Thời gian như chợt ngưng đọng, bầu không khí cũng đột ngột lặng im.
Bước chân của Hứa Phương Phỉ lảo đảo, không có cách nào ổn định xu thế ngã thẳng về phía trước của thân thể, cứ như vậy, trong sự bất ngờ không kịp đề phòng, cô đã sử dụng một tư thế cực kỳ hiên ngang mạnh mẽ, nhào thẳng vào lồng ngực của Trịnh Tây Dã, hơn nữa còn hôn mạnh lên trên góc cằm sắc nét của người đàn ông.
Hứa Phương Phỉ: “...”
Trịnh Tây Dã: “...”
Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, hai người trong cuộc đều không thể phản ứng lại được ngay đã đồng thời hóa đá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tích tắc, tích tắc, thời gian trôi qua từng giây từng giây.
Tới giây thứ năm, cô gái nhỏ trong lòng người đàn ông cuối cùng cũng tỉnh dậy từ cơn mơ. Cô gái ngây người, cũng sợ đến choáng váng, nhanh chóng lùi đầu ra, dưới chân cũng bịch bịch bịch bước về sau ba bước, lấy thế sét đánh không kịp bưng tay kéo rộng khoảng cách với người đàn ông này trở về khoảng cách xã giao an toàn.
Sau khi đứng vững, Hứa Phương Phỉ ngửa cổ nhìn Trịnh Tây Dã, đôi mắt to trợn đến tròn xoe, tay phải giơ lên che kín miệng lại, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Trời ơi, trời ơi!
Cô vừa mới làm ra chuyện gì với chính trị viên vậy!
Hai rặng mây đỏ hồng nho nhỏ xinh đẹp vù một cái đã bay lên trên gương mặt của cô gái nhỏ, Hứa Phương Phỉ mặt đỏ tới mang tai, đầu váng mắt hoa, xấu hổ đến suýt chút nữa đã tối sầm hai mắt ngất lịm.
Hai người họ đối diện, nhìn nhau nhưng không nói gì, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Hứa Phương Phỉ cảm thấy cô nên nói ra lời gì đó. Nhưng trong giờ phút này cô vẫn còn đang đắm chìm với suy nghĩ “Mình đã cưỡng hôn chính trị viên kìa, mình là đồ cầm thú”, đầu óc choáng váng, không có cách nào hoạt động bình thường để điều khiển dây thanh phát ra tiếng nói.
Vì vậy, đôi môi của cô gái nhỏ nhúc nhích, khép mở đến mấy lần, nhưng hoàn toàn không phát ra được tiếng động nào.
Một lát sau, Trịnh Tây Dã đứng đối diện lại là người có hành động trước.
Đầu tiên, sắc màu u ám bắt đầu tuôn trào từ sâu trong con ngươi đen nhánh của anh, anh chăm chú nhìn thẳng vào cô, sau đó giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài mang theo mấy phần không xác định chạm khẽ vào vùng da ở cằm mới bị cô hôn tới.
Cuối cùng, anh nhướng mày, dáng vẻ dường như rất bình tĩnh tự nhiên, mở miệng hỏi: “Em nói gương mặt của tôi đẹp, nên chăm sóc bảo dưỡng cho tốt. Đây chính là cách thức bảo dưỡng mà em định đề nghị với tôi?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Lần này, không chỉ gương mặt mà cổ và vành tai của Hứa Phương Phỉ cũng đã đỏ sẫm, ngay cả ngón chân của cô cũng xấu hổ đến mức cuộn tròn cả lên. Cô vừa bối rối lại vừa cảm thấy khóc không ra nước mắt, chân thành nói: “Lúc nãy em trượt chân, không đứng vững, không phải cố ý hôn thầy đâu. Em xin lỗi chính trị viên.”
Trịnh Tây Dã dời tầm mắt đang dừng trên gương mặt cô, quay đầu nhìn đi nơi khác, giọng điệu nghe qua vẫn rất bình thản giống như mọi khi: “Xin lỗi gì chứ, bị em hôn một cái, tôi đâu phải người chịu thiệt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ nghe anh nói vậy càng thêm âu sầu. Cô cúi đầu xuống, cái đầu gần như đã vùi vào trong ngực, cô khẽ cắn cánh môi, không biết nói gì.
Tiếp theo sau đó, cô nghe thấy âm thanh nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu ném tới mấy chữ: “Chỗ em bị va chạm phải có làm sao không?”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu.
Lúc này Trịnh Tây Dã mới yên lòng, sau đó anh cúi đầu khom lưng nhặt túi lớn túi bé đang rơi trên mặt đất lên hộ cô.
Vừa rồi Hứa Phương Phỉ chỉ mải ngượng ngùng, đã quên hẳn chuyện nhặt đồ lại. Thấy anh làm thế, cô ảo não vỗ trán một cái, vội vàng vươn hai cánh tay ra chuẩn bị đón nhận đồ anh mới nhặt hộ, mở miệng nói: “Cảm ơn cảm ơn, thầy cứ đưa cho em đi...”
Không ngờ, đồng chí chính trị viên cao lớn lại hơi nghiêng người, không hề để lộ chút dấu vết nào cản đường hai cái móng vuốt nhỏ kia.
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Hứa Phương Phỉ: Hả?
Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn về phía cô gái trước mặt, đợi thêm một lát, thấy nhóc con này vẫn ngốc nghếch đứng ở đó, bóng dáng nho nhỏ như chưa hiểu mình phải làm gì, anh lên tiếng nhắc nhở: “Chiến sĩ ra chiến trường, không thể không mang đủ trang bị.”
Hứa Phương Phỉ vẫn không hiểu, hoang mang nhìn anh.
Trịnh Tây Dã đành chịu thua, anh thở dài, giọng nói cũng trầm thấp dịu dàng đi vài phần: “Vừa rồi toàn bộ đồ đạc của em đều đã rơi ra, tôi cầm đồ hộ em, em kiểm tra lại tất cả một lần, xem thử xem có thứ gì bị bỏ sót hay không.”
“À à, vâng!” Lúc này Hứa Phương Phỉ mới lấy lại tinh thần, cô gật đầu liên tục, sau đó lập tức thò tay lật tìm ba lô và các đồ dùng của mình đang được anh cầm lấy.
Kiểm tra cẩn thận một vòng, thật sự có món đồ không rõ tung tích.
Hứa Phương Phỉ lẩm bẩm nói thầm: “Kỳ lạ. Băng cầm máu của em đâu mất rồi.”
Trịnh Tây Dã nghe vậy, nói: “Món đồ đó cuốn lại thành hình tròn, chắc hẳn đã lăn đến góc nào đó. Em ôm lấy đồ, để tôi tìm cho em.”
Hứa Phương Phỉ vươn tay nhận lấy tất cả đồ vật, hai tay ôm chặt ra sức giữ đồ vào trong ngực mình.
Trịnh Tây Dã thì cúi đầu, cất bước tìm kiếm khắp chốn trong bóng đêm.
Bầu trời đen như mực, ánh trăng còn sáng tỏ mấy giờ trước đã hoàn toàn trốn sau lưng của những đám mây dày đặc. Khu sinh hoạt của căn cứ tối đen, chỉ có ánh sáng trắng ảm đạm được bật ở khu tháp canh phía xa xa, ánh sáng chiếu tới nơi này đã vô cùng yếu ớt, gần như cũng chẳng còn lại chút gì.
Hứa Phương Phỉ chờ ở bên cạnh một lát, cô suy ngẫm, lên tiếng hỏi: “Chính trị viên, bây giờ trời tối vậy có lẽ sẽ không dễ tìm. Hay là cứ để đợi tới khi trời sáng, em sẽ tự mình tới nơi này tìm kiếm, thầy mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Trịnh Tây Dã không hề ngước mắt lên, trả lời cô: “Những món khác không tìm thấy thì thôi, nhưng riêng băng cầm máu thì nhất định phải tìm được.”
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Tại sao thế ạ?”
“Hành quân đánh trận, mỗi một đội ngũ đều sẽ được trang bị nhân viên y tế, điều kiện tốt hơn một chút còn có thể phối hợp với bệnh viện trên chiến trường, nhưng chuyện trên chiến trường không ai có thể nói rõ được, cái chết tồn tại ở khắp mọi nơi, mọi chuyện biến đổi chỉ trong nháy mắt. Viên đạn trong tay kẻ địch không có mắt, rất nhiều lúc nhóm thương binh không thể chờ đợi được đồng đội của mình đưa tới nơi an toàn, phải giao họ cho nhân viên y tế cứu chữa.”
Trịnh Tây Dã nói xong, ngồi xổm xuống bên cạnh một vườn rau, vừa dùng đôi mắt tinh tường tìm kiếm, vừa thuận miệng hỏi cô gái phía sau lưng: “Em có biết nguyên nhân có tỷ lệ lớn nhất dẫn tới tử vong của binh lính trên chiến trường là gì không?”
Hứa Phương Phỉ ôm đồ trong tay nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Không biết ạ.”
Trịnh Tây Dã: “Do mất máu quá nhiều.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Ồ.”
“Cho nên kỹ năng xử lý vết thương ngoài là kỹ năng cần thiết đối với mỗi binh lính, băng cầm máu là trang bị mỗi binh lính đều phải có, nhất quyết không được để nó rời khỏi thân.”
Nói đến đây, Trịnh Tây Dã nhướng mày, đưa tay nhặt cuộn băng cầm máu quân dụng đã lăn đến bên cạnh một gốc rau xanh, anh phủi tro bụi dính trên bề mặt của nó, cầm nó lên quay đầu nhìn về phía cô, tiếp tục nói: “Em đừng bao giờ xem thường thứ này, vào thời khắc mấu chốt nó có thể cứu mạng em và đồng đội của em đấy.”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc lắng nghe Trịnh Tây Dã dạy bảo, từng câu từng chữ anh nói ra, cô đều cố gắng khắc ghi vào sâu trong lòng mình. Cuối cùng cô cong khóe môi nhìn về phía anh: “Cảm ơn chính trị viên, em đã nhớ kỹ rồi ạ!”
Trịnh Tây Dã đứng thẳng người dậy, đi về phía cô, trả lại băng cầm máu đến tận tay cô quân nhân nhỏ, hờ hững bảo: “Cất đi, đừng làm mất nữa đấy.”
Nghe thấy lời này, Hứa Phương Phỉ đã định chào quân lễ theo phản xạ có điều kiện, nhưng mà bây giờ hai tay của cô không rảnh rỗi, cô chỉ có thể ngửa cao cái cổ nhỏ, đứng thẳng tắp nghiêm trang, lớn tiếng trả lời: “Vâng!”
Trịnh Tây Dã đã thu hết toàn bộ phản ứng hài hước lại đáng yêu của cô gái nhỏ vào trong đáy mắt, khóe môi thản nhiên nhếch lên.
Đúng lúc này, cơn gió đêm đợi lâu không thấy đến cuối cùng cũng chậm rãi tới muộn.
Một hơi thổi qua, mây mù dày đặc bị xua tan, ánh trăng không còn bị che giấu chiếu xuống dưới, dịu dàng phủ một vùng sáng bàng bạc lên toàn bộ căn cứ.
Tầm nhìn lần nữa sáng tỏ, Hứa Phương Phỉ vô thức ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, không nhịn được nhỏ giọng càu nhàu: “Vừa rồi lúc chúng tôi cần tìm đồ thì ông không thèm lộ mặt, bây giờ đồ đạc đã tìm xong xuôi thì ông lại chạy ra ngoài.”
Càu nhàu xong xuôi, cô ôm đồ chuyển dời tầm mắt, trùng hợp thế nào ánh mắt lại vừa lúc dừng lại bên sườn mặt của Trịnh Tây Dã.
Gương mặt của người đàn ông vẫn bày tỏ thái độ thoải mái tự nhiên không hề để ý, nhìn qua vô cùng bình tĩnh. Thế nhưng...
Hứa Phương Phỉ: ?
Hứa Phương Phỉ ngây người, một giây sau, cô kinh ngạc mở to hai mắt, thốt lên: “Ôi, chính trị viên, thầy làm sao thế? Mặt của thầy đỏ lắm đấy!”
Nét mặt Trịnh Tây Dã ở bên cạnh vẫn thờ ơ, anh nâng đôi chân dài đi về phía trước, không lên tiếng đáp trả.
Hứa Phương Phỉ vừa sợ vừa nghi ngờ, đi theo bên cạnh Trịnh Tây Dã, nương theo ánh trăng cẩn thận quan sát gương mặt của anh. Sau đó cô đã phát hiện ra, tuy rằng nét mặt của người đàn ông này vẫn như những lúc bình thường, nhưng không chỉ có hai gò má vốn lạnh lùng trắng như ngọc đã nhiễm đỏ, mà hai vành tai xinh đẹp cũng đã đỏ ửng lên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nỗi nghi ngờ xuất hiện trong lòng, Hứa Phương Phỉ cau mày vắt hết óc trái lo phải nghĩ. Mấy giây sau, trong đầu cô bỗng xuất hiện một suy đoán. Trái tim cô siết chặt, vội vàng lo lắng hỏi thăm: “Không phải thầy đã ngã bệnh rồi đấy chứ?”
Lời nói này vừa nói xong, bước chân của Trịnh Tây Dã bỗng nhiên dừng lại. Anh nhắm mắt, đưa tay bóp bóp ấn đường, sau đó lại đột ngột tự cười giễu một tiếng.
Anh là một con người như thế nào chứ, đường đường là Chiến Vương của Nanh Sói, một thân xương cốt cứng rắn ngông cuồng, hai mươi tuổi đã được phái đến Côn Lôn chấp hành nhiệm vụ, hai chiếc xương sườn bị gãy cũng chưa từng hé răng than thở một lời. Tất cả mọi người đều nói, xương của anh được đúc bằng sắt, trái tim như tảng đá, cho dù núi Thái Sơn sập xuống ngay trước mắt thì anh cũng có thể ung dung thản nhiên mặt không đổi sắc.
Vậy mà bây giờ.
Anh lại chỉ vì một cô gái nhỏ mới mười chín tuổi, chỉ vì cô không cẩn thận hôn lên mặt anh một cái, mà con mẹ nó anh lại kích động như điên, mặt đỏ bừng tim đập loạn, căng thẳng nhảy nhót điên cuồng, hưng phấn như một cậu trai trẻ đang choáng váng trong tình yêu mới chớm nở, như một kẻ ngốc chưa bao giờ nhìn thấu thế gian.
Trịnh Tây Dã sợ cô nhìn ra manh mối nên cố ý biểu hiện bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, anh còn tưởng rằng mình có thể lừa gạt cho qua chuyện này.
Nào ngờ đâu, không hiểu sao anh quá mức xui xẻo, mặt trăng trên bầu trời lại cố tình xuất hiện đúng ngay lúc này. Ánh trăng sáng trong, mát lạnh như nước, chiếu sáng cả gương mặt đã đỏ bừng giống mông khỉ của anh.
Giờ phút này, Trịnh Tây Dã chỉ hận không thể mở miệng nuốt gọn mặt trăng vào bụng.
Anh im lặng xoay đầu lại, đôi mắt tĩnh mịch đen sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô gái, nói: “Mặt tôi đỏ đương nhiên là bởi vì em.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Trịnh Tây Dã: “Vừa rồi em đột ngột nhào vào trong lòng tôi, còn hôn tôi một cái, tôi ngượng nghịu, tôi ngại ngùng.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Nói xong, Trịnh Tây Dã buộc mình phải dời ánh mắt đi, cố khống chế để không tiếp tục nhìn cô nữa. Anh âm thầm hít sâu một hơi rồi thở ra, lần nữa mở miệng giọng điệu đã vô cùng tỉnh táo. Anh nói: “Đi thôi, thêm mấy mét nữa là tới ký túc xá nữ rồi. Tôi cho em nửa phút, em hãy nhanh chóng đi sang đó, gõ cửa, vào phòng.”
Hứa Phương Phỉ còn chưa lấy lại được tinh thần sau những lời nói của “người đàn ông mạnh mẽ ngại ngùng” này. Sau khi nghe thấy lời anh nói, cô hơi ngạc nhiên, lại hơi buồn bực, nhỏ giọng khó hiểu đặt câu hỏi: “Tại sao chỉ cho có nửa phút.”
Quá kỳ quặc.
“Bởi vì tôi chỉ còn khống chế được bản thân mình thêm ba mươi giây nữa.” Trịnh Tây Dã nhìn ánh trăng, vô cùng bình tĩnh đáp lại: “Sau khi thời gian vượt quá ba mươi giây, nếu như tôi vẫn tiếp tục đang ở bên cạnh em, tôi không biết rằng mình sẽ làm ra việc gì với em nữa.”
Hai giây sau, Hứa Phương Phỉ đã hiểu ra, mặt đỏ bừng tới tận mang tai, không còn dám ở lại cùng một chỗ với anh nữa, cô ôm đồ chạy đi không khác gì đang chạy trốn.
Trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ, hoảng loạn đến mức không theo bất cứ quy luật nào.
Hai gò má cũng bị thiêu đốt, giống như đang bị ngâm vào trong chiếc bình rót đầy mật ong nóng hổi.
Cho đến tận khi gõ cửa phòng ký túc xá nữ đi vào, nhìn thấy cán bộ đội Ngô Mẫn và nhóm bạn cùng phòng, đầu óc Hứa Phương Phỉ vẫn đang ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Dáng vẻ của Trịnh Tây Dã luôn luôn bày tỏ chuyện gì anh cũng đã tính trước không bao giờ bị lay động.
Thế nhưng anh cũng có thứ cảm xúc thẹn thùng giống như cô...
Suy nghĩ của Hứa Phương Phỉ bay loạn, cuối cùng vẫn phải nhờ tiếng gọi của Ngô Mẫn chui vào lỗ tai mới khiến cho cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Ôi, chẳng phải họ đang huấn luyện dã ngoại đấy à! Trong đầu cô toàn chứa những thứ linh tinh gì vậy!
Hứa Phương Phỉ xấu hổ lại lúng túng, cô vội vàng lắc đầu, ra lệnh cho chính mình không được miên man suy nghĩ đầy đầu bong bóng hồng phấn nữa.
Cán bộ đội Ngô Mẫn không hề chú ý tới sự khác thường của cô gái nhỏ. Cô ấy mở miệng, khó hiểu hỏi: “Hứa Phương Phỉ, sao em tới trễ vậy?”
Hứa Phương Phỉ vội vàng giải thích: “Thưa đội trưởng Ngô, chuyện là thế này. Ban đầu em không biết ký túc xá của mình ở đâu nên đã đi tới bên khu ký túc xá số một. Trên đường quay trở về nơi này em lại bị đánh rơi mất đồ nên phải tìm một hồi lâu.”
“Em là một cô gái, đương nhiên chúng tôi sẽ không thể sắp xếp để em ở cùng một khu ký túc với các học viên nam.” Ngô Mẫn bị cô bé ngây thơ này chọc cười, không hỏi nhiều thêm nữa. Cô ấy đưa tay chỉ vào một chiếc giường trống không, thuận miệng nói: “Số lượng nữ sinh bên chúng ta ít ỏi nên không thể ở hết tất cả các giường trong ký túc xá. Giường bên trên Trương Vân Tiệp còn trống, nếu như em ngại phiền phức thì có thể ngủ luôn ở giường dưới bên cạnh em ấy cũng được.”
Hứa Phương Phỉ gật gật đầu: “Vâng thưa đội trưởng Ngô.”
Nhóm tân binh của Công trình Vân Quân bao gồm bảy đại đội, trong đó nữ sinh của chuyên ngành ngôn ngữ học chiếm số lượng đông nhất nhưng cũng chỉ có lèo tèo chín người, thế nên ký túc xá có rất nhiều giường trống, không gian rất rộng rãi.
Lúc này phần lớn các cô gái nữ quân nhân đều đã rửa mặt xong xuôi, thay áo thể thao ngắn tay nằm ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tầm mắt Hứa Phương Phỉ dạo qua hai chiếc giường một lần, cuối cùng chọn chiếc giường dưới ở bên cạnh giường tầng của Trương Vân Tiệp.
Cô nhét tất cả đồ đạc xuống dưới gầm giường, sắp xếp gọn gàng, sau đó lại lấy bàn chải đánh răng cốc đánh răng chậu rửa mặt khăn mặt, còn có một đôi xăng đan giản dị do trường học đồng loạt phân xuống.
Cô chuẩn bị thay giày ra.
Lúc Hứa Phương Phỉ đang cởi dây buộc của chiếc giày quân đội, Trương Vân Tiệp vốn đang ngồi trên giường của mình lại đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hứa Phương Phỉ, hạ thấp giọng nói bảo: “Nơi này chỉ có thể rửa mặt đánh răng rửa chân rửa tay, muốn tắm rửa thì không được.”
Hứa Phương Phỉ nghe ra chút oán giận khó có thể phát hiện ra trong giọng nói của lớp trưởng. Cô thở dài, nhỏ giọng trả lời: “Chuyện này cũng không còn cách nào làm khác. Không tắm thì không tắm thôi, hôm nay tạm thời lấy khăn lau qua người, chịu đựng cho qua.”
“Nhưng chỉ lau thôi thì người không sạch sẽ.”