Tủ sách cũ trong phòng ông ngoại được bố Hứa mua khi ông ấy còn trẻ, bên trong chứa đựng rất nhiều "đồ vật lỗi thời" được tích cóp trong nhiều năm. Trong đó gồm có mấy cuốn sách, tạp chí, một số hóa đơn, đồ chơi thời thơ ấu của Hứa Phương Phỉ, còn có băng đĩa xếp cao như núi, tất cả đồ vật tập trung vào khoảng thời gian chuyển giao thiên niên kỷ.
Để không làm phiền ông ngoại nghỉ ngơi, hai mẹ con quyết định chuyển tủ sách ra phòng khách trước, sau đó sẽ thu dọn đồ đạc bên trong.
Tuy nhiên, ý tưởng này đã sớm gặp phải một vấn đề.
Kiều Tuệ Lan và Hứa Phương Phỉ một người bên trái một người bên phải ôm lấy tủ sách, một người dồn hết lực xuống chân để đẩy, người còn lại dùng hết sức kéo. Cuối cùng cũng dịch chuyển được chiếc tủ lớn đi vài cen-ti-mét, thế nhưng lúc này thắt lưng của Kiều Tuệ Lan lại đau buốt.
Bà kêu rên hai tiếng, nắm chặt tay ra sức đập mạnh vào eo, đã đổ mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mày Hứa Phương Phỉ hiện lên vẻ lo âu, cô nói: "Thôi mẹ ơi, thắt lưng của mẹ đau nhức thì mẹ nghỉ ngơi đi. Một mình con từ từ đẩy tủ sách ra cũng được."
"Mẹ không sao." Kiều Tuệ Lan lại cố gắng gượng: "Nào Phỉ Phỉ, chúng ta tiếp tục đẩy nào."
"Con đừng gắng sức quá." Ông ngoại nằm ở trên giường bệnh cũng chịu không nổi nữa, đôi lông mày nhíu lại rất sâu: "Con đã hơn bốn mươi rồi, cứ cố thêm chút nữa một hồi gãy lưng thì phải làm sao."
Kiều Tuệ Lan sợ ông cụ lo lắng, đành phải hạ tay xuống, nói: "Chỉ dựa vào một mình Phỉ Phỉ thì không thể di chuyển tủ sách này được."
"Cái tủ sách này nặng như vậy, tất nhiên Phỉ Phỉ không đẩy được." Ông ngoại suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Bố nhớ rõ dưới lầu nhà chúng ta không phải có một thanh niên sống sao? Nhìn dáng người cao lớn cường tráng như vậy, đi nhờ cậu ấy giúp một tay chuyển tủ sách đi đi."
"Chắc gì người ta có ở nhà." Kiều Tuệ Lan lầm bầm trả lời: "Để con xem tình hình thế nào rồi gặp được ai thì nhờ giúp đỡ."
Trong những năm qua, Kiều Tuệ Lan một mình làm việc chăm chỉ chèo chống gia đình này. Mặc dù bà tin chàng trai trẻ ở phòng 3206 là một người tốt bụng, nhưng để ngăn chặn mọi mối nguy hiểm tiềm ẩn, bà không muốn làm phiền anh nếu không thật sự cần thiết.
Hôm qua nhờ người ở phòng 3206 giao bài thi cho Phỉ Phỉ, thứ nhất là vì anh có xe đi lại thuận tiện, thứ hai là vì bà không tìm được người nào khác. Hôm nay chỉ là chuyển tủ sách thôi, không đến nỗi cứ phải là anh thì mới được.
Sau khi suy nghĩ như thế, Kiều Tuệ Lan bước ra khỏi nhà, mải miết đi xuống cầu thang, vốn có ý định nhờ lão Trương bảo vệ giúp đỡ.
Nhưng duyên phận chính là một thứ huyền diệu do ông trời định trước, không thể lay chuyển, khi đến thì cũng không có cách nào ngăn cản được.
Trước khi Kiều Tuệ Lan bước ra khỏi ngưỡng cửa khu nhà ở, bà đã chạm trán với một thân hình với vóc dáng mảnh khảnh, cao lớn và rắn rỏi.
Vẫn là Trịnh Tây Dã nhìn thấy Kiều Tuệ Lan trước.
"Cháu chào cô ạ." Anh thuận miệng lên tiếng chào hỏi.
Một giọng nói từ tính, trầm thấp nhưng dễ nghe, câu chữ rõ ràng là tiếng phổ thông. Ngay lập tức đôi tai của Kiều Tuệ Lan đã quen nghe tiếng địa phương ồm ồm nhận ra. Kiều Tuệ Lan hơi ngạc nhiên, không thể tin được ngước mắt lên, lúng ta lúng túng trả lời lại: "À à, chào cháu."
Trịnh Tây Dã với kỹ năng quan sát cực kỳ nhạy bén, anh nhìn thấy trán bà đổ mồ hôi và vị trí vết đỏ ở trong lòng bàn tay và đầu ngón tay do bị vật nặng đè lõm vào. Vì vậy anh thuận miệng hỏi: "Cô ơi, có phải trong nhà có việc gì cần giúp đỡ không ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người thanh niên rất lễ phép, nhưng khí thế lại hung hãn như sói, Kiều Tuệ Lan bị anh làm cho sợ hãi đến nỗi quên luôn từ chối, theo bản năng trả lời: "Có một cái tủ lớn cần phải chuyển đi."
Trịnh Tây Dã đã đoán được Kiều Tuệ Lan đang đi tìm kiếm giúp đỡ bèn nói: "Để cháu chuyển giúp cô ạ."
Lời đã nói đến mức này rồi mà từ chối thì thật sự là không hợp đạo lý cho lắm. Kiều Tuệ Lan chỉ có thể mỉm cười, không còn cách nào khác nói: "Vậy cô cảm ơn cháu trước nhé."
Một lát sau, Trịnh Tây Dã đi theo Kiều Tuệ Lan lên tầng bốn, bước vào phòng của ông ngoại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Phương Phỉ quay đầu ngước lên. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Trịnh Tây Dã, đôi mắt cô hơi mở to ra.
Đối phương vẫn một thân nhẹ nhàng, mát mẻ và chỉnh tề, mặc bộ quần áo sáng màu. Anh khôi ngô tuấn tú như một bức tranh vẽ, khí chất cô độc lạnh lùng phảng phất giống như một cái cây bạch dương ở sa mạc Gobi.
Bên kia.
Trịnh Tây Dã vừa bước vào phòng ngủ đã chú ý đến thân hình nhỏ nhắn đang ngồi chồm hổm bên cạnh cái tủ. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô vài giây, tiếp đó nhanh chóng quay sang hướng bên kia, nhìn ông cụ bị liệt nửa người nhẹ nhàng nói: "Cháu chào ông ngoại, cháu ở dưới lầu, đến giúp chuyển tủ đi ạ."
Ông ngoại đánh giá người thanh niên trẻ trước mặt mình, trong đôi mắt mông lung lóe lên một tia sáng, cười nói: "Được được được, vậy làm phiền cháu nhé."
"Phỉ Phỉ, con đứng dậy tránh ra đi." Kiều Tuệ Lan nói: "Đừng gây thêm phiền phức cho anh hàng xóm."
"Vâng ạ." Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn đứng dậy, dịch đến bên cạnh cửa phòng ngủ.
Chỉ thấy Trịnh Tây Dã đi đến bên cạnh tủ sách cũ, hơi khom người, hai cánh tay thon dài và mạnh mẽ chia nhau ra ôm lấy hai bên tủ sách, dùng sức trẻ di chuyển. Hai mẹ con hợp sức lại mới dịch chuyển được cái tủ sách nặng trĩu đi vài cen-ti-mét, vào trong tay anh lại như mất đi một nửa trọng lượng, trong nháy mắt rời khỏi mặt đất.
Hứa Phương Phỉ nhìn đến trợn mắt há mồm.
… Trời ạ. Sức mạnh của tên đại lão xã hội đen này cũng lớn quá đi.
Ma xui quỷ khiến như thế nào mà cô lại tưởng tượng anh có thể nâng cô lên bằng một tay rồi ném cô đi xa hàng chục mét một cách dễ dàng như một bao cát.
Trịnh Tây Dã ôm tủ sách đi đến cửa thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngơ ngác ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn mình, đôi mắt to tròn đen nhánh như hai hòn bi ve nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không có ý định nhường đường. Vì vậy anh nói: "Phiền em nhường đường cho anh một chút."
"... À vâng ạ." Hứa Phương Phỉ hoàn hồn, mặt đỏ tai hồng tránh vèo một cái tránh ra xa một chút.
Trịnh Tây Dã ôm tủ sách trên tay bước ra ngoài.
Kiều Tuệ Lan vui vẻ đi theo phía sau, đưa ngón tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh tủ TV, nói: "Tạm thời đặt ở chỗ này đi."
Một âm thanh nhẹ nhàng trầm đục phát ra, Trịnh Tây Dã đặt tủ sách xuống.
Kiều Tuệ Lan cảm ơn Trịnh Tây Dã hết lần này đến lần khác. Sau đó, bà quay đầu đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, cười nói: "Đi thôi chàng trai, cô chuẩn bị đi đến cửa hàng, tiện đường tiễn cháu xuống lầu. Nhà cô luôn làm phiền cháu, thật là ngại quá."
Trịnh Tây Dã cười nhạt: "Cô đừng khách sáo với cháu."
Hai người nói chuyện rồi bước ra cửa. Kiều Tuệ Lan đang định đóng cửa lại thì nhớ ra điều gì đó, bà ló đầu lại nhìn xung quanh, rồi dặn dò: "Đúng rồi, Phỉ Phỉ, buổi sáng con dành chút thời gian để dọn dẹp tủ sách xem có thứ gì con cần dùng hay không. Ngoại trừ sách giữ lại để bán, mấy cái khác con cứ đem xuống lầu vứt đi."
Hứa Phương Phỉ lên lên tiếng trả lời: "Vâng ạ."
Cửa chính đóng lại, tiếng bước chân của mẹ và Trịnh Tây Dã từ từ xa dần.
Hứa Phương Phỉ quay trở lại đứng trước cửa phòng ngủ của ông ngoại, cô nhìn thấy ông cụ đang từ từ nhắm hai mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng và đều đều, có vẻ sắp ngủ.
Cô ngay lập tức nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ lại, mở tủ sách ra cẩn thận chăm chú thu dọn, phân loại từng món đồ. Sách và tạp chí được đặt sang một bên để đem đi bán phế liệu, tiếp đó là mấy món đồ chơi khi còn nhỏ của cô, còn có các loại băng đĩa...
Đúng lúc này lại có một trận tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên: "Cộc cộc."
Hứa Phương Phỉ cảm thấy khó hiểu. Cô đứng dậy đi đến phía cửa, nhìn xuyên ra ngoài thông qua chỗ mắt mèo, đôi mắt chợt lóe lên tia sáng trong một cái chớp mắt.
Cô mở cửa ra.
"Anh A Dã?" Hứa Phương Phỉ gọi nhỏ một tiếng, sợ đánh thức ông ngoại, cô cố gắng hạ thấp giọng lại."Tại sao anh lại lên đây?"
"Ban nãy anh nghe thấy mẹ em dặn dò em thu dọn tủ sách." Trịnh Tây Dã cúi đầu nhìn cô: "Trong ngăn tủ đó có rất nhiều đồ, một mình em thu dọn đến bao giờ mới xong đây?"
Đôi mắt sáng ngời của Hứa Phương Phỉ lấp lánh: "Anh đến đây chỉ là để giúp em dọn thôi à?"
Trịnh Tây Dã nói: "Rất hiếm khi học sinh cấp ba được nghỉ ngơi một ngày, dọn xong sớm một chút thì em mới có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn."
Trong lòng Hứa Phương Phỉ cảm thấy ấm áp ngọt ngào, khóe miệng đã vô thức nhếch lên một đường cong xinh đẹp vô ngần, nhỏ giọng nói: "Vậy em cảm ơn anh trước nhé."
"Cảm ơn anh mà vẫn còn không cho anh đi vào à?"
"A, mời anh vào." Lúc này cô gái nhỏ mới ý thức được mình để người ta đứng ngoài cửa đã lâu, sắc mặt có chút đỏ bừng, vội vàng mở rộng cánh cửa, mời anh đi vào.
Đây đã là lần thứ ba Trịnh Tây Dã đến nhà Hứa Phương Phỉ, nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người bọn họ ở riêng trong nhà cô.
Nhịp tim của cô bất thình lình trở nên dồn dập, mặt cô đỏ bừng, để che đậy cô quay người đi vào bếp. Mở miệng hỏi: "Ở nhà em chỉ có trà hoa nhài và nước ấm, anh muốn uống cái gì?"
Trong mắt Trịnh Tây Dã nhìn kỹ bóng dáng mảnh khảnh từ phía sau, nói: "Anh không muốn uống gì cả, em không cần bày vẻ đâu."
"Vậy anh uống nước ấm nhé." Cô tự ý rót cho anh một cốc nước ấm, đặt lên trên bàn.
Trịnh Tây Dã khẽ gật đầu: "Cảm ơn em."
Không khí đột nhiên im lặng vài giây, bầu không khí phảng phất sự ngượng ngùng không thể tả.
Trịnh Tây Dã cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm nước ấm, như là nghĩ tới điều gì, anh thuận miệng hỏi cô: "Hôm nay nhà em có phải có khách hay không?"
Hứa Phương Phỉ sững người, cúi thấp cái đầu nhỏ xuống, do dự nửa giây, chậm rãi gật đầu nói: "Là người của công ty cho vay."
Trịnh Tây Dã lặng lẽ nhìn chăm chú lên người cô, nhưng vẫn không nói tiếp.
Ngay cả bản thân Hứa Phương Phỉ cũng không phát giác ra, không biết bắt đầu từ khi nào, đối với người đàn ông không rõ lai lịch này, sự phòng bị của cô đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ mặt đối mặt, cô tin tưởng, dựa dẫm vào anh hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô nhẹ nhàng tiếp tục nói: "Tiền thuê mặt bằng cửa hàng ở bên kia đường tang lễ tăng lên. Vì để duy trì cửa hàng, mẹ em định thế chấp nhà vay một ít tiền. Hôm nay người đó đến đây để làm cuộc điều tra hiện trường."
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Nhà em cần bao nhiêu tiền?"
Hứa Phương Phỉ không trả lời câu hỏi của anh. Cô chỉ làm bộ không nghe thấy, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh sáng trong bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên nói: "Ngày hôm qua anh nói anh phải rời đi khỏi Lăng Thành. Vậy sau khi anh đi, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?"
Bốn bề chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Khoảng chừng chốc lát sau, Trịnh Tây Dã chăm chú nhìn cô với ánh mắt sâu thăm thẳm: "Em muốn gặp lại anh sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái đột nhiên có hai rặng mây đỏ bay đến, cô tạm thời bị mắc kẹt, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã trông rất bình tĩnh, lại nói tiếp: "Nếu anh nói với em rằng, sau này chúng ta có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau thì sao."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Nếu anh nói với em, sau này chúng ta có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau thì sao.
Nếu như...
Không bao giờ gặp lại nữa thì sao?
Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Tối hôm qua khi anh nói anh có thể phải rời khỏi Lăng Thành, cô không hề nghĩ nhiều về điều đó. Trong tiềm thức cô cho rằng họ đã lưu thông tin liên lạc của nhau, ngay cả khi anh không trở về Lăng Thành, bọn họ vẫn là bạn bè với nhau như cũ và vẫn sẽ luôn giữ liên lạc.
Nếu thật sự không bao giờ… gặp lại nhau nữa...
Trái tim cô như bị một bàn tay bóp nghẹt, trong lòng âm ỉ khó chịu, giờ khắc này ánh nắng ngoài cửa sổ dường như đều mất đi hơi ấm. Đầu óc Hứa Phương Phỉ ong ong, cô nhìn về phía trước mặt Trịnh Tây Dã, và cô chợt nhận ra, thực ra từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ thực sự hiểu rõ anh.
Người đàn ông này giống như một cơn mưa to bị đóng băng giữa không trung, tạm thời dừng lại ở trước mắt cô, làm đảo loạn thế giới của cô, nhưng cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất, không thể chạm tới.
Ở phía đối diện, Trịnh Tây Dã đã nhìn thấy tất cả những thay đổi trên nét mặt của cô gái. Con ngươi của anh hiện lên vẻ phức tạp rõ rệt, sâu không dò được, nhưng khóe miệng của anh từ đầu đến cuối vẫn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt không kiêng nể, lười biếng nói: "Anh chỉ nói đùa với em một chút thôi mà thôi. Sao vậy, chẳng lẽ em rất sợ sẽ không được gặp lại anh à?"
Hứa Phương Phỉ: "."
Hứa Phương Phỉ nhận ra mình lại bị trêu chọc, mặt càng đỏ bừng hơn nữa, không nói nổi nên lời.
Cái tên này rốt cuộc là cái kẻ khốn nạn xấu xa gì thế này!
Bên phía bên cạnh, tên khốn nạn, xấu xa Trịnh Tây Dã đã thu hồi tầm mắt ở trên mặt cô, che giấu lại tất cả cảm xúc của mình, sải chân dài bước về phía trước, đi thẳng đến tủ sách lớn. Anh rũ mắt nhìn qua một lượt, tầm nhìn rơi vào ba chồng đồ lớn đang nằm dưới đất bao gồm mấy thứ vật dụng linh tinh, tạp nham như sách, băng đĩa và nhiều thứ đồ vật nhỏ xíu kỳ lạ khác.
Anh cong đầu gối trái nửa ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một một món đồ làm bằng nhựa nhỏ màu cam, hỏi: "Đây là cái gì thế?"
"Đấy đều là mấy món đồ chơi đồ hàng của em lúc em còn bé mà nhà nào cũng có ấy." Không hiểu vì sao lại bị tên khốn nạn này chiếm tiện nghi, Hứa Phương Phỉ nín nhịn một lúc, rầu rĩ, khó chịu nói tiếp: "Cái anh đang cầm là một cái thìa."
Cái thìa?
Trịnh Tây Dã nhướng mày lên một chút. Anh chăm chú nhìn kỹ vào thứ mình đang cầm trong tay, quả nhiên, nhìn vào hình dạng, có một cái xẻng nhỏ hình vuông gắn vào phần tay cầm, đó thực sự là một chiếc thìa nhỏ. Nó nằm trong lòng bàn tay của anh trông chẳng ra cái gì cả, nhưng kích cỡ lại rất phù hợp với bàn tay nhỏ nhắn của mấy bé cưng nhỏ tuổi.
Nhìn chiếc thìa nhựa, Trịnh Tây Dã bất giác tưởng tượng ra một cô bé da thịt mềm mại trắng nõn và mũm mĩm cầm nó, vung tay múa chân, tung tăng chạy nhảy một cách đầy sức sống trong ngôi nhà cũ kỹ này.
Đúng vậy, đây là một chiếc thìa.
Chiếc thìa nhỏ này đã cùng với nhóc con đáng yêu trải qua thời thơ ấu của cô.
Đột nhiên, Trịnh Tây Dã thình lình mở miệng nói: "Có thể cho anh cái thìa này được không?"
"Cho anh sao?" Cô gái nhỏ còn đang tức giận dở chừng, mông lung ngơ ngác chớp chớp mắt, cực kỳ hoang mang nói: "Có thể thì có thể. Nhưng mà, anh lấy cái thìa đồ chơi này chắc cũng không để làm gì được."
"Cứ coi như là tặng cho anh để…" Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn chằm chằm cô, giọng nói khẽ khàng vang lên: "Lưu lại làm kỷ niệm chăng?"