Nụ hôn nồng cháy

Trong trái tim của Hứa Phương Phỉ mọi thứ trên mảnh đất quê hương Lăng Thành của cô không quá đẹp nhưng lại rất tốt. Cho dù nơi này có cằn cỗi, lạc hậu, hỗn loạn đến đâu thì nó cũng là mảnh đất nơi cô sinh ra và lớn lên khiến cô quyến luyến nhất.
Thứ cô thích nhất ở Lăng Thành là ánh nắng mặt trời.
Một đứa trẻ lớn lên trên một thành phố nhỏ gần biên giới, chưa bao giờ được ngắm nghía thế gian rộng lớn và lộng lẫy, có lẽ do tầm nhìn của cô quá hạn hẹp, hoặc cũng có lẽ do cô quá yêu thương mảnh đất quê hương này nên từ nhỏ đến lớn Hứa Phương Phỉ vẫn luôn cảm thấy ánh nắng mặt trời của Lăng Thành rất đặc biệt.
Sạch sẽ và dịu dàng, thẳng thắn và cháy bỏng.
Lúc này đây, trong ánh nắng sớm của một ngày nắng gắt trên mảnh đất này, dáng hình của Trịnh Tây Dã hình như lại càng thêm rõ ràng hơn nữa. Một đôi chân dài của anh cong cong, đang nửa ngồi xổm trước tủ sách cũ hồi trước ba cô để lại. Cho dù là những đồ vật cũ kỹ đang rải rác trên mặt đất hay chiếc xẻng đảo thức ăn đồ chơi trong tay anh đều không hề phù hợp với khí chất và khuôn mặt lạnh lùng hung dữ của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ nhìn thấy đôi mắt hẹp dài kia khẽ nheo lại, vô thức tiếp lời hỏi: “Kỷ niệm gì ạ?”
Trịnh Tây Dã im lặng nửa giây, anh thu hồi tầm mắt đang dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn bé nhỏ của người thiếu nữ, thản nhiên tự giễu trả lời: “Một vài kỷ niệm không nên có.”
Hứa Phương Phỉ không hiểu hàm ý trong những lời nói này của Trịnh Tây Dã, nhưng tâm tư của cô vốn rất tinh tế nên cô có thể nhận ra được tâm trạng của anh vào lúc này hình như đang không tốt. Cô không tiếp tục truy hỏi anh nữa, cười dịu dàng, giọng điệu thoải mái: “Em đã lớn như thế này rồi, mấy món đồ chơi đó để ở trong nhà cũng chiếm chỗ, đang định đem vứt đi. Nếu như anh thích thì em cho anh đấy, tránh cho anh lại chê bôi em là đồ keo kiệt.”
Trịnh Tây Dã nghe cô nói vậy, nhếch môi cười bảo: “Cảm ơn em nhé, nhóc con hào phóng.”
“Đừng khách khí.”
Chờ đến khi Trịnh Tây Dã cất kỹ chiếc xẻng nhỏ vào trong túi của mình, Hứa Phương Phỉ cũng khom lưng ngồi xổm xuống trước tủ sách cũ.
Cô nhìn đống đồ lộn xộn chất đầy trên mặt đất, hai cánh tay ôm lấy hai chân, cằm tựa trên đầu gối, thở dài một hơi, yếu ớt lên tiếng: “Mẹ em cũng đánh giá cao em quá. Cái tủ suốt mười mấy năm không động tới lại bảo em dọn dẹp xong trong vòng một buổi sáng, cho dù em có mọc thêm ra một cái tay nữa cũng không thể nào giải quyết được.”
Trịnh Tây Dã quay đầu sang nhìn cô, dáng vẻ của cô gái nhỏ nhìn qua rất ỉu xìu, trông không khác gì một quả cà tím nhỏ bé bị sương giá quét qua. Anh vươn tay tới gõ nhẹ xuống đầu cô, thờ ơ bảo: “Không phải anh đã tới giúp em rồi đây à.”
Hứa Phương Phỉ bị ăn một cú gõ đầu từ Trịnh Tây Dã, mặc dù nó không đau nhưng cô vẫn giơ tay lên theo phản xạ, che kín cái trán mới tiếp xúc thân mật với đầu ngón tay anh.

Cô chỉ cảm nhận được vùng da nơi đó đã hơi tê dại, mơ hồ nóng lên, giống như có một dòng điện ấm áp chạy qua.
Trong một giây ngắn ngủi, hai rặng mây đỏ hồng lại lần nữa trèo lên hai gò má của cô.
“Anh không chỉ cho em mượn hai cánh tay và hai cái chân mà cái đầu có chỉ số thông minh một trăm bốn mươi này cũng sẽ để cho em sai bảo miễn phí.” Ánh mắt Trịnh Tây Dã mang theo chút yêu chiều bé nhỏ khó lòng thấy được, còn giọng điệu của anh thì vẫn bình tĩnh như thường: “Xin hỏi cô chủ, cô còn có vấn đề nào không vừa lòng không ạ?”
Lời nói này vừa mới được anh nói ra, phản ứng đầu tiên của Hứa Phương Phỉ là sững sờ, ngay sau đó cô lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô sợ mình sẽ không nhịn được mà bật cười thành tiếng nên đã rời ánh mắt đi không chịu nhìn anh, tự mình nhặt mấy hộp băng cassette đang nằm trên mặt đất lên, sắp xếp gọn gàng rồi bỏ vào trong thùng giấy lớn đã chuẩn bị từ trước. Cô giả bộ thản nhiên nhưng không có chuyện gì xảy ra, cũng không đưa ra lời đánh giá nào.
Nhưng Trịnh Tây Dã lại là một nhân vật như thế nào, anh là người có tâm tư kín đáo và sức quan sát kinh người, cho dù chỉ là gió thổi cỏ lay thì cũng khó lòng thoát khỏi được đôi mắt của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huống chi cô nhóc con này đang ở gần anh đến như vậy, khuôn mặt trắng nõn trong suốt như pha lê dưới ánh mặt trời, hai mắt rũ xuống, đôi môi nhếch lên nở nụ cười, sườn mặt đối diện với anh xinh đẹp, duyên dáng không gì sánh nổi, suýt chút nữa đã khiến cho tâm hồn của Trịnh Tây Dã hốt hoảng.
Ánh sáng trong đôi mắt anh hơi tối xuống, anh chăm chú nhìn cô, bất thình lình lên tiếng hỏi: “Có phải trong lòng em lại đang thầm cười nhạo anh đúng không?”
Tâm tư bé nhỏ trong đầu của Hứa Phương Phỉ bị nhìn thấu, cô sặc nước bọt, lúng túng không thôi. Hứa Phương Phỉ khẽ hắng giọng, phản ứng đầu tiên là lắc đầu phủ nhận, lắp bắp nói lời che đậy: “Ai dám chê cười anh chứ. Em không có mà.”
Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã khẽ mím lại, ánh mắt lạnh lùng nghiền ngẫm nhìn cô, không nói lời nào.
...Lại nữa rồi.
Lại tới nữa rồi.
Biểu cảm này của Trịnh Tây Dã là biểu cảm Hứa Phương Phỉ sợ nhất, lúc này anh giống như một lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh núi tuyết, cực kỳ lạnh lẽo, không giận tự uy, chẳng cần lưỡi dao kia chém xuống thật, chỉ cần sự sắc bén toát ra từ nó đã đủ tiêu diệt tinh thần kẻ đối diện.

Hứa Phương Phỉ đành phải giơ tay lên đầu hàng, hèn nhát nhỏ giọng thầm thì: “Được rồi, được rồi, em thừa nhận, em cảm thấy lời anh mới nói hơi buồn cười thật.”
Trịnh Tây Dã: "Buồn cười ở chỗ nào."
“Anh A Dã à, anh có biết thang đo và xếp loại chỉ số thông minh của con người có ý nghĩa gì không?” Đôi mắt to của Hứa Phương Phỉ nhìn vào anh, dáng vẻ nghiêm túc như đang định xóa nạn mù chữ cho “anh trai xã hội đen không có văn hóa”: “Chỉ số thông minh từ 25 trở xuống sẽ bị định nghĩa là chứng đần độn, 20 – 25 là ngu si chậm chạp, 50 – 60 là ngốc, 60 – 70 là trí tuệ kém phát triển dạng nhẹ, 70 – 80 là điểm tới hạn của trí thông minh bình thường, hầu hết những người bình thường có chỉ số thông minh vào khoảng  90 đến 110, trên 120 đã có thể xếp vào nhóm người có chỉ số thông minh cao.”
Trịnh Tây Dã nhẫn nại nghe cô nói xong, sau đó nhướng mày: “Cho nên?”
"Người có IQ trên 140 đều là thiên tài." Hứa Phương Phỉ cười cười, tiếp tục sắp xếp lại băng cassette: “Cho nên, lần sau anh làm ơn đừng khoác lác khoe khoang đến vậy nữa.”
Những lời này của Hứa Phương Phỉ không hề có ý tứ coi thường Trịnh Tây Dã.
Cô đang rất chân thành phổ cập khoa học cho anh. Dù sao thì chuyện anh khoác lác thời sinh viên năm nào anh cũng đứng hạng nhất, rồi lại còn thổi phồng chỉ số thông minh của mình đến tận 140 nếu đem ra hù dọa đám đàn em suốt ngày liều mạng dưới tay anh thì còn được, chứ lỡ đụng trúng phải người có học thức thì không phải anh sẽ bị xấu hổ mất mặt rồi sao?
Nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là một đại ca, là một nhân vật có mặt mũi hô lên một tiếng trăm người đồng tình, anh chém gió ở trước mặt cô thì không sao cả, nhưng cô sợ anh sẽ biến thành trò đùa cho người ngoài.
Sau khi nghe xong lời nói của cô bé học sinh xuất sắc ngồi bên cạnh, Trịnh Tây Dã im lặng một thoáng, sau đó anh lắc đầu, thầm bật cười.
Anh không phản bác lại lời cô, cũng lười giải thích thay cho chính mình, chỉ cúi đầu phối hợp sắp xếp sửa sang lại những đồ vật linh tinh cùng với cô.
Sắp xếp lại đồ đạc được tầm khoảng năm phút, Trịnh Tây Dã nhặt lên một cuộn băng cassette, híp mắt quan sát tỉ mỉ.
Trong những năm tháng trước đây, khi mức độ phổ biến của internet vẫn còn thấp, các loại thiết bị trong gia đình chưa đuổi kịp công nghệ, không giống như bây giờ, muốn nghe bài hát nào thì có thể mở điện thoại thông minh tải về một cái app âm nhạc là xong. Vào thời đại trước đó, băng cassette và đĩa CD là công cụ duy nhất phục vụ được nhu cầu nghe nhạc của những con người trong thế hệ cũ.
Hộp băng cassette trong tay Trịnh Tây Dã có tuổi tác quá lâu đời nên trang bìa quảng cáo bên ngoài đã hoàn toàn phai màu, chỉ còn lại bóng hình mờ ảo của một nữ ca sĩ. Trịnh Tây Dã mượn ánh nắng mặt trời dịu êm, miễn cưỡng đọc được ba chữ viết bên cạnh tấm ảnh quảng cáo của nữ ca sĩ: Châu Huệ Mẫn.

Trịnh Tây Dã: “Mẹ em thích Châu Huệ Mẫn à?”
Hứa Phương Phỉ nghe anh hỏi vậy thì tạm dừng công việc trong tay, thò đầu nhìn sang tay anh, khẽ cong môi cười, đáp lại lời anh: “Ồ, chắc là của ba em đấy.”
Trịnh Tây Dã ngắm nghía số băng cassette nằm đầy trên mặt đất một vòng, lại hỏi: “Những thứ này đều là đồ của ba em để lại sao?”
“Gần như là thế ạ.” Hứa Phương Phỉ nhận lấy chiếc băng cassette trong tay Trịnh Tây Dã, ánh mắt có một thoáng trống không: “Em nghe mẹ em nói, lúc ba em còn trẻ hết sức đẹp trai, ca hát cũng hay nữa. Nghe nói ông còn một mực mơ ước được trở thành ca sĩ, nổi tiếng khắp trời nam biển bắc nữa cơ.”
Nói đến đây, cô gái nhỏ phì cười một tiếng. Cười xong rồi, ánh mắt cô lại lưu luyến không nỡ rời xa, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bề mặt hộp băng đã phai màu: “Đáng tiếc, ông nội em là một người thợ mộc nho nhỏ, bà nội em cũng chẳng được đi học mấy năm, điều kiện gia đình không đủ để ba em theo đuổi giấc mộng. Sau này, ông ấy đã vào làm trong một nhà xưởng sản xuất đồ gia dụng, trở thành một người thợ mộc.”
Trịnh Tây Dã im lặng nghe cô kể lại, không đành lòng ngắt lời.
Tuy nhiên, Hứa Phương Phỉ cũng không đắm chìm trong hồi ức quá lâu. Sự chú ý của cô nhanh chóng quay trở về thế giới hiện thực, cô nâng hộp băng cassette trong tay lên, tinh nghịch tươi cười với Trịnh Tây Dã: “Tiếp theo sau đó, sở thích của ba em cũng đã thay đổi, chuyển từ ‘ca hát’ thành ‘nghe nhạc’.”
Nhìn những hộp băng cassette trên mặt đất, Trịnh Tây Dã mặt không đổi sắc tự hỏi trong vài giây, đột nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi gì: “Những hộp băng này có phải hàng chính hãng không vậy?”
“Chuyện này em cũng không rõ lắm.” Hứa Phương Phỉ lắc đầu, tò mò hỏi ngược lại: “Anh hỏi chuyện này để làm gì?”
“Băng cassette cổ chính hãng rất có giá trị trong thị trường sưu tập, thời đại khác nhau, mức độ bảo quản khác nhau thì giá cả cũng khác nhau. Nhưng theo hiểu biết của anh thì hầu hết đều được thu mua với giá trị rất lớn.” Trịnh Tây Dã vừa nói, vừa tiện tay xếp đám băng cassette thành một ngọn đồi nho nhỏ. Anh phủi phủi tay, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói hững hờ: “Nếu như số băng này của ba em là hàng chính hãng thì vứt đi quả là một thiệt thòi lớn.”
Hứa Phương Phỉ nghe xong lời này, đôi mắt to trong veo của cô lập tức tỏa ra ánh sáng, vui sướng đến mức tóm lấy cánh tay anh, lắc lắc: “Anh nói gì cơ? Băng cassette chính hãng có thể bán với giá cao? Thật không ạ?”
Trịnh Tây Dã rũ mi, dời mắt xuống.
Trong tầm mắt của anh, hai bàn tay nhỏ bé trắng tinh mảnh khảnh đang tóm lấy cánh tay anh, đầu ngón tay trơn mềm hồng phấn, chạm vào mềm mại như bông, mềm tựa như không có xương cốt.
Huyệt thái dương của anh thình thịch nảy lên hai cái, ngay sau đó ngón trỏ bàn tay phải cũng không thể khống chế được giật nảy không hề có cảnh báo trước. Vùng da chạm vào da thịt của cô giống như bị điện giật, một xúc cảm hơi tê dại chạy dọc theo cánh tay, truyền đi tán loạn, nhóm lên một mồi lửa bên trong vỏ não của anh.
Ngọn lửa hừng hực bốc cháy, nướng chín sợi dây thần kinh có tên là “kiềm chế và lý trí”.
Ánh mắt của Trịnh Tây Dã đột nhiên trở nên u ám. Một giây sau, anh nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, gương mặt không hề biến đổi biểu cảm, nhẹ nhàng hất hai bàn tay nhỏ bé kia ra.

Hứa Phương Phỉ không hề nhận ra sự khác thường ở chỗ người đàn ông, trong đôi mắt dâng lên sự khó hiểu.
Trịnh Tây Dã im lặng mấy giây, bình tĩnh gật gật đầu: “Ừ.”
Hứa Phương Phỉ rất vui vẻ, vội vàng hỏi anh: “Vậy anh có biết cách tìm người muốn mua nó không?”
Nhìn đôi mắt hoạt bát lấp lánh ánh sáng của cô gái, trái tim Trịnh Tây Dã khẽ rung động. Anh đưa tay véo lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nói: “Vừa hay anh có một người bạn đang sưu tầm băng cassette chính hãng. Chúng ta cứ dọn dẹp chỗ này trước đã, đợi đến chiều anh sẽ đi hỏi cậu ấy giùm em.”
Gương mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, cô nghiêng đầu đi lặng lẽ né tránh ngón tay của anh, gật gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Ba Hứa thật sự là một con người đam mê âm nhạc.
Mấy phút sau hai người họ đã dọn dẹp được cả một thùng carton đựng đầy băng cassette.
Vất vả lắm mới dọn dẹp xong xuôi, Hứa Phương Phỉ phồng má thở phào một hơi, đứng dậy khỏi mặt đất, xoay xoay cổ cử động gân cốt. Khóe mắt cô thoáng liếc thấy cốc giấy đựng nước đặt trên mặt bàn mới giật mình nhận ra từ khi Trịnh Tây Dã vào cửa đến giờ anh vẫn luôn một mực giúp đỡ cô thu dọn tủ đồ, đến một ngụm nước cũng chưa được uống.
Hứa Phương Phỉ cực kỳ ngượng ngùng, cô lúng túng nói: “Vất vả cho anh quá, anh mau uống chút nước đi.”
Trịnh Tây Dã vừa mới rút khăn ướt ra chuẩn bị lau tay, nghe thấy tiếng cô quay đầu lại, vừa lúc trông thấy cô gái nhỏ đã mang theo dáng vẻ áy náy nhìn về phía mình, trên trán còn dính lại một vệt đen sì, cũng không biết do thứ gì cọ trúng.
Anh vô thức cất bước đi qua, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô thiếu nữ, một bàn tay khác cầm khăn ướt, lau lau vầng trán hộ cô.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt mấy cái, toàn bộ cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Khoảng cách giữa hai người họ...
Quá gần!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận