Ánh mắt Trịnh Tây Dã rất trắng trợn. Sau khi nói xong, Hứa Phương Phỉ nhận ra sự ám chỉ trong đó, khuôn mặt trắng nõn lập tức nổi lên rặng mây đỏ, cô xấu hổ đến mức cúi thấp đầu, âm thầm liếc mắt với anh.
Mấy cậu nhóc thô kệch như đám Trương Tử Ngạo hiển nhiên không phát hiện ra sự khác thường giữa hai người.
Không chỉ vậy, Trương Tử Ngạo còn giơ ngón tay cái với chính trị viên, nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì. Tục ngữ nói rồi, tuổi tác không phải là vấn đề, chiều cao không phải là khoảng cách. Đội trưởng Trịnh đúng là đội trưởng Trịnh, xác định rõ mục tiêu, bội phục bội phục.”
Cuối cùng vấn đề “chính trị viên đã từng này tuổi vẫn chưa từng quen bạn gái” coi như cho qua, trò chơi lại tiếp tục.
Đến vòng thứ ba của trò chơi sự thật hay thử thách, đôi tay xòe hình cái kéo của Hứa Phương Phỉ giữa một loạt bàn tay hình cục đá cứng ngắc trông vô cùng bắt mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô yên lặng thu tay về, thừa nhận: “Tôi thua rồi.”
Đột nhiên bạn nam ngồi cạnh Trương Tử Ngạo phát hiện ra một vấn đề: “Từ đầu đến giờ người thắng có quyền hỏi người thua nhưng mà năm người chúng ta đều thắng thì ai mới là người được hỏi?”
Tầm mắt mấy cậu thanh niên nhìn nhau một lượt, nhất thời đều do dự.
Trịnh Tây Dã đợi một lúc mà không thấy ai lên tiếng nên định tự nhận việc này. Dù sao thì mấy tên nhóc tân binh tuy là nghé con mới sinh nhưng không sợ cọp, chẳng gò bó cái gì, chuyện gì cũng dám hỏi, cô nhóc kia da mặt lại mỏng, anh sợ con bé gặp phải vấn đề gì khó nói sẽ xấu hổ.
Nhưng một giây trước khi đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã mấp máy định mở miệng, một giọng nói lanh lảnh lại vang lên trước: “Để tôi đi.”
Người nói chuyện chính là bạn nam ngồi cạnh Trương Tử Ngạo, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, khi cười rộ lên để lộ hàm răng trắng đến phát sáng, trông như đồ ngốc.
Lời nói của Trịnh Tây Dã bị chặn lại, anh hắng giọng không nói nữa.
Hứa Phương Phỉ nhìn về phía thanh niên răng trắng, nở một nụ cười thân thiện: “Cậu hỏi đi!”
Thanh niên răng trắng không hổ là trai thẳng. Cậu ta nhìn Hứa Phương Phỉ, không ngẫm nghĩ đã buột miệng nói: “Hứa Phương Phỉ, cậu có người mà mình thích không?”
Tuy rằng câu hỏi này có phần quá thẳng thắn nhưng lại trúng tim đen của tất cả đồng chí nam ở đây. Thanh niên răng trắng vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức lóe lên sự tò mò. Vì vậy tất cả không hẹn mà cùng bình tĩnh nhìn về phía bạn học nữ xinh đẹp duy nhất, chờ đợi câu trả lời của cô.
Hứa Phương Phỉ cũng ngẩn người.
Trước kia cô cũng chơi trò này với bọn Dương Lộ, một đám con gái dậy thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chuyện ai yêu thầm ai, ai thích ai. Hứa Phương Phỉ cũng hiểu. Nhưng khiến cô ngạc nhiên là các bạn trường quân đội thì ra cũng bát quái như người thường sao…
Sau khi ngớ người mấy giây, khuôn mặt cô hiện lên hai rặng mây đỏ, ấp úng một lúc mới cúi thấp đầu nói một câu như muỗi kêu.
“Tôi nghĩ, có thể coi là có.” Hứa Phương Phỉ nói.
Thanh niên răng trắng khó hiểu nhíu mày, hỏi: “Hứa Phương Phỉ, vấn đề này có là có, không là không, cậu nói “có thể coi là có” là ý gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Tử Ngạo cũng tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy. Rốt cuộc là có hay không?”
Mấy câu hỏi liên tiếp ập đến khiến hai má Hứa Phương Phỉ nghẹn đến đỏ bừng. Vốn cô là người hay ngại, ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu.
Thấy vậy, sắc mặt Trịnh Tây Dã lập tức đen xuống vài phần. Đôi mắt anh lạnh lùng quét qua mấy cậu thiếu niên, nói: “Được rồi, một đám người các cậu với một đứa con gái nhà người ta, đừng có quá trớn. Câu hỏi này tôi bảo cho qua.”
Đám người Trương Tử Ngạo vẫn là mấy cậu nhóc lớn xác, tuy là EQ hơi thấp nhưng cũng không có ý gì xấu. Nghe chính trị viên nhắc nhở, bọn họ mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn học nữ đã đỏ bừng, mọi người đều cảm thấy vừa xấu hổ vừa hối hận.
Thanh niên răng trắng xấu hổ gãi đầu, nói: “Ngại quá Hứa Phương Phỉ, bọn tôi không có ác ý đâu. Cậu làm ơn đừng ghét bọn tôi nha.”
“Không đâu!” Hứa Phương Phỉ vội vàng xua tay: “Không sao, chúng ta tiếp tục chơi đi.”
Thanh niên răng trắng nhếch môi, cười xán lạn: “Được!”
Trò chơi tiếp tục.
Trịnh Tây Dã thầm liếc nhìn cô gái mặt đỏ tai hồng. Cô gái đang tập trung đoán nắm tay, nhận thấy tín hiệu từ ánh mắt anh, ngẩn người rồi lập tức lộ ra một nụ cười cảm kích với anh.
Đôi mắt đen nhánh cong thành hai hình trăng lưỡi liềm, chứa đựng ý cười và tình cảm, câu dẫn một cách khó tả.
Trịnh Tây Dã: “…”
Một giây ngắn ngủi, một ngọn lửa lan từ dưới lên đến đỉnh đầu. Ánh mắt Trịnh Tây Dã sâu thẳm, phát hiện tình hình không ổn, trong lòng không khỏi bực bội, thầm mắng bản thân con mẹ nó chẳng có tí tiền đồ nào, rồi nhanh chóng rời mắt sang nơi khác, không dám liếc khuôn mặt anh mơ ước lâu ngày kia lần nào nữa.
Lại chơi thêm hai ba hiệp nữa.
Lúc này Cố Thiếu Phong bước qua hai toa tàu tìm đến. Anh ấy đi đến toa sáu nhìn từ ngoài cửa vào, có hơi ngạc nhiên: “Tụ tập một đám làm gì vậy.”
Đám người Hứa Phương Phỉ lập tức đứng lên, cúi người hô: “Đội trưởng Cố.”
“Ngồi đi ngồi đi.”
Ra ngoài phạm vi trường học thì quy tắc cũng không còn cứng nhắc nữa. Cố Thiếu Phong xua tay tiếp đón các học viên ngồi xuống rồi nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, hơi khó xử nói: “Hứa Phương Phỉ, em ở chỗ này có quen không?”
Hứa Phương Phỉ ngẩn ra, trả lời: “Quen ạ.”
Trịnh Tây Dã từ biểu cảm của Cố Thiếu Phong nhìn ra điều gì đó, nhàn nhạt nói: “Có phải bên Ngô Mẫn nói không tiện hay không?”
“Không phải chuyện của Ngô Mẫn.”
Cố Thiếu Phong thở dài, tách đôi chân dài ngồi xuống bên cạnh mấy nam học sinh, tiếp tục nói chuyện với Hứa Phương Phỉ: “Tôi và đội trưởng Trịnh của em vốn tính là nếu chỗ nằm có thể đổi thì sẽ để em ở cùng năm nữ học viên của đại đội chỉ huy, cũng đã nói với đội trưởng Ngô rồi. Kết quả lúc bọn tôi đi qua đó thấy người cách vách đó căn bản không phải học viên trường ta. Đồng chí kia có vẻ không thích đổi vị trí lắm nên bọn tôi cũng không thể ép.”
Hứa Phương Phỉ liên tục nói: “Không đổi được cũng không sao, chỗ này cũng khá tốt ạ.”
Cố Thiếu Phong an ủi cô: “Cũng chỉ có ba mươi mấy giờ đồng hồ, em chịu khó chút vậy.”
Hứa Phương Phỉ cười: “Đội trưởng Cố yên tâm, em không có vấn đề gì.”
Cố Thiếu Phong gật đầu, đột nhiên nhớ đến gì đó bèn xoay người trừng mắt răn dạy mấy nam học viên: “Có bạn nữ thì các cậu chú ý một chút, lúc ngủ đều phải mặc cả giày cả quần áo cho tôi, mặc xong ai mà dám cởi giày cởi tất tôi xử lí hết.”
Mấy nam học viên nhốn nháo cười ầm lên, nói tiếp: “Yên tâm đi đội trưởng Cố, bọn em cũng cần mặt mũi mà.”
Sau khi Cố Thiếu Phong chào hỏi Trịnh Tây Dã mới xoay người đi
…
Xe lửa sơn màu xanh ầm ầm tiến về phía trước, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe trải từ thành thị đến nông thôn đồng ruộng, từ rừng núi xanh tươi đến nông thôn hẻo lánh. Làn khói dày đặc bốc lên từ trên đầu tàu, thế giới hai bên đường sắt cứ thế lùi về sau.
Hoàng hôn khuất dạng dưới bầu trời phía tây, màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết leo lên bầu trời.
Các cậu con trai vốn đã có chất lượng giấc ngủ tốt, cho dù ở trường học hay là trên đoàn tàu, cứ dính lấy giường là có thể ngủ ngon lành ngay. Không gian đêm khuya tĩnh lặng, mấy người Trương Tử Ngạo đã ngủ say, trong thùng xe nhỏ hẹp có thể dễ dàng nghe thấy tiếng ngáy vang lên từ bốn phía.
Bên tai vẫn vang lên tiếng đoàn tàu ầm ầm chạy, thêm đó là tiếng ngáy của các bạn nam, hết đợt này đến đợt khác. Hứa Phương Phỉ nằm trên giường một lát vẫn không cảm thấy buồn ngủ, cô cẩn thận xỏ giày đứng dậy, bước nhẹ ra khỏi buồng.
Ban đêm vì để đảm bảo giấc ngủ cho hành khách, hầu như đèn trên tàu đều tắt, chỉ còn mấy ánh đèn ngủ nhỏ cách nhau vài mét ở khu vực lối đi dài.
Hứa Phương Phỉ đi đến cuối toa số chín.
Chỗ này là chỗ nối với toa số mười, không gian rộng lớn, sàn sắt hơi rung nhẹ khi đoàn tàu di chuyển.
Hứa Phương Phỉ đứng bên cửa sổ, trong tầm nhìn của cô, hình bóng núi non phía xa nhấp nhô giống như bức tranh mực đen.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên: “Sao còn chưa ngủ?”
Hứa Phương Phỉ hơi kinh ngạc, quay đầu lại đã thấy Trịnh Tây Dã đứng phía sau từ lúc nào. Anh mặc bộ đồ thể dục ngắn tay màu xanh quân đội, quần dài và ủng quân đội, tư thế đừng tùy tiện, cả người toát lên vẻ đẹp mà quân trang thẳng thớm bình thường không có.
Có chút lười biếng, có chút buông thả lại mang theo nét đẹp tà tính.
Hứa Phương Phỉ lập tức căng thẳng, áy náy nói: “Chính trị viên, là tiếng em rời giường đánh thức thầy à?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu.
Lúc này cô mới thả lỏng hơn. Nhớ đến câu anh hỏi ban nãy, cô trả lời: “Em không ngủ được khả năng là do lạ chỗ, cơ thể chưa kịp thích nghi thôi.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chăm chú, nhướng mày, lường biếng hỏi: “Chắc là do đám nhóc kia ngáy to quá nên em không ngủ được đúng không?”
Nghe vậy mặt Hứa Phương Phỉ thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ đến mức không biết nên đáp lại như nào.
Trịnh Tây Dã nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng đã hiểu rõ. Anh bất đắc dĩ cong môi nói: “Quân doanh chính là như vậy đấy, một đám đàn ông con trai, rất thô kệch. Vốn trước đó bọn tôi đã tính để chỗ ngủ của em gần với những nữ binh khác, vậy mà lúc đặt vé lại xảy ra sự cố, xin lỗi.”
Hứa Phương Phỉ vội nói: “Chuyện này thì có gì phải xin lỗi đâu chứ. Khi ra ngoài huấn luyện, thành viên của đội nên cùng ăn cùng ở mà.”
Thân hình cao lớn của Trịnh Tây Dã lười nhác dựa vào vách tường của tàu, đôi mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô gái. Anh nói: “Tôi ở đây nói chuyện cùng em được không?”
“Được thôi.”
Hứa Phương Phỉ vui vẻ nhếch miệng. Im lặng một lúc, cô nhìn núi non phía xa, nghĩ ngợi rồi nói: “Kì lạ ghê. Em nhớ lúc trước ở nhà, ông ngoại cũng thường ngáy. Kì lạ ở chỗ em nghe ông ngoại ngáy không hề cảm thấy ồn ào, ngược lại còn ngủ ngon hơn.”
Nói đến đây Hứa Phương Phỉ khựng lại, cúi đầu xuống, âm thanh cũng theo đỏ nhỏ đi mấy phần: “Thật ra em rất nhớ mẹ và ông ngoại.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chăm chú, nói: “Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn em đi xa nhà?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Ừm.”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Vậy em nhớ nhà là chuyện rất bình thường. Lâu rồi thì sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút.”
Hứa Phương Phỉ ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, chợt nảy sinh sự tò mò: “Chính trị viên, thầy là người gốc Vân Thành sao?”
Trịnh Tây Dã: “Đúng vậy.”
Hứa Phương Phỉ nghe thế, ánh mắt nhìn về phía anh nhiều thêm mấy tia hâm mộ cực kì, chậm rãi nói: “Vậy chắc hẳn thầy có thể về thăm nhà thường xuyên. Tốt ghê.”
Nhưng khác với suy đoán của cô, Trịnh Tây Dã phủ nhận. Anh nói: “Tôi rất hiếm khi về nhà.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu nghiêng đầu: “Vì sao?”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã bình tĩnh: “Thứ nhất là vì trước đây tôi ở Nanh Sói, công việc rất bận. Thứ hai là vì về nhà rồi cũng chỉ có một mình, không khác gì ở kí túc xá.”
“Trước kia thầy từng nói mẹ thầy đã qua đời nhiều năm trước…” Hứa Phương Phỉ mất tự nhiên ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng mà, ba của thầy đâu?”
Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy tiện đáp: “Người thực vật, đã ngủ mười mấy năm rồi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Chuyện này quả thật vượt qua những gì Hứa Phương Phỉ đoán trước. Cô vô cùng kinh ngạc, đến nỗi yết hầu khô khốc, ngay cả tiếng nói chuyện cũng có chút khô khan: “Mẹ thầy qua đời sớm, ba cũng bị bệnh, vậy khi còn nhỏ ai chăm sóc thầy?”
“Cấp hai, cấp ba tôi trọ ở trường, thỉnh thoảng cuối tuần về sân. Nếu không phải ba mẹ Giang Tự gọi tôi ăn cơm thì là ba mẹ Tống Du gọi.” Tầm mắt đen sâu yên lặng của anh lại rơi xuống mặt cô, lười biếng cong môi, nói nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí cuối cùng còn mang theo chút chế nhạo mỉa mai: “Đều nói ăn cơm trăm nhà lớn lên thì mạng lớn. Quả đúng thật!”
Phút chốc Hứa Phương Phỉ cảm thấy như có thứ gì nghẹn ở cổ họng, trái tim tràn ngập chua xót.
Vốn cô cho rằng Trịnh Tây Dã là đứa trẻ lớn lên trong đại viện quân khu, điều kiện gia đình khá giả, là con cưng chân chính của trời, không ngờ so ra tuổi thơ của anh còn đáng thương hơn cô . Tuy ba cô qua đời sớm nhưng mẹ đã cho cô tất cả tình yêu thương, lấp đầy những chỗ thiếu hụt trong thời thơ ấu của cô.
Còn anh, mất mẹ, mất cả ba.
Hứa Phương Phỉ đau lòng cho những nỗi đau anh phải trải qua, yên lặng một lát, cô nói: “Thảo nào Tống Du và Giang Tự lại thân với thầy như vậy.”
Dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng ăn một mâm cơm lớn lên mà.
Trịnh Tây Dã trầm mặc nói: “Tôi bận công việc, từ sau mười tám tuổi đã thường xuyên vào nam ra bắc làm nhiệm vụ, rất ít khi ở Lăng Thành. Nói ra thì ngại nhưng Giang Tự và Tống Du còn dành nhiều thời gian cho ba tôi nhiều hơn tôi.”
Hứa Phương Phỉ cười: “Có thể thấy bọn họ là người rất tốt.”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt: “Ừm.”
Hứa Phương Phỉ thành khẩn chắp tay trước ngực, thì thầm: “Hi vọng chú Trịnh có thể sớm hồi phục.”
Trịnh Tây Dã cười: “Nhận lời chúc của em.”
Cô khựng lại, không kìm được khuyến khích đề cử ý kiến cho anh: “Chính trị viên, thầy không cần lo lắng, bây giờ y học rất tiến bộ. Hơn nữa y học không được thì còn huyền học mà.”
Trịnh Tây Dã nghe vậy có hơi khó hiểu, nhướng mày: “Huyền học?”
Cách hai bước, cô nhóc với đôi mắt sáng ngời nhìn anh, gật đầu thật mạnh. Cô nói: “Quê em có một cái miếu Dược Vương Bồ Tát, mọi người đều bảo rất linh. Em nghe mẹ nói, trước kia mẹ có quen một người, ba mươi mấy tuổi mắc bệnh nặng, chạy đến nhiều bệnh viện lớn, bác sĩ đều bảo không trị được. Người nhà không còn cách nào đành phải đưa về quê. Sau đó có người nói cho bọn họ miếu Dược Vương Bồ Tát rất linh, bảo bọn họ đến cúng bái cầu phúc, cuối cùng dì này thật sự được chữa khỏi, bây giờ vẫn đang tung tăng khỏe mạnh kìa.”
Trịnh Tây Dã nghe cô nghiêm túc nói hươu nói vượn, trong lòng buồn cười, tuy rằng cảm thấy rất vớ vẩn nhưng cũng không phản bác gì, không mặn không nhạt đáp: “Thần kì như vậy?”
Hứa Phương Phỉ: “Chờ khi nào huấn luyện quân sự kết thúc, em lấy được điện thoại sẽ gọi điện cho mẹ ngay, nhờ mẹ cúng bái thay thầy, nói không chừng ba thầy sẽ khỏe lên thật đấy.”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Tích tắc, tích tắc.
Hai giây sau, Trịnh Tây Dã cười thành tiếng, nói: “Cô gái nhỏ, điều chín mươi trong quy định nội bộ của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc nêu rõ quân nhân không được tham gia các hoạt động mê tín dị đoan. Em ở đây tuyên truyền với cấp trên về phong kiến mê tín, có biết hậu quả là gì không?”
Hứa Phương Phỉ chỉ sững sờ trong một cái chớp mắt, sau đó cô xấu hổ, hoảng loạn giải thích: “Em không bắt thầy tham gia hoạt động mê tín, em, em chỉ muốn sử dụng tất cả các cách giúp thầy.”
Trịnh Tây Dã nhếch môi, ánh mắt lười biếng xen lẫn sự sủng ái không che giấu: “Tôi cũng chưa nói muốn xử lí em, em hốt hoảng cái gì?”
Hai người cứ tán gẫu chuyện đông chuyện tây như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, cơn buồn ngủ đánh úp lại, Hứa Phương Phỉ không kìm được ngáp một cái, giơ tay dụi mắt.
Trịnh Tây Dã thấy thế bèn nhướng mày, nhỏ giọng hỏi: “Buồn ngủ?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu với anh.
Trịnh Tây Dã vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Đi, cùng tôi về ngủ.”
Nghe vậy, tai Hứa Phương Phỉ lập tức đỏ lên, ngước mắt nhìn anh, ấp a ấp úng xấu hổ nói: “Chính trị viên, những lời này nghe thật kì lạ.”
Trịnh Tây Dã: “Kì lạ chỗ nào?”
“...Em không nói rõ được chỗ nào kì lạ.” Hai má cô gái nóng bừng, bối rối gãi tai: “Dù sao, cảm giác cứ quái quái thế nào ấy.”
Biểu cảm Trịnh Tây Dã tự nhiên, tiện tay nhấc cổ cô và xách cô lên như xách gà con, sải đôi chân dài bước trở về, không để ý nói: “Cảm thấy tôi chiếm tiện nghi em?”
Lối đi nhỏ vốn đã hẹp, Hứa Phương Phỉ bị Trịnh Tây Dã xách theo bên cạnh nên khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.
Cô bị hơi thở mát lạnh trên người anh làm cho hơi choáng váng, ma xui quỷ khiến gật đầu: “Hình như là vậy?”
“Vậy thì dễ mà.” Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày: “Em chiếm lại không phải được rồi sao?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ im lặng đỏ mặt: “Cảm ơn chính trị viên, không cần đâu.”
…
Một đêm qua đi, ánh mặt trời chậm rãi nhô lên ở đằng đông.
Tại số 9 phố Hỉ Vượng Lăng Thành.
Kiều Tuệ Lan như mọi ngày dậy sớm, rửa mặt, giúp người cha già lật người và mát xa, đúng giờ nấu cơm trưa, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài, lái xe đến một cửa hàng trên phố.
Vị trí của Lăng Thành xa xôi, dân bản xứ chủ yếu đều mê tín, mùa nào thích hợp để kết hôn, mùa nào thích hợp về quê tế tổ, tất cả đều có quy củ. Theo cách nói của Lăng Thành, trong khoảng từ tháng mười đến tháng mười hai, thổ địa hướng Thái Tuế, mọi việc không thuận lợi.
Vì vậy nên suốt một buổi sáng, cửa hàng của Kiều Tuệ Lan chỉ bán được hai cặp sáp đỏ.
Bà thở dài, khoảng mười một rưỡi bèn nhờ người người quen bên cửa hàng bán tượng phật bên cạnh trông quán giúp, còn mình chạy về nhà nấu cơm cho ba và Tiểu Huyên.
Tốc độ không ngừng nhanh hơn.
Kiều Tuệ Lan vừa mới đi đến đầu phố Hỉ Vượng đã nghe thấy có tiếng người gọi phía sau lưng: “Dì Kiều.”
Giọng nói rất ấm áp từ tính, rất quen tai.
Kiều Tuệ Lan sửng sốt quay đầu nhìn. Tháng mười Lăng Thành đã vào thu, đối phương cao ráo chân dài, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám đậm đơn giản, phối với quần đen giản dị, mày mày ngay thẳng, giỏi giang soái khí, hai tay xách một đống ngũ cốc, dầu và hoa quả đang cười với bà.
Trên mặt Kiều Hải Lan lập tức xuất hiện ý cười rạng rỡ, bà hỏi: “Cảnh sát Giang, sao cháu lại đến đây?”
“Hôm nay là ngày nghỉ phép của cháu, nhàm chán không có việc gì làm nên cháu đến đây thăm ông ngoại và Tiểu Huyên.” Giang Tự cười, vừa nói vừa giơ một cái hộp giấy màu hồng lên, nói: “Lần trước cháu nghe nói Tiểu Huyên muốn một con búp bê Barbie nên cháu mua cho em ấy.”
Giang Tự rất đẹp, kiểu đẹp khác với kiểu đẹp trai thường thấy. Cả người anh ấy trông rất ngay thẳng, chính trực cẩn thận, là một chàng trai tiêu chuẩn, là kiểu nhan sắc khiến cho các bác trai bác gái vừa nhìn đã vô cùng có hào cảm và tin tưởng.
Bình thường môi anh ấy mím thẳng trông rất nghiêm túc nhưng khi lắc lắc búp bê Barbie cười như vậy, quả thật sưởi ấm trái tim Kiều Tuệ Lan.
Kiều Tuệ Lan vừa cảm động vừa ngượng ngùng, cười nói: “Cảnh sát Giang, mấy ngày này cháu đã chăm sóc chúng tôi quá nhiều, dì thật không biết nên cảm ơn cháu như nào nữa.”
“Dì Kiều, dì lại khách sáo rồi.” Giang Tự xách đồ, đi theo Kiều Tuệ Lan đi đến tòa nhà số ba đơn nguyên hai. Dáng người anh ấy cao nhưng vẫn cẩn trọng đi theo tốc độ của Kiều Tuệ Lan, nói: “Nếu bạn cháu đã nhờ cháu chăm sóc nhà dì thì chuyện của mọi người cũng là chuyện của cháu. Hơn nữa bây giờ Phỉ Phỉ đi học xa nhà, cả năm cũng không về được mấy lần, dì đừng khách sáo với cháu, có yêu cầu gì cứ nói với cháu ạ.”
Kiều Tuệ Lan bối rối: “Cháu cứ bảo có người nhờ cháu chăm sóc nhà dì nhưng chẳng nói người đó là ai. Dì thật sự bối rối lắm.”
Giang Tự: “Dì à, chờ đến lúc thích hợp dì sẽ biết thôi.”
Kiều Tuệ Lan không hỏi được duyên cớ bèn thở dài, cười lắc đầu rồi dẫn Giang Tự mở cửa vào nhà.
“Tiểu Huyên!” Kiều Tuệ Lan nhận lấy túi to túi bé từ tay Giang Tự, cười gọi vào trong phòng: “Mau ra đây xem ai tới này.”
Không lâu sau một cô bé mặc chiếc váy nhỏ màu xanh lập tức tung tăng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Giang Tự, Tiểu Huyên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mở to mắt: “Anh Giang Tự!”
Thân hình cao lớn của Giang Tự ngồi xuống, mở rộng hai tay với cô bé, ngoắc ngoắc tay.
Cô bé nhỏ lập tức phi tới ôm lấy anh ấy.
Giang Tự ôm Tiểu Huyên đứng dậy, xoa bóp khuôn mặt của cô nhóc, mỉm cười nhìn cô bé: “Dạo này Tiểu Huyên có ngoan không hả, có làm dì Kiều giận không?”
“Không có đâu!” Tiểu Huyên ôm lấy cổ Giang Tự, dẩu môi nói: “Không tin anh cứ hỏi dì Kiều xem.”
Giang Tự: “Không cần hỏi, anh tin Tiểu Huyên mà.”
Lát sau Giang Tự mới thả Tiểu Huyên xuống rồi đi vào phòng ngủ chào hỏi ông ngoại. Sau khi ra ngoài, anh ấy lấy ra món quà đã chuẩn bị, đưa cho cô bé: “Đến đây Tiểu Huyên, tặng cho em.”
“Oa!!!”
Tiểu Huyên vui tới mức nhảy cẫng lên, hai ba bước đã lột được hộp đóng gói ra, ôm công chúa Barbie tóc hồng vào trong ngực, sờ tới sờ lui thích đến không nỡ buông tay.
Kiều Tuệ Lan mặc tạp dề, hạ giọng dặn dò cô bé: “Tiểu Huyên, nhận được quà của anh Giang Tự phải nói gì nào?”
Cô bé hưng phấn ngưỡng cổ nhìn Giang Tự nói: “Cảm ơn anh Giang Tự!”
Giang Tự ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: “Đừng khách sáo.”
Tiểu Huyên chớp đôi mắt to nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, cười vô cùng ngọt ngào: “Anh Giang Tự, anh đối xử rất tốt với em, dì Kiều, ông ngoại và cả chị Phỉ Phỉ nữa! Em thích anh nhất!”
Giang Tự: “Anh cũng thích Tiểu Huyên.”
Cô bé nhỏ nắm chặt năm ngón tay, nói: “Em quyết định rồi! Điều ước sinh nhật năm nay của em chính là trở thành người một nhà với anh Giang Tự!”
Giang Tự nhướng mày: “Nguyện vọng này của em khả năng không dễ thực hiện đâu.”
“Có gì mà khó?” Tiểu Huyên ngây thơ chớp mắt, tiếp tục nói: “Nếu anh kết hôn với chị Phỉ Phỉ thì chúng ta chính là người một nhà rồi!”
Giang Tự cười nhạt: “Em ghép đôi uyên ương loạn như vậy chị em có biết không?”
“Chị em thương em nhất. Em nói tốt giúp anh, nói những điều rất tốt rất tốt, chị ấy sẽ gả cho anh!” Tiểu Huyên kiêu ngạo nâng cằm: “Hơn nữa anh Giang Tự đẹp trai như vậy, chị chắc chắn cũng thích anh giống em.”
Nghe những lời này, Kiều Tuệ Lan trong bếp bị chọc cười không ngừng, bà nói: “Con bé này, không được nói bậy.”
Giang Tự nhéo nhéo mặt Tiểu Huyên, đứng lên nói: “Dì Kiều, dì cứ làm đi, cháu đi trước đây.”
“Đi cái gì mà đi!” Kiều Tuệ Lan vội vàng đuổi theo nói: “Dì nấu cơm rồi, cháu ở lại ăn đã.”
Giang Tự đang định từ chối, cô bé bên cạnh lại vươn tay nắm nhẹ lấy vạt áo anh ấy, chơi xấu làm nũng: “Không đi không đi, anh Giang Tự không được đi.”
Giang Tự bất đắc dĩ, đành phải nở nụ cười ngại ngùng với Kiều Tuệ Lan, nói: “Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh, phiền dì Kiều rồi.”
…
Suốt ba mươi mấy tiếng đồng hồ xóc nảy, khi nhóm sinh viên năm nhất của trường Công trình Vân quân đến nhà ga Nam Thành, khoảng thời gian tính từ lúc xuất phát vừa tròn một ngày rưỡi. Dưới sự lãnh đạo của các học viên ở đội cán bộ và nhóm chính trị viên, các học viên xuống tàu và đi bộ đến vùng núi Vân Quan ở Nam Thành.
Đích đến cuối cùng của bọn họ là căn cứ quân sự trên núi Vân Quan.
Đúng bảy giờ ba mươi phút tối, đoàn huấn luyện bên ngoài đã đến vùng núi Vân Quan. Chỉ huy của lần huấn luyện bên ngoài này là một người đàn ông có đôi mắt tinh anh và cơ thể rắn rỏi, họ La. Ông ấy ra lệnh cho toàn đội nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị ăn cơm chiều.
Hai chiếc xe quân dụng lớn chở đội nấu ăn đã đến khu vực gần đó trước tiên. Các đầu bếp nhóm lửa, nhanh chóng làm cơm, thiết lập bốn điểm lấy cơm.
Các học viên xếp hàng lấy cơm.
Không lâu sau đã đến lượt Hứa Phương Phỉ. Đầu bếp lấy ra một chiếc bát inox to có khắc tiêu chí “tám một” từ thùng lớn, dùng vá sắt to múc một muôi cơm, rồi múc đồ ăn, tất cả đều để trong một bát cơm đưa cho Hứa Phương Phỉ, động tác lưu loát.
Hứa Phương Phỉ duỗi tay nhận lấy, nói một câu cảm ơn. Cô bưng cơm nhìn xung quanh một lượt, nhanh chóng tìm thấy đám Trương Vân Tiệp. Cô lon ton chạy đến.
Các cô gái phòng 307 lần nữa hội họp, họ ngồi vòng tròn trên mặt đất vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả.
Trương Vân Tiệp đè thấp giọng: “Đội của cậu chỉ có một đứa con gái là cậu, cậu ở xe lửa với ai?”
Hứa Phương Phỉ cho một miếng bắp cải vào miệng, nó bị gãy và hơi cứng. Cô nhai nát, nuốt xuống rồi nói: “Chỉ có đội của tớ thôi.”
Lý Vi hoảng sợ: “Hả? Vậy cậu cũng thảm quá đi!”
“Thật ra cũng ổn lắm.” Hứa Phương Phỉ cười: “Những nam học viên trong chỗ tớ rất vệ sinh.”
Khúc Tất Trác Mã vừa ăn vừa hỏi: “Chắc ai cũng ngáy đúng không?”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Khúc Tất Trác Mã phụt một tiếng, chỉ vào hai quầng thâm to đùng trên khuôn mặt nhỏ của Hứa Phương Phỉ, nói: “Vừa nhìn đã biết tối qua cậu không ngủ ngon, quầng thâm mắt sắp rớt xuống đất rồi.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ gãi đầu.
Mấy cô gái đang tán gẫu, đột nhiên Lương Tuyết sợ hãi hét lên một tiếng.
Mọi người sửng sốt, sôi nổi quay đầu nhìn về phía cô ấy hỏi: “Lương Tuyết, có chuyện gì vậy?”
Mặt Lương Tuyết bị dọa đến trắng bệch, run rẩy nâng tay báo cáo.
Ngô Mẫn: “Chuyện gì?”
Lương Tuyết hoảng sợ không thôi: “Đội trưởng Ngô, trong cơm có bọ!”
Ngô Mẫn nhàn nhạt nhìn cô ấy: “Có bọ thì sao vậy?”
Lương Tuyết: “...”
Biểu cảm Ngô Mẫn gần như lạnh lẽo: “Có bọ thì em nhặt ra là được mà?”
Lương Tuyết: “...”
Lương Tuyết nhìn con bọ trong bát cơm, ghê tởm đến mức không ăn nổi nữa chứ đừng nói dùng tay lấy nó ra. Hai giây sau, cô khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, đặt bát cơm xuống đất.
Ngô Mẫn thấy thế, nhíu mày hỏi: “Em làm gì đó?”
Lương Tuyết cố nặn ra nụ cười cứng ngắc với đội cán bộ, yếu ớt nói: “Đội trưởng Ngô, hình như em cũng không đói lắm, lát nữa em ăn bánh nén khô là được.”
Ai ngờ vừa dứt lời Ngô Mẫn đã lạnh giọng quát lớn: “Các đầu bếp nấu cơm ngoài trời, có chút cát có chút bọ là chuyện rất bình thường. Ra đến nơi hoang dã tác chiến, có cơm ăn là tốt rồi! Đừng có bảo trong cơm có bọ, cho dù bảo phải coi bọ như cơm mà ăn thì cũng phải ăn hết! Ăn đi!”
Lương Tuyết bị dọa đến mức cả người run rẩy, không dám nói gì nữa mà chỉ im lặng bưng bát cơm lên lấy bọ, khẽ cắn răng nhắm mắt cho cơm vào miệng.
Các cô gái tôi nhìn cô, cô nhìn tôi rồi cùng vùi đầu cố gắng nhét cơm vào trong miệng.
Hứa Phương Phỉ đang ăn cơm, đột nhiên thấy trong chén có một con bọ nhỏ đen nhánh. Động tác của cô hơi cứng lại.
Đúng lúc này Trịnh Tây Dã đi qua phía sau cô. Anh nhìn bát cơm của cô, im lặng mấy giây, mặt không chút thay đổi nói: “Hứa Phương Phỉ, ra đây với tôi một lát.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải đứng lên bưng bát đi theo sau Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã dẫn cô đi về phía trước, cho đến kho cách đội ngũ vài mét mới dừng lại.
Hứa Phương Phỉ cầm bát hỏi: “Chính trị viên, có chuyện gì sao?”
Trịnh Tây Dã rũ mắt, dùng đũa sạch gắp thức ăn trong bát đưa cho cô: “Tôi đã kiểm tra rồi, bát này không có bọ, mấy hòn đá nhỏ cũng lấy ra rồi. Mới vừa lấy xong chưa ăn miếng nào đâu. Em ăn cái này đi.”
Hứa Phương Phỉ chớp mắt: “Vậy thầy ăn cái gì?”
Trịnh Tây Dã quét mắt nhìn bát cơm có bọ trong tay cô: “Tôi ăn bát này.”
Hứa Phương Phỉ ngẩn người. Lát sau cô xua tay với anh nói: “Không cần đâu, em tự ăn phần của mình được mà.”
Trịnh Tây Dã muốn nói lại thôi.
“Chuyện thầy có thể làm được, em cũng có thể làm.” Cô gái nhỏ cười dịu dàng: “Em sẽ cố gắng trưởng thành. Mong một ngày nào đó em sẽ trở thành người giống thầy, cũng trở thành niềm tự hào của thầy.”
Nói rồi cô dùng đũa cẩn thận lấy con bọ trong bát ra, ném đi rồi lại cúi đầu ăn một miếng đồ ăn lớn, má phồng lên, nghiêm túc nhai nuốt.
Ban đêm trong trẻo sáng sủa, trăng sáng ít sao, chỗ đất trống dưới chân núi Vân Quan đầy sỏi và đá vụn. Lều trại nơi đốt lửa và nấu nướng được thắp sáng bằng một vài chiếc đèn trắng, ánh đèn lẫn với ánh trăng cùng chiếu lên mặt cô gái.
Gương mặt kia để mặt mộc, vì đi tàu mệt nhọc mà hiện lên chút mệt mỏi tiều tụy, thậm chí còn dính chút bùn bẩn, kém xa so với sự xinh đẹp ngày thường của cô.
Nhưng lại khiến Trịnh Tây Dã không rời mắt được.
Anh xuyên thấu qua đôi mắt dịu dàng trong veo của cô, thấy một linh hồn vô cùng thuần khiết, cương nghị còn tráng lệ hơn tất cả núi cao sông dài anh từng gặp.
Một cái liếc mắt này, anh đã biết mình hoàn toàn luân hãm, trở thành tín đồ thành kính của cô.