“Tôi nhớ lại hồi đó, cậu là “chiến vương toàn năng” vang danh cả toàn quân đội. Cậu chính là người đầu tiên mà mọi mặt từ kỹ thuật, thể chất, thiện xạ hay chiến lược gì cũng đều đứng nhất, trường quân đội không có ai mà chưa tốt nghiệp đã lấy được hai chiến công, là “quân nhân cá nhân ưu tú và kiệt xuất nhất”. Thành tích như vậy, từ xưa đến nay toàn quân đội chẳng có được mấy người.”
Giang Tự nhìn Trịnh Tây Dã một vòng, giọng điệu đột nhiên trầm xuống: “Cậu hiện tại tự nhìn lại bản thân cậu mà xem, khiến bản thân trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, có đáng hay không cơ chứ?”
Trịnh Tây Dã lâm vào trầm mặc thật lâu.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh trả lời: “Chỉ cần chuyện này mà thành công, mọi thứ đều đáng giá.”
Thấy thái độ thờ ơ của anh, Giang Tự lập tức vô cùng khó chịu, hạ giọng tức giận nói: “Đúng, đúng vậy. Thứ đó đã mất trong tay cậu vào bốn năm trước. Nhưng cấp trên đã lên tiếng cả rồi, cùng lắm là họ bắt cậu chịu trách nhiệm mà thôi. Sợi dây thần kinh nào của cậu bị đứt vậy? Sao cứ khăng khăng đòi nhận công việc cực khổ như thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn Giang Tự, hỏi anh ấy với giọng điệu rất bình tĩnh: “Giang Tự, anh có biết, một khi bí mật bị truyền ra ngoài, đối với một người lính có nghĩa là gì không?”
“Tôi hiểu!” Giang Tự nhíu mày: “Nhưng cậu không có tiết lộ bí mật! Bốn năm trước suýt chút nữa mất mạng đã là đủ lắm rồi! Không ai trách cứ cậu, không ai ép buộc cậu, cũng không ai muốn cậu nhảy vào cái hố lửa này của nhà họ Tưởng! Mấy năm nay cậu đã từng thoát chết trong gang tấc bao nhiêu lần? Suýt chút nữa rơi vào tay của Diêm vương bao nhiêu lần? Cậu có đếm được không? Cắt đứt “mối dây chuyền mua bán bí mật”, truy bắt những kẻ phản bội, đối với Cục An ninh Quốc gia mà nói, chỉ là một màn trình diễn. Cậu đang lên kế hoạch cái quái gì vậy?”
“Yên tâm đi!” Trịnh Tây Dã nói.
Giang Tự sửng sốt.
Trịnh Tây Dã nhìn Giang Tự, trầm giọng nói: “Lão Giang, việc này sẽ không sao cả đâu, tôi chỉ là không thoải mái khi mặc bộ quân phục này thôi.”
Không khí lập tức yên tĩnh như chết.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã quay đầu, nhắm mắt lại, giơ tay nhéo mạnh vào thái dương, giọng điệu mơ hồ không kiên nhẫn nói: “Được rồi, hôm nay tôi gặp anh, không phải là để nghe anh chửi.”
Giang Tự ở một bên cũng ý thức được mình mất khống chế, lúng túng ho khan một tiếng, bình tĩnh lại nói: “Được rồi, nói cho tôi biết có chuyện gì đi.”
Trịnh Tây Dã: “Tưởng Kiến Thành muốn dẫn tôi đi xem “Thánh lễ đen”.”
Vài câu nói nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng con ngươi vốn quen nhìn sóng to gió lớn của Giang Tự lại khẽ co rụt lại.
Trịnh Tây Dã lại nói: “Đã bốn năm rồi, chỉ cần mọi việc suôn sẻ, sẽ sớm kết thúc mà thôi.”
Vài giây sau, Giang Tự cũng không nói nên lời. Sau đó, anh ấy giơ tay lên, vỗ mạnh vào vai Trịnh Tây Dã, trầm giọng nói: “Được, tất cả đều phải bình an vô sự.”
“Ừm.” Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn Giang Tự, dừng một chút, nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
Giang Tự: “Có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ thay cậu giải quyết.”
Trịnh Tây Dã: “Sau này, nếu như thuận tiện, hãy giúp tôi chăm sóc một cô gái nhỏ, không được để ai có thể bắt nạt cô ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô gái nhỏ?” Giang Tự kinh ngạc khó hiểu: “Ai vậy?”
Ngay lúc đó, Giang Tự nhìn thấy nét mặt sắc sảo của Trịnh Tây Dã đột nhiên dịu dàng lại. Ánh mắt Trịnh Tây Dã rất cương quyết, nhưng cũng rất dịu dàng.
Trịnh Tây Dã trả lời: “Cô ấy sống ở phòng 3208, đường số Chín, phố Hỉ Vượng. Họ Hứa, tên là Hứa Phương Phỉ.”
…
Hứa Phương Phỉ không ngờ rằng câu “tạm biệt” bình thường của cô, lại chính là lời cuối cùng cô nói với anh vào đêm Trịnh Tây Dã trả lại bình giữ nhiệt.
Những ngày tiếp theo cứ vậy mà trôi qua bình thường.
Ba ngày sau, Hứa Phương Phỉ như thường lệ dậy sớm, chuẩn bị đi học. Trong lúc rửa mặt, cô tình cờ phát hiện ra mình nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động, người gửi là Trịnh Tây Dã.
Nội dung chỉ có mấy chữ, nói chung chung: “Nhóc con, anh đi đây.”
“...” Không biết có lý do gì, mà một cơn hoảng sợ quét qua người Hứa Phương Phỉ từ đầu đến chân như một cơn sóng thần.
Cô vội nhổ nước ngậm trong miệng ra, lấy khăn ướt lau mặt, chưa kịp ăn sáng đã ôm cặp chạy xuống lầu.
Đèn hành lang của phòng 3206 không còn sáng.
Cửa phòng 3206 đóng chặt im lìm, không ai có thể gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc...
Sau khi gõ cửa lần thứ mười vẫn không có kết quả, ánh sáng trong mắt Hứa Phương Phỉ như tối đi. Cô cau mày, sau đó nhẹ nhàng lau mặt, lưng đeo cặp sách xoay người. Cô lặng lẽ đi xuống lầu, đi ra khỏi cửa khu nhà đơn nguyên.
Vài phút sau, bầu trời màu trắng toát của ngày hôm nay đã trở nên sáng hơn.
Buổi sáng sớm đã lặng lẽ cuốn trôi đi mọi chuyện của đêm qua.
Hứa Phương Phỉ nắm chặt điện thoại của cô, cô cố chấp, muốn cố gắng thử nỗ lực lần cuối cùng, cô gọi vào số mà Trịnh Tây Dã để lại trên điện thoại của cô.
Trước sự ngạc nhiên của Hứa Phương Phỉ, có một tiếng trả lời ngay lập tức từ phía bên kia. Tuy nhiên, không phải giọng điệu lạnh lùng như bình thường của người đàn ông đó, mà là một âm thanh lạnh lùng của máy móc tự động vang lên: “Xin chào, số điện thoại này không có thật, xin hãy xem kỹ trước khi bấm số.”
Hứa Phương Phỉ cúp điện thoại.
Đâu đó trong trái tim cô có một vài vết nứt vỡ ra, những cơn đau cứ như từ nơi đó mà lan càng lúc càng rộng ra, không quá rõ ràng, thậm chí cũng như không quá đáng kể.
Cô dụi mắt, nhìn lại về hướng cánh cửa 3206 lần cuối rồi quay người, chậm rãi đi về phía mặt trời mọc.
Cơn mưa lớn cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất. Người đàn ông ở phòng 3206 ra đi không một màn chia tay đầy khiêu khích hay một màn rơi nước mắt, cứ như vậy lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của cô.
Hứa Phương Phỉ đi trên đường với đôi mắt nhức nhối và cái gai trong lòng khiến cô thực sự muốn khóc.
Mặc dù đã biết trước ngày này thế nào rồi cũng sẽ đến.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần rất tốt...
Không ai biết rằng cô gái cảm thấy một chút hối hận kể từ ngày đó. Trước khi cô có thời gian để nói với anh, cô cuối cùng đã có một lý tưởng, đó là trở thành người mà anh mong đợi khi cô lớn lên.
…
Cuộc sống của học sinh trung học vẫn phải tiếp tục. Có vô số bài tập về nhà để ôn tập, vô số bài kiểm tra thực tế và những suy nghĩ trăn trở của giáo viên trong từng môn học khác nhau.
Vào tháng mười, ba mẹ của Dương Lộ cuối cùng đã liên hệ với trường học ở Vân Thành cho cô ấy, dự định gửi cô ấy đến một thành phố lớn để học IELTS, chuẩn bị cho việc ra nước ngoài trong tương lai.
Cơ sở hạ tầng của Lăng Thành lạc hậu, sân bay thậm chí còn chưa được xây dựng, Dương Lộ muốn đến Vân Thành chỉ có thể đi tàu cao tốc đến thành phố Thái Thành bên cạnh, sau đó từ Thái Thành mà đi máy bay.
Thời gian bán vé máy bay chỉ vào cuối tuần.
Sau bữa trưa, Hứa Phương Phỉ đến cổng khu dân cư của Dương Lộ và tiễn bạn cô ra ga xe lửa.
Trước khi chia tay, Dương Lộ đã ôm Hứa Phương Phỉ và khóc rất nhiều. Cô ấy luyến tiếc Lăng Thành, luyến tiếc trường học và bạn bè, nhưng cô ấy cũng vô cùng lo lắng và sợ hãi về tương lai không xác định được.
Lăng Thành là vùng an toàn của cô ấy, cô ấy là một cô công chúa nhỏ sống trong một gia đình giàu có ở nơi đây, nhưng nếu cô ấy đến Vân Thành hay Singapore, cô ấy có thể không còn bất kỳ điểm sáng nào nữa, sẽ không bao giờ được chú ý nữa.
Loại tâm lý này khiến Dương Lộ vô cùng lo lắng.
Cô ấy ôm Hứa Phương Phỉ, khóc đến cạn nước mắt, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Thấy thời gian khởi hành càng ngày càng gần, Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác đành phải vỗ vai Dương Lộ nhẹ giọng dỗ dành: “Đến Vân Thành thôi nào, nếu không thoải mái thì gọi cho tớ, bất cứ lúc nào tớ cũng sẽ trò chuyện với cậu, có được không?”
“Thật sao?” Dương Lộ giương đôi mắt to tròn mà đỏ hoe lên, nức nở không ngừng: “Cậu không được lừa tớ đâu đó.”
Hứa Phương Phỉ không thể không nói: “Tớ sẽ không bao giờ lừa dối cậu đâu.”
Sau đó thì Dương Lộ mới miễn cưỡng buông tay cô ra mà lên chuyến tàu hướng tới tương lai.
Bước ra khỏi nhà ga, Hứa Phương Phỉ một mình ngước nhìn bầu trời, lúc đó cô chợt hiểu ra điều trong sách viết “Trưởng thành là một cuộc chia tay dài vô tận”.
Thời gian cũng trôi qua thật nhanh.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học đến gần, không khí học tập trong lớp mười hai của trường trung học ngày càng trở nên căng thẳng.
Tất nhiên, bầu không khí căng thẳng này thường tập trung ở những lớp mũi nhọn. Đối với những học sinh nghèo như Giang Nguyên, anh ta vẫn trốn học, đánh nhau và chơi game, quậy phá hằng ngày.
Là một học sinh giỏi, Hứa Phương Phỉ đương nhiên tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào việc chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Năm học này, cô chỉ tập trung vào nó, loại bỏ mọi suy nghĩ phân tán, cô không chú ý đến bất cứ điều gì mà chỉ đọc những cuốn sách hiền triết.
Đồng thời, cô đã thiết lập một tình bạn cách mạng tốt đẹp với lớp trưởng Triệu Thư Dật trong việc ôn tập và thảo luận hàng ngày,
Hứa Phương Phỉ ngưỡng mộ tài năng của Triệu Thư Dật, thỉnh thoảng thảo luận về một số chủ đề bí truyền với cậu ấy.
Triệu Thư Dật cũng không biết phải ngừng lại như thế nào.
Bánh xe khổng lồ của thời gian cứ lăn đi lăn lại, đến mùa hè năm thứ hai, kỳ thi tuyển sinh đại học như đúng hẹn đã đến.
Một ngày trước kỳ thi, Hứa Phương Phỉ đã nghe lại đoạn ghi âm chúc may mắn mà ba Hứa để lại, sau đó mở điện thoại di động lên và gửi một tin nhắn đến số không có thật.
“Ngày mai em sẽ thi đại học, anh chúc em thành công đi.”
Giống như nhiều lần trong quá khứ, tin nhắn biến mất mà không có hồi âm.
Hứa Phương Phỉ mỉm cười lắc đầu, tắt màn hình và tắt điện thoại.
Ngày hôm sau, cô bình tĩnh đi thi.
Đúng như cô chủ nhiệm Dương Hi đã nói, các câu hỏi trong kỳ thi tuyển sinh đại học thực sự rất phức tạp, mỗi câu hỏi đều là phát triển, mở rộng ra từ những câu hỏi trong quá khứ. Chỉ cần nắm vững kiến thức cốt lõi và kỹ năng cơ bản vững chắc thì có thể làm chủ mọi thứ.
Chiều mùng Tám, chuông báo hết giờ thi vang lên, các nam sinh, nữ sinh lao ra khỏi phòng thi như điên, trong tích tắc, cặp sách, giấy bút vứt đầy trời.
Mọi người reo hò và ăn mừng vì kỳ thi tuyển sinh đại học chết tiệt này cuối cùng đã bị rút đi khỏi cuộc sống của họ.
Trái ngược với sự bồn chồn của đám đông, Hứa Phương Phỉ chỉ đi vòng qua đám đông mà lặng lẽ rời khỏi tòa nhà giảng dạy của phòng thi.
Ngoài cổng đã chật kín vô số phụ huynh và thầy cô đang ngóng chờ.
Trong nháy mắt, Hứa Phương Phỉ đã nhìn thấy Kiều Tuệ Lan.
Mẹ cô lúng túng đứng cạnh căng tin, bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đã cũ, tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt đầy lo lắng và chờ đợi.
Cảm giác nhẹ nhõm khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng từ từ đến với cô, trong khoảnh khắc cô nhìn thấy mẹ.
Hứa Phương Phỉ sải bước về phía Kiều Tuệ Lan.
“Thi xong thì tốt rồi, thi xong thì tốt rồi!” Kiều Tuệ Lan ôm lấy con gái, cũng không hỏi con gái độ khó của câu hỏi trong kỳ thi này, cũng như câu trả lời của câu hỏi. Kiều Tuệ Lan vừa nhớ lại những năm tháng vất vả và khó khăn của cô gái nhỏ này, bà đã nhiều lần nghẹn ngào: “Đi, về nhà đi, mẹ sẽ nấu cho con mấy món ngon.”
Hứa Phương Phỉ dùng sức gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai mẹ con nắm tay nhau thân mật, chuẩn bị ra về.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, hét lên: “Học sinh Hứa Phương Phỉ.”
Hứa Phương Phỉ sững sờ. Giọng nam trầm mà cuốn hút, rất lạ. Nhưng lại lộ ra vài phần... giống như đã từng quen biết.
Cô quay lại.
Đứng phía sau cô là một người đàn ông cao to, áo ngắn tay và quần dài màu đen, trang phục rất đơn giản nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai, tài giỏi và phong độ của anh ấy.
Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, nghĩ lại, một cái tên chậm rãi hiện ra từ trong trí nhớ của cô.
“… Cảnh sát Giang Tự?” Hứa Phương Phỉ kinh ngạc thốt lên.
“Cô gái nhỏ.” Giang Tự hiển nhiên không ngờ rằng nhóc con học sinh tiểu học này còn nhớ mình, anh ấy cũng hơi sửng sốt: “Trí nhớ của cô rất tốt, mới gặp tôi có một lần vậy mà có thể nhớ tên của tôi.”
Ngay khi Hứa Phương Phỉ điều chỉnh xong nụ cười phù hợp, Kiều Tuệ Lan bên cạnh cô cũng lên tiếng, nghi ngờ hỏi: “Phỉ Phỉ, đây là…”
“Mẹ, đây là cảnh sát Giang.” Hứa Phương Phỉ nhỏ giọng nói: “Là đội trưởng đội điều tra hình sự.”
“Đồng chí cảnh sát sao?” Kiều Tuệ Lan lập tức nở nụ cười, sau đó có chút khẩn trương, hỏi: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát này, tìm mẹ con tôi có việc gì không?”
Giang Tự cười xua tay: “Dì ơi, cháu tìm con gái dì là chuyện riêng thôi, dì đừng sợ.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Chuyện riêng?”
“Là như thế này. Một người bạn của tôi đã chuẩn bị một món quà cho cô, nhờ tôi thay mặt người bạn ấy đưa cho cô sau khi cô thi xong đại học.” Anh ấy lấy món quà từ chiếc túi tài liệu mang theo bên mình, đưa nó cho cô.
Hứa Phương Phỉ đưa tay ra nhận lấy, khi nhìn thấy nó, cô sững người tại chỗ trong giây lát.
“Đây là hai vé máy bay đi Phong Thành.”
Giang Tự nói: “Đồ đã giao xong rồi, tôi đi đây.” Sau đó xoay người rời đi.
Trong hốc mắt không tự chủ được xuất hiện hơi ẩm, Hứa Phương Phỉ giơ tay nhẹ nhàng che miệng.
Cô đã khao khát đồng cỏ xanh từ khi còn nhỏ, cô đã từng hứa với ba mình rằng sau khi thi đại học xong, cô nhất định sẽ đến Phong Thành ở phía bắc để ngắm nhìn bầu trời xanh và mây trắng, gia súc và cừu, đồng cỏ và những chú ngựa phi nước đại...
Hứa Phương Phỉ chỉ nói bí mật này cho một người.
Lần đầu tiên trong năm nay, mắt Hứa Phương Phỉ đã đẫm lệ.
Lúc đầu cô chỉ tùy tiện nhắc đến, nhưng thực ra anh đã ghi nhớ nguyện vọng này.
Ánh nắng chói chang trên bầu trời, nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, ánh nắng vàng không bị cản trở, xuyên thẳng vào mắt Hứa Phương Phỉ. Cô quay đầu sang một bên, giơ tấm vé lên chặn lại, một lúc sau, cô dường như thoáng thấy một bóng người từ khóe mắt.
“...” Đồng tử Hứa Phương Phỉ cứng đờ. Cô lau nhanh nước mắt và nhìn lại thật kỹ.
Bên ngoài phòng thi rất đông người, có người đang cười, có người đầy phiền muộn, có người vui vẻ, có người lại buồn bã. Nhưng không có bóng hình nào như vậy trong trí nhớ cô.
Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve tấm vé. Cuối cùng, cô thì thầm nói một cái tên.
Kiều Tuệ Lan bối rối nhìn hai tấm vé, bà hỏi: “Phỉ Phỉ, ai đã tặng cho con cái này?”
Hứa Phương Phỉ trầm mặc vài giây, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt còn đang đọng ở nơi khóe mắt, cô lắc đầu nói: “Con cũng không biết.”
Kiều Tuệ Lan lại ngước mắt lên và nhìn xung quanh: “Vừa rồi con đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Cô cười nhạt: “Con chỉ là bị chóng mặt thôi ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...