Nụ hôn nồng cháy

Tình huống khẩn cấp, Hứa Phương Phỉ nói xong, không kịp nhìn biểu cảm và sắc mặt của Trịnh Tây Dã trong nước, khẽ cắn môi liều một phen, hai tay dùng sức lại đè anh xuống mấy centimet.
Nước sông ở gần bờ vốn không sâu, cô đè xuống một cái như thế, cơ thể cao lớn của Trịnh Tây Dã không có chỗ chứa dưới nước, anh đành phải giãn người ra, ngừng thở, để cơ thể nổi lơ lửng dưới đáy sông. 
Hứa Phương Phỉ lại di chuyển tầm mắt, mau chóng quan sát xung quanh một chút.
Trời tối đen nhưng ánh trăng lại sáng tỏ, gió thổi lá cây nhẹ nhàng đong đưa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng côn trùng và chim chóc kêu vang. Trong hoàn cảnh này, chỉ cần Trương Vân Tiệp và Lương Tuyết không đến quá gần bờ sông thì hẳn là sẽ không phát hiện ra người đàn ông đang ẩn mình dưới nước.
Cô cần phải lợi dụng chênh lệch thị giác để che giấu anh trước, sau đó mau chóng đuổi các bạn cùng phòng đi mới được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suy nghĩ như thế, hành động của Hứa Phương Phỉ theo sát tư duy, đá dép lê vèo vèo hai phát, cuốn ống quần lên, hai bàn chân trần trắng nõn như tuyết lập tức giẫm vào con sông nhỏ.
Lượng mưa ở Nam Thành rất ít, độ ẩm không khí thấp, gió tuy lớn nhưng hanh, thời tiết vào cuối tháng mười tuy rằng không phải rét lạnh nhưng nước sông lạnh lẽo vẫn khiến cho Hứa Phương Phỉ lạnh đến giật mình một cái.
Vừa mới đứng vững, giọng của nhóm Trương Vân Tiệp đã truyền từ nơi xa xa trên bờ tới.
“Ơ?” Trương Vân Tiệp có hơi kinh ngạc hỏi. “Sao chưa gì mà cậu đã xuống nước trước rồi?”
Lương Tuyết cởi mũ xuống, lắc lắc mái tóc ngắn, vừa ngồi xổm, vừa đặt thau xuống vừa nói: “Cậu thấy nước sông như nào, có lạnh không?”
Thấy hai người bạn cùng phòng đã chuẩn bị đặt đồ dùng xuống và cởi quần áo, Hứa Phương Phỉ luống cuống, vội vàng khoa trương hắt xì một cái: “Hắt xì! Các cậu tuyệt đối đừng xuống nước, nước ở đây lạnh lắm, cực kỳ lạnh luôn!”
Động tác cởi mũ của Trương Vân Tiệp dừng lại, nghi ngờ cau mày: “Nếu lạnh thế thì cậu còn chạy xuống sông làm gì?”
Lương Tuyết cũng buồn bực nói tiếp: “Đúng thế. Tớ còn tưởng rằng cậu đã bắt đầu tắm rồi cơ.”
“Vừa nãy tớ run tay, xà phòng thơm rơi xuống sông rồi.” Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác, hai má hơi ửng đỏ, chỉ có thể căng da đầu bịa đặt lung tung. “Nên tớ xuống vớt nó lên.”
“À.” Trương Vân Tiệp nghe thế thì gật gật đầu, vén tay áo và ống quần lên, nói: “Một mình cậu vớt thì tới khi nào mới xong, để tớ xuống giúp cậu tìm.”
“Không không không! Đừng!” Hứa Phương Phỉ kinh hãi, vội vàng xua tay. “Không cần đâu, nước này lạnh lắm, cậu tuyệt đối đừng có xuống!”
Lương Tuyết cạn lời, nói: “Chỉ là một cục xà phòng thơm mà thôi, cũng có phải món đồ quý giá gì đâu, rớt xuống sông mà còn cần tận hai người đi vớt. Đêm hôm khuya khoắt, hai người các cậu cũng rỗi hơi quá đấy.”
Trương Vân Tiệp cân nhắc một lát, cảm thấy cũng có lý nên bỏ ý định xuống sông. Cô ấy nói với Hứa Phương Phỉ: “Thôi vậy Hứa Phương Phỉ, xà phòng rơi cũng rơi rồi, cậu cứ dùng của tớ đi. Chỉ cần cậu không chê thì tớ sao cũng được.”
Hứa Phương Phỉ vội đáp: “Đương nhiên là tớ không chê rồi.”
Trương Vân Tiệp vẫy vẫy tay, sau đó nói với cô: “Mau lên đây đi, đừng ở trong nước lâu như thế, lát nữa lại cảm lạnh đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trán Hứa Phương Phỉ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, đứng yên bất động tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Trương Vân Tiệp thấy thế thì giữa mày lại cau chặt lại, cực kỳ khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Hứa Phương Phỉ nuốt một ngụm nước bọt, miệng ấp a ấp úng, mấy giây cũng không trả lời được câu nào. Lúc này, Lương Tuyết đứng ở một bên đã là người không kìm nén được trước tiên mà mở miệng.
Cô ấy nôn nóng thúc giục Trương Vân Tiệp: “Lớp trưởng, nước sông lạnh quá, chúng ta quay lại chỗ nhà tắm bên kia xem thử ra sao đi? Lỡ đâu còn phòng trống thì sao? Nhanh lên, đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian lắm đâu!”
Mấy ngày nay vừa phải hành quân lại còn phải huấn luyện, người Trương Vân Tiệp vừa dính đầy bùn lại còn đổ đầy mồ hôi, tóc cũng dầu đến độ bết vào nhau. Cô ấy cũng cực kỳ hy vọng đêm nay có thể được tắm nước ấm một lần, nghe thấy Lương Tuyết kiến nghị, cô ấy suy tư nửa giây rồi nói: “Hứa Phương Phỉ, chúng tớ về trước đây, cậu nhanh lên nhé.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu như giã tỏi, nhảy nhót đáp: “Ừ, được!”
Hai cô gái xoay người đi mất.
Nghe tiếng bước chân bạn cùng phòng dần dần đi xa cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, thần kinh căng thẳng của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng buông lỏng ra. Bả vai cô rủ xuống, thở ra một hơi thật dài.
Hứa Phương Phỉ nâng tay lên, vừa lau mồ hôi lạnh ứa ra trên trán vừa nói: “Được rồi, các bạn cùng phòng của em đi rồi. Thầy đi lên đi.”
Cô nói dứt lời, gió đêm xung quanh phe phẩy, chim sơn ca hót thánh thót, ngoại trừ những âm thành này ra thì chẳng còn chút động tĩnh nào khác.
Hứa Phương Phỉ ngơ ngẩn. Trong một thoáng, trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ đáng sợ…
Ôi! Thôi xong.
Đừng nói là anh nín thở trong nước quá lâu, thiếu oxy nên đã ngất đi rồi đó nha!
Hứa Phương Phỉ hoảng sợ, hoang mang rối loạn xoay người cúi đầu. Mặt nước giống như một mặt gương sáng phản chiếu bóng trăng trên đỉnh đầu. Cô cúi người xuống càng lúc càng gần với mặt sông, lúc này cô mới chú ý, người đàn ông dưới nước cau chặt mày, đôi mắt nhắm chặt, thần chí giống như không tỉnh táo cho lắm.
Cảm giác hãi hùng và lo lắng đồng thời dâng trào, Hứa Phương Phỉ cũng không quan tâm liệu quần áo có bị ướt hay không, nín thở chìm nửa người trên xuống nước, ôm lấy bả vai và cổ của Trịnh Tây Dã, dốc sức xốc anh lên.
Dưới sự trợ giúp của lực đẩy Ác-si-mét, chẳng mấy chốc hai người đã rời khỏi nước.
Hứa Phương Phỉ vắt cánh tay thon dài của Trịnh Tây Dã ngang qua sau cổ mình, bàn tay còn lại thì vỗ vỗ mặt anh, lòng nóng như lửa đốt mà kêu: “Chính trị viên? Chính trị viên? Trịnh Tây Dã?”
Giây lát sau, giữa mày Trịnh Tây Dã khẽ nhúc nhích, đôi mắt từ từ mở ra.
Hứa Phương Phỉ lộ vẻ vui mừng, vội vàng hỏi tiếp: “Giờ thầy cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
Trịnh Tây Dã ho khan hai tiếng, nhìn cô, cơ thể yếu ớt do thiếu khí quá lâu, nói: “Vừa rồi nín thở quá lâu, đại não thiếu oxy, tôi cảm thấy sắp chết rồi.”
Vừa nghe thấy thế, Hứa Phương Phỉ lập tức sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, cực kỳ lo lắng hỏi: “Thế thì phải làm sao bây giờ? Em đưa thầy đi tìm nhân viên vệ sinh nhé?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu, yếu ớt nói: “Đỡ tôi lên bờ nghỉ cái đã.”
“Dạ!” Hứa Phương Phỉ cố sức đỡ lấy anh.
Người đàn ông có vóc dáng gần một mét chín, chân dài, cánh tay dài, cao lớn cường tráng, giờ nói là không thoải mái, đi đường giống như không có sức lực, cả người đều đổ hết về phía cô. Khung xương của cô nhỏ nhắn như thế, gần như là bị anh bọc vào trong lòng, chỉ có thể mượn hết trọng lượng toàn thân đẩy hết đến chỗ bả vai để làm bệ đỡ, phải miễn cưỡng lắm mới có thể đỡ được anh.
Vất vả lắm mới đi được đến bên bờ, Hứa Phương Phỉ đỡ Trịnh Tây Dã ngồi xuống.
Ai ngờ, mông người này vừa mới chạm đất đã hô lên một tiếng “choáng váng đầu” rồi nằm ngửa ra đất, hai mắt cũng nhắm lại, tóc đen ướt át, khuôn mặt lạnh lẽo, hoàn toàn giống như một người đẹp ngủ trong rừng yếu ớt.
Nhưng lúc này Hứa Phương Phỉ lại không có tâm trạng đâu mà thưởng thức trai đẹp.
Cô sắp bị dọa khóc đến nơi rồi. Vừa áy náy lại vừa nôn nóng, mười ngón tay của cô túm chặt lấy bờ vai anh, mạnh mẽ lắc lư: “Chính trị viên! Thầy tỉnh lại đi!”
Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã hơi khép mở, nói bằng hơi thở mong manh: “Hồi sức tim phổi.”
“… À à.”
Hồi sức tim phổi là cách cấp cứu trong tình huống khẩn cấp. Hứa Phương Phỉ nhớ lúc trước ở trên tàu lửa, Trịnh Tây Dã đã dùng chính cách này để cứu bác gái bị nhồi máu cơ tim kia, giúp bác ấy tỉnh lại.
Cô nghiêm túc nhớ lại trình tự và động tác của Trịnh Tây Dã khi đó, hai tay đặt chồng lên nhau, nhắm vào lồng ngực anh, dùng hết sức bình sinh của mình mà đè mạnh!
“Khụ…”
Trịnh Tây Dã bất ngờ, bị nhóc con này đè một cái tới độ sặc một tiếng. Sợ cô lại đè thêm cái nữa, anh xốc mí mắt lên, một tay túm lấy cả hai bàn tay nhỏ kia, kéo xuống một cái, kéo cả người cô đến gần dưới mí mắt anh.
Hứa Phương Phỉ không hề phòng bị, hô khẽ một tiếng rồi nằm nhào xuống trước ngực anh.
Cô kinh ngạc mở to mắt.
Trong tầm mắt, trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông vẫn còn đọng bọt nước gần cô chỉ trong gang tấc. Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen láy hẹp dài kia tinh anh giống như chim ưng, tỉnh táo đến mức không thể nào tỉnh táo hơn, sắc bén đến không thể sắc bén hơn được nữa, làm gì có chút gì giống với “đại não thiếu oxy sắp chết rồi” cơ chứ.
Hứa Phương Phỉ ngớ người.
Cô ngơ ngác nhìn Trịnh Tây Dã, trên đỉnh đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.
“Nữ đồng chí, nhớ này.” Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng, nói bằng giọng điệu bình tĩnh mà tản mạn: “Nếu như gặp phải tình huống thiếu oxy hoặc là hít thở không thông, trong lúc hồi sức tim phổi cho người bị nạn, trọng điểm không phải nằm ở bước ép ngực đầu tiên mà là bước thứ hai.”
Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Phương Phỉ hơi toát ra chút mê man: “Bước thứ hai là gì?”
“Giúp đối phương thông khí quản, hỗ trợ thông khí.” Trịnh Tây Dã nói đến đây thì dừng lại, sau đó tiếp tục. “Nói một cách đơn giản chính là hô hấp nhân tạo đấy.”
Hô, hấp, nhân, tạo?
Hứa Phương Phỉ: “…”
Nghe thấy bốn chữ này, lại nhìn cái biểu cảm tản mạn và thiếu đòn nồng nặc trên mặt chính trị viên, đừng nói Hứa Phương Phỉ không phải là một đứa ngu ngốc, cho dù cô có thực sự là một đứa ngu ngốc đi nữa thì cũng hiểu là chuyện gì.
Không khí lặng ngắt như tờ khoảng chừng là năm giây.
Đến giây thứ sáu, Hứa Phương Phỉ không thể tin nổi mà trừng to hai mắt, bật thốt lên: “Vừa rồi thầy giả bộ bất tỉnh đó hả?”
Trịnh Tây Dã gật đầu: “Ừ.”
Trịnh Tây Dã đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thực hiện đủ các nhiệm vụ lên rừng xuống biển, trong hoàn cảnh ở dưới nước không có oxy, sau khi nín thở mười bốn phút anh vẫn có thể tỉnh táo tháo bom hoặc gỡ mìn, chỉ nín thở một lát như vừa rồi đối với Trịnh Tây Dã mà nói có thể gọi là chẳng có chút khó khăn nào. 
Hứa Phương Phỉ nghe xong, vừa khiếp sợ lại vừa cạn lời, bàn tay nhỏ siết chặt, tức giận đến mức nói chuyện cũng không lưu loát: “Thầy có biết em sợ lắm, lo lắng cho thầy lắm không? Thầy thấy bọn em ngốc, thấy bọn em dễ bắt nạt mới bắt nạt em đúng không? Vô duyên vô cớ, mắc gì thầy phải gạt em chứ?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận đến phồng mang trợn mắt, Trịnh Tây Dã im lặng hai giây rồi nói: “Em muốn nghe thấy lý do gì?”
Hứa Phương Phỉ bị anh hỏi đến độ kinh ngạc sửng sốt, hỏi lại: “Còn có nhiều nguyên nhân nữa à?”
Hứa Phương Phỉ: “… Chẳng hạn như là gì?”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Chẳng hạn như, trong quá trình mô phỏng hành quân thì bất kỳ tình huống gì cũng có thể xảy ra. Vừa rồi tôi giả vờ bất tỉnh, ngất đi là để kiểm tra năng lực tùy cơ ứng biến của em, xem thử nếu em gặp phải loại tình huống như thế này thì em sẽ xử lý ra sao.”
Hứa Phương Phỉ ngơ ngẩn, lúng ta lúng túng chớp chớp mắt, hiểu ra: “À. Hóa ra là như thế.”
Cô tò mò hỏi tiếp: “Thế thì lý do này thuộc kiểu gì?”
“Thuộc kiểu lý do đàng hoàng.” Trịnh Tây Dã đáp. “Dù rằng vừa rồi tôi mới tốn có mười giây để bịa ra nhưng tương đối hợp lý, mức độ tiếp nhận của em hẳn là tương đối cao.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ bị sặc, yên lặng xụ mặt, tiện đà hỏi: “Vậy lý do thật sự là gì?”
Trịnh Tây Dã cực kỳ bình tĩnh đáp: “Lý do thật sự là tôi bị sắc đẹp của em mê hoặc tâm trí, muốn lừa em môi chạm môi làm hô hấp nhân tạo cho tôi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Cả khuôn mặt Hứa Phương Phỉ từ ửng hồng đến đỏ rồi lại đỏ thẫm, sắc đỏ này còn lan tràn khắp nơi, nhuộm chín thùy tai xinh xắn và cái cổ trắng nõn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đến cả chút làn da trước ngực kia cũng đỏ bừng theo. 
Quá mức xấu hổ, cô thậm chí đã quên luôn chuyện phải bò dậy khỏi người Trịnh Tây Dã. Cô cứ duy trì tư thế nằm bò trước ngực anh như thế, nghẹn họng trân trối nhìn anh.
Trịnh Tây Dã tiếp tục im lặng nhìn chăm chú vào cô gái ở gần mình trong gang tấc.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Một lát sau, thấy cô gái nọ vẫn không có phản ứng, anh mới khẽ mở miệng nhắc nhở: “Người em ướt rồi, mau đi thay quần áo đi, không thì sẽ cảm lạnh đấy.”
Nghe thấy những lời này, Hứa Phương Phỉ giống như bừng tỉnh lại từ trong giấc mộng, lập tức luống cuống tay chân đứng thẳng lên, đỏ mặt cách anh thật xa.
Trịnh Tây Dã cũng đứng lên, bước chân đi về phía nào đó.
Hứa Phương Phỉ nhìn bóng dáng cao lớn kia, cơ bắp ở vai lưng săn chắc, làn da bóng loáng, trong đầu ma xui quỷ khiến nhớ đến cảnh mình vội vàng thoáng nhìn anh lúc anh vừa mới tắm xong.

A! Thôi đi mà! Cô đang nghĩ cái gì thế này chứ!
Chút suy nghĩ miên man trong đầu khiến Hứa Phương Phỉ càng xấu hổ hơn, hai tay bịt kín mắt, càng không dám nhìn anh.
Trịnh Tây Dã hoàn toàn không hề hay biết gì về suy nghĩ của cô gái nhỏ ở phía sau lưng. Anh lập tức đi đến chỗ một cục đá lớn bên cạnh bờ sông, cong lưng, nhặt một chiếc khăn lông từ trong chiếc thau rửa mặt màu vàng lên, đơn giản lau hết nước trên người rồi lại lấy một chiếc áo thể dục ngắn sạch sẽ tròng vào người.
Hứa Phương Phỉ lặng lẽ tách một khe hở giữa hai ngón tay ra, lén liếc nhìn một cái.
Cô lại hơi kinh ngạc hỏi: “Ấy? Hóa ra thầy có mang quần áo và khăn lông theo sao?”
Trịnh Tây Dã quay đầu lại liếc nhìn cô một cái: “Chứ chẳng lẽ tôi tắm xong rồi cứ thế chạy rông à?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ gãi gãi đầu, đáp lại anh: “Vừa rồi lúc em tới không nhìn thấy đồ của thầy, thầy lại đột nhiên nhô lên từ trong nước dọa em sốc luôn. Sao thầy lại phải giấu quần áo kỹ như thế, còn để ở sau cục đá nữa?”
Giọng Trịnh Tây Dã thờ ơ: “Không giấu kỹ một chút lỡ bị chó hoang hay sói hoang gặm đi mất thì phải làm sao?”
Nghe thấy thế, Hứa Phương Phỉ bắt đầu dần dần cảm thấy căng thẳng. Cô xoa xoa cánh tay nhìn xung quanh, theo bản năng đến gần anh thêm mấy bước, hơi sợ hãi hỏi: “Ở đây… Ở đây còn có sói ạ?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Trong núi có con gì mà không có.”
Hứa Phương Phỉ nuốt khan một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy sợ hãi, dịch bước chân lặng lẽ lén lút trốn đến sau lưng anh. Cô ló cái đầu nhỏ tròn vo ra nhìn trái một cái rồi lại nhìn phải, dáng vẻ cực kỳ cảnh giác.
Trịnh Tây Dã thoáng nhìn thấy phản ứng của cô, cảm thấy vừa buồn cười lại đáng yêu, khóe miệng cong lên thành một hình cung khó có thể phát hiện ra.
Một tay anh bưng cái thau rửa mặt chứa quần áo bẩn lên, nhìn cô, dịu dàng nói: “Đi thôi, về lại căn cứ nào.”
Cô gái nhỏ giống như buồn bã lại giống như là đang xoắn xuýt, giọng nói yếu ớt, ậm ừ: “Chính trị viên, em đến đây để tắm. Giờ thời gian nữ sinh sử dụng nhà tắm của nam sinh đã kết thúc rồi, em có thể gội đầu và lau người một chút rồi lại về được không ạ?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Được.”
Đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ sáng vụt lên, nhưng mà, cô ngập ngừng hai giây, không biết sao lại rũ đầu xuống, lại quay về thần thái buồn rầu.
Trịnh Tây Dã nhướng mày: “Lại sao thế?”
“Chẳng phải thầy nói là…” Hứa Phương Phỉ sợ đến hoảng hốt. “Ở gần đây có sói sao, em hơi sợ.”
Trịnh Tây Dã đáp: “Thế thì chẳng phải dễ lắm sao?”
Anh nói: “Em tắm phần em, tôi ở đây trông chừng bảo vệ cho em chẳng phải là được hay sao?”
“Thế thì cảm ơn thầy nhiều lắm!” Hứa Phương Phỉ cực kỳ cảm động, lại cảm thấy hơi lo lắng. “Nhưng mà chính trị viên này, thầy không sợ sói ạ?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu, cực kỳ hờ hững nói: “Sói đánh không lại tôi đâu.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Cô không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên, thầm khen gợi: Không hổ là chính trị viên mà. Rất có phong thái của một đại ca, thiên hạ vô địch, thật khiến cho một tân binh nhỏ bé như cô bội phục đến ngũ thể đầu địa (1).
(1) Ngũ thể đầu địa có nghĩa là năm vóc (đầu, hai tay và hai chân) gieo sát đất. Trước hết, quỳ gối bên phải (gồm toàn bộ gối, cẳng chân và mu bàn chân) sát đất, kế đến là gối bên trái, rồi đến hai khuỷu tay sát đất, hai bàn tay ngửa ra duỗi thẳng quá trán, sau cùng là đỉnh đầu đặt sát đất, giữ yên một lúc, như thế gọi là một lạy.
Trong lúc suy tư, Hứa Phương Phỉ đã đi đến bờ sông một lần. Cô nâng tay lên, cởi áo khoác huấn luyện dã ngoại ra, ngồi xổm xuống bên cạnh bờ sông.
Ở mấy mét xa xa đằng sau, Trịnh Tây Dã ngồi tựa vào hòn đá to, một cái chân dài gập lại, một cái khác thì cực kỳ tùy ý đạp lên một hòn đá nhỏ. Thỉnh thoảng thoáng nhìn qua, anh thấy bóng lưng mềm mại xinh đẹp của thiếu nữ bên bờ sông.
Trịnh Tây Dã sững sờ ngẩn người.
Cô gái khom lưng nửa ngồi xổm, đầu hơi nghiêng, đường cong cổ tuyệt đẹp. Cô múc một ly nước trong bằng cái ca đang cầm trong tay, tưới lên tóc, đến khi tóc đã ướt rồi thì lại bóp dầu gội ra, bôi đều lên tóc.
Dưới ánh trăng trong bóng đêm, vài giọt nước men theo cổ cô chảy xuống, hoàn toàn đi vào một khe rãnh lờ mờ…
“Ầm” một tiếng.
Một ngọn lửa bùng cháy từ dưới lên, dòng máu trong người Trịnh Tây Dã đi ngược chiều, ngón trỏ vô thức co giật vài cái. Khi nhận ra hành vi của mình, yết hầu anh nhúc nhích một chút, gần như là hơi hoảng loạn mà dời ánh mắt đi.
Tiếng nước bên tai vang lên xôn xao.
Trịnh Tây Dã nhìn về phía những ngọn núi trập trùng ở nơi xa xa, cố gắng kiềm chế chính mình không nhìn cô, không nghe cô, không suy nghĩ miên man bất định.
Đột nhiên có hơi hối hận vì đồng ý đứng gác cho cô.
Thế này cũng quá tra tấn người ta rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui