Lúc đội ngũ huấn luyện dã ngoại đến được cứ địa núi Vân Quan, thời gian đã gần mười giờ tối rồi.
Sĩ quan phụ trách tiếp đón của cứ địa cũng đợi đến bây giờ. Sau khi phụ trách hai bên chào hỏi, vài chiến sĩ của cứ địa dẫn theo học viên và cán bộ bộ đội về ký túc trước.
Mục đích của huấn luyện dã ngoại là rèn luyện ý chí cho tân binh, vì thế, điều kiện ăn ở của ký túc trong cứ địa không tốt, thậm chí có thể nói là sơ sài.
Một phòng ký túc lớn trống rỗng, sạch sẽ, có hai mươi mấy chiếc giường tầng được kê chỉnh tề, bàn học cũng là bàn lớn, dùng cho tập thể.
“Hoàn cảnh này...” Trương Tử Ngạo đánh giá trái phải một vòng, nhỏ giọng phàn nàn với Lý Vũ bên cạnh: “Sao lại không khác gì ngục giam thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Vũ nhìn cậu ta: “Cậu còn biết cả hoàn cảnh ăn ở trong ngục giam, cậu ở trong đó rồi à?”
Trương Tử Ngạo chậc một tiếng rồi mắng: “Cút ra kia. Tôi thấy trong phim Hồng Kông nó cũng thế này, đã xem “Ngục tù phong vân” chưa? Châu Nhuận Phát với Lương Gia Huy diễn đó, hoàn cảnh ở đó không khác chỗ này đâu.”
Hai người thì thầm to nhỏ.
Lúc này Cố Thiếu Phong đến giữa phòng lớn, anh ấy nói với mọi người: “Các bạn học viên, đây là ký túc của đại đội thông tin, từ nay đến một tháng sau, các bạn đều sẽ ở chỗ này.”
Vừa mới dứt lời, trong đám người đã vang lên từng tiếng hô ngạc nhiên nối tiếp nhau.
Bạch Hạo Phi giơ tay xin báo cáo, cậu ấy thắc mắc: “Nhưng, thưa đội trưởng Cố! Em đếm qua trong phòng có bốn mươi mấy cái giường. Đội chúng ta thêm thầy với chính trị viên nữa, tổng cộng có sáu mươi bảy người! Ký túc xá này sao có thể ở được?”
Mọi người đều thắc mắc đầy bụng, nghe Bạch Hạo Phi lên tiếng, tất cả cũng phụ họa theo.
“Đúng vậy, giường cũng không đủ nữa.”
“Người của chuyên ngành chúng ta nhiều, nên phân thêm một ký túc xá nữa cho đội chúng ta!”
“Thực sự chỉ cho một phòng này? Vậy thì cứ địa này cũng keo kiệt quá!”
“Đội trưởng Cố, thầy với đội trưởng Trịnh đi nói với bên căn cứ xem, ít nhất cũng phải có giường cho chúng ta ngủ chứ!”
...
Các thiếu niên mồm năm miệng mười, người người đều oán giận.
Đột nhiên một tiếng “bộp” vang lên che phủ lên toàn bộ âm thanh nghị luận. Mọi người mê mang, đồng loạt quay đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào chính trị viên đã thả ba lô trên lưng xuống, gập chân dài rồi uể oải cúi người, duỗi một tay ra trải chăn hành quân ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các cậu trai anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mắt đối mắt, không biết hành vi của ông lớn này có ý gì.
Không ngờ tới chỉ qua hai phút, Cố Thiếu Phong cũng ném ba lô xuống đất, trải chăn hành quân của mình ra.
Trịnh Tây Dã ngước mắt nhìn mọi người, không có cảm xúc gì: “Tôi nằm dưới đất.”
Cố Thiếu Phong nói: “Tôi cũng nằm dưới đất.”
Mấy học viên nam câm nín.
Có thể thi vào Công nghiệp Vân Thành, có ai không phải học sinh giỏi, có ai không phải người thông minh. Huấn luyện viên với cán bộ bộ đội đã nói vậy rồi, bọn họ còn không hiểu hàm ý là gì sao?
Hoàn cảnh là vật chết, người là vật sống, huấn luyện dã ngoại là mô phỏng theo hành quân, trong quá trình có tình huống nào đột nhiên phát sinh, có khó khăn nào có thể gặp phải. Đối diện với nan đề và khốn cảnh, những binh lính như bọn họ cần làm là động não nghĩ cách, dùng hết sức để khắc phục chứ không phải mở miệng ra là yêu cầu cái này, yêu cầu cái kia.
Ký túc rộng rãi im lặng nửa phút đồng hồ.
Sau đó, các học viên lục tục học theo hai vị cấp trên, đặt ba lô xuống đất, chủ động nhường giường ra.
Lúc này Hứa Phương Phỉ bị che lấp trong đám thanh niên cao lớn đang nhìn trái nhìn phải, thấy rất nhiều đồng đội bắt đầu ngủ dưới đất, cô cũng thả ba lô với súng của mình xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Cô học theo dáng vẻ của người khác, trải chăn hành quân ra đất, vuốt phẳng bốn góc.
Vuốt xong, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy chăn trải ra sàn của mình cách chiếc giường tầng bên cạnh chưa đến nửa mét.
Hai nam sinh đang đứng bên cạnh giường tầng, nhìn cô rồi nhìn chiếc giường, muốn thả chăn xuống nhưng lại không dám, mặt mày ngượng ngùng không biết phải làm sao.
Hứa Phương Phỉ rầu rĩ.
Cô xấu hổ, lặng lẽ ôm chăn của mình rồi cười khan với hai nam sinh kia: “Hai cậu ngủ ở đây đi, tôi tìm chỗ khác.”
Cô rời đi. Nhìn quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt Hứa Phương Phỉ mở lớn.
Cô thấy bên cạnh chỗ Trịnh Tây Dã đang nằm còn chỗ trống.
Hơn nữa vị trí đó rất tốt, xung quanh không có bạn học khác đang ngả lưng, cũng không có giường.
Hứa Phương Phỉ: !
Chính là nơi đó!
Sau khi quyết định, Hứa Phương Phỉ lập tức ôm chăn với súng qua đó. Cô nhẹ tay nhẹ chân tránh các bạn học khác đang nằm, tránh qua chính trị viên đang nói chuyện với cán bộ bộ đội, đến được vị trí mà mình vừa nhắm được, cô cúi người thả đồ xuống.
Và thế là, lúc Trịnh Tây Dã quay về vị trí chăn của mình, vừa quay đầu, anh đã thấy bóng lưng mảnh dẻ đáng yêu.
Nhóc con cách anh chỉ có hai bước chân, cúi cái đầu nhỏ nghiêm túc xếp chăn, hai bàn tay nhỏ nhắn ấn chăn hành quân, giống như ấn bột, ấn rồi lại ấn, ấn cho thật phẳng.
Trịnh Tây Dã: “...”
Trịnh Tây Dã đột nhiên nhíu mày thành một cái nút thắt xinh đẹp, anh lên tiếng: “Em làm gì thế?”
Anh hỏi quá đột ngột, cô nhóc như bị dọa sợ, quay phắt đầu lại nhìn anh.
Đôi mắt xinh đẹp, long lanh của nhóc con tràn đầy sự đơn thuần: “Chính trị viên, em đang trải chăn.”
Nói xong, cô dừng lại, âm lượng nhỏ dần, mang theo sự cẩn thận, dè dặt, trưng cầu ý kiến anh: “Em không thể ngủ ở vị trí bên cạnh thầy ạ?”
Trịnh Tây Dã: “...”
Kiếp này Trịnh Tây Dã chưa bao giờ cạn lời đến vậy. Anh nhắm mắt lại, giơ tay phải, ấn mạnh vào ấn đường sau đó hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở lời, giọng điệu cực kỳ, cực kỳ bình tĩnh: “Cô gái nhỏ như em sao nằm cùng với một đám đàn ông được?”
Lúc này Hứa Phương Phỉ hoang mang thật rồi. Động tác trải chăn của cô dừng lại, cô sửng sốt: “Dạ? Thế em ở đâu ạ?”
Trịnh Tây Dã đè lửa giận, nhìn cán bộ phụ trách sắp xếp ký túc cho học viên.
Anh lạnh lùng gọi: “Cố Thiếu Phong.”
“Ơi?” Cố Thiểu Phong đeo đôi giày quân dụng, sải bước qua, không hiểu tình huống hiện tại, anh ấy còn vui vẻ: “Sao thế thần tượng?”
Trịnh Tây Dã hất cằm, sắc mặt khó nhìn: “Cô bé này, anh sắp xếp cho em ấy ở cùng với chúng ta sao?”
Lúc này Cố Thiếu Phong có chậm chạp hơn nữa cũng có thể nhìn ra vị thần tượng này đang giận. Anh ấy quay đầu qua, bây giờ mới chú ý thấy trong phòng còn có một cô gái bơ vơ, anh ấy sửng sốt buột miệng: “Hứa Phương Phỉ? Sao em lại ở đây?”
Hứa Phương Phỉ không hiểu: “Lúc đó, chỉ huy nói các đội về ký túc của mình, em đi cùng với thầy mà... Vậy thì em phải ở đâu?”
“Đồng chí nữ có phòng đơn nhỏ. Tôi đã đánh tiếng với đội trưởng Ngô từ trước rồi, tháng này em ở cùng các cô ấy.” Cố Thiếu Phong nói: “Có lẽ đội trưởng Ngô cho rằng em biết rồi nên mới không tìm riêng em nữa.”
Cố Thiếu Phong nói tiếp: “Đi nào, thu dọn đồ đạc, tôi đưa em đến ký túc của nữ sinh.”
Hứa Phương Phỉ hiểu ra, cô gật đầu: “Vâng ạ.” Sau đó cô nhanh chóng thu chăn với trang bị lên rồi ôm vào lòng.
Cố Thiếu Phong đứng im đợi.
Thấy cô thu dọn xong rồi, anh ấy hỏi: “Xong chưa?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu với anh ấy: “Vâng.”
“Đi thôi.”
Cố Thiếu Phong nói xong thì quay người. Thế nhưng anh ấy vừa mới nhấc chân bước được một bước, bả vai đã bị người ta vỗ một cái không nặng không nhẹ.
Cố Thiếu Phong quay đầu lại nhìn, là thần tượng sắc mặt lạnh lùng nhà anh ta.
Cố Thiếu Phong: “?”
Cố Thiếu Phong: “Lại sao thế hả anh Dã?”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: “Đột trưởng Cố, anh nghỉ đi, tôi đưa người đi cho.”
“Vậy sao mà ổn?” Cố Thiếu Phong xua tay: “Vốn dĩ đây là sơ sót của tôi, hơn nữa, giúp đỡ sinh hoạt thường ngày cho tân binh là do tôi quản lý, không thể làm phiền đến anh.”
“Tôi nói.” Ánh mắt Trịnh Tây Dã lạnh lùng nhìn anh ấy, nhắc lại: “Để tôi đưa!”
Cố Thiếu Phong: “...”
Không thể không nói, ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng kia không giận tự uy, lại thêm vị huấn luyện viên này có khí chất sát thần trời sinh, lực sát thương mạnh đến đáng sợ. Đáng sợ đến trình độ nào à? Dán bức vẽ của Trịnh Tây Dã trên cửa, bọn đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái đều bị dọa cho chạy đi.
Cố Thiếu Phong chỉ bị Trịnh Tây Dã nhìn lướt qua vậy thôi đã cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn.
Cố Thiếu Phong kinh ngạc, sửng sốt một lát, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu: “Ồ.”
Trịnh Tây Dã nghe thế cong môi gật đầu với anh ấy, anh ôn hòa nói: “Hai ngày này trên đường anh vẫn luôn vất vả, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cố Thiểu Phong: “!!!”
Nhận được sự quan tâm của thần tượng, người hâm mộ Cố Thiếu Phong cảm động đến rơi lệ, chỉ trong chớp mắt đã quên luôn ánh mắt lạnh lùng như dao mấy phút trước lên chín tầng mây. Anh ấy cười vui vẻ, hi hi lắc đầu: “Không khổ, không khổ, anh Dã, đi sớm về sớm nha!”
Trịnh Tây Dã dẫn Hứa Phương Phỉ rời đi.
Cố Thiếu Phong cười như mặt trời xán lạn, nhiệt tình vẫy tay với bóng lưng hai người rồi cao giọng: “Ký túc xá của nữ ở tòa nhà số hai, cái phòng ở cuối dãy bên trái ấy.”
...
Đã khuya rồi, các nơi trong căn cứ đều tắt lửa tối đèn, chỉ có mấy phòng còn đóng chặt cửa, bên trong hắt ra ánh đèn và tiếng người nói chuyện.
Cứ địa núi Vân Quan có tổng cộng hai tòa ký túc, đều có hai tầng, đại đội thông tin với khoa ngôn ngữ ở tòa số một, suy nghĩ đến nam, nữ học viên ở cùng một tòa sẽ có nhiều bất tiện nên lãnh đạo cứ địa cố ý tách tất nữ sinh ra ở tòa số hai.
Trên núi gió lớn, mây bị thổi che khuất mặt trăng, bầu trời trên đầu đen như mực.
Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn ôm trang bị của mình, đi phía sau Trịnh Tây Dã đến ký túc cho nữ.
Vừa ra khỏi tòa số một chưa được mấy bước, Trịnh Tây Dã như nhớ ra gì đó, anh đột nhiên quay đầu nhìn cô gái nhỏ phía sau rồi hỏi: “Em mang theo đồ dưỡng da không?”
Hứa Phương Phỉ nghe xong thì sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng lại: “Đồ dưỡng da?”
Trịnh Tây Dã cau mày, thử nói ra vài cái tên cụ thể: “Ví dụ như dầu, kem, sữa gì đó ấy.”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu: “Chỉ mang theo dụng cụ tắm rửa, các loại dưỡng da thì không mang theo.”
Lúc đó đội trưởng Ngô còn cố ý đến ký túc xá nữ dặn dò các cô, phải mang hành lý nhẹ và đơn giản, tốt nhất không mang theo bất cứ đồ không cần thiết nào đi.
Đáp án của cô gái nhỏ hiển nhiên nằm trong dự liệu của Trịnh Tây Dã. Anh lạnh nhạt: “Tôi mang kem dưỡng da. Vừa nãy quên mất, tối mai tôi tìm cơ hội rồi đưa em.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc, chớp mắt: “Chính trị viên, thực sự không nhìn ra anh lại tinh tế thế đấy! Vậy mà còn mang theo kem dưỡng da bên người.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô: “Tôi biết em giản dị, tám phần là không mang theo gì cả. Vì thế mới cố ý mang cho em.”
“...”
Hai mắt Hứa Phương Phỉ đột nhiên mở lớn, cô gần như cho rằng bản thân mình nghe nhầm: “Thầy nói gì cơ? Thầy cố tình mang cho em?!”
“Ừ.” Trịnh Tây Dã gật đầu, thuận miệng nói: “Ở đây thời tiết hanh khô, một tháng này ngày nào cũng phải hứng gió phơi nắng, em lại yếu ớt thế, không bôi chút gì lên da, da sẽ dễ bị nứt nẻ.
Hứa Phương Phỉ: “...”
Hứa Phương Phỉ ngốc luôn rồi. Cô mất mười giây mới có thể khép cái miệng đã há to thành hình chữ o lại.
Bởi vì sợ thời tiết quá khô, da cô bị nẻ nên mới cố tình chuẩn bị kem dưỡng da cho cô... Người đàn ông nhìn có vẻ cao lớn thô kệch này sao lại có thể tỉ mỉ, chu đáo đến thế cơ chứ?!!
Trong lòng Hứa Phương Phỉ vừa kinh ngạc vừa cảm động, vừa đắm chìm trong hạnh phúc, ngọt ngào, một lát sau cô đỏ mặt nhẹ nhàng nói với Trịnh Tây Dã một câu: “Thầy có lòng quá, em cảm ơn ạ.”
Nói xong Hứa Phương Phỉ lại ngước mắt nhìn góc nghiêng anh tuấn, lạnh lùng của anh, nghĩ một lát, cô đề nghị: “Vậy ngày mai thầy chia cho em một ít kem dưỡng da là được rồi, còn lại thì thầy dùng đi.”
Trịnh Tây Dã: “Một người đàn ông to lớn như tôi dùng kem dưỡng da làm gì chứ?”
“Cái này không có liên quan gì đến giới tính hết.” Hứa Phương Phỉ nhìn anh, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Mặt thầy đẹp như thế, đương nhiên nên dưỡng cho cẩn thận. Em kiến nghị thầy...”
Xung quanh vốn đã tối đen, Hứa Phương Phỉ nói chuyện với Trịnh Tây Dã, hoàn toàn không để ý đến bậc thang dưới chân. Lời còn chưa nói hết, giày quân dụng giẫm vào khoảng không, trọng tâm mất thăng bằng, trong tay còn đang ôm đồ nên không thể dùng sức, cô hô lên rồi bổ nhào về phía trước.
Trịnh Tây Dã nhíu mày, sợ Hứa Phương Phỉ ngã, anh sải bước dài xông lên phía trước, cúi người đỡ lấy cô.
Đồ đạc trong lòng rơi hết ra đất, Hứa Phương Phỉ đâm sầm vào lồng ngực anh, dưới tác dụng của quán tính, cái đầu tròn cũng đập mạnh về phía trước...
“Chụt!”
Tiếng gió cũng tịch mịch.
Cả người Trịnh Tây Dã đột nhiên sững ra. Một lát sau, đôi mày nhíu chặt của anh từ từ giãn ra, mạch máu cả người đều căng lên, máu từ các nơi giống như phi thẳng về đại não.
Tất cả thần kinh đều nóng lên.
Trong bóng tối, anh nhìn thân thể nhỏ bé của cô gái nhỏ trong lòng mình, anh ngửi được mùi hương thanh mát quen thuộc, lấp đầy thế giới xung quanh, anh cảm nhận được một cách rõ ràng, vị trí dưới cằm đang được một thứ thơm mềm dán lên...
Là đôi môi mà anh ngày đêm thương nhớ.