Triệu Ích Dân không phải kẻ ngu, mặc dù cậu ta thấy giọng điệu của người đàn ông này lười nhác hời hợt, nhưng sự tàn nhẫn và lạnh lẽo trong đôi mắt kia vẫn khiến cho cõi lòng người ta cảm thấy run sợ. Cậu ta lập tức tỉnh ngộ, câu “không đánh nhau, chỉ dọn xác” của anh chắc chắn không phải lời thuận miệng nói ra để đùa giỡn người ta.
Chốn Lăng Thành này ngày quá ngắn, đêm lại quá dài, dưới sự hỗn loạn cất giấu quá nhiều kẻ liều mạng và vô vàn tội ác, đến Thần Phật cũng đều phải lùi binh nhường bước.
Con quỷ nhỏ gặp phải Diêm La Vương, bị đánh mấy cú xem như còn nhẹ, nếu như sơ sẩy một bước mất đi tính mạng thì ngay cả linh đường khóc tang ba mẹ cũng chẳng tìm thấy đâu.
Giọt mưa tí tách, tí tách rơi xuống.
Hứa Phương Phỉ không có được sự phong nhã của những nhà thơ thời xưa, cô chỉ cảm thấy những tiếng vang kia chẳng hề giống tiếng trân châu sáng trong rơi trên bàn ngọc, mà ngược lại nó càng giống với những nốt nhạc đang thúc giục đòi mạng con người hơn. Không khí đêm mưa hôm nay rất oi bức, mang theo nào là mùi mồ hôi nào là mùi máu tươi, ép buộc người ta đến nỗi sắp không thể thở được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên góc tường đối diện, dáng vẻ kiêu căng phách lối của Triệu Ích Dân đã bị dội tắt, không còn sót lại chút gì.
Cậu ta run rẩy, co rúm lại, cả cơ thể tròn quay đầy thịt mềm nhũn bất lực, liên tục cầu xin người trước mặt tha thứ: “Xin lỗi anh, em biết sai rồi. Anh ơi, em thật sự biết sai rồi. Mẹ nó chứ, là do em đây đê tiện. Em con mẹ nó là đứa hạ lưu, em con mẹ nó là đồ cầm thú, em con mẹ nó không bằng súc sinh. Anh cứ coi như em là một cái rắm, thả bủm em ra ngoài đi!”
Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nhìn xuống Triệu Ích Dân đang xin xỏ tha mạng, lúc mở miệng ra, giọng điệu đã nhạt hơn hẳn: “Bọn nó đã cướp đồ gì chưa?”
Hứa Phương Phỉ không kịp phản ứng.
Người đàn ông chờ đợi mấy giây, thấy người sau lưng không lên tiếng đáp trả lại, lúc này mới khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn cô.
Ánh đèn đường mờ tối, hạt mưa làm ướt nhẹp mấy sợi tóc ngắn đen nhánh trên trán người đàn ông, thuận theo đường cong đi xuống, để lại vài vệt nước trên khuôn mặt tuấn tú lại ngông cuồng của anh.
Con ngươi đen nhánh chiếu tới hai luồng ánh mắt, lạnh lùng lại thờ ơ, lần đầu tiên trong đêm nay, ánh mắt đó chịu rơi vào trên thân người thiếu nữ đang mặc đồng phục.
Cách đó vài bước, Hứa Phương Phỉ cùng vừa lúc ngước nhìn anh.
Đột ngột đối mặt với đôi mắt này, lồng ngực cô đột nhiên run lên, chỉ cảm thấy hoảng hốt không hiểu tại sao.
Hứa Phương Phỉ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô bối rối vài giây rồi lập tức rũ mắt xuống, chậm rãi lấy lại tinh thần, hóa ra câu nói vừa rồi của anh là đang nói cùng với cô.
Hứa Phương Phỉ cực kỳ sợ hãi, cô cắn cắn cánh môi, lắc đầu bày tỏ không có.
Người đàn ông trẻ tuổi thu lại tầm mắt, quẳng xuống năm chữ với Triệu Ích Dân đang thoi thóp: “Nói xin lỗi cô ấy.”
Trong thời khắc sinh tử, Triệu Ích Dân bất chấp chuyện có mất mặt hay không, cũng mặc kệ đám đàn em đang trông mong nhìn mình. Cậu ta đứng lên, chắp tay trước ngực, vái vài cái giống như đang vái Bồ Tát trong miếu, miệng nói: “Bạn học à, tôi sai rồi, sau này tôi không dám có suy nghĩ làm phiền cậu nữa. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Cậu rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi một mạng, để cho tôi một con đường sống đi!”
Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không muốn nhìn thấy gương mặt ghê tởm kia, cô chán ghét quay đầu sang nơi khác.
Ngay sau đó, người đàn ông trẻ tuổi ung dung hỏi: “Có muốn báo cảnh sát không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ nghe anh hỏi vậy, suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu.
Triệu Ích Dân này đánh nhau bắt nạt bạn học, chuyện xấu xa gì cũng đã từng làm, vào đồn công an không khác gì về nhà. Cậu ta đang trong độ tuổi vị thành niên, có luật bảo vệ trẻ vị thành niên làm chiếc ô lớn che trên đầu, mỗi lần vào trong đó cũng chỉ bị giáo dục bằng miệng và giam giữ vài ba hôm, không có ý nghĩa thực tế gì.
Báo án sẽ quấy rầy đến cảnh sát, mà cô cũng nhất định bị gọi lên phối hợp lấy lời khai, đến lúc đó mẹ và ông ngoại cô sẽ biết được, ngược lại còn khiến họ phải lo lắng cho cô.
Triệu Ích Dân nghe thấy lời này, nhịn đau trơ trẽn trưng ra nụ cười nịnh bợ, giọng điệu lấy lòng: “Anh ơi, cô ấy cũng bảo không muốn báo cảnh sát bắt em rồi, vậy em có thể...”
“Cút!”
“Vâng vâng! Em cút ngay đây ạ!”
Triệu Ích Dân như được tha tội chết, che cái trán còn đang chảy máu quay đầu bỏ chạy ngay. Mấy tên đàn em lâu la thấy vậy, cũng vội vàng chuồn theo phía sau.
Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.
Không bao lâu sau, con ngõ nhỏ quay trở về với tĩnh mịch, cơn mưa đêm dội trôi vết máu của Triệu Ích Dân do bị đập vỡ đầu khi nãy xuống khỏi bức tường. Nước mưa và máu trộn lẫn với nhau, thuận theo độ dốc của mặt đất chảy đến rãnh nước bẩn bên cạnh.
Hứa Phương Phỉ nâng tay chống lên bức tường sau lưng, thử tự mình đứng lên khỏi mặt đất, nhưng mà chân của cô mới vừa sử dụng sức lực, mắt cá chân đã lại đau đớn vô cùng.
Hình như cô đã bị trẹo chân.
Hứa Phương Phỉ bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể mảnh khảnh đau đến mức lảo đảo một thoáng, suýt chút nữa đã té ngã.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một sức lực đã nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
Hứa Phương Phỉ giật mình, khẽ chuyển động ánh mắt nhìn sang. Bàn tay đang nắm cổ tay của cô có màu da rất trắng, xương ngón tay thon dài, mỗi một móng tay trên từng ngón tay đều được cắt tỉa sạch sẽ, có thể trông thấy được một vết sẹo của súng đạn mờ mờ trên mu bàn tay.
Xúc cảm cực kỳ mạnh mẽ, mang theo chút thô ráp, tương phản mãnh liệt với làn da mịn màng của cô.
Giống như trong lòng bàn tay của người đàn ông này có một lớp chai mỏng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà trong đầu Hứa Phương Phỉ bỗng hiện lên vết máu trên tay nắm cửa phòng 3206.
Trái tim cô đột nhiên siết chặt, phần da thịt đụng chạm với người đàn ông nóng bỏng như có lửa thiêu. Cô chuyển tầm mắt đi, nâng cao vai tránh khỏi bàn tay anh, cúi đầu, một câu “Cảm ơn” nghẹn ở trong họng hồi lâu mà không tài nào nói ra miệng được.
Cô không nói nên lời, ngược lại người ở phía trên đỉnh đầu lại hời hợt quăng ra mấy chữ, mang theo hứng thú khó có thể phát hiện: “Em chính là Hứa Phương Phỉ?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ hoảng hốt ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa đựng kinh ngạc và cảnh giác không thể che giấu được.
Khi khoảng cách giữa hai người họ gần như thế, cô mới phát hiện ra anh thật sự rất cao. Vóc dáng cô đã cao đến tận một mét sáu mươi, xếp trong đám nam nữ học sinh không thể tính là người thấp, thế mà đỉnh đầu của cô lại chỉ vừa tới lồng ngực của anh.
Do dự một lát, Hứa Phương Phỉ lấy hết can đảm hỏi ngược lại: “Sao anh biết tên em?”
Sau khi xác nhận không nhìn nhầm, người đàn ông nhấc cánh tay lên, tiện đà ném thứ gì đó cho cô.
Hứa Phương Phỉ vô thức ôm vào trong ngực đỡ lấy, sau đó cô cầm đồ trong tay nhìn kỹ, thoáng chốc đã càng kinh hãi hơn: Đây là thẻ học sinh mà cô đã làm mất.
Thế mà lại bị người đàn ông 3206 này nhặt được.
Cô nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thêm về chân tướng sự kiện này, đã lập tức nghe thấy 3206 ở đối diện lại mở miệng, giọng điệu không có cảm xúc gì: “Em có phải người dân bản địa ở Lăng Thành này không?”
Hứa Phương Phỉ không biết anh hỏi chuyện này làm gì, lại cũng không dám lừa anh, cô chỉ có thể chần chờ một chút rồi gật gật đầu.
“Người bản địa của Lăng Thành, vậy thì chắc hẳn cũng hiểu quy củ.”
Anh nói câu này xong, hàng lông mày của Hứa Phương Phỉ đã nhíu chặt lại. Cô nhìn thấy 3206 cúi người xuống trong màn mưa, tiến sát lại gần cô thêm chút, sau đó anh nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lười biếng lại âm u. Giọng nói của anh hòa trộn với tiếng mưa rơi, bị chôn vùi trong đêm khuya xám xịt, tiến vào tai cô vô cùng rõ ràng.
“Nghe thấy coi như chưa nghe thấy, nhìn thấy làm như không nhìn thấy, lời không nên nói thì đừng nói, chuyện không nên quản thì mặc kệ. Nhóc con, em phải ngoan ngoãn, nhớ kỹ quy củ này đấy nhé!”
...
Hứa Phương Phỉ đã nhanh chóng hiểu ra, đêm nay 3206 xuất hiện ở con ngõ này không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà anh cũng không hề có lòng tốt cố tình tìm đến để trả lại thẻ học sinh cho cô.
Mục đích của anh là muốn cảnh cáo cô phải quản lý cái miệng của mình cho tử tế, không nên đem chuyện nhìn thấy vết máu ngày hôm đó nói ra.
Nhìn khuôn mặt phóng to gần trong gang tấc của 3206, Hứa Phương Phỉ im lặng hai giây, cô không nói gì, chỉ yên ắng lùi ra sau hai bước, kéo dài khoảng cách với anh.
Nếu đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân thì dáng dấp của 3206 thật sự rất đẹp mắt, là tướng mạo sinh ra đã tự mang theo sức hấp dẫn và thuộc về màn đêm dày đặc. Vóc dáng khí khái anh hùng lại mang theo cả sự ngông cuồng ngang ngược, vừa lúc phối hợp với đôi mắt phong lưu hút hồn người khác, đã định phải thừa hưởng tất cả dịu dàng nhưng cũng đã định là một con người hoang dã khó mà thuần phục. Ánh mắt anh ngạo mạn tùy ý, nhưng lại không có sự dâm tà, không hề khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Nhưng không biết tại sao, anh đã làm cho cô sợ hãi.
Thứ cảm xúc này khác hẳn cảm xúc sợ hãi chán ghét khi cô đối mặt với đám người Triệu Ích Dân.
Một ánh mắt tầm thường, một hành động, hoặc nói thẳng ra, cho dù anh đứng đó không nói lời nào, không làm việc gì hết, chỉ đứng ở đó thôi, đã có thể khiến lòng người chấn động kinh sợ.
Hứa Phương Phỉ không muốn mình và 3206 có bất cứ giao điểm gì, cô vội vã xoay người, một bàn tay siết chặt quai đeo cặp sách, một bàn tay vịn lên bức tường nhỏ loang lổ của con ngõ, khập khiễng rời đi.
Suốt cả quãng đường, cô không hề quay đầu nhìn lại.
Cô không biết sau đó 3206 đã đi đâu, cũng không quan tâm anh đã đi đến chỗ nào, cô chỉ tăng tốc bước chân muốn mau mau về nhà.
Đúng lúc này, có mấy người đàn ông cao lớn đi ra khỏi khu nhà số 9 phố Hỉ Vượng.
Hứa Phương Phỉ đang mải vùi đầu, trong đầu rối bời muôn vàn suy nghĩ, vừa không chú ý một cái đã suýt chút nữa đâm trúng một người trong số họ.
“Ôi chao!” Người đàn ông để mái đầu vàng kim rực rỡ, khoa trương nhảy dựng lên hô một tiếng, trêu đùa bảo: “Em gái à, đi đường phải chú ý nhìn đường chứ, suýt chút nữa em đã giẫm vào anh rồi. Sao thế này? Thích anh nên muốn bắt chuyện hả?”
Hứa Phương Phỉ vô cùng lúng túng, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Một gã đàn ông mập mạp ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Phương Phỉ vừa trắng vừa xinh xắn, đôi con ngươi gian xảo trợn tròn lên trong nháy mắt. Anh ta nhìn cô chằm chằm, tỉ mỉ ngắm tới ngắm lui, nước bọt cũng sắp chảy ra khỏi miệng.
Hứa Phương Phỉ tránh né tóc vàng tiếp tục đi về phía trước, lại bị một người đàn ông khác đeo khuyên mũi ngăn cản.
Cô hơi hốt hoảng, đang định mở miệng nói cái gì đó, lại thấy ánh mắt mấy người này đồng loạt nhìn ra phía sau lưng cô.
Ngay sau đó, ánh mắt họ thoáng thay đổi, nét mặt trở nên cung kính, dáng vẻ người nào người nấy cực kỳ quy củ. Có tên thì gãi gãi đầu, có tên thì ngẩng lên nhìn trời, ngoan ngoãn tránh đường nhường bước cho cô.
Hứa Phương Phỉ nhịn cơn đau trên mắt cá chân xuống, sải bước rời đi.
Mãi đến tận khi đi vào trong cánh cổng có mái che của đơn nguyên, cô mới dám lặng lẽ ngó đầu ra khỏi vách cổng, lặng lẽ nhìn về phương hướng mấy người đàn ông lúc nãy. Chỉ vừa mới liếc mắt qua, ánh mắt của Hứa Phương Phỉ đã lập tức thay đổi.
Lại là người đàn ông kia.
Sắc mặt của anh bình thản, ánh mắt lạnh lùng, thế mà hóa ra nãy giờ vẫn lặng yên không tiếng động đi theo phía sau lưng cô.
Anh đang... bảo vệ cô sao?
Nét mặt Hứa Phương Phỉ hơi cứng lại, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn mím môi, nuốt lời “cảm ơn” kia lại, thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
...
“Anh Dã.”
Đám người cung kính chào hỏi, một tên mặc áo jacket móc ra một điếu thuốc lá Trung Hoa, vui vẻ dâng tới.
Trịnh Tây Dã đưa tay nhận thuốc, tiện tay nhét vào miệng. Người đàn ông đeo khuyên mũi lập tức cầm bật lửa châm thuốc cho anh.
“Lão đại, anh đi đâu thế?” Gương mặt mập mạp tràn đầy nịnh bợ, tươi cười: “Các anh em chờ anh cả buổi rồi.”
Có người tiếp lời: “Có phải anh đi ăn mặn tìm thú vui rồi không! Ai mà không biết cậu Ngang một ngày không có phụ nữ thì sẽ sống không nổi, anh Dã sống cùng cậu ấy lâu ngày, ngày nào cũng nghe những chuyện củi khô bén lửa đó, là đàn ông sao mà chịu nhịn được.”
Từng tràng cười vang lên.
Trịnh Tây Dã chẳng thèm quan tâm tới những người này, anh ngậm điếu thuốc đi thẳng về phía tòa nhà số ba đơn nguyên hai.
Mấy người đàn ông phía sau còn đang mải bàn tán, trong đó có một kẻ cười bỉ ổi: “Không nghĩ tới cái chỗ chết tiệt này còn có thứ thần tiên đến vậy. Ôi, cô nàng vừa rồi nhìn không tệ, còn mặc đồng phục, rõ ràng là một cô em mười mấy tuổi non tơ, nếu như có cơ hội...”
Lời còn chưa dứt, bước chân Trịnh Tây Dã đã đột ngột dừng lại.
Mấy người đi theo phía sau không rõ nguyên nhân, đành phải dừng bước theo anh, không hẹn mà cùng ngượng nghịu im bặt.
Sắc mặt Trịnh Tây Dã không thay đổi, trong đầu anh đang nhớ lại cô thiếu nữ vừa cuộn tròn trong góc tường lúc vừa rồi. Thân thể mảnh khảnh yếu ớt, khuôn mặt trắng như tuyết, giống như một đóa hoa sơn chi nhỏ giữa mùa hè, đang nở ra trong sương mù âm u hỗn độn.
Một thoáng trôi qua, anh quay đầu lại, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ gõ gõ vào khoảng không. Anh mở miệng nói với mấy gã đàn ông kia, giọng điệu lười biếng nhưng lại làm cho đám người đó không rét mà run: “Kiềm chế một chút, con mẹ nó, chúng mày đừng có kiếm việc cho tao đấy!”