Nụ hôn nồng cháy

Tưởng Chi Ngang nghe thấy thế trên mặt liền lộ rõ vẻ hoang mang, bối rối mà cau mày. Cậu ta vén chăn lên lục lọi hai lần, cuối cùng cũng tìm thấy được một tờ giấy dưới gầm giường, bên trên có viết một dãy số. Có vẻ như những con số đó được viết bằng lưỡi câu sắt, nét chữ cứng cáp mà có lực. 
“Anh, Tôn Hoa không phải là tài xế của anh sao?” Tưởng Chi Ngang vốn dĩ vô tâm cho nên không hiểu chuyện gì, khó hiểu giơ dãy số trong tay lên: “Anh đưa cho em số điện thoại của anh ta làm gì?” 
Trịnh Tây Dã: “Sáng sớm mai cậu ấy sẽ đến đón em rồi đưa em đến Thái Thành.”
Tưởng Chi Ngang càng hoang mang hơn: “Anh, không phải chứ. Đột nhiên anh để em đến Thái Thành để làm gì vậy?” 
“Trước đây dì Ôn đã gọi điện cho anh, dì ấy nói là nhớ em rồi.” Trịnh Tây Dã nói: “Anh biết em không tiện trở về Vân Thành cho nên dì ấy đã đặt vé máy bay đến Thái Thành vào ngày mai, em qua đó gặp mẹ em đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay lập tức Tưởng Chi Ngang tỏ thái độ nóng nảy mất kiên nhẫn, phủi phủi tờ giấy trong tay, lẩm bẩm với giọng điệu khó chịu: “Ngày mai em còn hẹn Mê Mê đi cá cược đua ngựa, mẹ em cũng tìm em đúng lúc thật đấy.” 
Trịnh Tây Dã lạnh lùng nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững, không cho phép cậu ta được nói một câu nào phản bác lại nữa: “Hai mẹ con máu mủ ruột thịt, đã lâu như vậy rồi dì Ôn nhớ em cũng là chuyện bình thường. Đi thăm dì ấy đi.”
“Biết rồi biết rồi, em cũng có nói là sẽ không đi đâu.”
Trong số tất cả thành viên ở Tưởng gia, cậu cả nhà họ Tưởng chỉ sợ nhất là Trịnh Tây Dã, thậm chí là còn sợ Trịnh Tây Dã hơn cả ba mình. Chẳng có nguyên nhân gì khác, thực sự là vị Thái Tuế này thủ đoạn quá tàn nhẫn, làm việc tuyệt tình, dứt khoát. Không phải ngẫu nhiên mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi anh đã có thể thu phục được một đám đầu trâu mặt ngựa làm việc cho anh.
Có đôi khi, Tưởng Chi Ngang không hoàn toàn sẽ nghe theo lời của Tưởng Kiến Thành, nhưng lời nói của Trịnh Tây Dã thì Tưởng Chi Ngang tuyệt đối không dám không nghe theo.
Thấy Trịnh Tây Dã ra mệnh lệnh, Tưởng Chi Ngang vội vàng ngoan ngoãn gật đầu. Cuối cùng anh đưa tay gãi gãi đầu, chán nản nói: “Anh à, để em nói cho anh một chuyện thật lòng, thực ra em cũng rất nhớ nhà. A, nhanh chóng đặt vé máy bay đến Vân Thành giúp em được không? Đã qua vài tháng kể từ khi chuyện đó xảy ra, thằng nhóc thay em ngồi tù cũng đã mốc meo, cảnh sát bên kia cũng đã kết án rồi. Tại sao ba em vẫn muốn em bỏ trốn vậy?”
Vài tháng trước, Tưởng Chi Ngang và một nhóm bạn chả ra làm sao đang hát hò uống rượu tại một hộp đêm ở Vân Thành, khoảng hơn mười thiếu gia ăn chơi trác táng cộng thêm cả người bồi rượu theo kiểu công chúa cho mỗi người. Chỉ mới vài giờ đầu mà nhóm người bọn họ đã uống hết hơn hai mươi chai rượu whisky nguyên chất, say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc.
Nhưng đám công tử này vẫn chưa hài lòng, từng người một la hét náo loạn, kêu Tưởng Chi Ngang dẫn cả đám đi xuống dưới hầm quán bar chơi.
Sự tình xảy ra sau khi một nhóm người đi xuống dưới dầm quán bar.
Một trong những người đi cùng Tưởng Chi Ngang là Chương Tử Hoa, bình thường tham lam hám tiền lại còn háo sắc, đêm đó hắn đã lợi dụng men rượu trong người để trêu chọc một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ. Thật không ngờ cô gái này hóa ra lại là em gái của Liên Vanh - cậu hai nhà họ Liên.
Nhà họ Liên ở Vân Thành đích thực là một gia đình giàu có, cha ông trong nhà đều là những thương nhân làm ăn nghiêm túc, là dòng dõi quý tộc truyền thống lâu đời nhất. Chính bởi vì điều này mà từ trước đến nay Liên Vanh đều không nhìn vừa mắt Tưởng Chi Ngang, từ tận đáy lòng luôn coi thường Tưởng Chi Ngang không cùng đẳng cấp với anh ta.
Hận cũ lại thêm thù mới, hai bên lại uống hết rượu, một câu không hợp lập tức nổ ra một trận xung đột đánh nhau.
Trong lúc hỗn loạn, Tưởng Chi Ngang đã nhặt một chai rượu ngoại lên rồi nện vào người Liên Vanh.
Ở hiện trường Liên Vanh bị đánh đến chảy máu đầu, hôn mê bất tỉnh nhân sự, được mọi người đưa đi bệnh viện.
Sau đó Tưởng Kiến Thành biết chuyện thì nổi trận lôi đình, hung hăng đánh Tưởng Chi Ngang một trận rồi đuổi cậu ta đến Lăng Thành để né tránh trận sóng gió này. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Biên bản đều dựa vào chứng cứ để làm việc, ổng Tưởng vừa chi nhiều tiền như vậy cho nhân chứng, nhân chứng vật chứng đều có cả rồi, nếu không khép lại vụ án thì còn có thể thế nào nữa?” Trịnh Tây Dã rủ ánh mắt xuống, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào mà dập tắt đầu mẩu thuốc lá: “Vấn đề ở đây là tuy cảnh sát không bắt em, nhưng còn Liên gia thì sao?”
Vẻ mặt của Tưởng Chi Ngang đột nhiên đông cứng lại, sắc mặt cứng đờ.
Trịnh Tây Dã nhìn cậu ta, nói với giọng điệu đều đều: “Em cũng phải biết rằng mặc dù con trai thứ hai nhà họ Liên đã tỉnh lại nhưng chúng ta cũng đã kết thù oán với Liên gia rồi. 
Tưởng Chi Ngang tức giận, chân đá văng ghế ra rồi sải bước ra cửa, căng chặt da đầu lên hừ lạnh: “Dù cho có kết thù thì như thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn dám đụng đến em hay sao?”
“Qua mấy ngày nữa có một cuộc thương lượng cần bàn bạc. Ý của anh là em nên bình tĩnh lại, đừng có gây thêm phiền phức cho bố em và anh nữa.”
“...”
Sau khi nói xong, Trịnh Tây Dã tùy ý thản nhiên vỗ vỗ vai Tưởng Chi Ngang sau đó quay người trở về phòng của mình.
Tưởng Chi Ngang tự biết mình đuối lý nên trở nên chán nản, không dám đề cập đến việc trở về Vân Thành với Trịnh Tây Dã nữa. Sau khi vui vẻ qua đi, cậu ta đánh mắt nhìn một cái thì nhìn thấy Trịnh Tây Dã đang cúi người lôi ra một chiếc hộp giấy carton vừa to vừa nặng từ dưới gầm giường.
Tưởng Chi Ngang vươn dài cổ ra, hắng giọng một cái rồi giả vờ tỏ vẻ thoải mái mà đùa giỡn: “Này, cái thùng to như vậy rốt cuộc bên trong giấu bảo vật gì vậy?
Trịnh Tây Dã hoàn toàn phớt lờ cậu ta, cúi đầu mở hộp carton ra sửa soạn lại.
“Anh, đừng tức giận mà. Em cũng đã biết sai rồi.” Tưởng Chi Ngang đi đến bên cạnh Trịnh Tây Dã rồi ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn theo thì phát hiện trong thùng carton chất đầy một đống băng đĩa cổ điển một cách chỉnh tề ngăn nắp.
Đột nhiên Tưởng Chi Ngang trở nên hứng thú.
Đừng nhìn Tưởng thiếu gia thường ngày chơi cá cược đua ngựa và chơi đùa phụ nữ, là một tên khốn nạn thối nát, bản thân tốt nghiệp học viện Âm nhạc, năng lực cảm thụ âm nhạc của cậu ta cũng xem như là không tệ. Hơn nữa, Tưởng Chi Ngang có một sở thích sưu tầm đĩa nhạc và băng đĩa cũ. Ở Vân Thành, Tưởng gia có một căn biệt thự ở ngoại ô phía nam thành phố, Tưởng Chi Ngang đặc biệt lấy nó làm nơi lưu trữ các bộ sưu tầm của cậu ta. 
Tưởng Chi Ngang cầm lên một cuộn băng rồi nhìn, nhướn nhướn đôi lông mày rồi lại tự mình đa tình nói: “Anh Dã, anh tìm được ở đâu mà nhiều băng đĩa thế này, không phải là đưa cho em đấy chứ?”
Trịnh Tây Dã không nói gì.
Tưởng Chi Ngang như nhìn ra được câu trả lời, cảm thấy chả thú vị gì cả liền nhún nhún vai tùy ý ném băng đĩa trở về trong hộp carton, chép miệng với vẻ mặt ghét bỏ: “Một đống băng đĩa lậu vừa vô giá trị lại vừa không thể làm hại trẻ con, em không biết anh thu thập chúng để làm gì nữa.”
Mí mắt Trịnh Tây Dã không buồn nâng lên mà trả lời: “Có phải em không có việc gì làm đúng không?”
Khuôn mặt anh không có lấy một biểu cảm dư thừa, giữa từng câu chữ cũng không hề có cảm xúc gì nhưng lại vô tình khiến cho Tưởng Chi Ngang bất giác rụt cổ lại mà không rõ lý do. Cậu ta gan nhỏ rụt rè, lấy tay vò vò mái tóc rối, lại ho khan hai tiếng rồi tuyệt vọng đi ra ngoài. 
Căn phòng rốt cuộc cũng quay trở về không gian tĩnh lặng vốn có của nó.
Trịnh Tây Dã tiếp tục sắp xếp lại đống băng đĩa trong hộp carton.

Trong số những băng đĩa mà bố Hứa để lại có cả những album ca sĩ ăn cắp bản quyền, bản lậu hài nói Bình thư, còn có cả một ít bộ sưu tập mashup các bài hát thiếu nhi và truyện kể trước khi đi ngủ cho trẻ sơ sinh.
Vẻ mặt anh hiện lên tia dịu dàng, anh lựa chọn những cuốn băng có nội dung liên quan đến trẻ em để riêng ra để cùng với cái xẻng cơm đồ chơi, búp bê bằng đất sét. Anh đặt chúng vào trong một hộp lưu trữ trong suốt, cuối cùng đặt chiếc hộp đó xuống dưới đáy vali.
Sau khi suy nghĩ một hồi Trịnh Tây Dã lại chú ý đến một cuộn băng không có bất kỳ dấu vết nào cả.
Anh khẽ nheo mắt lại.
Trước khi máy ghi âm và các thiết bị khác có khả năng ghi âm ra đời thì các đoạn băng trắng như vậy không phải là hiếm thấy. Hầu hết mọi người thường sử dụng loại băng trắng này để ghi âm, có thể là bài thuyết trình của giáo viên ở trên lớp, có thể là một đoạn nhạc yêu thích nào đó, hay thậm chí cũng có thể là lời mà mình muốn nói.
Cầm cuộn băng trắng trên tay, Trịnh Tây Dã bỗng nhiên nhớ tới lúc mới chuyển đến anh có dọn dẹp lại căn nhà cũ, hình như người chủ trước đây đã để lại một chiếc máy ghi âm.
Không lâu sau, Trịnh Tây Dã lôi đoạn ghi âm ra, thay pin mới vào rồi lại nhét cuộn băng trắng vào, cuối cùng nhấn nút phát đã bong tróc sơn từ lâu.

Có đôi khi Hứa Phương Phỉ cảm thấy rằng cô và Trịnh Tây Dã thật sự có duyên phận.
Ví dụ như tối nay vậy. Cô đã hẹn anh nếu mười giờ ba mươi phút tối nay tạnh mưa thì sẽ gặp nhau trên sân thượng. Thật không ngờ ông trời lại chiều lòng người như vậy, thời tiết thật sự rất đẹp, chỉ mới mười giờ năm phút mà cơn mưa to xối xả như trút nước cả ngày cuối cùng cũng tạnh hẳn, nói tạnh mưa lập tức tạnh mưa.
Kiều Tuệ Lan và ông ngoại đã đi ngủ sớm trong tiếng mưa rơi rồi.
Trong lúc Hứa Phương Phỉ chờ đợi tiếng chuông báo hiệu mười giờ ba mươi phút vang lên, cô bồn chồn, chờ ở trong phòng ngủ, cô đi cũng không được, đứng cũng không xong, lại không thể tập trung đọc sách, không thể làm bài tập được, cô không có cách nào khác chỉ có thể cầm ly trà sữa nóng hổi đã pha từ trước đi đi lại lại trong phòng mà thôi.
Đến khi mười giờ ba mươi phút, cô ngay lập tức rón rén mở cửa lẻn ra ngoài.
Không thể nói ra được cảm xúc của bản thân lúc này là gì. Tất cả ý nghĩ đều mơ hồ mù mịt, hỗn độn giống như một quyển sách rối tung, chỉ có hai áng mây đỏ ửng trên má là rõ ràng nhất.
Hứa phương Phỉ đi lên tầng cao nhất.
Ở khu vực phố Hỉ Vượng này, các tầng lầu thường thấp, không giống như những tòa nhà cao tầng trong khu đô thị, động một chút là hai mươi, ba mươi tầng, đủ để nhìn xuống, quan sát muôn nghìn chúng sinh rồi. Nó như một ông già đang hấp hối, cố gắng chống chọi lại với dòng chảy của thời đại với thân hình ọp ẹp thấp bé, và cuối cùng nó cũng sẽ bị biến mất cùng với dòng thời gian lịch sử.
Mới trải qua một trận mưa to cho nên thời tiết khô nóng đều đã không còn, tuy gió ở trên sân thượng không thể nói là lạnh nhưng cũng xem như là mát mẻ.
Hứa Phương Phỉ đứng trong bóng tối chờ đợi. Qua một lúc vẫn không thấy có người đến, cô mấp máy môi chuẩn bị lấy điện thoại ra định gửi tin ngắn cho đối phương.
Đúng vào thời điểm này.
“Em đến sớm vậy.” Một giọng nói từ phía sau vang lên đầy thản nhiên tùy ý, nghe ra được có chút gợi cảm tựa như say theo hơi men của ánh trăng.

Trái tim chợt đập hai nhịp.
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Tây Dã không biết đã xuất hiện từ lúc nào, nửa người anh dựa vào lan can, tùy ý lười biếng giống như một bức tranh, lông mày và đôi mắt đều bị đêm tối bao phủ, ban đêm nhìn qua còn nguy hiểm hơn so với ban ngày.
Cô không khỏi có chút khẩn trương, nhẹ giọng nói: “Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới cơ chứ.”
“Anh đi rất đúng giờ mà.” Trịnh Tây Dã liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhướng mày: “Có phải đồng hồ của nhà em chạy nhanh hơn rồi phải không?”
Sau khi nghe anh nói xong, Hứa Phương Phỉ chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, thuận tay móc điện thoại ra nhìn giờ.
Quả nhiên là mười giờ ba mươi mốt phút.
Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ ở nhà cô đúng thật là chạy nhanh hơn bình thường 
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô rồi hỏi: “Em gọi anh lên đây có việc gì sao?”
“... Không có gì.” Hứa Phương Phỉ hít một hơi thật sâu, giống như lấy hết dũng khí rồi bước lên đưa chiếc cốc trong tay cho anh: “Em chỉ muốn cho anh nếm thử cái này.”
Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn xuống, thấy chiếc cốc giữ nhiệt nhỏ màu be cùng với một số hình ảnh hoạt hình chú gấu nhỏ và thỏ con bên ngoài chiếc cốc.
Trịnh Tây Dã: “Đây là cái gì?”
“Hôm nay Dương Lộ có mang cho em gói bột trà sữa. Cô ấy nói đó là công thức bí mật của một cửa hàng trà sữa nổi tiếng, chị họ của cô ấy sau khi đi du lịch thì mang nó về.” Hứa Phương Phỉ lại nói tiếp: “Em đã làm theo đúng hướng dẫn của cô ấy nên là mang cho anh uống thử.”
Trịnh Tây Dã hơi nhướn nhướn lông mày, cầm lấy chiếc cốc rồi mở nắp ra nhìn.
Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ sợ anh không thích chiếc cốc mà cô đã dùng qua nên vội vàng giải thích: “Đây là chiếc cốc mà mẹ em mới mua, em còn chưa dùng qua đâu…”
Lời nói còn chưa dứt, Trịnh Tây Dã đã cúi đầu xuống uống một ngụm, rồi lại uống thêm một ngụm nữa.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ hơi khẩn trương, hỏi: “Hương vị thế nào?” Cô nghe Dương Lộ nói loại trà sữa này rất ngon, ở ngoài cửa hàng cũng bán rất đắt nữa, mà cô lại chưa từng thử qua bao giờ.
“Uống ngụm đầu tiên thì thấy hơi lạ.” Trịnh Tây Dã nói: “Sau này sẽ quen thôi, vẫn có thể uống được.”
Lông mày Hứa Phương Phỉ cong cong lên: “Vậy anh cầm về từ từ uống, ngày mai em lại mang đến cho anh một cốc nữa.”
Nói xong, cô chúc anh một câu “Ngủ ngon” rồi chuẩn bị xoay người đi xuống lầu.
Đột nhiên Trịnh Tây Dã ở phía sau lưng gọi lại.
Anh nhẹ giọng gọi: “Hứa Phương Phỉ.”
Bước chân cô khựng lại, khó hiểu mà quay đầu nhìn lại về phía anh.
Vầng trăng như chiếc lưỡi liềm ló rạng một nửa sau ngọn cây, bầu trời vốn chìm vào một mảng đen kịt chợt sáng bừng lên. Cách đó không xa mấy mét, Trịnh Tây Dã chỉ yên lặng đứng đó dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, một lát sau mới gật đầu nói với cô: “Lại đây.”
Hứa Phương Phỉ không biết anh muốn làm cái gì cho nên chỉ có thể nhấc bước chân đi qua đó.

Ngay sau đó, không biết từ đâu anh lấy ra một chiếc máy ghi âm kiểu cũ, nhàn nhạt nói: “Cái này là anh tình cờ tìm thấy trong lúc anh đang lau chùi băng đĩa.”
Hứa Phương Phỉ như chìm vào mông lung, nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”
Trịnh Tây Dã không trả lời mà chỉ im lặng nhấn nút phát của máy ghi âm.
Trong yên lặng, tiếng dòng điện sột soạt vang lên, sau đó từ máy ghi âm truyền ra giọng nói của một nam thanh niên trẻ tuổi, mỉm cười ôn hòa nói: “Chào bạn học Hứa Phương Phỉ nha! Ha ha ha.”
Ngay khi nghe thấy âm thanh này, Hứa Phương Phỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt run rẩy kịch liệt kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Giọng nói này…
Đây là…
Bên trong máy ghi âm, người đàn ông vẫn đang mỉm cười nói: “Bây giờ con có ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của ba không? Đừng ngạc nhiên nhé, ba sẽ bí mật nói cho con biết, ba biết sử dụng phép thuật cho nên hiện tại ba đang trốn trong máy ghi âm để nói chuyện với con này.”
“Ba biết con sắp bước qua cấp ba, chắc chắn là con sẽ phải gặp rất nhiều áp lực khi phải đối mặt với thử thách lớn đầu tiên trong đời. Tuy nhiên, ba hy vọng con có thể có một tâm trạng bình tĩnh và dùng một tâm thế bình thường để vượt qua tất cả những khó khăn trong học tập, cuộc sống và đời người. Lạc quan, mạnh mẽ, bình tĩnh, tự tin. Kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ là một cuộc thi, nó cũng không thể quyết định được cuộc đời của con, cho dù kết quả cuộc thi này có như thế nào thì con vẫn là người mà ba mẹ đều yêu thương nhất, vẫn là niềm tự hào của ba mẹ.”
Tầm nhìn của Hứa Phương Phỉ mờ đi, rốt cuộc cô cũng hiểu.
Đây là đoạn ghi âm ba đã ghi lại cho cô trước khi ông qua đời. Đó là lời chúc phúc của ba cô dành cho cô, dẫu cho khi ấy ba đang bị nỗi đau bệnh tật tra tấn hành hạ.
“Con gái à, tuy ba không thể tự mình đưa con vào phòng thi, cùng con tra cứu điểm thi, đưa con đi tham quan các trường đại học, hay thậm chí là nắm tay con, dẫn đứa con gái bé bỏng của ba vào lễ đường thành hôn, nhưng ba sẽ luôn ở trên bầu trời dõi theo con, nhìn con từ một cô bé ngày ngày trưởng thành thành một người lớn. Chúc con có một cuộc sống luôn vui vẻ, hạnh phúc.”
“Bạn học Hứa Phương Phỉ, hãy tin tưởng vào bản thân mình! Cố lên nhé, con gái của ba!”

Âm thanh kết thúc.
Trong làn gió đêm, Trịnh Tây Dã yên tĩnh ở bên cạnh Hứa Phương Phỉ.
Người con gái yếu mềm nhưng xung quanh cô lại khoác lên mình sự cố chấp, cô che mặt khóc không thành tiếng, bờ vai mảnh khảnh khẽ rung rung.
Trịnh Tây Dã thở dài rồi đưa tay xoa đầu cô. Nhưng đầu ngón tay anh còn chưa chạm được đến người cô thì đột nhiên cô xoay người lại, trong nháy mắt cả cơ thể nhỏ nhắn nhào vào lòng anh.
Hương thơm ngọt ngào xâm chiếm toàn bộ lục phủ ngũ tạng, bao trùm quanh đầu và mặt của Trịnh Tây Dã.
Cơ thể anh hơi cứng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm không thấy đáy.
“Phiền anh đừng cử động có được không? Hãy để em ôm anh một lát.” Người con gái ở trong lòng vang lên vài câu thăm dò, giọng nói mềm mại, ngọt ngào cùng với tiếng khóc nức nở như muốn đòi mạng: “Có được không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận