Nụ hôn nồng cháy

Hứa Phương Phỉ báo danh vào Học viện Kỹ thuật Quân sự Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc, nhưng cô lại được nhập học đợt sớm (4).
(4) 提前批次录取 (Nhập học đợt sớm): ý chỉ những thí sinh đặc biệt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc thì đăng ký nhập học đợt sớm cũng hoàn thành. Nếu như không trúng tuyển trong đợt này, thì cũng không có ảnh hưởng đến các đợt nhập học khác.
Trình độ tổng hợp của Học viện Công trình Quân sự đứng thứ ba trong top đầu của các trường học viện quân sự cả nước, bởi vì trường nằm tại Vân Thành, nên được gọi tắt là “Công trình Vân Quân.”
Vào ngày thông báo nhập học được gửi đến, Kiều Tuệ Lan đang đứng dưới sân số 9 giúp bà Trương đã tám mươi tuổi nhặt những hạt đậu.
Lão Hoàng làm người đưa thư quanh phố Hỉ Vương đã được mấy năm, đã quen thuộc với hầu hết những người dân sống ở sân số 9. Ông ấy giao thư đến tay của Kiều Tuệ Lan rồi cười lớn nói: “Chúc mừng nhé chị Kiều, Phỉ Phỉ nhà chị trúng tuyển Công trình Vân Quân rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Tuệ Lan vui mừng khôn xiết, phấn khích đến mức suýt thì làm đổ hết rau mới nhặt được xuống đất. 
Ngay lập tức, mọi người sống trong sân đã nghe tin rồi ra ngoài. Bác gái bế đứa con nhỏ, ông lão chống nạng, người thuê nhà bê bát cơm, tất cả các hộ dân đều tập tụ lại với nhau, mặt mày vui vẻ thảo luận, vừa khen gợi lại vừa cực kỳ ngưỡng mộ, vây quanh Kiều Tuệ Lan đến chật kín ở cổng của Đơn nguyên hai tòa ba. 
Mảnh đất phố Hỉ Vượng này, mấy chục năm không có lấy một tú tài giỏi giang như này, đột nhiên lại có một sinh viên trường quân sự, là rường cột tương lai của đất nước, không nghi ngờ gì đây chính là một tin tức vô cùng lớn. 
Huống chi sinh viên của trường quân sự là rường cột nước nhà này còn là một cô gái tóc dài, đôi mắt to tròn lanh lợi. 
Hứa Phương Phỉ trở thành ngôi sao của cả phố Hỉ Vượng. 
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, gạo, bột, ngũ cốc và dầu mà gia đình cô nhận được đã chất thành núi, họ hàng mấy năm không liên lạc cũng ào ào “rú lên như điên”, gọi điện thoại đến quan tâm tha thiết. Ngay đến cả ủy ban dân cư và ủy ban khu phố cũng đặc biệt cử người đến tận cửa chúc mừng, vỗ ngực biểu thị “có khó khăn thì cứ nói.”
Ông ngoại nằm trên giường bệnh, nhìn từng đoàn người thân hàng xóm bước qua bậc cửa mà bất lực lắc đầu.
Động tác đút hoa quả của Hứa Phương Phỉ dừng lại hỏi: “Ông ngoại, ông sao thế ạ?”
“Nhìn những khuôn mặt đó đi.” Ông hất cằm: “Lúc đầu khi nhà chúng ta khó khăn, không ai để ý đến chúng ta, bây giờ biết cháu thi đỗ Công trình Vân Quân, lại có tiền đồ, ai ai cũng đều giống như con chó hung ác ngửi thấy mùi bánh bao thịt (5), vội vàng đuổi tới đây. Đây gọi là cái gì? Nghèo giữa chợ đông ai thèm hỏi, giàu tại rừng sâu lắm kẻ thăm đó(6).”
(5) 恶狗嗅着肉包子 (Con chó hung ác ngửi thấy mùi bánh bao thịt): ám chỉ những người bạc bẽo, vô ơn. Lúc khó khăn thì không thấy mặt mũi, lúc có lợi lộc thì mặt dày đeo bám (bởi vì mũi chó rất thính, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là sẽ lao đến, nên hình ảnh này được lấy làm ẩn dụ cho điều đó, ý chỉ trích đối phương là sói mắt trắng). 
(6) 穷在闹市无人问,富在深山有远亲: ý chỉ khi nghèo khổ không người thăm hỏi, lúc giàu sang thì khách khứa đầy nhà. Ví với tình người ấm lạnh, tham phú phụ bần.

 
Hứa Phương Phỉ cười cười, xiên một miếng lê đưa đến bên miệng ông ngoại: “Không phải tất cả mọi người trên đời này đều như thế sao. Đó là chuyện bình thường.”
Tiểu Huyên đang ngồi xổm trong góc tường chơi bi cũng ngẩng đầu lên, bắt chước nói theo Hứa Phương Phỉ với giọng trẻ con: “Đúng vậy. Trên đời này không phải ai cũng thế sao!”
Ông ngoại nhìn bọn họ, cười rồi thở dài: “Hai đứa nhóc các cháu vậy mà lại có thể nghĩ thoáng như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ và Lý Tiểu Huyên nhìn nhau cười, lè lưỡi bĩu môi cười với nhau, không nói gì. 
Ông ngoại nuốt miếng lê xuống rồi lại hỏi: “Đúng rồi, Phỉ Phỉ. Trước khi cháu đến trường quân sự chắc là vẫn phải đi làm kiểm tra sức khỏe nhỉ?”
“Vâng, trường cháu chỉ định đơn vị làm kiểm tra sức khỏe là Bệnh viện Không quân Lăng Thành.” Hứa Phương Phỉ nói: “Cháu nói với mẹ rồi, tuần sau nữa mẹ sẽ đưa cháu đi.”
“Được.” Ông ngoại gật đầu. Một lúc sau, ông ngẩng đầu đưa bàn tay trái vẫn còn cử động được lên vẫy tay rồi nói: “Lại đây nào con gái, đến gần chút.”
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ hơi sáng lên, cô đặt đĩa hoa quả xuống lại gần ông ngoại. 
Ông trìu mến vỗ vỗ mặt của cô, cười hiền hòa nói: “Cô gái nhỏ nhà chúng ta sau này sẽ là hoa khôi quân sự rồi, trường quân sự vừa là trường học lại vừa là bộ đội, cháu phải nhớ lấy một câu, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của quân nhân, mọi hành động đều tuân theo lệnh của chỉ huy.”
Hứa Phương Phỉ cười: “Ông ngoại yên tâm đi ạ, cháu biết rồi.”
Lý Tiểu Huyên bổ nhào lên lưng Hứa Phương Phỉ, vui vẻ nói: “Vui vẻ hạnh phúc quá! Em có một người chị gái là quân nhân giải phóng rồi!”
“Mau xuống đi nào.” Hứa Phương Phỉ giả vờ tức giận, đưa tay cù lét Tiểu Huyên: “Rất nặng đó. Tiểu Huyên, em lại tăng cân rồi!”
Cô gái nhỏ cười khúc khích, chơi xấu không buông tay. Ông ngoại nhìn hai cô gái nhỏ chơi đùa vui vẻ, tâm trạng rất tốt nhưng vẫn giữ tâm thái của người lớn, nghiêm túc trách mắng: “Chậm thôi, đừng để bị ngã!”
Nghe thấy tiếng cười nói trong phòng ngủ, Kiều Tuệ Lan đang nấu canh thịt bò ở phòng bếp cũng mỉm cười cảm thán. Bà dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. 
Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy trời nắng đẹp như thế này. 
Bà nghĩ: Bố Phỉ Phỉ, chắc ông cũng cảm thấy rất vui nhỉ. 
*
Vào cuối tháng bảy, Hứa Phương Phỉ nhờ bác trai và bác gái tạm thời chăm sóc ông ngoại và Tiểu Huyên ở trong nhà, cô đưa mẹ đến Phong Thành miền Bắc bằng hai tấm vé máy bay mà Giang Tự đã đưa đến. 
Bầu trời xanh trong vắt, mây trắng khắp trời, bò cừu chăn thành đàn, đồng cỏ xanh ngát như biển, đẹp đến mức không nên thuộc về nhân gian. 
Cơn gió thổi qua thảo nguyên, Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời trong xanh như được gột rửa. Đến lúc này, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành được lời hứa với bố. 
Sau khi trở về Lăng Thành, Hứa Phương Phỉ tìm một công việc làm gia sư bán thời gian, dạy toán cho hai bạn nhỏ sinh đôi học tiểu học để phụ giúp cho gia đình. 
Ngày tháng nhẹ nhàng êm đềm trôi qua. 
Cuối tháng tám, dưới sự đồng hành của mẹ Kiều Tuệ Lan, cô bắt chuyến tàu cao tốc đến Vân Thành. 
Lăng Thành quá xa xôi hẻo lánh, hành trình đi tàu cao tốc đến Vân Thành mất gần mười tiếng đồng hồ. Hai mẹ con đặt túi lớn túi nhỏ lên giá hành lý, đang loay hoay di chuyển thì bất cẩn đụng khuỷu tay vào hành khách bên cạnh.
“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi!” Kiều Tuệ Lan vội vàng xin lỗi: “Cô gái, không làm cháu bị thương chứ?”
“Không sao ạ.” Cô gái trẻ vừa lên tiếng có dáng người cao gầy, mặc trên người một chiếc màu dài màu trơn, dưới hàng lông mày lá liễu thanh mảnh là đôi mắt hạnh đào trong veo. Khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, trang điểm nhẹ, khi nói chuyện ánh mắt theo thói quen nhìn đối phương, không chút sợ sệt nào, rộng lượng lại nhã nhặn.
Trong chớp mắt cô gái xinh đẹp đã kéo vali rời đi, ngồi vào hàng ghế đầu của toa tàu hạng nhất. 
Hứa Phương Phỉ ngây người ra nhìn theo bóng lưng đó.
Khuôn mặt đó… hình như đã từng thấy ở đâu đó. Cô cau mày một chút. 
Kiều Tuệ Lan nhìn con gái, nghi hoặc: “Con sao thế?”
Hứa Phương Phỉ định thần lại, xua xua tay: “Không sao ạ.”
Cất hành lý xong, hai mẹ con trở về chỗ ngồi. Kiều Tuệ Lan lấy từ trong chiếc túi lớn mà bà mang theo một chiếc bình giữ nhiệt đưa cho con gái: “Uống chút nước đi.”
Hứa Phương Phỉ nhận lấy chiếc cốc uống một ngụm nước, trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu cô xuất hiện một tấm quảng cáo rất lớn: trời xanh mây trắng, cỏ xanh, còn có một thảo nguyên rộng mênh mông, và một người con gái đứng hôn gió…
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía hàng ghế hạng nhất. 
Cô nhớ ra rồi.
Cô gái xinh đẹp đó chính là họa sĩ trẻ Tống Du. 
Quái lạ, một họa sĩ trẻ xuất sắc như vậy sao lại có thể chạy đến nơi lạc hậu hỗn loạn như Lăng Thành được… chẳng lẽ là đến tìm cảm hứng sao?
Nghĩ một hồi lâu cũng không ra, Hứa Phương Phỉ xoa xoa huyệt thái dương, ném câu hỏi không cần thiết này ra khỏi đầu. 
Một sự việc nhỏ như tình cờ gặp gỡ được họa sĩ Tống Du rất nhanh đã trôi qua. 
Dù sao cũng là lần đầu tiên rời Lăng Thành đến thành phố lớn để đi học, nên Hứa Phương Phỉ cảm thấy có chút hưng phấn. Trước khi xuất phát cô đã sớm hỏi Dương Lộ rất chi tiết về Vân Thành. 
Theo như Dương Lộ nói, Vân Thành là một trong những thành phố tuyến đầu phát triển nhất cả nước, kinh tế thịnh vượng, nhiều công ty nước ngoài, nhiều nhà cao tầng, dân cư đông đúc, chỉ riêng lưu lượng hành khách hàng ngày trên tàu điện ngầm đã nhiều hơn tổng dân số của Lăng Thành gấp mấy lần.
Niềm vui và sự mong chờ nhỏ mang theo suốt dọc đường, hơn bốn giờ chiều tàu cao tốc dần dần lái vào sân ga rồi dừng lại. 
“Các vị hành khách, đã đến ga cuối của chuyến tàu này - trạm phía Nam Vân Thành. Xin hãy mang theo hành lý và tư trang của mình và xuống xe một cách trật tự…”
Hứa Phương Phỉ cùng mẹ xuống xe, theo đám đông rời khỏi sân ga, nhìn ngó xung quanh. 
Nhà ga tàu cao tốc Vân Thành to lớn như thể một con thú khổng lồ làm bằng thép, rộng lớn vô cùng, che lấp bầu trời, gần như to hơn ga tàu ở quê hương cô gấp mười mấy lần. Sàn nhà lát gạch sạch sẽ như mới, dưới sự phản chiếu của ánh đèn có ánh sáng nhàn nhạt, khắp nơi đều là khách du lịch, nam nữ già trẻ, ăn mặc thời trang.
Vì đang vào mùa tựu trường, nên khắp trạm tàu cao tốc đều là những người đến đón sinh viên từ các trường đại học lớn danh tiếng, Thanh Hoa Bắc Đại, Bách khoa, Hoa Đại, Đại học Khoa học…các trường danh tiếng tụ tập. 
Hứa Phương Phỉ liếc mắt nhìn từng tấm biển được giơ cao, sau đó quay đầu lại, thoáng nhìn thấy một người mặc đồ màu vàng lục tươi đứng thẳng, cực kỳ bắt mắt. 
Người đàn ông cầm mặc đồ màu vàng lục đó cao khoảng một mét tám, trên người mặc bộ quần áo hàng ngày kiểu mới của giải phóng quân, khuôn mặt điển trai, trang trọng nghiêm túc. Đứng ở bên cạnh người này là một số chiến sĩ và sĩ quan mặc áo rằn ri, trong đó có một chiến sĩ giơ cao tấm bảng giấy trắng có viết chữ màu đỏ: [Nơi đón học viên của Học viện Công trình Quân sự Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc.]
Ở phía bên trái của đoàn người, có ba chiếc xe buýt quân đội mang biển số  xe màu đỏ bắt đầu bằng chữ cái xếp ngay ngắn, đậu ở bên đường.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, sau khi ngập ngừng hai phút thì bước về phía trước thăm dò. 
Lúc này, có một sĩ quan trẻ tuổi mặc áo rằn ri nhìn thấy cô thì hỏi: “Xin chào bạn học, xin hỏi em có phải là tân sinh viên của trường Công trình Vân Quân không?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Đúng vậy.”
Viên sĩ quan có ngoại hình đẹp trai, mắt một mí, sống mũi cao, tướng mạo rất dễ nhận ra, trên vai có ba ngôi sao, là một thượng úy. Anh ta đưa tay ra với vẻ mặt và thái độ chính trực nghiêm túc: “Mời xuất trình giấy báo nhập học và báo cáo kiểm tra sức khỏe của em.”
Hứa Phương Phỉ vội vàng lấy hai thứ đó từ trong cặp sách ra rồi đưa qua đó. 
Sau khi đối phương kiểm tra cẩn thận một lượt thì nói: “Không có vấn đề. Bạn học Hứa Phương Phỉ, lên xe bên kia. Chiếc xe đầu tiên.”
Hứa Phương Phỉ nhìn chiếc xe buýt quân đội ở cách đó không xe một cái, rồi lại nhìn mẹ ở bên cạnh, có chút do dự: “Mẹ tôi có thể đi cùng được không?”
“Xin lỗi, phụ huynh chỉ có để tiễn đến đây.”
Quân lệnh như núi, không thể làm trái. Không còn cách nào khác, mặc dù trong lòng Hứa Phương Phỉ không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể nhận lấy vali từ tay của Kiều Tuệ Lan, lưu luyến bịn rịn nói: “Mẹ, con đi đây. Mẹ mau quay về đi.”
Đáy mắt Kiều Tuệ Lan ửng đỏ, đưa tay dùng lực ôm chặt lấy con gái: “Bảo trọng nhé con gái.”
Từ biệt với mẹ xong, Hứa Phương Phỉ đặt vali vào trong cốp xe buýt, sau đó quay người lên xe. Sau khi bước lên bậc cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chiếc xe buýt khổng lồ thế vậy mà người đã ngồi gần như kín chỗ, chật cứng người, ngoại trừ cô ra thì không thấy một nữ sinh nào khác. 
Vì vậy, bóng dáng của cô vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả nam sinh đều đồng loạt nhìn sang, nhìn chằm chằm vào cô. 
Hứa Phương Phỉ: “...”
Dưới sự dõi theo của hàng chục đôi mắt. Cô xấu hổ rồi. Cô cúi đầu, đi thật nhanh về phía trước, đến phía sau tìm một chỗ trống lặng lẽ ngồi xuống. 
Bây giờ là cuối tháng tám, Vân Thành vẫn chưa vào mùa thu, lại thêm nhiệt độ cơ thể của con trai cao, mùi hormone nồng nặc tràn ngập khắp không gian chật hẹp của xe buýt, thật sự là không hề dễ ngửi. 
Hứa Phương Phỉ chỉ đành vờ như không ngửi thấy. Cô sờ sờ vào mũi, ngồi thẳng lưng giống như mọi người, im lặng không nói gì. 
Lúc này, có một nam sinh ở hàng ghế trước quay đầu, lén lút nhìn về hàng ghế phía sau một cái, chỉ cảm thấy vô cùng khó tin. Cậu ta nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Tôi không có nhìn nhầm, bạn nữ kia trông xinh đẹp ngọt ngào như vậy mà lại báo danh vào trường quân đội?”
“Trường quân đội vốn dĩ đã ít nữ sinh, Công trình Vân Quân lại càng nổi danh là miếu hòa thượng.” Nam sinh ở bên cạnh thì thầm trả lời cậu ta: “Đợt tân sinh viên năm nay lại có một bóng hồng xinh đẹp như vậy, cũng có thể coi như là chúng ta may mắn.” 
Người trước còn chưa kịp trả lời, một tiếng khiển trách nghiêm khắc vang lên: “Ai cho phép các cậu thì thầm to nhỏ?”
Hai cậu thiếu niên lập tức im lặng. 
“Tất cả nghe rõ cho tôi.” Viên sĩ quan mắt một mí ánh mắt nghiêm nghị: “Ngay từ ngày đầu tiên nhập học, các cậu đã mang thân phận là một quân nhân. Nghiêm chỉnh chấp hành quy định, có bất kỳ mong muốn gì đều bắt buộc phải làm báo cáo! Không cho phép có bất kỳ sự ngoại lệ nào! Đã hiểu rõ chưa!”
Mọi người đồng thanh: “Đã rõ.”
“Còn để tôi phát hiện ai làm trái với quân lệnh, lập tức thu dọn đồ rời đi cho tôi! Hiểu rõ chưa!”
“Đã rõ!”
Một lúc sau, người lính khởi động xe, rẽ vào một khúc cua, tấp vào lề đường, chạy đều đều về hướng trường Công trình Quân sự.
*
Công trình Vân Quân nằm ở phía Bắc của Vân Thành, trong khu đô thị, có diện tích rất rộng lớn. Cổng trường được xây dựng rất lớn, hoành tráng mà uy nghiêm, có hai lính gác mặc quân phục túc trực 24/24, lưng đeo súng thép đã nạp đạn, mặt không biểu cảm, uy nghiêm và bất khả xâm phạm.
Xuyên qua hàng rào vàng ngoài cổng, bên trong là một bức tường đá khổng lồ màu đỏ xám, tên trường do một vị vĩ nhân (7) khai quốc vĩ đại nào đó tự tay viết lên, nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa. Diện tích tòa giảng đường rất rộng lớn, cao tám tầng, nét chữ “Bát Nhất” thiêng liêng ở trên đỉnh chóp, để người nhìn vào đã thấy khiếp sợ.
(7) Vĩ nhân: ám chỉ những cá nhân có cống hiến xuất sắc và to lớn trong khoa học, lịch sử... có tác dụng thúc đẩy bước tiến của nhân loại.
Lá cờ đỏ năm ngôi sao vàng rực rỡ trong gió, tung bay phấp phới, phát ra tiếng phần phật. 
Thấy xe buýt quân đội tiến đến, người lính gác cổng giơ tay ra hiệu dừng lại, sau khi kiểm tra chính xác mới cho đi tiếp. Bánh xe vượt qua hàng rào, chở một đoàn tân binh tiến vào cổng trường.
Suốt quãng đường cho đến khi xe dừng lại, từ đầu đến cuối trong xe buýt im lặng không tiếng, không có một ai nói chuyện.
Không lâu sau, xe dừng lại.
Viên sĩ quan mắt một mí đứng dậy, đứng đối diện với một học viên tân binh nói: “Tất cả đứng dậy!”
Hứa Phương Phỉ cùng với những người khác “soạt” một tiếng tất cả đứng dậy, cúi đầu xấu hổ, thẳng lưng. 
“Bắt đầu từ hàng ghế đầu tiên cạnh cửa sổ phía bên trái, lần lượt xuống xe, lấy hành lý rồi xếp thành ba hàng.”
Các học viên nghe lệnh, lần lượt xuống xe, lấy hành lý của mình xong thì yên lặng đứng thành ba hàng, nín thở chờ đợi. 
Viên sĩ quan mắt một mí chầm chậm bước đến trước mặt mọi người. Ánh mắt của anh ấy vô cùng sắc bén, lướt qua từng khuôn mặt trẻ trung non nớt nói: “Xin chào các bạn tân học viên của Học viện Thông tin, tôi là Cố Thiếu Phong, tiểu đội trưởng của đại đội các em, các em có thể gọi tôi là đội trưởng Cố. Trong bốn năm tiếp theo ở đây, tôi sẽ phụ trách cuộc sống hàng ngày của các em, tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể giúp đỡ các em. 
“Ngoài ra, giới thiệu thêm một người với các em.” Cố Thiếu Phong nói rồi nhìn về phía cuối hàng, hất cằm: “Hay là cậu tự mình lên giới thiệu đi?”
Trong đội toàn những chàng trai cao lớn, Hứa Phương Phỉ chỉ cao có một mét sáu mấy, là người thấp nhất trong đội, chỉ có thể đứng ở vị trí cuối ở hàng cuối cùng. 
Nghe xong lời của tiểu đội trưởng, trong lòng cô dâng lên cảm giác tò mò, không nhịn được mà lén lút liếc mắt sang, âm thầm nhìn về phía sau. 
Vừa nhìn một cái. 
Đã khiến Hứa Phương Phỉ đã ngây người. 
Chạng tối tối vào cuối hè, hoa thạch lựu được trồng ở trường Công trình Quân sự vẫn chưa tàn, những cánh hoa đỏ rực phản chiếu ánh hoàng hôn trên bầu trời, tươi sáng rực rỡ, yểu điệu như tranh. 
Một thân hình cao gầy mảnh khảnh với đôi chân dài bước tới, quân phục chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cả người toát ra khí chân ngay thẳng, cương nghị, mà lại cứng rắn. Giống như một tảng đá đứng sừng sững giữa vách núi, sau bao năm sương gió, gươm giáo lạnh lùng, nó vẫn đứng vững vàng ở đó. Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, tất cả những bông hoa rực rỡ và tia nắng mặt trời đều trở thành chi tiết phụ để làm nền. 
Đối phương đi đến phía trước đội, đưa tay lên chào mọi người theo kiểu quân đội. 
Tiếp theo, anh đưa tay xuống. 
“Hoan nghênh các bạn học viên nhập học. Lần đầu gặp mặt, tôi là chính trị viên của đại đội các em.” Hàng lông mày vẫn sắc bén mạnh mẽ như năm đó, ánh mắt mang lại cho người ta cảm giác đầy áp bức, ung dung lạnh lùng, không chút rung động: “Tôi họ Trịnh, tên là Trịnh Tây Dã.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui