Nụ hôn nồng cháy

Đêm hôm đó Hứa Phương Phỉ nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Khoảng thời gian trong giấc mơ dài đằng đẵng như một thước phim màu đen trắng cổ xưa, xâu chuỗi tất cả những kí ức tuổi thơ của cô lại với nhau. Những hình ảnh loang lổ nhiều màu và cũ kỹ, từng cảnh rồi từng cảnh vụt qua, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở chỗ ngọn đèn đơn độc trong một đêm mưa gió.
Ở giữa con hẻm nhỏ âm u lạnh lẽo, bóng lưng người đàn ông cao lớn và thẳng tắp nhưng vẫn rất chỉnh tề. Trông anh giống như một vị thần xuất hiện trong những câu truyện thần thoại, vững vàng đứng trước mặt cô, che mưa chắn gió cho cô.
Chợt không gian trong cảnh tượng thay đổi thành hình ảnh anh đang cười một cách lười biếng và nói với cô: "Hy vọng em sẽ mọc đôi cánh, trở thành một chú cá Bắc Minh." (1)
(1) Câu gốc là "Hi khanh sinh cánh chim, một hóa Bắc Minh ngư.": "Bắc Minh ngư" - cá Bắc Minh hay còn được gọi là cá Côn, là loài cá xuất hiện trong tác phẩm "Tiêu Dao Du" của Trang Tử. Cá Côn có thể hóa thành chim đại bàng bay đi ngao du trong vòng chín ngày. Còn câu chúc của nam chính là trích dẫn từ bài "Giang hạ sứ quân thúc tịch thượng tặng Sử Lang Trung" của nhà thơ Lý Bạch. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Toàn bộ bài thơ như sau:
Phượng hoàng đan cấm lý, hàm ra tử nê thư.
Tích phóng ba tương đi, nay còn muôn lần chết dư.
Tiên lang lâu vi đừng, khách xá hỏi thế nào?
Hạc triệt tư nước chảy, mây bay thất nơi ở cũ.
Nhiều tàm hoa tỉnh quý, không lấy trục thần sơ.
Phục như rừng trúc hạ, lẩm bẩm bồi phương yến sơ.
Hi quân sinh cánh chim, một hóa Bắc Minh ngư.
Nghĩa gốc câu này trong bài thơ của Lý Bạch là mang ý hy vọng Sử Lang Trung có thể mọc cánh bay xa. Còn bản thân tác giả cũng có thể hóa thành cá Côn, một ngày cũng sẽ biến thành chim đại bàng bay đi. Sau này câu thơ được dùng theo ý chúc đối phương có tương lai xán lạn, đầy triển vọng như cá Côn mọc đôi cánh bay xa vạn dặm ngoài biển khơi.
Cuối giấc mơ, một hồi tiếng gõ cửa đánh thức Hứa Phương Phỉ khỏi giấc ngủ.
Rầm rầm.
Ngôi nhà cũ cách âm không tốt, ngoài ra cách bài trí phòng ngủ của Hứa Phương Phỉ lại là kiểu cũ nhất, cửa gỗ hầu như không có tác dụng cản sóng âm. Tiếng gõ cửa vang lên mấy tiếng, cô ngáp một cái, dụi dụi mắt, dựng quả đầu rối như cái ổ gà ngồi dậy khỏi giường.

Trong lúc mơ mơ màng màng thì cô nghe thấy tiếng mẹ đi ra mở cửa.
Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ, mỉm cười hỏi: "Xin chào, xin cho hỏi chị có phải là chị Kiều Tuệ Lan không?"
"Là tôi đây." Mẹ hiển nhiên có chút hoang mang: "Các cậu là…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được cuộc đối thoại ở bên ngoài, Hứa Phương Phỉ cảm thấy kỳ quái. Cô xốc chăn xuống giường, lặng lẽ đi tới cửa phòng ngủ, đứng yên tại chỗ, dán cái lỗ tai ở trên cửa cẩn thận lắng nghe.
Tại chỗ cửa chính.
"Ồ, xin chào chị Kiều, tôi mang họ Trương, là quản lý phòng cho vay của công ty Tín Đức hoạt động tín dụng." Đang mở lời nói chuyện là người đàn ông có vóc dáng thấp, mặc một bộ âu phục mỏng màu đen rẻ tiền. Có lẽ anh ta vội vàng rời khỏi nhà để đi làm, nên ngay cả nếp nhăn của bộ âu phục cũng không có thời gian ủi cho phẳng. Anh ta cười hì hì, nói: "Lúc trước có phải chị đã đến công ty của chúng tôi đăng ký thế chấp để vay tiền đúng không?"
Kiều Tuệ Lan bừng tỉnh hiểu ra, bà lấy lại tinh thần, gật đầu: "Vâng, đúng là có chuyện như vậy."
"Lúc trước đơn chị nộp là đơn thế chấp nhà ở xin vay tiền, hiện tại công ty chúng tôi đang xét duyệt đơn này." Quản lý Trương nói xong rồi dừng lại một chút, thò đầu nhìn về phía sau bà, ánh mắt nhanh như chớp lướt qua khắp nơi: "Nếu tiện thì chị có thể cho tôi vào xem nhà được không?"
Kiều Tuệ Lan biết người này là quản lý cho vay đến đây để kiểm tra nhà. Trong lòng bà tràn ngập cảm giác cay đắng, vô cùng khó chịu nhưng bà không thể từ chối, chỉ có thể cố gắng mỉm cười và nói: "Đương nhiên là có thể rồi, mời quản lý Trương vào."
Nói xong, Kiều Tuệ Lan lau hai bàn tay hai lần vào tạp dề đang quấn quanh eo, xoay người tránh đường, ân cần mời quản lý Trương vào phòng khách ngồi xuống.
Ngồi trên sô pha, quản lý Trương vừa đưa mắt nhìn chung quanh căn nhà cũ xây vào giữa những năm chín mươi, vừa lấy ra một tờ đơn cùng cây bút ký trong cặp táp anh ta mang theo bên mình, thuận miệng hỏi: "Chị Kiều, nhà chị có bao nhiêu người ở thế?"
"Có ba người." Kiều Tuệ Lan cúi người xuống, lấy ra một cái cốc giấy mới từ trong ngăn kéo tủ TV, bà bỏ vào trong đó một ít lá trà, đổ nước mới đun sôi lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Căn nhà này chỉ có tôi, con gái tôi và bố tôi sống thôi."
Trong lúc nói chuyện, bà đưa ly trà đã ngâm đủ thời gian cho quản lý Trương.
"Cảm ơn." Quản lý Trương nhận lấy cốc trà giấy, nhấp một ngụm nhỏ, chép chép miệng. Anh ta phát hiện đây là loại trà hoa nhài rẻ tiền nhất, trong chốc lát mất hứng thưởng thức, đặt cốc trà lên lại bàn trà. Lại hỏi: "Chị Kiều, chị nói chị ở với bố và con gái chị. Vậy chồng chị đâu?"
Đôi mắt Kiều Tuệ Lan hơi ảm đạm đi, bà trả lời: "Mấy năm trước anh ấy bị bệnh, đã qua đời rồi."
"Tôi xin lỗi, chị Kiều." Quản lý Trương lúng túng ho khan một tiếng, anh ta chuyển đề tài tiếp tục hỏi những vấn đề khác, đồng thời dùng bút ghi chép.
Kiều Tuệ Lan trả lời một cách thành thật và hợp tác.

Sau khi điền hết vào bảng câu hỏi, quản lý Trương nói: "Tôi đã xem đơn chị đăng ký lần này, số tiền chị muốn vay là năm mươi ngàn có phải không?"
Vừa nghe thấy lời này, Kiều Tuệ Lan ngay lập tức trở nên lo lắng. Bà túm chặt lấy tạp dề bằng cả hai tay, đáp lời: "Đúng vậy."
Quản lý Trương liếc nhìn tờ đơn trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nghiêm túc quan sát đánh giá căn nhà, khẽ nhíu mày.
Kiều Tuệ Lan thăm dò: "Có chuyện gì sao quản lý Trương?"
Quản lý Trương thở dài, đáp: "Chị Kiều, chị cũng biết giá nhà đất rất thấp ở Lăng Thành của chúng ta, nhà xung quanh phố Hỉ Vượng lại càng không có giá trị. Nguồn thu nhập duy nhất của nhà chị chính là từ cửa hàng tiền vàng mã của chị. Nhà chị không có con số thu nhập chính xác, như vậy được tính là thu nhập không ổn định. Số tiền năm mươi ngàn không tính là nhiều, nhưng đơn có thể được thông qua hay không, tôi thực sự không dám đảm bảo với chị."
Ngực Kiều Tuệ Lan bị nghẹn lại, hoảng sợ nói: "Quản lý Trương, ngôi nhà này nếu như bán đi có trị giá lên đến khoảng ba trăm ngàn. Tôi chỉ muốn vay có năm mươi ngàn, tại sao lại không được chấp thuận?"
Quản lý Trương lắc đầu, cúi đầu xuống bưng lên cốc giấy uống một ngụm trà nóng. Anh ta cố ý đắp lên vẻ mặt đầy khó xử: "Một là khả năng trả nợ của chị không ổn định, hai là ngôi nhà cổ nằm ở khu vực này, ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai cơ chứ."
Nói xong, quản lý Trương thu dọn toàn bộ đồ đạc, kéo khóa cặp táp, kẹp cái cặp vào trong nách, đứng dậy làm ra vẻ phải đi: "Được rồi, tôi đã hiểu rõ hết mọi thông tin. Chị Kiều, chị đang bận, tôi đi trước, sau khi có kết quả xét xét duyệt tôi sẽ liên lạc lại với chị."
"Từ từ đã quản lý Trương." Kiều Tuệ Lan không cam lòng, đuổi theo đến tận cửa: "Hiện giờ các thành phố lớn nhỏ trên cả nước đều đang phá dỡ, tái định cư và cải tạo các khu đô thị cũ, phố Hỉ Vượng chắc chắn sẽ phát triển."
"Phá dỡ, tái định cư và cải tạo?" Tay quản lý Trương đã mở cửa ra, chân phải cũng bước được một nửa ra ngoài. Khi anh ta nghe thấy tiếng nói, bước chân dừng lại một chút, nghiêng đầu liếc mắt một cái: "Chị nghe ai nói thế? Phố Hỉ Vượng có vị trí bình thường, lại có nhiều nhà ở cổ như vậy, phá dỡ nơi này xác định là một cuộc đầu tư thua lỗ, cục quy hoạch đã loại bỏ nó ra khỏi kế hoạch cải tạo từ lâu rồi."
Kiều Tuệ Lan lúc này mới thực sự luống cuống, bà lo lắng nói: "Quản lý Trương, xin cậu hãy nghĩ biện pháp khác, vì tôi thực sự rất cần số tiền này."
"Vậy thì tôi chỉ có thể làm chân chạy việc vặt, giúp chị tranh thủ kết nối một vài mối quan hệ." Quản lý Trương nói xong bèn sờ mũi, xoa ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay phải hai lần, thì thầm: "Có điều là, để triển khai hoạt động của những thứ này, sẽ phải mời người ta ăn hay tặng quà cáp gì đó…"
Mặc dù cả đời Kiều Tuệ Lan thật thà chất phác, thanh thuần, tốt bụng, nhưng bà sinh ra và lớn lên ở Lăng Thành, làm sao mà không nhận ra suy nghĩ xấu xa trong bụng của người quản lý cho vay này.
Từ lâu đã nghe nói rằng mấy loại công ty hoạt động tín dụng tư nhân này sử dụng lãi suất cao ngất ngưởng làm mồi nhử, lừa gạt dụ dỗ mọi người gửi tiền vào, sau đó dùng khoản tiền gửi đấy đưa cho người vay. Đúng là tay không chụp cổ sói trắng. (2)
 
(2) Tay không tròng cổ sói trắng: ban đầu câu này mang ý nghĩa đánh giá cao khả năng của một ai đó, bởi vì sói trắng vốn quý hiếm, tay không bắt được sói trắng thì càng hiếm hơn nữa. Nhưng ngày nay câu này mang ý nghĩa ẩn dụ chê trách hoặc giễu cợt những kẻ không bỏ ra bất kỳ cái gì để đầu tư nhưng đến đâu cũng giở thủ đoạn để lừa đảo và đạt được lợi ích lớn.
 

Nhưng điều bà không ngờ tới chính là tên quản lý cho vay này lại có thể kiếm chác thêm thêm một chút béo bở trong quá trình xét duyệt.
Không thể nói là bà không tức giận, nhưng sau khi nghĩ đến kỳ thi đầu vào sắp tới của con gái và còn cả tiền thuê nhà năm thứ hai của cửa hàng, nội tâm và lý trí của Kiều Tuệ Lan đấu tranh vài giây, cuối cùng bà vẫn hạ quyết tâm.
Bà hít một hơi thật sâu rồi thở ra, xoay người lấy ra mấy trăm tờ tiền từ trong túi xách treo trên tường. Rồi bà cố nặn ra một nụ cười, quay sang quản lý Trương, cầm tiền trong tay nói: "Quản lý Trương, chuyện xét duyệt đành làm phiền cậu bỏ công bỏ sức…"
Bà đang định nhét tiền vào tay đối phương, cửa phòng ngủ sau lưng vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra.
Kiều Tuệ Lan và quản lý Trương đều giật mình, không ai bảo ai mà đều quay đầu lại nhìn.
Một cô gái mặc một bộ đồ thể thao sáng màu xuất hiện trước cửa phòng ngủ. Nhìn cô trong sáng thuần khiết, dịu dàng duyên dáng và mảnh khảnh nhưng ánh mắt lại lộ ra tia lạnh lùng dày đặc không cho phép ai lại gần. Một ánh mắt cứng rắn dành cho những kẻ phạm tội.
Hứa Phương Phỉ không nói không rằng nhìn người đàn ông đầu đầy dầu đứng ở cửa.
Thực ra Kiều Tuệ Lan không muốn Hứa Phương Phỉ biết về việc mình thế chấp căn nhà để vay tiền. Nhưng xét theo tình hình trước mắt, có thể nhận thấy rằng con gái bà đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Bà nhéo nhẹ phần giữa đôi lông mày, nhẹ nhàng nói: "Phỉ Phỉ, hôm nay là ngày nghỉ, con về phòng ngủ lại thêm một lát đi."
"Mẹ, con ngủ đủ rồi." Hứa Phương Phỉ trả lời lại như thế.
Sau đó, cô tiến lên vài bước đến trước mặt quản lý Trương, khẽ cong nhẹ môi: "Quản lý Trương, cảm ơn anh đã vất vả chạy đến đây một chuyến."
Quản lý Trương chú ý thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp, tươi ngon mọng nước như vậy, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, vội vàng cười nói: "Không vất vả không vất vả, đều là việc nên làm thôi."
Hứa Phương Phỉ tiếp tục: "Nhưng mà đơn xin vay tiền mẹ tôi đã nộp rồi, nếu công ty của anh sau khi xem xét đầy đủ thông tin mà quyết định không cho vay, chúng tôi cũng không ép buộc."
Quản lý Trương sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại: "Ý của em là gì?"
"Ý của tôi chính là mời anh trở về đi."
Nghe cô gái nhỏ nói xong, quản lý Trương mấp máy miệng, anh ta đang định trả lời thì đã thấy cô đưa tay ra sức đẩy mạnh vai anh ta. Quản lý Trương không đề phòng, bị làm cho bất ngờ, loạng choạng bước một bước, trong nháy mắt, cánh cửa trước mặt "rầm" một tiếng đóng sầm lại.
"... Con nhóc con này cũng lợi hại ra phết." Quản lý Trương nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống trộm trước mặt, phải mất vài giây anh ta mới ý thức được mình vừa bị một cô gái nhỏ mạnh bạo đuổi ra ngoài. Trong lòng ngoài cảm thấy vô cùng bực tức ra, anh ta còn lấy làm tiếc vì mình không may mắn kiếm chác thêm một chút béo bở. Anh ta nhỏ giọng chửi thầm một câu, xoay người đi xuống lầu rời đi.
Ở trong nhà.
Tròng mắt Kiều Tuệ Lan trợn tròn lên. Bà thật không ngờ rằng cô con gái của mình luôn hiền lành ngoan ngoãn, lại không nói hai lời, thẳng tay đuổi cổ tên quản lý cho vay đó ra khỏi cửa nhà.
"Phỉ Phỉ, con làm cái gì vậy?" Kiều Tuệ Lan có chút lo lắng: "Lỡ như làm mất lòng người quản lý cho vay kia, bọn họ thực sự không cho vay tiền nữa thì làm sao bây giờ?"
"Mẹ, mẹ đừng để bị lừa." Hứa Phương Phỉ nói: "Mỗi câu tên quản lý đó nói đều là lừa gạt mẹ đấy. Loại công ty hoạt động tín dụng này cứ cho vay một khoản tiền là kiếm được một khoản tiền. Bọn họ chỉ ước gì có thể cho vay thêm nhiều tiền hơn."

Kiều Tuệ Lan chậm chạp mãi một lúc lâu sau mới nhận ra, bà đưa tay lên vỗ trán một cái.
Hứa Phương Phỉ im lặng một lúc, đến lúc không nhịn được nữa, cô nắm tay Kiều Tuệ Lan, hỏi: "Mẹ, vì sao mẹ lại muốn thế chấp nhà để vay tiền?"
Mặt Kiều Tuệ Lan lộ ra vẻ khó xử, bà dắt con gái vào bếp, vừa bật bếp gas hâm nóng lại cháo cho cô, vừa trả lời: "Trước đây có tin nói rằng sẽ xây dựng một nhà tang lễ trên khu đất trống bên cạnh đường tang lễ. Thế nên tiền thuê mặt bằng của tất cả các cửa hàng đều sẽ tăng lên, hơn nữa còn là tăng ở mức cao."
Hứa Phương Phỉ tức giận: "Để xây dựng xong nhà tang lễ và đưa nó vào sử dụng cũng phải mất ít nhất một hai năm. Vậy mà tiền thuê nhà đã tăng sớm như vậy?"
"Nhóm mấy người chủ cho thuê nhà đang tập hợp cùng nhau thảo luận muốn tăng, chúng ta còn có thể làm gì đây?" Kiều Tuệ Lan vỗ vỗ đầu con gái: "Con đi đánh răng và rửa mặt đi."
Hứa Phương Phỉ hỏi lại: "Tăng lên bao nhiêu ạ?"
Kiều Tuệ Lan trả lời: "Tiền thuê hàng năm tổng cộng tăng đến chín ngàn sáu trăm. Tiền thuê hàng năm hiện tại đang là hơn ba mươi ngàn."
Hứa Phương Phỉ đang nặn kem đánh răng, nghe thấy vậy thì kinh ngạc quay đầu lại: "Nhiều như vậy sao?"
Kiều Tuệ Lan đáp: "Đúng vậy."
Hứa Phương Phỉ băn khoăn, đắn đo suy nghĩ, cô đề nghị: "Mẹ, hay là chúng ta đổi mặt bằng cửa hàng sang chỗ khác đi? Chứ tiền thuê nhà cao quá."
"Mẹ mở cửa hàng trên đường tang lễ đã bao nhiêu năm, lượng khách quen khá đông. Rất nhiều người về quê cúng bái tổ tiên, thắp hương trong chùa chiền, đều đến chỗ mẹ mua mấy món đồ cần thiết. Đổi mặt bằng cửa hàng, việc làm ăn chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh." Kiều Tuệ Lan tiếp tục gạt bỏ: "Năm sau con vào đại học, về sau còn phải tiêu tiền thêm vào nhiều thứ. Dù thế nào đi chăng nữa vẫn phải duy trì cửa hàng."
Hứa Phương Phỉ nói: "Chuyện đại học mẹ không cần phải lo nghĩ. Theo con được biết, hàng năm đều có thể đăng ký khoản vay sinh viên để đóng học phí đại học. Đến lúc đi làm thì có thể dùng tiền lương của mình để trả lại theo tháng."
"Đứa nhỏ ngốc, vậy còn phí sinh hoạt thì sao? Những trường đại học tốt có cái nào không ở thành phố lớn đâu chứ? Mẹ nghe bác gái của con nói, con của bạn bà ấy ở Vân Thành học đại học, mỗi tháng đều phải tiết kiệm một đến hai ngàn để làm tiền sinh hoạt." Kiều Tuệ Lan giả bộ thoải mái trêu chọc: "Hơn nữa ở đâu ra cái nguyên tắc để con cái kiếm tiền đóng học phí. Nếu bị truyền ra ngoài, người làm mẹ như mẹ không chừng sẽ bị người ta cười nhạo."
"Mẹ…" Hứa Phương Phỉ còn muốn nói thêm cái gì khác.
"Được rồi được rồi, con mau đi đánh răng rửa mặt đi." Kiều Tuệ Lan ngắt lời cô, căn dặn nói: "À đúng rồi, một lát nữa ăn cơm xong, mẹ con chúng ta cùng nhau dọn cái tủ sách cũ trong phòng ông ngoại đem ra ngoài vứt đi nhé."
Hứa Phương Phỉ cắn bàn chải đánh răng, lơ ngơ lóng ngóng hỏi: "Nhưng tại sao lại vứt tủ sách ạ?"
"Ông ngoại của con bây giờ xoay người cũng khó khăn, lúc chúng ta không ở nhà, một mình ông di chuyển cũng không tiện. Mẹ dự định qua hai ngày nữa sẽ đổi sang giường hộ lý chạy bằng điện cho ông ngoại." Kiều Tuệ Lan nói tiếp: "Có điều cái giường đó chiếm rất nhiều không gian, cho nên phải dọn chỗ cho trống trước."
Hứa Phương Phỉ hiểu rõ, gật đầu: "Con hiểu rồi ạ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận