Nụ hôn nồng cháy

Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng, mềm mại, hệt như một cơn gió thổi qua những ngọn núi hoang sơ.
Dưới ban đêm, Trịnh Tây Dã không nói gì, nhưng lại chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng một cách nhẹ nhàng mà chắc chắn. Sau đó, anh dần dần khoanh tay lại, lực tay từ từ mạnh dần, tựa như muốn hòa lại làm một với cô.
Hứa Phương Phỉ vòng tay ôm lấy vòng eo gầy mà rắn chắc của Trịnh Tây Dã, vùi đầu vào ngực anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này một cách rõ ràng mà chân thực như vậy.
Trên người anh có một mùi hương như rừng cây sau cơn mưa, sảng khoái mà mát lạnh, rất dễ chịu. Loại mùi hương này nhè nhẹ, từng chút, từng chút quấn quanh hơi thở của cô, dần dần khiến cô choáng váng.
Hứa Phương Phỉ vô thức nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn đêm mờ mịt, không biết qua bao lâu, một tiếng quạ đen kêu vang lên, khiến cô lấy lại tinh thần.
Hứa Phương Phỉ trong nháy mắt mở mắt ra, sau đó cô mới phát hiện tư thế đang ôm nhau của hai người bọn họ quá thân mật, cô cảm thấy như có cái gì đó quá mức mơ hồ.
Ngay lúc này trái tim của cô như bị rối loạn, mặt cô cũng đỏ bừng như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Cô mấp máy môi muốn nói ra điều gì đó, nhưng cuối cùng cô lại không nói được lời nào, chỉ hoảng hốt buông lỏng hai cánh tay mảnh khảnh, định vùng ra khỏi vòng tay của người đàn ông này.
Không ngờ, khoảng cách rời ra còn chưa tới năm centimet, lực đạo trên eo của cô càng bị siết chặt, anh lại đột ngột ôm cô.
“...” Nằm ngoài dự đoán của Hứa Phương Phỉ, cô kinh ngạc chớp chớp cả mắt.
Cứ như vậy, lại đâm thẳng vào ngực anh.
Trịnh Tây Dã trông có vẻ bình tĩnh, nhưng anh lại đang ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng không muốn buông ra.
Đối phương quá cao, chênh lệch về chiều cao và hình thể đã tạo ra hoàn cảnh bất lợi, Hứa Phương Phỉ không thể nào thoát ra được, cô ngước mắt lên, nhìn thấy được chiếc cằm góc cạnh của Trịnh Tây Dã đang chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô. Eo trái, eo phải đều bị bàn tay to lớn của anh vây lấy, bầu trời trên đầu cũng bị bao phủ, anh giam cầm cô khắp mọi nơi, không chừa chỗ nào cho cô có thể trốn thoát.
Màn đêm đã đáng sợ rồi, huống hồ còn trong tình huống như này.
Hứa Phương Phỉ bối rối, cố gắng lên tiếng gọi: “Trịnh Tây Dã...”
Gọi cả họ lẫn tên. Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên đầy đủ của anh như vậy.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã rất sâu, như thể anh không nghe thấy cô gọi mình. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng buông tay, giải phóng xiềng xích trên cơ thể của cô.
Người đàn ông buông cô gái nhỏ ra, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy của bản thân mình.
Cái ôm này bắt đầu từ cô và kết thúc bối anh, bắt đầu từ sự tìm kiếm an ủi đơn thuần, kết thúc trong cuộc chiến giữa tâm hồn và dục vọng. Nghiện đến như vậy, khát khao đến như vậy, say mê đến như vậy, mộng tưởng đến như vậy, nhưng suốt quá trình Trịnh Tây Dã miệng vẫn kín như bưng, không hề để cho một ai hay biết anh đang nghĩ gì.
Đôi khi sẽ có những ý nghĩ kỳ lạ nảy sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này, khi anh gặp cô, anh không thể biết đó là một món quà từ ông trời hay là một sự trừng phạt.
Lại một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua.
Hứa Phương Phỉ rũ đầu xuống, mặt còn đỏ bừng, không dám nhìn anh, thấp giọng ngập ngừng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi đột nhiên... ôm lấy anh.”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Không sao đâu.”
“Đã nhiều năm rồi em không còn được nghe giọng nói của ba.” Cô lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên hàng mi, cười trong nước mắt, giả vờ thoải mái: “Đột ​​nhiên em thật sự nghe không quen.”
Khóe mắt của Trịnh Tây Dã cong lên, dường như anh có chút ý cười: “Nghe thấy đoạn ghi âm đó, anh cảm thấy tính cách của chú khá hài hước.”
“Đúng vậy. Mẹ em thường nói đùa rằng thứ mà ba em làm cho người ta thích nhất chính là cái miệng nịnh nọt của ông ấy, trơn tru như mật vậy.” Hứa Phương Phỉ nhún vai cười.
Tầm mắt Trịnh Tây Dã lưu luyến trên mặt cô, đột nhiên nói: “Chú chắc hẳn là một người đàn ông rất đẹp trai.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu nhìn anh: “Sao lại nói như vậy?”
“Người ta nói con gái giống cha mà.” Trịnh Tây Dã nhấp thêm một ngụm trà sữa, nhếch môi nhìn cô, trầm giọng nói: “Em đẹp như vậy, ba em nhất định cũng cũng rất đẹp.”
Hứa Phương Phỉ hơi xấu hổ vì lời khen này, ấp úng trả lời: “Ba em khá đẹp trai thôi.”
Khi giọng nói vang lên, xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Trịnh Tây Dã cúi đầu không trả lời lại, anh chỉ đưa tay nghịch máy ghi âm, lấy ra cuộn băng trắng, thản nhiên đưa cho cô.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ nhất thời run lên, một hồi lâu sau mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận cuộn băng ghi âm. Cô ôm chặt cuộn băng ghi âm vào lòng.
Khi ba Hứa qua đời, Kiều Tuệ Lan đã rất đau khổ, bà gồng gánh cơ thể yếu ớt của mình để lo cho việc chu toàn tang lễ. Sau khi những vị khách lần lượt rời đi, ba của cô cũng đã được chôn cất xong, tinh thần của Kiều Tuệ Lan đã hoàn toàn suy sụp.
Kiều Tuệ Lan và ba Hứa gặp nhau khi họ còn trẻ, hai người họ chính là thanh mai trúc mã, tình đầu hợp ý. Bà thật sự không chịu đựng nổi sự thật rằng chồng của bà đã qua đời. Suốt cả ba tháng trời, bà nằm trên giường mà nước mắt cứ ròng ròng tuôn rơi. Cuối cùng bà đành đem tất cả đồ đạc của ba Hứa cất vào trong một tủ sách cũ, rồi niêm phong lại. Bà muốn trốn tránh hiện thực tàn nhẫn bằng việc không dám nhìn, cũng không dám đụng vào những món đồ kỷ niệm ấy.
Vì vậy, đã không một ai phát hiện ra, ba Hứa có để lại một cuộn băng ghi âm.
Trong mũi có chút chua xót, Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh đã giúp em tìm được cuộn băng này, quả thực, anh thật sự đã giúp em rất nhiều.”
Tình cờ gặp lại nhau, không phải bạn cũ cũng không phải người quen cũ, anh thực sự đã giúp đỡ gia đình cô quá nhiều.
Trịnh Tây Dã quơ quơ bình giữ nhiệt trong tay, đứng hình hai giây, thấy cô ủ rũ buồn bã, anh đột ngột chuyển chủ đề, hỏi: “Sao lại nói dối mẹ em chuyện bó hoa ngày hôm nay?”
Hứa Phương Phỉ sững người một lúc, sự chú ý của cô thực sự đã bị chuyển hướng. Cô đột ngột ngước lên nhìn anh.

Trong đêm tối, đôi lông mày lãng tử của Trịnh Tây Dã ngày càng trở nên lạnh lùng, nhưng đôi môi anh lại thả lỏng, vẫn vô kỷ luật như mọi khi, không giống lắm với tâm trạng đang cảm thấy tồi tệ của anh.
“Nếu không thì sao? Sao em lại có thể nói thẳng ra là do anh tặng cho em?” Hứa Phương Phỉ cảm thấy có chút áy náy, cô nói chuyện lắp bắp, âm thanh càng lúc càng thấp: “Con trai vô cớ tặng hoa cho con gái sẽ gây ra hiểu lầm. Em không muốn gây rắc rối cho anh.”
“Hiểu lầm?” Người đàn ông lặp lại, có chút cười nhạo.
Hứa Phương Phỉ không có thời gian để giải thích.
“Em chưa từng nghĩ qua, nếu không phải là hiểu lầm thì sao?” Anh nhìn cô chăm chăm, nói.
Sau khi câu nói của anh vang lên, Hứa Phương Phỉ sững sờ nhìn Trịnh Tây Dã, cô hoàn toàn chết lặng.
Đây không phải là hiểu lầm... vậy anh tặng hoa cho cô là có ý gì?
Lo lắng, hoảng sợ và bối rối trong nháy mắt ập đến cùng một lúc. Lòng bàn tay Hứa Phương Phỉ bắt đầu đổ mồ hôi, mặt của cô cũng bắt đầu đỏ lên, đỏ lan đến tận mang tai.
Ngay khi cô hoàn toàn bối rối, không biết phải làm thế nào để trả lời hỏi câu này, Trịnh Tây Dã đột nhiên khẽ khịt mũi và cười nhẹ.
Anh nghiêng đầu, nâng bình nước giữ nhiệt trong tay lên, cụng ly với cô trong không khí, thái độ lập tức thay đổi: “Anh đùa em thôi mà, nhóc con, đừng căng thẳng như vậy chứ.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ phồng má, không nói nên lời.
Cả hai cứ như vậy mà trò chuyện thoải mái, câu được câu không.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã uống ngụm trà sữa cuối cùng. Hứa Phương Phỉ chớp mắt hai lần, chỉ thấy anh chậm rãi ngẩng đầu lên, yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống hai lần, sau đó đưa tay xuống, chậm rãi vặn nắp cốc.
Hứa Phương Phỉ dùng ngón trỏ gõ vào trong không khí, hỏi: “Anh uống xong rồi sao?”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.”
“Ồ, vậy thì đưa cho em.” Hứa Phương Phỉ nói: “Em sẽ tự mình mang về.”
Trịnh Tây Dã lắc đầu.
Hứa Phương Phỉ rất khó hiểu: “Hả?” Sao anh lại không đưa bình nước lại cho cô?
“Hôm nay em lấy lại chiếc bình này thì ngày mai anh lại phải nghĩ ra lý do mới được gặp em.” Đôi mắt đen lạnh lùng của người đàn ông nhuốm chút ấm áp, thoải mái nói: “Lần sau anh sẽ trả lại cho em.”


Sáng sớm hôm sau, Tưởng Chi Ngang được Tôn Hoa đến đón. Trịnh Tây Dã đứng trước ban công của phòng 3206, vô cảm nhìn chiếc xe rời đi, cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng.
Điếu thuốc trên đầu ngón tay đã cháy hết.
Anh gạt tàn thuốc, lấy điện thoại di động ra, từ trong trí nhớ nhập một dãy số vào mục tin nhắn, sau đó ghi nội dung: “Hai giờ sáng, nhà máy thép bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây.”
Rồi nhấn nút gửi.

Buổi tối, Trịnh Tây Dã đến trường trung học Lăng Thành để đợi Hứa Phương Phỉ tan học như thường lệ.
Trên đường đưa cô gái nhỏ về nhà, anh đã trả lại cho cô cái bình giữ nhiệt.
“Ngày mai mẹ em sẽ làm món sườn heo.” Trên mặt cô gái nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh: “Khi nào anh về, em sẽ đưa cho anh một ít?”
Trịnh Tây Dã ấm áp trả lời cô: “Ngày mai anh phải đi ra ngoài, khi nào trở về sẽ nói với em sau.”
“Được.” Hứa Phương Phỉ hiển nhiên có chút thất vọng, bờ vai nhỏ hơi rũ xuống. Cô vặn mở nắp bình giữ nhiệt, nhìn một lượt rồi ngạc nhiên nói: “Anh đã rửa sạch sẽ rồi sao?”
“Ừm.”
Cả hai cứ như vậy trò chuyện vu vơ cùng nhau cho đến khi đi thẳng vào sân số Chín, phố Hỉ Vượng, bước vào căn số Hai của tòa nhà số Ba, đi lên tầng thứ tư.
Trong hành lang, Hứa Phương Phỉ lấy chìa khóa ra mở cửa.
Sau khi tiếng cửa mở vang lên, cô quay đầu lại nhìn anh, cười vẫy tay: “Em về đến nhà rồi, tạm biệt!”
Nói xong cô bước vào phòng, chuẩn bị đóng cửa lại.
Đột nhiên một giọng nói vang lên, làm cho động tác của cô dừng lại: “Hứa Phương Phỉ.”
“...” Hứa Phương Phỉ sững người, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Tây Dã.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên bóng dáng cao gầy, khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm lạnh lùng. Người đàn ông đang đứng trên cầu thang, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen loại phổ biến thường thấy nhất, vai rộng chân dài, vẻ mặt bình tĩnh.
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu đậm, giống như muốn ghi nhớ từng li từng tí, ghi nhớ tất cả chi tiết trên khuôn mặt của cô.
Hứa Phương Phỉ: “Sao vậy?”
Trịnh Tây Dã nói: “Không có gì. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cô gái bất giác mỉm cười, xoay người đóng cửa lại.
Trong nháy mắt, đèn hành lang vụt tắt, thế giới trước mắt Trịnh Tây Dã chìm trong bóng tối.

Một giờ năm mươi phút sáng, một chiếc xe địa hình màu đen vừa lái ra khỏi thành phố, rẽ vào một góc cua, đi trên con đường nhỏ trải đầy sỏi. Sau khi đi được một lúc, nó cuối cùng cũng tắt máy và dừng lại.

Một dáng người cao lớn đẩy cửa bước xuống xe, ngẩng đầu lên, vầng trăng như một chiếc mâm ngọc được treo trên đỉnh đầu. Cách đó không xa là một khu xưởng hoang tàn ảm đạm, xung quanh gió gào thét, có tiếng quạ kêu, còn có biển hiệu của cổng nhà máy đã phủ đầy bụi, chỉ có thể lờ mờ nhận ra những từ như “nhà máy thép”.
Anh ấy hạ chiếc mũ lưỡi trai đang đội xuống, cửa xe sau lưng đóng sầm lại. Đợi một lúc, xác định chắc chắn không có ai đi theo mình, mới dám cất bước đi thẳng vào khu xưởng.
Có tiếng két két vang lên.
Trong không khí ngập tràn thứ âm thanh kỳ lạ.
Đi vào bên trong tòa nhà, anh ấy dừng lại mà không tiến về phía trước.
Nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Đối phương đang ngồi trên một chiếc bàn bóng bàn ở một góc bị khuất, trên tay cầm một cây vợt bẩn thỉu, dáng vẻ chán nản cầm quả bóng.
“Mạo hiểm lớn như vậy để gặp được tôi sao?” Giang Tự cởi ba mũ lưỡi trai trên đầu, tùy ý quét tàn tro bên bàn, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi lên trên đó: “Nói cho tôi biết, có chuyện gì đi.”
Thình thịch… Thình thịch… 
Quả bóng bàn rơi xuống đất nảy lên rồi lại lăn đi.
Trịnh Tây Dã ném vợt sang một bên, liếc nhìn Giang Tự, nhướng mày nói: “Nghe ai nói đến chuyện của tôi rồi sao?”
Giang Tự không nói lời nào.
Trịnh Tây Dã hờ hững hếch cằm lên: “Đã nghe ai nói đến rồi có phải không?”
Sau khi Giang Tự tốt nghiệp ở Học viện cảnh sát, anh ấy đã được ba nhiệm vào đồn cảnh sát ở một quận nào đó ở Vân Thành, bắt đầu từ cơ bản đến lúc làm việc đâu chắc đấy trong tầm ba đến bốn năm. Anh ấy chỉ mới được chuyển đến Lăng Thành trong năm nay, với tư cách là đội trưởng đội hình sự phá án. Anh ấy nghiêm túc, ngay thẳng, nghiêm nghị, không hay cười và luôn tuân thủ theo quy tắc trong mọi việc, điều này hoàn toàn khác với phong cách độc đoán, tàn bạo và lệch lạc của Trịnh Tây Dã.
“Mặc kệ là ai nói.” Sắc mặt Giang Tự có chút phức tạp, cau mày nói: “Tóm lại là cái gì tôi cũng biết cả rồi.”
“Năm đó, trong trường của chúng ta chỉ có một nhóm tiếp cận tôi, Lục Tề Minh nổi tiếng là mặt lạnh như băng, kiệm lời như vàng.” Trịnh Tây Dã cười lạnh: “Tô Mậu sao?”
Thấy mình không thể che giấu được nữa, Giang Tự thở dài, quay đầu nhìn thẳng Trịnh Tây Dã mà nói: “Khi anh ấy nghe tin cậu sẽ được chuyển đến Lăng Thành, Tô Mậu đã nhắc về cậu với tôi, để tôi trông chừng cậu.”
Trịnh Tây Dã: “Sợ tôi giết người phóng hỏa à?”
Giang Tự trầm giọng nói: “Tôi sợ cậu đi lạc hướng, tự hại chính bản thân cậu!”
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, mặt không chút cảm xúc đốt một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng, không nói chuyện.
“Ừm, chúng ta cùng nhau lớn lên, quân doanh nhiều trẻ con như vậy, là cậu học giỏi nhất, đầu óc thông minh nhất, tính tình ương ngạnh nhất.” Giang Tự lắc đầu cười khổ nói: “Tôi biết tính tình cậu ngang bướng muốn chết, nhưng tôi thực sự không nghĩ tới cậu lại cố chấp như vậy.”
Trịnh Tây Dã đang hút điếu thuốc, vẫn giữ im lặng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui