn ông một mắt sợ hãi hét lớn: “Tam gia cứu tôi!”
Sắc mặt của Trần Tam cực kỳ khó coi. Ở đây là địa bàn của anh ta, từ trong ra ngoài đều có người của anh ta, anh ta cũng không thể nào dự đoán được, Trịnh Tây Dã lại có can đảm ra tay với người của anh ta ở đây. Anh ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “A Dã, chúng ta đều là người của mình, nếu có hiểu lầm nói ra là được. Cần gì bởi vì một con nhóc mà náo loạn như vậy, anh thấy có đáng hay không?”
Trịnh Tây Dã sắc mặt lạnh lùng, lông mày cũng không chút động đậy, giơ cái gạt tàn lên, nện thật mạnh xuống mu bàn tay phải của người đàn ông bị thương một mắt.
Sức lực mạnh và tàn nhẫn đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng xương bàn tay bị gãy.
Người đàn ông một mắt gào khóc thảm thiết, cả bàn tay phải xanh tím một mảng, bởi vì đau nhức mà co giật.
Hứa Phương Phỉ sợ hãi che miệng.
Những người còn lại cũng kinh hãi, im lặng không dám có bất kỳ động tĩnh gì.
“Xương cốt cũng thật cứng.” Trịnh Tây Dã cười lạnh một tiếng, giơ tay muốn đập xuống lần nữa.
Nhưng lần này, người đàn ông một mắt không thể nhịn được nữa.
“Anh Dã! Anh Dã tha cho tôi! Tôi sẽ nói thật, tôi sẽ nói thật!” Sắc mặt của người đàn ông một mắt tái nhợt, đến hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, cả người không ngừng run rẩy: “Đôi mắt bị thương này của tôi không liên quan gì đến cô học sinh cấp ba kia, là tôi đã đổ tội cho cô ấy, tôi đổ tội cho cô ấy!”
Sắc mặt Trần Tam đã đen đi một nửa, nắm chặt tay đến mức vang lên tiếng két.
Trịnh Tây Dã: “Là ai bảo anh đổ tội cho cô ấy?”
“...” Người đàn ông một mắt vẫn im lặng.
Anh ta đã vu oan cho cô học sinh cấp ba này, tất nhiên là do Trần Tam xúi giục. Trần Tam muốn ngáng chân Trịnh Tây Dã, nhưng lại sợ gây chuyện đến mức không biết nên giải thích với cấp trên như thế nào nên đành phải kiếm cớ.
Như vậy, đã có thể có cơ hội cảnh cáo Trịnh Tây Dã, cấp trên nếu có truy cứu thì Trần Tam vẫn là người có lý.
Nhưng người đàn ông một mắt này không có ý định sẽ kể cho Trịnh Tây Dã nghe toàn bộ câu chuyện. Dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng anh ta không thể làm ra được loại chuyện như phản bội đàn anh của mình.
Suy nghĩ xong, người đàn ông một mắt trả lời: “Không có ai cả, đơn giản là tôi ngứa mắt cô ta.”
Giọng nói vừa rơi xuống đất, cả căn phòng riêng đều im lặng.
Một lát sau, Trịnh Tây Dã buông năm ngón tay ra, tuỳ tiện ném cái gạt tàn sang một bên, buông tha cho người đàn ông một mắt.
Người đàn ông một mắt còn chưa hết kinh sợ, hít mấy hơi, che đi bàn tay phải đang co giật run rẩy, nghiến răng chịu đau, run rẩy lui sang một bên,
Sắc mặt Trần Tam trở nên u ám, suýt chút nữa đập nát chuỗi vòng tràng hạt trong tay.
Trịnh Tây Dã nghiêng người dựa vào cạnh bàn, nhướng mày lạnh lùng, nói: “Anh Tam, chân tướng đã bại lộ rồi. Phải nói thế nào đây?”
Trần Tam dùng sức nhắm mắt lại.
Vài giây sau, anh ta hít vài hơi thật sâu rồi thở ra, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hung hăng đá mấy cước lên đùi A Khải, mắng to: “Thằng khốn kiếp, mẹ mày nữa! Mày lợi dụng ông đây để báo thù riêng cho mày! Mày trêu chọc cô gái nhà người ta xong mày lại quay về đây lừa mọi người! Còn khiến tao và anh Dã bất hoà nội bộ, quay về xem ông đây trừng phạt mày như thế nào!”
A Khải bị vài cú đá, đau đến mức sống dở chết dở, ngây người cắn răng không phát ra tiếng.
Trần Tam duỗi tay ra, lặng lẽ dùng sức ấn bả vai A Khải, trong nháy mắt anh ta lại cười với Trịnh Tây Dã, với vẻ mặt vô cùng áy náy: “Xin lỗi nhé anh Dã, tôi thật lòng xin lỗi. Hiểu lầm cả thôi hiểu lầm cả thôi, ngày khác tôi sẽ tự mình mang người em hôm nay đã đắc tội đến tìm anh uống rượu, để anh ta quỳ xuống vái lạy anh ba cái cũng được! Chúng ta đều là người của mình cả, đừng mang thù với tôi.”
Trịnh Tây Dã mỉm cười, nhưng đôi mắt anh phủ đầy băng giá: “Tôi làm sao mà nhận được.”
Trần Tam tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta và A Khải nhìn nhau, cả hai đều có chút bối rối không biết lý do.
Không để ý đến những người khác, Trịnh Tây Dã quay đầu sang một bên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô gái đang mặc đồng phục học sinh đang đứng giữa hai người đàn ông, gọi: “Qua đây, đến đây với anh.”
Hứa Phương Phỉ ôm cặp sách chớp chớp đôi mắt, ngu ngơ đi qua bên đó. Cô đứng im.
Trịnh Tây Dã: “Lại gần hơn chút.”
Hứa Phương Phỉ tiến vài bước về phía anh.
Bỗng nhiên, Trịnh Tây Dã duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, hơi dùng lực, kéo cô đến bên cạnh anh. Sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Trần Tam và người đàn ông bị thương một mắt A Khải, tựa như gió nhẹ mây bay mà nói: “Không phải đã nói là sẽ lạy ba cái sao. Đến đây, lạy cô ấy đi.”
Trần Tam: “...”
A Khải: “...”
Hứa Phương Phỉ: “...”
A Khải không nhúc nhích, ngập ngừng nhìn về phía Trần Tam. Sắc mặt Trần Tam hết đỏ rồi lại trắng bệch, im lặng một lát, lại đá mạnh một cước vào đầu gối A Khải, nói: “Còn không mau lạy đi!”
A Khải bực bội thấp giọng mắng một tiếng, đảo mắt nhìn xung quanh, một đám người bắt gặp ánh mắt của anh ta, đều xấu hổ mà gãi đầu, hướng ánh mắt đi chỗ khác.
Anh ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải chuẩn bị quỳ đầu gối xuống mặt đất.
Đột nhiên.
“Không cần.” Hứa Phương Phỉ bất thình lình mở miệng.
Trịnh Tây Dã nhìn về phía cô.
Ngay sau đó, cô gái nhỏ cắn môi, dùng đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của anh, đôi con ngươi cũng nâng lên, nhìn anh, sợ hãi thấp giọng nói: “Anh A Dã, em…em không muốn ở lại đây nữa đâu. Anh có thể đưa em về nhà được không?”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, có người nào đó trong lòng bỗng rung động. Ngay sau đó dịu dàng trả lời cô: “Được.”
Hứa Phương Phỉ cong môi, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
Trịnh Tây Dã nắm lấy bàn tay đang đang nắm lấy tay áo của cô, xoay người sải bước về phía cửa.
Trần Tam tỏ vẻ trông giống như một người anh em tốt đã chơi thân lâu năm, nhiệt tình đi theo Trịnh Tây Dã để tiễn anh ra ngoài, vừa đưa cho Trịnh Tây Dã một điếu thuốc, vừa thân thiện nói: “Đúng đúng đúng, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô gái nhỏ phải về nhà rồi. Anh Dã à, vậy tôi không giữ anh lại uống rượu nữa, hai anh em chúng ta lần sau lại gặp nhau.”
Nghe vậy, bước chân Trịnh Tây Dã bỗng dừng lại.
Anh nhẹ nhàng nói: “Trần Tam.”
Trần Tam vươn cổ dài ra nghênh đón, “Anh Dã có gì chỉ bảo.”
Trịnh Tây Dã thản nhiên cầm lấy điếu thuốc, nói: “Cô gái nhỏ này là người của tôi, những từ xấu xa tôi sẽ nói trước, nếu sau này còn có người đụng vào một cọng tóc của cô ấy, bất kể là ai, tôi sẽ băm xác của người đó ném xuống sông Lan Thương cho cá ăn.”
Trần Tam: “...”
Trần Tam đã bị tổ tông này làm cho ngu ngốc mất rồi, cười gượng hai tiếng, “Anh Dã, anh như thế này là có chút không nói đạo lý rồi.”
“Anh đang suy tính cái gì, tôi đều biết, ông Tưởng biết, chính anh lại càng biết rõ.” Trịnh Tây Dã cầm điếu thuốc trên tay vỗ vỗ vào mặt Trần Tam, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, nâng đế giày lên dẫm nát, hơi nhướng mày: “Ở nhà họ Tưởng, những chuyện qua tay anh xử lý là dơ bẩn nhất, nếu thật sự làm ầm ĩ ra tình hình gì, anh nói xem ông lão họ Tưởng sẽ bảo vệ anh hay bảo vệ tôi?”
Trần Tam bực bội mím môi, tức giận cũng không dám nói gì.
Trịnh Tây Dã thờ ơ thu hồi ánh mắt, cùng Hứa Phương Phỉ sải bước rời đi.
…
Trong màn đêm tối đen, một vài ngôi sao ở phía đông sáng lấp lánh rực rỡ. Bầu trời và trái đất được nối với nhau bằng con phố này tạo thành một đại dương đen kịt, không có giới hạn, chẳng thể nhìn thấy nơi cuối cùng của bầu trời, cũng chẳng thể nhìn thấy phía cuối cùng của con đường.
Hứa Phương Phỉ đi theo bên cạnh Trịnh Tây Dã. Bước ra khỏi câu lạc bộ rực rỡ ánh đèn xa hoa truỵ lạc sau lưng, mọi ồn ào náo nhiệt đều bị bỏ lại ở phía sau, sự may mắn nỗi sợ hãi khi thoát khỏi chuyện vừa rồi bỗng trào dâng trong lòng cô, dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, ngây lập tức cô cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, một tay vịn vào tượng điêu khắc đá voi mới có thể đứng vững.
Trịnh Tây Dã nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự lo lắng: “Em chóng mặt?”
“Không phải.” Cô lắc đầu, “Chỉ là hơi mệt thôi.”
Anh không nói gì nữa, cầm lấy cánh tay cô đỡ cô vào trong xe, vừa mới che đầu để cô ngồi vào ghế sau, ánh mắt anh lại thoáng thấy một người phụ nữ cao gầy đứng ở góc phố cách đó không xa, mặc một bộ âu phục màu tím hoa lệ, tay xách chiếc túi Hermes bạch kim cùng màu, tóc đuôi ngựa buộc cao, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, thẳng thắn nhìn anh chằm chằm.
Cơ thể Trịnh Tây Dã ngừng lại.
Người phụ nữ chớp mắt tinh nghịch rồi mỉm cười rạng rỡ.
“Đợi anh hai phút.”
Nói với Hứa Phương Phỉ xong, Trịnh Tây Dã đóng cửa xe “rầm” một cái, đi về phía Tiêu Kỳ.
“Mọi chuyện tối hôm nay bố nuôi đã biết hết rồi.” Tiêu Kỳ phóng khoáng khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói: “Bố nuôi nhờ em nói cho cho anh biết, vụ này ông ấy sẽ giúp anh ghi nhớ rõ ràng, còn hai tuần nữa là phải gặp ông chủ lớn, trong thời gian đặc biệt này nếu gây thêm rắc rối thì thật không hay. Khi mọi chuyện kết thúc, ông ấy sẽ đưa cho anh một lời giải thích.”
Trịnh Tây Dã không biểu lộ cảm xúc gì, cong môi, sắc mặt thay đổi thất thường: “Ông cụ nhà họ Tưởng, quả nhiên tin tức rất nhanh nhạy.”
Nhân vật như Tiêu Kỳ, tất nhiên trong chốc lát có thể nghe ra được ngụ ý trong lời nói của anh, cũng nhẹ nhàng cười hai tiếng, ngân nga nói: “Ai ya. Nhà họ Tưởng kinh doanh nhiều nơi như vậy, nuôi một đống Kim Cương La Hán, binh tôm tướng cua, rất là nhọc lòng đau đầu. Bình thường bố nuôi đều ở Vân Thành, lại không có nhiều thêm vài đôi mắt cùng lỗ tai, giúp ông ấy xem xét mọi chuyện, ai biết sau lưng sẽ xảy ra sóng gió gì. Cũng không phải đang chĩa mũi nhọn vào anh mà không tin anh, đừng nghĩ lung tung nữa.”
Trịnh Tây Dã bên ngoài cười nhưng trong không cười, im lặng.
“Được rồi được rồi, sao anh lại không vui như vậy.” Tiêu Kỳ trầm mặc, liếc nhìn cửa sổ lớn màu đen chữ G tối om, khịt mũi nói: “Em thấy cô gái nhỏ của anh cũng không gặp tổn thất gì lớn, quay về mua mấy viên kẹo dỗ dành hai câu. Nếu thật sự không được thì ném cho xấp tiền mua mấy cái túi, coi còn có thể làm ầm lên với anh nữa không?”
Trịnh Tây Dã cúi đầu, lấy bật lửa và tự châm điếu thuốc cho mình.
Tiêu Kỳ nhìn thấy sắc mặt của anh, hơi thay đổi suy nghĩ, sau đó lại chuyển sang giọng điệu mình hiểu rõ mọi chuyện, nhẹ nhàng nói: “Em đã sớm nói với anh rồi, hẹn hò với mấy cô gái nhỏ cũng chẳng có gì tốt, ngoại trừ có chút trong sáng có chút xinh đẹp, có thể giúp anh được cái gì chứ? Gặp chuyện là khóc lớn, anh đi đâu tìm phụ nữ vậy, chỉ chuốc thêm rắc rối phiền phức cho chính mình, tự tìm tổ tông để thờ phụng.” Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
Khi cô ta vừa nói xong, Trịnh Tây Dã cũng vừa hút hết một điếu thuốc.
Anh cụp mắt xuống, dẫm đầu lọc thuốc lá cho tắt hẳn rồi ném vào thùng rác, quay người bỏ đi, không thèm nhìn Tiêu Kỳ một lần nào nữa.
Thấy vậy, đôi lông mày lá liễu được tỉa tót cẩn thận tỉ mỉ của cô Tiêu nhướng lên tức giận, trong nháy mắt nổi trận lôi đình: “Này, tên họ Trịnh kia! Anh có nghe rõ em đang nói gì không! Em còn chưa nói xong nữa mà, anh đi đâu vậy, quay lại đây cho em!”
Anh không quay đầu lại, chỉ lười biếng giơ tay phải lên vẫy vẫy lạnh nhạt, bỏ lại một câu: “Chọn địa điểm thời gian cụ thể đi rồi tới tìm tôi.”
“...Mẹ nó, Trịnh Tây Dã, anh là đồ khốn kiếp!” Tiêu Kỳ vừa khó chịu vừa buồn bực, hung hăng trợn mắt nói về phía kia.
…
Khi Trịnh Tây Dã quay trở lại xe, cô gái ngồi bên phải hàng ghế sau đang dựa đầu vào cửa sổ, ôm cặp sách ngẩn ngơ.
Ngồi trong buồng lái là một người thanh niên khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, có ngoại hình nghiêm chỉnh, tên là Tôn Hoa. Hai năm trước, Trịnh Tây Dã cứu Tôn Hoa người đầy vết bầm tím từ sòng bạc ra ngoài, giúp Tôn Hoa chi trả chi phí phẫu thuật của mẹ cậu ấy, kể từ đó, Tôn Hoa luôn trung thành và tận tâm với Trịnh Tây Dã, ngày thường thỉnh thoảng làm tài xế giúp Trịnh Tây Dã lái xe.
Tôn Hoa đã ở bên Trịnh Tây Dã trong những năm này, cùng anh phiêu du vào nam ra bắc, gặp qua vô số sóng gió, đã sớm luyện tập không thay đổi sắc mặt kể cả núi Thái Sơn có sập.
Cậu ấy không có chút tò mò về cô gái nhỏ bên cạnh ông chủ, mắt nhìn thẳng, cung kính hỏi: “Anh Dã, bây giờ đi đâu?”
“Phố Hỉ Vượng.”
“Vâng.”
Tôn Hoa khởi động xe ô tô, cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe bắt đầu thay đổi tốc độ và lui về phía sau một cách nhanh chóng.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ bình tĩnh, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô ngẩn người.
Bỗng cô thấy cánh tay mình hơi bị siết chặt, giống như bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
“...” Hứa Phương Phỉ nhìn xuống làn da có cảm giác lạ khi bị chạm vào. Xương ngón tay hiện ra rõ ràng, năm ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay mảnh khảnh và trắng nõn của cô vào lòng bàn tay, tư thế quen thuộc và thân mật đến khó tả.
Mặt cô nóng bừng, không biết là ngượng ngùng hay xấu hổ, cô theo bản năng rụt tay lại.
“Đừng động đậy.” Ba chữ từ trên đỉnh đầu truyền xuống, trầm thấp dịu dàng.
Hứa Phương Phỉ sững người, động tác cũng dừng lại theo.
Sắc mặt Trịnh Tây Dã rất khó coi, anh nhìn Hứa Phương Phỉ từ đầu xuống chân những mấy lần liền.
Cổ tay cô gái nhỏ trắng muốt như tuyết, gầy đến mức tưởng chừng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, vừa mỏng manh lại sạch sẽ. Trên cổ tay dường như có thể nhìn thấy dấu vết của dây thừng, cũng may là chỉ đỏ lên, không bị trầy da.
Người đàn ông tập trung ánh mắt vào cổ tay đỏ ửng của cô, sau một lúc im lặng, anh cố hết sức bình tĩnh hỏi: “Ngoại trừ khoé miệng và cổ tay, em có còn chỗ nào đau hay khó chịu nữa không?”
Mấy ngày này ở gần nhau, sự thân thiết tỉ mỉ quan tâm dịu dàng của Trịnh Tây Dã gần như đã khiến Hứa Phương Phỉ quên mất thân phận của anh, quên mất môi trường sống, quên anh là một người hung ác tàn nhẫn như thế nào. Đêm nay khi nhìn thấy sự tàn bạo đáng sợ của anh khi tức giận, trong lòng cô vẫn còn tồn tại nỗi sợ hãi.
Mặt cô đỏ như sắp chảy máu đến nơi, cô gái ngượng ngùng lại có chút sợ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Không còn nữa.”
Trịnh Tây Dã lại hỏi: “Bọn họ có cho em ăn thứ gì khác không?”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời anh: “Không có.”
“Có tiêm vào người em thứ gì không?”
“Không có.”
Nghe được mấy câu trả lời phủ định, Trịnh Tây Dã vẫn có chút lo lắng. Anh nắm lấy cánh tay Hứa Phương Phỉ, kéo ống tay áo đồng phục của cô lên cao, trong chốc lát, cánh tay trắng tuyết như ngó sen của cô gái lộ ra ngoài càng nhiều, đẹp hơn tất cả ngọc bích trên thế giới.
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nhìn chăm chú, anh kiểm tra đi kiểm tra lại nhưng không thấy lỗ kim.
Lại kiểm tra cánh tay khác.
Cũng trắng như tuyết, không có dấu vết tiêm chích.
Sau khi xác nhận rằng không có vết thương nào khác trên cơ thể, Trịnh Tây Dã mới hoàn toàn nhẹ nhõm. Đột nhiên, anh chợt nhận ra điều gì đó, mi mắt khẽ nhếch lên, chú ý thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình một cách kỳ lạ, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt sáng lộ rõ vẻ ngu ngơ nghi ngờ.
Trịnh Tây Dã hơi giật mình.
Anh ý thức được hành động của chính mình có chút mất khống chế, anh buông lỏng năm ngón tay, thả cô ra.
Hứa Phương Phỉ mặt nóng rực, cô cúi đầu, lặng lẽ nắm lấy ống tay áo một lần nữa.
“Thật xin lỗi em. Lúc nãy là do anh quá lo lắng, cho nên có chút mất bình tĩnh.” Trịnh Tây Dã nói: “Tự tiện chạm vào cơ thể của em, mong em đừng để ý.”
“Không, không đâu.” Cô gái nhỏ thấp giọng trả lời. Lông mày của cô mềm mại quyến rũ, cả người như hòa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi lại nói: “Đã muộn lắm rồi, em gọi cho mẹ báo tin an toàn đi.”
“Lúc nãy em đã gọi rồi.” Hứa Phương Phỉ thấp giọng nói, rồi ngừng lại, sau đó nhỏ giọng hơn nói tiếp: “Trong lúc anh nói chuyện cùng với chị Kỳ.”
Trịnh Tây Dã: “Em nói như thế nào?”
“Em nói em qua nhà Dương Lộ làm bài tập, nhưng điện thoại lại để chế độ im lặng nên không bắt máy.” Hứa Phương Phỉ lương tâm cắn rứt trả lời. Đang nói đến nửa câu cô chợt nhớ đến điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu van xin: “Anh A Dã, có thể làm phiền anh nói lý do giống như vậy được không, em không muốn mẹ em biết chuyện đã xảy ra tối nay. Sức khoẻ của bà ấy không được tốt, em không muốn bà ấy lo lắng.”
Trịnh Tây Dã rơi vào im lặng thật lâu.
Một lúc sau, anh mới khẽ mở đôi môi mỏng, trong giọng nói có một chút âm trầm khàn khàn. Anh nói với cô: “Anh xin lỗi.”
Hứa Phương Phỉ không hiểu gì cả, ấp úng nói: “Xin lỗi…cái gì cơ?”
“Chuyện xảy ra tối nay, là anh đã liên luỵ đến người vô tội như em. Bởi vì anh mà em phải chịu tổn thương, nếu như em vì chuyện này mà xa lánh anh, chán ghét anh, anh đều sẽ nhận hết, không còn lời gì để nói.”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào mắt cô, bỗng nhiên ánh mắt sâu thẳm thêm vài phần, nhưng nháy mắt lại quay lại nét bình tĩnh không gợn sóng như lúc ban đầu: “Nhưng mà anh đảm bảo với em, lần này là lần đầu tiên, cũng nhất định là lần cuối cùng.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Cô nhất thời không nói nên lời, tâm trạng của cô bỗng trở nên có chút kỳ lạ.
Cô và anh vốn dĩ được cho là người của hai thế giới, nhưng họ lại giao nhau cho đến nay vì nhiều sự tình cờ, trời xui đất khiến, đoạn thời gian này, gia đình của cô dưới sự chăm sóc và bảo vệ của anh, nó còn nhiều hơn cả những “phiền phức” mà anh nói là do anh gây ra. Đọc bản dịch full và đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ suy nghĩ điều đó, đừng nói đến một chút “chán ghét”.
Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ nhẹ nhàng lên tiếng, gọi: “A Dã.”
Ánh mắt Trịnh Tây Dã khẽ di chuyển vì tiếng gọi thân mật này lại một lần nữa xuất phát từ miệng cô: “Hả?”
Cô khó có được sự dũng cảm lớn như vậy, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trong sáng mà kiên định: “Thật ra, cả em và mẹ em đều cho rằng anh là một người rất tốt. Tuy rằng em không biết rõ trước kia anh là người như thế nào, cũng không biết anh đang phải trải qua những gì, nhưng em tin rằng, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Thế giới của anh sẽ vén mây nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ vào một ngày nào đó.”
Ngay sau đó, cả khoang xe đều chìm vào sự im lặng kéo dài.
Không biết bao lâu.
Trịnh Tây Dã nhìn chăm chú vào đôi mắt cô gái nhỏ, có tia sáng sâu thẳm trong đôi mắt đen, bỗng nhiên anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nhóc con, có câu nói này của em, tất cả đều trở nên đáng giá.”