Bữa cơm tối bên dưới núi Vân Quan đủ để dạy cho mỗi một tân binh một bài học suốt đời cũng khó quên.
Thời đại mới, cuộc sống mới, mặc dù hoàn cảnh gia đình của những thanh niên này có tốt, có xấu, nhưng đại đa số đều không phải lo cái ăn cái mặc. Dù cho Hứa Phương Phỉ xuất thân là dân nghèo cũng không bao giờ phải ăn cơm lẫn với sâu bọ, đất cát.
Thẳng thắn mà nói, những món ăn này ngon không? Không ngon chút nào, thậm chí còn có thể nói là khó nuốt.
Nhưng các học viên đều ăn sạch sẽ đồ trong bát của mình. Đây là bước đầu tiên bọn họ trở thành một bộ đội của nhân dân, bất kể là ban đầu cam tâm tình nguyện hay là bị ép bởi áp lực từ mệnh lệnh của cán bộ bộ đội với chính trị viên thì ít nhất, cuối cùng bọn họ cũng đã đưa ra được một đáp án đạt tiêu chuẩn.
Thời gian dùng bữa kết thúc, các học viên xếp hàng trả bát đũa về điểm nấu cơm, các chiến sĩ trong lớp hậu cần cùng nhau xử lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Hứa Phương Phỉ trả bát đũa xong, cô quay lại hàng ngũ. Lúc đi qua khu nghỉ ngơi của chỉ huy đại đội, cô đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kìm nén, thổn thức và tuyệt vọng của con gái.
Cô hơi giật mình, vội vàng tìm kiếm những người bạn cùng phòng của mình ở cuối hàng theo bản năng.
Rất nhanh, Hứa Phương Phỉ đã xác định được phương hướng chính xác nơi tiếng khóc truyền đến. Bước lại gần, vừa nhìn cô đã phát hiện ra cô gái đang khóc là Lương Tuyết.
Đối phương cúi đầu ngồi trên đất, hai cánh tay ôm chặt lấy ba lô, mười ngón tay mảnh mai giữ chặt dây đeo ba lô, nước mắt tuôn rơi lã chã khiến cho bên ngoài trang bị hành quân cũng bị ướt một mảng nhỏ.
Hứa Phương Phỉ không biết chuyện gì đã xảy ra, cô vừa nghi ngờ lại vừa lo lắng, cúi người xuống thì thầm hỏi: “Lương Tuyết, cậu sao thế?”
Lương Tuyết sửng sốt, cô ấy ngẩng đầu, mắt với mũi đều đỏ hồng lên vì khóc. Cô ấy nói, giọng cũng nức nở: “Hứa Phương Phỉ, tớ không muốn tham gia huấn luyện dã ngoại, tớ không chịu nổi.”
Lương Tuyết là người gốc Vân Thành, mẹ là hiệu trưởng học viện múa, ba là quản lý cao cấp của chuỗi khách sạn nổi tiếng, có thể nói cô ấy được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, được ba mẹ nuông chiều tới lớn. Cũng vì thế mà tính cách của cô ấy do dự, thiếu quyết đoán, gặp chuyện thì không thể tự mình đưa ra ý kiến.
Sau khi Lương Tuyết thi đại học, hai ông bà nhà họ Lương vì để sửa tính cách nhu nhược của con gái nên nghe theo kiến nghị của bạn bè thân thích, để Lương Tuyết báo danh vào trường quân đội. Cũng có thể nói, bản thân Lương Tuyết không có mong muốn tòng quân mạnh mẽ.
Đối diện với sự quan tâm của bạn cùng phòng, Lương Tuyết càng nghĩ lại càng ấm tức, cô ấy bật khóc tu tu. Cô ấy lấy mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào: “Ngày nào cũng phải dậy sớm hơn cả gà, tập hợp, huấn luyện, tập tư thế đứng, đội hình trong quân, thậm chí cả điện thoại cũng không được dùng... Những cái này tớ còn có thể cắn răng chịu đựng. Tớ nghĩ làm lính mà, khổ một chút, mệt một chút là chuyện thường thôi, nhưng tại sao lại bắt chúng ta ăn cơm bẩn đó!”
Thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Lương Tuyết, Hứa Phương Phỉ cau mày, cô cũng cảm thấy lòng mình nghẹn ứ lại. Cô vốn là người không giỏi ăn nói, lúc này cô càng không biết làm sao mới có thể an ủi Lương Tuyết.
Nghĩ tới nghĩ lui một lát, cô mềm giọng: “Giống như đội trưởng Ngô nói vậy, chúng ta bắt buộc phải thích ứng với toàn bộ hoàn cảnh tác chiến. Phần lớn điều kiện sinh tồn dã ngoại đều rất kém, đây là mô phỏng một trong các tình huống thôi. Cậu nghĩ mà xem, cả quá trình học đại học cũng chỉ đi có mấy lần, qua là tốt rồi, phải không nào?”
Lương Tuyết khóc, không để ý đến lời Hứa Phương Phỉ.
Lúc này, Trương Vân Tiệp ngồi bên cạnh Lương Tuyết thở dài, nhỏ tiếng nói với Hứa Phương Phỉ: “Cậu ấy chỉ là có hơi cảm xúc hóa thôi, khóc một lát là ổn rồi. Không sao cả.”
Hứa Phương Phỉ nhìn Trương Vân Tiệp, cô vẫn chưa yên tâm được: “Thực sự không sao à?”
Trương Vân Tiệp dùng khuỷu tay huých Lương Tuyết: “Cậu có sao không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tuyết hít mạnh cái mũi, khóc rồi lắc đầu.
“Haiz, nhìn thấy chưa.” Trương Vân Tiệp cười với Hứa Phương Phỉ: “Cậu mau về đội đi.”
“... Thôi được rồi.”
Hứa Phương Phỉ chỉ đành vỗ vai Lương Tuyết rồi rời đi.
Quay lại đội ngũ, cô phát hiện xung quanh trống không, ngẩng đầu nhìn một lượt mới phát hiện mọi người vậy mà lại xếp thành hàng dài ở trước chỗ lấy cơm. Hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm bình nước tiêu chuẩn của mình.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt, thuận miệng hỏi Hứa Tĩnh cách đó mấy mét: “Sao mọi người lại xếp hàng thế?”
“Ồ, lớp hậu cần đun nước nóng, có thể qua đó lấy.” Hứa Thanh vừa nói vừa mở bình nước của mình ra uống một ngụm rồi cười với cô: “Tớ vừa mới lấy đầy rồi quay về đây.”
Hứa Phương Phỉ hiểu ra: “Ồ.”
Hứa Tĩnh nhắc nhở cô: “Nghe đội trưởng Cố nói từ chỗ này đi đến cứ địa còn cần hơn tiếng đồng hồ nữa, cậu cũng đi lấy đầy bình nước đi, ngày đêm bôn ba trên đường núi, sau này không có nơi lấy thêm nước đâu.”
Hứa Phương Phỉ vội gật đầu: “Ừm, được rồi.”
Hứa Tĩnh ngồi xuống, quay đầu nói chuyện với bạn học bên cạnh.
Hứa Phương Phỉ chuẩn bị cầm bình đi lấy nước. Thế nhưng đợi khi cô ngồi xuống thì trái phải xung quanh, vị trí cô ngồi trống không, bóng dáng của bình nước cũng không tìm thấy đâu nữa.
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc nhíu mày.
Lúc gọi toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, cô thuận tay đặt bình nước dưới đất ngay cạnh tay mình, lúc vừa ăn cơm xong cô còn uống mà, sao bảo không thấy là không thấy ngay được?
Hứa Phương Phỉ đầu óc mơ hồ, tìm quanh chỗ ngồi một vòng, đến cả trong ba lô cũng sờ rồi mà vẫn không thấy bình nước đâu.
Trong khi vò đầu bứt tai không biết phải làm sao thì đột nhiên từ sau lưng vang lên tiếng người hỏi: “Em tìm cái gì đó?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, ngây ngẩn quay đầu lại, a một tiếng rồi khổ não đáp: “Chính trị viên, thầy có nhìn thấy bình nước của em đâu không? Em nhớ trước đó em để ở chỗ này, bây giờ không thấy đâu nữa.”
“Tôi mang đi rồi.” Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, anh trả lời rồi thuận tay đưa bình nước trong tay qua: “Này, trả lại cho em.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc trợn mắt, cô không hiểu: “Thầy lấy bình nước của em làm gì?”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã tùy ý: “Vừa rồi phía lớp hậu cần nói có thể tiếp nước nóng, tôi thấy em không ở đây nên thuận tay lấy giúp em.”
Nghe xong, Hứa Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng trong lòng.
Cảm giác lúc nào cũng được để ý và quan tâm này, ngoại trừ ông ngoại với mẹ ra, cô chỉ cảm nhận được từ anh.
Thực sự rất chu đáo.
Nhận lấy bình nước, bình nặng trịch, lắc lắc còn có thể nghe thấy sóng nước đầy ắp va vào thành bình, đến cả âm thanh òng ọc nghe cũng rất êm tai.
Hứa Phương Phỉ đeo bình nước lên bả vai, cong môi cười với Trịnh Tây Dã: “Cảm ơn chính trị viên.”
Trịnh Tây Dã bị nụ cười của cô cảm nhiễm, ánh mắt lạnh lùng cũng hiện lên ấm áp, anh nói: “Bình này tôi lấy cũng gần đầy cho em rồi, nếu như còn không đủ, em có thể uống của tôi.”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Hứa Phương Phỉ nghe thấy anh nói có thể uống nước của anh, mặt lập tức đỏ lên, cô lẩm bẩm: “Cũng chỉ còn lại lộ trình hơn một tiếng đồng hồ thôi, em có phải cái thùng nước đâu.”
Hai người nói chuyện xong, mặt trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, gió thổi tan mây mù làm lộ ra một nửa mặt trăng bị che phủ, vầng trăng đột nhiên tròn đầy như chiếc đĩa ngọc màu trắng bạc.
Sau khi ăn cơm rồi nghỉ ngơi khoảng mười phút, chỉ huy hạ lệnh mọi người xuất phát.
Hứa Phương Phỉ nhanh chóng đeo ba lô trang bị lên vai rồi xách theo bình nước đầy ắp của mình, bước theo đại đội tiếp tục đi đến cứ địa núi Vân Quan.
Tất cả các trường tiểu học, trung học, các trường đại học gần như đều có môn học “huấn luyện quân sự”. Các học sinh phải huấn luyện quân sự đương nhiên cần có địa điểm, vì thế rất nhiều “cứ địa huấn luyện quân sự” được ra đời.
Những cứ địa huấn luyện quân sự này đều thu nhận các sinh viên, học sinh tiểu học hoặc là học sinh trung học, các hạng mục huấn luyện quân sự được sắp xếp cũng đều lấy hứng thú làm chủ. Ngoại trừ hạng mục bắt buộc như đứng xếp hàng, luyện tập đội hình quân đội ra thì chỉ còn lại bài học gốm sứ, thủ công hoặc là cắm hoa,...
Cứ địa núi Vân Quan không giống với những cứ địa huấn luyện quân sự khác, nó được bộ đội vũ trang Nam Thành lập nên, chỉ dành cho tân sinh viên của các trường quân sự chuyên nghiệp.
Công trình Vân Quân và cứ địa quân sự Vân Quan hợp tác hàng năm, năm nào chương trình huấn luyện dã ngoại của tân binh cũng được sắp xếp ở đây.
Trong lời kể của các học viên năm cuối, cứ địa núi Vân Quan còn có một tên khác là “doanh trại huấn luyện ma quỷ”.
Trước khi xuất phát, Hứa Phương Phỉ đã nghe Lý Vi và mọi người nói đến “doanh trại huấn luyện ma quỷ” này, mọi người vừa thấp thỏm, lo sợ lại vừa tò mò. Lúc này chỉ còn một bước nữa là đến đích, nỗi thấp thỏm bất an cùng sự hưng phấn, hiếu kỳ trong lòng cô giống như sắp cùng nhau đạt tới giá trị đỉnh điểm.
Đi lên núi dưới ánh trăng sáng rọi, hai bên đường cây cối um tùm, xung quanh tràn ngập tiếng chim muông, côn trùng đặc trưng của tự nhiên hoang dã.
Thần kinh của các học viên căng lên, hai người rồi hai người, một hàng rồi một hàng, đội ngũ dài như con rồng uốn lượn giữa sông núi.
Lúc này chỉ huy đi cuối cùng của đội ngũ giơ chiếc loa hét: “Toàn thể học viên, các bạn đã tiến vào phần lưng núi, chú ý khoảng cách trước sau, không được rớt lại khỏi đội! Càng không được tự ý rời đội! Đã rõ chưa?”
Vừa ngồi tàu hỏa, vừa đi đường núi, hai ngày này thân thể dù có trẻ trung đi nữa cũng không chống đỡ được. Mọi người đều kiệt sức, nghe thấy lời ấy, chỉ có thể miễn cưỡng vực lại tinh thần, mở to mắt, cao giọng đáp lại: “Rõ!”
Người chỉ huy lại hét: “Gần đây có rắn, sâu, chuột, kiến, mọi người đều mở to mắt ra cho tôi, chú ý dưới chân!”
Mọi người lại to tiếng đáp: “Vâng!”
Hứa Phương Phỉ cầm theo ba lô đi về phía trước, đột nhiên cô nghe thấy phía sau đội ngũ truyền tới tiếng xôn xao nho nhỏ.
Đại đội thông tin đi phía trước, bên cạnh là đại đội chỉ huy do cán bộ Ngô Mẫn dẫn đầu.
Các học viên phía trước nghe thấy động tĩnh phía sau, không biết xảy ra chuyện gì, từng người từng người mờ mịt nhìn về sau.
Cố Thiếu Phong thấy thế, ngước mắt lên lạnh lùng trách cứ: “Nhìn cái gì! Tập trung chú ý đi đường của các em đi!”
Các học viên bị dọa, nhanh chóng thu cổ về rồi quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Thực ra Hứa Phương Phỉ cũng hiếu kỳ nhưng chính trị viên Trịnh Tây Dã còn đang ở bên trái cô, phía sau là cán bộ bộ đội Cố Thiếu Phong, cô thật sự không có cơ hội nhìn lại. Không thể nhìn thì chỉ có thể dỏng hai tai lên nghe cho cẩn thận.
Thế nhưng vị trí xảy ra chuyện cách cô quá xa. Mấy phút sau, ngoại trừ tiếng gió với tiếng gáy gù gù của chim cúc cu, cô chẳng nghe thấy gì hết.
Hứa Phương Phỉ hơi chau mày.
Đại đội chỉ huy... Đó không phải là chỗ của lớp trưởng lớp bọn cô sao? Vừa rồi trước khi xuất phát, Lương Tuyết còn đang khóc, chắc là không phải vài người bạn cùng phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Hứa Phương Phỉ bị suy đoán nảy ra trong đầu khiến cho kinh hãi. Cô lo lắng, do dự một lát, cuối cùng cô vẫn gom hết dũng khí rồi lên tiếng: “Báo cáo!”
Bên tai đột nhiên vang lên hai tiếng, giọng nói dứt khoát, trong trẻ, rất dễ nhận ra.
Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn sang bên cạnh trong vô thức, anh bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái nhíu cặp mày nhỏ, quay đầu nhìn anh, gương mặt xinh đẹp mang theo biểu cảm nghiêm túc, chính trực: “Huấn luyện viên, em muốn nói chuyện với thầy.”
Cố Thiếu Phong ở phía sau: “...”
Hứa Tĩnh bên cạnh Cố Thiếu Phong: “...”
Cố Thiếu Phong dẫn binh nhiều năm như thế, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy kiểu báo cáo này. Thế nhưng yêu cầu này hình như cũng không có chỗ nào quá đáng, không tìm được chỗ sai sót, khiến người ta muốn từ chối cũng không tìm ra được lý do chính đáng nào.
Anh ấy thực sự cạn lời, lòng thầm nghĩ: “Thần tượng à, anh nhìn đi, anh con mẹ nó nhìn đi, nhìn xem anh chỉ đạo tư tưởng đã chỉ đạo được cái gì rồi! Anh đã dạy tân binh nhỏ ngoan ngoãn này cái gì thế hả!”
Mà Hứa Tĩnh bên cạnh anh ấy cũng nheo mắt lại rồi lặng lẽ nhìn Hứa Phương Phỉ bằng ánh mắt kính phục, lòng nghĩ: “Hay lắm, em gái được đó. Học được rồi.”
So với tâm tư xoay chuyển trăm đường của hai vị đồng chí phía sau, phản ứng của đồng chí chính trị viên đơn giản hơn nhiều.
Nghe thấy yêu cầu của cô gái nhỏ, ánh mắt của huấn luyện viên Trịnh Tây Dã không khống chế được ý cười đang trào ra. Anh nhìn thẳng vào gáy của học viên phía trước, đột nhiên anh cũng nghiêm túc, đứng đắn trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Có thể. Em nói đi.”
Hứa Phương Phỉ nhỏ tiếng đi một chút: “Huấn luyện viên, em có thể hỏi phía sau xảy ra chuyện gì không?”
Trịnh Tây Dã hơi sửng sốt, ánh mắt khẽ quét qua gương mặt nhỏ xinh xắn kia, giọng anh hơi trầm, ngữ khó không nóng, không lạnh, nghe không ra vui giận: “Em báo cáo muốn nói chuyện với tôi là vì chuyện không quan trọng này?”
Hứa Phương Phỉ chỉ đành giải thích: “Bởi vì em có một người bạn cùng phòng, vừa rồi trước khi xuất phát... cảm xúc không tốt lắm. Em rất lo lắng, sợ cô ấy gặp phải chuyện gì đó.”
Trịnh Tây Dã thu ánh mắt lại rồi nói: “Có một học viên nam học chỉ huy không nhìn rõ đường, trượt chân xuống rãnh. Không phải bạn cùng phòng của em.”
“Ồ.”
Hứa Phương Phỉ lập tức thở phào một hơi, cô vỗ lồng ngực: “Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn chính trị viên.”
Trịnh Tây Dã im lặng một lát rồi nói tiếp: “Em nói bạn cùng phòng của em làm sao?”
Hứa Phương Phỉ không ngờ tới anh sẽ hỏi chuyện của bạn cùng phòng, cô nghĩ một lát, cân nhắc câu từ rồi trả lời: “Trước đó lúc ăn cơm, bạn em ăn phải sâu, con gái mà, có lẽ là nhất thời tâm lý còn chưa thể chấp nhận được...”
Nói đến đây, Hứa Phương Phỉ ngừng lại, sợ trần thuật sự thật sẽ khiến cho mọi người có ấn tượng ban đầu sai lầm về Lương Tuyết, cô lại bổ sung thêm: “Thực ra cũng có thể hiểu được. Bởi vì bạn cùng phòng em là người lớn lên ở thành phố lớn, điều kiện trong nhà cũng rất tốt, có lẽ là chưa gặp chuyện như vậy bao giờ.”
Cô vừa dứt lời, Trịnh Tây Dã không quay đầu lại mà chỉ hỏi cô một câu lạnh nhạt: “Em đã gặp chuyện này chưa?”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chưa ạ.”
Trịnh Tây Dã: “Vậy tại sao tâm lý em có thể chấp nhận mà bạn cùng phòng của em lại không thể?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt.
Trịnh Tây Dã nói: “Cùng là lần đầu tiên trải qua, có người có thể thản nhiên đón nhận, có người sẽ để lại bóng ma tâm lý. Giữa người với người có tốt với xấu, giữa binh lính với binh lính cũng tồn tại sự khác biệt, bốn năm trong trường quân đội, những khác biệt đó sẽ không thu nhỏ rồi biến mất mà chỉ có không ngừng lớn lên.”
Nói xong, Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn Hứa Phương Phỉ: “Vì thế em không cần lo lắng cho bạn cùng phòng của em. Cửa lớn của Công trình Vân Quân ở đó, cô ấy có thể chịu được thì ở lại, không thể chịu được thì rời đi, mạnh thắng yếu thua, quy tắc tự nhiên rất đơn giản.”
Lúc anh nói những lời ấy, biểu cảm lẫn thần thái bình tĩnh đến lạnh lùng, mỗi một chữ vào tai Hứa Phương Phỉ đều mang theo khí lạnh tỏa ra từ băng tuyết vỡ vụn.
Hứa Phương Phỉ còn muốn phản bác gì đó nhưng cô không có cách nào phản bác lại được.
Cô hiểu rất rõ, mỗi một câu anh nói đều là hợp lý, cũng đều là sự thật.
Một lúc lâu sau, Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, cô choáng váng: “Bây giờ cuối cùng em cũng hiểu, năm đó thầy nói “quân trang không dễ mặc” là có ý gì rồi.”
Trịnh Tây Dã nghe xong, anh nhướn mày nhìn cô: “Bây giờ mà đã có cảm giác đó rồi? Cô gái nhỏ à, vẫn còn hơi sớm đó.”
Đột nhiên Hứa Phương Phỉ ngước mắt nhìn anh.
Lúc Trịnh Tây Dã mở miệng lần nữa, mặt mày tùy ý, mang theo một chút thản nhiên. Anh nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”