Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, mỗi lớp tốt nghiệp đều phải chuẩn bị một bữa tiệc để tri ân thầy cô. Bữa tiệc tri ân thầy cô của lớp 12/1 sẽ được tổ chức vào buổi tối của ba ngày sau.
“Này, nói cho dễ nghe thì là bữa tiệc tri ân thầy cô, không phải chỉ là bữa tiệc chia tay thôi sao?”
Dương Lộ ở đầu bên kia điện thoại buồn bã thở dài, không thể giấu nỗi tiếc nuối nói: “Hứa Phương Phỉ, tớ buồn quá, hoạt động cuối cùng của cả tập thể lớp mà tớ cũng không thể về được.”
Nói rồi cô ấy đột nhiên dừng lại, một ý nghĩ bất chợt nảy ra: “Hay là bây giờ tớ lập tức đặt một tấm vé, rồi lén lút chuồn về?”
“Phù.” Hứa Phương Phỉ bật cười một tiếng, kẹp điện thoại ở trên vai, lấy một chiếc váy sơ mi sáng màu từ trong tủ quần áo ra, cạn lời nói: “Chỉ còn hai tiếng nữa thôi là bữa tiệc tri ân thầy cô bắt đầu rồi, đừng nói là cậu ngồi máy bay, cậu có ngồi tên lửa cung trăng thì cũng không kịp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bả vai Dương Lộ đột nhiên trùng xuống, buồn bã nói: “Cũng đúng nhỉ.”
“Được rồi, đừng có buồn nữa.” Hứa Phương Phỉ kiên nhẫn dỗ dành một cách dịu dàng: “Ngoan ngoãn ở lại Vân Thành chuẩn bị cho kỳ thi IELTS vào tháng sau của cậu đi, có biết chưa.”
“OK.” Sau khi Dương Lộ trả lời xong thì đột nhiên một loạt âm thanh ồn ào vang lên. Dương Lộ đưa điện thoại ra xa vài centimet, nói với người bên cạnh vài câu rồi đưa điện thoại lại tiếp tục nói: “Tớ có chút việc nên không nói với cậu nữa nhé.”
“Vậy cúp máy đi.” Hứa Phương Phỉ nói: “Tớ cũng chuẩn bị đi thay quần áo đây.”
Đang định cúp máy thì đầu bên kia lại đột nhiên nhỏ giọng gọi: “Này. Đợi đã!”
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc, lại áp điện thoại vào tai: “Hả?”
Dương Lộ ấp a ấp úng, ngập ngừng lấp lửng, nửa ngày mà vẫn chưa nói được câu nào.
Lần này Hứa Phương Phỉ lại thấy rất ngạc nhiên. Dương Lộ vẫn luôn là một người tính tình thẳng thắn, có gì nói đấy, rất ít khi bẽn lẽn ngượng ngùng mãi không mở được miệng như bây giờ.
Cô hỏi: “Cậu muốn nói gì sao?”
Dương Lộ ở đầu dây bên kia vẫn im lặng hồi lâu. Một lúc lâu sau cô ấy mới hít sâu một hơi rồi thở ra, giống như là đang hạ quyết tâm gì đó, cuối cùng lấy hết dũng khí nói thành tiếng: “Trước đây cậu dồn hết chú ý vào việc chuẩn bị cho kỳ thi nên tớ vẫn chưa kịp hỏi cậu… Giang Nguyên có tham gia kỳ thi đại học không?”
“Giang Nguyên?” Hứa Phương Phỉ cau mày nhớ lại rồi nói: “Không có. Kỳ hai lớp 12 cậu ta đã bỏ học rồi, nghe nói cậu ta theo bố đến bên kia bến cảng làm xuất nhập khẩu rồi.”
“Ồ.” Dương Lộ trả lời một tiếng rất nhỏ.
Hứa Phương Phỉ lại hỏi: “Khi không cậu lại vô duyên vô cớ hỏi thăm tin tức của Giang Nguyên để làm gì?”
Đầu lưỡi Dương Lộ như bị thắt lại, giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng: “Thì, thì tớ chỉ tùy tiện hỏi thử thôi.”
Mặc dù Hứa Phương Phỉ là một học bá một lòng chuyên tâm học hành, nhưng loại sinh vật như con gái trời sinh đã có sự mẫn cảm rất cao đối với một số chuyện. Từ thái độ của Dương Lộ cô đã phát giác ra một số manh mối, cô suy nghĩ một lúc sau đó hơi giật mình: “Dương Lộ, không phải là cậu đối với Giang Nguyên…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu đừng có nghĩ linh tinh. Tớ không có đâu đó. Được rồi được rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt.” Dương Lộ giống như sợ bị lộ nên vội vàng phủ nhận xong thì liền bấm nút tắt máy.
Cánh tay cầm điện thoại của Hứa Phương Phỉ buông thõng xuống. Nhìn cái tên Dương Lộ trong danh bạ, trong lòng cô xen lẫn sự nghi ngờ, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Từ khi bắt đầu vào cấp ba, Giang Nguyên đã là một trong số ít học sinh kém nhất, hút thuốc uống rượu, ngoại hình thì lại không tồi, dáng người khá cao, màu da khỏe khoắn, lại có một đôi mắt sáng long lanh nên vô cùng đào hoa. Trong thời gian hai năm rưỡi học trung học, những cô gái đã hẹn hò với anh ta đúng là nhiều vô số kể.
Giáo viên chủ nhiệm thường xuyên chỉ vào mũi của Giang Nguyên, mắng anh ta là người có đào tạo cũng không làm ra được thành tựu gì (1), anh ta cũng vẫn luôn cười đùa cợt nhả, dường như không đả động được anh ta.
(1) 烂泥扶不上墙 (Bùn nhão không dính được lên tường): ý chỉ người có trình độ kém, không có thành tựu, không ra ngoài đời được.
Hứa Phương Phỉ nghĩ không ra, Dương Lộ thích cái gì ở Giang Nguyên.
Đồng thời cũng rất mừng vì năm lớp 12 này Dương Lộ đã đến Vân Thành, cắt đứt hết mọi khả năng của cô ấy và Giang Nguyên.
*
Nhà hàng tổ chức tiệc tri ân thầy cô là do cán bộ lớp 12/1 đã đặt, ăn đồ Trung Quốc tại một nhà hàng có tên là “Tứ Quý Duyên.”
Đúng bảy giờ tối, Hứa Phương Phỉ đến địa điểm tổ chức tiệc đúng giờ.
Ăn trong sảnh lớn không được tiện, cán bộ lớp rất chu đáo, đã đặc biệt đặt một phòng riêng kê được bốn chiếc bàn tròn lớn.
Lúc này, bốn chiếc bàn tròn kê tách nhau cũng đã có người ngồi, mọi người sau khi rời khỏi khuôn viên trường cấp ba đều thay đổi trang phục, người thì uốn tóc, người thì trang điểm, ai ai đều cũng rất mới mẻ, dùng từ ngữ lưu hành trên mạng mà Dương Lộ hãy nhắc đến để nói thì là “nhan sắc càng ngày càng thăng hạng.”
Chỉ có Hứa Phương Phỉ là để mặt mộc tự nhiên không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa, không có khác biệt gì so với lúc trước khi thi đại học.
Nhưng dù có như vậy thì cô vẫn là tâm điểm gây chú ý nhất trong bữa tiệc tri ân thầy cô.
Đám con trai lén lút đánh giá, còn đám con gái cũng lặng lẽ quan sát. Khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ thật sự trông rất đặc biệt, ngũ quan cực kỳ đẹp vốn dĩ nên có sự hung dữ, nhưng cô lại có một khuôn mặt tròn, một đôi mắt dịu dàng ôn hòa, lúc cô ngước mắt nhìn về phía bạn, bạn sẽ không cảm thấy rằng rất không hợp, mà chỉ cảm thán rằng sao trên đời lại có một người xinh đẹp đến như thế.
Vẻ đẹp tự nhiên như hoa sen vừa nở trên mặt nước, không qua điêu khắc gọt giũa hay trang sức (2) cũng đã đủ thấy đẹp mắt người nhìn.
(2) 清水出芙蓉,无须任何的装扮雕饰 (Gốc là 清水出芙蓉,天然去雕饰: Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức): ý chỉ vẻ đẹp tự nhiên thanh khiết, không phải cần đến trang điểm hay trang sức.
Người con gái như vậy là con cưng của thượng đế, như thể ghen tị với cô là một loại nghiệp chướng.
Không lâu sau đó, hầu như tất cả các học sinh đều đã đến đủ, cán bộ lớp cũng mời thầy cô các môn vào chỗ ngồi chính.
Phần đầu tiên của tiệc tri ân thầy cô, là giáo viên chủ nhiệm đại diện các thầy cô lên phát biểu, gửi lời chúc mừng đến với các em học sinh.
“Các em học sinh, kỳ thi đại học đã trôi qua rồi. Nhìn lại ba năm cấp ba, chúng tôi không chỉ là giáo viên của các em mà còn là những đồng đội cùng các em kề vai sát cánh tác chiến. Mọi người vất vả rồi.
Gần lúc chia tay, Dương Hi nghẹn ngào một chút rồi cúi đầu với các học sinh.
Tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm.
…
Hơn tám giờ tối, tiệc tri ân thầy cô cũng đã sắp tàn. Các bạn nữ ăn món tráng miệng hoa quả sau bữa tối rồi tán gẫu với nhau, còn các bạn nam vẫn đang kéo thầy cô các môn uống rượu, họ lè lưỡi đỏ mặt, dưới tác dụng của rượu, dường như họ đã trở thành những người bạn cũ vượt qua khoảng cách tuổi tác.
Hứa Phương Phỉ nuốt xuống miếng bánh ngọt cuối cùng, ngồi xuống chỗ của mình rồi bắt đầu thất thần.
Tiếng bàn tán ồn ào xôn xao bên tai, các bạn học đang xì xào xem ai ở lớp nào được tỏ tình, ai ở lớp nào chuẩn bị đi nước ngoài.
Những cái tên xuất hiện trong những tin đồn tầm phào đó, Hứa Phương Phỉ chưa từng nghe thấy bao giờ. Cô thấy có chút buồn chán, uống hai cốc nước hoa quả rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Phòng bao có sức chứa đến sáu mươi người nhưng lại chỉ có một nhà vệ sinh, rõ ràng là cung không đáp ứng được cầu. Cô liếc nhìn dòng người xếp thành một hàng nhỏ rồi im lặng, chỉ đành rời khỏi phòng bao tìm lối ra khác.
Tầng thứ tư của nhà hàng là phòng trà, tầng này thật sự rất ít người, nhà vệ sinh cũng trống không có người.
Hứa Phương Phỉ đi vào trong.
Rửa tay xong, trên đường xuống tầng trở về phòng bao cô nhận được một tin nhắn của Dương Lộ. Cô lấy điện thoại ra xem, đang gõ tin nhắn trả lời thì suýt đã đụng phải một người nào đó.
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi.
Hứa Phương Phỉ ngây người ra, vội vàng cất điện thoại rồi ngẩng đầu lên. Cậu thiếu niên trước mặt đeo mắt kính không gọng, dáng người cao gầy, do uống rượu nên gò má trắng nõn đã ửng hồng, đôi mắt thâm quầng, nhìn chằm chằm vào cô.
“Hứa Phương Phỉ?” Triệu Thư Dật mở miệng hỏi, như thể cậu ấy không chắc chắn đó là cô.
“Ừm, là tôi.” Hứa Phương Phỉ nhìn thấy bộ dạng này của cậu ấy, có chút lo lắng nên thăm dò thử: “Cậu đi có vững không?”
Dường như Triệu Thư Dật không nghe thấy câu hỏi của cô, lại nói: “Hứa Phương Phỉ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hứa Phương Phỉ: “Cậu nói đi.”
Triệu Thư Dật: “Tôi thích cậu.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Nghe thấy ba từ này, phản ứng đầu tiên nảy ra trong đầu của Hứa Phương Phỉ là cậu ấy uống say rồi. Bất lực nói: “Triệu Thư Dật, cậu uống say rồi. Đừng có nói linh tinh.”
Nhưng Triệu Thư Dật lại nhìn thẳng vào mắt của cô, nghiêm túc nói: “Tôi không có nói nhảm. Tôi rất nghiêm túc.”
Lời nói vừa thốt ra, Hứa Phương Phỉ khựng lại, kinh ngạc không nói thành lời.
“Từ, từ khi bắt đầu vào lớp 10 tôi đã thích cậu rồi.” Dưới sự tác động của men rượu nên đầu óc không được tỉnh táo, Triệu Thư Dật ra sức lắc mạnh đầu, rồi chầm chậm nói tiếp: “Mấy năm trước chúng ta đều bận rộn học tập, bây giờ thi đại học xong rồi, tôi muốn… Hứa Phương Phỉ, quan hệ của chúng ta, có thể tiến thêm một bước được không?”
Sau một hồi kinh ngạc sửng sốt thì Hứa Phương Phỉ đã định thần lại. Cô im lặng một lúc lâu rồi mới bình tĩnh nói: “Chúng ta là bạn bè, nhưng sẽ không trở thành người yêu.”
Triệu Thư Dật cau mày: “Tại sao chứ?”
Hứa Phương Phỉ vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Bởi vì tôi không thích cậu.”
Nói xong cô quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng mà cô vừa quay người định bước đi thì đã bị cậu ấy siết chặt lấy cánh tay.
“Hứa Phương Phỉ, cậu đừng tức giận nhé. Cậu không đồng ý làm bạn gái của tôi, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục làm bạn bè.” Đầu Triệu Thư Dật đau như búa bổ, hoảng loạn đến lú lẫn, cậu ấy như thể đang tự nói một mình: “Tôi có thể đợi cậu, cậu đừng có tức giận, đừng đi…”
Cậu thiếu niên sau khi uống rượu sức lực rất lớn, con người vẫn luôn dịu dàng mất đi sự cân đối và chừng mực, năm ngón tay nắm chặt lấy cánh tay cô làm cô đau đến tê dại. Hứa Phương Phỉ bị dọa sợ, dùng sức để thoát khỏi: “Cậu làm cái gì vậy? Bỏ tôi ra…”
Triệu Thư Dật không những không buông ra mà còn dùng lực kéo cô gái trước mặt lại, đưa tay muốn ôm cô vào lòng.
Hành động này ngay lập tức làm cho tâm trạng của Hứa Phương Phỉ thay đổi từ kinh ngạc sang tức giận. Cô cau mày, cố gắng hết sức để đẩy Triệu Thư Dật ra.
Bước đi của cậu thiếu niên thanh tú không vững, lảo đảo lùi về phía sau hai bước. Đợi đến khi cậu ấy dựa vào tường đứng vững lại, khi cố gắng ngước mắt lên nhìn Hứa Phương Phỉ, trong tầm nhìn chỉ còn lại một bóng lưng bước đi không hề quay đầu lại.
“...” Triệu Thư Dật cũng đã tỉnh rượu được một nửa, buồn bã hối hận, chán nản dựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống đất.
*
Sau bữa tiệc tri ân thầy cô, Triệu Thư Dật đã gọi cho Hứa Phương Phỉ ba lần.
Nhưng Hứa Phương Phỉ không trả lời cuộc gọi nào cả.
Cậu ấy lại gửi đến một đoạn tin nhắn, trong đó viết: [Buổi tối hôm đó là do tôi uống nhiều rồi, Hứa Phương Phỉ, tôi xin lỗi. Mong cậu tha thứ cho tôi.]
Với tính cách này của Hứa Phương Phỉ, rất ít khi xuất hiện cảm xúc mãnh liệt, mà nếu như có xuất hiện thì thời gian cũng sẽ không quá dài. Vào buổi tối tiệc tri ân thầy cô ấy, Triệu Thư Dật thật sự quá đường đột và quá đáng nhưng cô chỉ tức giận mấy ngày, rồi cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tiếp đó lại nảy ra một ý nghĩ.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô có tiếp xúc thân thể với người khác giới, tại sao đối với sự tiếp xúc của Triệu Thư Dật, cô lại cảm thấy phản cảm và bài xích như vậy.
Hứa Phương Phỉ nằm bò trên bàn học, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ. Đến lúc trời nhá nhem tối, một trận cãi vã gay gắt xen lẫn với tiếng khóc sợ hãi của trẻ con đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Con đàn bà khốn kiếp, tưởng rằng trốn đến đây rồi thì tao không tìm được mày có đúng không?”
“Ông tới đây làm gì? Cút đi cho tôi!”
“Ông đây bảo mày đi lấy tiền, mày bị điếc à?”
“Tôi kéo theo đứa trẻ này còn phải nuôi sống bản thân nữa, làm gì có tiền mà đưa cho ông! Đòi tiền, ông thẳng tay giết quách tôi đi rồi cân lên mà bán!”
“Mày đừng tưởng ông đây không dám!”
“Huhuhu, bố ơi, bố đừng đánh mẹ…”
…
Tiếng cãi vã càng ngày càng to, chỉ trong vài phút tiếng mắng chửi đã biến thành đánh nhau.
Tất cả bàn ghế đều bị xô đẩy khỏi vị trí, phát ra những tiếng lạch cạch vang lên loạn xạ, tiếp theo đó là tiếng xoong nồi bát đĩa bị đập vỡ, bé gái bị dọa sợ đến nỗi khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế (3).
(3) 撕心裂肺 (Tê tâm liệt phế): ám chỉ đến sự đau khổ tột cùng của con người khi phải trải qua một số chuyện vô cùng đau lòng.
Hứa Phương Phỉ cau mày, rất nhanh cô đã nhận ra tất cả những âm thanh này đều đều phát ra từ tầng một. Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.
Kiều Tuệ Lan cũng nghe thấy những tiếng động đó, bà đang nhìn về phía chiếc cửa lớn bị đóng kín kia với vẻ mặt lo lắng.
“Mẹ ơi, có chuyện gì thế?” Hứa Phương Phỉ không hiểu hỏi.
“Chắc là trong nhà của Chu Minh Nguyệt.” Kiều Tuệ Lan nói.
“Chu Minh Nguyệt?”
“Chính là bà mẹ đơn thân ở tầng dưới.”
Điều kiện của Chu Minh Nguyệt rất khó khăn, thỉnh thoảng bà ta sẽ lên lầu để hỏi mượn Kiều Tuệ Lan một số nhu yếu phẩm hàng ngày, Kiều Tuệ Lan cũng sẽ giúp nếu có thể. Cứ thế lâu ngày, hai người dần trở nên quen biết. Bây giờ biết Chu Minh Nguyệt gặp phải rắc rối, sau khi bà cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn quyết định xuống tầng xem thử.
Vừa định mở cửa xuống tầng thì lại bị Hứa Phương Phỉ ngăn lại.
“Mẹ.” Hứa Phương Phỉ kéo lấy cánh tay của Kiều Tuệ Lan.
Kiều Tuệ Lan nhìn cô.
Hứa Phương Phỉ biết Chu Minh Nguyệt là kẻ nghiện ma túy, nhưng lại không dám nói thẳng với mẹ. Ánh mắt cô phức tạp nói: “Mẹ đã từng dạy con là không nên lo chuyện bao đồng.”
Lời vừa dứt, tiếng kêu thất thanh của người phụ nữ ở tầng dưới truyền đến.
Hứa Phương Phỉ nhắm mắt lại chần chừ vài giây, cuối cùng lấy điện thoại ra, bấm số gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát Lăng Thành điều động cảnh sát rất hiệu quả, không lâu sau xe cảnh sát đã đến.
Hai viên cảnh sát đi vào nhà Chu Minh Nguyệt, sau một hồi quan sát thẩm vấn, rất nhanh cảnh sát đã phát hiện đôi nam nữ đang tranh chấp này có vấn đề, sau đó còng tay hai người họ lại.
“Mẹ kiếp, anh làm gì vậy anh cảnh sát.” Đột nhiên thái độ của người đàn ông thay đổi 180 độ, mỉm cười nịnh nọt nói: “Anh cảnh sát, tôi là công dân nghiêm chỉnh, tôi chỉ cãi nhau với vợ một trận thôi, cùng lắm thì cũng chỉ là tranh chấp gia đình, không đến nỗi phải còng cái thứ này lên tay tôi chứ!”
“Đừng phí lời!” Nam cảnh sát đưa dùi cui lên quát lớn một tiếng: “Đi với chúng tôi một chuyến trước đi.”
Người đàn ông không biết phải làm gì, vừa chửi rửa vừa bị áp giải đi.
Chu Minh Nguyệt bị đánh đến mức mặt mũi bầm tím sưng vù, nhưng vẫn quan tâm đến đứa con gái nhỏ tuổi của mình, quay đầu nhìn sang bên cạnh lo lắng nói: “Đồng chí cảnh sát, con gái tôi vẫn còn nhỏ, các anh bắt tôi đi rồi thì con bé phải làm sao?”
Nữ cảnh sát: “Cô bé không có người thân họ hàng nào khác sao?”
“Bố mẹ tôi từ lâu đã không nhận tôi nữa rồi…” Chu Minh Nguyệt rơi nước mắt, chua xót cầu xin: “Cầu xin cô đó đồng chí cảnh sát, đừng bắt tôi, tôi còn phải chăm sóc con gái của tôi…”
Lúc này, Hứa Phương Phỉ ở hành lang bình tĩnh lên tiếng: “Khoảng thời gian này, Tiểu Huyên có thể ở nhà của tôi.”
Chu Minh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Hứa Phương Phỉ với ánh mắt ngạc nhiên, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn… cảm ơn cháu.”
Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi rời khỏi sân số 9.
Hứa Phương Phỉ bước vào căn nhà thuê lộn xộn, cô tìm thấy Lý Tiểu Huyên ở trong một góc của nhà vệ sinh. Cô bé ôm lấy một con búp bê bẩn thỉu run rẩy, như thể đã cực kỳ sợ hãi, cả người cứ run lên bần bật không kiểm soát được.
Hứa Phương Phỉ đi lại gần cô bé, dịu dàng nói: “Tiểu Huyên, về nhà cùng với chị, có được không?”
Cô gái nhỏ do dự một lúc rồi gật đầu với cô.
*
Ngày hôm sau, Hứa Phương Phỉ nhận được một cuộc gọi lạ, là Giang Tự gọi điện đến. Giang Tự nói với Hứa Phương Phỉ, người đàn ông là Lý Cường, là bạn trai của Chu Minh Nguyệt, cũng là bố ruột của Lý Tiểu Huyên. Xét nghiệm nước tiểu cho thấy cả hai ông bà Lý Chu đều dương tính với ma túy, nên cần giam giữ mười ngày trước khi đưa cả hai đến trung tâm cai nghiện.
Lý Tiểu Huyên chỉ đành ở tạm lại nhà của Hứa Phương Phỉ.
Gia cảnh của cô bé đáng thương, từ khi có ký ức đã phải chịu cảnh bữa đói bữa no, theo cha mẹ nghiện ngập sống đầu đường xó chợ.
Gia đình Hứa Phương Phỉ nghèo khó, giản dị, ấm áp, tạm thời trở thành nơi trú ẩn cho cô bé. Sau mấy ngày cùng nhau chung sống, Lý Tiểu Huyên cũng càng ngày càng thích người chị gái xinh đẹp dịu dàng này.
Ngày này, đúng lúc Hứa Phương Phỉ cầm tớ báo giấy lên, xem trang quảng cáo tuyển sinh của các trường đại học lớn trên cả nước. Tiểu Huyên bám ở trên vai xem cùng với cô, đột nhiên cô bé chớp chớp mắt rồi bất thình lình hỏi: “Chị Phỉ Phỉ, chị nói xem tại sao chúng ta lại phải sống?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, cảm thấy kỳ lạ, đưa tay vỗ nhẹ đầu Tiểu Huyên, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao em lại hỏi như thế?”
“Bởi vì em đã suy nghĩ một cách cẩn thận rất lâu.” Khuôn mặt cô bé ngây thơ vô tội, hơi nghiêng đầu, ngữ điệu vô cùng chân thành: “Phát hiện ra, hình như không nghĩ ra được điểm tốt gì của việc sống.”
Hứa Phương Phỉ véo tai cô bé: “Nếu sống thật tốt, em có thể ăn được rất nhiều món ngon, có thể ngắm được rất nhiều phong cảnh đẹp, quen biết được những người bạn vô cùng đáng yêu. Lẽ nào những thứ này không phải điểm tốt sao?”
Ánh sáng trong đôi mắt Lý Tiểu Huyên mờ đi, cô bé cúi đầu, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: “Nhưng mà, sống trên đời thật sự rất mệt mỏi, rất khó, rất vất vả.”
Xuất thân của mỗi người khác nhau, gặp gỡ khác nhau, thái độ và cảm nhận về cuộc sống tự nhiên cũng sẽ khác nhau. Hứa Phương Phỉ không có cách nào để đồng cảm với cô bé đáng thương này, nhưng cô thấy đau lòng vì sự trưởng thành sớm và bi quan của Tiểu Huyên, đưa tay ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo nhưng gầy guộc của cô bé rồi nói: “Bây giờ em còn nhỏ, đợi em lớn rồi sẽ có tín ngưỡng, sẽ có thể kiên định mà sống tiếp.”
Lý Tiểu Huyên tò mò nhìn cô hỏi: “Cái gì là tín ngưỡng?”
Hứa Phương phỉ nghĩ một chút, trả lời bằng trình độ hiểu biết của bản thân: “Tín ngưỡng à, đó chính là cái được gọi là sức mạnh tinh thần.”
“Nghe không hiểu.” Cô gái nhỏ càng không hiểu hơn, ôm lấy cổ của Hứa Phương Phỉ, mím môi nhỏ giọng làm nũng: “Chị Phỉ Phỉ, chị lấy cho em một ví dụ đi. Tín ngưỡng của chị là gì thế ạ?”
“Thật ra chị cũng là một người mơ hồ.” Hứa Phương Phỉ liếc mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, chầm chậm nói: “Có điều, trước đây có một người nói với chị rằng khi chị mơ hồ, dao động thì hãy cúi đầu nhìn mặt đất ở dưới chân, nó chính là tín ngưỡng đã khắc sâu trong xương máu của mỗi người. “
Mỗi một bước mà chúng ta đi qua, mỗi dấu chân mà chúng ta để lại, đều sẽ được nó khắc sâu trong lòng.
Nó cũng sẽ chèo chống cho chúng ta, để ta vượt qua từng mùa đông lạnh giá.