Nụ hôn nồng cháy

Trương Vân Tiệp ra sức nhíu mày, vừa nói chuyện, vừa cẩn thận quan sát cán bộ đội đang đứng ở cửa phòng ngủ, chỉ sợ lời than phiền của mình sẽ bị nghe thấy: “Ngồi trên tàu hỏa ba mươi mấy tiếng, xuống khỏi tàu lại phải đi bộ lâu như vậy, tớ ngửi thấy người mình sắp thối ra rồi! Một ngày thôi còn ổn, nhưng chúng ta phải ở đây ròng rã một tháng đấy, sau này còn phải trải qua rất nhiều hạng mục huấn luyện, nếu họ thật sự không cho chúng ta tắm rửa thì đừng nói đến Lương Tuyết, chính bản thân tớ cũng không chịu nổi.”
Hứa Phương Phỉ nghe thấy Trương Vân Tiệp nhắc tới cái tên này, mí mắt giật nảy lên một cái, vội vàng hỏi: “Bây giờ Lương Tuyết thế nào rồi? Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
“Khá hơn rồi.” Trương Vân Tiệp thở dài một tiếng, nói: “Vừa rồi đội trưởng Ngô thấy tâm trạng của Lương Tuyết không tốt nên đã trò chuyện cùng cô ấy, còn nhờ riêng chuyên viên tâm lý tới tư vấn tâm lý cho cô ấy nữa cơ.”
Hứa Phương Phỉ: “Giường cô ấy ở chỗ nào?”
Trương Vân Tiệp hất cằm về phía bên trái: “Ở đó. Nếu cậu muốn nói chuyện với cô ấy thì cứ đi đi. Nói xong thì nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sắp đến giờ tắt đèn rồi đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ gật gật đầu, bỏ tất cả đồ dùng vệ sinh cá nhân vào trong chiếc chậu rửa mặt màu vàng, sau đó cô ôm chậu rửa mặt đi đến bên cạnh giường ngủ của Lương Tuyết.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, Lương Tuyết quay đầu nhìn lại. Thấy người tới là Hứa Phương Phỉ, cô ấy nhẹ nhàng cong cong môi, hỏi: “Sao thế, tìm tớ có chuyện gì à?”
“Lương Tuyết.” Hứa Phương Phỉ cẩn thận quan sát gương mặt tinh tế đoan trang xinh đẹp động lòng người này, thấy tâm trạng của đối phương đã ổn định hơn nhiều so với lúc trước, lòng đã hơi yên tâm. Cô nói: “Cậu không sao thì tốt rồi. Vừa rồi thấy cậu khóc đau lòng như thế, tớ cũng không biết phải làm sao.”
Lương Tuyết điều chỉnh tư thế ngồi, cuộn hai chân lên, hai cánh tay ôm lấy đầu gối. Cô ấy im lặng vài giây, đột nhiên nói: “Cậu biết không, trước đây lúc còn ở nhà mỗi ngụm sữa tớ uống đều là sữa bò được đưa thẳng tới từ đồng cỏ bên New Zealand, mỗi bộ quần áo tớ mặc đều có giá cả trên bốn con số. Vào sinh nhật năm tớ mười tám tuổi, ba tớ đã tặng cho tớ một con Audi A5, mẹ tớ tặng cho tớ một chiếc túi Hermes da cá sấu. Từ nhỏ tới giờ tớ chưa bao giờ phải chịu đựng bất cứ sự khổ sở nào.”
Tuy rằng hoàn cảnh gia đình của Hứa Phương Phỉ và Lương Tuyết khác nhau một trời một vực, nhưng bình thường cô vẫn hay lên mạng nên đương nhiên cũng đã từng nghe qua “Audi” và “Hermes”.
Cô nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy cánh tay của Lương Tuyết, dịu dàng khen ngợi: “Vậy mà cậu vẫn có thể kiên trì ở lại đây cho đến tận bây giờ, cậu quả thật vô cùng lợi hại.”
“Ba tớ luôn nói, tính cách của tớ quá yếu đuối, không có thủ đoạn và sự quyết đoán của ba với mẹ. Sau đó ông ấy yêu cầu tớ đăng ký vào Công trình Vân Quân, ý tứ trong lời nói của ông ấy là đợi xem kẻ yếu đuối như tớ có thể chịu đựng ở chỗ này đến bao giờ.” Lương Tuyết lau mặt, ra sức hít mũi: “Tớ thật sự rất muốn chứng minh bản thân mình, tớ muốn ba tớ biết, tớ mạnh mẽ hơn ông ấy tưởng tượng nhiều.”
Hứa Phương Phỉ: “Ba nghiêm khắc với con cái thật ra cũng chỉ vì tình yêu.”
Lương Tuyết xùy một tiếng: “Tớ thà rằng chẳng có ba, ai hiếm lạ gì ông ấy đâu.”
Khúc Tất Trác Mã vừa mới đi rửa mặt trở về, đúng lúc nghe được mấy lời này của Lương Tuyết. Ánh mắt Khúc Tất Trác Mã thay đổi, vội vàng hắng giọng, xua tay thúc giục: “Hứa Phương Phỉ, cậu còn ngồi đây làm gì thế hả? Nhanh đi rửa mặt đi, bên vòi nước nóng có chỗ trống đấy.”
Sắc mặt của Hứa Phương Phỉ vẫn rất bình tĩnh, cô gật gật đầu, lại an ủi Lương Tuyết thêm vài câu mới xoay người đi vào trong phòng rửa mặt.
Chờ khi bóng lưng mảnh khảnh của cô đã đi xa, Khúc Tất Trác Mã mới nhíu mày, nhỏ giọng trách Lương Tuyết: “Ba của Hứa Phương Phỉ đã qua đời từ lâu, lời cậu mới nói với cô ấy có thích hợp không vậy?”
Lương Tuyết sửng sốt, sau khi hiểu ra cô ấy mới chột dạ, nhỏ giọng đáp lại: “Tớ quên mất, tớ cũng không cố ý. Cậu làm gì mà hung dữ thế hả?”
“Tớ phục cô hai nhà cậu quá mà.” Khúc Tất Trác Mã trợn trắng mắt nhìn lên trời: “Sau này nói năng nhớ chú ý một chút.”
Căn cứ họ đang ở có thời gian tắt đèn giống với trường Công trình Vân Quân, đều vào mười giờ ba mươi phút tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ lau rửa qua loa, trở lại giường của mình nằm xuống, nhìn lên khung giường sắt trên đỉnh đầu suy nghĩ xuất thần.
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, ngạc nhiên hỏi: “Oa, đội trưởng Ngô, đây là con gái của chị sao? Xinh xắn quá!”
Người lên tiếng là một cô gái trong đại đội của khoa ngôn ngữ. Cô bạn vừa mới dứt lời thì cả một phòng các cô gái nhỏ đều nhao nhao ngồi dậy, vừa tò mò vừa kinh ngạc, mồm năm miệng mười ồn ào.
“Hóa ra đội trưởng Ngô đã làm mẹ rồi!”
“Tớ cũng muốn xem ảnh của em bé.”
“Đội trưởng Ngô cho chúng em xem một chút đi mà!”
“Đúng thế, chị cho chúng em xem một chút đi!”
Mọi người đều la hét, muốn được nhìn thấy cô công chúa nhỏ bảo bối của cán bộ đội.
Cởi bỏ quân phục ra, mặt mày dưới cái đầu đinh của Ngô Mẫn trong ánh đèn ấm áp soi rọi đã dịu dàng hơn ban ngày rất nhiều. Cô ấy ngại ngùng nở nụ cười, tiện tay đưa điện thoại di động cho một nữ quân nhân nhỏ ở bên cạnh, nói: “Là ảnh trên màn hình khóa ấy, mọi người truyền tay nhau cùng xem đi.”
Không bao lâu sau, điện thoại di động đã được chuyển tới chỗ của Hứa Phương Phỉ.
Cô chớp chớp mắt mấy cái.
Điện thoại di động của Ngô Mẫn là một chiếc điện thoại thuộc thương hiệu trong nước, phần viền của miếng cường lực dán trên màn hình đã xuất hiện chút dấu vết bị mài mòn. Bức ảnh hiển thị trên màn hình là một cô bé khoảng chừng ba tuổi, có khuôn mặt tròn và đôi mắt to, mặc váy công chúa màu hồng, đang đứng trước một chiếc cầu trượt tạo dáng chụp hình, trông vô cùng đáng yêu.
Trương Vân Tiệp thuận miệng cười hỏi: “Đội trưởng Ngô, con gái chị khoảng tầm ba tuổi phải không ạ?”
Ngô Mẫn đáp: “Ba tuổi rưỡi.”
Lại có cô gái hỏi: “Vậy chị đi huấn luyện dã ngoại ở bên này cùng với chúng em suốt một tháng thì ba của em bé sẽ chăm lo cho em ấy trong khoảng thời gian này à?”
“Ông bà ngoại và ông bà nội sẽ thay phiên chăm sóc.” Ngô Mẫn trả lời.
Khúc Tất Trác Mã khó hiểu: “Đội trưởng Ngô, chồng chị đâu rồi?”
Ngô Mẫn trả lời: “Anh ấy cũng là quân nhân, đang đóng quân ở Thanh Hải, một năm chỉ có thể về nhà hai lần.”
Khúc Tất Trác Mã trợn tròn mắt không thể tin nổi: “Vậy chẳng phải hai người vẫn luôn sống riêng ở hai nơi khác nhau à?”
Ngô Mẫn nói đúng.
Lý Vi lại hỏi: “Ở thành phố phía tây của Thanh Hải ạ?”
Ngô Mẫn bình tĩnh đáp: “Ở trạm gác Côn Lôn.”
"Trời ơi." Lý Vi khẽ thốt lên.
Hứa Phương Phỉ đã chuyển chiếc điện thoại di động có tấm ảnh của em bé cho bạn học tiếp theo. Thấy phản ứng này của Lý Vi, cô tò mò không chịu nổi, nhẹ giọng hỏi: “Trạm gác Côn Lôn là chỗ nào vậy?”
Ngô Mẫn nhấc một cốc nước nhấp một ngụm, sau đó nhún nhún vai, bình thản trả lời: “Cột sống của Châu Á, tổ tông của vạn ngọn núi. Theo truyền thuyết, nơi ấy là long mạch của nước ta, trời xanh mây trắng phong cảnh như tranh vẽ, rất xinh đẹp, ngoại trừ việc nơi đó là nơi con người không thể ở nổi thì cái gì cũng tốt.”
Mọi người: “...”
Cả đám đều xấu hổ đổ mồ hôi: Nơi con người không thể ở nổi thì còn tốt gì nữa ạ.
Ngô Mẫn nói xong bỗng chợt nhớ tới điều gì, lại nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, mở miệng: “Đúng rồi, trước kia đội trưởng Trịnh của mấy đứa đã từng ở nơi đó, nếu em thật sự tò mò thì khi nào rảnh có thể tìm đội trưởng Trịnh hỏi han, nhờ thầy ấy kể cho nghe.”
Hứa Phương Phỉ nghe đến đây thì nghẹn lời, cô vội vàng xua xua tay, cười gượng: “Đội trưởng Ngô, không cần đâu ạ, em nghe chị nói qua qua một chút là được rồi.”
“Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu kìa.” Trương Vân Tiệp cố ý bày ra biểu cảm ghét bỏ, cười nhạo: “Cậu sợ chính trị viên của mình thế cơ à?”
Nét mặt Hứa Phương Phỉ nghiêm túc, cô hạ thấp giọng: “Đâu chỉ có mình tớ, cả đội không ai không sợ thầy ấy.”
Ngô Mẫn phì cười thành tiếng: “Đội trưởng Trịnh của các em là Chiến Vương xuất sắc về mọi mặt đấy, các em phải hiểu rằng, trên sa trường, người không hung ác không thể khống chế được kẻ địch.”
Hứa Phương Phỉ buồn bực: “Em biết đội trưởng Trịnh là người tốt, nhưng mà chuyện sợ thầy ấy... cũng là chuyện chúng em không thể khống chế được.”
Các cô gái bị cô chọc cười, ha ha ồn ã, bầu không khí trong ký túc xá lập tức thoải mái hơn không ít.
Trương Vân Tiệp thấy bầu không khí vui vẻ, hắng giọng quyết tâm, dũng cảm lên tiếng thăm dò: “Đội trưởng Ngô, vừa rồi em nhìn qua thì nhà vệ sinh ở nơi này không có chỗ để tắm rửa, thế thì trong căn cứ núi Vân Quan có nơi nào khác để tắm rửa không ạ?”
Ngô Mẫn bình tĩnh đáp: “Có, nhưng mà vận may của các em không tốt. Lúc nãy chị đã đi hỏi thăm, nhà tắm nữ ở đây đang trong thời gian sửa chữa.”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ: “Vậy lúc nào mới có thể sửa chữa xong ạ?”
“Chuyện này khó mà nói chính xác được.” Ngô Mẫn đáp: “Nghe những chiến sĩ ở nơi này nói, nguyên nhân chủ yếu là do chất lỏng trong cống thoát nước liên tục bị trào lên, nạo vét mấy lần vẫn không được. Các em muốn tắm cũng không sao, chỉ mỗi tội tắm trong đó không khác gì đang giẫm lên hố phân cả.”
Các cô gái nghe đến đó, nỗi lòng buồn thương trào lên, không còn tâm trí để buôn chuyện và đùa giỡn nữa. Vừa hay lúc này tiếng còi báo hiệu tắt đèn từ trạm gác vang lên, cả căn phòng chìm vào trong bóng đêm đen nhánh, tiếng than thở liên tục kéo dài, mọi người gối đầu lên tâm tình phiền muộn đi vào giấc ngủ say.
...
Ngày hôm sau, các cô gái thức dậy sớm, đeo balo đã sửa soạn đầy đủ trang bị, bắt đầu cuộc huấn luyện dã ngoại dài hai mươi kilomet.
Lúc ăn cơm trưa, khi Hứa Phương Phỉ đang ngồi ôm bát cơm cố nhai đám rau xanh thì đồng chí lớp trưởng đã tìm tới.
Khóe mắt đuôi mày lớp trưởng Trương Vân Tiệp chan chứa vui mừng, cô ấy nhìn trái nhìn phải một phen, thấy không có ai chú ý tới hai người họ, mới hạ thấp giọng thầm thì bí mật: “Chuyện tắm rửa có đường luồn cúi rồi.”
Hứa Phương Phỉ: “Gì cơ?”
Bờ môi Trương Vân Tiệp ghé sát vành tai Hứa Phương Phỉ: “Đội trưởng Ngô nói cho tớ biết, ra khỏi cổng sau của căn cứ rẽ trái năm trăm mét có một con sông nhỏ, rất gần, chất lượng dòng nước không tệ, sau khi trở về chúng ta có thể nhân cơ hội trời tối lặng lẽ chuồn ra đó tắm rửa. Tuy nhiên, cô ấy khuyên nhủ chúng ta không nên, bởi vì thời tiết mùa thu đã hơi lạnh nên rất có thể sẽ bị cảm lạnh.”
“Trừ cách này ra còn có cách nào khác nữa không?”
“Có.” Trương Vân Tiệp nói tiếp: “Còn một cách khác chính là đi mượn nhà tắm của bên sinh viên nam. Hôm nay đội trưởng Ngô đã tới thương lượng với chỉ huy, có lẽ vấn đề này không quá khó giải quyết.”
Chuyện lớn tắm rửa được giải quyết, Hứa Phương Phỉ mừng rỡ vô cùng, đôi mắt to sáng bừng lên: “Tốt quá!”
Trương Vân Tiệp cũng cười rộ theo: “Chúng ta cứ chờ đợi tin tức tốt của đội trưởng Ngô đi.”
“Ừ.”
Sau khi đại đội huấn luyện dã ngoại trở về căn cứ, Ngô Mẫn lập tức triệu tập tất cả các nữ quân nhân, mở một cuộc họp nhỏ. Cô ấy thông báo với mọi người: “Tôi đã báo cáo yêu cầu của mọi người lên cấp trên. Sau khi thảo luận, chúng tôi đã đưa ra quyết định, bắt đầu từ tối ngày mai, phòng tắm của sinh viên nam sẽ mở cửa hai mươi phút dành riêng cho các sinh viên nữ. Trong khoảng thời gian này, tất cả các sinh viên nam sẽ không được phép đi vào.”
Lời nói mới nói xong, cả ký túc xá đều hoan hô nhảy nhót.
Cường độ huấn luyện mang vác vật nặng mấy ngày hôm nay rất lớn nên chỉ cần chưa tới nửa ngày trôi qua, tất cả mọi người đều đã đầm đìa mồ hôi. Đến ngay cả đám đàn ông con trai thô lỗ còn không chịu được chứ đừng nói chi đến những cô gái nhỏ ưa sạch sẽ.
Sức sống của đám nữ quân nhân đã được khôi phục. Đúng tám giờ tối hôm sau, mọi người nhanh chóng thu thập quần áo thay giặt, ùa về phía nhà tắm nam như một bầy ong vỡ tổ.
Nhưng mà đến khi thật sự đi vào trong nhà tắm nam, các cô gái lại phát hiện ra vấn đề mới: Không biết có phải do nhà thiết kế nhà tắm này cảm thấy đám đàn ông con trai trời sinh đã không ưa sạch sẽ, rất ít người muốn tắm rửa thường xuyên hay vì nguyên nhân kỳ quặc nào khác mà số vị trí có vòi hoa sen trong nhà tắm chỉ có vài nơi.
Hứa Phương Phỉ và nhóm người Trương Vân Tiệp chạy tới hơi chậm, xếp hàng ở đoạn cuối cùng của đội ngũ.
Số lượng sinh viên nam quá đông đảo nên mỗi ngày thời gian nhà tắm mở cửa riêng cho sinh viên nữ chỉ có hai mươi phút đồng hồ, chờ khi sinh viên nữ trước mặt tắm rửa xong xuôi thì có lẽ thời gian cũng kết thúc.
Trương Vân Tiệp vuốt cằm lo lắng không thôi, lên tiếng hỏi hai người bạn cùng phòng bên cạnh: “Hình như thời gian không kịp rồi, hôm nay các cậu nhất định phải tắm sao?”
Lương Tuyết trợn tròn mắt: “Lớp trưởng, câu hỏi của cậu vô nghĩa quá. Chúng ta đã ở đây mấy hôm rồi, nếu không được tắm rửa nữa tớ sẽ thối mất! Tớ phải tắm! Nhất định phải tắm!”
Hứa Phương Phỉ suy ngẫm hai giây, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta tới bờ sông đội trưởng Ngô đã nhắc đến nhìn xem? Lỡ đâu nước không quá lạnh thì chúng ta có thể tắm qua ở ngoài đó.”
Trương Vân Tiệp và Lương Tuyết đồng ý với đề nghị này.
Sau khi thương lượng xong, ba cô gái xoay người rời khỏi phòng tắm của sinh viên nam. Nhưng vừa mới ra khỏi căn cứ, Lương Tuyết bỗng nhiên “A” một tiếng, dừng bước giậm chân, nói: “Hỏng rồi! Hỏng rồi! Tớ quên không mang theo mặt nạ tóc rồi!”
Trương Vân Tiệp giơ tay bóp trán, quả thật sắp nổi điên: “Cậu đã đủ chưa vậy, chúng ta đang đi huấn luyện dã ngoại đấy! Tắm rửa qua loa là được, cần mặt nạ tóc làm gì!”
Lương Tuyết lại nhíu mày, vẻ mặt buồn bã cầu xin làm nũng: “Làm ơn đi mà. Tóc của tớ gội xong mà không có mặt nạ tóc thì ngày hôm sau sẽ xù bông lên. Tóc tớ vốn đã ngắn lắm rồi, xù lên biến thành Kim Mao Sư Vương thì phải làm sao bây giờ? Lớp trưởng ơi, cậu trở về lấy đồ cùng tớ nhé!”
Lớp trưởng Trương Vân Tiệp đành chịu thua, không thể nào lay chuyển được cô hai con nhà giàu có này, đành phải để Hứa Phương Phỉ đi trước, còn mình thì theo chân Lương Tuyết quay lại ký túc xá lấy đồ.
Hơn tám giờ tối, bầu trời núi Vân Quan ánh trăng sáng trong, ngôi sao lấp lánh, có thể nhìn thấy cả hình dạng của dải Ngân Hà.
Hứa Phương Phỉ ôm theo chậu rửa mặt, đi trên con đường nhỏ chốn nông thôn, trong lúc hốt hoảng như có ảo giác đang quay về quê cũ Lăng Thành.
Cũng không biết gần đây những người ở nhà thế nào, bệnh đau thắt lưng của mẹ đã khá hơn chút nào hay chưa? Trời lạnh rồi, bệnh viêm họng của ông ngoại có lẽ sẽ lại tái phát, còn cả con nhóc Tiểu Huyên kia nữa, nó đã càng lúc càng lớn, cũng không biết có nghịch ngợm lắm không...
Dòng suy nghĩ trong đầu Hứa Phương Phỉ linh tinh lộn xộn.
Chờ đến khi cô nghe được tiếng nước chảy, đẩy cành lá chặn tầm nhìn trước mắt mình ra, chăm chú quan sát phía trước mặt, quả nhiên đã phát hiện ra một con sông nhỏ.
Mặt sông phản chiếu ánh sáng trăng, sóng nước lấp lánh, trong vắt thấy đáy. Cây cối xung quanh san sát um tùm, tiếng chim sơn ca khe khẽ hòa cùng tiếng kêu của dế mèn đã góp phần tạo cho nơi đây thêm mấy phần ý cảnh chốn bồng lai.
Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng lên.
Cô đi vòng con đường nhỏ xuống dưới, bước lên bãi sông, giẫm vào những hòn đá nhỏ vụn ẩm ướt đi tới bên bờ, ngồi xổm xuống, đưa tay thử nhiệt độ của nước.
Nhưng mà đúng lúc này, một cảnh tượng khiến Hứa Phương Phỉ bất ngờ xuất hiện…
Mặt sông trước mắt bỗng dâng lên một cơn sóng to lớn, ào ào ào ào, xen lẫn trong tiếng nước, một bóng người thình lình phá nước chui ra, lọt vào trong tầm mắt của cô.
Cơ thể người đàn ông dính đầy nước, thân hình cao lớn thẳng tắp, một giọt nước đột ngột chảy xuôi theo đường nét cơ thể rõ ràng rắn chắc của anh, miêu tả ra sự mạnh mẽ của cánh tay cẳng chân thon dài, cũng miêu tả được cả sự săn chắc của từng thớ cơ bắp, tràn ngập cảm giác hoang dã nguyên thủy, không giống như vật thật mà lại càng giống một pho tượng tác phẩm nghệ thuật hơn.
Dưới mái tóc ngắn màu đen ướt át là một đôi mắt đen cũng đang ẩm ướt, chăm chú nhìn thẳng vào người cô, ánh mắt chứa đựng sự kinh ngạc.
“...” Cả người Hứa Phương Phỉ đã chìm trong choáng váng.
Sao cô có thể nghĩ ra chuyện cô chỉ định tới bên bờ sông tắm rửa qua loa lại có thể gặp được vị quân nhân xuất sắc này!
“Chính, chính trị viên!” Cô mở to hai mắt, tiếng nói cũng bắt đầu hoảng hốt run rẩy: “Sao thầy lại ở dưới sông?”
Trịnh Tây Dã tiện tay lau nước trên mặt, thản nhiên đáp: “Không phải lúc này đang là thời gian tắm của các nữ quân nhân à? Tôi nóng đến hốt hoảng nên ra sông tắm rửa.”
Tắm...
Tắm rửa?
Không nói còn hay, vừa nói tới chuyện này thì đôi mắt to của Hứa Phương Phỉ chớp chớp hai cái, tầm mắt vô thức trượt xuống theo cơ ngực rắn chắc của anh...
Hứa Phương Phỉ cảm thấy mình không thể tiếp tục nhìn thêm nữa nhưng đôi mắt cô như có ý nghĩ của riêng mình, không chịu nghe ý chí cô kiểm soát.
Cơ bụng, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, tám múi, đường nét rõ ràng cơ bắp cân xứng, có hình dạng như thanh sô cô la.
Đường nhân ngư nằm ở dưới cơ bụng một tấc, hiện ra dưới hình dạng chữ bát viết ngược dần dần thu về vị trí chính giữa.
Xuống chút nữa là một chiếc quần lót boxer màu đen, lỏng lẻo rũ xuống, lớp vải vóc đã hoàn toàn ướt sũng.
Mơ hồ phác họa ra đường nét dáng hình của con mãng xà cường tráng.
“...”
Á!
Đây là cái gì? Cô đã nhìn thấy cái gì?
Chỉ ngắn ngủi vài giây, khuôn mặt Hứa Phương Phỉ đã bốc cháy hừng hực, cô xấu hổ nhanh chóng giơ hai tay che mắt, lúng túng quẫn trí nói bừa: “Nào có người nào tắm rửa còn mặc quần! Ướt đẫm hết cả rồi!”
Trịnh Tây Dã: “...”
Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Em hy vọng tôi không mặc?”
Hứa Phương Phỉ: “... Gì cơ! Ý em không phải thế!”
Não bộ cô hỗn loạn, càng nói càng sai, hoàn toàn không biết nên biểu đạt ý tứ của mình như thế nào, cô tuyệt vọng xoay đầu định trốn.
Nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng nói nói cười cười truyền ra từ phía con đường nhỏ.
Hứa Phương Phỉ cứng đờ.
Cô nhận ra tiếng nói cười ấy, là nhóm người lớp trưởng!
Hứa Phương Phỉ cuống cuồng, cô vô cùng lo lắng nhìn về phía người nào đó chỉ treo một tẹo vải trên người, lại nhìn sang phía tầng lớp cành lá đang sột soạt lắc lư. Một giây tiếp theo, tay chân cô nhanh hơn sự chỉ huy của não bộ, đã làm ra một hành động khiến chính cô cũng không ngờ.
Hứa Phương Phỉ nhanh chóng xoay người, không nói hai lời nhào tới, hai bàn tay nhỏ bé giơ lên ôm lấy cổ Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã ngẩn ra, rũ mắt nhìn về phía cô gái nho nhỏ mềm mại thơm ngát đột ngột chui vào trong lòng mình, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đôi con ngươi cũng sâu không thấy đáy.
Anh vô thức vươn hai bàn tay to của mình ra, nhẹ nhàng tóm lấy vòng eo thon của cô gái.
Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã cảm nhận được một sức mạnh ép bả vai và cổ của anh xuống…
Nhóc con này không biết lại trúng gió chốn nào mà lại đi kéo cổ anh, dùng hết sức lực toàn thân, nhấn cơ thể cao lớn của anh về dưới làn nước thêm lần nữa.
“...”
Dưới mặt nước, đôi mắt đen nhánh của Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhưng không có âm thanh nào phát ra, chỉ có một chuỗi bong bóng trong suốt ùng ục ùng ục phun ra ngoài.
“Suỵt!”
Phía trên mặt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái mềm mại xinh đẹp, sắc mặt rất nghiêm trang, ngang ngược nhỏ giọng nói với anh: “Không được nói chuyện, không được lộn xộn, không được chui ra! Không được để những cô gái khác trông thấy dáng vẻ không mặc quần áo của thầy, đã nghe rõ chưa?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui