Nụ hôn nồng cháy

Hai ngày sau ở trường học, Hứa Phương Phỉ lại gặp Triệu Ích Dân.
Trên đầu cậu ta còn dán băng gạc, tư thái vẫn hung hăng ngang ngược như trước, phía sau là vài ba thằng đàn em đi theo, giống như chỉ hận không thể viết hai chữ "lưu manh" lên trên mặt.
Có điều, nay đã khác xưa.
Khoảnh khắc thấy bóng dáng của Hứa Phương Phỉ, sắc mặt của Triệu Ích Dân đã trở nên cứng đờ, hệt như cô là loại ôn dịch nguy hiểm gây ra cho cậu ta những ký ức khó quên vậy.
Trong lòng cậu ta sợ hãi, đau khổ liếc cô một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Ích Dân ảo não nhổ toẹt một ngụm nước bọt xuống đất, theo bản năng đưa tay sờ lên vết thương trên đầu, sau đó hùng hổ thấp giọng nói cái gì đó với tên đứng bên cạnh.
Một đám người cứ thế bỏ đi.
Dương Lộ ở đằng sau thấy vậy hô to một cách đầy sảng khoái, mắng: "Dừa lắm, dừa lắm! Cái nết thằng cha đó tệ như vậy, trên trán giờ phải dính khối cao da chó đúng là xứng đáng mà. Bị đánh hay lắm! Cho chừa cái tội ngày thường bắt nạt kẻ yếu đi!"
Hứa Phương Phỉ không vào hùa theo, lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì khác nên đã nhanh chóng kéo Dương Lộ trở về lớp học.
...
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Hứa Phương Phỉ về nhà. Vừa bước vào cửa cô đã ngửi thấy mùi thơm của canh thịt.
Cô khịt khịt mũi, theo hương thơm mò đến phòng bếp, vui sướng nói: "Mẹ, mẹ hầm canh thịt sao?"
"Con bị trẹo chân, ông ngoại kêu mẹ mua xương về hầm cho con bồi bổ." Kiều Tuệ Lan vừa nói vừa múc một chén canh xương từ trong nồi ra.
Hứa Phương Phỉ âm thầm lè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Con chỉ bị thương ngoài da thôi, cũng không ảnh hưởng đến xương cốt, đâu cần khoa trương như vậy!"
Kiều Tuệ Lan chọc yêu vào đầu cô một cái, nói: "Đều do ông ngoại thương con thôi. Được rồi, mau đi rửa tay đi."
Hứa Phương Phỉ gật gật đầu cười, rửa tay xong liền chạy lại bàn ăn gặm xương sườn.
Lúc cô đang ăn, bên cạnh chợt vang lên một tiếng "Ting" nhẹ nhàng. Hứa Phương Phỉ sửng sốt, theo bản năng quay đầu sang nhìn.
Vậy mà lại là một cái di động!
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp mở miệng, Kiều Tuệ Lan bên cạnh đã bước lên trước dịu dàng nói: "Về sau lúc con tan học hoặc gặp chuyện gì trên đường, có thể gọi điện cho mẹ. Đỡ cho ông ngoại với mẹ ở nhà phải lo lắng suông."

Hứa Phương Phỉ ậm ừ, biểu tình có chút phức tạp muốn nói cái gì rồi lại thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Tuệ Lan nhìn ra con gái còn băn khoăn, trong lòng khẽ động, vội nói: "À, đây là dì Trần cho mẹ đấy. Chắc con cũng biết dì Trần rồi phải không, chính là nhà bán tượng Phật cạnh nhà mình đấy. Con trai của dì ấy đúng là có tiền đồ, năm nay đi công tác về đã mua điện thoại loại mới nhất cho mẹ mình, hình như còn là iPhone. Cái điện thoại cũ này là cô ấy tiện tay cho mẹ luôn."
Hứa Phương Phỉ nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Thật ạ?"
"Ừm." Trên mặt Kiều Tuệ Lan hiện lên ý cười. 
Nghe được lời này, trong lòng Hứa Phương Phỉ mới giảm bớt gánh nặng, vui vẻ nở nụ cười, nói: "Mẹ ơi, mẹ thay con cảm ơn dì Trần... À mà thôi, đợi đến cuối tuần rồi con sẽ tự mình đến cảm ơn dì ấy vậy."
Kiều Tuệ Lan thu hết biểu tình vui sướng từ tận trong lòng của con gái mình vào đáy mắt, sống mũi trở nên cay cay, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười.
Bà sờ mặt Hứa Phương Phỉ, nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Tuệ Lan vô cùng tri kỷ mà giúp Hứa Phương Phỉ lưu số.
Cầm trong tay chiếc di động đầu tiên trong đời, Hứa Phương Phỉ vô cùng sung sướng, không quan tâm được những cái khác nữa.
Cô cắm dây sạc, nhân lúc chờ điện thoại đầy pin thì làm bài tập, làm xong liền vô cùng trân trọng mà cầm điện thoại lên, nghiêm túc nghiên cứu nó.
Chiếc điện thoại di động này tuy không phải là của nhãn hàng lớn, nhưng vẫn có đầy đủ chức năng cơ bản.
Hứa Phương Phỉ cẩn thận lướt xem các ứng dụng, mở vào app âm nhạc sau đó thong thả gõ bốn chữ: "Thành Phố Lý Tưởng."
Bài hát rất nhanh đã hiện lên. 
Hứa Phương Phỉ nhìn chằm chằm vào cái nút phát ca khúc hình tròn, trong lòng không hiểu sao lại có chút căng thẳng, ngón tay ấn nhẹ một cái. 
Nhạc dạo chậm rãi vang lên trong buổi đêm yên tĩnh. Giọng hát của nam ca sĩ phát ra từ trong điện thoại, nhẹ nhàng ngâm nga:
[Chim ưng cô độc, một mình bay hết năm tháng phong trần khi hoàng hôn,
Khi nào mệt mỏi, khi nào dừng lại,
Khi nào mới có thể quay về.
Nhạn bay đến phía Nam, phủ xong ngàn dặm mây vàng, 

Khi nào yên ổn, khi nào cập bến,
Khi nào mới có thể quay về.]
Hứa Phương Phỉ nghe nhạc, vô thức mà hát theo: "Tôi muốn ngồi trên chuyến tàu về quê cũ, thản nhiên hồi tưởng thành phố của tuổi thanh xuân.
Tôi muốn gió mang nỗi nhớ đi thật xa, nhẹ nhàng gửi đến cô gái mà tôi không quên được..."
Hát xong một bài, mộng ảo tan biến, hiện thực quay trở về, xung quanh chỉ còn lại tiếng ngâm nga ư ư a a. 
Cô xấu hổ nhận ra, phòng 3206 dưới lầu lại đang làm vài hoạt động không thể nói đây mà.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Cô bỗng nhiên nhớ tới hồi năm nhất, có người ở trong lớp không biết từ chỗ nào đào được một quyển truyện rách nửa bìa tên 《Thanh Xà》, tác giả là Lý Bích Hoa - được mệnh danh là "Tác giả ngôn tình số một thế giới".
Tình yêu thê lương nhưng vô cùng đẹp đẽ trong truyện, tuy không một ai hiểu nhưng mọi người vẫn coi như trào lưu mà tranh nhau đọc. Cứ như không đọc qua quyển truyện này thì sẽ không thể trở thành một người có đẳng cấp vậy. 
Hứa Phương Phỉ cũng là một trong số đó.
Bây giờ ngẫm lại, đa phần nội dung của truyện cô cũng không còn nhớ rõ, chỉ duy nhất một câu để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất -- 'Gặp phải một người như vậy, bản lĩnh duy nhất hắn có chính là đa tình.'
Hứa Phương Phỉ nắm chặt điện thoại, bắt đầu ngây ngốc nhìn bầu trời đêm qua ô cửa sổ.
Đêm nay im ắng lại âm u, điểm xuyết lên đó là tiếng hoan ái của đôi nam nữ dưới lầu, lúc mới đầu cô chỉ thấy khiếp sợ cùng tò mò, đến bây giờ thì tập mãi cũng thành quen, cẩn thận nghĩ đến còn thấy có chút buồn cười.
Cũng may, kể từ hôm nay cô không cần cưỡng ép chính mình bỏ qua những âm thanh linh tinh đó để đi ngủ nữa. 
Hứa Phương Phỉ lên giường, để điện thoại ở chiếc gối bên cạnh, mở bài 《Thành Phố Lý Tưởng》. Tiếng ca quanh quẩn nơi đêm khuya lẻ loi, rất nhanh đã át đi hết những âm thanh dưới lầu.
Cô mỉm cười, an tâm nhắm mắt đi ngủ. 
Một giây trước khi Hứa Phương Phỉ tiến vào mộng đẹp, đột nhiên ma xui quỷ khiến tự hỏi: Không biết 3206 đã ăn hết bốn cái bánh bao kia chưa.
...

Mấy ngày nay cô cứ như được vận may để ý.
Buổi tối ngày hôm sau, Hứa Phương Phỉ đang mò mẫm mở cổng thì kinh ngạc phát hiện, đèn cảm ứng trước hiên nhà vậy mà sáng lên một cách thần kỳ. 
Trong lòng cô vui sướng, bước chân cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao người người đều cầu vận may liên tiếp. 
Một điều thì được gọi là vận, nhưng liên tiếp xảy ra thì chính là may mắn rồi, nếu được ban thêm một ít hạnh phúc, thì tổ hợp này sẽ được gọi là "cuộc đời hoàn hảo".
Hứa Phương Phỉ suy tư, nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Lúc đi ngang qua lầu ba thì bất chợt dừng lại. 
Cách một cánh cửa, da thịt của hai người bên trong đang kịch liệt va chạm, âm thanh rên rỉ vô cùng rõ ràng.
Tiếng ván giường mạnh mẽ đập lên đập xuống một cách thê thảm, lên án đôi nam nữ chỉ biết giải quyết nhu cầu sinh lý, không chút thương tình nó đã có tuổi, ngược lại còn muốn phá hỏng nhanh để nó nghỉ hưu sớm.
Bởi vì Hứa Phương Phỉ tạm đứng lại vài giây làm cho đèn cảm ứng không nhận dạng được tiếng bước chân, bốn phía lập tức chìm vào bóng tối. 
Trong không gian tối đen như mực, từng đợt âm thanh tim đập thình thịch như sét đánh, như muốn phá vỡ màng tai của Hứa Phương Phỉ.
Cô ôm chặt giáo trình Vật lý trong ngực, màu đỏ từ trên mặt lan thẳng đến tận mang tai. Ngay sau đó cô nhạy bén nhận ra có tiếng bước chân vọng lại từ phía bên ngoài nhà, lập tức bừng tỉnh rồi xoay người chạy nhanh lên lầu.
Sợ bị phát hiện, cô còn cẩn thận đè lại bước chân để đèn cảm ứng không sáng lên.
Đến trước cửa phòng ở tầng bốn, Hứa Phương Phỉ cũng không lập tức mở cửa.
Bàn tay cầm quyển Vật lý màu xanh theo bản năng nắm chặt hơn. Cô lặng lẽ thò đầu ra, nhìn xuống xung quanh bên dưới lầu.
Người đang đi lên lầu vô cùng cao lớn, bước đi còn nhẹ hơn một cô gái như cô, lặng yên không một tiếng động. Theo ánh trăng yếu ớt bên ngoài, Hứa Phương Phỉ lờ mờ nhìn ra được khuôn mặt của người kia, trong nháy mắt ngẩn người --
Là người đàn ông ở phòng 3206!
Trên mặt anh không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng, không biết có phải vì ánh trăng quá lạnh hay không mà đôi môi mỏng xinh đẹp lại lộ ra vài phần tái nhợt.
Thì ra người đang mây mưa ở phòng 3206 không phải là anh. 
Hứa Phương Phỉ nhớ tới mấy người "khách" mà cô nhìn thấy vài hôm trước, không một kẻ nào là đứng đắn cả. Cô không khỏi mắng thầm: Quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, ngay đến cả sở thích cũng phải giống nhau -- nửa đêm chơi mạt chược, nửa đêm lăn giường.
Lúc đang suy nghĩ lung tung, Hứa Phương Phỉ bỗng thấy 3206 cởi chiếc áo màu đen trên người xuống.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Cô sợ ngây người.
Trai đẹp bán nude cứ thế mà đột ngột nhảy vào trong tầm mắt của cô: Toàn thân anh chỉ còn một chiếc quần dài. Khác với những thiếu niên mảnh khảnh thon thả khác, anh vai rộng eo hẹp, đường cong toàn thân sắc nét rõ ràng, không quá đô con doạ người nhưng mỗi bắp thịt đều rắn chắc có lực...
Trời ạ, mau dừng lại!

Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, đang định niệm câu "Sắc nghĩa là không, không nghĩa là sắc" thì tầm mắt bỗng chuyển sang chỗ khác, chỉ thấy 3206 xoay người đổi góc đứng. Vì thế, cô liền thấy được một màn ghê người:
Một vết dao cắt không ngắn không dài, vắt ngang giữa phần eo và phần lưng của 3206, vẫn còn đang rỉ máu ra ngoài. 
Hứa Phương Phỉ: "..."
3206 tùy tiện dùng quần áo lau máu dính trên tay phải, lấy chìa khóa mở cửa, sau đó bước vào phòng. 
Đến tối ngồi nhớ lại, Hứa Phương Phỉ cũng không biết mình đã mở cửa vào nhà như thế nào.
Đầu óc cô dại ra, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã ngồi ở trước bàn cơm.
Kiều Tuệ Lan như mọi ngày bưng lên đồ ăn vẫn còn nóng.
Hứa Phương Phỉ lắc lắc đầu, ném hình ảnh vết đao chém đầy máu ra khỏi đầu, cầm đũa lên ăn cơm.
"Phỉ Phỉ, đèn cảm ứng sửa được rồi." Kiều Tuệ Lan bỗng nhiên mở miệng.
"Vâng." Hứa Phương Phỉ thu lại suy nghĩ, cười một cái ra vẻ thoải mái trêu bà: "Xem như chú Trương bảo vệ cuối cùng cũng có lương tâm phát hiện ra đèn hỏng rồi."
Kiều Tuệ Lan khó hiểu: "Có liên quan gì đến chú Trương chứ?"
Hứa Phương Phỉ nhướng mi: "Không phải chú Trương sửa hay sao ạ?"
"Không phải." Kiều Tuệ Lan lắc đầu, nhìn Hứa Phương Phỉ cười: "Là cái cậu thanh niên trẻ tuổi ở phòng 3206 dưới lầu sửa đấy. Con còn nhớ cậu ấy không? Cao to đẹp trai, da vô cùng trắng, mấy ngày trước còn lắp đèn cho chúng ta."
Hứa Phương Phỉ không thể không nhớ đến 3206 cùng với vết thương của anh. 
Trái tim không hiểu sao thắt lại một cái, một cảm xúc không rõ len lỏi vào trong lòng cô.
Cô không khỏi có chút cảm thán, mỗi lần bị thương đều không chịu đến bệnh viện, khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh đã làm vài việc không thể để người ta nhìn thấy rồi.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng sâu bên trong thâm tâm Hứa Phương Phỉ lại không nhịn được mà nảy sinh chút thương hại.
Người đàn ông kia sao lại có chút đáng thương nhỉ.
Tác giả có điều muốn nói:
Trịnh Tây Dã: A bị thương đau quá đi, muốn Nhóc Con ôm ôm mới tốt lên được TAT~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận